Chương 152: Giờ trưa
Lileen nghiến răng nghiến lợi nhìn Phượng tay xách nách mang đi vào trong thang máy. Xa xa, trên màn hình điện tử của thang máy hiển thị mũi tên màu đỏ đi xuống tầng hầm H1.
Hầm H1 chuyên dụng để xe máy. Xe ô tô của Lileen để ở hầm H2, tài xế nhà bà Thái Hương đỗ xe tại vị trí chuyên dụng dưới hầm H3.
“Đồ nghèo hèn”, Lileen nghĩ.
Vẫn là kẻ cơ trí, Lileen nén tức giận, đeo lên gương mặt tươi tắn, xoay người về phía bà Thái Hương. Nhưng thứ chạm vào đáy mắt của Lileen, là khóe môi khẽ cong của bà.
Thái Hương đeo kính râm, nên không thể định vị được ánh mắt bà hướng về phía nào. Nhưng đã biết Thái Hương từ khi là đứa trẻ, Lileen hiểu, đây là biểu cảm hài lòng. Thứ người ta hiếm hoi thấy được trên gương mặt bà.
Trong tích tắc, khóe môi của Thái Hương đã hạ xuống. Nhưng chỉ chừng đó thôi đã đủ khiến huyết quản của Lileen sôi sục. Cô ta cảm thấy dòng máu đỏ trong mình sôi lên, sủi bọt. Mạch máu căng phình như sẵn sàng nổ bục bất cứ lúc nào.
Thái Hương hài lòng với biểu hiện của Phượng!
Lileen cảm tưởng não cô ta sắp nổ tung.
Đúng lúc ấy, Thái Hương cất tiếng, ngắt quãng mạch huyễn tưởng của Lileen.
Thái Hương mời cô ta ăn trưa tại một nhà hàng cách đó năm kilomet.
Lileen dường như chẳng đủ tỉnh táo mà cân nhắc lâu, cứ mơ hồ đồng ý theo phản xạ. Mà thực tình, nếu Thái Hương đã ngỏ lời, thì hiếm người nào thắc mắc về quyết định của bà.
Thế là Thái Hương gọi cho tài xế lấy xe. Còn bản thân lên cổng chờ của trung tâm thương mai. Lileen một mình đi thang máy xuống tầng hầm lấy xe.
Lileen bước ra khỏi thang máy khi tới hầm H2. Còn tài xế tiếp tục đi xuống hầm H3.
Cất được ba bước ra khỏi thang máy. Lileen dừng lại.
Cô ta không thể bị Phượng hết lần này tới lần khác nhục mạ cô ta rồi vinh quang rời đi được.
Phượng vừa vào thang máy, Lileen và bà Thái Hương liền chia ra. Có lẽ Phượng vẫn chưa rời khỏi tòa nhà.
Nghĩ bụng như vậy, Lileen quay gót, bấm thang máy lên tầng hầm H1.
Khi cánh cửa thang máy mở ra, đập vào mắt Lileen là nguyên một sàn xám xịt màu bê tông, thưa thớt xe cộ. Bởi đây là trung tâm thương mại cao cấp, vì thế ít có khách hàng đi xe máy. Hầu hết xe gửi ở đây đều là của nhân viên. Do đó trong ba hầm, thì hai hầm để ô tô, chỉ dành ra hầm trên cùng cho xe máy.
Hầm để xe rộng mênh mông, dõi mắt ra xa chẳng thấy một bóng người.
Lileen bực dọc. Cô ta cố tình quay lại tận đây để đấu với Phượng cho ra nhẽ. Không lý do nào bỏ đi khi chưa tìm được người.
Bỗng từ xa vọng lại, Lileen nghe thấy vài âm thanh loạt xoạt. Vì không gian trong hầm rộng, nên chỉ một tiếng động trung bình cũng tạo ra độ vang không nhỏ.
Bây giờ chưa đến giờ nghỉ của nhân viên trung tâm thương mại. Kẻ nghèo hèn tìm xe máy ở đây chỉ có thể là Phượng!
Hy vọng mơ hồ như vậy, Lileen dỏng tai, đuổi theo hướng phát ra âm thanh. Lileen phải đi vòng rất xa từ chỗ cô ta đang đứng.
