Chương 10
Thời Hàn công tử thiếu niên nho nhỏ, giọng nói trong trẻo, nhưng tiểu thái giám lại vì thế mà rùng mình một cái, lập tức trả lời: "Đúng là xe ngựa của Lục Vương phủ. Hôm nay, Lục Vương phi mang theo tiểu Quận chúa tiến cung, dường như thiên gia khá yêu thích, ban tên là Cẩn, phong làm Gia Hòa Quận chúa."
Thời Hàn công tử "à" một tiếng, hỏi: "Chắc là nhóc tỳ cực kì đáng yêu nhỉ?"
Tiểu thái giám nơm nớp lo sợ: "Đúng vậy, nghe nói rất lanh lợi." Nghĩ đến lời đồn của mọi người, y nói tiếp: "Nhưng hình như không thích Lục Vương gia cho lắm."
Thời Hàn công tử nở nụ cười như có như không, rất không hợp với tuổi hắn. Hắn nhìn về phương xa: "Hình như lục hoàng thúc chưa xuất cung."
"Lục Vương gia nhìn trúng cung nữ tam đẳng Vãn Thúy trong cung Kỳ Quý nhân, bây giờ đang cầu xin thiên gia ban Vãn Thúy cho ngài ấy, thế nên mới không xuất cung." Lục Vương gia không ra hồn, cả thiên hạ đều biết.
"Vãn Thúy à? Nghe nói nàng ta khá hiểu chuyện." Thời Hàn công tử cười nói, tiểu thái giám không hiểu hàm ý trong lời của hắn, lại nghe hắn nói tiếp: "Ta muốn nghỉ ngơi." Nói rồi, hắn tung bay từ lan can xuống, không dính một hạt bụi trần, nhanh nhẹn rời đi.
Tuy công tử chỉ là thiếu niên tám tuổi, nhưng tiểu thái giám cảm thấy cho dù công tử có nhỏ hơn nữa, y cũng không nhìn thấu công tử. Thật ra y cũng không muốn hiểu, nên chỉ thuận theo.
Hoàng Đế trong Ngự Thư Phòng nghe tiểu thái giám báo cáo, ngón tay khẽ gõ mặt bàn, mỉm cười nói: "Ngày nào đó, để nhi tức dẫn Thời Hàn đến làm khách ở Lục Vương phủ đi! Tính tình nha đầu A Cẩn sáng sủa, có lẽ có thể giúp cho Thời Hàn có tí hơi người. Đứa nhỏ này quá mức lạnh lẽo, trẫm luôn cảm thấy không ổn!" .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Nhị Hoàng tử đứng một bên gật đầu, đáp: "Vâng. Thưa phụ hoàng, hôm trước Phó tướng quân lại đến tìm nhi thần, ông ấy vẫn hi vọng có thể đón Thời Hàn về nhà. Đương nhiên nhi thần từ chối, nhưng cứ mãi như thế cũng không phải là cách!" Ông hơi nhíu mày.
Hoàng Đế hừ lạnh một tiếng: "Đón về? Đón về làm gì? Để cho những cơ thiếp kia của ông ta hại chết à? Năm đó nếu như Lê Tịch nha đầu không trúng kịch độc, làm sao có thể thương nặng không chữa được? Đời này, trẫm có hai việc tiếc nuối lớn nhất. Một là không thể đối xử tốt với mẫu hậu của con, việc còn lại chính là nha đầu Lê Tịch. Trẫm tiếc không thể cứu sống con bé. Trẫm vĩnh viễn nhớ kĩ di ngôn năm đó của nha đầu Lê Tịch, con của nàng, trẫm nhất định phải giao cho người nàng tin tưởng nhất. Người bên ngoài, nàng không tin được, trẫm lại càng không."
