Chương 39: Bưởi mềm
Hơi thở nóng rực từ mũi anh phả vào cổ cô, lan tỏa đến tai, cuối cùng cô chọn một bộ phim HE (happy ending).
“Flipped”.
Cũng không biết điều chỉnh thế nào mà lại là phiên bản thuần tiếng Anh, một chữ phụ đề tiếng Trung cũng không có nhưng anh không hề có ý kiến gì. Quan trọng nhất không phải là bộ phim mà là cô muốn tránh phiền toái, tiết kiệm thời gian tìm phim một lần nữa nên cứ để cho phim chiếu tiếp như vậy.
Cô nửa tỉnh nửa mê xem phim, thỉnh thoảng chỉ mơ hồ hiểu được ý của câu thoại qua một số cụm từ thông dụng, khi đến những đoạn thoại phức tạp hơn thì suy nghĩ cô bắt đầu trở nên hỗn loạn. Nhưng anh vẫn xem phim rất thoải mái, trình độ tiếng Anh có thể đối đáp trôi chảy với MC ở nước ngoài giúp anh xem những bộ phim như thế này cùng lắm chỉ như lấy một món đồ trong túi.
Cô mím môi.
Ban đầu hai người còn nói chuyện với nhau một lúc, sau đó cô không chống lại được cơn buồn ngủ nên đã ngủ thiếp đi, đến khi tỉnh lại, trong phòng tối đen.
Cô nhận thức được mình đang nằm trên giường, mở điện thoại lên xem thời gian, chỉ mới bốn giờ sáng. Cô mở đèn bàn lên định uống nước, chợt nghe tiếng vải ma sát phát ra từ ghế sofa.
Mới đầu cô sợ hết hồn, nhưng dần tỉnh táo lại, cô nhìn về phía Giang Tố: “Sao anh lại ngủ ở đây?”
Anh nói: “Không muốn về, anh mệt quá.”
Ý cô không phải hỏi chuyện đó.
Cô kéo kéo chăn trên người: “Ghế sofa nhỏ lắm, anh đến đây đi?”
Giọng nói nặng nề của anh vang lên trong bóng tối.
“Vậy em ngủ ở đâu?”
“Em cũng… Ngủ ở đây.” Ban đầu không cảm nhận được sự khác thường, bây giờ mới bất giác hiểu ra, cô vội bổ sung: “Giường cũng, rộng lắm.”
“Chắc chứ?”
Sao anh lại hỏi như thể cô đang không được tỉnh táo vậy…
“Em là người trưởng thành, biết rõ mình đang làm gì.” Đầu tiên cô muốn giải thích cho quyết định của mình, sau đó lại nhỏ giọng bổ sung: “Với cả, chỉ còn lại hơn một tiếng thôi, anh cũng không thể làm gì.”
Không biết câu nào chạm phải điểm cười của anh, trong bóng tối, anh nâng cổ tay lên, tiếng cười khe khẽ và trầm trầm chậm rãi vang lên.
“Em thật sự có lòng tin với anh đấy.”
Cô mất tập trung nửa giây, phát hiện đúng là càng giải thích càng đen tối, lần đầu tiên cô có phần nóng nảy thế này: “…Em không có ý đó mà!”
“Anh biết.” Cuối cùng anh cũng đứng dậy, cởi áo khoác rồi đi đến nằm xuống bên cạnh cô, buồn cười kéo cô vào lòng: “Ngủ thôi.”
Cô vốn muốn bảo ý định ban đầu của mình là hai người mỗi người nằm ngủ một bên… Nhưng cuối cùng cô không nói ra, mơ mơ màng màng ngủ tiếp.
