Chương 5: Cửa hàng băng đ ĩa
Kỳ thi cuối cùng của trường trung học trực thuộc trước khi được nghỉ.
Cũng như trước, nhà trường sẽ dựa vào thành tích của lần thi này để xếp lớp một lần nữa.
Cô gạt những suy nghĩ bậy bạ sang một bên, tập trung chuẩn bị cho kỳ thi. Sắp được nghỉ hè, mọi người ai cũng thư thả thoải mái, chỉ một mình cô mỗi ngày đều mặc đồng phục ngồi trong góc, giải đề, tổng kết, củng cố kiến thức.
— Thật ra rất khô khan, cô cũng không phải người trời sinh đã thích học hành, nhưng mỗi giây phút muốn từ bỏ, cô lại nghĩ đến Giang Tố, như thế cô có thể tiếp tục kiên trì.
Thời điểm duy nhất cô thả lỏng là vào giờ nghỉ trưa khi mọi người đang chợp mắt, một mình cô đi ra hành lang tựa vào lan can ngó xuống, thỉnh thoảng Giang Tố sẽ đi mua nước, có lúc là nước suối, có lúc là Bắc Băng Dương.
Cô cảm thấy việc yêu thầm rất giống nước ngọt, uống ngụm đầu tiên, bọt ga tức khắc sặc đến mũi, sự cay xè và ngọt ngào cùng dâng trào, uống nhiều rồi lại không biết có mùi vị gì nữa.
Đắng ư? Đắng.
Lúc anh và mình đi lướt qua nhau vô tình chạm vai, nghĩ đến việc tim mình đập nhanh phập phồng mà anh lại chẳng hề biết cô là ai, quay đầu chỉ có thể trông thấy bóng lưng anh, cảm giác ấy chua xót như có một cây bông gòn chặn hết lục phủ ngũ tạng trong cơ thể cô.
Ngọt ư, cũng có đấy.
Vì chỉ một ánh mắt, một động tác của anh, thậm chí không tính là trùng hợp mà chỉ cần được ở cùng một địa điểm với anh, cô sẽ vô thức cảm thấy vui vẻ. Nghĩ đến việc sẽ có cơ hội tới gần anh lại cảm thấy sung sướng, chỉ một chút ngọt ngào này thôi đã đủ rồi.
Ngày thi hôm ấy thật ra cô làm bài không tốt, buồn bã rất lâu, cho đến cuối tuần sau lúc có kết quả, cô vẫn được chuyển vào lớp 11-3 như ước nguyện.
Tiền Khương cũng chuyển vào lớp này. Cô bạn cầm phiếu điểm mà cảm kích không thôi, bảo rằng may mà mấy ngày ôn thi cô luôn chăm chỉ, nhờ vậy mà đốc thúc cô bạn tiến bộ hơn.
Cô gục xuống bàn thầm vui vẻ rất rất lâu, cho đến khi Tiền Khương đi đến thông báo một tin tức mới: “Tớ nghe bảo trường học sắp mở lớp Hỏa tiễn đó.”
Cô lập tức ngẩng đầu.
Tiền Khương lại nói: “Nhóm học sinh hay đạt giải như Giang Tố sẽ được chuyển vào lớp Hỏa tiễn.”
Trái tim đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo.
Cô hỏi: “Là lớp 11-1 đổi tên sao?”
“Không phải, là lớp mới, không phải lớp 11-1.”
…
Ngày ấy, cả trường học chìm đắm trong niềm vui được nghỉ hè, chỉ có một mình cô mang balo, cúi đầu bước đi. Trái tim chua xót như nhũn ra, cô ngẩng đầu nhìn mây, bỗng nhiên ý thức được có một số thứ trông thì như rất gần nhưng thực chất lại xa xôi vô cùng.
Cũng vào khoảnh khắc ấy, cô sâu sắc ý thức được — Người cô thích là một người rất giỏi rất tài.
Là người mà bất kể cô có bước đi nhanh bao nhiêu, hao tổn tâm tư bao nhiêu thì vẫn không đuổi kịp.
*
Cô không có hoạt động gì để giải trí, không được gặp Giang Tố, ngay cả kỳ nghỉ hè cũng chẳng có chút năng lượng nào.
Tiền Khương bảo lớp tổ chức một buổi tụ tập, hỏi cô có muốn đi không.
Lúc nhận được tin nhắn, cô đang sửa chiếc điện thoại đã hơi hư nhẹ của mình.
Hồi cấp hai cô sống nhờ ở nhà mợ, mợ đưa cho cô một chiếc điện thoại cục gạch nhỏ đã được bà ấy nạp tiền điện thoại, trông rất xấu, toàn thân màu đen, ngoại trừ gọi điện thoại ra thì không có chức năng nào khác. Mỗi lần bạn học cùng lớp lấy điện thoại ra, cô luôn hâm mộ ngắm nghía một hồi mới quay đầu đi.
