Chương 145: Mùa thu điêu tàn
Hãy để tất cả tan biến. Hãy để nỗi khổ đau này chấm dứt. Tiên đang vỡ vụn. Chị không thể, cũng không muốn phản kháng thêm nữa.
Và khi Tiên bắt đầu nhắm mắt, thì tiếng va đập cùng tiếng thét của lão Phước vang lên. Tiên cảm thấy gió xoẹt qua gương mặt mình. Cùng với chuỗi âm thanh ấy, cú siết họng làm chị ngạt thở tan biến.
Tiên nghiêng người, ôm họng ho sù sụ. Chị hít lấy hít để khí oxygen, quên đi sự thật rằng chỉ vài giây trước thôi, mình đã quyết định buông xuôi cuộc đời.
Mặt Tiên đỏ lừ, hổn hển thở bằng cả mũi và miệng. Khi nhịp thở đều dần lại, chị nhìn thấy lão Phước đang ngã lăn ra sàn, lăn lộn chật vật.
Tầm nhìn mờ ảo loang loáng của Tiên tụ dần lại một điểm. Đứng quay lưng về phía Tiên – đối diện lão Phước là một người đàn ông mặc đồ đen, dáng vẻ cao lớn.
Mất vài giây hồi tưởng mà Tiên không nhớ nổi kẻ này là ai. Đầu óc chị lúc này vô cùng mơ hồ. Lão Phước – kẻ đang lồm cồm bò dậy đã giải đáp giúp Tiên. Ông ta gầm lên.
“Dương! Mày làm phản à?”
Dương – tay sai trung thành của lão Phước! Chẳng phải hắn đang phải đi đày ở Lào Cai hay sao?
Tiên chợt nhớ ra, “Phải rồi, hoàng đế rớt đài. Thánh chỉ cũng hết hiệu lực!”
Dương để trở về để soán ngôi lão Phước!
Lão Phước luôn hoài nghi Dương mưu đồ lật đổ mình. Mặc kệ Dương có tận tụy đến đâu. Ngay lúc lão ta rớt đài Dương liền trở về. Chẳng lẽ nghi ngờ của ông ta là đúng?
Ông Phước nghiến răng kèn kẹt.
“Dương! Thì ra bấy lâu nay tao nuôi ong tay áo!”
Lão ta hằn học chửi rủa.
“Tao có ngày này, chắc hẳn có “công sức” của mày!”
Dương cười khẩy. Chiếc răng nanh của hắn lộ ra. Với dáng vẻ bất cẩn, Dương tiến tới phía lão Phước.
Ông ta còn đang ngã ngửa không kịp phản ứng.
Dương nắm lấy cổ tay lão Phước, vặn ngược ra sau. Động tác nhanh đến mức mà chưa đầy một cái chớp mắt, Tiên đã thấy lão Phước nằm sấp dưới sàn, hai cánh tay bẻ ngoặt sau lưng.
Trong sự ngỡ ngàng của cả hai, Dương rút ra một chiếc còng tay sáng loáng, cài vào cổ tay già nua của lão Phước. Còng tra vào tay giòn tan, “cạch” một tiếng.
Giọng điệu bất cẩn quen thuộc của Dương bỗng dưng đổi thành vững vàng, khô khốc theo công thức.
“Phạm Tiến Phước. ông đã bị bắt.”
Ngay sau khi Dương hành động, ba người mặc thường phục rảo bước vào nhà. Dương nhấc đầu gối đang tì trên lưng lão Phước lên, hai người bên cạnh thuần phục tóm cổ áo và đôi tay bị còng sau lưng của ông ta. Lão Phước bị kéo dậy, áp giải ra cửa.
Ánh mắt của lão không khỏi bàng hoàng, hết nhìn sang Tiên rồi sang Dương. Sự phẫn nộ chuyển thành hoang mang. Mặt lão trắng nhợt, miệng há ra mà không nói nổi lời nào.
Đến khi lão Phước đi tới dưới chân cầu thang ngoài vườn, còn Tiên đừng phía trên. Lão ta mới cất lời. Giọng nói run rẩy, pha thêm bất định.
“Vậy còn…con…”
Tiên hiểu lão Phước muốn hỏi gỉ. Chỉ vài phút trước thôi lão ta tàn nhẫn muốn b.óp chết mẹ. Nay sa vào vòng lao lý lại hỏi đến con.
Phạm Tiến Phước là con quái vật.
Tiên lạnh nhạt đáp.
“Không có đứa trẻ nào hết.”
