Chương 33
Tu Kiệt ngỡ ngàng khi nhìn thấy bàn tay của người nào đó liên tục mò mẫm trên người anh.
Lập tức ngẩng đầu. Chỉ thấy Nguyễn Ngọc đang nhìn chằm chằm vào họ, cặp mắt của cô sáng rỡ giống như cái đèn pha xe hơi. Kích động đến thiếu điều muốn nhảy cẫng lên.
Cảm nhận được ánh mắt phóng về phía mình. Cô nàng nhìn anh, cười thật tươi rồi rời mắt.
Tu Kiệt: “…”
Đầu của đồng học thật sự khiến người khác khó thể hiểu nổi.
“Chậc…”
Anh nắm lấy tay cậu, kéo xuống, nắm chặt trong lòng bàn tay mình, cắt đứt ý đồ muốn quậy của nó.
Chỉ là được một lúc thôi. Tu Kiệt liền cảm nhận được sự xoa xoa bóp bóp nhẹ nhàng truyền đến từ thân trên.
Hạo Phong như phấn khích lắm, nắm lấy ngực anh mà bóp.
Lăng Tu Kiệt: “!!!”
“Đừng quậy…” anh thấp giọng nói. Rồi lại lần nữa áp chế cái tay thối kia.
Ngẩng đầu xem xét.
Anh liền phóng tầm mắt mà không cần suy nghĩ về phía ghế của Nguyễn Ngọc.
Đối diện với anh chính là ba mắt của camere iPhone mười bốn.
Cô nàng thấy anh quay lại đây. Lập tức để điện thoại xuống như chưa có chuyện gì xảy ra. Gật gật đầu với anh. Giống như đang muốn nói
*Cứ tiếp tục đi, tôi không làm phiền nữa đâu*
Tu Kiệt bất đắc dĩ thở dài. Mềm mại mà xoa xoa, nhéo nhéo bàn tay nhỏ trong bàn tay lớn của mình.
Xoa đến độ mệt mỏi. Anh nhắm mắt, tựa vào vai cậu, đôi mắt híp lại chuẩn bị ngủ.
Hơi thở anh nhẹ đi. Bàn tay kia lại được giải thoát. Bắt đầu hành tẩu Giang hồ.
Hạo Phong xoa đến hăng say. Nỗi niềm trong bụng tràn lên thì thức giấc. Đối diện chính là hai cặp chân. Một là của cậu, hai là của lớp trưởng.
Quan trọng hơn hết chính là hai cặp chân này dính sát vào nhau.
Chuyện như vậy thì cũng bình thường đi. Dù sao ghế ngồi cũng không lớn lắm, cộng thêm rung lắc các thứ thì có thể khiến “xích lại gần nhau” như vậy.
Nhưng mà vẫn chưa là cái chính.
Cái chính là cậu đang nắm ngực lớp trưởng!!!
Ơ…sao mà đã thế nhờ.
Để bóp thêm mấy cái…
“Rất đau đó”
Tu Kiệt không biết khi nào đã tỉnh giấc, nhìn cậu, lông mày nhíu lại, nhưng miệng lại cười. Rất giống như nuông chiều quá độ.
“A! Xin lỗi xin lỗi. Người anh em! Là lỗi của tôi”
Hạo Phong rụt tay lại như bị bỏng. Cả người nóng như là đang sông hơi. Thoáng nhìn kĩ có thể thấy lổ tai cậu hơi đỏ.
Con trai thẳng…ai cũng sẽ làm mấy cái gay gay kiểu vậy mà ha. Cậu cũng từng tụt quần Tân Nhiên, ôm ôm hun hun Thanh Dương mà.
Tự mình an ủi mình. Trái tim đang đập loạn của cậu dần bình tĩnh trở lại. Ánh nhìn Tu Kiệt cũng thay đổi. Giống như đang nhìn người bạn thân thiết nhất đời mình.
“Đói không?”
Không chịu được ánh mắt kì quặc của cậu. Anh ho khan. Cố đổi đề tài.
“Đói, ông có gì ăn hả?”
Hạo Phong đã hết quýt. Trên người cũng chẳng còn gì để ăn. Mặc dù mới sáng đã ăn sáng rồi. Nhưng mà cậu vẫn rất đói, bây giờ nhìn cái gì cũng có thể nhỏ dãi. Hai mắt hứng thú bừng bừng mà nhìn Tu Kiệt.
Chỉ thấy anh lấy tư trong túi ra một gói bánh nhỏ hình vuông đã được bao bọc kĩ ở ngoài, không thể thấy được nơi sản xuất và thông tin.
“Cái gì ạ? Cho tui hả?”
Cậu nghi hoặc.
Tu Kiệt nghe thấy vậy thì gật đầu.
