Chương 58
Tu Kiệt như thế nào cũng không chịu húp. Anh khó khăn rướn người ngồi dậy. Nhìn tô cháo lại nhíu mày bướng bình không muốn ăn.
Hạo Phong không biết phải làm thế nào. Đành nhận lấy tô cháo. Múc một muỗng rồi thổi nhẹ, thấy hơi nguội liền đem đến trước mặt anh.
“Ăn đi mà…”
Tu Kiệt nhìn cậu, thế mà ăn thật.
Hạo Phong: tui nghi ngờ ổng cố ý, nhưng mà tui lại không có chứng cứ!!!
Mặt cậu đỏ lựng lên, hơi xấu hổ.
Mãn Huy: “…”
Đột nhiên cảm thấy bản thân mình hơi sáng. Phải lảng đi mới được.
Hạo Phong cứ đút, anh cứ ăn. Như vậy đến khi cháo cạn đến đáy.
Tu Kiệt nhắm mắt. Tự trách mình lúc nảy không nên ăn nhanh như vậy.
“Cậu ổn chưa?” Cậu hỏi anh.
Tu Kiệt gật đầu một cách “gian nan”
Hạo Phong đáp chăn lại cho anh. Lúc này anh mới chú ý thấy chăn này không phải của mình.
“Đây là…nhà cậu à?” Tu Kiệt hỏi.
Hạo Phong gật đầu. Kể sơ lược chuyện mình không có chìa khoá nên không thể đưa anh về nhà được cho anh nghe.
Tu Kiệt chớp chớp mắt. Nói cảm ơn.
…
Mãn Huy đi xuống lầu chơi game một lát. Thế mà lại trùng hợp vừa kết thúc trận game liền thấy Tử Chân trở về.
Tử Chân hoạt động trong lĩnh vực nghệ thuật. Cụ thể ông chính là một họa sĩ, giờ giấc làm việc không cố định. Bây giờ đột ngột trở về cũng chẳng có gì bất ngờ.
Tử Chân nhìn trước cửa nhà xuất hiện thêm một đôi giày nike không phải của Mãn Huy, cũng chẳng phải của Hạo Phong. Lập tức hỏi.
“Huy Huy, nhà mình có khách hả con?”
Mãn Huy cất điện thoại.
“Dạ, là bạn của Hạo Phong. Bạn đó hình như bệnh nên Hạo Phong xách về nhà luôn”
Trong lòng Tử Chân lộp bộp.
“Có phải là một cậu nhóc cao chừng này, gương mặt rất đẹp…không, rất dữ tợn không?”
Mãn Huy thấy tay ông đưa lên ước chừng chiều cao, cảm thấy rất chính xác nên gật đầu.
Tử Chân: cái thằng chó chết!!!
Ông rầm rầm bước lên lầu. Đứng trước cửa phòng của cậu. Ông hùng hồn mở cửa một cái đùng. Cửa phát ra âm thanh kẽo kẹt giống như tiếng cười ma mị.
“Cái thằng nhóc kia!”
Cận cảnh chính là hai đôi mắt trong sáng như những vì sao mờ mịt nhìn ông. Hai thiếu niên ngồi trên bàn, trước mặt là sách giáo khoa còn đang mở. Một bộ dạng trong sạch không thể tả nên lời.
Nhưng chỉ là Tử Chân mới thấy được.
Đùi áp đùi kìa! Nó định dùng tiếp xúc thân thể quyến rũ con mình!
Dựa sát vào nhau như vậy làm gì?!! Lại muốn mê hoặc nó sao?!!!
Còn bày đặt mở sách giáo khoa!!! Định dùng tri thức khiến nó mất hồn à!!!
“Ba? Ba sao vậy?” Hạo Phong thật sự khó hiểu. Lúc nào Tử Chân cũng là bộ dạng người ba dịu dàng, chưa thấy ông thôi lỗ như vậy bao giờ. Cậu hơi hiếu kì.
“Không có gì đâu con trai. Nghe nói con dẫn bạn đến chơi, lại thấy chưa pha nước gì hết nên ba định lên hỏi tụi con muốn uống gì” Ông trả lời, chính là bộ đang giả tạo vụng về.
“Không uống ạ, Tu Kiệt đang bệnh. Cậu ấy không uống được nước có đá hay quá ngọt, con cảm ơn ba nhiều, ba ra ngoài đi” Hạo Phong nói.
Nó mà bệnh cái nỗi gì?!!!
Con còn không mau bánh mắt ra nhìn nó đi. Nó sắp dựa hết cả người lên người con rồi kìa. Cái thằng đó phải đói khát đến mức nào chứ! Bỏ con ta ra!!!