"Nhi thần hiểu rồi." Nhị Hoàng tử lập tức đáp. Có được câu này của Phụ hoàng, ông có thể thẳng thắn từ chối Phó tướng quân. Thế nhưng, ông khẽ thở dài một tiếng: "Thật ra Phó tướng quân cũng là người đáng thương, nữ tử trong phủ ông ấy không có một ai không giống Tịch muội. Thời Hàn là cốt nhục của ông ấy và Tịch muội, đương nhiên sẽ hi vọng thằng bé hồi phủ. Có lẽ đau khổ thất vọng quá nặng, tuy nhìn như vô dục vô cầu, nhưng làm gì có ai không hiểu, thằng bé không có cách nào tha thứ cho Phó tướng quân. Thay vì để thằng bé hồi phủ, chi bằng để thằng bé ở lại Nhị Vương phủ, có Lê Nhược trông coi, tóm lại sẽ không có chuyện lớn gì."
Hoàng Đế gật đầu: "Quả thật là đạo lý như thế. Lão nhị, con đừng khiến trẫm thất vọng."
"Vâng."
Nhị Hoàng tử cáo lui. Tối nay ông cũng ở lại trong cung, theo lý mà nói, Hoàng tử trưởng thành không được phép ở lại trong cung, muốn ở lại thì nhất định phải có lý do đầy đủ. Hôm nay là sinh nhật Hoàng Đế, xem như là phá lệ. Sau khi tạm biệt Hoàng Đế, ông trở lại tẩm cung của mình, trên đường đi gặp cảnh Lục Vương gia dây dưa tiểu cung nữ thì yên lặng lắc đầu. Đệ đệ này từ nhỏ đã thế, thật đáng tiếc cho nữ tử tốt như Lục Vương phi. Nhị Hoàng tử cảm nhận một tầm mắt, ông nhìn sang, chỉ thấy Tứ Vương gia đang phẫn hận nhìn chằm chằm Lục Vương gia, ánh mắt kia chỉ hận không thể nghiền người thành tro. Nhị Hoàng tử khẽ giật mình, lập tức nhớ đến chuyện trời xui đất khiến năm đó, cảm thán tất cả đều là ý trời!
Lục Vương gia bên này đang trò chuyện cợt nhả trong cung! Bên kia xe ngựa của Lục Vương phủ đã chậm rãi đến nơi, lúc này A Cẩn đã ngủ thành hình chữ đại (大). Không trách nàng không ra dáng như thế được, chủ yếu là do nàng quá nhỏ, hoạt động một chút là mệt ghê hồn, dù sao cũng là đứa bé mà! Lục Vương phi ôm nàng vào trong phòng, dặn dò ma ma: "Chăm sóc con bé cho thật tốt, hôm nay con bé rất mệt mỏi!"
Đương nhiên Lâm ma ma đáp vâng. Sau khi tẩy rửa cơ thể mệt mỏi, Lục Vương phi từ tịnh phòng về lại phòng, thấy A Cẩn đang ê a bò trên giường. Bà mỉm cười: "Sao A Cẩn lại tỉnh rồi?"
Lâm ma ma vừa bất đắc dĩ vừa mang theo ý cười: "Tiểu Quận chúa vừa được đặt lên giường là tỉnh lại. Ngài xem, lúc này nàng đang tự vui vẻ kìa!"
A Cẩn ê a y, đặt mông ngồi ở đó, vẫy vẫy tay với Lục Vương phi. A Bích đang lau tóc cho bà, thấy tiểu Quận chúa hoạt bát như thế cũng cười.
"A Cẩn, con nhớ mẫu thân à? Đợi chút nữa nha, chút nữa mẫu thân sẽ ôm con." Lục Vương phi không gọi A Cẩn là bé ngoan nữa, thiên gia đã ban cho danh tự, đương nhiên là phải dùng. Hơn nữa thiên gia cảm thấy cái tên bé ngoan này tầm thường, đã thế thì bà không dùng lại nữa. Miễn cho tương lai tiểu A Cẩn không biết tên đó là gọi nàng.
"Cái tên này hay thật. Không hổ là tên do thiên gia đặt." Lâm ma ma cười rồi nói: "Tiểu Thế tử Cẩn Ngôn, tiểu Quận chúa A Cẩn, vừa nghe đã biết là một cặp huynh muội."