Cô cũng không cần một chiếc điện thoại xịn nhất, chỉ cần một chiếc giống như cái mọi người đang có mà thôi.
Như vậy khi đi chung với họ, cô sẽ không cảm thấy tự ti.
Sau đó được Lý Yến Văn đón về sống cùng bà, hai mẹ con có hơi lạnh nhạt nên cô cũng ngại đòi hỏi đồ này đồ kia từ họ, vẫn sử dụng chiếc điện thoại ban đầu.
Kỳ lạ thật đấy, cô vẫn luôn trông đợi nó sẽ hư, một chiếc điện thoại rẻ như thế sao lại không hư được nhỉ, dù để ở nơi dễ thấy nhất cũng không bị trộm mất. Vì thế cô không có lý do gì hợp lý để đề cập việc muốn mua điện thoại mới, vì trong tiềm thức hiểu biết không quá sâu rộng hiện tại, gia đình cô không quá dư dả tiền của.
Thật ra ban đầu cô cũng không có khái niệm gì về những chuyện này, Lý Yến Văn thuê một căn nhà gần trường, mỗi ngày Thẩm Dục đều đi sớm về khuya. Trường trung học trực thuộc được xây dựng từ lâu, xung quanh nhà cô phân nửa đều là nhà mới, thẳng tắp, cao vút và uy nghiêm. Xa hơn đôi chút, cách một ga tàu là khu nhà cũ, cầu thang rất hẹp, rất tối, không có cửa sổ cũng không có ánh sáng tự nhiên chiếu vào, những lúc cúp điện thì hoàn toàn không thấy đường.
Cô ở trong một tòa nhà cũ như thế.
Một lần nọ đi chung đường về nhà với một nam sinh trong lớp, cậu bạn kia điều kiện gia đình tốt, nghe bảo cô sống ở đây còn tưởng cô chỉ đang đùa nhưng cô không đùa. Lúc cô đi vào tòa nhà, nam sinh kia rất kinh ngạc, cô sẽ không bao giờ quên biểu cảm ấy của cậu.
Khi đó cô mới biết việc sống ở đây sẽ khiến người khác ngạc nhiên đến vậy.
Nhưng cô thật sự rất muốn đổi điện thoại, không cần một chiếc điện thoại quá đắt quá tốt, bình thường thôi là được rồi.
Ngày đó đi ngang qua một tiệm băng đ ĩa gần trường, cô phát hiện cửa tiệm đang tuyển nhân viên, tiền lương không cao nhưng cộng thêm một chút tiền mừng tuổi cô tích góp, vừa khéo lại đủ.
Cô nói với Lý Yến Văn, bình thường nếu không đông khách quá, cô có thể làm bài tập, Lý Yến Văn lằng nhằng với cô một hồi mới đồng ý.
Thật ra cuộc sống trông coi cửa tiệm cũng khô khan lắm. ngôn tình tổng tài
Cửa tiệm băng đ ĩa này dường như đang chào đón thời kỳ lụi tàn, dòng nhạc điện tử đã tấn công toàn diện, xâm chiếm toàn bộ các bảng xếp hạng lớn, album vật lý ngày càng khó tiêu thụ, dần trở thành một hoài niệm.
Trong cửa tiệm rất vắng khách, gần như không có ai đến mua đ ĩa. Đầu giờ chiều, cô nhoài người lên bàn trong ánh nắng trời, mơ màng buồn ngủ. Những từ tiếng Anh trước mặt mơ hồ chồng chất lên nhau, chợt âm thanh nhắc khách đến vang lên vào giờ phút này.
Cô nhìn thấy Giang Tố.
Anh mang một chiếc túi đeo chéo màu đen, khóa kéo mở rộng, bên trong là mấy cuốn sách bài tập rất dày. Chiếc tai nghe màu trắng vòng qua cổ, anh mặc một chiếc áo phông trắng, có thể thấy được nốt ruồi màu nâu sậm trên cánh tay anh.
Ánh nắng đầu giờ chiều biếng nhác rọi vào, xóa nhòa cảm giác chân thực trên người anh, dường như anh không đứng trong ánh sáng mà chính anh là ánh sáng.
Loa trên đầu chẳng biết phát nhạc từ lúc nào, trong nhịp tim đập hẫng nửa nhịp của cô, ca sĩ nữ cất giọng hát dịu dàng —
Tình yêu là tín ngưỡng của đất trời
Ồ, hóa ra anh vẫn ở đây
Khoảnh khắc ấy, cô đột nhiên cảm thấy may mắn thật.
