Chương 4: Thái tử
Trợ lý Toàn xem lại tất cả các văn bản và kế hoạch cần đưa lên cho sếp duyệt ngày hôm nay. Tiếp theo là kiểm tra lịch trình làm việc trong ngày của sếp.
Đây là công việc đầu tiên anh làm ngay khi đặt mông xuống ghế văn phòng. Dù ngày nào cũng thực hiện thao tác này, nhưng lượng công việc đồ sộ khiến Toàn không khỏi rùng mình đôi ba cái.
Vốn là một trợ lý cấp cao với tám năm kinh nghiệm, nhưng Toàn cũng phải tham gia một cuộc tuyển chọn một chọi năm mươi để được làm cánh tay phải cho cái vị kém anh năm tuổi đang ngồi trong phòng làm việc riêng kia.
Ban đầu Toàn không phục. Anh là một người dày dặn kinh nghiệm. Bản thân đã làm trợ lý cấp cao cho nhiều giám đốc, chủ tịch. Tuy các doanh nghiệp đó không thể so sánh với CCorp nhưng khi anh biết mình phải làm trợ lý cho một kẻ thua mình tới nửa thập kỷ, vừa tốt nghiệp, chưa có tí kinh nghiệm thực tiễn nào. Bắt anh nể làm sao được? Chưa kể, đây còn là một kẻ “con ông cháu cha”. Vừa mới bơi từ cái xó xỉnh nào ở nước ngoài về đã ngồi chễm chệ trên vị trí chót vót.
Không thể phủ nhận Chủ tịch Hoàng Nguyên là một trong những doanh nhân có tầm ảnh hưởng nhất nước trong thời điểm hiện tại. Ông dựng lên tập đoàn CCorp chỉ với hai bàn tay trắng. Trong 20 năm, CCorp đã trở thành tập đoàn lớn nhất nước trong lĩnh vực bất động sản, du lịch, nông nghiệp, bán lẻ và đang đẩy mạnh phát triển ngành công nghệ và điện tử.
Đầu năm nay, Chủ tịch Hoàng Nguyên đã đưa CCorp vào top 500 tập đoàn lớn nhất Thế giới, đồng thời cũng đưa chính sách bản thân vào danh sách 300 tỷ phú giàu nhất.
Cha giỏi thế. Nhưng con thì chưa chắc.
Tuy nhiên, sau 1 năm làm việc cùng vị cấp trên trẻ tuổi, Toàn đã hoàn toàn ngả mũ kính phục.
Toàn mang theo máy tính bảng gõ cửa phòng làm việc của sếp.
“Giám đốc, tôi xin được nhắc lại lịch làm việc của anh ngày hôm nay.”
“Mời.”
Giọng anh trầm, pha chút khàn và đầy từ tính. Ở một vị trí cao như vậy, nhưng chưa ai từng thấy anh coi thường, chèn ép hay nhiếc móc cấp dưới. Anh đối xử với mọi người nhẹ nhàng, lịch sự và tôn trọng. Mới chỉ sáng nay thôi, anh giữ cửa cho một nhân viên thực tập. Cô bé còn không biết anh là ai nhưng chỉ với ngoại hình và hành động lịch thiệp đã đủ khiến má cô đỏ cả ngày.
Nếu cô thực tập sinh đó biết người giữ cửa cho mình là Thái tử của tập đoàn CCorp thì sẽ ngất đi vì sung sướng mất.
CCorp là tập đoàn gia đình lớn nhất nước. Vì thế, danh tính của các thành viên trong gia đình Chủ tịch được giữ kín. Toàn không hề biết về thân thế của vị sếp này cho tới khi chính thức nhận việc được ba tháng. Người ngồi trước mặt Toàn là con trai duy nhất của Chủ tịch Hoàng Nguyên.
Nhân tài lại sinh ra nhân tài.