Lão ta sượng cứng lại. Không nói thêm lời nào. Tiên càng không muốn đoán vẻ mặt của lão. Hai đồng chí cảnh sát áp giải ông Phước về xe.
Viên cảnh sát mặc thường phục còn lại trao đổi với Dương đôi câu rồi theo xe áp giải lão Phước.
Dương đứng lại cùng Tiên.
Tiên quay mặt vào Dương, nhưng đôi mắt không có tiêu cự, tưởng như thong manh.
Tất cả diễn ra quá nhanh. Đến mức Tiên không thể tin nổi.
Đứng lặng hồi lâu, rốt cuộc, Tiên cất tiếng trước.
“Cảnh sát chìm.”
Dương không đáp. Tiên chỉ cười trừ, lẩm bẩm như nói với chính mình.
“Thật không ngờ…”
Hai năm trước khi Tiên bị ép buộc tới bên lão Phước thì Dương đã là tay sai đắc lực của lão. Tiên tự hỏi vị cảnh sát xứng chức này đã theo đuổi chuyên án này bao lâu.
Thì ra đây chính là lý do Dương trung thành không rời lão Phước. Ngay cả khi thế lực của anh ta đủ lớn để nuốt trọng lão ta.
Để lật đổ thế lực cường hãn của nhà Tiến Phước, phải nhờ tới sự hợp lực của vô số cao thủ mới có ngày thành. Phan Nhật An, Phượng, Tiên, chủ tịch Hoàng Nguyên và thậm chí cả lực lượng cảnh sát tham gia chuyên án. Họ đã theo chân lão Phước lâu thật lâu, nay mới có cơ hội lật đổ gã cường hào ác bá này.
Tiên nhắm nghiền mắt, hít một hơi thật sâu. Không ngờ, chị cũng chờ được ngày này.
Khi Tiên đang âm thầm ăn mừng chiến thắng, thì một giọng nói nghiêm nghị cắt ngang.
“Việc chị làm vừa thừa thãi, vừa nguy hiểm.”
Tiên mở mắt nhìn người đối diện. Chị đã biết Dương được hai năm, giờ trong mắt chị anh ta thật xa lạ.
Tiên quen với một Dương ngông nghênh bất cần. Chứ không phải người đang đứng hiên ngang, khuyên nhủ chị bằng giọng mẫu mực thế này.
Tiên hỏi nhỏ.
“Dương, anh…à, chắc Dương cũng chẳng phải tên thật của anh đâu nhỉ?”
“Dương” không trả lời câu này, chỉ nói.
“Chúng tôi khuyến nghị nhân dân đặt an toàn của bản thân trước tiên. Việc bắt cướp hãy để cho công an.”
Tiên hơi sững lại một cái. Sau đó chị cúi đầu, cười trừ.
Dương biết Tiên không hoàn toàn đồng tình với mình. Anh đã tận mắt chứng kiến hành trình hai năm đau khổ của chị, vì thế cũng không tiện nhiều lời. Nói thêm nữa chỉ khiến anh ta giống kẻ đạo đức giả.
Dương nói:
“Phiền chị theo tôi về đồn lấy lời khai.”
Tiên lại đáp một câu chẳng liên quan.
“Mẹ tôi chém anh một nhát. Tôi thay mẹ xin lỗi.”
Hai năm trước mẹ chị Tiên vì phòng vệ đã cầm dao đuổi đám vay nặng lãi đến phá nhà. Mẹ Tiên vô tình chém trúng Dương, hiện vết thương ấy vẫn để lại sẹo hằn sâu. Cũng tại vết chém ấy, Tiên bị trói buộc bên lão Tiến Phước hai năm.
Dương chỉ là một viên cảnh sát đang thực hiện nhiệm vụ. Nhưng hiệu ứng cánh bướm vô tình ảnh hưởng tới vận mệnh của Tiên. Oan trái giữa Dương và Tiên một lời khó nói hết.
Nghe lời xin lỗi của Tiên, Dương lặng thinh. Dương chỉ nhìn gương mặt lạnh nhạt của Tiên một cách chăm chú.
Dương là cảnh sát chìm, lại theo lão Phước không biết từ năm nào. Chắc chắn anh ta nhiều tuổi hơn Tiên. Nhưng Dương vẫn gọi “chị” vô cùng lịch sự.
Phong thái của Dương thay đổi một trăm tám mươi độ làm Tiên không quen. Tiên xua đi sự khó chịu trong lòng, gật đầu, đáp.
“Anh ra xe trước. Tôi theo sau.”
