Chương 20: Bắt cóc 3
Hai giờ đêm, cảnh sát ghi nhận một vụ bắt cóc và hành hung. Nạn nhân là nữ giới, 23 tuổi. Trong lúc chạy trốn may mắn gặp một người qua đường hỗ trợ nên thoát khỏi kẻ truy đuổi.
Cảnh sát ghi biên bản nhìn cô gái thương tích khắp người ngồi đối diện.
“Cô có thể miêu tả lại các đặc điểm của nhà kho đó không? Để chúng tôi xác định chính xác hiện trường.”
“Được thôi. Tôi bị bắt trước cổng biệt thự 3A. Trên xe có ba người đàn ông. Hai người ngồi ghế trước và một người ngồi ghế sau. Người ngồi ghế sau ép tôi nằm sấp, đầu ấn xuống và hai tay cố định đằng sau.”
Viên cảnh sát ngắt lời.
“Cô Phượng, phiền cô trả lời đúng trọng tâm.”
“Chú cảnh sát, tôi đang trả lời đúng trọng tâm đây. Phiền chú lắng nghe nạn nhân trình bày quá trình cô ta bị hãm hại được không? Tôi đang cố gắng làm công việc của chú dễ dàng hơn đấy.”
Không chờ vị cảnh sát đồng ý, Phượng nói tiếp.
“Vì bị ép mặt xuống ghế, đèn trong xe tắt nên tôi không thể ngẩng mặt nhìn đường. Tuy nhiên, tôi chú ý tới mọi chi tiết về lộ trình. Xe đi với tốc độ cao và gần như không dừng lại.
Đáng lẽ chín giờ – lúc tôi bị bắt thì phố cafe và ăn vặt ven hồ vẫn đông đúc người và xe cộ. Nghĩa là họ phải chọn cung đường vắng ở phía Nam hồ Tây. Chẳng may đang đi thì đường tắc, tôi giãy đành đạch lên, có người phát hiện lộ tẩy thì toi.
Xe được cải tiến nên cách âm tốt, tôi chẳng nghe được động tĩnh gì bên ngoài. Nhưng tôi đếm được xe rẽ trái mười sáu lần, rẽ phải bốn lần, đi qua hai gờ giảm xóc. Từ biệt thự 3A tới xưởng gỗ mất khoảng bốn mươi phút.
Tại sao rẽ trái mười sáu lần mà rẽ phải chỉ có bốn lần? Là bởi vì chúng lái lòng vòng để tôi lạc hướng. Hồ Tây chứ có phải đèo Hải Vân đâu mà đổ dốc nhiều thế. Chỉ có hai gờ giảm xóc bởi gờ giảm xóc chỉ đặt ở khu vực đông dân cư. Còn họ muốn đưa tôi tới chỗ vắng vẻ để xử lý. Hai gờ giảm xóc kia là lúc đi ra khỏi khu biệt thự 3A.
Tới xưởng gỗ, lúc vừa ra khỏi xe, tôi nghe thấy loáng thoáng tiếng nhạc. Một số quán cafe cóc ven hồ bật nhạc to để được khách chú ý. Không phải tất cả. Chỉ một số thôi. Vì đặc điểm nghề nghiệp nên thấy nhạc ở đâu tôi cũng chú ý.
Có một quán cafe vỉa hè cạnh cối xay gió rất hay mở nhạc remix âm lượng khủng bố. Bán kính ba mươi mét nhất định nghe thấy. Nhưng quanh cối xay gió tụ tập nhiều người tới chụp ảnh. Không có lý nào chúng dám hành sự gần chỗ đông người. Nên tôi đoán nhà kho chắc chắn ở khu bỏ hoang. Tuy nhiên vẫn nằm trong bán kính ba mươi mét từ quán cafe phát nhạc.
Trong nhà kho rất tối. Tôi định hình được ba người đàn ông nhưng không thấy rõ diện mạo họ. Họ chẳng thèm đeo mặt nạ hay giấu mặt. Ba người. Một người cao khoảng 1m75, vóc dáng nhỏ gầy. Đây là kẻ lái xe. Một tên cao chừng 1m85, to khỏe như Gorilla. Bắp tay to bằng đầu tôi và sở hữu b.ờ mông cong. Nhìn là biết tập tạ thường xuyên. Hắn ngồi ghế sau, áp chế tôi trên xe. Kẻ còn lại khoảng 1m80. Ngồi ghế lái phụ. Hai tên còn lại thường nhìn và chờ hắn ra hiệu. Đây là tên thủ lĩnh.”