Hạo Phong chộp lấy, mở ra.
Cảm xúc đầu tiên chính là mùi cỏ khô thơm ngát tràn ra ngoài, có thể cỏ timothy sấy này đối với mọi người rất bình thường.
Nhưng nó chỉ bình thường khi cho thỏ hoặc chuột ăn.
Nhưng mà bây giờ thì là cậu ăn.
Cắn một ngụm, hương thiên nhiên lập tức chiếm lấy khoang miệng!!!
Nhìn ánh mắt như phát sáng của cậu. Anh không khống chế được khoé miệng mà nở nụ cười. Bàn tay động động muốn nhéo cậu một cái.
Nuôi cho thật là lớn, thật là lớn luôn mới được.
Còn chuyện nuôi lớn xong thì làm gì đến khi khác tính tiếp.
…
Trở về nhà. Càng lúc càng cận tết.
Hôm nay là mồng 24 tháng 11. Cũng chỉ một tháng, một tháng nữa là được nghĩ Tết rồi
Nghĩ Tết thì sẽ đi chơi, đi sắm quần áo mới…
Có mới lạ.
Nếu như không phải mồng cận tết mồng 20 tháng 12 phải kiểm tra hàng tháng thêm một lần nữa.
Chỉ tại kiểm tra tháng chết tiệt!
Năm nay đến cửa cũng khó ra ngoài rồi.
Hạo Phong chán chườn nằm ườn trên bàn. Mặt chôn vào hai tay. Cả người phủ lên một tầng câu nói “đừng đụng vào tôi”
Tu Kiệt vừa vào lớp. Rất ngạc nhiên khi thấy thân ảnh ngồi cạnh mình còn vào sớm cả mình.
“Đi ăn sáng không?”
Anh nhẹ kéo cậu dậy. Hỏi.
“Không đi đâu! Buông ra đi”
Càng lúc càng khó chịu!!!
Hạo Phong chợt nhận ra, dạo này cơ thể mình rất kì lạ. Chỉ cần ở gần Tu Kiệt một chút thì liền mất khống chế cơ tim, nó đập nhanh đến mức đau cả đầu. Trong bụng cũng có cảm giác kì lạ dậy lên rất hỗn loạn.
Biện pháp của cậu đó chính là không đi cùng lớp trưởng nữa.
Nhưng mà cậu đã sai quá sai.
Không đi cùng lại khiến cậu khoé chịu còn hơn nữa.
Rốt cuộc bản thân bị cái gì?!!
Lập tức ngẩng đầu. Chỉ thấy Nguyễn Ngọc đang nhìn chằm chằm vào họ, cặp mắt của cô sáng rỡ giống như cái đèn pha xe hơi. Kích động đến thiếu điều muốn nhảy cẫng lên.
Cảm nhận được ánh mắt phóng về phía mình. Cô nàng nhìn anh, cười thật tươi rồi rời mắt.
Tu Kiệt: “…”
Đầu của đồng học thật sự khiến người khác khó thể hiểu nổi.
“Chậc…”
Anh nắm lấy tay cậu, kéo xuống, nắm chặt trong lòng bàn tay mình, cắt đứt ý đồ muốn quậy của nó.
Chỉ là được một lúc thôi. Tu Kiệt liền cảm nhận được sự xoa xoa bóp bóp nhẹ nhàng truyền đến từ thân trên.
Hạo Phong như phấn khích lắm, nắm lấy ngực anh mà bóp.
Lăng Tu Kiệt: “!!!”
“Đừng quậy…” anh thấp giọng nói. Rồi lại lần nữa áp chế cái tay thối kia.
Ngẩng đầu xem xét.
Anh liền phóng tầm mắt mà không cần suy nghĩ về phía ghế của Nguyễn Ngọc.
Đối diện với anh chính là ba mắt của camere iPhone mười bốn.
Cô nàng thấy anh quay lại đây. Lập tức để điện thoại xuống như chưa có chuyện gì xảy ra. Gật gật đầu với anh. Giống như đang muốn nói
*Cứ tiếp tục đi, tôi không làm phiền nữa đâu*
Tu Kiệt bất đắc dĩ thở dài. Mềm mại mà xoa xoa, nhéo nhéo bàn tay nhỏ trong bàn tay lớn của mình.
Xoa đến độ mệt mỏi. Anh nhắm mắt, tựa vào vai cậu, đôi mắt híp lại chuẩn bị ngủ.
Hơi thở anh nhẹ đi. Bàn tay kia lại được giải thoát. Bắt đầu hành tẩu Giang hồ.
Hạo Phong xoa đến hăng say. Nỗi niềm trong bụng tràn lên thì thức giấc. Đối diện chính là hai cặp chân. Một là của cậu, hai là của lớp trưởng.
