Chương 39
Cậu tự cười khì khì trong lòng. Không ngờ lớp trưởng mặt lạnh lại để vịt vàng vào bồn tắm.
Thỏ con lông trắng vỗ vỗ cái phao vịt. Ánh nhìn về phía anh đầy sâu xa.
Chỉ có điều Tu Kiệt làm như mình cái gì cũng chẳng hiểu. Lấy xà phòng xoa xoa lên người cậu. Vừa xoa vừa miết, trông rất là thích công việc này.
Hạo Phong cũng đang hưởng thụ không kém. Kĩ thuật mát-xa này của lớp trưởng cũng quá là thoải mái đi. Cậu ghiền đến mức nhắm tít hai mắt thỏ. Ngửa bụng lên dùng hai chân sau đẩy đẩy giống như bơi bơi.
Tu Kiệt thấy cậu lật ngửa lên như vậy, ánh mắt liền không tự chủ dán vào cái vật gì đó gồ lên giữa hai chân kia.
Trắng trắng, tròn tròn, còn hơi lông.
“Kỷ!!!”
Hạo Phong phát hiện anh đang nhìn cái gì thì liền khép hai chân lại, lật bụng mình xuống mặt nước. Đôi mắt đỏ nhìn anh đầy địch ý.
Cậu không hiểu sao thấy rất ngại. Vốn dĩ đều là con trai.
Nghĩ mãi lại không biết tại sao mình phản ứng mạnh như vậy nên cậu tự cho mình một cái cớ là tại vì làm thỏ nên cái đó “nhỏ” sợ Tu Kiệt đang làm người thấy sẽ cười.
Cái cớ cực kỳ vụng về.
“Xin lỗi”
Tu Kiệt nói rất trịnh trọng. Trong lời nói của anh luôn mang ý lạnh nên lúc nào cũng lộ vẻ rất nghiêm túc. Nhưng mà cậu lại có cảm giác câu nói này rất nghiêm túc, nghiêm túc đến có phần bất thường.
“Kỷ…”
Thỏ trắng ỉu xìu kêu một tiếng. Ý là tha cho anh
Tu Kiệt bây giờ mới nhìn rõ được cậu.
Lông bị ướt sũng hết, chúng dán vào da cậu. Lộ ra cái dáng người cực kỳ gầy, gầy đến nhom. Nhìn còn hơi xấu.
Anh phát hoảng. Cảm thấy nếu như lúc nảy cho cậu ăn thêm nhiều nữa thì được rồi.
Tắm táp xong xuôi. Hạo Phong được anh sấy lông cho thật là khô ráo. Biến từ con thỏ gầy nhom thành con thốt mập do lông.
Cậu bước đến chỗ máy tính bảng, mở nó ra bangoài ta đầu đánh chữ.
//Tui cần gọi cho ba tui//
Tu Kiệt đọc một lần rồi hỏi cậu.
“Hỏi chú ấy về chuyện biến thành thỏ á?”
Đầu thỏ trắng gật gật.
Anh suy nghĩ một chút rồi nói.
“Nhưng mà cậu bây giờ không thể nói được”
Hạo Phong lắc lắc đầu.
//Ba tui hiểu//
Cậu không có đủ kiên nhẫn để đánh một hành chữ dài để giải thích được. Nên chỉ đành nói thật ngắn gọn.
Tu Kiệt hiểu, hỏi số điện thoại của ba cậu. Hỏi được rồi thì bấm gọi.
Điện thoại vang lên, sau đó đã bị người nhận từ chối.
Hạo Phong vỗ vỗ lên đùi anh, ra hiệu cho anh điện thêm lần nữa.
Tu Kiệt nghe theo, bấm gọi lại.
Bên kia rất lâu mới vang lên tiếng bắt máy. Tiếng của ba Tử Chân truyền vào. Giọng của ông khá gấp gáp, lại có hơi khàn, không biết là đang làm gì.
“Là ai?”
Nghe được giọng của ba mình. Hạo Phong mừng đến nỗi mắt nở và hoa.
“Kỷ!!” Ba!!
Tử Chân nghe được cái tiếng thỏ kêu nho nhỏ này. Cả người cứng ngắc, lập tức đẩy Hạo Hiên đang đề mình xuống, cẩn thận lấy chăn quấn người lại rồi bước ra ban công nói chuyện.
“Con trai của ba? Con…con?”
Ông nói, giọng như không thể tin nổi.
“Kỷ! Kỷ Kỷ Kỷ Ya!!!” Là con đây ba! Con bị biến thành một con thỏ rồi!!!
Tử Chân hoảng loạn là lấy từ trong cái tủ nhỏ ngoài ban công ra một điếu thuốc, bắt đầu châm lửa rồi hút.
“Bây giờ con đang ở với ai?”
Số điện thoại này không phải là số của cậu. Chắc chắn là có người cho cậu mượn điện thoại để gọi.
