Chương 157: Chân tướng
“Đồ tâm thần!”
Thật lâu sau đó, Phượng tìm lại được giọng nói.
Bên tai cô tiếp tục là tràng cười khoái trá. Khiến cô hận không thể gắt hai tai của mình xuống.
Phải kín hai mươi mét vuông trên bức tường tôn là hàng loạt ảnh chụp được phóng lớn.
Ảnh Phượng mặt đồng phục công ty tổ chức sự kiện của chị Linh, đang núp sau cánh gà. Ảnh cô biểu diễn tại pub Phoenix. Ảnh cô bó bột, chống nạng đi vào nhà hát. Ảnh cô ôm cúp nhận giải thưởng Nhạc kịch của năm. Ảnh anh đón cô sau giờ làm nhưng hình của anh bị cắt đi. Ảnh chụp trộm qua hàng rào, lấy hình cô đang phơi quần áo trong sân nhà.
Thấy được những gì hiện ra trước mắt, máu trong người cô bị rút cạn. Toàn thân cô run lẩy bẩy, mặt trắng bệch, hai mắt trợn tròn.
Giống như bị chích điện, mắt cô dính chặt lên bức tường ám ảnh đó, không thể quay đi chỗ khác.
Cuối cùng, trong đống ảnh chụp trộm ghê rợn đó, cô nhìn thấy một tấm ảnh bản thân mặc áo dài trắng, vừa chơi guitar vừa biểu diễn trên sân khấu.
Phượng vô thức đưa tay lên che miệng như thể để ngăn đi tiếng hét không thành lời.
Cô chỉ mặc áo dài trắng, đơn ca với guitar một lần duy nhất. Đó là trong cuộc thi cấp các trường Đại học. Thời điểm cô học năm nhất, chuyện đã cách đây sáu năm rồi.
Không thể nào! Hắn đã dõi theo cô hơn nửa thập kỷ.
Để hợp với nỗi khiếp đảm trong lòng cô, đoạn nhạc giao hưởng ma mị cất lên bên tai. Phượng rùng mình.
“Tôi đã luôn chờ em”, hắn thì thầm bên tai cô.
Cô quay người lại.
Không có kẻ nào phía sau hết.
Đều là âm thanh phát ra từ chiếc tai nghe dán sát màng nhĩ.
Giọng nói rùng rợn của hắn thủ thỉ.
“Tôi đã yêu em ngay từ giây phút đầu tiên ấy. Em thật tinh khôi, trong trắng, hoàn hảo.”
Phượng liếc mắt nhìn hình ảnh mình ngồi trên ghế, một mình giữa sân khấu, mặc áo dài trắng, đệm đàn guitar trong khi hát ca khúc mình tự sáng tác.
Tấm ảnh cũ đã phai màu, khi ánh đèn sân khấu rọi lên màu trắng trên phục trang của cô, khiến toàn thân cô như phát sáng.
Giọng của hắn thật gần.
“Em thật hoàn hảo cho tôi. Tôi chỉ dám ngắm nhìn em từ xa, chiêm ngưỡng em, tôn thờ em. Em đẹp như pha lê vậy. Chỉ nên nhìn, không thể chạm. Một dấu vân tay cũng có thể hủy hoại sự tinh khiết của pha lê.”
Đột ngột một luồng điện phóng từ sau lưng. Phượng hét lên một tiếng rồi ngã sấp xuống. Cơ bắp của cô co lại, tê bì, đau đớn không thể cử động.
Hắn giẫm một chân lên cột sống của cô, tóm phần tóc gáy đang nứt toác của cô, giật ngược ra sau.
Đầu Phượng bị động ngẩng lên, mắt ngước ra sau nhìn hắn.
Không thể nào.
Mái tóc bết, khuôn mặt hốc hác và hốc mắt sâu hoắm đầy bệnh hoạn của hắn in lên võng mạc của cô. Sự hoảng loạn đong đầy đôi mắt Phượng.
Hắn nghĩ, nếu hiện tại có cử động, hẳn cô sẽ lắc đầu nguầy nguậy, không thể tin nổi kẻ đang xuất hiện trước mặt mình.
Với chiếc tai nghe đổ keo, cô thấy như thể hắn đang ghé sát, thủ thỉ vào tai cô.
“Em đã từng hoàn hảo.”
Hắn nói:
“Từng tinh khiết.”