Quan trọng hơn hết chính là hai cặp chân này dính sát vào nhau.
Chuyện như vậy thì cũng bình thường đi. Dù sao ghế ngồi cũng không lớn lắm, cộng thêm rung lắc các thứ thì có thể khiến “xích lại gần nhau” như vậy.
Nhưng mà vẫn chưa là cái chính.
Cái chính là cậu đang nắm ngực lớp trưởng!!!
Ơ…sao mà đã thế nhờ.
Để bóp thêm mấy cái…
“Rất đau đó”
Tu Kiệt không biết khi nào đã tỉnh giấc, nhìn cậu, lông mày nhíu lại, nhưng miệng lại cười. Rất giống như nuông chiều quá độ.
“A! Xin lỗi xin lỗi. Người anh em! Là lỗi của tôi”
Hạo Phong rụt tay lại như bị bỏng. Cả người nóng như là đang sông hơi. Thoáng nhìn kĩ có thể thấy lổ tai cậu hơi đỏ.
Con trai thẳng…ai cũng sẽ làm mấy cái gay gay kiểu vậy mà ha. Cậu cũng từng tụt quần Tân Nhiên, ôm ôm hun hun Thanh Dương mà.
Tự mình an ủi mình. Trái tim đang đập loạn của cậu dần bình tĩnh trở lại. Ánh nhìn Tu Kiệt cũng thay đổi. Giống như đang nhìn người bạn thân thiết nhất đời mình.
“Đói không?”
Không chịu được ánh mắt kì quặc của cậu. Anh ho khan. Cố đổi đề tài.
“Đói, ông có gì ăn hả?”
Hạo Phong đã hết quýt. Trên người cũng chẳng còn gì để ăn. Mặc dù mới sáng đã ăn sáng rồi. Nhưng mà cậu vẫn rất đói, bây giờ nhìn cái gì cũng có thể nhỏ dãi. Hai mắt hứng thú bừng bừng mà nhìn Tu Kiệt.
Chỉ thấy anh lấy tư trong túi ra một gói bánh nhỏ hình vuông đã được bao bọc kĩ ở ngoài, không thể thấy được nơi sản xuất và thông tin.
“Cái gì ạ? Cho tui hả?”
Cậu nghi hoặc.
Tu Kiệt nghe thấy vậy thì gật đầu.
Hạo Phong chộp lấy, mở ra.
Cảm xúc đầu tiên chính là mùi cỏ khô thơm ngát tràn ra ngoài, có thể cỏ timothy sấy này đối với mọi người rất bình thường.
Nhưng nó chỉ bình thường khi cho thỏ hoặc chuột ăn.
Nhưng mà bây giờ thì là cậu ăn.
Cắn một ngụm, hương thiên nhiên lập tức chiếm lấy khoang miệng!!!
Nhìn ánh mắt như phát sáng của cậu. Anh không khống chế được khoé miệng mà nở nụ cười. Bàn tay động động muốn nhéo cậu một cái.
Nuôi cho thật là lớn, thật là lớn luôn mới được.
Còn chuyện nuôi lớn xong thì làm gì đến khi khác tính tiếp.
…
Trở về nhà. Càng lúc càng cận tết.
Hôm nay là mồng 24 tháng 11. Cũng chỉ một tháng, một tháng nữa là được nghĩ Tết rồi
Nghĩ Tết thì sẽ đi chơi, đi sắm quần áo mới…
Có mới lạ.
Nếu như không phải mồng cận tết mồng 20 tháng 12 phải kiểm tra hàng tháng thêm một lần nữa.
Chỉ tại kiểm tra tháng chết tiệt!
Năm nay đến cửa cũng khó ra ngoài rồi.
Hạo Phong chán chườn nằm ườn trên bàn. Mặt chôn vào hai tay. Cả người phủ lên một tầng câu nói “đừng đụng vào tôi”
Tu Kiệt vừa vào lớp. Rất ngạc nhiên khi thấy thân ảnh ngồi cạnh mình còn vào sớm cả mình.
“Đi ăn sáng không?”
Anh nhẹ kéo cậu dậy. Hỏi.
“Không đi đâu! Buông ra đi”
Càng lúc càng khó chịu!!!
Hạo Phong chợt nhận ra, dạo này cơ thể mình rất kì lạ. Chỉ cần ở gần Tu Kiệt một chút thì liền mất khống chế cơ tim, nó đập nhanh đến mức đau cả đầu. Trong bụng cũng có cảm giác kì lạ dậy lên rất hỗn loạn.
Biện pháp của cậu đó chính là không đi cùng lớp trưởng nữa.
Nhưng mà cậu đã sai quá sai.
Không đi cùng lại khiến cậu khoé chịu còn hơn nữa.
Rốt cuộc bản thân bị cái gì?!!