Nhưng rốt cuộc, Lileen không nhìn thấy Phượng. Mà chỉ thấy mấy túi đồ nằm chỏng trơ dưới sàn. Một số món rơi cả ra đất.
Lileen thấy rõ logo cửa hàng Mẹ và bé mà Phượng vừa mua in trên túi đồ. Lileen hé mắt nhìn vào bên trong túi. Nào là đai địu em bé, thảm nhạc cho bé nằm chơi, gối kể chuyện, và cả đống quần áo liền hình động vật dễ thương.
Đây chính xác là những gì Phượng vừa mua.
Túi đồ ở đây, còn người đâu?
Hơi kỳ lạ. Không ít người mua sắm nặng nề quá, bèn để hàng ra một góc rồi tìm xe. Sau đó mới lái xe quay lại cất đồ lên.
Đó chẳng phải chuyện lạ. Nhưng đáng lẽ phải gom đồ gọn vào một góc chứ? Ai lại quăng đồ giữa đường đi thế này?
“Vô học”, Lileen lẩm bẩm. Cô ta liền chụp mũ cho Phượng tội không hiểu phép lịch sự.
Đồ ở đây, hiển nhiên Phượng cũng ở gần thôi.
Lileen có thể đứng yên chờ bên túi đồ, kiểu gì Phượng cũng phải quay lại.
Nhưng chờ được hai phút, lòng cô nàng đã như lửa đốt. Thật lề mề! Đôi chân theo sự thúc giục của não bộ, cất bước tìm quanh khu vực.
Quen đi giày cao gót quanh năm, rảo bước một chốc lát không làm khó Lileen. Lại là khuê nữ danh môn, bước chân của Lileen nhẹ nhàng, không phát ra tiếng lọc cà lọc cọc như Hoàng Anh.
Tuy nhiên, cứ hễ đụng vào Phượng, Lileen dễ dàng trở nên nóng nảy. Điểm ấy chẳng khác Hoàng Anh là bao.
Đi một thôi một hồi, cảm thấy tự mò tìm Phượng vô vọng, lại sợ Phượng đã sớm về mất. Lileen vội vàng tìm đường trở lại chỗ vứt túi đồ ban đầu.
Vừa đi, cô nàng vừa cắn răng cầu mong vẫn bắt kịp Phượng.
Khi quay trở lại chỗ túi đồ, một cảnh tượng khiến Lileen bất ngờ. Từ xa, cô ta trông thấy một người xách túi đồ của Phượng.
Nhưng đó không phải Phượng.
Chẳng lẽ vừa rồi cô ta nhầm lẫn.
Lileen chỉ cân nhắc vài giây rồi khi ngước mắt nhìn lên, đã chẳng thấy bóng dáng kẻ đó đâu. Cả túi đồ cũng biến mất.
Lileen ngơ ngác tiến về đúng vị trí vốn đặt túi đồ. Cô ta xoay một vòng, đảo mắt nhìn khắp hầm.
Chẳng có một bóng người.
Tất cả chỉ diễn ra trong một cái chớp mắt. Biến mất không dấu vết như thể toàn bộ là ảo giác tự Lileen tưởng tượng ra.
Thật kỳ quái.
Lileen mang theo nghi vấn, mơ mơ hồ hồ quay lại thang máy, bấm nút H2 trên bảng điện tử.
Rốt cuộc chẳng bắt kịp Phượng. Còn túi đồ đó chẳng lẽ không phải của Phượng? Lileen khẳng định bản thân đúng. Cô ta đã soi rất kỹ những gì Phượng mua và đối chiếu với những món trong túi đồ. Lileen tự tin với sự tinh ý của bản thân. Cô ta không thể nhầm được.
Lileen nhìn đồng hồ trong ô tô. Cô ta tốn kha khá thời gian dưới hầm. Chắc hẳn cô Thái Hương đã tới nhà hàng trước.
Bóng tối trong tầng hầm phủ trên gương mặt Lileen. Cô ta mông lung suy nghĩ.
Lileen khéo léo đánh tay lái, tránh các chiếc xe ô tô lác đác để trong hầm.