Trong 4 năm tại Brown University – ngôi trường có bề dày lịch sử và luôn đứng vững trong top 20 Đại học tốt nhất Thế giới, anh đã ở trong danh sách 100 người dưới 30 tuổi có tầm ảnh hưởng nhất hai năm liên tiếp do tạp chí Forbes bình chọn. Anh đã có những thành tựu được công nhận ngay từ khi ngồi trên giảng đường, chẳng qua điều này Toàn không biết mà thôi.
Mọi chuyện xung quanh gia đình quyền lực này được tính là thông tin nội bộ và chỉ những người trong giới mới biết. Gia đình Hoàng Nguyên không bao giờ lộ mặt trước truyền thông. Danh tính những thành viên trong gia đình là tuyệt mật. Thậm chí, vị sếp của Toàn còn không theo họ cha.
Biển chức danh làm bằng pha lê gần ngoài cửa văn phòng ghi: CFO* – Phan Nhật An.
*Chief Financial Officer: giám đốc tài chính
Sau khi trình bày lịch trình trong ngày, Toàn nói thêm:
“Thưa Giám đốc, hôm nay là ngày 14 tháng 2.”
An lướt mắt qua cuốn lịch để bàn dày đặc ghi chú.
“Ngày ra mắt sản phẩm mới. Cảm ơn đã nhắc nhở. 2 tiếng nữa tôi sẽ trao đổi với Giám đốc chi nhánh.”
Toàn nghẹn. Sản phẩm gì chứ? Là ngày Valentine đó sếp. Tin nhắn của đám oanh oanh yến yến kín cả hộp thư thoại của tôi từ mấy ngày trước rồi. Bọn họ đều là muốn hẹn anh đó! Vì không có liên hệ của anh nên mới oanh tạc điện thoại của tôi. Dù chẳng may vợ tôi kiểm tra điện thoại thì cô ấy cũng chẳng nghĩ idol mới nổi Lileen hay diễn viên Linh An muốn mồi chài tôi đâu. Nhưng bị làm phiền từ Tết Dương lịch tới giờ cũng mệt mỏi lắm!
Đương nhiên Toàn không dám nói những lời này ra. Người đàn ông trước mặt là một vị cấp trên công bằng nhưng không hề dễ tính đâu.
Anh không thích cấp dưới gọi mình quá trịnh thượng là “Giám đốc” hay “Ngài” gì hết. Vậy nên nhân viên thống nhất gọi anh là “sếp” chung chung. Nghe giống như một vị cấp trên nho nhỏ, gần gũi. Hơn nữa các quản lý cấp cao ở đây đều hơn tuổi anh. Đó chính là lý do anh không muốn mọi người gọi anh bằng cái danh quá kh.ủng bố khiến những nhân viên lớn tuổi, cống hiến lâu năm phật lòng. Tất nhiên, một số nữ nhân viên trẻ lớn gan gọi anh là “sếp An” hoặc “anh An”. Anh từ chối cho ý kiến với cách gọi này.
Dù thỉnh thoảng Toàn vẫn bị khí thế của anh làm cho run sợ mà gọi anh là “Giám đốc” hay “Ngài”.
Tăng ca là chuyện bình thường tại tầng dành cho lãnh đạo này. Hôm nay có ngoại lệ, 6 giờ tối xuất hiện một vị khách mời.
Thang máy mở ra, một anh chàng đẹp trai bước tới trong tiếng ríu rít của các nhân viên nữ. Anh ta bước qua Toàn, nở nụ cười thân thiện.
“Chào trợ lý Toàn, bây giờ sếp anh không có khách chứ?”
“Chào cậu Minh. Hiện giám đốc không có khách nhưng…”
“Được rồi. Cảm ơn nhé.”
Chẳng buồn nghe Toàn nói nốt, Minh đã tông cửa vào luôn.
Toàn thở dài. Anh ta hỏi An “có khách không” vì chỉ cần anh đang không bận tiếp nhân vật quan trọng nào, dù anh có bận hay không Minh cũng chẳng ngại phiền.