__
Lời tác giả:
Tình yêu là tín ngưỡng của đất trời. Ồ, hóa ra anh vẫn ở đây
— “Hóa ra anh vẫn ở đây” – Lưu Nhã Anh
Cũng như trước, nhà trường sẽ dựa vào thành tích của lần thi này để xếp lớp một lần nữa.
Cô gạt những suy nghĩ bậy bạ sang một bên, tập trung chuẩn bị cho kỳ thi. Sắp được nghỉ hè, mọi người ai cũng thư thả thoải mái, chỉ một mình cô mỗi ngày đều mặc đồng phục ngồi trong góc, giải đề, tổng kết, củng cố kiến thức.
— Thật ra rất khô khan, cô cũng không phải người trời sinh đã thích học hành, nhưng mỗi giây phút muốn từ bỏ, cô lại nghĩ đến Giang Tố, như thế cô có thể tiếp tục kiên trì.
Thời điểm duy nhất cô thả lỏng là vào giờ nghỉ trưa khi mọi người đang chợp mắt, một mình cô đi ra hành lang tựa vào lan can ngó xuống, thỉnh thoảng Giang Tố sẽ đi mua nước, có lúc là nước suối, có lúc là Bắc Băng Dương.
Cô cảm thấy việc yêu thầm rất giống nước ngọt, uống ngụm đầu tiên, bọt ga tức khắc sặc đến mũi, sự cay xè và ngọt ngào cùng dâng trào, uống nhiều rồi lại không biết có mùi vị gì nữa.
Đắng ư? Đắng.
Lúc anh và mình đi lướt qua nhau vô tình chạm vai, nghĩ đến việc tim mình đập nhanh phập phồng mà anh lại chẳng hề biết cô là ai, quay đầu chỉ có thể trông thấy bóng lưng anh, cảm giác ấy chua xót như có một cây bông gòn chặn hết lục phủ ngũ tạng trong cơ thể cô.
Ngọt ư, cũng có đấy.
Vì chỉ một ánh mắt, một động tác của anh, thậm chí không tính là trùng hợp mà chỉ cần được ở cùng một địa điểm với anh, cô sẽ vô thức cảm thấy vui vẻ. Nghĩ đến việc sẽ có cơ hội tới gần anh lại cảm thấy sung sướng, chỉ một chút ngọt ngào này thôi đã đủ rồi.
Ngày thi hôm ấy thật ra cô làm bài không tốt, buồn bã rất lâu, cho đến cuối tuần sau lúc có kết quả, cô vẫn được chuyển vào lớp 11-3 như ước nguyện.
Tiền Khương cũng chuyển vào lớp này. Cô bạn cầm phiếu điểm mà cảm kích không thôi, bảo rằng may mà mấy ngày ôn thi cô luôn chăm chỉ, nhờ vậy mà đốc thúc cô bạn tiến bộ hơn.
Cô gục xuống bàn thầm vui vẻ rất rất lâu, cho đến khi Tiền Khương đi đến thông báo một tin tức mới: “Tớ nghe bảo trường học sắp mở lớp Hỏa tiễn đó.”
Cô lập tức ngẩng đầu.
Tiền Khương lại nói: “Nhóm học sinh hay đạt giải như Giang Tố sẽ được chuyển vào lớp Hỏa tiễn.”
Trái tim đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo.
Cô hỏi: “Là lớp 11-1 đổi tên sao?”
“Không phải, là lớp mới, không phải lớp 11-1.”
…
Ngày ấy, cả trường học chìm đắm trong niềm vui được nghỉ hè, chỉ có một mình cô mang balo, cúi đầu bước đi. Trái tim chua xót như nhũn ra, cô ngẩng đầu nhìn mây, bỗng nhiên ý thức được có một số thứ trông thì như rất gần nhưng thực chất lại xa xôi vô cùng.
Cũng vào khoảnh khắc ấy, cô sâu sắc ý thức được — Người cô thích là một người rất giỏi rất tài.
Là người mà bất kể cô có bước đi nhanh bao nhiêu, hao tổn tâm tư bao nhiêu thì vẫn không đuổi kịp.
*
Cô không có hoạt động gì để giải trí, không được gặp Giang Tố, ngay cả kỳ nghỉ hè cũng chẳng có chút năng lượng nào.
Tiền Khương bảo lớp tổ chức một buổi tụ tập, hỏi cô có muốn đi không.
Lúc nhận được tin nhắn, cô đang sửa chiếc điện thoại đã hơi hư nhẹ của mình.
Hồi cấp hai cô sống nhờ ở nhà mợ, mợ đưa cho cô một chiếc điện thoại cục gạch nhỏ đã được bà ấy nạp tiền điện thoại, trông rất xấu, toàn thân màu đen, ngoại trừ gọi điện thoại ra thì không có chức năng nào khác. Mỗi lần bạn học cùng lớp lấy điện thoại ra, cô luôn hâm mộ ngắm nghía một hồi mới quay đầu đi.