Lục Vương phi mỉm cười: "Hôm nay quả thật nên cảm tạ Ngu Quý phi nhiều, nếu như không có bà ấy, chưa chắc A Cẩn nhà ta có được phong thưởng. A Cẩn, sau này nếu trông thấy Ngu Quý phi thì con nên ngoan ngoãn nha. Chỉ khi làm một bé ngoan thì mọi người mới đều thích con!"
Tay nhỏ A Cẩn vung tới vung lui như không nghe thấy. Lục Vương phi không để ý, nhỏ như thế không rõ cũng phải, nếu như cái gì cũng nghe hiểu, bà mới phải sợ. Lục Vương phi nói với Lâm ma ma bên cạnh: "Lén truyền nguyên nhân Vương gia ở lại trong cung cho đám Liên di nương đi."
Lâm ma ma ôi một tiếng, Lục Vương phi cười lạnh: "Muội muội mới vào cửa, các nàng luôn phải đấu một trận mới có thể tranh ai là người được sủng ái nhất chứ?"
Lâm ma ma: "Cũng không biết thiên gia có đồng ý tâm nguyện của Vương gia không. Ngày xưa thiên gia quy củ nhất, loại chuyện bất nhã thế này, chưa chắc ngài ấy..."
Lục Vương phi mỉm cười, nụ cười có vài phần lạnh lẽo: "Chắc chắn sẽ có người hát đệm mà. Ngươi đừng quên, Tứ Vương gia vẫn còn ở lại trong cung. Đương nhiên ông ta sẽ giúp cho Lục gia chúng ta đạt được ước muốn." Nói rồi, trên mặt Lục Vương phi chỉ còn lại băng sương.
Lâm ma ma thở dài một tiếng: "Sao ông trời lại không rủ lòng thương tiểu thư chứ!" Bà là vú nuôi của Lục Vương phi, lúc không có ai sẽ gọi Lục Vương phi là tiểu thư.
Lục Vương phi nhíu mày: "Ai nói ông trời không chăm sóc ta. Nếu như không chăm sóc ta, làm sao có thể cho ta ba bé cưng thế này. Những hài tử kia của bọn họ có mấy ai so được với hài tử nhà ta. Ta không cần trượng phu, chỉ liều mạng vì nhi nữ!"
A Cẩn vừa hay vỗ tay, lên tiếng: "A… Ya… Đúng!"
Thời Hàn công tử "à" một tiếng, hỏi: "Chắc là nhóc tỳ cực kì đáng yêu nhỉ?"
Tiểu thái giám nơm nớp lo sợ: "Đúng vậy, nghe nói rất lanh lợi." Nghĩ đến lời đồn của mọi người, y nói tiếp: "Nhưng hình như không thích Lục Vương gia cho lắm."
Thời Hàn công tử nở nụ cười như có như không, rất không hợp với tuổi hắn. Hắn nhìn về phương xa: "Hình như lục hoàng thúc chưa xuất cung."
"Lục Vương gia nhìn trúng cung nữ tam đẳng Vãn Thúy trong cung Kỳ Quý nhân, bây giờ đang cầu xin thiên gia ban Vãn Thúy cho ngài ấy, thế nên mới không xuất cung." Lục Vương gia không ra hồn, cả thiên hạ đều biết.
"Vãn Thúy à? Nghe nói nàng ta khá hiểu chuyện." Thời Hàn công tử cười nói, tiểu thái giám không hiểu hàm ý trong lời của hắn, lại nghe hắn nói tiếp: "Ta muốn nghỉ ngơi." Nói rồi, hắn tung bay từ lan can xuống, không dính một hạt bụi trần, nhanh nhẹn rời đi.
Tuy công tử chỉ là thiếu niên tám tuổi, nhưng tiểu thái giám cảm thấy cho dù công tử có nhỏ hơn nữa, y cũng không nhìn thấu công tử. Thật ra y cũng không muốn hiểu, nên chỉ thuận theo.
