Chương 52: /2 người bạn tốt
Mỗi khi Phượng hỗ trợ sự kiện của chị Linh, cô vừa làm nhạc, vừa hỗ trợ mọi người dàn dựng, khuân vác đồ.
Còn bây giờ chân Phượng vừa khỏi, mà trọng trách đạo diễn âm nhạc của cô trong sự kiện này cực kỳ quan trọng và vất vả. Vì thế chị Linh mời Phượng với tư cách nhà soạn nhạc chứ không phải nhân viên hỗ trợ sự kiện.
Mike cầu toàn. Vì thế mọi chi tiết phải hoàn hảo. Vì thế chị Linh yêu cầu Phượng tập trung tuyệt đối vào âm nhạc và không cần bận tâm bất cứ điều gì khác.
Phượng hoàn toàn đồng ý.
Khối lượng công việc của Phượng tập trung chủ yếu vào tối thứ bảy. Cô phải dàn dựng âm thanh cho buổi lễ ra mắt sản phẩm, tiệc tối, vũ hội sau bữa tối và nhạc hội bên bể bơi cho đám thanh niên.
Đây là nhiệm vụ khó nhằn nhất Phượng từng nhận. Cô căng thẳng, đồng thời cũng rất hưng phấn.
Âm nhạc tuy chỉ là một phần nhưng lại đóng vai trò tối quan trọng trong sự thành công của một sự kiện.
Phượng đã nghiêm túc chuẩn bị và luyện tập hàng tuần. Sau buổi tổng duyệt, Phượng cẩn thận nhìn lại mọi thứ mình đã chuẩn bị. Sau đó cô quay sang thảo luận lần cuối với các thành viên dàn nhạc. Ai nấy đều nở nụ cười tự tin.
Kết thúc buổi tổng duyệt cuối cùng vào chiều thứ sáu, Phượng một mình trở về phòng.
Ôm tập soạn nhạc trong tay, Phượng vui vẻ rảo bước theo điệu nhạc trong đầu.
Đột nhiên một giọng chua loét vang lên, phá tan tiếng nhạc trong đầu cô.
“Tôi đã đặt phòng từ trước rồi kia mà! Phòng của anh Hải mà các cô dám nói là hết hạng Suite hay sao?”
Theo bản năng đã ăn trong máu, Phượng vụt núp sau bức tường gần nhất. Tim cô đập thình thịch.
Hít một hơi sâu, Phượng hé mắt nhìn lén.
Là Hoàng Anh. Cô ta đang đứng cãi nhau với lễ tân khách sạn.
Sảnh khách sạn vốn rộng và thoáng đãng, vì thế giọng đành hanh của cô ta vang vọng khắp sảnh.
“Thế này mà gọi là resort năm sao ư? Đến phòng hạng Suite cũng không có?”
Cô lễ tân được huấn luyện chuyên nghiệp cũng dần mất bình tĩnh trước thái độ chanh chua của Hoàng Anh. Giọng lễ tân run run:
“Thưa chị, tất cả các phòng Suite đã được đặt kín từ tháng trước. Vì thế hiện tại chúng tôi không còn phòng. Tôi xin được gợi ý cho chị phòng hạng Deluxe, có hướng nhìn ra vịnh ạ. Tuy không phải hạng phòng chị yêu cầu, nhưng chúng tôi đảm bảo dịch vụ tốt nhất cho…”
Lễ tân chưa giải thích xong, Hoàng Anh đã xồ vào:
“Cô có biết anh Hải là ai không? Ở đất mỏ này có ai không biết anh Hải? Làm anh Hải phật ý cô có chịu trách nhiệm nổi không?”
Hải? Phượng chưa từng nghe đến cái tên này.
Mèo lại hoàn mèo. Hoàng Anh sau vụ khủng hoảng đó chẳng những không khôn ra, lại còn trở nên hung hăng ngu ngốc hơn.