Cô có thể cảm nhận được Giang Tố cũng giống như mình, ngủ nửa mê nửa tỉnh, khi đồng hồ báo thức vang lên, ý thức của họ không quá tỉnh táo nhưng cũng không tính là ngủ say bị đánh thức. Anh mơ màng tìm kiếm môi cô, hôn m*t một hồi. Cô không quen thân mật ở đây, hơi nóng bốc lên trong chăn khiến vỏ não cô tê dại. Ban đầu khi hôn, anh bấu chặt trên cổ tay cô, chẳng bao lâu sau, anh lại mất kiểm soát muốn di chuyển dọc xuống nhưng cảm giác ấy đã bị anh khống chế mạnh mẽ, sau đó anh nhấc cô lên để cô nằm đè lên người mình.
Trong chăn sóng ngầm mãnh liệt, cô đẩy anh bảo sắp trễ giờ rồi.
Lúc này anh mới chịu kết thúc.
Buổi sớm tinh mơ của An Thành trời không quá sáng, may mà đèn của khách sáng lại rất sáng.
Cô thay quần áo và trang điểm xong, khi ngẩng đầu đột nhiên nhìn thấy một dấu vết khả nghi trong gương.
Giang Tố đứng ở cửa chờ cô hồi lâu, thấy cô không có động tĩnh gì, lúc đi vào mới phát hiện cô đang nhìn chằm chằm vào gương, sững sờ nhìn vết đỏ kia.
“Làm sao đây?” Cô hỏi anh.
Anh đưa tay vuốt v e nhẹ dấu vết ấy, cảm giác hơi nhột.
Anh cười hỏi: “Anh làm à?”
“Ừm…”
“Xin lỗi em, anh không biết không cắn mạnh cũng tạo ra dấu.” Anh ghé sát đến hỏi: “Không phải có thể dùng kem nền che lại sao?”
“Che hả?” Cô nói: “Em có dùng rồi nhưng màu đậm quá, vẫn thấy rõ.”
Anh chú ý làn da ở cổ cô rất trắng sáng, khựng lại giây lát mới bảo: “Anh đi mượn giúp em nhé?”
“Không cần, không cần đâu.” Dường như cô rất sợ, vội bảo: “Cách khác chắc là được nhỉ? Dán băng cá nhân, anh thấy sao?”
Giang Tố đứng dậy, nghĩ đến cảnh tượng ấy, tươi cười nhìn cô.
“Vậy không bằng em nói thẳng với mọi người Giang Tố tạo dấu hôn trên cổ luôn đi?”
“…”
Biện pháp cuối cùng là áo len cao cổ nhưng với thời tiết hiện tại mà mặc áo len cao cổ thì hình như có hơi lố lăng, cả ngày cô luôn cẩn trọng, cuối tuần còn bị anh cười cho một trận.
Mỗi tuần anh đều có nhiệm vụ xem phim, bất kể là đề tài gì cũng phải xem một bộ.
Ở phòng cô có máy chiếu, đương nhiên hai người sẽ xem phim cùng nhau, thỉnh thoảng anh sẽ xem phim thuần tiếng Anh, thỉnh thoảng lại xem phim tiếng Quảng Đông, đôi khi lại xem chương trình thế giới động vật hoặc địa lý Trung Quốc. Cô phát hiện gần đây anh rất thích mua bưởi, ba lần xem phim chung với anh, lần nào anh cũng bóc rất nhiều bưởi và đút cho cô ăn hết.
Chương trình địa lý Trung Quốc bắt đầu quảng bá đến Tây Tạng, Giang Tố ôm cô như bình thường, còn cô thì trơ mắt nhìn miếng bưởi kia được đưa về phía mình.
Ăn đến phát ngán rồi.
Cô mím môi, trở người lại, nghiêng đầu vừa vặn tựa vào lồ ng ngực anh.
“Em không muốn ăn nữa đâu.” Cô nói, “Em không thích ăn bưởi.”
Anh khựng lại: “Mấy ngày trước họ đưa cho em, không phải em bảo không thích bóc à?”
Cô nhỏ giọng đáp: “Em ngại từ chối người khác lắm nên đã nói lý do khác.”
