Chương 11: Thám thính
Liên tục sáng tác các bài hát nhạc kịch mới là điều cô tập trung thực hiện mỗi ngày.
Hôm nay cô tới nhà hát để thảo luận cùng biên kịch và đạo diễn. Sau khi kết thúc buổi phát triển ý tưởng sôi nổi, ba người ra xem các diễn viên tập luyện. Cô phát hiện ra Ánh vắng mặt trong buổi tổng duyệt. Chị biên kịch năm nay đã ngoài 40, khó tính nổi tiếng trong ngành. Chị đanh mặt.
“Cô diễn viên đó quả thực không xứng đáng để được gọi là diễn viên kịch chân chính. Mới thu được chút tiếng tăm đã sinh ra kiêu ngạo. Phượng, em không biết đâu. Đừng nói là tập luyện, bây giờ đến buổi biểu diễn cô Ánh còn không thèm đến. Cả một tháng nay vai Thương Thương đều để cho diễn viên dự bị lên.”
Nhìn dáng vẻ không muốn nói của đạo diễn, cô càng thêm mờ mịt. Chị biên kịch bóp trán.
“Đoàn kịch được đầu tư, còn không biết là phước hay họa nữa. Cô Ánh…bây giờ chạy tót theo cái cậu nhà đầu tư kia rồi. Còn thiết tha gì đoàn kịch nghèo này nữa đâu. Không cái dại nào như cái dại nào. Ai nhìn vào cũng biết cậu ta…không thật lòng. Bây giờ buông xuôi sự nghiệp, sau này mà bị…”
Không muốn nói ra miệng, chị biên kịch thở dài.
“Đúng là ngu dốt, không biết chuẩn bị đường lui.”
Đạo diễn và chị biên kịch rời đi. Lòng cô cũng rối bời.
Ánh được Minh để mắt đến trước khi được nhận vai diễn Thương Thương. Phượng quả thật có ý lợi dụng mối quan hệ này của họ để nâng giá trị của vở kịch. Cô cố tình viết nhạc như đóng giày cho Ánh rồi đề xuất với đạo diễn cho Ánh vai Thương Thương. Vì thử vai quá phù hợp, đạo diễn không có điểm nào để từ chối.
Dù Phượng không làm gì, Ánh vẫn chập vào Minh thôi. Anh ta đã chú ý Ánh trước khi vở Hàn Mặc Tử bắt đầu. Minh đã chọn thì chẳng cô nàng nào thoát.
Phượng biết mình chẳng có vai trong vở tuồng của họ. Nhưng cô không yên lòng. Nếu Ánh chỉ đưa đẩy lợi dụng Minh thì không nói. Chẳng may cô ấy thật lòng, e rằng sẽ phải chịu tổn thương. Một lãng tử như Minh sẽ không vì một nhành hoa mà bỏ cả cánh rừng.
Đang suy tư, Phượng nghe thấy tiếng Ánh ríu rít trong phòng thay đồ. Dưới ánh mắt khó chịu của các thành viên khác trong đoàn, cô nhìn thấy Ánh quấn quýt với Minh ở đó.
Minh nhạy bén phát hiện ra Phượng lấp ló ở cửa phòng, cô đành phải lên tiếng.
“Ánh, đến rồi à?”
Ánh cười vui vẻ.
“Phượng, sao hôm nay lại đến nhà hát? Chuẩn bị viết vở mới à. Giới thiệu với anh, đây là Phượng, nhà soạn nhạc của vở Hàn Mặc Tử. Cô ấy là bạn tốt của em, còn đề cử với đạo diễn cho em nhận vai này nữa. Phượng, đây là anh Minh, là…”
Ánh tỏ ra ngượng ngùng không nói tiếp. Minh coi như không nhìn thấy, lịch sự chào Phượng.
“Chào em.”
“Chào anh, Minh.”
Ánh chạy đến ôm cánh tay cô.
“Phượng biết tin gì chưa? Anh Minh vừa giúp tôi nhận được một hợp đồng quảng cáo đấy!”