Đánh tay lái qua chỗ ngoặt, từ gương chiếu hậu, Lileen trông thấy một chiếc ô tô đen. Tốc độ lái xe của Lileen chậm dần, rồi dừng hẳn. Lý do cô ta dừng lại không phải vì chiếc xe, mà là kẻ sở hữu nó.
Lileen trông thấy kẻ lạ mặt xách túi đồ mà cô ta nghĩ thuộc về Phượng. Kẻ đó mở cốp xe sau, đang nặng nề ôm một chiếc vali to khủng bố, cố gắng nhấc lên xe.
Lileen nhíu mày.
Vali? Còn túi đồ chơi cho trẻ con kia ở đâu?
Lileen liếc mắt nhìn vào bên trong chiếc xe ô tô của kẻ đó. Các cửa kính của ô tô đều dán miếng chống nắng nên không thể xác định có người ngồi bên trong hay không.
Dáng vẻ xách đồ khệ nệ của người kia khiến bảo vệ tuần tra chú ý.
Khu kinh doanh thuộc sở hữu của CCorp có hệ thống bảo an vô cùng nghiêm ngặt. Vì trung tâm thương mại gửi nhiều ô tô đắt tiền nên thường có bảo vệ tuần tra. Điểm này chỉ có ở hầm gửi ô tô H2 và H3. Chứ H1 lại không có.
Thấy một khách hàng cần hỗ trợ khiêng đồ, bảo vệ lập tức chạy tới giúp.
Vị nhân viên bảo vệ rảo bước tới gần chiếc ô tô của kẻ khả nghi. Lúc ấy, chiếc va ly đã thành công yên vị trong cốp. Nhưng cốp sau vẫn để mở.
Bảo vệ cất tiếng từ xa.
“Chào anh.”
Gã kia hơi xoay đầu, mặt cúi gằm.
Dáng vẻ nó tránh của kẻ lạ mặt khiến bảo vệ bỗng cảm thấy là lạ, muốn bắt chuyện đôi câu với kẻ kia.
Cùng với điệu bộ lúng túng của hắn, ruột gan của Lileen bỗng sôi lên.
Không hiểu bị điều gì thôi thúc, Lileen đưa ra một quyết định.
Lileen đột nhiên khởi động xe, rồ ga. Chiếc ô tô xinh xắn của Lileen lao vào cột đánh số trong tầng hầm đỗ xe. Động cơ xe gầm lên khiến người ta phát hoảng.
Bảo vệ phát hiện tai nạn xảy ra, vội vàng bỏ chiếc ô tô lạ, chạy ra chỗ Lileen.
Anh bảo vệ gõ cửa kính.
“Cô gì ơi, cô không sao chứ?”
Lileen hơi choáng váng. Không hẳn vì sợ hay do va đập. Cô ta chỉ phóng ga, cố tình cho ô tô rồ máy hơi to thôi. Nghe thì có vẻ kh.ủng khiếp, thực tình thì chẳng làm sao. Lileen đã kịp phanh gấp trước khi mũi xe đâm vào cột.
Cuộc đời Lileen chưa từng có quyết định nào mạo hiểm đến vậy. Nếu có điều gì khiến cô ta váng vất, thì chính là sự liều lĩnh của bản thân.
Lileen hô hấp dồn dập, gắng đè nén nhịp tim để bình tĩnh lại.
Bảo vệ vẫn không ngừng gọi cô ta và gõ lên cửa kính. Lileen chậm chạp kéo kính xuống. Anh bảo vệ lo lắng hỏi.
“Cô không sao chứ?”
“Tôi không sao. Ban nãy…tôi đạp nhầm chân ga với chân phanh.”
Lileen liếc nhìn sau lưng nhân viên bảo vệ. Tên lạ mặt kia cùng chiếc xe của hắn đã biến mất từ lúc nào.
Lileen bỗng thở phào. Cô nàng ngước đôi mắt lạnh nhạt pha chút coi khinh – ánh mắt mà Lileen thường phát cho mọi người để nhìn nhân viên bảo vệ.
Cô ta nói hời hợt.