An là một người giỏi giao tiếp và xây dựng các mối quan hệ phục vụ cho mục đích công việc. Nhưng người thông minh thường ít bạn. Minh nằm trong vòng tròn bạn thân nhỏ xíu của anh.
Đôi bạn thân này cũng khá đặc biệt. Minh chính là mẫu lãng tử hào phóng bước ra từ phim thần tượng khiến các thiếu nữ chao đảo.
Còn anh thì hoàn toàn đối lập.
Toàn vẫn còn nhớ lần đầu gặp vị cấp trên trực tiếp của mình. Suy nghĩ đầu tiên trong đầu Toàn là: Phạm quy! Có kẻ gian lận trong quy trình đầu thai.
Các đường nét trên gương mặt anh như bức tượng thần Hy Lạp làm từ thạch cao. Sống mũi cao, xương hàm nam tính, đôi mắt sâu thẳm cho tới đường chân mày nghiêm nghị đều hoàn mỹ tới mức đoạt hồn người. Nhưng đôi mắt của anh lại mang vẻ hờ hửng lạnh nhạt và đôi mắt hiếm khi nở nụ cười. Điều này khiến anh trở thành một kiệt tác sống. Nhưng giống như những tác phẩm nghệ thuật, người ta chỉ dám đứng từ xa chiêm ngưỡng mà không thể lại gần.
Nét đào hoa trong mắt Minh cũng khiến các cô gái điên đảo đấy. Nhưng nếu đặt cạnh anh thì chẳng đủ tiền vốn để so sánh.
Đẹp trai quá đâu có gì tốt! Cậu Minh năm ngày đổi một người bạn gái. Còn sếp anh thì chẳng buồn phí thời gian trên người mấy cô gái không tạo nên giá trị thặng dư cho tập đoàn. Đôi bạn như hai chiếc dép cọc cạch này vậy mà đã thân từ tấm bé.
Minh đi thẳng tới bàn làm việc, tự nhiên như ở nhà.
“An! Vẫn còn bận ngẩn ngơ với mấy con số nhàm chán à? Giờ hành chính qua lâu rồi, tắt máy đi. Tôi dẫn cậu tới chỗ này.”
Những ngón tay trên bàn phím của anh không dừng lại. Anh chẳng khách khí đáp trả Minh.
“Thỉnh thoảng tôi lo cho tương lai công ty nhà cậu đấy.”
Minh nở nụ cười yêu nghiệt đã thành thương hiệu.
“Hai cụ nhà tôi còn chưa lo, cậu còn lo cái gì? Hơn nữa, cậu có biết hôm nay là ngày gì không? Nếu cậu còn ngồi thừ ở đây thì người lo phải là bác Nguyên đấy. Một chàng trai 28 tuổi hừng hực lại phải ngồi thu lu cả ngày như cô thủ thư. Này, nốt năm nay nếu cậu chỉ dùng c.ái ấy để đi tồ tồ thì tôi sợ nó biến thành hóa thạch mất.”
“Tôi lại nghĩ cậu cần hạn chế mở khóa quần lung tung đấy. Không nên phát tán bệnh mụn rộp khắp nơi.”
Minh cáu, toan tóm lấy An qua bàn làm việc.
An đã đoán được hành động của cậu bạn thân từ trước. Anh đẩy nhẹ chân để chân ghế gắn bánh xe lùi ra sau, Minh túm hụt suýt ngã.
Bố anh và bố Minh là bạn từ xưa. Hai người cùng khởi nghiệp và thành công. Tuy giờ CCorp đã lớn mạnh đến mức công ty nhà Minh không thể so sánh, Minh vẫn là người bạn thân nhất của anh.
An thấy trêu bạn mình đã đủ, anh nói giọng hòa hoãn.
“Cậu đến có việc gì?”
Minh hừ một tiếng giả bộ tức giận.
“Còn hỏi tôi có việc gì? Tôi đã gửi vé cho cậu từ đầu tuần rồi. Tối nay đi xem nhạc kịch với tôi.”