Phượng đánh mắt về phía Minh. Anh thừa sức hiểu chủ ý của Ánh, chỉ cười. Cô đọc được suy nghĩ của Minh qua nụ cười ấy. Anh đang ngầm ám chỉ rằng Minh thuộc sở hữu của cô ấy. Dù bây giờ Minh vẫn xoay Ánh vòng vòng, chưa trao cho cô ấy danh hiệu bạn gái. Cô hiểu, Minh cũng hiểu. Đó là lý do anh ta cười nhạt như vậy. Ánh có biết cô ấy đang đùa với lửa không? Chỉ có anh ta chơi người, chứ không có chuyện người khác lợi dụng anh đâu.
Minh nói:
“Cuối tuần là sinh nhật anh. Anh tổ chức một bữa tiệc tại nhà. Ánh đang chần chừ không muốn đi. Hay em tới dự nhé. Có bạn đi cùng. Ánh sẽ bớt ngại.”
Ánh giãy nảy lên.
“Phượng có biết ai ở đó đâu. Như vậy thì khó xử lắm. Chẳng lẽ lúc đó để cậu ấy quanh quẩn một mình?”
Xem ra Ánh thực sự thích Minh rồi.
Phượng nhướng mày nhìn Minh. Anh đẹp trai à, dù tôi có nhìn thấu bản chất của anh, cũng không cần phải bẫy tôi như vậy chứ. Anh thừa biết mấy cô bạn gái của anh đề phòng các sinh vật giống cái lắm mà.
Ánh chỉ đang lẫy một tí làm màu thôi. Tiệc sinh nhật của anh, không mời cô ấy cũng muốn tới.
Minh chốt một cú KO* Phượng.
*Knock out: Hạ đo ván
“Tiệc sinh nhật tổ chức tại nhà riêng của anh, không có người lớn nên chẳng phiền hà nguyên tắc gì đâu. Em yên tâm. Với lại, nhà đầu tư mời, em không thể không nể mặt.”
Ánh là bạn gái thì không tính. Sinh nhật nhà đầu tư, một người trong đoàn kịch đi chúc mừng cũng là hợp lý. Đạo diễn và biên kịch là người lớn tuổi. Minh vừa nói tiệc này chỉ toàn người trẻ, hơn nữa ai lại để người bề trên đi chúc người nhỏ tuổi hơn. Xem ra chỉ còn cô thôi.
Minh thực sự giỏi dồn người ta vào chân tường. Hôm nay cô mới được thọ giáo.
Phượng đáp:
“Ồ, nhà đầu tư đã lên tiếng, em xin được phép tuân mệnh.”
—
Đó là việc của cuối tuần. Còn ngày hôm nay, Phượng có một kế hoạch khác.
Trên chuyến xe khách đường dài tới Lào Cai, cô chống tay lên cửa sổ, nhìn cảnh vật lướt qua kính xe.
Nhà Tiến Phước có hai quặng sắt lớn ở Quý Xá tỉnh Lào Cai và Thạch Khê thuộc tỉnh Hà Tĩnh. Đã là mỏ khai khoáng tư nhân, cô không tin là không có gì khuất tất.
Lấy chìa khóa phòng tại một nhà khách địa phương, bà chủ niềm nở bắt chuyện.
“Cháu cũng đến đây chụp ảnh hả?”
“Dạ? Chụp ảnh?”
“Ừ, mấy hôm nay thấy thời sự đưa tin là có siêu trăng hay nguyệt thực gì đó. Báo chí với mấy anh thợ ảnh đến đặt phòng đông lắm. Cả mấy nhà khách ở trên cũng sắp hết phòng rồi.”
Phượng gật gù.
“Vâng, chụp ảnh. Đúng rồi ạ.”
Không dưng được cho một cái cớ hoàn hảo. Tội gì mà không nhận. Cô không muốn bản thân trở thành trông có vẻ khả nghi.
Sau khi cất đồ vào phòng khách sạn, cô thuê xe máy đi lòng vòng quanh khu vực. Quan sát chán chê, cô tạt vào một quán trà đá cạnh bến xe. Ngồi được một lát, Phượng nói chuyện với cô hàng nước.
“Cô bán nước ở chỗ này chắc khá lắm nhỉ? Ngày phải bán được trăm cốc.”
Cô hàng nước thấy Phượng phóng đại thu nhập của mình, vội xua tay.
“Dồi ôi, làm gì được nhiều thế. Ngồi đây làm gì có ma nào.”