“Không có vấn đề gì, tôi đi trước.”
Sau đó Lileen thành thạo lùi xe, ngang nhiên phóng thẳng khỏi khuôn viên trung tâm thương mại.
Khi quyết định hành động như vậy, Lileen không nghĩ nhiều. Cô ta cũng chẳng hiểu bản thân bị điều gì thôi thúc nữa.
Lileen lái xe tới nhà hàng gặp Thái Hương. Cùng bà dùng bữa vui vẻ như thường. Sau đó tiếp tục theo chân Thái Hương khắp nơi nửa ngày còn lại.
Khi trời dần tối, ruột gan Lileen nôn nao bất thường. Cô ta bắt đầu tự nhấn chìm bản thân với hàng loạt câu hỏi.
Kẻ đó là ai? Có liên hệ gì với Phượng? Rốt cuộc…Phượng ở đâu? Còn chiếc vali…
Cô ta không dám chắc chuyện gì đã xảy ra. Nhưng Lileen lờ mờ cảm nhận được điều gì đó mờ ám.
Một điều không may dành cho Phượng.
Nhưng vào giây phút quyết định kia, Lileen đã chọn đánh lạc hướng nhân viên bảo vệ, để kẻ khả nghi kia lọt lưới.
Vì thế khi bà Thái Hương nhắc tới Phượng, Lileen đã giật thót. Thái Hương nói anh sắp trở về. Lileen theo bản năng trốn tránh. Chẳng khác nào con gián lẩn trốn khi thấy ánh sáng.
An vị trong căn phòng ngủ lộng lẫy của bản thân, Lileen tự lẩm bẩm với bản thân: “Không sao đâu”. Cô ta tự trấn an: “Chuyện gì có thể xảy ra được cơ chứ!”
Đang đắm chìm trong huyễn hoặc, tiếng gõ cửa vang lên.
Lileen giật bắn.
“Ai?”
Sau lưng cô ta là một người phụ nữ xinh đẹp. Thấy gương mặt quen thuộc, Lileen thở phào.
“Mẹ…”
Mẹ Lileen nhíu mày.
“Liên, muộn rồi. Đi ngủ sớm đi cho đẹp da.”
Lileen theo phản xạ ngước mắt nhìn đồng hồ treo tường. Đã 11 giờ.
Con tim của Lileen treo cao. E rằng đêm nay sẽ không ngủ ngon giấc. Nhưng cô ta vẫn trả lời:
“Vâng.”
Tiếng động cơ xe văng vẳng từ xa. Trong đêm tại khuôn viên biệt thự cao cấp nghe lại càng rõ rệt. Ánh đèn vàng từ đèn pha ô tô rọi qua cửa sổ phòng ngủ của Lileen.
Người giúp việc tất tả chạy vào, cấp báo cho mẹ Lileen.
“Bà chủ, cậu An đến!”
Thành viên gia đình Hoàng Nguyên là khách quý của nhà Lileen. Thái độ hớt hải của người giúp việc chính là thái độ chung của cả nhà Lileen khi bất cứ nhân vật nào trong nhà họ Hoàng ghé qua.
Trừ khi có sự kiện thực sự hệ trọng, chứ hiện tại người nhà Hoàng Nguyên hiếm khi tới thăm nhà Lileen. Mẹ Lileen há miệng kinh ngạc.
“Vào giờ này ư?”
Thốt xong câu đó, bà ta nhanh chân chạy đi tiếp đón.
Còn Lileen, vốn luôn là người dẫn đầu đón tiếp mỗi khi anh xuất hiện, lúc này hai chân như bị ghim dưới đất. Cô ta chết đứng.
“Chắc…anh An tới bàn chuyện làm ăn với bố. Chắc hẳn là thế…”
Lileen đột nhiên muốn trốn chạy. Cô ta chạy ra cửa, muốn đóng chặt nó lại. Anh là người cô ta yêu, muốn ở bên từng giờ từng phút. Nhưng ngay lúc này, Lileen mong được tránh mặt anh.
Lileen chạy tới cửa. Tay vươn ra nắm cửa. Nhưng đã muộn. Dáng hình to lớn của anh chặn trước cửa. Cái bóng đen của anh bao phủ lên đôi mắt tròn đong đầy sợ hãi của Lileen.
