Chương 22
Tu Kiệt vừa tìm được chỗ gửi xe, liền xách va li tìm lớp của mình. Chỉ là chưa kịp đi tìm, đã thấy một bóng dáng nhỏ nhắn chạy về phía anh, khoé mắt hơi đỏ, không biết là vì lạnh hay vì bị uất ức nữa. Đáng yêu đến chết người.
Hạo Phong nắm lấy tay anh, kéo anh chạy vào trong đám người.
Tu Kiệt thậm chí còn không hỏi đi đâu, chỉ biết nhìn về tấm lưng gầy gò của cậu mà ngây ngốc, giống như bị điểm huyệt, ngáo ngáo ngơ ngơ.
“Đây này! Lớp trưởng lớp tôi nha”
Hạo Phong ưỡn ngực lên, không khỏi cảm thấy mình thật là nhanh nhẹn. Cũng cực kỳ tự hào khi hoàn thành được mong muốn của cô nàng.
Tu Kiệt nhìn về phía người đứng đối diện với cậu, một đoạn kí ức kéo về khiến anh cực kỳ bực bội, ánh mắt như viên đạn chằm chằm vào cô.
Nàng không biết, thấy anh nhìn mình. Thì liền nở nụ cười với anh.
Đáy mắt anh trầm xuống một cái thật rõ ràng, nhưng cũng chỉ trong phút chốc liền điều chỉnh lại, nở một nụ cười nhẹ như đáp lại.
“Cảm ơn cậu nha”
Thanh Miên nói với cậu, sao đó bẽn lẽn nắm lấy một góc áo của Tu Kiệt.
“Tôi…tôi có chuyện muốn nói với cậu”
Không biết từ lúc nào Hạo Phong đã bị bỏ lại một mình. Câu nhìn theo hướng hai người rời đi. Đột ngột cảm giác sai sai, nhưng lại chẳng biết sai ở chỗ nào hết.
“Các em học sinh!!!”
Trang Duyên mặc một chiếc áo đỏ, quần tây đen bình thường, vừa thoải mái lại nghiêm nghị, trông không khác ngày thường là mấy.
Một vài học sinh đến trêu ghẹo cô. Cô cười đáp lại, hiển nhiên là rất thân thiết cùng các em.
Vậy mà không hiểu sao lại luôn dùng thái độ cứng rắn với cậu.
Học sinh tập trung lại bước lên xe.
Hạo Phong không có ý kiến về chỗ ngồi của mình cho lắm. Hiển nhiên bị Tân Nhiên nắm lấy, kéo về chỗ cậu ta
“Mày ngồi ở đây, tao không muốn ngồi với thằng kia đâu!”
“Ai là thằng kia! Tao cắn mày bây giờ”
Trương Thanh Dương ngồi sau hai người họ, hét lên, vừa cười vừa đánh lên vai Tân Nhiên.
Cậu chàng Tân Nhiên này cứng người một chút rồi cười rộ lên như chưa có chuyện gì.
Cậu ngồi xuống, sau đó mới thấy lớp trưởng cùng với Thanh Miên bước lên.
Cô nàng cười rất tươi, bàn tay nắm lấy một góc áo của anh.
Tu Kiệt lại chẳng có biểu cảm nào, nhưng mà mày hơi chau lại, cho biết chủ nhân của nó không mấy vui vẻ.
“Chị à! Ngồi đây nhé!”
Thanh Dương vẫn ngồi một mình, cậu ta chỉ vào chỗ còn trống của mình rồi mời mọc.
Chỉ là Thanh Miên lưỡng lự, nhìn chỗ trống bên cạnh Tu Kiệt, rồi lại nhìn em mình. Cuối cùng lại dứt khoác bước về chỗ Tu Kiệt không suy nghĩ.
Hạo Phong thấy khó hiểu cực kỳ, hơi nghiêng đầu không hiểu.
Ngay sau đó Thanh Dương lại chau mày nhìn cậu. Bàn tay thoát lia lịa gõ trên bàn phím.
Dương Dương: //Đcmm! Mày còn không giành người lại, thấy bả đi xà nẹo theo lớp trưởng quài không hả?!!//
Phong Hạo Hạo: //Rồi sao? Không được hả?//
Dương Dương: //Trời ơi đồ ngu! Lớp trưởng ưu Tú như vậy, danh vang xa như vậy, chị tao có thể không để ý đến người ta sao?//
Dương Dương: //Tao thấy bả cứ nắm nắm lớp trưởng là nghi ngờ rồi! Mày không nghĩ là bả thích lớp trưởng à? Nếu bả thích lớp trưởng thì không phải mày chết chắc sao?!!//
Phong Hạo Hạo: //Gì? Không thể nào?//
Phong Hạo Hạo: //Lớp trưởng đâu phải người như vậy chứ?//
Dương Dương: //Đồ ngu! Lớp trưởng không như vậy nhưng bả thì là người như vậy đó!//
“Ọe…”
Nhắn xong tin nhắn này gửi đi. Thanh Dương đọt ngột thấy xe chuyển động, cơn buồn nôn tràn lên tận cổ, không một chút sức lực.