Anh nói.
“Xem nhạc kịch? Hai thằng đàn ông đi xem nhạc kịch vào tối Valentine?”
“Thôi nào, sắp trễ giờ mở màn rồi.”
“Hơn 20 năm quen biết tôi chưa từng thấy cậu hứng thú với nhạc kịch.”
Minh cười.
“Hôm nay là đêm diễn mở màn. Vở kịch này tôi có bỏ chút vốn đầu tư.”
Anh nhướn mày, ý nói: “Thôi, còn giấu diếm gì nữa?”
Minh thở hắt ra.
“Tôi để ý cô gái diễn vai chính của vở kịch.”
Anh giả bộ “Ồ” một tiếng như thể bất ngờ lắm.
Minh nghiến răng.
“Giờ thì cậu có thể nhấc mông khỏi ghế được chưa?”
Anh thản nhiên ngồi xem đồ thị trên máy tính.
“Tôi nhớ không lầm thì các hoạt động kiểu này cậu đâu cần trợ thủ.”
“Còn không phải thương cậu đêm Valentine tăng ca xong phải về ăn cơm một mình à?”
“Ăn cơm cùng cậu thì tôi nuốt trôi đấy.”
“Thôi. Vậy là hết. C.ái ấy của Phan Nhật An sẽ chỉ dùng để tồ tồ đến hết đời.”
Anh nhàn nhạt đáp như không bị ảnh hưởng.
“Cậu tin ngay bây giờ tôi công khai danh sách bạn gái cũ của cậu, cả đời này c.ái ấy của cậu cũng chỉ dùng làm vòi tưới cây không?”
“Này, cử nhân trường Brown đừng quá thô tục.”
Anh thở dài. Cậu ta cứ ở đây thì anh cũng chẳng làm việc nổi.
“Được rồi. Nhưng tôi không đảm bảo ngồi tới hết buổi đâu.”
Minh biết mình đã thành công, vỗ tay một cái.
“Tuyệt. Nhổ neo thôi An. Dong thuyền rời khỏi bến cảng cô đơn nào.”
Đây là công việc đầu tiên anh làm ngay khi đặt mông xuống ghế văn phòng. Dù ngày nào cũng thực hiện thao tác này, nhưng lượng công việc đồ sộ khiến Toàn không khỏi rùng mình đôi ba cái.
Vốn là một trợ lý cấp cao với tám năm kinh nghiệm, nhưng Toàn cũng phải tham gia một cuộc tuyển chọn một chọi năm mươi để được làm cánh tay phải cho cái vị kém anh năm tuổi đang ngồi trong phòng làm việc riêng kia.
Ban đầu Toàn không phục. Anh là một người dày dặn kinh nghiệm. Bản thân đã làm trợ lý cấp cao cho nhiều giám đốc, chủ tịch. Tuy các doanh nghiệp đó không thể so sánh với CCorp nhưng khi anh biết mình phải làm trợ lý cho một kẻ thua mình tới nửa thập kỷ, vừa tốt nghiệp, chưa có tí kinh nghiệm thực tiễn nào. Bắt anh nể làm sao được? Chưa kể, đây còn là một kẻ “con ông cháu cha”. Vừa mới bơi từ cái xó xỉnh nào ở nước ngoài về đã ngồi chễm chệ trên vị trí chót vót.
Không thể phủ nhận Chủ tịch Hoàng Nguyên là một trong những doanh nhân có tầm ảnh hưởng nhất nước trong thời điểm hiện tại. Ông dựng lên tập đoàn CCorp chỉ với hai bàn tay trắng. Trong 20 năm, CCorp đã trở thành tập đoàn lớn nhất nước trong lĩnh vực bất động sản, du lịch, nông nghiệp, bán lẻ và đang đẩy mạnh phát triển ngành công nghệ và điện tử.