“Vậy ba xuống lầu trước, có chuyện gì chỉ cần con hét lên một tiếng, ba sẽ lập tức chạy lên liền với tốc độ nhanh nhất”
Hạo Phong: “Con thì có chuyện gì được chứ?” Cậu thầy sư hơi khó hiểu thật.
Tử Chân chậm rãi khép cửa. Anh mắt vẫn luôn đăm đăm vào Tu Kiệt, cuối cùng, trước khi cửa đóng còn trừng anh một cái.
Tu Kiệt lại quay lại. Nhưng không nhìn vào bài thi nữa. Hai người vốn định ước tính điểm của mình, nhưng chuyện này lại xảy ra.
“Có phải là bác ấy không thích tôi không?” Tu Kiệt hỏi, bày ra một bộ mặt oan ức
“Không đâu, cậu ưu Tú như vậy, ai không thích chứ?” Hạo Phong nói, rồi dựa xuống bàn, đôi mắt dán trên mặt của anh mà ngắm nghía.
Cậu rất ngại, nhưng nghĩ đến bình thường mình cũng làn vậy nên không thể nào dượng được. Tu Kiệt thông minh. Nếu như thấy cậu đột nhiên cư xử kì cục, thế nào cũng nghi ngờ.
Tu Kiệt bị nhìn đến ngứa ngáy. Mắt cậu chớp. Lông mi quét loạn xạ. Cứ thế giống như quét lên trái tim anh từng đợt từng đợt khiến anh phấn khích đến run rẩy.
Không thể chịu được. Anh bất giác lấy tay che đi mắt của cậu. Nào ngờ cậu vẫn chớp mắt. Lông mi thật sự trượt trong lòng bàn tay. Ngứa đến mức làm anh tê tái.
Đột ngột bị che mắt. Hạo Phong mờ mịt ngửi mùi hương của bàn tay trước mặt. Thật là thơm. Giống như mỗi tất da của anh đều đang toát ra mùi hương ngọt ngào.
Cậu run rẩy, gương mặt nóng bừng. Tim đập nhanh bất thường
“Phong Hạo Hạo…”
Tu Kiệt gọi cậu. Cái tên biệt danh mà cậu thích nhất.
Lổ tai như bị gì đó quét qua. Tim đập nhanh hơn. Run rẩy truyền đến từ tai khiến não bộ không biết phải xử lý như thế nào. Trực tiếp chết đứ đừ.
Hạo Phong không biết phải làm thế nào. Đành nhận lấy tô cháo. Múc một muỗng rồi thổi nhẹ, thấy hơi nguội liền đem đến trước mặt anh.
“Ăn đi mà…”
Tu Kiệt nhìn cậu, thế mà ăn thật.
Hạo Phong: tui nghi ngờ ổng cố ý, nhưng mà tui lại không có chứng cứ!!!
Mặt cậu đỏ lựng lên, hơi xấu hổ.
Mãn Huy: “…”
Đột nhiên cảm thấy bản thân mình hơi sáng. Phải lảng đi mới được.
Hạo Phong cứ đút, anh cứ ăn. Như vậy đến khi cháo cạn đến đáy.
Tu Kiệt nhắm mắt. Tự trách mình lúc nảy không nên ăn nhanh như vậy.
“Cậu ổn chưa?” Cậu hỏi anh.
Tu Kiệt gật đầu một cách “gian nan”
Hạo Phong đáp chăn lại cho anh. Lúc này anh mới chú ý thấy chăn này không phải của mình.
“Đây là…nhà cậu à?” Tu Kiệt hỏi.
Hạo Phong gật đầu. Kể sơ lược chuyện mình không có chìa khoá nên không thể đưa anh về nhà được cho anh nghe.
Tu Kiệt chớp chớp mắt. Nói cảm ơn.
…
Mãn Huy đi xuống lầu chơi game một lát. Thế mà lại trùng hợp vừa kết thúc trận game liền thấy Tử Chân trở về.
Tử Chân hoạt động trong lĩnh vực nghệ thuật. Cụ thể ông chính là một họa sĩ, giờ giấc làm việc không cố định. Bây giờ đột ngột trở về cũng chẳng có gì bất ngờ.
Tử Chân nhìn trước cửa nhà xuất hiện thêm một đôi giày nike không phải của Mãn Huy, cũng chẳng phải của Hạo Phong. Lập tức hỏi.
“Huy Huy, nhà mình có khách hả con?”
Mãn Huy cất điện thoại.
“Dạ, là bạn của Hạo Phong. Bạn đó hình như bệnh nên Hạo Phong xách về nhà luôn”
Trong lòng Tử Chân lộp bộp.