Trước lượng thông tin lớn mà Phượng cung cấp, viên cảnh sát không biết phải ghi tuần tự thế nào. Anh ta hỏi:
“Gần đây cô có xảy ra xích mích với ai không?”
Phượng gật đầu.
“Chỉ có duy nhất một người. Tôi vừa “tranh luận” với cô ta một tiếng trước khi bị bắt cóc. Phạm Hoàng Anh, nghệ danh trong giới giải trí là Hoàng Anh – con gái của Tổng giám đốc công ty khai khoáng Tiến Phước. Tất cả mọi người tại bữa tiệc có thể làm chứng cho việc này.
Giữa bữa tiệc, cô ta đe dọa rằng sẽ báo cho anh trai và bố, gọi người đập tôi cho nhớ mùi.”
Nghe có vẻ nghiêm trọng, cảnh sát cẩn thận ghi vào biên bản.
“Cô hãy kể lại diễn biến khi bị bắt vào xưởng gỗ.”
Phượng gật đầu.
“Vâng. Sau khi áp giải tôi vào xưởng gỗ, chúng không động thủ ngay. Mà như muốn xem tôi run sợ đợi phán quyết. Tôi thể hiện rằng mình sẵn sàng hợp tác. Nếu tôi có thứ chúng cần thì tôi sẵn sàng đem ra trao đổi. Tôi không muốn bị thương.”
“Sau đó nhóm bắt cóc phản ứng thế nào?”
Phượng đáp:
“Tên thủ lĩnh nói “Đơn giản thôi. Để lại vào cái răng là được.”
An đã lấy xong lời khai và ngồi ở ghế chờ bên ngoài. Cửa phòng chỉ khép hờ nên anh nghe rõ mồn một từng câu của cô. Theo lẽ thường, kể cả một người đàn ông to lớn gặp phải chuyện như của cô cũng phải kinh hoàng, sợ hãi.
Nhưng thái độ của cô ung dung, bất cần đời. Như thể đây chỉ là một chuyện tép riu chẳng thể nào dọa đến cô. Bởi cô đã phải chịu đựng điều khủng khiếp hơn.
Không rõ vì sao, ruột gan anh rối bời. Nóng giận, đau lòng hòa quyện cùng nhau.
Giọng viên cảnh sát lại vang lên:
“Sau đó thì thế nào?”
“Sau đó tên Gorilla tiến lên, vả liên tiếp hai cái vào mặt tôi. Mồm tôi bật máu. Chú xem này, mặt trái của tôi sưng tới nỗi mắt trái không mở được.”
Nhìn nửa mặt biến dạng như bị cả một bầy ong đốt của Phượng, ông ta nuốt nước bọt vì ớn. Tay vũ phu nổi tiếng của phường cũng không xuống tay ghê gớm vậy.
“Xong chúng có thả cô không?”
Nói xong ông liền nhận ra mình lỡ lời. Nhìn bộ dạng te tua này của Phượng thì không thể chỉ bị ăn hai cú tát rồi thả.
Phượng gật gù hiểu được suy nghĩ của viên cảnh sát.
Cô cười hề hề nom rất khó coi. Thái độ không hề giống người vừa thoát nạn.
“Quân tử cầm lên được bỏ xuống được. Tôi nghĩ thầm: Thôi thì ăn hai cú tát, ngày mai vẫn là trang tuấn kiệt. Nhưng đời đâu như mơ. Tay thủ lĩnh đi ra ngoài nghe điện thoại. Tôi loáng thoáng nghe được rằng bọn họ định dàn cảnh gì đó rồi gọi người đến xem. Ba nam một nữ. Làm cảnh sát bao năm chắc hẳn chú thừa hiểu. Không cần tôi nói thêm nữa chứ.”
Phượng đang nói nửa chừng, đột nhiên bên ngoài vang lên một tiếng động. Hình như có thứ gì đó rơi xuống.
Cô và chú cảnh sát cùng nghếch mắt ra cửa. Cho rằng chỉ là một tiếng động ngẫu nhiên, họ tiếp tục việc lấy lời khai.
