Chương 48
Xé gió. Bên tay vang lên tiếng gió gào. Không khó chịu. Ngược lại có chút sảng khoái.
Hai thiếu niên dẫn đầu chạy thục mạng như bay. Phía sau, cũng là…một thầy giáo trung niên vác cái bụng của mình, ấy thế mà cũng chạy nhanh hết sức
Trong một khoảnh khắc kích thích thế này. Con người ta thương sẽ làm những điều vượt quá mức quy định thường ngày của mình. Tu Kiệt cũng đang có cảm giác đó.
Anh Hưng phấn, vui vẻ. Lấy tay bịt mũi lại, ém giọng.
“Đừng đuổi nữa! Thầy thừa biết tụi em sẽ không đứng lại mà!!”
Hạo Phong học theo anh. Cũng hét lên.
“Già rồi! Chạy nhiều ảnh hưởng đến sức khỏe!”
Mạnh Bàng tức giận, cũng bắt đầu hét lên. Mồ hôi mặn chát chảy luôn vào miệng ông.
“Đừng để tôi bắt được hai em! Hai em sẽ phải lên cột cờ đọc kiểm điểm 3 ngàn chữ!!!”
3 ngàn chữ á?!
Hạo Phong nghe vậy thì cười reo lên.
Tu Kiệt cũng cười.
Nhưng như cười không thể lâu hơn. Hạo Phong bắt đầu kiệt sức.
Cậu chạy nhanh. Nhưng sức bền lại kém, bắt đầu cảm thấy hai chân đau nhứt, không đủ dưỡng khí.
“Bên này!” Tu Kiệt nhỏ giọng gằn.
Cậu chạy theo anh. Thấy bên đó chính là trạm xe buýt.
Xe buýt đã tới và đang từ từ di chuyển, đoán chừng khoảng 10 giây nữa nó sẽ mất dạn.
Tu Kiệt và Hạo Phong chạy tới. Bất chấp tốc độ mà nhào lên xe.
Hai người thiếu niên đột ngột xuất hiện bên chân khiến nhân viên soát vé kinh hãi giật mình, hét lên, thu hút sự chú ý của không ít hành khách.
Chỉ là Hạo Phong và Tu Kiệt không để tâm được nhiều đến vậy. Hai người bắt đầu thở, vừa thở vừa ho khan. Cổ họng khô khốc. Hai chân run rẩy.
Bên ngoài, thầy Bàng vẫn chạy, tuy nhiên tốc độ của ông lại chẳng nhanh bằng xe buýt được. Rất nhanh liền tụt lại đằng sau.
Tài xế thấy hai người leo lên xe một cách nguy hiểm như vậy. Giật hết cả mình, quát mắng.
“Chạy cái gì?!!! Bộ không sợ chết hả?!!! Ai rượt tụi bây à!!!”
Hạo Phong nghe láng máng. Lập tức đáp lời.
“Đúng ạ, có người rượt! Là quái vật…chạy nhanh lên”
Hành khách: “…”
Đó không phải thầy giáo à?
Cả xe cười reo lên. Màn dạo đầu này khiến tâm tình của mọi người thoải mái.
Hạo Phong trả tiền hai vé. Ngồi xuống ghế bắt đầu chờ nhịp tim ổn định lại.
Tu Kiệt cũng ngồi xuống bên cạnh cậu. Khẽ dựa vào vai Hạo Phong.
“Chuyến này đi đâu ạ?” Anh hỏi cô gái soát vé.
“Đi Tỉnh Lỵ, hai đứa ở đâu?” Cô soát vé hỏi.
“Tụi cháu ở…khoan đã! Tỉnh Lỵ! Khu vực bên cạnh á! Xa quá vậy trời!”
Cậu không tin là mình đã chạy tới bên xe buýt chạy về Tỉnh Lỵ.
“Cho tui cháu xuống được không ạ?”
Tu Kiệt nhìn ngoài cửa sổ, không thấy thầy Bàng nữa mới nhẹ nhàng hỏi.
“Chạy chạy chạy! Chơi net chứ mô, cho tụi cháu xuống đi!”
Một bà lão ngồi hàng thứ hai hét lên với bác tài.
Nhà bà cũng có mấy đứa cháu giống vậy. Nhìn thấy mấy cậu cũng vui vẻ, cảm giác thiếu niên ùa về ấy mà, chỉ có mấy người đã già như bà ấy mới hiểu.
Hạo Phong lập tức quay đầu, gầy mạng đầu với bà xem như chào hỏi. Đôi mắt lấp lánh nhìn về phía bác tài. Dù biết rằng ông ấy đang lái xe không thấy được.
“Xuống đi! Lớn từng này tuổi thì học hành cho đàng hoàng, đừng có leo lên xe như vậy, nguy hiểm lắm”
Tài xế căn dặn.