Đầu năm nay, Chủ tịch Hoàng Nguyên đã đưa CCorp vào top 500 tập đoàn lớn nhất Thế giới, đồng thời cũng đưa chính sách bản thân vào danh sách 300 tỷ phú giàu nhất.
Cha giỏi thế. Nhưng con thì chưa chắc.
Tuy nhiên, sau 1 năm làm việc cùng vị cấp trên trẻ tuổi, Toàn đã hoàn toàn ngả mũ kính phục.
Toàn mang theo máy tính bảng gõ cửa phòng làm việc của sếp.
“Giám đốc, tôi xin được nhắc lại lịch làm việc của anh ngày hôm nay.”
“Mời.”
Giọng anh trầm, pha chút khàn và đầy từ tính. Ở một vị trí cao như vậy, nhưng chưa ai từng thấy anh coi thường, chèn ép hay nhiếc móc cấp dưới. Anh đối xử với mọi người nhẹ nhàng, lịch sự và tôn trọng. Mới chỉ sáng nay thôi, anh giữ cửa cho một nhân viên thực tập. Cô bé còn không biết anh là ai nhưng chỉ với ngoại hình và hành động lịch thiệp đã đủ khiến má cô đỏ cả ngày.
Nếu cô thực tập sinh đó biết người giữ cửa cho mình là Thái tử của tập đoàn CCorp thì sẽ ngất đi vì sung sướng mất.
CCorp là tập đoàn gia đình lớn nhất nước. Vì thế, danh tính của các thành viên trong gia đình Chủ tịch được giữ kín. Toàn không hề biết về thân thế của vị sếp này cho tới khi chính thức nhận việc được ba tháng. Người ngồi trước mặt Toàn là con trai duy nhất của Chủ tịch Hoàng Nguyên.
Nhân tài lại sinh ra nhân tài.
Trong 4 năm tại Brown University – ngôi trường có bề dày lịch sử và luôn đứng vững trong top 20 Đại học tốt nhất Thế giới, anh đã ở trong danh sách 100 người dưới 30 tuổi có tầm ảnh hưởng nhất hai năm liên tiếp do tạp chí Forbes bình chọn. Anh đã có những thành tựu được công nhận ngay từ khi ngồi trên giảng đường, chẳng qua điều này Toàn không biết mà thôi.
Mọi chuyện xung quanh gia đình quyền lực này được tính là thông tin nội bộ và chỉ những người trong giới mới biết. Gia đình Hoàng Nguyên không bao giờ lộ mặt trước truyền thông. Danh tính những thành viên trong gia đình là tuyệt mật. Thậm chí, vị sếp của Toàn còn không theo họ cha.
Biển chức danh làm bằng pha lê gần ngoài cửa văn phòng ghi: CFO* – Phan Nhật An.
*Chief Financial Officer: giám đốc tài chính
Sau khi trình bày lịch trình trong ngày, Toàn nói thêm:
“Thưa Giám đốc, hôm nay là ngày 14 tháng 2.”
An lướt mắt qua cuốn lịch để bàn dày đặc ghi chú.
“Ngày ra mắt sản phẩm mới. Cảm ơn đã nhắc nhở. 2 tiếng nữa tôi sẽ trao đổi với Giám đốc chi nhánh.”
Toàn nghẹn. Sản phẩm gì chứ? Là ngày Valentine đó sếp. Tin nhắn của đám oanh oanh yến yến kín cả hộp thư thoại của tôi từ mấy ngày trước rồi. Bọn họ đều là muốn hẹn anh đó! Vì không có liên hệ của anh nên mới oanh tạc điện thoại của tôi. Dù chẳng may vợ tôi kiểm tra điện thoại thì cô ấy cũng chẳng nghĩ idol mới nổi Lileen hay diễn viên Linh An muốn mồi chài tôi đâu. Nhưng bị làm phiền từ Tết Dương lịch tới giờ cũng mệt mỏi lắm!
Đương nhiên Toàn không dám nói những lời này ra. Người đàn ông trước mặt là một vị cấp trên công bằng nhưng không hề dễ tính đâu.