Anh cười hỏi ngược lại: “Vậy đến anh sao lại không ngại nữa rồi?”
Cô ngả người dựa hẳn vào lồ ng ngực anh, chân buông thõng xuống theo đầu gối anh, mũi chân chạm được thảm nhung mềm mại dưới sàn, hơi ấm từ lò sưởi quanh quẩn khắp căn phòng.
Ngón chân cô cọ cọ nhẹ mặt thảm.
“Không biết.” Cô hơi nhích lên trên: “Chắc là do anh chiều em.”
Cô cảm giác được anh hơi hướng người về phía trước, bèn quay đầu lại, thấy anh thả miếng bưởi vừa nãy vào đ ĩa.
Cô ngẩng đầu hỏi: “Sao anh cũng không ăn?”
Anh nói: “Anh cũng không thích ăn bưởi.”
Hai người nhìn nhau một hồi lâu, sau đó cùng bật cười, cô dựa vào người anh bảo: “Không thích ăn mà anh còn mua nhiều như vậy nữa.”
“Anh tưởng em thích ăn mà.”
Anh lau sạch tay rồi bấu vào gáy cô vuốt v e chậm rãi, cô phát hiện anh rất thích sờ chỗ này, lần nào ôm nhau, tay anh cũng sẽ vô thức chạm vào sau cổ cô. Cô lại ngồi nhích lên thêm một chút, bỗng nghe được anh kêu một tiếng “ưm”, sau đó hai người lại bắt đầu hôn nhau. Những âm thanh dây dưa cùng nhau vang lên trong phòng, không biết những tiếng mập mờ ấy phát ra từ phim hay là sản phẩm của họ. Hơi ấm của lò sưởi làm hai má cô nóng bừng cả lên, lớp áo len mỏng rất dễ dàng luồn tay vào bên trong, phía trước là đầu lưỡi mềm dẻo của anh đang thăm dò, phía sau chợt có thứ gì đó lỏng ra, dây áo ngực bị người ta mở ra.
Anh dừng lại hỏi: “Được không em?”
“Flipped”.
Cũng không biết điều chỉnh thế nào mà lại là phiên bản thuần tiếng Anh, một chữ phụ đề tiếng Trung cũng không có nhưng anh không hề có ý kiến gì. Quan trọng nhất không phải là bộ phim mà là cô muốn tránh phiền toái, tiết kiệm thời gian tìm phim một lần nữa nên cứ để cho phim chiếu tiếp như vậy.
Cô nửa tỉnh nửa mê xem phim, thỉnh thoảng chỉ mơ hồ hiểu được ý của câu thoại qua một số cụm từ thông dụng, khi đến những đoạn thoại phức tạp hơn thì suy nghĩ cô bắt đầu trở nên hỗn loạn. Nhưng anh vẫn xem phim rất thoải mái, trình độ tiếng Anh có thể đối đáp trôi chảy với MC ở nước ngoài giúp anh xem những bộ phim như thế này cùng lắm chỉ như lấy một món đồ trong túi.
Cô mím môi.
Ban đầu hai người còn nói chuyện với nhau một lúc, sau đó cô không chống lại được cơn buồn ngủ nên đã ngủ thiếp đi, đến khi tỉnh lại, trong phòng tối đen.
Cô nhận thức được mình đang nằm trên giường, mở điện thoại lên xem thời gian, chỉ mới bốn giờ sáng. Cô mở đèn bàn lên định uống nước, chợt nghe tiếng vải ma sát phát ra từ ghế sofa.
Mới đầu cô sợ hết hồn, nhưng dần tỉnh táo lại, cô nhìn về phía Giang Tố: “Sao anh lại ngủ ở đây?”
Anh nói: “Không muốn về, anh mệt quá.”
Ý cô không phải hỏi chuyện đó.
Cô kéo kéo chăn trên người: “Ghế sofa nhỏ lắm, anh đến đây đi?”