Mặc dù Hạo Phong là người muốn xuống xe nhất nhưng cũng lại là người lười nhất. Phải là Tu Kiệt đỡ cậu mới có thể xuống khỏi xe được.
Cô soát vé còn nhất quyết muốn trả tiền vé lại, nhưng cậu lại không nhận, nói cảm ơn vì đã cho mình đi hoá giang mấy đoạn đường.
Tu Kiệt mở điện thoại. 17 giờ 56 phút gần 6 giờ.
Nhìn hoàng hôn đang lặn, anh ngây ngẩn.
Chỗ này tuy không biết là chỗ nào nhưng đẹp bất ngờ. Ánh nắng màu xám đậm phủ lên bãi cỏ xanh mướt tạo nên một khoảng lấp lánh, bên cạnh không có nhà, lại chẳng có xe qua lại nhiều, yên tĩnh đến lạ.
“Không ngờ trên đời còn có chỗ giống như thế này, đẹp quá đi”
Hạo Phong nước về phía bãi cỏ. Nằm xuống.
Nắng không làn cậu nóng, cũng chẳng cháy rát da. Cảm giác khoan khoái lạ thường.
Tu Kiệt ngồi xuống bên cạnh cậu.
Hai người yên lặng, hưởng ánh chiều tà cuối cùng của ngày hôm nay.
“Vui quá…” Tu Kiệt nhẹ giọng nói.
“Ừ” Hạo Phong đáp lại.
“Phong Hạo Hạo…ngày hôm qua xin lỗi” Anh nói.
“Ừ” Hạo Phong vẫn đáp.
“Tôi không cố ý, chỉ muốn…”
“Ông thích Thanh Miên đúng không?” Cậu đột ngột cắt ngang lời nói của anh.
Tu Kiệt giật mình. Nhìn cậu với ánh mắt ngạc nhiên.
“Tui biết mà” Hạo Phong nằm trên cỏ, rồi cuộn người lại, ôm lấy ánh nắng.
Cậu cảm thấy cả người đều đau, đau nhất là ở tim, không biết là đau vì cái gì, nhưng cậu chắc chắn mình không phải đau vì cô nàng Thanh Miên bị người tài giỏi như Tu Kiệt thích.
Càng bực bội hơn vì Tu Kiệt thích Thanh Miên.
Cậu thừa biết mình đã bắt đầu rất kỳ lạ kể từ khi ngồi bên cạnh anh. Cảm thấy thiếu thì không được, ghen tị, vui vẻ, sung sướng, buồn bực đều là do người này mang lại cho cậu.
Hình như… hơi thích anh…
Hai thiếu niên dẫn đầu chạy thục mạng như bay. Phía sau, cũng là…một thầy giáo trung niên vác cái bụng của mình, ấy thế mà cũng chạy nhanh hết sức
Trong một khoảnh khắc kích thích thế này. Con người ta thương sẽ làm những điều vượt quá mức quy định thường ngày của mình. Tu Kiệt cũng đang có cảm giác đó.
Anh Hưng phấn, vui vẻ. Lấy tay bịt mũi lại, ém giọng.
“Đừng đuổi nữa! Thầy thừa biết tụi em sẽ không đứng lại mà!!”
Hạo Phong học theo anh. Cũng hét lên.
“Già rồi! Chạy nhiều ảnh hưởng đến sức khỏe!”
Mạnh Bàng tức giận, cũng bắt đầu hét lên. Mồ hôi mặn chát chảy luôn vào miệng ông.
“Đừng để tôi bắt được hai em! Hai em sẽ phải lên cột cờ đọc kiểm điểm 3 ngàn chữ!!!”
3 ngàn chữ á?!
Hạo Phong nghe vậy thì cười reo lên.
Tu Kiệt cũng cười.
Nhưng như cười không thể lâu hơn. Hạo Phong bắt đầu kiệt sức.
Cậu chạy nhanh. Nhưng sức bền lại kém, bắt đầu cảm thấy hai chân đau nhứt, không đủ dưỡng khí.
“Bên này!” Tu Kiệt nhỏ giọng gằn.
Cậu chạy theo anh. Thấy bên đó chính là trạm xe buýt.
Xe buýt đã tới và đang từ từ di chuyển, đoán chừng khoảng 10 giây nữa nó sẽ mất dạn.
Tu Kiệt và Hạo Phong chạy tới. Bất chấp tốc độ mà nhào lên xe.
Hai người thiếu niên đột ngột xuất hiện bên chân khiến nhân viên soát vé kinh hãi giật mình, hét lên, thu hút sự chú ý của không ít hành khách.
Chỉ là Hạo Phong và Tu Kiệt không để tâm được nhiều đến vậy. Hai người bắt đầu thở, vừa thở vừa ho khan. Cổ họng khô khốc. Hai chân run rẩy.
Bên ngoài, thầy Bàng vẫn chạy, tuy nhiên tốc độ của ông lại chẳng nhanh bằng xe buýt được. Rất nhanh liền tụt lại đằng sau.