Hắn dùng lực, giật ngược tóc cô mạnh hơn. Đồng thời một chân lại giẫm lên sống lưng cô. Khiến cột sống cô muốn nứt đôi, da tóc văng ra khỏi sọ.
Phượng kêu lên. Nhưng tiếng hét của cô càng làm hắn thêm sung sướng.
“Nhưng em, lại gần gũi với gã.”
Hắn chĩa ngón tay lên tường. Cô nhìn theo hướng chỉ của hắn, cô nhìn thấy một tấm ảnh.
Trong ảnh, cô đang mặc một chiếc áo phao thể thao rộng thùng thình, cố ý trùm mũ che kín mặt. Dù không thể thấy rõ ngoại hình hay gương mặt, đó chắc chắn là cô. Bởi tấm ảnh đó được chụp cách đây hơn một năm tại chân núi Mõ Lao, hồi cô mới quen anh.
Khi ấy cô lạc trên núi và vô tình được anh tìm thấy. Anh cho cô mượn áo khoác mặc để chống rét. Sáng hôm sau, họ xuống núi và đụng mặt Đạt cùng bốn tên đàn em. Cô hoảng hốt trùm mũ che kín mặt.
Tấm ảnh chụp trộm sau chiếc xe biển tứ quý tám của anh. Cô ôm đầu kín mít chui vào ghế phó lái, còn anh đứng cạnh đóng cửa xe cho cô.
Dù khi ấy biết Đạt chưa nhận ra sự tồn tại của cô, cô theo bản năng trốn chạy.
Nào ngờ, hắn vốn biết và theo dõi cô từ lâu. Chỉ với một lần bắt gặp đó, đầu óc đầy bệnh lý của hắn đã tự vấy bùn đất lên hình ảnh thiếu nữ chơi đàn guitar năm nào. Viên pha lê trong trí tưởng tượng của hắn không còn hồn nhiên, trong trắng, hoàn mỹ.
Hắn không còn cách nào khác. Cô gái của hắn, không thể chấp nhận bất cứ vết nhơ nào.
Ngoài hủy đi tất cả, làm lại từ đầu.
Mọi điều hắn làm đều vì cô. Hắn không thể nhìn cô bị vấy bẩn thêm nữa.
“Mình tôi thì không thể thực hiện, Phượng. Để bắt được em, tôi cần sự trợ giúp từ những kẻ có quyền lực cao hơn.”
Đầu cô bị kéo ra sau. Bị buộc phải nhìn vào dáng vẻ thối nát của hắn. Giọng cô run run, rít qua kẻ răng.
“Là Hoàng Anh và Đạt.”
Trước khi biết đến sự tồn tại của cô, hắn đã là đàn em của Đạt. Thậm chí, qua trải nghiệm của kiếp trước, Phượng biết hắn còn là quân sư quạt mo, đầu têu mọi trò chơi, các “kiểu vui” kí.ch thích cho nhóm của Đạt.
Phượng nhớ…kiếp trước, kẻ đưa chiếc kìm nhổ răng vào tay Đạt là hắn…
Kiên.
Chỉ qua phương pháp bắt cóc, Phượng thấy rõ hắn là kẻ ranh ma thế nào. Hắn nghiên cứu, điều tra và nắm rõ từng hành vi, tâm lý của mọi đối tượng. Miễn là hắn muốn.
Phượng nghiến răng. Quá phẫn nộ tới mức khiến giọng nói của cô run rẩy.
“Anh chính là người giật dây, khiến Đạt cùng đám đàn em bắt cóc tôi.”
Hắn tặc lưỡi, nheo mắt nhìn Phượng.
“Em nói thiếu rồi. Thổi gió để làm cháy sự thù hằn của Hoàng Anh với em là anh. Xúi nhóm Châu, Ngọc và Tuấn mời em gia nhập cũng là anh. Tuy đáng tiếc em không gia nhập. Kẻ nài nỉ Đạt gây sự với em vẫn là Hoàng Anh. Đừng lo, em không hề đổ oan cho cô ta. Sau khi Đạt bận rộn với việc làm ăn, anh khó khắn lắm mới gợi nhắc hắn lại về em. Nhờ đó mới có vụ bắt cóc tại Panarea ngu xuẩn đó.
Phượng nhìn ra chân tướng trong lời hắn nói.