Giọng nói nặng nề của anh vang lên trong bóng tối.
“Vậy em ngủ ở đâu?”
“Em cũng… Ngủ ở đây.” Ban đầu không cảm nhận được sự khác thường, bây giờ mới bất giác hiểu ra, cô vội bổ sung: “Giường cũng, rộng lắm.”
“Chắc chứ?”
Sao anh lại hỏi như thể cô đang không được tỉnh táo vậy…
“Em là người trưởng thành, biết rõ mình đang làm gì.” Đầu tiên cô muốn giải thích cho quyết định của mình, sau đó lại nhỏ giọng bổ sung: “Với cả, chỉ còn lại hơn một tiếng thôi, anh cũng không thể làm gì.”
Không biết câu nào chạm phải điểm cười của anh, trong bóng tối, anh nâng cổ tay lên, tiếng cười khe khẽ và trầm trầm chậm rãi vang lên.
“Em thật sự có lòng tin với anh đấy.”
Cô mất tập trung nửa giây, phát hiện đúng là càng giải thích càng đen tối, lần đầu tiên cô có phần nóng nảy thế này: “…Em không có ý đó mà!”
“Anh biết.” Cuối cùng anh cũng đứng dậy, cởi áo khoác rồi đi đến nằm xuống bên cạnh cô, buồn cười kéo cô vào lòng: “Ngủ thôi.”
Cô vốn muốn bảo ý định ban đầu của mình là hai người mỗi người nằm ngủ một bên… Nhưng cuối cùng cô không nói ra, mơ mơ màng màng ngủ tiếp.
Cô có thể cảm nhận được Giang Tố cũng giống như mình, ngủ nửa mê nửa tỉnh, khi đồng hồ báo thức vang lên, ý thức của họ không quá tỉnh táo nhưng cũng không tính là ngủ say bị đánh thức. Anh mơ màng tìm kiếm môi cô, hôn m*t một hồi. Cô không quen thân mật ở đây, hơi nóng bốc lên trong chăn khiến vỏ não cô tê dại. Ban đầu khi hôn, anh bấu chặt trên cổ tay cô, chẳng bao lâu sau, anh lại mất kiểm soát muốn di chuyển dọc xuống nhưng cảm giác ấy đã bị anh khống chế mạnh mẽ, sau đó anh nhấc cô lên để cô nằm đè lên người mình.
Trong chăn sóng ngầm mãnh liệt, cô đẩy anh bảo sắp trễ giờ rồi.
Lúc này anh mới chịu kết thúc.
Buổi sớm tinh mơ của An Thành trời không quá sáng, may mà đèn của khách sáng lại rất sáng.
Cô thay quần áo và trang điểm xong, khi ngẩng đầu đột nhiên nhìn thấy một dấu vết khả nghi trong gương.
Giang Tố đứng ở cửa chờ cô hồi lâu, thấy cô không có động tĩnh gì, lúc đi vào mới phát hiện cô đang nhìn chằm chằm vào gương, sững sờ nhìn vết đỏ kia.
“Làm sao đây?” Cô hỏi anh.
Anh đưa tay vuốt v e nhẹ dấu vết ấy, cảm giác hơi nhột.
Anh cười hỏi: “Anh làm à?”
“Ừm…”
“Xin lỗi em, anh không biết không cắn mạnh cũng tạo ra dấu.” Anh ghé sát đến hỏi: “Không phải có thể dùng kem nền che lại sao?”
“Che hả?” Cô nói: “Em có dùng rồi nhưng màu đậm quá, vẫn thấy rõ.”
Anh chú ý làn da ở cổ cô rất trắng sáng, khựng lại giây lát mới bảo: “Anh đi mượn giúp em nhé?”
“Không cần, không cần đâu.” Dường như cô rất sợ, vội bảo: “Cách khác chắc là được nhỉ? Dán băng cá nhân, anh thấy sao?”