Cô giả bộ ngây thơ.
“Ở đây có cái mỏ quặng to thế này, phải có đến vài trăm công nhân. Lúc họ đổi ca kiểu gì chả qua đây, mua nước uống các thứ.”
“Làm gì có ma nào. Công nhân mỏ ăn uống ngủ nghỉ sinh hoạt trong đó hết. Thằng con tao bảo muốn vào đấy làm cho mẹ đỡ vất vả, tao không cho. Vào đấy có mà chết. Nhà có mỗi thằng con trai.”
Phượng gật gù.
“Làm công nhân mỏ thì vất vả rồi. Nhưng bây giờ có chế độ, quy định cả. Rồi cả bảo toàn lao động nữa. Chắc làm nghề độc hại thì lương cao chứ cô.”
“Tao đếch cần cao. Công nhân ở đấy tháng về nhà một lần. Người hao gầy đầy bệnh tật ra. Làm gì có bảo hộ bảo heo gì đâu. Gớm. Ngay hàng xóm nhà tao đấy. Xong chủ quản chẻ hoe ra bảo không có bảo hiểm gì hết. Một đồng đền bù cho nhà người ta cũng không có. Rõ khổ.”
Phượng nhướng mày, liếc mắt về khu khai thác được quây hàng rào sắt ở xa xa. Cô thả giọng nhẹ tênh.
“Thế ạ…”
Đầu giờ chiều, Phượng xuống nhà ăn của khách sạn. Cạnh bàn cô là mấy ông thợ ảnh nghiệp dư, đang thảo luận về địa điểm chụp hình. Họ quyết định lên núi Pà Vẩy. Phượng thầm nghĩ, nếu hôm nay họ muốn chụp trăng thì núi Mõ Lao cách đó vài cây phù hợp hơn. Nhưng vì phải vác một đống thiết bị chụp ảnh nặng nề, núi Pà Vẩy quang đãng và ít dốc thuận lợi cho họ hơn. Dù hướng không được đẹp bằng Mõ Lao.
Phượng chợt nhận ra, đứng trên núi Mõ Lao có thể quan sát được tổng thể khu khai thác mỏ của Tiến Phước.
Hôm nay cô tới nhà hát để thảo luận cùng biên kịch và đạo diễn. Sau khi kết thúc buổi phát triển ý tưởng sôi nổi, ba người ra xem các diễn viên tập luyện. Cô phát hiện ra Ánh vắng mặt trong buổi tổng duyệt. Chị biên kịch năm nay đã ngoài 40, khó tính nổi tiếng trong ngành. Chị đanh mặt.
“Cô diễn viên đó quả thực không xứng đáng để được gọi là diễn viên kịch chân chính. Mới thu được chút tiếng tăm đã sinh ra kiêu ngạo. Phượng, em không biết đâu. Đừng nói là tập luyện, bây giờ đến buổi biểu diễn cô Ánh còn không thèm đến. Cả một tháng nay vai Thương Thương đều để cho diễn viên dự bị lên.”
Nhìn dáng vẻ không muốn nói của đạo diễn, cô càng thêm mờ mịt. Chị biên kịch bóp trán.
“Đoàn kịch được đầu tư, còn không biết là phước hay họa nữa. Cô Ánh…bây giờ chạy tót theo cái cậu nhà đầu tư kia rồi. Còn thiết tha gì đoàn kịch nghèo này nữa đâu. Không cái dại nào như cái dại nào. Ai nhìn vào cũng biết cậu ta…không thật lòng. Bây giờ buông xuôi sự nghiệp, sau này mà bị…”
Không muốn nói ra miệng, chị biên kịch thở dài.
“Đúng là ngu dốt, không biết chuẩn bị đường lui.”
Đạo diễn và chị biên kịch rời đi. Lòng cô cũng rối bời.
Ánh được Minh để mắt đến trước khi được nhận vai diễn Thương Thương. Phượng quả thật có ý lợi dụng mối quan hệ này của họ để nâng giá trị của vở kịch. Cô cố tình viết nhạc như đóng giày cho Ánh rồi đề xuất với đạo diễn cho Ánh vai Thương Thương. Vì thử vai quá phù hợp, đạo diễn không có điểm nào để từ chối.