Khi Phượng còn đang muốn quan sát thêm, đột nhiên Hoàng Anh nói:
“Cô chờ đấy! Tôi gọi cho anh Hải. Để xem các cô xử lý thế nào!”
Sau đó Hoàng Anh rút điện thoại, đi về phía Phượng đang trốn.
Sau lưng Phượng là một dãy hành lang dài đằng đẳng, hoàn toàn không có chỗ trốn.
Hoàng Anh bước tới ngày càng gần.
Bá Kiến nói túm thằng có tóc, không ai túm thằng trọc đầu*. Trước khi Phượng có lợi thế bởi Hoàng Anh là người của công chúng, tiểu thư thế gia, có danh tiếng để giữ gìn. Bây giờ Hoàng Anh tiếng xấu cả nước đều biết, cô ta chẳng biết xấu hổ là gì. Nhìn cái cách cô ta khơi khơi quát nạt lễ tân giữa sảnh là biết.
*Bá Kiến là nhân vật phản diện trong tác phẩm “Chí Phèo” của nhà văn Nam Cao. “Túm thằng có tóc, không ai túm thằng trọc đầu” nghĩa là nắm thóp, đe dọa được kẻ còn có thứ để mất trong tay thì có tác dụng. Còn uy hiếp kẻ chẳng còn gì thì vô ích.
Ngay lúc này đối đầu trực diện với Hoàng Anh không hề có lợi.
Phượng trốn sau vách tường, láo liên tứ phía tìm đường thoát thân.
Tiếng giày cao gót lạch cạch của Hoàng Anh vang vọng khắp hành lang, âm thanh càng lúc càng gần. Cô ta vừa rảo bước, vừa bấm điện thoại.
Hoàng Anh đã tới gần tới mức Phượng nghe thấy tiếng tút chờ kết nối trong điện thoại của cô ta.
Đúng lúc này, một tiếng “Đinh” vang lên.
Chiếc thang máy sau lưng Phượng dừng lại ở tầng hai.
Ở dưới tầng một, Phượng chạy vụt tới phía thang máy, cuống cuồng bấm nút.
Thang máy chậm chạp, mũi tên đỏ hiển thị chỉ xuống, nhưng ì ạch không nhúc nhích.
Phượng thở gấp, cô chưa từng hoảng hốt khi đụng độ Hoàng Anh thế này. Khả năng quan sát của Phượng vẫn luôn nhạy bén. Vừa rồi…cô nhận thấy Hoàng Anh…khang khác. Có điều gì đó không còn giống trước.
Hoàng Anh bước qua bức tường.
Tiếng giày vang sát bên tai Phượng, giọng Hoàng Anh the thé:
“Alo, anh Hải ạ…”
Cùng với giọng nói của Hoàng Anh, tiếng thang máy mở cửa vang lên.
Phượng chẳng thể suy tính thêm, cô lao thẳng vào thang máy.
“Á!”, tiếng phụ nữ hét lên.
Hoàng Anh ngừng gọi điện, nhìn về phía thang máy.
Trước khi cánh cửa kim loại của thang máy kịp đóng lại, Hoàng Anh nhìn thấy ba bóng người trong thang. Hai nữ, một nam.
Hoàng Anh chưa kịp phát hiện điều gì, cánh cửa thang máy đã đóng lại. Sau đó mũi tên đó hiển thị đi lên tầng trên.
Điện thoại của Hoàng Anh vang lên âm thanh mất kiên nhẫn, cô ta mới vội hoàn hồn.
“Dạ, vâng em đây anh Hải!”
Trong thang máy lại không được yên tĩnh như vậy. Phượng vội bấm thang máy lên tầng trên cùng, sau đó thở phào một hơi.
Người phụ nữ bên cạnh nổi cáu, nhưng vẫn phải cố dịu giọng, vì thế nghe chiều càng nũng nịu đáng thương.
“Cô có để ý đường không vậy?”
Nếu là Phượng thì cô cũng nổi cáu. Vốn đang đi xuống tầng một thì một kẻ lạ hoắc từ đâu lao vào người, sau đó điều hướng thang máy lên tầng cao nhất.