Hoàng Đế trong Ngự Thư Phòng nghe tiểu thái giám báo cáo, ngón tay khẽ gõ mặt bàn, mỉm cười nói: "Ngày nào đó, để nhi tức dẫn Thời Hàn đến làm khách ở Lục Vương phủ đi! Tính tình nha đầu A Cẩn sáng sủa, có lẽ có thể giúp cho Thời Hàn có tí hơi người. Đứa nhỏ này quá mức lạnh lẽo, trẫm luôn cảm thấy không ổn!" .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Nhị Hoàng tử đứng một bên gật đầu, đáp: "Vâng. Thưa phụ hoàng, hôm trước Phó tướng quân lại đến tìm nhi thần, ông ấy vẫn hi vọng có thể đón Thời Hàn về nhà. Đương nhiên nhi thần từ chối, nhưng cứ mãi như thế cũng không phải là cách!" Ông hơi nhíu mày.
Hoàng Đế hừ lạnh một tiếng: "Đón về? Đón về làm gì? Để cho những cơ thiếp kia của ông ta hại chết à? Năm đó nếu như Lê Tịch nha đầu không trúng kịch độc, làm sao có thể thương nặng không chữa được? Đời này, trẫm có hai việc tiếc nuối lớn nhất. Một là không thể đối xử tốt với mẫu hậu của con, việc còn lại chính là nha đầu Lê Tịch. Trẫm tiếc không thể cứu sống con bé. Trẫm vĩnh viễn nhớ kĩ di ngôn năm đó của nha đầu Lê Tịch, con của nàng, trẫm nhất định phải giao cho người nàng tin tưởng nhất. Người bên ngoài, nàng không tin được, trẫm lại càng không."
"Nhi thần hiểu rồi." Nhị Hoàng tử lập tức đáp. Có được câu này của Phụ hoàng, ông có thể thẳng thắn từ chối Phó tướng quân. Thế nhưng, ông khẽ thở dài một tiếng: "Thật ra Phó tướng quân cũng là người đáng thương, nữ tử trong phủ ông ấy không có một ai không giống Tịch muội. Thời Hàn là cốt nhục của ông ấy và Tịch muội, đương nhiên sẽ hi vọng thằng bé hồi phủ. Có lẽ đau khổ thất vọng quá nặng, tuy nhìn như vô dục vô cầu, nhưng làm gì có ai không hiểu, thằng bé không có cách nào tha thứ cho Phó tướng quân. Thay vì để thằng bé hồi phủ, chi bằng để thằng bé ở lại Nhị Vương phủ, có Lê Nhược trông coi, tóm lại sẽ không có chuyện lớn gì."
Hoàng Đế gật đầu: "Quả thật là đạo lý như thế. Lão nhị, con đừng khiến trẫm thất vọng."
"Vâng."
Nhị Hoàng tử cáo lui. Tối nay ông cũng ở lại trong cung, theo lý mà nói, Hoàng tử trưởng thành không được phép ở lại trong cung, muốn ở lại thì nhất định phải có lý do đầy đủ. Hôm nay là sinh nhật Hoàng Đế, xem như là phá lệ. Sau khi tạm biệt Hoàng Đế, ông trở lại tẩm cung của mình, trên đường đi gặp cảnh Lục Vương gia dây dưa tiểu cung nữ thì yên lặng lắc đầu. Đệ đệ này từ nhỏ đã thế, thật đáng tiếc cho nữ tử tốt như Lục Vương phi. Nhị Hoàng tử cảm nhận một tầm mắt, ông nhìn sang, chỉ thấy Tứ Vương gia đang phẫn hận nhìn chằm chằm Lục Vương gia, ánh mắt kia chỉ hận không thể nghiền người thành tro. Nhị Hoàng tử khẽ giật mình, lập tức nhớ đến chuyện trời xui đất khiến năm đó, cảm thán tất cả đều là ý trời!
Lục Vương gia bên này đang trò chuyện cợt nhả trong cung! Bên kia xe ngựa của Lục Vương phủ đã chậm rãi đến nơi, lúc này A Cẩn đã ngủ thành hình chữ đại (大). Không trách nàng không ra dáng như thế được, chủ yếu là do nàng quá nhỏ, hoạt động một chút là mệt ghê hồn, dù sao cũng là đứa bé mà! Lục Vương phi ôm nàng vào trong phòng, dặn dò ma ma: "Chăm sóc con bé cho thật tốt, hôm nay con bé rất mệt mỏi!"