“Anh…anh…An.”
Hầm H1 chuyên dụng để xe máy. Xe ô tô của Lileen để ở hầm H2, tài xế nhà bà Thái Hương đỗ xe tại vị trí chuyên dụng dưới hầm H3.
“Đồ nghèo hèn”, Lileen nghĩ.
Vẫn là kẻ cơ trí, Lileen nén tức giận, đeo lên gương mặt tươi tắn, xoay người về phía bà Thái Hương. Nhưng thứ chạm vào đáy mắt của Lileen, là khóe môi khẽ cong của bà.
Thái Hương đeo kính râm, nên không thể định vị được ánh mắt bà hướng về phía nào. Nhưng đã biết Thái Hương từ khi là đứa trẻ, Lileen hiểu, đây là biểu cảm hài lòng. Thứ người ta hiếm hoi thấy được trên gương mặt bà.
Trong tích tắc, khóe môi của Thái Hương đã hạ xuống. Nhưng chỉ chừng đó thôi đã đủ khiến huyết quản của Lileen sôi sục. Cô ta cảm thấy dòng máu đỏ trong mình sôi lên, sủi bọt. Mạch máu căng phình như sẵn sàng nổ bục bất cứ lúc nào.
Thái Hương hài lòng với biểu hiện của Phượng!
Lileen cảm tưởng não cô ta sắp nổ tung.
Đúng lúc ấy, Thái Hương cất tiếng, ngắt quãng mạch huyễn tưởng của Lileen.
Thái Hương mời cô ta ăn trưa tại một nhà hàng cách đó năm kilomet.
Lileen dường như chẳng đủ tỉnh táo mà cân nhắc lâu, cứ mơ hồ đồng ý theo phản xạ. Mà thực tình, nếu Thái Hương đã ngỏ lời, thì hiếm người nào thắc mắc về quyết định của bà.
Thế là Thái Hương gọi cho tài xế lấy xe. Còn bản thân lên cổng chờ của trung tâm thương mai. Lileen một mình đi thang máy xuống tầng hầm lấy xe.
Lileen bước ra khỏi thang máy khi tới hầm H2. Còn tài xế tiếp tục đi xuống hầm H3.
Cất được ba bước ra khỏi thang máy. Lileen dừng lại.
Cô ta không thể bị Phượng hết lần này tới lần khác nhục mạ cô ta rồi vinh quang rời đi được.
Phượng vừa vào thang máy, Lileen và bà Thái Hương liền chia ra. Có lẽ Phượng vẫn chưa rời khỏi tòa nhà.
Nghĩ bụng như vậy, Lileen quay gót, bấm thang máy lên tầng hầm H1.
Khi cánh cửa thang máy mở ra, đập vào mắt Lileen là nguyên một sàn xám xịt màu bê tông, thưa thớt xe cộ. Bởi đây là trung tâm thương mại cao cấp, vì thế ít có khách hàng đi xe máy. Hầu hết xe gửi ở đây đều là của nhân viên. Do đó trong ba hầm, thì hai hầm để ô tô, chỉ dành ra hầm trên cùng cho xe máy.
Hầm để xe rộng mênh mông, dõi mắt ra xa chẳng thấy một bóng người.
Lileen bực dọc. Cô ta cố tình quay lại tận đây để đấu với Phượng cho ra nhẽ. Không lý do nào bỏ đi khi chưa tìm được người.
Bỗng từ xa vọng lại, Lileen nghe thấy vài âm thanh loạt xoạt. Vì không gian trong hầm rộng, nên chỉ một tiếng động trung bình cũng tạo ra độ vang không nhỏ.
Bây giờ chưa đến giờ nghỉ của nhân viên trung tâm thương mại. Kẻ nghèo hèn tìm xe máy ở đây chỉ có thể là Phượng!
Hy vọng mơ hồ như vậy, Lileen dỏng tai, đuổi theo hướng phát ra âm thanh. Lileen phải đi vòng rất xa từ chỗ cô ta đang đứng.
