Chương 108: Hai ác mộng
Có kẻ gọi đúng tên cô, Phượng ngẩng đầu, nheo mắt. Một đống bóng đen mờ mịt dần tụ lại một chỗ. Cô nhìn thấy đám người xa lạ trước mắt. Trong đó có hai kẻ cô quen mặt. Là Châu và Ngọc. Thì ra hai nữ giới trong nhóm chính là hai nàng nô tì của Hoàng Anh ngày xưa.
Ngọc cao giọng:
“Đúng là Phượng rồi! Ôi, không ngờ lại gặp cô ở đây!”
Từ khi thống nhất kẻ thù chung là Hoàng Anh, hai cô nàng này nhìn Phượng thấy thuận mắt hơn hẳn. Thực tình mà nói, ba người họ chẳng có thù oán gì. Trước đây Châu và Ngọc vì bợ đỡ Hoàng Anh mà chơi đểu Phượng thôi.
Châu kéo cô đứng dậy.
“Còn tưởng là ai. Hóa ra là Phượng. Xí xóa! Xí xóa hết!”
“Đúng rồi. Mấy khi có dịp tình cờ mà gặp. Cô uống với chúng tôi vài ly nhé!”
Phượng bơ phờ, chỉ lắc đầu nguầy nguậy. Ngọc níu tay cô ra vẻ thân thiết.
“Thôi, đừng ngại. Đi cùng chúng tôi một lúc thôi!”
Hai cô nàng lôi lôi kéo kéo. Tứ chi của Phượng kiệt sức, mất hoàn toàn khả năng phản kháng. Cơ miệng của cô tê liệt, không thở nổi lời nào.
Thấy hai người đẹp có ý, mấy gã con trai cũng hùa vào lôi kéo cô.
Phượng cố níu gót giày xuống sàn nhưng vô dụng, chỉ có thể bị họ kéo đi. Phượng không muốn. Cô lắc đầu nguầy nguậy nhưng chẳng ai quan tâm. Giờ toàn thân cô râm ran khó chịu. Cô chỉ muốn thoát khỏi nơi náo nhiệt này, một mình trốn trong cái kén. Châu và Ngọc lôi cô xềnh xệch như bao gạo.
Bỗng một bàn tay giữ vai cô lại.
“Em đi đâu nãy giờ? Anh tìm em mãi.”
Tất cả quay đầu về hướng phát ra âm thanh. Phượng hơi chậm một nhịp, cũng xoay đầu lại.
Anh mặc áo khác da đính đinh tán hầm hố, nét mặt cứng rắn.
“Phượng, tìm em mãi không được. Hóa ra là ở đây!”
Cánh môi Phượng run lên, theo phản xạ lắp bắp.
“Anh Lợi.”
Châu và Ngọc nhìn người đàn ông lạ mặt kia đỡ Phượng rời khỏi quán bar. Bọn họ tò mò.
“Người yêu à?”
“Chắc thế.”
“Chán nhỉ. Đang định buôn chuyện với cô ta một lúc. Kể ra, Phượng đáo để phết.”
“Thôi kệ. Bao giờ có dịp thì tính. Bọn mình vào nhà vệ sinh dặm lại phấn trang điểm đi.”
“Đi!”
Hai cô nàng vừa đi vừa cười đùa, tiến về hướng khu rửa tay chung. Oan gia ngõ hẹp. Châu và Ngọc chạm mặt Hoàng Anh cũng đang dặm lại lớp trang điểm.
Hai cô nàng ngạc nhiên tới mức thốt lên thành tiếng. Kẻ trước mặt họ là hot girl Hoàng Anh, viên ngọc nát của nhà Tiến Phước sao?
Hoàng Anh hơi chột dạ. Cô ta cụp mắt, toan chạy trốn. Hai người hầu cũ này nằm trong danh sách những kẻ Hoàng Anh không muốn chạm mặt nhất lúc này. Có ai muốn dáng vẻ suy sụp của mình bị kẻ thù trông thấy đâu.