“Có phải là một cậu nhóc cao chừng này, gương mặt rất đẹp…không, rất dữ tợn không?”
Mãn Huy thấy tay ông đưa lên ước chừng chiều cao, cảm thấy rất chính xác nên gật đầu.
Tử Chân: cái thằng chó chết!!!
Ông rầm rầm bước lên lầu. Đứng trước cửa phòng của cậu. Ông hùng hồn mở cửa một cái đùng. Cửa phát ra âm thanh kẽo kẹt giống như tiếng cười ma mị.
“Cái thằng nhóc kia!”
Cận cảnh chính là hai đôi mắt trong sáng như những vì sao mờ mịt nhìn ông. Hai thiếu niên ngồi trên bàn, trước mặt là sách giáo khoa còn đang mở. Một bộ dạng trong sạch không thể tả nên lời.
Nhưng chỉ là Tử Chân mới thấy được.
Đùi áp đùi kìa! Nó định dùng tiếp xúc thân thể quyến rũ con mình!
Dựa sát vào nhau như vậy làm gì?!! Lại muốn mê hoặc nó sao?!!!
Còn bày đặt mở sách giáo khoa!!! Định dùng tri thức khiến nó mất hồn à!!!
“Ba? Ba sao vậy?” Hạo Phong thật sự khó hiểu. Lúc nào Tử Chân cũng là bộ dạng người ba dịu dàng, chưa thấy ông thôi lỗ như vậy bao giờ. Cậu hơi hiếu kì.
“Không có gì đâu con trai. Nghe nói con dẫn bạn đến chơi, lại thấy chưa pha nước gì hết nên ba định lên hỏi tụi con muốn uống gì” Ông trả lời, chính là bộ đang giả tạo vụng về.
“Không uống ạ, Tu Kiệt đang bệnh. Cậu ấy không uống được nước có đá hay quá ngọt, con cảm ơn ba nhiều, ba ra ngoài đi” Hạo Phong nói.
Nó mà bệnh cái nỗi gì?!!!
Con còn không mau bánh mắt ra nhìn nó đi. Nó sắp dựa hết cả người lên người con rồi kìa. Cái thằng đó phải đói khát đến mức nào chứ! Bỏ con ta ra!!!
“Vậy ba xuống lầu trước, có chuyện gì chỉ cần con hét lên một tiếng, ba sẽ lập tức chạy lên liền với tốc độ nhanh nhất”
Hạo Phong: “Con thì có chuyện gì được chứ?” Cậu thầy sư hơi khó hiểu thật.
Tử Chân chậm rãi khép cửa. Anh mắt vẫn luôn đăm đăm vào Tu Kiệt, cuối cùng, trước khi cửa đóng còn trừng anh một cái.
Tu Kiệt lại quay lại. Nhưng không nhìn vào bài thi nữa. Hai người vốn định ước tính điểm của mình, nhưng chuyện này lại xảy ra.
“Có phải là bác ấy không thích tôi không?” Tu Kiệt hỏi, bày ra một bộ mặt oan ức
“Không đâu, cậu ưu Tú như vậy, ai không thích chứ?” Hạo Phong nói, rồi dựa xuống bàn, đôi mắt dán trên mặt của anh mà ngắm nghía.
Cậu rất ngại, nhưng nghĩ đến bình thường mình cũng làn vậy nên không thể nào dượng được. Tu Kiệt thông minh. Nếu như thấy cậu đột nhiên cư xử kì cục, thế nào cũng nghi ngờ.
Tu Kiệt bị nhìn đến ngứa ngáy. Mắt cậu chớp. Lông mi quét loạn xạ. Cứ thế giống như quét lên trái tim anh từng đợt từng đợt khiến anh phấn khích đến run rẩy.
Không thể chịu được. Anh bất giác lấy tay che đi mắt của cậu. Nào ngờ cậu vẫn chớp mắt. Lông mi thật sự trượt trong lòng bàn tay. Ngứa đến mức làm anh tê tái.
Đột ngột bị che mắt. Hạo Phong mờ mịt ngửi mùi hương của bàn tay trước mặt. Thật là thơm. Giống như mỗi tất da của anh đều đang toát ra mùi hương ngọt ngào.
Cậu run rẩy, gương mặt nóng bừng. Tim đập nhanh bất thường
“Phong Hạo Hạo…”
Tu Kiệt gọi cậu. Cái tên biệt danh mà cậu thích nhất.
Lổ tai như bị gì đó quét qua. Tim đập nhanh hơn. Run rẩy truyền đến từ tai khiến não bộ không biết phải xử lý như thế nào. Trực tiếp chết đứ đừ.