Phượng tiếp tục:
“Thế là tôi bật chế độ gà chọi lên. Tranh thủ lúc tên thủ lĩnh chưa quay lại, tấn công tên còi có vẻ yếu nhất trong nhóm.
Tôi thúc gối vào hạ bộ của hắn. Hắn ngã ra đất tôi liên tục đạp lên mắt cá chân và đầu gối để hắn không thể nhổm dậy đánh lại được nữa.”
Vị cảnh sát ngắt lời.
“Cái gì? Cô tấn công tên bắt cóc?”
“Chú đừng coi thường tôi như vậy. Từ năm nhất Đại học tôi đã học Krav Maga* đấy. Đến nay đã được 5 năm rồi.”
*Võ đối kháng cận chiến của Israel.
Cô nói tiếp:
“Tên còi nằm bẹp dúm. Tên Gorilla xông đến. Tên này to xác nhưng chậm. Hắn lại hơi cao, vì thế tôi chơi bẩn tung mạt gỗ vào mắt hắn, liên tục đấm vào cổ họng và cằm. Tôi không nhớ tổng cộng tôi tranh thủ đấm được bao nhiêu cái. Nhưng chú nhìn này…”
Phượng chìa bàn tay ra. Các khớp ngón tay của cô đã trầy da, thấy những đường máu khô. Cô thu tay lại, rồi nói:
“Nhưng lợi thế bất ngờ của tôi đã hết. Tên thủ lĩnh quay lại, rút baton trong túi ra và quật tôi. Tôi đưa tay phải lên gạt nên ăn trọn cú đó. Nhưng không đỡ thì chắc bị đánh rụng đầu rồi.”
Để lời nói thêm tính thuyết phục, Phượng chìa cánh tay phải lên. Một vệt đỏ rướm máu đến chói mắt vắt ngang tay cô như con rết khổng lồ.
“Thấy tôi thất thế, Gorilla báo thù thụi một cái vào bụng tôi. Nội tạng bèo nhèo hết cả. May mắn là chưa cái xương sườn nào bị gãy.”
Ăn trọn cú đấm vào bụng từ một tay đô con đủ cho người thường nằm im rồi. Chú cảnh sát bị cuốn vào câu chuyện của Phượng, hỏi tiếp:
“Sau đó cô làm thế nào?”
Nét mặt Phượng trở nên vô cảm.
“Lúc đó tôi nghĩ. Ha ha, thế là hết. Cuộc đời tôi lại đi đến điểm này. Lần sau tệ hơn lần trước. Tôi đã nghĩ với cơ hội thứ hai mình có thể làm gì khác đấy.”
“Cơ hội thứ hai?” Viên cảnh sát trở nên lạc lối với cách diễn đạt của cô. Cô gục đầu rồi lại ngẩng lên, ánh mắt sáng tỏ.
“Nhưng suy nghĩ đó chỉ xuất hiện trong một giây. Chúng là ai? Có quyền gì mà chà đạp lên cuộc đời tôi. Hôm nay tôi phải sống, dù lết ra như một con chó thì vẫn phải sống!”
Ánh mắt phóng ra gai của Phượng khiến viên cảnh sát lạnh dọc sống lưng.
Cô nhìn thẳng vào mắt ông, nói tiếp.
“Trong xưởng gỗ dĩ nhiên có nhiều hóa chất. Các bình hóa chất xếp gọn thành một hàng dài. Tôi đạp chúng đổ liểng xiểng. Tên thủ lĩnh đang hút thuốc lá, hắn phải tránh hóa chất bắt lửa. Chỉ một tàn thuốc thôi, chỗ đó sẽ sáng như đêm 30.”
Vị cảnh sát sợ hãi nuốt nước bọt.
Nhưng cô mới là người đứng gần vũng hóa chất nhất. Nếu không may tai nạn xảy ra, bọn bắt cóc thì không biết, nhưng cô chìm trong biển lửa là khẳng định. Phượng bỏ lơ điểm này, tiếp tục nói:
“Tên thủ lĩnh lùi ra, hai kẻ còn lại đương nhiên bắt chước theo. Lợi dụng sơ hở, tôi ôm một bình hóa chất. Ôi, chẳng biết tôi lấy sức lực từ đâu nữa. Bình hóa chất đó 20 lít đấy.
Tôi vừa đi vừa hát, hắt đẩy chúng lùi khỏi cửa nhà kho. Ra được ngoài rồi, tôi đánh mắt xác định phương hướng chạy trốn.