Dù Phượng không làm gì, Ánh vẫn chập vào Minh thôi. Anh ta đã chú ý Ánh trước khi vở Hàn Mặc Tử bắt đầu. Minh đã chọn thì chẳng cô nàng nào thoát.
Phượng biết mình chẳng có vai trong vở tuồng của họ. Nhưng cô không yên lòng. Nếu Ánh chỉ đưa đẩy lợi dụng Minh thì không nói. Chẳng may cô ấy thật lòng, e rằng sẽ phải chịu tổn thương. Một lãng tử như Minh sẽ không vì một nhành hoa mà bỏ cả cánh rừng.
Đang suy tư, Phượng nghe thấy tiếng Ánh ríu rít trong phòng thay đồ. Dưới ánh mắt khó chịu của các thành viên khác trong đoàn, cô nhìn thấy Ánh quấn quýt với Minh ở đó.
Minh nhạy bén phát hiện ra Phượng lấp ló ở cửa phòng, cô đành phải lên tiếng.
“Ánh, đến rồi à?”
Ánh cười vui vẻ.
“Phượng, sao hôm nay lại đến nhà hát? Chuẩn bị viết vở mới à. Giới thiệu với anh, đây là Phượng, nhà soạn nhạc của vở Hàn Mặc Tử. Cô ấy là bạn tốt của em, còn đề cử với đạo diễn cho em nhận vai này nữa. Phượng, đây là anh Minh, là…”
Ánh tỏ ra ngượng ngùng không nói tiếp. Minh coi như không nhìn thấy, lịch sự chào Phượng.
“Chào em.”
“Chào anh, Minh.”
Ánh chạy đến ôm cánh tay cô.
“Phượng biết tin gì chưa? Anh Minh vừa giúp tôi nhận được một hợp đồng quảng cáo đấy!”
Phượng đánh mắt về phía Minh. Anh thừa sức hiểu chủ ý của Ánh, chỉ cười. Cô đọc được suy nghĩ của Minh qua nụ cười ấy. Anh đang ngầm ám chỉ rằng Minh thuộc sở hữu của cô ấy. Dù bây giờ Minh vẫn xoay Ánh vòng vòng, chưa trao cho cô ấy danh hiệu bạn gái. Cô hiểu, Minh cũng hiểu. Đó là lý do anh ta cười nhạt như vậy. Ánh có biết cô ấy đang đùa với lửa không? Chỉ có anh ta chơi người, chứ không có chuyện người khác lợi dụng anh đâu.
Minh nói:
“Cuối tuần là sinh nhật anh. Anh tổ chức một bữa tiệc tại nhà. Ánh đang chần chừ không muốn đi. Hay em tới dự nhé. Có bạn đi cùng. Ánh sẽ bớt ngại.”
Ánh giãy nảy lên.
“Phượng có biết ai ở đó đâu. Như vậy thì khó xử lắm. Chẳng lẽ lúc đó để cậu ấy quanh quẩn một mình?”
Xem ra Ánh thực sự thích Minh rồi.
Phượng nhướng mày nhìn Minh. Anh đẹp trai à, dù tôi có nhìn thấu bản chất của anh, cũng không cần phải bẫy tôi như vậy chứ. Anh thừa biết mấy cô bạn gái của anh đề phòng các sinh vật giống cái lắm mà.
Ánh chỉ đang lẫy một tí làm màu thôi. Tiệc sinh nhật của anh, không mời cô ấy cũng muốn tới.
Minh chốt một cú KO* Phượng.
*Knock out: Hạ đo ván
“Tiệc sinh nhật tổ chức tại nhà riêng của anh, không có người lớn nên chẳng phiền hà nguyên tắc gì đâu. Em yên tâm. Với lại, nhà đầu tư mời, em không thể không nể mặt.”
Ánh là bạn gái thì không tính. Sinh nhật nhà đầu tư, một người trong đoàn kịch đi chúc mừng cũng là hợp lý. Đạo diễn và biên kịch là người lớn tuổi. Minh vừa nói tiệc này chỉ toàn người trẻ, hơn nữa ai lại để người bề trên đi chúc người nhỏ tuổi hơn. Xem ra chỉ còn cô thôi.