“Anh vốn biết tôi sẽ xoay sở tìm cách để nhóm của Đạt bị bắt. Vì thế anh xung phong nhận việc về quê của tôi, quay video nhà mẹ tôi để đe dọa. Khi ra tòa, tội có cơ sở để chối toàn bộ những tội hình sự kia. Anh nhiều lần mò tới pub Phoenix để theo dõi tôi. Nhưng anh Lợi không nhận ra anh. Bởi anh không có mặt khi chúng tôi bị giam giữ trái phép tại Panarea.”
Bàn tay giật tóc Phượng hơi buông ra, chuyển sang vuốt đầu cô.
“Thật thông minh. Chưa khi nào em hết làm anh kinh ngạc.”
Hắn nhìn cô không thể giãy dụa, ánh mắt hài lòng.
“Tôi luôn gần với anh em Tiến Đạt, thao túng hai kẻ không não đó rất đơn giản. Còn em…”
Hắn xoắn một lọn tóc đẫm máu của cô vào ngón tay, đùa nghịch.
“Mặc kệ tôi có dồn ép thế nào, em không bao giờ bỏ cuộc. Em không sa ngã, không buông xuôi, không đần độn, dễ dàng bị đùa nghịch trong tay như bọn chúng.”
Hắn đang muốn nói đến Đạt và Hoàng Anh. Có thể là cả nhóm Châu, Ngọc, Tuấn nữa. Hắn thân thiết lâu năm với những kẻ này như vậy. Liệu sự hư hỏng, sa đọa của họ có phần nào do hắn xúi giục.
Hắn nhìn Phượng nằm sấp dưới đất, tỏ ra thất vọng.
“Em là sinh vật hoàn hảo nhất tôi từng chắt lọc được. Giá mà…”, hắn thở dài, “nhưng sự đã rồi. Không còn cách nào khác ngoài hủy diệt em.”
Lọn tóc nhuốm máu của Phượng vẽ lên những vòng tròn đỏ sậm quanh ngón trỏ của hắn. Chợt hắn cong ngón tay lại, giật ngược ra sau.
Phượng nghe thấy tiếng đứt phựt nối tiếp trong hộp sọ. Mảng tóc sau đầu đang khô lại bỗng óng ánh chất lỏng. Đó là máu tại vết thương rỉ xuống.
Quấn trên ngón tay hắn là lọn tóc của Phượng.
Hắn nói:
“Giữ làm kỉ niệm.”
Sau đó nhét vào túi quần.
Thật lâu sau đó, Phượng tìm lại được giọng nói.
Bên tai cô tiếp tục là tràng cười khoái trá. Khiến cô hận không thể gắt hai tai của mình xuống.
Phải kín hai mươi mét vuông trên bức tường tôn là hàng loạt ảnh chụp được phóng lớn.
Ảnh Phượng mặt đồng phục công ty tổ chức sự kiện của chị Linh, đang núp sau cánh gà. Ảnh cô biểu diễn tại pub Phoenix. Ảnh cô bó bột, chống nạng đi vào nhà hát. Ảnh cô ôm cúp nhận giải thưởng Nhạc kịch của năm. Ảnh anh đón cô sau giờ làm nhưng hình của anh bị cắt đi. Ảnh chụp trộm qua hàng rào, lấy hình cô đang phơi quần áo trong sân nhà.
Thấy được những gì hiện ra trước mắt, máu trong người cô bị rút cạn. Toàn thân cô run lẩy bẩy, mặt trắng bệch, hai mắt trợn tròn.
Giống như bị chích điện, mắt cô dính chặt lên bức tường ám ảnh đó, không thể quay đi chỗ khác.
Cuối cùng, trong đống ảnh chụp trộm ghê rợn đó, cô nhìn thấy một tấm ảnh bản thân mặc áo dài trắng, vừa chơi guitar vừa biểu diễn trên sân khấu.
Phượng vô thức đưa tay lên che miệng như thể để ngăn đi tiếng hét không thành lời.
Cô chỉ mặc áo dài trắng, đơn ca với guitar một lần duy nhất. Đó là trong cuộc thi cấp các trường Đại học. Thời điểm cô học năm nhất, chuyện đã cách đây sáu năm rồi.
Không thể nào! Hắn đã dõi theo cô hơn nửa thập kỷ.
Để hợp với nỗi khiếp đảm trong lòng cô, đoạn nhạc giao hưởng ma mị cất lên bên tai. Phượng rùng mình.
“Tôi đã luôn chờ em”, hắn thì thầm bên tai cô.
Cô quay người lại.
Không có kẻ nào phía sau hết.
Đều là âm thanh phát ra từ chiếc tai nghe dán sát màng nhĩ.