Thùng hóa chất còn non nửa, tôi quăng lên ô tô của chúng. Sau đó chọn hướng khả dĩ nhất rồi chạy bán sống bán chết.
Sau đó tôi lao vào xe của người đưa tôi đến đây.”
Vị cảnh sát thở hổn hển như thể chính ông ta tham gia cuộc đào tẩu này vậy.
Ông uống một ngụm trà đặc, rồi nhăn trán suy nghĩ một phút.
“Như cô đã nói, cô nghi ngờ cô Phạm Hoàng Anh – con gái của Tổng giám đốc công ty khai khoáng Tiến Phước?”
Phượng quả quyết gật đầu.
“Điều tra kỹ hơn về tôi, chú sẽ thấy tôi là người sống chan hòa với mọi người. Vòng tròn xã hội của tôi chỉ đơn giản gồm thành viên nhà hát kịch và bạn cũ thời Đại học thôi. Người thân đều ở quê, cả đời làm ruộng. Bạn bè của tôi chẳng ai có thu nhập trên hai trăm triệu một năm. Người tôi đắc tội chỉ có Phạm Hoàng Anh. Công ty Tiến Phước có chân trong với xã hội đen. Ai cũng biết. Muốn điều tra rất đơn giản. Chỉ cần tra lịch sử liên lạc của cô Hoàng Anh là được.
Ba kẻ bắt cóc vô cùng chuyên nghiệp, hơn nữa lại thông thạo khu vực này. Hoàng Anh rời tiệc lúc tám giờ. Tôi bị bắt cóc lúc chín giờ. Giả sử cô ta vừa ra cửa liền gọi người, thì nhóm bắt cóc chỉ có một tiếng để tới địa điểm, rình bắt và gây án. Từ đầu tới cuối không hề lúng túng. Ba kẻ này ở gần đây nên mới xuất hiện nhanh vậy. Chúng rất quen thuộc địa hình và đặc điểm khu vực.
Thân là cảnh sát khu vực, hẳn là trong đầu chú đã có vài cái tên rồi.”
Phượng ngã lưng ra ghế, đưa ly trà lên môi.
“Ừm, và nói trước. Không hòa giải. Lưu thành án cho tôi.”
Phượng cười, nụ cười đầy gai nhọn pha lẫn mệt mỏi.
Cảnh sát ghi biên bản nhìn cô gái thương tích khắp người ngồi đối diện.
“Cô có thể miêu tả lại các đặc điểm của nhà kho đó không? Để chúng tôi xác định chính xác hiện trường.”
“Được thôi. Tôi bị bắt trước cổng biệt thự 3A. Trên xe có ba người đàn ông. Hai người ngồi ghế trước và một người ngồi ghế sau. Người ngồi ghế sau ép tôi nằm sấp, đầu ấn xuống và hai tay cố định đằng sau.”
Viên cảnh sát ngắt lời.
“Cô Phượng, phiền cô trả lời đúng trọng tâm.”
“Chú cảnh sát, tôi đang trả lời đúng trọng tâm đây. Phiền chú lắng nghe nạn nhân trình bày quá trình cô ta bị hãm hại được không? Tôi đang cố gắng làm công việc của chú dễ dàng hơn đấy.”
Không chờ vị cảnh sát đồng ý, Phượng nói tiếp.
“Vì bị ép mặt xuống ghế, đèn trong xe tắt nên tôi không thể ngẩng mặt nhìn đường. Tuy nhiên, tôi chú ý tới mọi chi tiết về lộ trình. Xe đi với tốc độ cao và gần như không dừng lại.
Đáng lẽ chín giờ – lúc tôi bị bắt thì phố cafe và ăn vặt ven hồ vẫn đông đúc người và xe cộ. Nghĩa là họ phải chọn cung đường vắng ở phía Nam hồ Tây. Chẳng may đang đi thì đường tắc, tôi giãy đành đạch lên, có người phát hiện lộ tẩy thì toi.
Xe được cải tiến nên cách âm tốt, tôi chẳng nghe được động tĩnh gì bên ngoài. Nhưng tôi đếm được xe rẽ trái mười sáu lần, rẽ phải bốn lần, đi qua hai gờ giảm xóc. Từ biệt thự 3A tới xưởng gỗ mất khoảng bốn mươi phút.