Nhưng Châu và Ngọc không chịu chiều theo ý Hoàng Anh. Làm sao họ có thể bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này?
Ngọc cất giọng chua loét.
“Hoàng Anh ơi, mày đã thất thế tới mức phải đi làm gái rồi à?”
Hoàng Anh gằn giọng độp lại.
“Câm mồm! Mày nói ai làm gái?”
Châu và Ngọc chưa được nghe tin đồn giữa Long và Hoàng Anh. Nhưng dáng vẻ của Hoàng Anh hiện tại đâu còn là cô tiểu thư trong ngọc trắng ngà nữa. Nhìn thế nào cũng ra bộ dạng gái phong trần. Phụ nữ rất tinh ý, đừng hòng qua mắt họ.
Ngọc và Châu vô cùng hả hê, thi nhau châm chọc Hoàng Anh.
“Ngày xưa dấn thân giới giải trí, hóa ra chỉ để “nâng giá” thôi à?”
“Giá “tàu nhanh” bao nhiêu? Mà “đi tour” bao nhiêu? Tao biết nhiều lão già thích mày lắm. Nếu muốn kiếm tiền cứ gọi tao. Chỗ chị em cũ, đương nhiên tao sẽ tạo cơ hội cho mày kiếm miếng cơm.”
Hai nàng ngửa đầu cười sảng khoái. Hoàng Anh vốn có tật giật mình nên không dám bật lại. Đột nhiên Ngọc phát giác ra một bất ngờ, thốt lên.
“A, lúc nãy bọn tao gặp Phượng ngoài sàn nhảy. Mặt mũi nó có vẻ choáng váng lắm. Hay nó đụng mặt mày?”
Châu chêm vào.
“Sao lại nói thế? Nói thế khác nào bảo hot girl trong sạch của chúng ta mặt xấu như quỷ. Ai ai trông thấy đều tái cả mặt!”
Đối với Hoàng Anh, kẻ cô ta thù hằn, dè chứng, căm hận nhất là Phượng. Chứ không phải hai con ả hống hách trước mặt.
Phượng xuất hiện ở bar?
Sợ Phượng nghe ngóng được chuyện gì, Hoàng Anh thảng thốt hỏi lại.
“Chúng mày gặp Phượng?”
Châu chống hông.
“Phải. Có gặp. Đi cùng một anh mặc áo khoác da trông “men” lắm! Đẹp trai phết!”
“Dạo này sự nghiệp của Phượng phất lên trông thấy, nên mặt mũi cũng sáng hẳn nhỉ? Xinh hơn ngày xưa bao nhiêu!”
“Ừ. Cái áo sequin bạc Phượng mặc cũng đẹp nữa. Ô, Hoàng Anh, kiểu sequin bạc giống hệt mày luôn!”
“Chuẩn. Nhưng mà người ta mặc trông sang lắm. Không hở hang tằn tiện giống loại “bán thịt” như “ai kia” đâu.”
Châu và Ngọc xả đủ chữ, ngửa đầu cười hả hê, khoác tay nhau rời đi.
Mặt Hoàng Anh tái lại.
Phượng?
Mỗi lần Phượng xuất hiện, kiểu gì biến cố cũng ập xuống đầu cô ta. Hoàng Anh có dự cảm chẳng lành.
Hoàng Anh nhìn chính mình trong gương. Ánh đèn hắt lên lớp sequin trên váy, khúc xạ những đốm màu bạc lóng lánh lên tường và sàn nhà.
Trang phục gắn sequin vô cùng được ưa chuộng tại quán bar hay các bữa tiệc đêm. Bởi nó khiến người mặc trở nên nổi bật trong không gian thiếu ánh sáng.
Hoàng Anh dõi mắt nhìn theo lớp ánh bạc hắt trên sàn.