Thoát khỏi Hoàng Anh rồi, bây giờ Phượng mới thở phào một hơi. Cô bình tĩnh cúi xuống nhặt mấy bản nhạc bị rơi xuống sàn. Sau đó điềm tĩnh đứng thẳng, nhìn đôi nam nữ trước mặt, thẳng thắn chào.
“Chào anh Minh.”
Minh gật đầu coi như đáp lại lời chào của cô. Thái độ của Minh lạnh nhạt, khác hẳn lần cuối cùng họ nói chuyện với nhau.
Trong buổi lễ trao giải, Minh phát hiện ra hành vi cố ý thao túng tâm lý chị Tiên của cô. Hẳn anh ta đã liệt cô vào hạng người gian xảo. Vì thế rút đi thái độ thân thiện của mình.
Thật trùng hợp, Phượng cũng chán phải hòa nhã với Minh rồi.
Phượng nhìn cô gái xinh đẹp đang dán vào người Minh. Một gương mặt hoàn toàn xa lạ. Bạn gái của lãng tử không còn là Ánh nữa rồi.
Thang máy kêu lên một tiếng, thông báo tới nơi. Cánh cửa mở ra, Phượng lễ độ chào Minh một tiếng rồi đi thẳng.
Cô gái bên cạnh Minh nhíu mày không hài lòng.
“Anh Minh, anh quen cô ta sao?”
Minh dõi theo bóng lưng Phượng vội rảo bước trên hành lang. Anh ta bấm nút đóng cửa thang máy lại.
Khi nhìn thấy Phượng, việc đầu tiên Minh nghĩ tới là gọi cho An. Sau đó, anh ta đổi ý.
Minh nhìn ra Phượng không phải kẻ đơn giản như anh ta vốn tưởng. Cô đang mưu tính một kế hoạch nào đó.
Mặc kệ Phượng nhắm vào ai, Minh không nên giúp cô một tay, kéo cô gần lại với An nữa.
Vì thế, bàn tay vốn đang cầm điện thoại trong túi áo, chậm rãi buông ra.
Còn bây giờ chân Phượng vừa khỏi, mà trọng trách đạo diễn âm nhạc của cô trong sự kiện này cực kỳ quan trọng và vất vả. Vì thế chị Linh mời Phượng với tư cách nhà soạn nhạc chứ không phải nhân viên hỗ trợ sự kiện.
Mike cầu toàn. Vì thế mọi chi tiết phải hoàn hảo. Vì thế chị Linh yêu cầu Phượng tập trung tuyệt đối vào âm nhạc và không cần bận tâm bất cứ điều gì khác.
Phượng hoàn toàn đồng ý.
Khối lượng công việc của Phượng tập trung chủ yếu vào tối thứ bảy. Cô phải dàn dựng âm thanh cho buổi lễ ra mắt sản phẩm, tiệc tối, vũ hội sau bữa tối và nhạc hội bên bể bơi cho đám thanh niên.
Đây là nhiệm vụ khó nhằn nhất Phượng từng nhận. Cô căng thẳng, đồng thời cũng rất hưng phấn.
Âm nhạc tuy chỉ là một phần nhưng lại đóng vai trò tối quan trọng trong sự thành công của một sự kiện.
Phượng đã nghiêm túc chuẩn bị và luyện tập hàng tuần. Sau buổi tổng duyệt, Phượng cẩn thận nhìn lại mọi thứ mình đã chuẩn bị. Sau đó cô quay sang thảo luận lần cuối với các thành viên dàn nhạc. Ai nấy đều nở nụ cười tự tin.
Kết thúc buổi tổng duyệt cuối cùng vào chiều thứ sáu, Phượng một mình trở về phòng.
Ôm tập soạn nhạc trong tay, Phượng vui vẻ rảo bước theo điệu nhạc trong đầu.
Đột nhiên một giọng chua loét vang lên, phá tan tiếng nhạc trong đầu cô.
