Chương 51
“Tiếp theo màn cảm xúc này, tôi xin trân trọng kính mời hai em học sinh đã bất chấp kỉ luật mà khiêu khích giáo viên, bỏ học để đến quán net chơi game! Hành động này nghiêm cấm các học sinh khác làm theo! Nếu như không muốn bản kiểm điểm 3 ngàn chữ!!!” Lão Bàng gằn giọng từ chữ.
Hạo Phong bước lên trước. Cậu lưng thẳng chân dài. Khí chất có phần ngạo mạn vừa bước lên bục liền dấy lên một làn sóng kêu gào.
“Xin chào xin chào và xin chào các bạn học sinh, các thầy cô giáo, các anh các chị, các quý vị giáo viên đến các cây cỏ đang hiện diện trong trường này, từng hạt bụi, từng hòn đá, từng chú chim đang đậu trên cành, hót những tiếng vang trời…”
“Haha!!! Hạo Phong đỉnh!!!”
“Tiếp nữa tiếp nữa! Đọc hết cả tiết hai luôn cũng được!”
“Anh Hạo!”
Màn mở đầu của cậu trực tiếp khiến các giáo viên dự lễ dở khóc dở cười. Nhất là cô giáo dạy ngữ văn lớp 11a5.
“Phải như làm văn cũng được một phần như vậy thì hay biết mấy, hazzz”
“Em mau đọc tiếp cho thầy, đọc đến cái phần nhận lỗi cho thầy!!!” Lão Bàng cầm mic lên, hét vào đó một tiếng.
||||| Truyện đề cử: |||||
Cậu cũng muốn ghi thật ngắn lắm chứ, tuy nhiên có được đâu, thầy Bàng không phải bắt cậu ghi vào đó 3 ngàn chữ sao, phải ghi cho đã, ghi cho thật là nhiều.
“Em tên là Hạo Phong, biệt danh là Phong Hạo Hạo, mọi người có thể gọi em là Phong Hạo. Em từ nhỏ sinh ra đã là một em bé. Lớn lên trở thành một đứa trẻ, bây giờ chính là thiếu niên. Trở thành một học sinh tài giỏi của trường Đại Hoa chính là niềm tự hào của em. Nhưng do thời thế bắt buộc, em đã phạm một sai lần cả đời người cũng chẳng thể bù đắp lại được. Em đã nghĩ 3 ngày vì bị bệnh! Chính lúc định thư giản sau khoảng thời gian bị bệnh ấy, em đã đi chơi net! Đúng, em bây giờ đang không có lỗi…”
“Em!..em!” Lão Bàng định đứng dậy. Nhưng lại bị thầy hiệu trưởng trường nắm lại. Ông cười nhẹ. Nhìn thiếu niên đang đứng trên bục chào cờ mà vừa đọc vừa cười. Cảm thấy như vậy mới giống với cái lứa tuổi này. Không nên cứ bù đầu vào học.
Hạo Phong không bị ai ngăn cản, vẫn tiếp tục đọc bài kiểm điểm của mình.
“…tuy nhiên, lỗi của em chính là rủ rê các bạn học cùng nhau chơi net trong quá trình học tập vừa gian nan vừa khổ cực này, em đã sai lầm vì muốn các bạn được thoải mái sau giờ học. Nếu có thể làm lại, em tuyệt đói sẽ không làm như vậy nữa. Lỗi của em còn chính là khiêu khích giáo viên. Nếu như không có ngày hôm đó phạm tội, em sẽ chẳng bao giờ biết được thầy giáo Mạnh Bàng mà em yêu quý bao năm nay lại là vận động viên chạy điền kinh tiềm ẩn như vậy. Cảm ơn thầy vì đã cho em động lực để chạy tiếp…”
Các bạn học phía dưới thật sự không nhịn được cười. Tu Kiệt cũng cười. Anh nhìn cậu đứng trên bục chào cờ đọc bảng kiểm điểm mà cứ như đang tỏa sáng lấp lánh. Thật sự động lòng đến không chịu được.
Kết thúc bản kiểm điểm này chính là nhờ vào lời nhắc nhở của thầy Bàng. Ông không thể chịu được nữa cái bảng kiểm điểm kia và cả nụ cười vui vẻ của thầy hiệu trưởng.
Như đang bức chết ông!
“Mời em học sinh tiếp theo!!!”
Tu Kiệt đã là học sinh giỏi như vậy! Ông tin bản kiểm điểm của anh sẽ xuất sắc nhất từ thời lịch sử kiểm điểm đến bây giờ.