Tại sao rẽ trái mười sáu lần mà rẽ phải chỉ có bốn lần? Là bởi vì chúng lái lòng vòng để tôi lạc hướng. Hồ Tây chứ có phải đèo Hải Vân đâu mà đổ dốc nhiều thế. Chỉ có hai gờ giảm xóc bởi gờ giảm xóc chỉ đặt ở khu vực đông dân cư. Còn họ muốn đưa tôi tới chỗ vắng vẻ để xử lý. Hai gờ giảm xóc kia là lúc đi ra khỏi khu biệt thự 3A.
Tới xưởng gỗ, lúc vừa ra khỏi xe, tôi nghe thấy loáng thoáng tiếng nhạc. Một số quán cafe cóc ven hồ bật nhạc to để được khách chú ý. Không phải tất cả. Chỉ một số thôi. Vì đặc điểm nghề nghiệp nên thấy nhạc ở đâu tôi cũng chú ý.
Có một quán cafe vỉa hè cạnh cối xay gió rất hay mở nhạc remix âm lượng khủng bố. Bán kính ba mươi mét nhất định nghe thấy. Nhưng quanh cối xay gió tụ tập nhiều người tới chụp ảnh. Không có lý nào chúng dám hành sự gần chỗ đông người. Nên tôi đoán nhà kho chắc chắn ở khu bỏ hoang. Tuy nhiên vẫn nằm trong bán kính ba mươi mét từ quán cafe phát nhạc.
Trong nhà kho rất tối. Tôi định hình được ba người đàn ông nhưng không thấy rõ diện mạo họ. Họ chẳng thèm đeo mặt nạ hay giấu mặt. Ba người. Một người cao khoảng 1m75, vóc dáng nhỏ gầy. Đây là kẻ lái xe. Một tên cao chừng 1m85, to khỏe như Gorilla. Bắp tay to bằng đầu tôi và sở hữu b.ờ mông cong. Nhìn là biết tập tạ thường xuyên. Hắn ngồi ghế sau, áp chế tôi trên xe. Kẻ còn lại khoảng 1m80. Ngồi ghế lái phụ. Hai tên còn lại thường nhìn và chờ hắn ra hiệu. Đây là tên thủ lĩnh.”
Trước lượng thông tin lớn mà Phượng cung cấp, viên cảnh sát không biết phải ghi tuần tự thế nào. Anh ta hỏi:
“Gần đây cô có xảy ra xích mích với ai không?”
Phượng gật đầu.
“Chỉ có duy nhất một người. Tôi vừa “tranh luận” với cô ta một tiếng trước khi bị bắt cóc. Phạm Hoàng Anh, nghệ danh trong giới giải trí là Hoàng Anh – con gái của Tổng giám đốc công ty khai khoáng Tiến Phước. Tất cả mọi người tại bữa tiệc có thể làm chứng cho việc này.
Giữa bữa tiệc, cô ta đe dọa rằng sẽ báo cho anh trai và bố, gọi người đập tôi cho nhớ mùi.”
Nghe có vẻ nghiêm trọng, cảnh sát cẩn thận ghi vào biên bản.
“Cô hãy kể lại diễn biến khi bị bắt vào xưởng gỗ.”
Phượng gật đầu.
“Vâng. Sau khi áp giải tôi vào xưởng gỗ, chúng không động thủ ngay. Mà như muốn xem tôi run sợ đợi phán quyết. Tôi thể hiện rằng mình sẵn sàng hợp tác. Nếu tôi có thứ chúng cần thì tôi sẵn sàng đem ra trao đổi. Tôi không muốn bị thương.”
“Sau đó nhóm bắt cóc phản ứng thế nào?”
Phượng đáp:
“Tên thủ lĩnh nói “Đơn giản thôi. Để lại vào cái răng là được.”
An đã lấy xong lời khai và ngồi ở ghế chờ bên ngoài. Cửa phòng chỉ khép hờ nên anh nghe rõ mồn một từng câu của cô. Theo lẽ thường, kể cả một người đàn ông to lớn gặp phải chuyện như của cô cũng phải kinh hoàng, sợ hãi.
Nhưng thái độ của cô ung dung, bất cần đời. Như thể đây chỉ là một chuyện tép riu chẳng thể nào dọa đến cô. Bởi cô đã phải chịu đựng điều khủng khiếp hơn.