“Tôi đã đặt phòng từ trước rồi kia mà! Phòng của anh Hải mà các cô dám nói là hết hạng Suite hay sao?”
Theo bản năng đã ăn trong máu, Phượng vụt núp sau bức tường gần nhất. Tim cô đập thình thịch.
Hít một hơi sâu, Phượng hé mắt nhìn lén.
Là Hoàng Anh. Cô ta đang đứng cãi nhau với lễ tân khách sạn.
Sảnh khách sạn vốn rộng và thoáng đãng, vì thế giọng đành hanh của cô ta vang vọng khắp sảnh.
“Thế này mà gọi là resort năm sao ư? Đến phòng hạng Suite cũng không có?”
Cô lễ tân được huấn luyện chuyên nghiệp cũng dần mất bình tĩnh trước thái độ chanh chua của Hoàng Anh. Giọng lễ tân run run:
“Thưa chị, tất cả các phòng Suite đã được đặt kín từ tháng trước. Vì thế hiện tại chúng tôi không còn phòng. Tôi xin được gợi ý cho chị phòng hạng Deluxe, có hướng nhìn ra vịnh ạ. Tuy không phải hạng phòng chị yêu cầu, nhưng chúng tôi đảm bảo dịch vụ tốt nhất cho…”
Lễ tân chưa giải thích xong, Hoàng Anh đã xồ vào:
“Cô có biết anh Hải là ai không? Ở đất mỏ này có ai không biết anh Hải? Làm anh Hải phật ý cô có chịu trách nhiệm nổi không?”
Hải? Phượng chưa từng nghe đến cái tên này.
Mèo lại hoàn mèo. Hoàng Anh sau vụ khủng hoảng đó chẳng những không khôn ra, lại còn trở nên hung hăng ngu ngốc hơn.
Khi Phượng còn đang muốn quan sát thêm, đột nhiên Hoàng Anh nói:
“Cô chờ đấy! Tôi gọi cho anh Hải. Để xem các cô xử lý thế nào!”
Sau đó Hoàng Anh rút điện thoại, đi về phía Phượng đang trốn.
Sau lưng Phượng là một dãy hành lang dài đằng đẳng, hoàn toàn không có chỗ trốn.
Hoàng Anh bước tới ngày càng gần.
Bá Kiến nói túm thằng có tóc, không ai túm thằng trọc đầu*. Trước khi Phượng có lợi thế bởi Hoàng Anh là người của công chúng, tiểu thư thế gia, có danh tiếng để giữ gìn. Bây giờ Hoàng Anh tiếng xấu cả nước đều biết, cô ta chẳng biết xấu hổ là gì. Nhìn cái cách cô ta khơi khơi quát nạt lễ tân giữa sảnh là biết.
*Bá Kiến là nhân vật phản diện trong tác phẩm “Chí Phèo” của nhà văn Nam Cao. “Túm thằng có tóc, không ai túm thằng trọc đầu” nghĩa là nắm thóp, đe dọa được kẻ còn có thứ để mất trong tay thì có tác dụng. Còn uy hiếp kẻ chẳng còn gì thì vô ích.
Ngay lúc này đối đầu trực diện với Hoàng Anh không hề có lợi.
Phượng trốn sau vách tường, láo liên tứ phía tìm đường thoát thân.
Tiếng giày cao gót lạch cạch của Hoàng Anh vang vọng khắp hành lang, âm thanh càng lúc càng gần. Cô ta vừa rảo bước, vừa bấm điện thoại.
Hoàng Anh đã tới gần tới mức Phượng nghe thấy tiếng tút chờ kết nối trong điện thoại của cô ta.
Đúng lúc này, một tiếng “Đinh” vang lên.
Chiếc thang máy sau lưng Phượng dừng lại ở tầng hai.
Ở dưới tầng một, Phượng chạy vụt tới phía thang máy, cuống cuồng bấm nút.
Thang máy chậm chạp, mũi tên đỏ hiển thị chỉ xuống, nhưng ì ạch không nhúc nhích.