Dương hiểu Tiên cần vài phút để bình tĩnh lại nên đồng ý cho chị không gian riêng.
Dương đi rồi, một mình Tiên đứng trước cửa của ngôi biệt thự nguy nga tráng lệ. Nay đã là di tích của một đế chế suy tàn.
Tiên đứng đó, nhắm nghiền hai mắt, hít một hơi thật sâu.
Không khí lạnh ngập tràn trong phổi. Lớp áo mỏng manh giữa gió bấc lồng lộng giúp chị thêm tỉnh táo.
Cuối cùng, Tiên nở một nụ cười rạng rỡ. Nụ cười chân thành duy nhất sau bao năm tháng cơ cực. Rồi Tiên cúi xuống, đặt tay lên bụng.
Tiên khẽ khàng thủ thỉ.
“Ít nhất, mẹ vẫn còn có con.”
Advertisement
Đứa trẻ này đến đúng vào thời điểm Tiên khủng hoảng nhất. Bị gia đình ruồng rẫy, ngay sau đó phát hiện ra mình đang mang sinh mệnh của kẻ thù. Lúc ấy, Tiên đã nghĩ quẩn và tự sát.
May mắn thay, ông trời nhân từ cho Tiên cơ hội thứ hai. Chính đứa trẻ Tiên từng muốn rũ bỏ này đã mang đến cho chị sức mạnh. Nếu không có nó, e rằng Tiên sẽ tiếp tục trốn chạy, nấp trong vỏ bọc an toàn mà tự ra ngủ bản thân.
Mở mắt trong bệnh viện, chấp nhận sự thật mình đã làm mẹ, Tiên hiểu rằng chị phải chiến đấu vì bản thân và đứa trẻ này.
Nếu Tiến Phước vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, đứa trẻ này sẽ trở thành xiềng xích của Tiên. Để đứa trẻ sinh ra trong đau khổ và không được thừa nhận, Tiên sẽ mang tội với con. Tiên nhất quyết không để con mình phải chịu dày vò như bản thân đã từng.
Để làm được điều này, cách duy nhất là đánh bại Tiến Phước.
Tiên ngẩng đầu nhìn trời thu trong vắt. Tiên biết, giây phút bước ra khỏi nơi này, chị đã là người tự do.
Tiên bước đi. Làn váy của chị khẽ bay trong gió. Để lại một đế chế hoang tàn sau lưng.
Và khi Tiên bắt đầu nhắm mắt, thì tiếng va đập cùng tiếng thét của lão Phước vang lên. Tiên cảm thấy gió xoẹt qua gương mặt mình. Cùng với chuỗi âm thanh ấy, cú siết họng làm chị ngạt thở tan biến.
Tiên nghiêng người, ôm họng ho sù sụ. Chị hít lấy hít để khí oxygen, quên đi sự thật rằng chỉ vài giây trước thôi, mình đã quyết định buông xuôi cuộc đời.
Mặt Tiên đỏ lừ, hổn hển thở bằng cả mũi và miệng. Khi nhịp thở đều dần lại, chị nhìn thấy lão Phước đang ngã lăn ra sàn, lăn lộn chật vật.
Tầm nhìn mờ ảo loang loáng của Tiên tụ dần lại một điểm. Đứng quay lưng về phía Tiên – đối diện lão Phước là một người đàn ông mặc đồ đen, dáng vẻ cao lớn.
Mất vài giây hồi tưởng mà Tiên không nhớ nổi kẻ này là ai. Đầu óc chị lúc này vô cùng mơ hồ. Lão Phước – kẻ đang lồm cồm bò dậy đã giải đáp giúp Tiên. Ông ta gầm lên.
“Dương! Mày làm phản à?”
Dương – tay sai trung thành của lão Phước! Chẳng phải hắn đang phải đi đày ở Lào Cai hay sao?
Tiên chợt nhớ ra, “Phải rồi, hoàng đế rớt đài. Thánh chỉ cũng hết hiệu lực!”
Dương để trở về để soán ngôi lão Phước!
Lão Phước luôn hoài nghi Dương mưu đồ lật đổ mình. Mặc kệ Dương có tận tụy đến đâu. Ngay lúc lão ta rớt đài Dương liền trở về. Chẳng lẽ nghi ngờ của ông ta là đúng?
Ông Phước nghiến răng kèn kẹt.
“Dương! Thì ra bấy lâu nay tao nuôi ong tay áo!”
Lão ta hằn học chửi rủa.
“Tao có ngày này, chắc hẳn có “công sức” của mày!”