Tân Nhiên thản nhiên lấy ra một trái quý rồi ném về phía sau.
Còn cậu lúc này thì lại đang không ngừng suy nghĩ.
Thanh Miên thích lớp trưởng sao?
Quay đầu về phía sau, chỉ thấy nàng đang chơi điện thoại, thấy cái gì hay liền đưa cho Tu Kiệt xem chút.
Lăng Tu Kiệt đương nhiên không thích. Mùi hương trên người cô nàng này sắp hun chết anh rồi.
Tuỳ ý đẩy cô ra xa một cách tự nhiên. Anh dựa đầu vào cửa sổ.
Cậu…ghen không nhỉ?
Điên thật…
Không thích mình thì ghen làm gì?
“Đcmm! Lớp trưởng làm đéo gì vậy?”
Nguyễn Nguyễn thật sự không thể nhìn được nữa, nghiêng nghiêng đầu than phiền với bạn thân của mình - Lam Kiều.
“Cái bạn học kia cũng thật là trà xanh ghê, tao cảm thấy lớp trưởng đã rất giữ khoảng cách với nhỏ mà nhỏ cứ sáp lại quài” Lam Kiều cũng bực bội đáp lời, sau đó nhìn về phía chàng trai đang liên tục quay đầu lại nhìn về hàng phía sau.
“À á…mày mau nhìn Hạo Hạo kia kìa”
Nguyễn Nguyễn nhìn cậu. Sau đó lắc đầu với cô.
“Có khi cậu ta đang lo cho đối tượng của mình bị lớp trưởng cướp mất thì có, người như vậy…chậc chậc, không nhìn ra tâm ý của lớp trưởng hay sao chứ”
Hai nàng nhìn về phía nhau, đồng thời lắc lắc đầu
…
Gió thổi bên ngoài ùa vào cửa kính. Cậu cảm thấy khá là buồn ngủ, hai mắt cứ híp lại với nhau, không chống đỡ nổi, đầu cậu hơi dựa vào cửa sổ, nhắm mắt lại.
Tân Nhiên và Thanh Dương nhìn về phía cậu, rồi lại nhìn nhau một chút, cuối cùng lạ thở dài.
Đúng là ngu lại hoàn ngu mà.
Tác giả có lời muốn nói:
“Like cho mình có động lực đi ạ ?”
Hạo Phong nắm lấy tay anh, kéo anh chạy vào trong đám người.
Tu Kiệt thậm chí còn không hỏi đi đâu, chỉ biết nhìn về tấm lưng gầy gò của cậu mà ngây ngốc, giống như bị điểm huyệt, ngáo ngáo ngơ ngơ.
“Đây này! Lớp trưởng lớp tôi nha”
Hạo Phong ưỡn ngực lên, không khỏi cảm thấy mình thật là nhanh nhẹn. Cũng cực kỳ tự hào khi hoàn thành được mong muốn của cô nàng.
Tu Kiệt nhìn về phía người đứng đối diện với cậu, một đoạn kí ức kéo về khiến anh cực kỳ bực bội, ánh mắt như viên đạn chằm chằm vào cô.
Nàng không biết, thấy anh nhìn mình. Thì liền nở nụ cười với anh.
Đáy mắt anh trầm xuống một cái thật rõ ràng, nhưng cũng chỉ trong phút chốc liền điều chỉnh lại, nở một nụ cười nhẹ như đáp lại.
“Cảm ơn cậu nha”
Thanh Miên nói với cậu, sao đó bẽn lẽn nắm lấy một góc áo của Tu Kiệt.
“Tôi…tôi có chuyện muốn nói với cậu”
Không biết từ lúc nào Hạo Phong đã bị bỏ lại một mình. Câu nhìn theo hướng hai người rời đi. Đột ngột cảm giác sai sai, nhưng lại chẳng biết sai ở chỗ nào hết.
“Các em học sinh!!!”
Trang Duyên mặc một chiếc áo đỏ, quần tây đen bình thường, vừa thoải mái lại nghiêm nghị, trông không khác ngày thường là mấy.
Một vài học sinh đến trêu ghẹo cô. Cô cười đáp lại, hiển nhiên là rất thân thiết cùng các em.
Vậy mà không hiểu sao lại luôn dùng thái độ cứng rắn với cậu.
Học sinh tập trung lại bước lên xe.
Hạo Phong không có ý kiến về chỗ ngồi của mình cho lắm. Hiển nhiên bị Tân Nhiên nắm lấy, kéo về chỗ cậu ta
“Mày ngồi ở đây, tao không muốn ngồi với thằng kia đâu!”