Cô ta chợt nhớ tới lúc thân mật với Long trong buồng vệ sinh. Dưới sàn hắt vài đốm bạc li ti. Hoàng Anh nghĩ nó phát ra từ váy của mình nên không nghĩ nhiều. Giờ hồi tưởng sâu hơn, tia sáng đó ở hướng hơi chéo. Thay vì nói ánh sequin phát ra từ váy của Hoàng Anh, thì nó phản chiếu phía buồng bên cạnh thì đúng hơn!
Một ý nghĩa ghê rợn chạy dọc sống lưng của Hoàng Anh. Không! Không thể nào!
Hoàng Anh đang sống trong cơn ác mộng. Châu, Ngọc đã là quá đủ rồi. Nếu kẻ cô ta hận tới tận xương tủy – Phượng mà biết chuyện này…khủng khiếp hơn, chính Phượng xuất hiện trong nhà vệ sinh lúc đó, tận mắt, chính tai chứng kiến hành vi nhục nhã, cặn bã của cô ta.
Phượng lúc này hẳn đang hả hê sung sướng, cười nhạo cuộc đời khốn cùng này của cô ta. Sau này, Hoàng Anh không thể nào ngẩng cao đầu trước Phượng được nữa.
Không! Đó không thể nào là sự thật. Cô ta không thể để chuyện đó xảy ra.
Phượng vốn là con giòi, con bọ dưới giày cô ta. Giờ Phượng đã nắm đằng chuôi, hếch mặt khinh thường mình ư?
Không! Có chết cô ta cũng không để chuyện đó xảy ra!
Cơn ác mộng khủng khiếp nhất đời Hoàng Anh đang dần trở nên sống động, bao trùm lấy toàn bộ tâm trí cô ta.
Cô ta xông ra từ phòng rửa tay. Túm lấy cổ áo của một nhân viên bưng rượu đang đi qua hành lang. Khiến rượu trên khay của cậu ta liểng xiểng rơi xuống sàn, vỡ tan. Chất lỏng lạnh buốt hắt lên chân Hoàng Anh.
Cậu nhân viên ngơ ngác, không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
“Ơ, thưa quý khách…”
Hoàng Anh giật cổ áo cậu nhân viên, dí mặt mình sát lại. Cậu nhân viên hoảng sợ khi thấy đôi mắt đỏ vằn tia máu của Hoàng Anh.
“Gọi ông chủ ra đây! Tao muốn xem camera an ninh!”
Ngọc cao giọng:
“Đúng là Phượng rồi! Ôi, không ngờ lại gặp cô ở đây!”
Từ khi thống nhất kẻ thù chung là Hoàng Anh, hai cô nàng này nhìn Phượng thấy thuận mắt hơn hẳn. Thực tình mà nói, ba người họ chẳng có thù oán gì. Trước đây Châu và Ngọc vì bợ đỡ Hoàng Anh mà chơi đểu Phượng thôi.
Châu kéo cô đứng dậy.
“Còn tưởng là ai. Hóa ra là Phượng. Xí xóa! Xí xóa hết!”
“Đúng rồi. Mấy khi có dịp tình cờ mà gặp. Cô uống với chúng tôi vài ly nhé!”
Phượng bơ phờ, chỉ lắc đầu nguầy nguậy. Ngọc níu tay cô ra vẻ thân thiết.
“Thôi, đừng ngại. Đi cùng chúng tôi một lúc thôi!”
Hai cô nàng lôi lôi kéo kéo. Tứ chi của Phượng kiệt sức, mất hoàn toàn khả năng phản kháng. Cơ miệng của cô tê liệt, không thở nổi lời nào.
Thấy hai người đẹp có ý, mấy gã con trai cũng hùa vào lôi kéo cô.
Phượng cố níu gót giày xuống sàn nhưng vô dụng, chỉ có thể bị họ kéo đi. Phượng không muốn. Cô lắc đầu nguầy nguậy nhưng chẳng ai quan tâm. Giờ toàn thân cô râm ran khó chịu. Cô chỉ muốn thoát khỏi nơi náo nhiệt này, một mình trốn trong cái kén. Châu và Ngọc lôi cô xềnh xệch như bao gạo.