Dương cười khẩy. Chiếc răng nanh của hắn lộ ra. Với dáng vẻ bất cẩn, Dương tiến tới phía lão Phước.
Ông ta còn đang ngã ngửa không kịp phản ứng.
Dương nắm lấy cổ tay lão Phước, vặn ngược ra sau. Động tác nhanh đến mức mà chưa đầy một cái chớp mắt, Tiên đã thấy lão Phước nằm sấp dưới sàn, hai cánh tay bẻ ngoặt sau lưng.
Trong sự ngỡ ngàng của cả hai, Dương rút ra một chiếc còng tay sáng loáng, cài vào cổ tay già nua của lão Phước. Còng tra vào tay giòn tan, “cạch” một tiếng.
Giọng điệu bất cẩn quen thuộc của Dương bỗng dưng đổi thành vững vàng, khô khốc theo công thức.
“Phạm Tiến Phước. ông đã bị bắt.”
Ngay sau khi Dương hành động, ba người mặc thường phục rảo bước vào nhà. Dương nhấc đầu gối đang tì trên lưng lão Phước lên, hai người bên cạnh thuần phục tóm cổ áo và đôi tay bị còng sau lưng của ông ta. Lão Phước bị kéo dậy, áp giải ra cửa.
Ánh mắt của lão không khỏi bàng hoàng, hết nhìn sang Tiên rồi sang Dương. Sự phẫn nộ chuyển thành hoang mang. Mặt lão trắng nhợt, miệng há ra mà không nói nổi lời nào.
Đến khi lão Phước đi tới dưới chân cầu thang ngoài vườn, còn Tiên đừng phía trên. Lão ta mới cất lời. Giọng nói run rẩy, pha thêm bất định.
“Vậy còn…con…”
Tiên hiểu lão Phước muốn hỏi gỉ. Chỉ vài phút trước thôi lão ta tàn nhẫn muốn b.óp chết mẹ. Nay sa vào vòng lao lý lại hỏi đến con.
Phạm Tiến Phước là con quái vật.
Tiên lạnh nhạt đáp.
“Không có đứa trẻ nào hết.”
Lão ta sượng cứng lại. Không nói thêm lời nào. Tiên càng không muốn đoán vẻ mặt của lão. Hai đồng chí cảnh sát áp giải ông Phước về xe.
Viên cảnh sát mặc thường phục còn lại trao đổi với Dương đôi câu rồi theo xe áp giải lão Phước.
Dương đứng lại cùng Tiên.
Tiên quay mặt vào Dương, nhưng đôi mắt không có tiêu cự, tưởng như thong manh.
Tất cả diễn ra quá nhanh. Đến mức Tiên không thể tin nổi.
Đứng lặng hồi lâu, rốt cuộc, Tiên cất tiếng trước.
“Cảnh sát chìm.”
Dương không đáp. Tiên chỉ cười trừ, lẩm bẩm như nói với chính mình.
“Thật không ngờ…”
Hai năm trước khi Tiên bị ép buộc tới bên lão Phước thì Dương đã là tay sai đắc lực của lão. Tiên tự hỏi vị cảnh sát xứng chức này đã theo đuổi chuyên án này bao lâu.
Thì ra đây chính là lý do Dương trung thành không rời lão Phước. Ngay cả khi thế lực của anh ta đủ lớn để nuốt trọng lão ta.
Để lật đổ thế lực cường hãn của nhà Tiến Phước, phải nhờ tới sự hợp lực của vô số cao thủ mới có ngày thành. Phan Nhật An, Phượng, Tiên, chủ tịch Hoàng Nguyên và thậm chí cả lực lượng cảnh sát tham gia chuyên án. Họ đã theo chân lão Phước lâu thật lâu, nay mới có cơ hội lật đổ gã cường hào ác bá này.
Tiên nhắm nghiền mắt, hít một hơi thật sâu. Không ngờ, chị cũng chờ được ngày này.
Khi Tiên đang âm thầm ăn mừng chiến thắng, thì một giọng nói nghiêm nghị cắt ngang.
“Việc chị làm vừa thừa thãi, vừa nguy hiểm.”
Tiên mở mắt nhìn người đối diện. Chị đã biết Dương được hai năm, giờ trong mắt chị anh ta thật xa lạ.
Tiên quen với một Dương ngông nghênh bất cần. Chứ không phải người đang đứng hiên ngang, khuyên nhủ chị bằng giọng mẫu mực thế này.
Tiên hỏi nhỏ.