“Kỷ!” Con đang ở với lớp trưởng lớp con!
Tử Chân nghe được cái lớp trưởng này. Nguy cơ lại dần dần ập tới
Ông không sợ gì. Chỉ duy nhất sợ con trai mình bị người ta lừa đi.
Liếc mắt một cái liền có thể biết được anh có ý với cậu. Chỉ có Hạo Phong là thừa hưởng sự ngốc nghếch từ Hạo Hiên mà thôi.
“Cậu ta không làm gì con chứ? Đưa điện thoại cho cậu ta ba muốn nói chuyện!!!”
Tu Kiệt vốn không có thói quen nghe lén điện thoại của người khác. Anh xuống ghế sô pha ngồi. Âm thầm chờ đợi cậu.
Sau đó cái anh thấy chính là con thỏ trắng đang ôm điện thoại nhảy xuống giường rồi chạy tới chỗ anh. Hai tay dâng điện thoại lên cho anh.
Đáng…đáng yêu…
Tu Kiệt nhận điện thoại rồi bắt đầu bằng một tiếng chào hết sức là lịch sử.
“Cháu chào chú”
Tử Chân hít một hơi. Cố gắng bình tĩnh lại.
“Cậu làm gì con tôi chưa?”
Lăng Tu Kiệt: “…”
Trong mắt chú còn là người như vậy á?
“Con không làm gì hết, chỉ đem về ăn cho ăn thôi ạ”
“Vậy thì tốt, tôi cấm cậu làm gì với nó đó có biết chưa hả?!! Nó bây giờ rất rất rất là mỏng manh thôi!!”
Tu Kiệt: “…”
Mỏng manh?
Nhìn con thỏ trắng đang cắn cái chân ghế sô pha đến sắp rách tả tơi. Tu Kiệt dời mắt.
Ok, mỏng manh. Người lớn nói thì mình phải nghe thôi.
“Mỏng manh như vậy thì cháu có cần chú ý gì không ạ?” Anh hỏi. Bước đến gần cậu, kéo cậu ra khỏi chiếc sô pha.
Tử Chân nghe câu này xong cực kỳ sốc.
Giống như là ăn đang định nuôi cậu vậy đó.
“Nói cho cậu biết, nhà tôi chọn con rể theo kiểu truyền thống, không cần quá đẹp, không cần quá giàu, chỉ cần yêu thương nó là được. Hiểu không?!!”
Lăng Tu Kiệt: “…”
Gia đình cậu thú vị quá. Yêu chết mất.
Thỏ con lông trắng vỗ vỗ cái phao vịt. Ánh nhìn về phía anh đầy sâu xa.
Chỉ có điều Tu Kiệt làm như mình cái gì cũng chẳng hiểu. Lấy xà phòng xoa xoa lên người cậu. Vừa xoa vừa miết, trông rất là thích công việc này.
Hạo Phong cũng đang hưởng thụ không kém. Kĩ thuật mát-xa này của lớp trưởng cũng quá là thoải mái đi. Cậu ghiền đến mức nhắm tít hai mắt thỏ. Ngửa bụng lên dùng hai chân sau đẩy đẩy giống như bơi bơi.
Tu Kiệt thấy cậu lật ngửa lên như vậy, ánh mắt liền không tự chủ dán vào cái vật gì đó gồ lên giữa hai chân kia.
Trắng trắng, tròn tròn, còn hơi lông.
“Kỷ!!!”
Hạo Phong phát hiện anh đang nhìn cái gì thì liền khép hai chân lại, lật bụng mình xuống mặt nước. Đôi mắt đỏ nhìn anh đầy địch ý.
Cậu không hiểu sao thấy rất ngại. Vốn dĩ đều là con trai.
Nghĩ mãi lại không biết tại sao mình phản ứng mạnh như vậy nên cậu tự cho mình một cái cớ là tại vì làm thỏ nên cái đó “nhỏ” sợ Tu Kiệt đang làm người thấy sẽ cười.
Cái cớ cực kỳ vụng về.
“Xin lỗi”
Tu Kiệt nói rất trịnh trọng. Trong lời nói của anh luôn mang ý lạnh nên lúc nào cũng lộ vẻ rất nghiêm túc. Nhưng mà cậu lại có cảm giác câu nói này rất nghiêm túc, nghiêm túc đến có phần bất thường.
“Kỷ…”
Thỏ trắng ỉu xìu kêu một tiếng. Ý là tha cho anh
Tu Kiệt bây giờ mới nhìn rõ được cậu.
Lông bị ướt sũng hết, chúng dán vào da cậu. Lộ ra cái dáng người cực kỳ gầy, gầy đến nhom. Nhìn còn hơi xấu.
Anh phát hoảng. Cảm thấy nếu như lúc nảy cho cậu ăn thêm nhiều nữa thì được rồi.