Minh thực sự giỏi dồn người ta vào chân tường. Hôm nay cô mới được thọ giáo.
Phượng đáp:
“Ồ, nhà đầu tư đã lên tiếng, em xin được phép tuân mệnh.”
—
Đó là việc của cuối tuần. Còn ngày hôm nay, Phượng có một kế hoạch khác.
Trên chuyến xe khách đường dài tới Lào Cai, cô chống tay lên cửa sổ, nhìn cảnh vật lướt qua kính xe.
Nhà Tiến Phước có hai quặng sắt lớn ở Quý Xá tỉnh Lào Cai và Thạch Khê thuộc tỉnh Hà Tĩnh. Đã là mỏ khai khoáng tư nhân, cô không tin là không có gì khuất tất.
Lấy chìa khóa phòng tại một nhà khách địa phương, bà chủ niềm nở bắt chuyện.
“Cháu cũng đến đây chụp ảnh hả?”
“Dạ? Chụp ảnh?”
“Ừ, mấy hôm nay thấy thời sự đưa tin là có siêu trăng hay nguyệt thực gì đó. Báo chí với mấy anh thợ ảnh đến đặt phòng đông lắm. Cả mấy nhà khách ở trên cũng sắp hết phòng rồi.”
Phượng gật gù.
“Vâng, chụp ảnh. Đúng rồi ạ.”
Không dưng được cho một cái cớ hoàn hảo. Tội gì mà không nhận. Cô không muốn bản thân trở thành trông có vẻ khả nghi.
Sau khi cất đồ vào phòng khách sạn, cô thuê xe máy đi lòng vòng quanh khu vực. Quan sát chán chê, cô tạt vào một quán trà đá cạnh bến xe. Ngồi được một lát, Phượng nói chuyện với cô hàng nước.
“Cô bán nước ở chỗ này chắc khá lắm nhỉ? Ngày phải bán được trăm cốc.”
Cô hàng nước thấy Phượng phóng đại thu nhập của mình, vội xua tay.
“Dồi ôi, làm gì được nhiều thế. Ngồi đây làm gì có ma nào.”
Cô giả bộ ngây thơ.
“Ở đây có cái mỏ quặng to thế này, phải có đến vài trăm công nhân. Lúc họ đổi ca kiểu gì chả qua đây, mua nước uống các thứ.”
“Làm gì có ma nào. Công nhân mỏ ăn uống ngủ nghỉ sinh hoạt trong đó hết. Thằng con tao bảo muốn vào đấy làm cho mẹ đỡ vất vả, tao không cho. Vào đấy có mà chết. Nhà có mỗi thằng con trai.”
Phượng gật gù.
“Làm công nhân mỏ thì vất vả rồi. Nhưng bây giờ có chế độ, quy định cả. Rồi cả bảo toàn lao động nữa. Chắc làm nghề độc hại thì lương cao chứ cô.”
“Tao đếch cần cao. Công nhân ở đấy tháng về nhà một lần. Người hao gầy đầy bệnh tật ra. Làm gì có bảo hộ bảo heo gì đâu. Gớm. Ngay hàng xóm nhà tao đấy. Xong chủ quản chẻ hoe ra bảo không có bảo hiểm gì hết. Một đồng đền bù cho nhà người ta cũng không có. Rõ khổ.”
Phượng nhướng mày, liếc mắt về khu khai thác được quây hàng rào sắt ở xa xa. Cô thả giọng nhẹ tênh.
“Thế ạ…”
Đầu giờ chiều, Phượng xuống nhà ăn của khách sạn. Cạnh bàn cô là mấy ông thợ ảnh nghiệp dư, đang thảo luận về địa điểm chụp hình. Họ quyết định lên núi Pà Vẩy. Phượng thầm nghĩ, nếu hôm nay họ muốn chụp trăng thì núi Mõ Lao cách đó vài cây phù hợp hơn. Nhưng vì phải vác một đống thiết bị chụp ảnh nặng nề, núi Pà Vẩy quang đãng và ít dốc thuận lợi cho họ hơn. Dù hướng không được đẹp bằng Mõ Lao.
Phượng chợt nhận ra, đứng trên núi Mõ Lao có thể quan sát được tổng thể khu khai thác mỏ của Tiến Phước.