Không rõ vì sao, ruột gan anh rối bời. Nóng giận, đau lòng hòa quyện cùng nhau.
Giọng viên cảnh sát lại vang lên:
“Sau đó thì thế nào?”
“Sau đó tên Gorilla tiến lên, vả liên tiếp hai cái vào mặt tôi. Mồm tôi bật máu. Chú xem này, mặt trái của tôi sưng tới nỗi mắt trái không mở được.”
Nhìn nửa mặt biến dạng như bị cả một bầy ong đốt của Phượng, ông ta nuốt nước bọt vì ớn. Tay vũ phu nổi tiếng của phường cũng không xuống tay ghê gớm vậy.
“Xong chúng có thả cô không?”
Nói xong ông liền nhận ra mình lỡ lời. Nhìn bộ dạng te tua này của Phượng thì không thể chỉ bị ăn hai cú tát rồi thả.
Phượng gật gù hiểu được suy nghĩ của viên cảnh sát.
Cô cười hề hề nom rất khó coi. Thái độ không hề giống người vừa thoát nạn.
“Quân tử cầm lên được bỏ xuống được. Tôi nghĩ thầm: Thôi thì ăn hai cú tát, ngày mai vẫn là trang tuấn kiệt. Nhưng đời đâu như mơ. Tay thủ lĩnh đi ra ngoài nghe điện thoại. Tôi loáng thoáng nghe được rằng bọn họ định dàn cảnh gì đó rồi gọi người đến xem. Ba nam một nữ. Làm cảnh sát bao năm chắc hẳn chú thừa hiểu. Không cần tôi nói thêm nữa chứ.”
Phượng đang nói nửa chừng, đột nhiên bên ngoài vang lên một tiếng động. Hình như có thứ gì đó rơi xuống.
Cô và chú cảnh sát cùng nghếch mắt ra cửa. Cho rằng chỉ là một tiếng động ngẫu nhiên, họ tiếp tục việc lấy lời khai.
Phượng tiếp tục:
“Thế là tôi bật chế độ gà chọi lên. Tranh thủ lúc tên thủ lĩnh chưa quay lại, tấn công tên còi có vẻ yếu nhất trong nhóm.
Tôi thúc gối vào hạ bộ của hắn. Hắn ngã ra đất tôi liên tục đạp lên mắt cá chân và đầu gối để hắn không thể nhổm dậy đánh lại được nữa.”
Vị cảnh sát ngắt lời.
“Cái gì? Cô tấn công tên bắt cóc?”
“Chú đừng coi thường tôi như vậy. Từ năm nhất Đại học tôi đã học Krav Maga* đấy. Đến nay đã được 5 năm rồi.”
*Võ đối kháng cận chiến của Israel.
Cô nói tiếp:
“Tên còi nằm bẹp dúm. Tên Gorilla xông đến. Tên này to xác nhưng chậm. Hắn lại hơi cao, vì thế tôi chơi bẩn tung mạt gỗ vào mắt hắn, liên tục đấm vào cổ họng và cằm. Tôi không nhớ tổng cộng tôi tranh thủ đấm được bao nhiêu cái. Nhưng chú nhìn này…”
Phượng chìa bàn tay ra. Các khớp ngón tay của cô đã trầy da, thấy những đường máu khô. Cô thu tay lại, rồi nói:
“Nhưng lợi thế bất ngờ của tôi đã hết. Tên thủ lĩnh quay lại, rút baton trong túi ra và quật tôi. Tôi đưa tay phải lên gạt nên ăn trọn cú đó. Nhưng không đỡ thì chắc bị đánh rụng đầu rồi.”
Để lời nói thêm tính thuyết phục, Phượng chìa cánh tay phải lên. Một vệt đỏ rướm máu đến chói mắt vắt ngang tay cô như con rết khổng lồ.
“Thấy tôi thất thế, Gorilla báo thù thụi một cái vào bụng tôi. Nội tạng bèo nhèo hết cả. May mắn là chưa cái xương sườn nào bị gãy.”
Ăn trọn cú đấm vào bụng từ một tay đô con đủ cho người thường nằm im rồi. Chú cảnh sát bị cuốn vào câu chuyện của Phượng, hỏi tiếp:
“Sau đó cô làm thế nào?”
Nét mặt Phượng trở nên vô cảm.