Giọng nói rùng rợn của hắn thủ thỉ.
“Tôi đã yêu em ngay từ giây phút đầu tiên ấy. Em thật tinh khôi, trong trắng, hoàn hảo.”
Phượng liếc mắt nhìn hình ảnh mình ngồi trên ghế, một mình giữa sân khấu, mặc áo dài trắng, đệm đàn guitar trong khi hát ca khúc mình tự sáng tác.
Tấm ảnh cũ đã phai màu, khi ánh đèn sân khấu rọi lên màu trắng trên phục trang của cô, khiến toàn thân cô như phát sáng.
Giọng của hắn thật gần.
“Em thật hoàn hảo cho tôi. Tôi chỉ dám ngắm nhìn em từ xa, chiêm ngưỡng em, tôn thờ em. Em đẹp như pha lê vậy. Chỉ nên nhìn, không thể chạm. Một dấu vân tay cũng có thể hủy hoại sự tinh khiết của pha lê.”
Đột ngột một luồng điện phóng từ sau lưng. Phượng hét lên một tiếng rồi ngã sấp xuống. Cơ bắp của cô co lại, tê bì, đau đớn không thể cử động.
Hắn giẫm một chân lên cột sống của cô, tóm phần tóc gáy đang nứt toác của cô, giật ngược ra sau.
Đầu Phượng bị động ngẩng lên, mắt ngước ra sau nhìn hắn.
Không thể nào.
Mái tóc bết, khuôn mặt hốc hác và hốc mắt sâu hoắm đầy bệnh hoạn của hắn in lên võng mạc của cô. Sự hoảng loạn đong đầy đôi mắt Phượng.
Hắn nghĩ, nếu hiện tại có cử động, hẳn cô sẽ lắc đầu nguầy nguậy, không thể tin nổi kẻ đang xuất hiện trước mặt mình.
Với chiếc tai nghe đổ keo, cô thấy như thể hắn đang ghé sát, thủ thỉ vào tai cô.
“Em đã từng hoàn hảo.”
Hắn nói:
“Từng tinh khiết.”
Hắn dùng lực, giật ngược tóc cô mạnh hơn. Đồng thời một chân lại giẫm lên sống lưng cô. Khiến cột sống cô muốn nứt đôi, da tóc văng ra khỏi sọ.
Phượng kêu lên. Nhưng tiếng hét của cô càng làm hắn thêm sung sướng.
“Nhưng em, lại gần gũi với gã.”
Hắn chĩa ngón tay lên tường. Cô nhìn theo hướng chỉ của hắn, cô nhìn thấy một tấm ảnh.
Trong ảnh, cô đang mặc một chiếc áo phao thể thao rộng thùng thình, cố ý trùm mũ che kín mặt. Dù không thể thấy rõ ngoại hình hay gương mặt, đó chắc chắn là cô. Bởi tấm ảnh đó được chụp cách đây hơn một năm tại chân núi Mõ Lao, hồi cô mới quen anh.
Khi ấy cô lạc trên núi và vô tình được anh tìm thấy. Anh cho cô mượn áo khoác mặc để chống rét. Sáng hôm sau, họ xuống núi và đụng mặt Đạt cùng bốn tên đàn em. Cô hoảng hốt trùm mũ che kín mặt.
Tấm ảnh chụp trộm sau chiếc xe biển tứ quý tám của anh. Cô ôm đầu kín mít chui vào ghế phó lái, còn anh đứng cạnh đóng cửa xe cho cô.
Dù khi ấy biết Đạt chưa nhận ra sự tồn tại của cô, cô theo bản năng trốn chạy.
Nào ngờ, hắn vốn biết và theo dõi cô từ lâu. Chỉ với một lần bắt gặp đó, đầu óc đầy bệnh lý của hắn đã tự vấy bùn đất lên hình ảnh thiếu nữ chơi đàn guitar năm nào. Viên pha lê trong trí tưởng tượng của hắn không còn hồn nhiên, trong trắng, hoàn mỹ.
Hắn không còn cách nào khác. Cô gái của hắn, không thể chấp nhận bất cứ vết nhơ nào.
Ngoài hủy đi tất cả, làm lại từ đầu.
Mọi điều hắn làm đều vì cô. Hắn không thể nhìn cô bị vấy bẩn thêm nữa.
“Mình tôi thì không thể thực hiện, Phượng. Để bắt được em, tôi cần sự trợ giúp từ những kẻ có quyền lực cao hơn.”