Anh không thích cấp dưới gọi mình quá trịnh thượng là “Giám đốc” hay “Ngài” gì hết. Vậy nên nhân viên thống nhất gọi anh là “sếp” chung chung. Nghe giống như một vị cấp trên nho nhỏ, gần gũi. Hơn nữa các quản lý cấp cao ở đây đều hơn tuổi anh. Đó chính là lý do anh không muốn mọi người gọi anh bằng cái danh quá kh.ủng bố khiến những nhân viên lớn tuổi, cống hiến lâu năm phật lòng. Tất nhiên, một số nữ nhân viên trẻ lớn gan gọi anh là “sếp An” hoặc “anh An”. Anh từ chối cho ý kiến với cách gọi này.
Dù thỉnh thoảng Toàn vẫn bị khí thế của anh làm cho run sợ mà gọi anh là “Giám đốc” hay “Ngài”.
Tăng ca là chuyện bình thường tại tầng dành cho lãnh đạo này. Hôm nay có ngoại lệ, 6 giờ tối xuất hiện một vị khách mời.
Thang máy mở ra, một anh chàng đẹp trai bước tới trong tiếng ríu rít của các nhân viên nữ. Anh ta bước qua Toàn, nở nụ cười thân thiện.
“Chào trợ lý Toàn, bây giờ sếp anh không có khách chứ?”
“Chào cậu Minh. Hiện giám đốc không có khách nhưng…”
“Được rồi. Cảm ơn nhé.”
Chẳng buồn nghe Toàn nói nốt, Minh đã tông cửa vào luôn.
Toàn thở dài. Anh ta hỏi An “có khách không” vì chỉ cần anh đang không bận tiếp nhân vật quan trọng nào, dù anh có bận hay không Minh cũng chẳng ngại phiền.
An là một người giỏi giao tiếp và xây dựng các mối quan hệ phục vụ cho mục đích công việc. Nhưng người thông minh thường ít bạn. Minh nằm trong vòng tròn bạn thân nhỏ xíu của anh.
Đôi bạn thân này cũng khá đặc biệt. Minh chính là mẫu lãng tử hào phóng bước ra từ phim thần tượng khiến các thiếu nữ chao đảo.
Còn anh thì hoàn toàn đối lập.
Toàn vẫn còn nhớ lần đầu gặp vị cấp trên trực tiếp của mình. Suy nghĩ đầu tiên trong đầu Toàn là: Phạm quy! Có kẻ gian lận trong quy trình đầu thai.
Các đường nét trên gương mặt anh như bức tượng thần Hy Lạp làm từ thạch cao. Sống mũi cao, xương hàm nam tính, đôi mắt sâu thẳm cho tới đường chân mày nghiêm nghị đều hoàn mỹ tới mức đoạt hồn người. Nhưng đôi mắt của anh lại mang vẻ hờ hửng lạnh nhạt và đôi mắt hiếm khi nở nụ cười. Điều này khiến anh trở thành một kiệt tác sống. Nhưng giống như những tác phẩm nghệ thuật, người ta chỉ dám đứng từ xa chiêm ngưỡng mà không thể lại gần.
Nét đào hoa trong mắt Minh cũng khiến các cô gái điên đảo đấy. Nhưng nếu đặt cạnh anh thì chẳng đủ tiền vốn để so sánh.
Đẹp trai quá đâu có gì tốt! Cậu Minh năm ngày đổi một người bạn gái. Còn sếp anh thì chẳng buồn phí thời gian trên người mấy cô gái không tạo nên giá trị thặng dư cho tập đoàn. Đôi bạn như hai chiếc dép cọc cạch này vậy mà đã thân từ tấm bé.
Minh đi thẳng tới bàn làm việc, tự nhiên như ở nhà.
“An! Vẫn còn bận ngẩn ngơ với mấy con số nhàm chán à? Giờ hành chính qua lâu rồi, tắt máy đi. Tôi dẫn cậu tới chỗ này.”