Đương nhiên Lâm ma ma đáp vâng. Sau khi tẩy rửa cơ thể mệt mỏi, Lục Vương phi từ tịnh phòng về lại phòng, thấy A Cẩn đang ê a bò trên giường. Bà mỉm cười: "Sao A Cẩn lại tỉnh rồi?"
Lâm ma ma vừa bất đắc dĩ vừa mang theo ý cười: "Tiểu Quận chúa vừa được đặt lên giường là tỉnh lại. Ngài xem, lúc này nàng đang tự vui vẻ kìa!"
A Cẩn ê a y, đặt mông ngồi ở đó, vẫy vẫy tay với Lục Vương phi. A Bích đang lau tóc cho bà, thấy tiểu Quận chúa hoạt bát như thế cũng cười.
"A Cẩn, con nhớ mẫu thân à? Đợi chút nữa nha, chút nữa mẫu thân sẽ ôm con." Lục Vương phi không gọi A Cẩn là bé ngoan nữa, thiên gia đã ban cho danh tự, đương nhiên là phải dùng. Hơn nữa thiên gia cảm thấy cái tên bé ngoan này tầm thường, đã thế thì bà không dùng lại nữa. Miễn cho tương lai tiểu A Cẩn không biết tên đó là gọi nàng.
"Cái tên này hay thật. Không hổ là tên do thiên gia đặt." Lâm ma ma cười rồi nói: "Tiểu Thế tử Cẩn Ngôn, tiểu Quận chúa A Cẩn, vừa nghe đã biết là một cặp huynh muội."
Lục Vương phi mỉm cười: "Hôm nay quả thật nên cảm tạ Ngu Quý phi nhiều, nếu như không có bà ấy, chưa chắc A Cẩn nhà ta có được phong thưởng. A Cẩn, sau này nếu trông thấy Ngu Quý phi thì con nên ngoan ngoãn nha. Chỉ khi làm một bé ngoan thì mọi người mới đều thích con!"
Tay nhỏ A Cẩn vung tới vung lui như không nghe thấy. Lục Vương phi không để ý, nhỏ như thế không rõ cũng phải, nếu như cái gì cũng nghe hiểu, bà mới phải sợ. Lục Vương phi nói với Lâm ma ma bên cạnh: "Lén truyền nguyên nhân Vương gia ở lại trong cung cho đám Liên di nương đi."
Lâm ma ma ôi một tiếng, Lục Vương phi cười lạnh: "Muội muội mới vào cửa, các nàng luôn phải đấu một trận mới có thể tranh ai là người được sủng ái nhất chứ?"
Lâm ma ma: "Cũng không biết thiên gia có đồng ý tâm nguyện của Vương gia không. Ngày xưa thiên gia quy củ nhất, loại chuyện bất nhã thế này, chưa chắc ngài ấy..."
Lục Vương phi mỉm cười, nụ cười có vài phần lạnh lẽo: "Chắc chắn sẽ có người hát đệm mà. Ngươi đừng quên, Tứ Vương gia vẫn còn ở lại trong cung. Đương nhiên ông ta sẽ giúp cho Lục gia chúng ta đạt được ước muốn." Nói rồi, trên mặt Lục Vương phi chỉ còn lại băng sương.
Lâm ma ma thở dài một tiếng: "Sao ông trời lại không rủ lòng thương tiểu thư chứ!" Bà là vú nuôi của Lục Vương phi, lúc không có ai sẽ gọi Lục Vương phi là tiểu thư.
Lục Vương phi nhíu mày: "Ai nói ông trời không chăm sóc ta. Nếu như không chăm sóc ta, làm sao có thể cho ta ba bé cưng thế này. Những hài tử kia của bọn họ có mấy ai so được với hài tử nhà ta. Ta không cần trượng phu, chỉ liều mạng vì nhi nữ!"
A Cẩn vừa hay vỗ tay, lên tiếng: "A… Ya… Đúng!"