Nhưng rốt cuộc, Lileen không nhìn thấy Phượng. Mà chỉ thấy mấy túi đồ nằm chỏng trơ dưới sàn. Một số món rơi cả ra đất.
Lileen thấy rõ logo cửa hàng Mẹ và bé mà Phượng vừa mua in trên túi đồ. Lileen hé mắt nhìn vào bên trong túi. Nào là đai địu em bé, thảm nhạc cho bé nằm chơi, gối kể chuyện, và cả đống quần áo liền hình động vật dễ thương.
Đây chính xác là những gì Phượng vừa mua.
Túi đồ ở đây, còn người đâu?
Hơi kỳ lạ. Không ít người mua sắm nặng nề quá, bèn để hàng ra một góc rồi tìm xe. Sau đó mới lái xe quay lại cất đồ lên.
Đó chẳng phải chuyện lạ. Nhưng đáng lẽ phải gom đồ gọn vào một góc chứ? Ai lại quăng đồ giữa đường đi thế này?
“Vô học”, Lileen lẩm bẩm. Cô ta liền chụp mũ cho Phượng tội không hiểu phép lịch sự.
Đồ ở đây, hiển nhiên Phượng cũng ở gần thôi.
Lileen có thể đứng yên chờ bên túi đồ, kiểu gì Phượng cũng phải quay lại.
Nhưng chờ được hai phút, lòng cô nàng đã như lửa đốt. Thật lề mề! Đôi chân theo sự thúc giục của não bộ, cất bước tìm quanh khu vực.
Quen đi giày cao gót quanh năm, rảo bước một chốc lát không làm khó Lileen. Lại là khuê nữ danh môn, bước chân của Lileen nhẹ nhàng, không phát ra tiếng lọc cà lọc cọc như Hoàng Anh.
Tuy nhiên, cứ hễ đụng vào Phượng, Lileen dễ dàng trở nên nóng nảy. Điểm ấy chẳng khác Hoàng Anh là bao.
Đi một thôi một hồi, cảm thấy tự mò tìm Phượng vô vọng, lại sợ Phượng đã sớm về mất. Lileen vội vàng tìm đường trở lại chỗ vứt túi đồ ban đầu.
Vừa đi, cô nàng vừa cắn răng cầu mong vẫn bắt kịp Phượng.
Khi quay trở lại chỗ túi đồ, một cảnh tượng khiến Lileen bất ngờ. Từ xa, cô ta trông thấy một người xách túi đồ của Phượng.
Nhưng đó không phải Phượng.
Chẳng lẽ vừa rồi cô ta nhầm lẫn.
Lileen chỉ cân nhắc vài giây rồi khi ngước mắt nhìn lên, đã chẳng thấy bóng dáng kẻ đó đâu. Cả túi đồ cũng biến mất.
Lileen ngơ ngác tiến về đúng vị trí vốn đặt túi đồ. Cô ta xoay một vòng, đảo mắt nhìn khắp hầm.
Chẳng có một bóng người.
Tất cả chỉ diễn ra trong một cái chớp mắt. Biến mất không dấu vết như thể toàn bộ là ảo giác tự Lileen tưởng tượng ra.
Thật kỳ quái.
Lileen mang theo nghi vấn, mơ mơ hồ hồ quay lại thang máy, bấm nút H2 trên bảng điện tử.
Rốt cuộc chẳng bắt kịp Phượng. Còn túi đồ đó chẳng lẽ không phải của Phượng? Lileen khẳng định bản thân đúng. Cô ta đã soi rất kỹ những gì Phượng mua và đối chiếu với những món trong túi đồ. Lileen tự tin với sự tinh ý của bản thân. Cô ta không thể nhầm được.
Lileen nhìn đồng hồ trong ô tô. Cô ta tốn kha khá thời gian dưới hầm. Chắc hẳn cô Thái Hương đã tới nhà hàng trước.
Bóng tối trong tầng hầm phủ trên gương mặt Lileen. Cô ta mông lung suy nghĩ.
Lileen khéo léo đánh tay lái, tránh các chiếc xe ô tô lác đác để trong hầm.