Phượng thở gấp, cô chưa từng hoảng hốt khi đụng độ Hoàng Anh thế này. Khả năng quan sát của Phượng vẫn luôn nhạy bén. Vừa rồi…cô nhận thấy Hoàng Anh…khang khác. Có điều gì đó không còn giống trước.
Hoàng Anh bước qua bức tường.
Tiếng giày vang sát bên tai Phượng, giọng Hoàng Anh the thé:
“Alo, anh Hải ạ…”
Cùng với giọng nói của Hoàng Anh, tiếng thang máy mở cửa vang lên.
Phượng chẳng thể suy tính thêm, cô lao thẳng vào thang máy.
“Á!”, tiếng phụ nữ hét lên.
Hoàng Anh ngừng gọi điện, nhìn về phía thang máy.
Trước khi cánh cửa kim loại của thang máy kịp đóng lại, Hoàng Anh nhìn thấy ba bóng người trong thang. Hai nữ, một nam.
Hoàng Anh chưa kịp phát hiện điều gì, cánh cửa thang máy đã đóng lại. Sau đó mũi tên đó hiển thị đi lên tầng trên.
Điện thoại của Hoàng Anh vang lên âm thanh mất kiên nhẫn, cô ta mới vội hoàn hồn.
“Dạ, vâng em đây anh Hải!”
Trong thang máy lại không được yên tĩnh như vậy. Phượng vội bấm thang máy lên tầng trên cùng, sau đó thở phào một hơi.
Người phụ nữ bên cạnh nổi cáu, nhưng vẫn phải cố dịu giọng, vì thế nghe chiều càng nũng nịu đáng thương.
“Cô có để ý đường không vậy?”
Nếu là Phượng thì cô cũng nổi cáu. Vốn đang đi xuống tầng một thì một kẻ lạ hoắc từ đâu lao vào người, sau đó điều hướng thang máy lên tầng cao nhất.
Thoát khỏi Hoàng Anh rồi, bây giờ Phượng mới thở phào một hơi. Cô bình tĩnh cúi xuống nhặt mấy bản nhạc bị rơi xuống sàn. Sau đó điềm tĩnh đứng thẳng, nhìn đôi nam nữ trước mặt, thẳng thắn chào.
“Chào anh Minh.”
Minh gật đầu coi như đáp lại lời chào của cô. Thái độ của Minh lạnh nhạt, khác hẳn lần cuối cùng họ nói chuyện với nhau.
Trong buổi lễ trao giải, Minh phát hiện ra hành vi cố ý thao túng tâm lý chị Tiên của cô. Hẳn anh ta đã liệt cô vào hạng người gian xảo. Vì thế rút đi thái độ thân thiện của mình.
Thật trùng hợp, Phượng cũng chán phải hòa nhã với Minh rồi.
Phượng nhìn cô gái xinh đẹp đang dán vào người Minh. Một gương mặt hoàn toàn xa lạ. Bạn gái của lãng tử không còn là Ánh nữa rồi.
Thang máy kêu lên một tiếng, thông báo tới nơi. Cánh cửa mở ra, Phượng lễ độ chào Minh một tiếng rồi đi thẳng.
Cô gái bên cạnh Minh nhíu mày không hài lòng.
“Anh Minh, anh quen cô ta sao?”
Minh dõi theo bóng lưng Phượng vội rảo bước trên hành lang. Anh ta bấm nút đóng cửa thang máy lại.
Khi nhìn thấy Phượng, việc đầu tiên Minh nghĩ tới là gọi cho An. Sau đó, anh ta đổi ý.
Minh nhìn ra Phượng không phải kẻ đơn giản như anh ta vốn tưởng. Cô đang mưu tính một kế hoạch nào đó.
Mặc kệ Phượng nhắm vào ai, Minh không nên giúp cô một tay, kéo cô gần lại với An nữa.
Vì thế, bàn tay vốn đang cầm điện thoại trong túi áo, chậm rãi buông ra.