Tắm táp xong xuôi. Hạo Phong được anh sấy lông cho thật là khô ráo. Biến từ con thỏ gầy nhom thành con thốt mập do lông.
Cậu bước đến chỗ máy tính bảng, mở nó ra bangoài ta đầu đánh chữ.
//Tui cần gọi cho ba tui//
Tu Kiệt đọc một lần rồi hỏi cậu.
“Hỏi chú ấy về chuyện biến thành thỏ á?”
Đầu thỏ trắng gật gật.
Anh suy nghĩ một chút rồi nói.
“Nhưng mà cậu bây giờ không thể nói được”
Hạo Phong lắc lắc đầu.
//Ba tui hiểu//
Cậu không có đủ kiên nhẫn để đánh một hành chữ dài để giải thích được. Nên chỉ đành nói thật ngắn gọn.
Tu Kiệt hiểu, hỏi số điện thoại của ba cậu. Hỏi được rồi thì bấm gọi.
Điện thoại vang lên, sau đó đã bị người nhận từ chối.
Hạo Phong vỗ vỗ lên đùi anh, ra hiệu cho anh điện thêm lần nữa.
Tu Kiệt nghe theo, bấm gọi lại.
Bên kia rất lâu mới vang lên tiếng bắt máy. Tiếng của ba Tử Chân truyền vào. Giọng của ông khá gấp gáp, lại có hơi khàn, không biết là đang làm gì.
“Là ai?”
Nghe được giọng của ba mình. Hạo Phong mừng đến nỗi mắt nở và hoa.
“Kỷ!!” Ba!!
Tử Chân nghe được cái tiếng thỏ kêu nho nhỏ này. Cả người cứng ngắc, lập tức đẩy Hạo Hiên đang đề mình xuống, cẩn thận lấy chăn quấn người lại rồi bước ra ban công nói chuyện.
“Con trai của ba? Con…con?”
Ông nói, giọng như không thể tin nổi.
“Kỷ! Kỷ Kỷ Kỷ Ya!!!” Là con đây ba! Con bị biến thành một con thỏ rồi!!!
Tử Chân hoảng loạn là lấy từ trong cái tủ nhỏ ngoài ban công ra một điếu thuốc, bắt đầu châm lửa rồi hút.
“Bây giờ con đang ở với ai?”
Số điện thoại này không phải là số của cậu. Chắc chắn là có người cho cậu mượn điện thoại để gọi.
“Kỷ!” Con đang ở với lớp trưởng lớp con!
Tử Chân nghe được cái lớp trưởng này. Nguy cơ lại dần dần ập tới
Ông không sợ gì. Chỉ duy nhất sợ con trai mình bị người ta lừa đi.
Liếc mắt một cái liền có thể biết được anh có ý với cậu. Chỉ có Hạo Phong là thừa hưởng sự ngốc nghếch từ Hạo Hiên mà thôi.
“Cậu ta không làm gì con chứ? Đưa điện thoại cho cậu ta ba muốn nói chuyện!!!”
Tu Kiệt vốn không có thói quen nghe lén điện thoại của người khác. Anh xuống ghế sô pha ngồi. Âm thầm chờ đợi cậu.
Sau đó cái anh thấy chính là con thỏ trắng đang ôm điện thoại nhảy xuống giường rồi chạy tới chỗ anh. Hai tay dâng điện thoại lên cho anh.
Đáng…đáng yêu…
Tu Kiệt nhận điện thoại rồi bắt đầu bằng một tiếng chào hết sức là lịch sử.
“Cháu chào chú”
Tử Chân hít một hơi. Cố gắng bình tĩnh lại.
“Cậu làm gì con tôi chưa?”
Lăng Tu Kiệt: “…”
Trong mắt chú còn là người như vậy á?
“Con không làm gì hết, chỉ đem về ăn cho ăn thôi ạ”
“Vậy thì tốt, tôi cấm cậu làm gì với nó đó có biết chưa hả?!! Nó bây giờ rất rất rất là mỏng manh thôi!!”
Tu Kiệt: “…”
Mỏng manh?
Nhìn con thỏ trắng đang cắn cái chân ghế sô pha đến sắp rách tả tơi. Tu Kiệt dời mắt.
Ok, mỏng manh. Người lớn nói thì mình phải nghe thôi.
“Mỏng manh như vậy thì cháu có cần chú ý gì không ạ?” Anh hỏi. Bước đến gần cậu, kéo cậu ra khỏi chiếc sô pha.
Tử Chân nghe câu này xong cực kỳ sốc.
Giống như là ăn đang định nuôi cậu vậy đó.
“Nói cho cậu biết, nhà tôi chọn con rể theo kiểu truyền thống, không cần quá đẹp, không cần quá giàu, chỉ cần yêu thương nó là được. Hiểu không?!!”
Lăng Tu Kiệt: “…”
Gia đình cậu thú vị quá. Yêu chết mất.