Tu Kiệt vừa bước lên bục chào cờ. Lập tức cả trường như đóng băng lại. Sau đó chính là một tràng “ồ” lớn giống như sấm.
Ai mà có tin luôn đứng nhất khối 11 lại lên cột cờ đọc bản kiểm điểm chứ?
Tu Kiệt đứng. Lưng thẳng, nghiêm túc giống như đi phát biểu hơn.
Chỉ là sự mở miệng của anh lại làm người ta sốc vô cùng.
“Xin chào xin chào và xin chào các bạn học sinh, các thầy cô giáo, các anh các chị, các quý vị giáo viên đến các cây cỏ đang hiện diện trong trường này, từng hạt bụi, từng hòn đá, từng chú chim đang đậu trên cành…”
Mạnh Bàng: “…”
Các bạn học: ồ!!!
Thầy hiệu trưởng: “ha ha ha!”
Trang Duyên nghe thấy lời chào này. Thật sự không thể tin được mà ngẩng đầu. Cô nhìn, nhìn mãi rồi cười.
Cũng từng có một tình yêu học trò đẹp như vậy thì bây giờ chắc cũng có cái để lưu luyến, hồi tưởng nhỉ.
Cô ngưỡng mộ anh.
“…Em tên là Lăng Tu Kiệt, học sinh lớp 11a5. Hôm nay đứng đây đọc bản kiểm điểm bởi vì đã trốn tiết học mà mình đã có hơn ba cột điểm mười kiểm tra miệng, hai cột điểm mười kiểm tra 15 phút và gần nhất chính là được 9,8 điểm kiểm trả giữa kỳ hai, cụ thể chính là bỏ hai tiết toán cuối cùng. À, còn bỏ một tiết tiếng anh mà em đã thi học sinh giỏi cấp quốc gia được hạng nhì nữa bỏ mấy môn mà em “vẫn còn yếu” để đi chơi, khiêu khích giáo viên…”
“…em biết việc học là quan trọng, không nên bỏ bê việc học hành…lại rơi mất bài kiểm tra 10 điểm môn ngữ văn nữa rồi…”
Tu Kiệt cúi người xuống. Nhặt một tờ giấy bị rơi ra tù sắp giấy kiểm điểm. Không biết vô tình hay cố ý mà để lộ ra một điềm 10 đỏ tươi.
Mạnh Bàng: tôi không thiết sống nữa.
Hiệu trưởng: “ha ha ha ha! Đúng là giỏi! Giỏi lắm”
Các bạn học: “Nam thần! Nam thần!”
Hạo Phong bước lên trước. Cậu lưng thẳng chân dài. Khí chất có phần ngạo mạn vừa bước lên bục liền dấy lên một làn sóng kêu gào.
“Xin chào xin chào và xin chào các bạn học sinh, các thầy cô giáo, các anh các chị, các quý vị giáo viên đến các cây cỏ đang hiện diện trong trường này, từng hạt bụi, từng hòn đá, từng chú chim đang đậu trên cành, hót những tiếng vang trời…”
“Haha!!! Hạo Phong đỉnh!!!”
“Tiếp nữa tiếp nữa! Đọc hết cả tiết hai luôn cũng được!”
“Anh Hạo!”
Màn mở đầu của cậu trực tiếp khiến các giáo viên dự lễ dở khóc dở cười. Nhất là cô giáo dạy ngữ văn lớp 11a5.
“Phải như làm văn cũng được một phần như vậy thì hay biết mấy, hazzz”
“Em mau đọc tiếp cho thầy, đọc đến cái phần nhận lỗi cho thầy!!!” Lão Bàng cầm mic lên, hét vào đó một tiếng.
||||| Truyện đề cử: |||||
Cậu cũng muốn ghi thật ngắn lắm chứ, tuy nhiên có được đâu, thầy Bàng không phải bắt cậu ghi vào đó 3 ngàn chữ sao, phải ghi cho đã, ghi cho thật là nhiều.
“Em tên là Hạo Phong, biệt danh là Phong Hạo Hạo, mọi người có thể gọi em là Phong Hạo. Em từ nhỏ sinh ra đã là một em bé. Lớn lên trở thành một đứa trẻ, bây giờ chính là thiếu niên. Trở thành một học sinh tài giỏi của trường Đại Hoa chính là niềm tự hào của em. Nhưng do thời thế bắt buộc, em đã phạm một sai lần cả đời người cũng chẳng thể bù đắp lại được. Em đã nghĩ 3 ngày vì bị bệnh! Chính lúc định thư giản sau khoảng thời gian bị bệnh ấy, em đã đi chơi net! Đúng, em bây giờ đang không có lỗi…”
“Em!..em!” Lão Bàng định đứng dậy. Nhưng lại bị thầy hiệu trưởng trường nắm lại. Ông cười nhẹ. Nhìn thiếu niên đang đứng trên bục chào cờ mà vừa đọc vừa cười. Cảm thấy như vậy mới giống với cái lứa tuổi này. Không nên cứ bù đầu vào học.