“Dương, anh…à, chắc Dương cũng chẳng phải tên thật của anh đâu nhỉ?”
“Dương” không trả lời câu này, chỉ nói.
“Chúng tôi khuyến nghị nhân dân đặt an toàn của bản thân trước tiên. Việc bắt cướp hãy để cho công an.”
Tiên hơi sững lại một cái. Sau đó chị cúi đầu, cười trừ.
Dương biết Tiên không hoàn toàn đồng tình với mình. Anh đã tận mắt chứng kiến hành trình hai năm đau khổ của chị, vì thế cũng không tiện nhiều lời. Nói thêm nữa chỉ khiến anh ta giống kẻ đạo đức giả.
Dương nói:
“Phiền chị theo tôi về đồn lấy lời khai.”
Tiên lại đáp một câu chẳng liên quan.
“Mẹ tôi chém anh một nhát. Tôi thay mẹ xin lỗi.”
Hai năm trước mẹ chị Tiên vì phòng vệ đã cầm dao đuổi đám vay nặng lãi đến phá nhà. Mẹ Tiên vô tình chém trúng Dương, hiện vết thương ấy vẫn để lại sẹo hằn sâu. Cũng tại vết chém ấy, Tiên bị trói buộc bên lão Tiến Phước hai năm.
Dương chỉ là một viên cảnh sát đang thực hiện nhiệm vụ. Nhưng hiệu ứng cánh bướm vô tình ảnh hưởng tới vận mệnh của Tiên. Oan trái giữa Dương và Tiên một lời khó nói hết.
Nghe lời xin lỗi của Tiên, Dương lặng thinh. Dương chỉ nhìn gương mặt lạnh nhạt của Tiên một cách chăm chú.
Dương là cảnh sát chìm, lại theo lão Phước không biết từ năm nào. Chắc chắn anh ta nhiều tuổi hơn Tiên. Nhưng Dương vẫn gọi “chị” vô cùng lịch sự.
Phong thái của Dương thay đổi một trăm tám mươi độ làm Tiên không quen. Tiên xua đi sự khó chịu trong lòng, gật đầu, đáp.
“Anh ra xe trước. Tôi theo sau.”
Dương hiểu Tiên cần vài phút để bình tĩnh lại nên đồng ý cho chị không gian riêng.
Dương đi rồi, một mình Tiên đứng trước cửa của ngôi biệt thự nguy nga tráng lệ. Nay đã là di tích của một đế chế suy tàn.
Tiên đứng đó, nhắm nghiền hai mắt, hít một hơi thật sâu.
Không khí lạnh ngập tràn trong phổi. Lớp áo mỏng manh giữa gió bấc lồng lộng giúp chị thêm tỉnh táo.
Cuối cùng, Tiên nở một nụ cười rạng rỡ. Nụ cười chân thành duy nhất sau bao năm tháng cơ cực. Rồi Tiên cúi xuống, đặt tay lên bụng.
Tiên khẽ khàng thủ thỉ.
“Ít nhất, mẹ vẫn còn có con.”
Advertisement
Đứa trẻ này đến đúng vào thời điểm Tiên khủng hoảng nhất. Bị gia đình ruồng rẫy, ngay sau đó phát hiện ra mình đang mang sinh mệnh của kẻ thù. Lúc ấy, Tiên đã nghĩ quẩn và tự sát.
May mắn thay, ông trời nhân từ cho Tiên cơ hội thứ hai. Chính đứa trẻ Tiên từng muốn rũ bỏ này đã mang đến cho chị sức mạnh. Nếu không có nó, e rằng Tiên sẽ tiếp tục trốn chạy, nấp trong vỏ bọc an toàn mà tự ra ngủ bản thân.
Mở mắt trong bệnh viện, chấp nhận sự thật mình đã làm mẹ, Tiên hiểu rằng chị phải chiến đấu vì bản thân và đứa trẻ này.
Nếu Tiến Phước vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, đứa trẻ này sẽ trở thành xiềng xích của Tiên. Để đứa trẻ sinh ra trong đau khổ và không được thừa nhận, Tiên sẽ mang tội với con. Tiên nhất quyết không để con mình phải chịu dày vò như bản thân đã từng.
Để làm được điều này, cách duy nhất là đánh bại Tiến Phước.
Tiên ngẩng đầu nhìn trời thu trong vắt. Tiên biết, giây phút bước ra khỏi nơi này, chị đã là người tự do.
Tiên bước đi. Làn váy của chị khẽ bay trong gió. Để lại một đế chế hoang tàn sau lưng.