Giang Tố đứng dậy, nghĩ đến cảnh tượng ấy, tươi cười nhìn cô.
“Vậy không bằng em nói thẳng với mọi người Giang Tố tạo dấu hôn trên cổ luôn đi?”
“…”
Biện pháp cuối cùng là áo len cao cổ nhưng với thời tiết hiện tại mà mặc áo len cao cổ thì hình như có hơi lố lăng, cả ngày cô luôn cẩn trọng, cuối tuần còn bị anh cười cho một trận.
Mỗi tuần anh đều có nhiệm vụ xem phim, bất kể là đề tài gì cũng phải xem một bộ.
Ở phòng cô có máy chiếu, đương nhiên hai người sẽ xem phim cùng nhau, thỉnh thoảng anh sẽ xem phim thuần tiếng Anh, thỉnh thoảng lại xem phim tiếng Quảng Đông, đôi khi lại xem chương trình thế giới động vật hoặc địa lý Trung Quốc. Cô phát hiện gần đây anh rất thích mua bưởi, ba lần xem phim chung với anh, lần nào anh cũng bóc rất nhiều bưởi và đút cho cô ăn hết.
Chương trình địa lý Trung Quốc bắt đầu quảng bá đến Tây Tạng, Giang Tố ôm cô như bình thường, còn cô thì trơ mắt nhìn miếng bưởi kia được đưa về phía mình.
Ăn đến phát ngán rồi.
Cô mím môi, trở người lại, nghiêng đầu vừa vặn tựa vào lồ ng ngực anh.
“Em không muốn ăn nữa đâu.” Cô nói, “Em không thích ăn bưởi.”
Anh khựng lại: “Mấy ngày trước họ đưa cho em, không phải em bảo không thích bóc à?”
Cô nhỏ giọng đáp: “Em ngại từ chối người khác lắm nên đã nói lý do khác.”
Anh cười hỏi ngược lại: “Vậy đến anh sao lại không ngại nữa rồi?”
Cô ngả người dựa hẳn vào lồ ng ngực anh, chân buông thõng xuống theo đầu gối anh, mũi chân chạm được thảm nhung mềm mại dưới sàn, hơi ấm từ lò sưởi quanh quẩn khắp căn phòng.
Ngón chân cô cọ cọ nhẹ mặt thảm.
“Không biết.” Cô hơi nhích lên trên: “Chắc là do anh chiều em.”
Cô cảm giác được anh hơi hướng người về phía trước, bèn quay đầu lại, thấy anh thả miếng bưởi vừa nãy vào đ ĩa.
Cô ngẩng đầu hỏi: “Sao anh cũng không ăn?”
Anh nói: “Anh cũng không thích ăn bưởi.”
Hai người nhìn nhau một hồi lâu, sau đó cùng bật cười, cô dựa vào người anh bảo: “Không thích ăn mà anh còn mua nhiều như vậy nữa.”
“Anh tưởng em thích ăn mà.”
Anh lau sạch tay rồi bấu vào gáy cô vuốt v e chậm rãi, cô phát hiện anh rất thích sờ chỗ này, lần nào ôm nhau, tay anh cũng sẽ vô thức chạm vào sau cổ cô. Cô lại ngồi nhích lên thêm một chút, bỗng nghe được anh kêu một tiếng “ưm”, sau đó hai người lại bắt đầu hôn nhau. Những âm thanh dây dưa cùng nhau vang lên trong phòng, không biết những tiếng mập mờ ấy phát ra từ phim hay là sản phẩm của họ. Hơi ấm của lò sưởi làm hai má cô nóng bừng cả lên, lớp áo len mỏng rất dễ dàng luồn tay vào bên trong, phía trước là đầu lưỡi mềm dẻo của anh đang thăm dò, phía sau chợt có thứ gì đó lỏng ra, dây áo ngực bị người ta mở ra.
Anh dừng lại hỏi: “Được không em?”