Đầu cô bị kéo ra sau. Bị buộc phải nhìn vào dáng vẻ thối nát của hắn. Giọng cô run run, rít qua kẻ răng.
“Là Hoàng Anh và Đạt.”
Trước khi biết đến sự tồn tại của cô, hắn đã là đàn em của Đạt. Thậm chí, qua trải nghiệm của kiếp trước, Phượng biết hắn còn là quân sư quạt mo, đầu têu mọi trò chơi, các “kiểu vui” kí.ch thích cho nhóm của Đạt.
Phượng nhớ…kiếp trước, kẻ đưa chiếc kìm nhổ răng vào tay Đạt là hắn…
Kiên.
Chỉ qua phương pháp bắt cóc, Phượng thấy rõ hắn là kẻ ranh ma thế nào. Hắn nghiên cứu, điều tra và nắm rõ từng hành vi, tâm lý của mọi đối tượng. Miễn là hắn muốn.
Phượng nghiến răng. Quá phẫn nộ tới mức khiến giọng nói của cô run rẩy.
“Anh chính là người giật dây, khiến Đạt cùng đám đàn em bắt cóc tôi.”
Hắn tặc lưỡi, nheo mắt nhìn Phượng.
“Em nói thiếu rồi. Thổi gió để làm cháy sự thù hằn của Hoàng Anh với em là anh. Xúi nhóm Châu, Ngọc và Tuấn mời em gia nhập cũng là anh. Tuy đáng tiếc em không gia nhập. Kẻ nài nỉ Đạt gây sự với em vẫn là Hoàng Anh. Đừng lo, em không hề đổ oan cho cô ta. Sau khi Đạt bận rộn với việc làm ăn, anh khó khắn lắm mới gợi nhắc hắn lại về em. Nhờ đó mới có vụ bắt cóc tại Panarea ngu xuẩn đó.
Phượng nhìn ra chân tướng trong lời hắn nói.
“Anh vốn biết tôi sẽ xoay sở tìm cách để nhóm của Đạt bị bắt. Vì thế anh xung phong nhận việc về quê của tôi, quay video nhà mẹ tôi để đe dọa. Khi ra tòa, tội có cơ sở để chối toàn bộ những tội hình sự kia. Anh nhiều lần mò tới pub Phoenix để theo dõi tôi. Nhưng anh Lợi không nhận ra anh. Bởi anh không có mặt khi chúng tôi bị giam giữ trái phép tại Panarea.”
Bàn tay giật tóc Phượng hơi buông ra, chuyển sang vuốt đầu cô.
“Thật thông minh. Chưa khi nào em hết làm anh kinh ngạc.”
Hắn nhìn cô không thể giãy dụa, ánh mắt hài lòng.
“Tôi luôn gần với anh em Tiến Đạt, thao túng hai kẻ không não đó rất đơn giản. Còn em…”
Hắn xoắn một lọn tóc đẫm máu của cô vào ngón tay, đùa nghịch.
“Mặc kệ tôi có dồn ép thế nào, em không bao giờ bỏ cuộc. Em không sa ngã, không buông xuôi, không đần độn, dễ dàng bị đùa nghịch trong tay như bọn chúng.”
Hắn đang muốn nói đến Đạt và Hoàng Anh. Có thể là cả nhóm Châu, Ngọc, Tuấn nữa. Hắn thân thiết lâu năm với những kẻ này như vậy. Liệu sự hư hỏng, sa đọa của họ có phần nào do hắn xúi giục.
Hắn nhìn Phượng nằm sấp dưới đất, tỏ ra thất vọng.
“Em là sinh vật hoàn hảo nhất tôi từng chắt lọc được. Giá mà…”, hắn thở dài, “nhưng sự đã rồi. Không còn cách nào khác ngoài hủy diệt em.”
Lọn tóc nhuốm máu của Phượng vẽ lên những vòng tròn đỏ sậm quanh ngón trỏ của hắn. Chợt hắn cong ngón tay lại, giật ngược ra sau.
Phượng nghe thấy tiếng đứt phựt nối tiếp trong hộp sọ. Mảng tóc sau đầu đang khô lại bỗng óng ánh chất lỏng. Đó là máu tại vết thương rỉ xuống.
Quấn trên ngón tay hắn là lọn tóc của Phượng.
Hắn nói:
“Giữ làm kỉ niệm.”
Sau đó nhét vào túi quần.