Cô cũng không cần một chiếc điện thoại xịn nhất, chỉ cần một chiếc giống như cái mọi người đang có mà thôi.
Như vậy khi đi chung với họ, cô sẽ không cảm thấy tự ti.
Sau đó được Lý Yến Văn đón về sống cùng bà, hai mẹ con có hơi lạnh nhạt nên cô cũng ngại đòi hỏi đồ này đồ kia từ họ, vẫn sử dụng chiếc điện thoại ban đầu.
Kỳ lạ thật đấy, cô vẫn luôn trông đợi nó sẽ hư, một chiếc điện thoại rẻ như thế sao lại không hư được nhỉ, dù để ở nơi dễ thấy nhất cũng không bị trộm mất. Vì thế cô không có lý do gì hợp lý để đề cập việc muốn mua điện thoại mới, vì trong tiềm thức hiểu biết không quá sâu rộng hiện tại, gia đình cô không quá dư dả tiền của.
Thật ra ban đầu cô cũng không có khái niệm gì về những chuyện này, Lý Yến Văn thuê một căn nhà gần trường, mỗi ngày Thẩm Dục đều đi sớm về khuya. Trường trung học trực thuộc được xây dựng từ lâu, xung quanh nhà cô phân nửa đều là nhà mới, thẳng tắp, cao vút và uy nghiêm. Xa hơn đôi chút, cách một ga tàu là khu nhà cũ, cầu thang rất hẹp, rất tối, không có cửa sổ cũng không có ánh sáng tự nhiên chiếu vào, những lúc cúp điện thì hoàn toàn không thấy đường.
Cô ở trong một tòa nhà cũ như thế.
Một lần nọ đi chung đường về nhà với một nam sinh trong lớp, cậu bạn kia điều kiện gia đình tốt, nghe bảo cô sống ở đây còn tưởng cô chỉ đang đùa nhưng cô không đùa. Lúc cô đi vào tòa nhà, nam sinh kia rất kinh ngạc, cô sẽ không bao giờ quên biểu cảm ấy của cậu.
Khi đó cô mới biết việc sống ở đây sẽ khiến người khác ngạc nhiên đến vậy.
Nhưng cô thật sự rất muốn đổi điện thoại, không cần một chiếc điện thoại quá đắt quá tốt, bình thường thôi là được rồi.
Ngày đó đi ngang qua một tiệm băng đ ĩa gần trường, cô phát hiện cửa tiệm đang tuyển nhân viên, tiền lương không cao nhưng cộng thêm một chút tiền mừng tuổi cô tích góp, vừa khéo lại đủ.
Cô nói với Lý Yến Văn, bình thường nếu không đông khách quá, cô có thể làm bài tập, Lý Yến Văn lằng nhằng với cô một hồi mới đồng ý.
Thật ra cuộc sống trông coi cửa tiệm cũng khô khan lắm. ngôn tình tổng tài
Cửa tiệm băng đ ĩa này dường như đang chào đón thời kỳ lụi tàn, dòng nhạc điện tử đã tấn công toàn diện, xâm chiếm toàn bộ các bảng xếp hạng lớn, album vật lý ngày càng khó tiêu thụ, dần trở thành một hoài niệm.
Trong cửa tiệm rất vắng khách, gần như không có ai đến mua đ ĩa. Đầu giờ chiều, cô nhoài người lên bàn trong ánh nắng trời, mơ màng buồn ngủ. Những từ tiếng Anh trước mặt mơ hồ chồng chất lên nhau, chợt âm thanh nhắc khách đến vang lên vào giờ phút này.
Cô nhìn thấy Giang Tố.
Anh mang một chiếc túi đeo chéo màu đen, khóa kéo mở rộng, bên trong là mấy cuốn sách bài tập rất dày. Chiếc tai nghe màu trắng vòng qua cổ, anh mặc một chiếc áo phông trắng, có thể thấy được nốt ruồi màu nâu sậm trên cánh tay anh.
Ánh nắng đầu giờ chiều biếng nhác rọi vào, xóa nhòa cảm giác chân thực trên người anh, dường như anh không đứng trong ánh sáng mà chính anh là ánh sáng.
Loa trên đầu chẳng biết phát nhạc từ lúc nào, trong nhịp tim đập hẫng nửa nhịp của cô, ca sĩ nữ cất giọng hát dịu dàng —
Tình yêu là tín ngưỡng của đất trời
Ồ, hóa ra anh vẫn ở đây
Khoảnh khắc ấy, cô đột nhiên cảm thấy may mắn thật.
__
Lời tác giả:
Tình yêu là tín ngưỡng của đất trời. Ồ, hóa ra anh vẫn ở đây
— “Hóa ra anh vẫn ở đây” – Lưu Nhã Anh