“Lúc đó tôi nghĩ. Ha ha, thế là hết. Cuộc đời tôi lại đi đến điểm này. Lần sau tệ hơn lần trước. Tôi đã nghĩ với cơ hội thứ hai mình có thể làm gì khác đấy.”
“Cơ hội thứ hai?” Viên cảnh sát trở nên lạc lối với cách diễn đạt của cô. Cô gục đầu rồi lại ngẩng lên, ánh mắt sáng tỏ.
“Nhưng suy nghĩ đó chỉ xuất hiện trong một giây. Chúng là ai? Có quyền gì mà chà đạp lên cuộc đời tôi. Hôm nay tôi phải sống, dù lết ra như một con chó thì vẫn phải sống!”
Ánh mắt phóng ra gai của Phượng khiến viên cảnh sát lạnh dọc sống lưng.
Cô nhìn thẳng vào mắt ông, nói tiếp.
“Trong xưởng gỗ dĩ nhiên có nhiều hóa chất. Các bình hóa chất xếp gọn thành một hàng dài. Tôi đạp chúng đổ liểng xiểng. Tên thủ lĩnh đang hút thuốc lá, hắn phải tránh hóa chất bắt lửa. Chỉ một tàn thuốc thôi, chỗ đó sẽ sáng như đêm 30.”
Vị cảnh sát sợ hãi nuốt nước bọt.
Nhưng cô mới là người đứng gần vũng hóa chất nhất. Nếu không may tai nạn xảy ra, bọn bắt cóc thì không biết, nhưng cô chìm trong biển lửa là khẳng định. Phượng bỏ lơ điểm này, tiếp tục nói:
“Tên thủ lĩnh lùi ra, hai kẻ còn lại đương nhiên bắt chước theo. Lợi dụng sơ hở, tôi ôm một bình hóa chất. Ôi, chẳng biết tôi lấy sức lực từ đâu nữa. Bình hóa chất đó 20 lít đấy.
Tôi vừa đi vừa hát, hắt đẩy chúng lùi khỏi cửa nhà kho. Ra được ngoài rồi, tôi đánh mắt xác định phương hướng chạy trốn.
Thùng hóa chất còn non nửa, tôi quăng lên ô tô của chúng. Sau đó chọn hướng khả dĩ nhất rồi chạy bán sống bán chết.
Sau đó tôi lao vào xe của người đưa tôi đến đây.”
Vị cảnh sát thở hổn hển như thể chính ông ta tham gia cuộc đào tẩu này vậy.
Ông uống một ngụm trà đặc, rồi nhăn trán suy nghĩ một phút.
“Như cô đã nói, cô nghi ngờ cô Phạm Hoàng Anh – con gái của Tổng giám đốc công ty khai khoáng Tiến Phước?”
Phượng quả quyết gật đầu.
“Điều tra kỹ hơn về tôi, chú sẽ thấy tôi là người sống chan hòa với mọi người. Vòng tròn xã hội của tôi chỉ đơn giản gồm thành viên nhà hát kịch và bạn cũ thời Đại học thôi. Người thân đều ở quê, cả đời làm ruộng. Bạn bè của tôi chẳng ai có thu nhập trên hai trăm triệu một năm. Người tôi đắc tội chỉ có Phạm Hoàng Anh. Công ty Tiến Phước có chân trong với xã hội đen. Ai cũng biết. Muốn điều tra rất đơn giản. Chỉ cần tra lịch sử liên lạc của cô Hoàng Anh là được.
Ba kẻ bắt cóc vô cùng chuyên nghiệp, hơn nữa lại thông thạo khu vực này. Hoàng Anh rời tiệc lúc tám giờ. Tôi bị bắt cóc lúc chín giờ. Giả sử cô ta vừa ra cửa liền gọi người, thì nhóm bắt cóc chỉ có một tiếng để tới địa điểm, rình bắt và gây án. Từ đầu tới cuối không hề lúng túng. Ba kẻ này ở gần đây nên mới xuất hiện nhanh vậy. Chúng rất quen thuộc địa hình và đặc điểm khu vực.
Thân là cảnh sát khu vực, hẳn là trong đầu chú đã có vài cái tên rồi.”
Phượng ngã lưng ra ghế, đưa ly trà lên môi.
“Ừm, và nói trước. Không hòa giải. Lưu thành án cho tôi.”
Phượng cười, nụ cười đầy gai nhọn pha lẫn mệt mỏi.