Đánh tay lái qua chỗ ngoặt, từ gương chiếu hậu, Lileen trông thấy một chiếc ô tô đen. Tốc độ lái xe của Lileen chậm dần, rồi dừng hẳn. Lý do cô ta dừng lại không phải vì chiếc xe, mà là kẻ sở hữu nó.
Lileen trông thấy kẻ lạ mặt xách túi đồ mà cô ta nghĩ thuộc về Phượng. Kẻ đó mở cốp xe sau, đang nặng nề ôm một chiếc vali to khủng bố, cố gắng nhấc lên xe.
Lileen nhíu mày.
Vali? Còn túi đồ chơi cho trẻ con kia ở đâu?
Lileen liếc mắt nhìn vào bên trong chiếc xe ô tô của kẻ đó. Các cửa kính của ô tô đều dán miếng chống nắng nên không thể xác định có người ngồi bên trong hay không.
Dáng vẻ xách đồ khệ nệ của người kia khiến bảo vệ tuần tra chú ý.
Khu kinh doanh thuộc sở hữu của CCorp có hệ thống bảo an vô cùng nghiêm ngặt. Vì trung tâm thương mại gửi nhiều ô tô đắt tiền nên thường có bảo vệ tuần tra. Điểm này chỉ có ở hầm gửi ô tô H2 và H3. Chứ H1 lại không có.
Thấy một khách hàng cần hỗ trợ khiêng đồ, bảo vệ lập tức chạy tới giúp.
Vị nhân viên bảo vệ rảo bước tới gần chiếc ô tô của kẻ khả nghi. Lúc ấy, chiếc va ly đã thành công yên vị trong cốp. Nhưng cốp sau vẫn để mở.
Bảo vệ cất tiếng từ xa.
“Chào anh.”
Gã kia hơi xoay đầu, mặt cúi gằm.
Dáng vẻ nó tránh của kẻ lạ mặt khiến bảo vệ bỗng cảm thấy là lạ, muốn bắt chuyện đôi câu với kẻ kia.
Cùng với điệu bộ lúng túng của hắn, ruột gan của Lileen bỗng sôi lên.
Không hiểu bị điều gì thôi thúc, Lileen đưa ra một quyết định.
Lileen đột nhiên khởi động xe, rồ ga. Chiếc ô tô xinh xắn của Lileen lao vào cột đánh số trong tầng hầm đỗ xe. Động cơ xe gầm lên khiến người ta phát hoảng.
Bảo vệ phát hiện tai nạn xảy ra, vội vàng bỏ chiếc ô tô lạ, chạy ra chỗ Lileen.
Anh bảo vệ gõ cửa kính.
“Cô gì ơi, cô không sao chứ?”
Lileen hơi choáng váng. Không hẳn vì sợ hay do va đập. Cô ta chỉ phóng ga, cố tình cho ô tô rồ máy hơi to thôi. Nghe thì có vẻ kh.ủng khiếp, thực tình thì chẳng làm sao. Lileen đã kịp phanh gấp trước khi mũi xe đâm vào cột.
Cuộc đời Lileen chưa từng có quyết định nào mạo hiểm đến vậy. Nếu có điều gì khiến cô ta váng vất, thì chính là sự liều lĩnh của bản thân.
Lileen hô hấp dồn dập, gắng đè nén nhịp tim để bình tĩnh lại.
Bảo vệ vẫn không ngừng gọi cô ta và gõ lên cửa kính. Lileen chậm chạp kéo kính xuống. Anh bảo vệ lo lắng hỏi.
“Cô không sao chứ?”
“Tôi không sao. Ban nãy…tôi đạp nhầm chân ga với chân phanh.”
Lileen liếc nhìn sau lưng nhân viên bảo vệ. Tên lạ mặt kia cùng chiếc xe của hắn đã biến mất từ lúc nào.
Lileen bỗng thở phào. Cô nàng ngước đôi mắt lạnh nhạt pha chút coi khinh – ánh mắt mà Lileen thường phát cho mọi người để nhìn nhân viên bảo vệ.
Cô ta nói hời hợt.
“Không có vấn đề gì, tôi đi trước.”
Sau đó Lileen thành thạo lùi xe, ngang nhiên phóng thẳng khỏi khuôn viên trung tâm thương mại.