Bỗng một bàn tay giữ vai cô lại.
“Em đi đâu nãy giờ? Anh tìm em mãi.”
Tất cả quay đầu về hướng phát ra âm thanh. Phượng hơi chậm một nhịp, cũng xoay đầu lại.
Anh mặc áo khác da đính đinh tán hầm hố, nét mặt cứng rắn.
“Phượng, tìm em mãi không được. Hóa ra là ở đây!”
Cánh môi Phượng run lên, theo phản xạ lắp bắp.
“Anh Lợi.”
Châu và Ngọc nhìn người đàn ông lạ mặt kia đỡ Phượng rời khỏi quán bar. Bọn họ tò mò.
“Người yêu à?”
“Chắc thế.”
“Chán nhỉ. Đang định buôn chuyện với cô ta một lúc. Kể ra, Phượng đáo để phết.”
“Thôi kệ. Bao giờ có dịp thì tính. Bọn mình vào nhà vệ sinh dặm lại phấn trang điểm đi.”
“Đi!”
Hai cô nàng vừa đi vừa cười đùa, tiến về hướng khu rửa tay chung. Oan gia ngõ hẹp. Châu và Ngọc chạm mặt Hoàng Anh cũng đang dặm lại lớp trang điểm.
Hai cô nàng ngạc nhiên tới mức thốt lên thành tiếng. Kẻ trước mặt họ là hot girl Hoàng Anh, viên ngọc nát của nhà Tiến Phước sao?
Hoàng Anh hơi chột dạ. Cô ta cụp mắt, toan chạy trốn. Hai người hầu cũ này nằm trong danh sách những kẻ Hoàng Anh không muốn chạm mặt nhất lúc này. Có ai muốn dáng vẻ suy sụp của mình bị kẻ thù trông thấy đâu.
Nhưng Châu và Ngọc không chịu chiều theo ý Hoàng Anh. Làm sao họ có thể bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này?
Ngọc cất giọng chua loét.
“Hoàng Anh ơi, mày đã thất thế tới mức phải đi làm gái rồi à?”
Hoàng Anh gằn giọng độp lại.
“Câm mồm! Mày nói ai làm gái?”
Châu và Ngọc chưa được nghe tin đồn giữa Long và Hoàng Anh. Nhưng dáng vẻ của Hoàng Anh hiện tại đâu còn là cô tiểu thư trong ngọc trắng ngà nữa. Nhìn thế nào cũng ra bộ dạng gái phong trần. Phụ nữ rất tinh ý, đừng hòng qua mắt họ.
Ngọc và Châu vô cùng hả hê, thi nhau châm chọc Hoàng Anh.
“Ngày xưa dấn thân giới giải trí, hóa ra chỉ để “nâng giá” thôi à?”
“Giá “tàu nhanh” bao nhiêu? Mà “đi tour” bao nhiêu? Tao biết nhiều lão già thích mày lắm. Nếu muốn kiếm tiền cứ gọi tao. Chỗ chị em cũ, đương nhiên tao sẽ tạo cơ hội cho mày kiếm miếng cơm.”
Hai nàng ngửa đầu cười sảng khoái. Hoàng Anh vốn có tật giật mình nên không dám bật lại. Đột nhiên Ngọc phát giác ra một bất ngờ, thốt lên.
“A, lúc nãy bọn tao gặp Phượng ngoài sàn nhảy. Mặt mũi nó có vẻ choáng váng lắm. Hay nó đụng mặt mày?”
Châu chêm vào.
“Sao lại nói thế? Nói thế khác nào bảo hot girl trong sạch của chúng ta mặt xấu như quỷ. Ai ai trông thấy đều tái cả mặt!”
Đối với Hoàng Anh, kẻ cô ta thù hằn, dè chứng, căm hận nhất là Phượng. Chứ không phải hai con ả hống hách trước mặt.
Phượng xuất hiện ở bar?
Sợ Phượng nghe ngóng được chuyện gì, Hoàng Anh thảng thốt hỏi lại.
“Chúng mày gặp Phượng?”