“Ai là thằng kia! Tao cắn mày bây giờ”
Trương Thanh Dương ngồi sau hai người họ, hét lên, vừa cười vừa đánh lên vai Tân Nhiên.
Cậu chàng Tân Nhiên này cứng người một chút rồi cười rộ lên như chưa có chuyện gì.
Cậu ngồi xuống, sau đó mới thấy lớp trưởng cùng với Thanh Miên bước lên.
Cô nàng cười rất tươi, bàn tay nắm lấy một góc áo của anh.
Tu Kiệt lại chẳng có biểu cảm nào, nhưng mà mày hơi chau lại, cho biết chủ nhân của nó không mấy vui vẻ.
“Chị à! Ngồi đây nhé!”
Thanh Dương vẫn ngồi một mình, cậu ta chỉ vào chỗ còn trống của mình rồi mời mọc.
Chỉ là Thanh Miên lưỡng lự, nhìn chỗ trống bên cạnh Tu Kiệt, rồi lại nhìn em mình. Cuối cùng lại dứt khoác bước về chỗ Tu Kiệt không suy nghĩ.
Hạo Phong thấy khó hiểu cực kỳ, hơi nghiêng đầu không hiểu.
Ngay sau đó Thanh Dương lại chau mày nhìn cậu. Bàn tay thoát lia lịa gõ trên bàn phím.
Dương Dương: //Đcmm! Mày còn không giành người lại, thấy bả đi xà nẹo theo lớp trưởng quài không hả?!!//
Phong Hạo Hạo: //Rồi sao? Không được hả?//
Dương Dương: //Trời ơi đồ ngu! Lớp trưởng ưu Tú như vậy, danh vang xa như vậy, chị tao có thể không để ý đến người ta sao?//
Dương Dương: //Tao thấy bả cứ nắm nắm lớp trưởng là nghi ngờ rồi! Mày không nghĩ là bả thích lớp trưởng à? Nếu bả thích lớp trưởng thì không phải mày chết chắc sao?!!//
Phong Hạo Hạo: //Gì? Không thể nào?//
Phong Hạo Hạo: //Lớp trưởng đâu phải người như vậy chứ?//
Dương Dương: //Đồ ngu! Lớp trưởng không như vậy nhưng bả thì là người như vậy đó!//
“Ọe…”
Nhắn xong tin nhắn này gửi đi. Thanh Dương đọt ngột thấy xe chuyển động, cơn buồn nôn tràn lên tận cổ, không một chút sức lực.
Tân Nhiên thản nhiên lấy ra một trái quý rồi ném về phía sau.
Còn cậu lúc này thì lại đang không ngừng suy nghĩ.
Thanh Miên thích lớp trưởng sao?
Quay đầu về phía sau, chỉ thấy nàng đang chơi điện thoại, thấy cái gì hay liền đưa cho Tu Kiệt xem chút.
Lăng Tu Kiệt đương nhiên không thích. Mùi hương trên người cô nàng này sắp hun chết anh rồi.
Tuỳ ý đẩy cô ra xa một cách tự nhiên. Anh dựa đầu vào cửa sổ.
Cậu…ghen không nhỉ?
Điên thật…
Không thích mình thì ghen làm gì?
“Đcmm! Lớp trưởng làm đéo gì vậy?”
Nguyễn Nguyễn thật sự không thể nhìn được nữa, nghiêng nghiêng đầu than phiền với bạn thân của mình - Lam Kiều.
“Cái bạn học kia cũng thật là trà xanh ghê, tao cảm thấy lớp trưởng đã rất giữ khoảng cách với nhỏ mà nhỏ cứ sáp lại quài” Lam Kiều cũng bực bội đáp lời, sau đó nhìn về phía chàng trai đang liên tục quay đầu lại nhìn về hàng phía sau.
“À á…mày mau nhìn Hạo Hạo kia kìa”
Nguyễn Nguyễn nhìn cậu. Sau đó lắc đầu với cô.
“Có khi cậu ta đang lo cho đối tượng của mình bị lớp trưởng cướp mất thì có, người như vậy…chậc chậc, không nhìn ra tâm ý của lớp trưởng hay sao chứ”
Hai nàng nhìn về phía nhau, đồng thời lắc lắc đầu
…
Gió thổi bên ngoài ùa vào cửa kính. Cậu cảm thấy khá là buồn ngủ, hai mắt cứ híp lại với nhau, không chống đỡ nổi, đầu cậu hơi dựa vào cửa sổ, nhắm mắt lại.
Tân Nhiên và Thanh Dương nhìn về phía cậu, rồi lại nhìn nhau một chút, cuối cùng lạ thở dài.
Đúng là ngu lại hoàn ngu mà.
Tác giả có lời muốn nói:
“Like cho mình có động lực đi ạ ?”