Khi quyết định hành động như vậy, Lileen không nghĩ nhiều. Cô ta cũng chẳng hiểu bản thân bị điều gì thôi thúc nữa.
Lileen lái xe tới nhà hàng gặp Thái Hương. Cùng bà dùng bữa vui vẻ như thường. Sau đó tiếp tục theo chân Thái Hương khắp nơi nửa ngày còn lại.
Khi trời dần tối, ruột gan Lileen nôn nao bất thường. Cô ta bắt đầu tự nhấn chìm bản thân với hàng loạt câu hỏi.
Kẻ đó là ai? Có liên hệ gì với Phượng? Rốt cuộc…Phượng ở đâu? Còn chiếc vali…
Cô ta không dám chắc chuyện gì đã xảy ra. Nhưng Lileen lờ mờ cảm nhận được điều gì đó mờ ám.
Một điều không may dành cho Phượng.
Nhưng vào giây phút quyết định kia, Lileen đã chọn đánh lạc hướng nhân viên bảo vệ, để kẻ khả nghi kia lọt lưới.
Vì thế khi bà Thái Hương nhắc tới Phượng, Lileen đã giật thót. Thái Hương nói anh sắp trở về. Lileen theo bản năng trốn tránh. Chẳng khác nào con gián lẩn trốn khi thấy ánh sáng.
An vị trong căn phòng ngủ lộng lẫy của bản thân, Lileen tự lẩm bẩm với bản thân: “Không sao đâu”. Cô ta tự trấn an: “Chuyện gì có thể xảy ra được cơ chứ!”
Đang đắm chìm trong huyễn hoặc, tiếng gõ cửa vang lên.
Lileen giật bắn.
“Ai?”
Sau lưng cô ta là một người phụ nữ xinh đẹp. Thấy gương mặt quen thuộc, Lileen thở phào.
“Mẹ…”
Mẹ Lileen nhíu mày.
“Liên, muộn rồi. Đi ngủ sớm đi cho đẹp da.”
Lileen theo phản xạ ngước mắt nhìn đồng hồ treo tường. Đã 11 giờ.
Con tim của Lileen treo cao. E rằng đêm nay sẽ không ngủ ngon giấc. Nhưng cô ta vẫn trả lời:
“Vâng.”
Tiếng động cơ xe văng vẳng từ xa. Trong đêm tại khuôn viên biệt thự cao cấp nghe lại càng rõ rệt. Ánh đèn vàng từ đèn pha ô tô rọi qua cửa sổ phòng ngủ của Lileen.
Người giúp việc tất tả chạy vào, cấp báo cho mẹ Lileen.
“Bà chủ, cậu An đến!”
Thành viên gia đình Hoàng Nguyên là khách quý của nhà Lileen. Thái độ hớt hải của người giúp việc chính là thái độ chung của cả nhà Lileen khi bất cứ nhân vật nào trong nhà họ Hoàng ghé qua.
Trừ khi có sự kiện thực sự hệ trọng, chứ hiện tại người nhà Hoàng Nguyên hiếm khi tới thăm nhà Lileen. Mẹ Lileen há miệng kinh ngạc.
“Vào giờ này ư?”
Thốt xong câu đó, bà ta nhanh chân chạy đi tiếp đón.
Còn Lileen, vốn luôn là người dẫn đầu đón tiếp mỗi khi anh xuất hiện, lúc này hai chân như bị ghim dưới đất. Cô ta chết đứng.
“Chắc…anh An tới bàn chuyện làm ăn với bố. Chắc hẳn là thế…”
Lileen đột nhiên muốn trốn chạy. Cô ta chạy ra cửa, muốn đóng chặt nó lại. Anh là người cô ta yêu, muốn ở bên từng giờ từng phút. Nhưng ngay lúc này, Lileen mong được tránh mặt anh.
Lileen chạy tới cửa. Tay vươn ra nắm cửa. Nhưng đã muộn. Dáng hình to lớn của anh chặn trước cửa. Cái bóng đen của anh bao phủ lên đôi mắt tròn đong đầy sợ hãi của Lileen.
“Anh…anh…An.”