Châu chống hông.
“Phải. Có gặp. Đi cùng một anh mặc áo khoác da trông “men” lắm! Đẹp trai phết!”
“Dạo này sự nghiệp của Phượng phất lên trông thấy, nên mặt mũi cũng sáng hẳn nhỉ? Xinh hơn ngày xưa bao nhiêu!”
“Ừ. Cái áo sequin bạc Phượng mặc cũng đẹp nữa. Ô, Hoàng Anh, kiểu sequin bạc giống hệt mày luôn!”
“Chuẩn. Nhưng mà người ta mặc trông sang lắm. Không hở hang tằn tiện giống loại “bán thịt” như “ai kia” đâu.”
Châu và Ngọc xả đủ chữ, ngửa đầu cười hả hê, khoác tay nhau rời đi.
Mặt Hoàng Anh tái lại.
Phượng?
Mỗi lần Phượng xuất hiện, kiểu gì biến cố cũng ập xuống đầu cô ta. Hoàng Anh có dự cảm chẳng lành.
Hoàng Anh nhìn chính mình trong gương. Ánh đèn hắt lên lớp sequin trên váy, khúc xạ những đốm màu bạc lóng lánh lên tường và sàn nhà.
Trang phục gắn sequin vô cùng được ưa chuộng tại quán bar hay các bữa tiệc đêm. Bởi nó khiến người mặc trở nên nổi bật trong không gian thiếu ánh sáng.
Hoàng Anh dõi mắt nhìn theo lớp ánh bạc hắt trên sàn.
Cô ta chợt nhớ tới lúc thân mật với Long trong buồng vệ sinh. Dưới sàn hắt vài đốm bạc li ti. Hoàng Anh nghĩ nó phát ra từ váy của mình nên không nghĩ nhiều. Giờ hồi tưởng sâu hơn, tia sáng đó ở hướng hơi chéo. Thay vì nói ánh sequin phát ra từ váy của Hoàng Anh, thì nó phản chiếu phía buồng bên cạnh thì đúng hơn!
Một ý nghĩa ghê rợn chạy dọc sống lưng của Hoàng Anh. Không! Không thể nào!
Hoàng Anh đang sống trong cơn ác mộng. Châu, Ngọc đã là quá đủ rồi. Nếu kẻ cô ta hận tới tận xương tủy – Phượng mà biết chuyện này…khủng khiếp hơn, chính Phượng xuất hiện trong nhà vệ sinh lúc đó, tận mắt, chính tai chứng kiến hành vi nhục nhã, cặn bã của cô ta.
Phượng lúc này hẳn đang hả hê sung sướng, cười nhạo cuộc đời khốn cùng này của cô ta. Sau này, Hoàng Anh không thể nào ngẩng cao đầu trước Phượng được nữa.
Không! Đó không thể nào là sự thật. Cô ta không thể để chuyện đó xảy ra.
Phượng vốn là con giòi, con bọ dưới giày cô ta. Giờ Phượng đã nắm đằng chuôi, hếch mặt khinh thường mình ư?
Không! Có chết cô ta cũng không để chuyện đó xảy ra!
Cơn ác mộng khủng khiếp nhất đời Hoàng Anh đang dần trở nên sống động, bao trùm lấy toàn bộ tâm trí cô ta.
Cô ta xông ra từ phòng rửa tay. Túm lấy cổ áo của một nhân viên bưng rượu đang đi qua hành lang. Khiến rượu trên khay của cậu ta liểng xiểng rơi xuống sàn, vỡ tan. Chất lỏng lạnh buốt hắt lên chân Hoàng Anh.
Cậu nhân viên ngơ ngác, không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
“Ơ, thưa quý khách…”
Hoàng Anh giật cổ áo cậu nhân viên, dí mặt mình sát lại. Cậu nhân viên hoảng sợ khi thấy đôi mắt đỏ vằn tia máu của Hoàng Anh.
“Gọi ông chủ ra đây! Tao muốn xem camera an ninh!”