Hạo Phong không bị ai ngăn cản, vẫn tiếp tục đọc bài kiểm điểm của mình.
“…tuy nhiên, lỗi của em chính là rủ rê các bạn học cùng nhau chơi net trong quá trình học tập vừa gian nan vừa khổ cực này, em đã sai lầm vì muốn các bạn được thoải mái sau giờ học. Nếu có thể làm lại, em tuyệt đói sẽ không làm như vậy nữa. Lỗi của em còn chính là khiêu khích giáo viên. Nếu như không có ngày hôm đó phạm tội, em sẽ chẳng bao giờ biết được thầy giáo Mạnh Bàng mà em yêu quý bao năm nay lại là vận động viên chạy điền kinh tiềm ẩn như vậy. Cảm ơn thầy vì đã cho em động lực để chạy tiếp…”
Các bạn học phía dưới thật sự không nhịn được cười. Tu Kiệt cũng cười. Anh nhìn cậu đứng trên bục chào cờ đọc bảng kiểm điểm mà cứ như đang tỏa sáng lấp lánh. Thật sự động lòng đến không chịu được.
Kết thúc bản kiểm điểm này chính là nhờ vào lời nhắc nhở của thầy Bàng. Ông không thể chịu được nữa cái bảng kiểm điểm kia và cả nụ cười vui vẻ của thầy hiệu trưởng.
Như đang bức chết ông!
“Mời em học sinh tiếp theo!!!”
Tu Kiệt đã là học sinh giỏi như vậy! Ông tin bản kiểm điểm của anh sẽ xuất sắc nhất từ thời lịch sử kiểm điểm đến bây giờ.
Tu Kiệt vừa bước lên bục chào cờ. Lập tức cả trường như đóng băng lại. Sau đó chính là một tràng “ồ” lớn giống như sấm.
Ai mà có tin luôn đứng nhất khối 11 lại lên cột cờ đọc bản kiểm điểm chứ?
Tu Kiệt đứng. Lưng thẳng, nghiêm túc giống như đi phát biểu hơn.
Chỉ là sự mở miệng của anh lại làm người ta sốc vô cùng.
“Xin chào xin chào và xin chào các bạn học sinh, các thầy cô giáo, các anh các chị, các quý vị giáo viên đến các cây cỏ đang hiện diện trong trường này, từng hạt bụi, từng hòn đá, từng chú chim đang đậu trên cành…”
Mạnh Bàng: “…”
Các bạn học: ồ!!!
Thầy hiệu trưởng: “ha ha ha!”
Trang Duyên nghe thấy lời chào này. Thật sự không thể tin được mà ngẩng đầu. Cô nhìn, nhìn mãi rồi cười.
Cũng từng có một tình yêu học trò đẹp như vậy thì bây giờ chắc cũng có cái để lưu luyến, hồi tưởng nhỉ.
Cô ngưỡng mộ anh.
“…Em tên là Lăng Tu Kiệt, học sinh lớp 11a5. Hôm nay đứng đây đọc bản kiểm điểm bởi vì đã trốn tiết học mà mình đã có hơn ba cột điểm mười kiểm tra miệng, hai cột điểm mười kiểm tra 15 phút và gần nhất chính là được 9,8 điểm kiểm trả giữa kỳ hai, cụ thể chính là bỏ hai tiết toán cuối cùng. À, còn bỏ một tiết tiếng anh mà em đã thi học sinh giỏi cấp quốc gia được hạng nhì nữa bỏ mấy môn mà em “vẫn còn yếu” để đi chơi, khiêu khích giáo viên…”
“…em biết việc học là quan trọng, không nên bỏ bê việc học hành…lại rơi mất bài kiểm tra 10 điểm môn ngữ văn nữa rồi…”
Tu Kiệt cúi người xuống. Nhặt một tờ giấy bị rơi ra tù sắp giấy kiểm điểm. Không biết vô tình hay cố ý mà để lộ ra một điềm 10 đỏ tươi.
Mạnh Bàng: tôi không thiết sống nữa.
Hiệu trưởng: “ha ha ha ha! Đúng là giỏi! Giỏi lắm”
Các bạn học: “Nam thần! Nam thần!”