Tài xế thấy hai người leo lên xe một cách nguy hiểm như vậy. Giật hết cả mình, quát mắng.
“Chạy cái gì?!!! Bộ không sợ chết hả?!!! Ai rượt tụi bây à!!!”
Hạo Phong nghe láng máng. Lập tức đáp lời.
“Đúng ạ, có người rượt! Là quái vật…chạy nhanh lên”
Hành khách: “…”
Đó không phải thầy giáo à?
Cả xe cười reo lên. Màn dạo đầu này khiến tâm tình của mọi người thoải mái.
Hạo Phong trả tiền hai vé. Ngồi xuống ghế bắt đầu chờ nhịp tim ổn định lại.
Tu Kiệt cũng ngồi xuống bên cạnh cậu. Khẽ dựa vào vai Hạo Phong.
“Chuyến này đi đâu ạ?” Anh hỏi cô gái soát vé.
“Đi Tỉnh Lỵ, hai đứa ở đâu?” Cô soát vé hỏi.
“Tụi cháu ở…khoan đã! Tỉnh Lỵ! Khu vực bên cạnh á! Xa quá vậy trời!”
Cậu không tin là mình đã chạy tới bên xe buýt chạy về Tỉnh Lỵ.
“Cho tui cháu xuống được không ạ?”
Tu Kiệt nhìn ngoài cửa sổ, không thấy thầy Bàng nữa mới nhẹ nhàng hỏi.
“Chạy chạy chạy! Chơi net chứ mô, cho tụi cháu xuống đi!”
Một bà lão ngồi hàng thứ hai hét lên với bác tài.
Nhà bà cũng có mấy đứa cháu giống vậy. Nhìn thấy mấy cậu cũng vui vẻ, cảm giác thiếu niên ùa về ấy mà, chỉ có mấy người đã già như bà ấy mới hiểu.
Hạo Phong lập tức quay đầu, gầy mạng đầu với bà xem như chào hỏi. Đôi mắt lấp lánh nhìn về phía bác tài. Dù biết rằng ông ấy đang lái xe không thấy được.
“Xuống đi! Lớn từng này tuổi thì học hành cho đàng hoàng, đừng có leo lên xe như vậy, nguy hiểm lắm”
Tài xế căn dặn.
Mặc dù Hạo Phong là người muốn xuống xe nhất nhưng cũng lại là người lười nhất. Phải là Tu Kiệt đỡ cậu mới có thể xuống khỏi xe được.
Cô soát vé còn nhất quyết muốn trả tiền vé lại, nhưng cậu lại không nhận, nói cảm ơn vì đã cho mình đi hoá giang mấy đoạn đường.
Tu Kiệt mở điện thoại. 17 giờ 56 phút gần 6 giờ.
Nhìn hoàng hôn đang lặn, anh ngây ngẩn.
Chỗ này tuy không biết là chỗ nào nhưng đẹp bất ngờ. Ánh nắng màu xám đậm phủ lên bãi cỏ xanh mướt tạo nên một khoảng lấp lánh, bên cạnh không có nhà, lại chẳng có xe qua lại nhiều, yên tĩnh đến lạ.
“Không ngờ trên đời còn có chỗ giống như thế này, đẹp quá đi”
Hạo Phong nước về phía bãi cỏ. Nằm xuống.
Nắng không làn cậu nóng, cũng chẳng cháy rát da. Cảm giác khoan khoái lạ thường.
Tu Kiệt ngồi xuống bên cạnh cậu.
Hai người yên lặng, hưởng ánh chiều tà cuối cùng của ngày hôm nay.
“Vui quá…” Tu Kiệt nhẹ giọng nói.
“Ừ” Hạo Phong đáp lại.
“Phong Hạo Hạo…ngày hôm qua xin lỗi” Anh nói.
“Ừ” Hạo Phong vẫn đáp.
“Tôi không cố ý, chỉ muốn…”
“Ông thích Thanh Miên đúng không?” Cậu đột ngột cắt ngang lời nói của anh.
Tu Kiệt giật mình. Nhìn cậu với ánh mắt ngạc nhiên.
“Tui biết mà” Hạo Phong nằm trên cỏ, rồi cuộn người lại, ôm lấy ánh nắng.
Cậu cảm thấy cả người đều đau, đau nhất là ở tim, không biết là đau vì cái gì, nhưng cậu chắc chắn mình không phải đau vì cô nàng Thanh Miên bị người tài giỏi như Tu Kiệt thích.
Càng bực bội hơn vì Tu Kiệt thích Thanh Miên.
Cậu thừa biết mình đã bắt đầu rất kỳ lạ kể từ khi ngồi bên cạnh anh. Cảm thấy thiếu thì không được, ghen tị, vui vẻ, sung sướng, buồn bực đều là do người này mang lại cho cậu.
Hình như… hơi thích anh…