Những ngón tay trên bàn phím của anh không dừng lại. Anh chẳng khách khí đáp trả Minh.
“Thỉnh thoảng tôi lo cho tương lai công ty nhà cậu đấy.”
Minh nở nụ cười yêu nghiệt đã thành thương hiệu.
“Hai cụ nhà tôi còn chưa lo, cậu còn lo cái gì? Hơn nữa, cậu có biết hôm nay là ngày gì không? Nếu cậu còn ngồi thừ ở đây thì người lo phải là bác Nguyên đấy. Một chàng trai 28 tuổi hừng hực lại phải ngồi thu lu cả ngày như cô thủ thư. Này, nốt năm nay nếu cậu chỉ dùng c.ái ấy để đi tồ tồ thì tôi sợ nó biến thành hóa thạch mất.”
“Tôi lại nghĩ cậu cần hạn chế mở khóa quần lung tung đấy. Không nên phát tán bệnh mụn rộp khắp nơi.”
Minh cáu, toan tóm lấy An qua bàn làm việc.
An đã đoán được hành động của cậu bạn thân từ trước. Anh đẩy nhẹ chân để chân ghế gắn bánh xe lùi ra sau, Minh túm hụt suýt ngã.
Bố anh và bố Minh là bạn từ xưa. Hai người cùng khởi nghiệp và thành công. Tuy giờ CCorp đã lớn mạnh đến mức công ty nhà Minh không thể so sánh, Minh vẫn là người bạn thân nhất của anh.
An thấy trêu bạn mình đã đủ, anh nói giọng hòa hoãn.
“Cậu đến có việc gì?”
Minh hừ một tiếng giả bộ tức giận.
“Còn hỏi tôi có việc gì? Tôi đã gửi vé cho cậu từ đầu tuần rồi. Tối nay đi xem nhạc kịch với tôi.”
Anh nói.
“Xem nhạc kịch? Hai thằng đàn ông đi xem nhạc kịch vào tối Valentine?”
“Thôi nào, sắp trễ giờ mở màn rồi.”
“Hơn 20 năm quen biết tôi chưa từng thấy cậu hứng thú với nhạc kịch.”
Minh cười.
“Hôm nay là đêm diễn mở màn. Vở kịch này tôi có bỏ chút vốn đầu tư.”
Anh nhướn mày, ý nói: “Thôi, còn giấu diếm gì nữa?”
Minh thở hắt ra.
“Tôi để ý cô gái diễn vai chính của vở kịch.”
Anh giả bộ “Ồ” một tiếng như thể bất ngờ lắm.
Minh nghiến răng.
“Giờ thì cậu có thể nhấc mông khỏi ghế được chưa?”
Anh thản nhiên ngồi xem đồ thị trên máy tính.
“Tôi nhớ không lầm thì các hoạt động kiểu này cậu đâu cần trợ thủ.”
“Còn không phải thương cậu đêm Valentine tăng ca xong phải về ăn cơm một mình à?”
“Ăn cơm cùng cậu thì tôi nuốt trôi đấy.”
“Thôi. Vậy là hết. C.ái ấy của Phan Nhật An sẽ chỉ dùng để tồ tồ đến hết đời.”
Anh nhàn nhạt đáp như không bị ảnh hưởng.
“Cậu tin ngay bây giờ tôi công khai danh sách bạn gái cũ của cậu, cả đời này c.ái ấy của cậu cũng chỉ dùng làm vòi tưới cây không?”
“Này, cử nhân trường Brown đừng quá thô tục.”
Anh thở dài. Cậu ta cứ ở đây thì anh cũng chẳng làm việc nổi.
“Được rồi. Nhưng tôi không đảm bảo ngồi tới hết buổi đâu.”
Minh biết mình đã thành công, vỗ tay một cái.
“Tuyệt. Nhổ neo thôi An. Dong thuyền rời khỏi bến cảng cô đơn nào.”