Chương : 53
Vừa ra khỏi phòng bếp, Cố Duệ đã nhìn thấy Thanh Vũ và Triệu Nguyên ngồi ở một phía, ông lão và tên đầu trọc ngồi ở một phía. Một cái bàn có bốn cạnh thì bốn người ngồi ở bốn cạnh bàn.
Nhưng so với Thanh Vũ và Triệu Nguyên cả người quần áo đàng hoàng, tươm tất thì hai người đứng đầu Khuê Sơn trông quá keo kiệt. Nhất là tên đầu trọc, anh ta vừa từ phòng chứa củi đi ra nên trên đầu còn dính ít tro bụi và vụn gỗ. Anh ta cứ thế ngồi xuống mà không có ý định đi thay quần áo.
Triệu Nguyên đánh giá ông lão và người đàn ông keo kiệt đang ngồi trước mặt mình. Giọng ông ta không có gì khác thường, nói: “Khang sư phụ gạt trăm công nghìn việc sang một bên để gặp tại hạ là vì biết hôm nay tại hạ có việc muốn nhờ?”
Khang sư phụ: “Không phải, là vì canh măng sắp chín.”
Này… Khuê Sơn mấy người thiếu thốn đến mức độ đó sao?
Triệu Nguyên mỉm cười, không nói gì. Thanh Vũ đã quá quen với việc này nên không nhiều lời. Lý Đại Hùng chủ động bưng chén đũa lên rồi dọn canh măng ra. Tuy rằng hai người Triệu Nguyên có bối cảnh và từng trải rất nhiều chuyện, từng ăn không ít sơn hào hải vị, nhưng Khuê Sơn non xanh nước biếc lâu lâu cũng có những thứ trân quý, đặc biệt.
Triệu Nguyên ngửi thấy mùi thơm, lại nhìn nước canh măng trắng đục cùng những cục măng trắng nõn và những khối thịt heo nhỏ ngon mắt…
Chao ôi…
Mắt Triệu Nguyên sáng rực lên. Ông ta không hề khách sáo, bưng chén lên ăn. Thanh Vũ biết thừa đám người Khuê Sơn này là loại mặt hàng gì. Dưới ánh mắt nhìn chăm chăm của Lý Đại Hùng và tên đầu trọc, cậu ta mở bao giấy dầu, lộ ra phần thịt nướng thơm ngon ở bên trong. Món này chính là mỹ vị trong các món mỹ vị. Hương thơm nức mũi, lớp dầu bóng loáng, hấp dẫn, thịt mềm mềm, ngon miệng. Mấy tên Khuê Sơn vốn chính là những kẻ tham ăn, vừa nhìn thấy món ngon trước mắt lập tức vui vẻ ăn đến quên trời quên đất.
Cố Duệ vừa ôm thùng cơm tới, nhìn đám người này…
“Cơm tới.”
Thanh Vũ ngẩng đầu, đứng dậy nhận thùng cơm.
Cố Duệ cũng không từ chối. Người này dù sao cũng là người của Phạm Dương Lư thị, cậu ta có được phong độ như vậy cũng không kỳ lạ.
Thùng cơm đặt ở bên cạnh, mấy người này dù ăn hết cũng không thấy no, đương nhiên là yêu cầu thêm cơm.
Nhưng Thanh Vũ không ăn, ngay cả canh măng cũng không ăn.
Quy củ của Lư thị như thế, mọi người đều không nói thêm gì.
Triệu Nguyên ăn một hồi thì cách nói chuyện càng lúc càng thoải mái hơn. Ông ta trực tiếp nói: “Hai vị đại sư, lần này tôi đến tìm hai người vì có quỷ xuất hiện trong thành. Mong hai vị có thể giúp đỡ.”
Cố Duệ ngồi xuống, vừa nghe đã biết lại có chuyện xảy ra.
Tên đầu trọc giống như không nghe thấy, anh ta gặm thịt gà một cách ngon lành. Anh ta vừa ăn vừa nói: “Bận muốn chết, bận muốn chết. Xém chút nữa là tôi đã chết ở bên ngoài, còn muốn nghỉ ngơi vài ngày đây.”
Cố Duệ kinh ngạc. Mấy năm nay tên đầu trọc đúng là bận rộn “làm việc”, nhưng những chuyện ấy không quá khó giải quyết, nếu so với chuyện nhà họ Xa năm đó thì thua xa. Đây là một chút chuyện ma quỷ, tầm mười ngày, nửa tháng lại có một ủy thác giải quyết một chuyện như vậy. Đa số đều cần nhiều thời gian để giải quyết, còn độ khó thì không có bao nhiêu.
Nhưng lúc này, khi biết tên đầu trọc bị thương thì Cố Duệ rất kinh ngạc. Chẳng lẽ ủy thác lần này khó giải quyết đến mức khiến anh ta bị thương sao?
Mắt Triệu Nguyên chợt lóe lên: “Đại sư yên tâm, chuyện này tuyệt đối không khó giải quyết.”
Tên đầu trọc nhấm nháp thịt gà, giọng nói có chút mỉa mai: “ U Châu phủ quỷ thủ, Triệu Điển sử, rất nhiều người biết đến cái tên này. Thứ mà ngài chuyên chính là án của nhân gian. Nếu là chuyện của nhân gian, ngài là một nhân vật lợi hại trên chốn quan trường, chẳng lẽ không xử lý được? Nếu là chuyện ma quỷ thì tìm người của phái Ngọc Đường, cớ gì phải tìm tôi?”
Triệu Nguyên không vội phản bác. Ông ta nói: “Khang đại sư nói không sai. Đây đúng là án mạng của nhân gian. Tại hạ xuất thân từ một người khám nghiệm tử thi, sau làm đến Điển sử, nhưng chức thấp thì lời nói không có mấy trọng lượng, làm sao có thể nhận nổi mấy lời ấy của đại sư. Những lời người ta đồn thổi ở bên ngoài chỉ là những lời vô căn cứ mà thôi.”
Cố Duệ đương nhiên biết chức Điển sử bắt đầu có từ triều Nguyên, đến thời Minh Thanh vẫn tiếp tục được sử dụng. Chức này được dùng nhiều trong các châu huyện, là chức tạp quan phò tá cho Huyện lệnh. Chức này không được tính là một phẩm cấp quan, cho nên cũng chẳng được xem là một quan viên triều đình.
Nhưng Triệu Nguyên này tuyệt đối không phải là một Điển sử bình thường.
“Cho nên ngài lên núi, muốn ủy thác chuyện không do mình làm chủ được lên người tôi?” Tên đầu trọc cười như không cười.
Triệu Nguyên cũng không thua kém. Ông ta hơi mỉm cười nói: “Tại hạ kém cỏi, chỉ có thể làm chân chạy vặt cho quan trên. Nếu không phải quan trên thấy khó giải quyết, không có cách giải quyết, lại không tìm được hướng giải quyết thì chúng tôi đã không dám đến làm phiền đại sư.”
“Người của phái Ngọc Đường đâu? Đều chết cả rồi à? Không nói đến phái Ngọc Đường, chẳng lẽ U Châu không có Hàng Sư nào khác? Ngay cả Khuê Sơn tôi cũng không bỏ qua… A, Thanh tiểu tử, không phải Lư công tử nhà cậu sợ Khuê Sơn bọn tôi chết đói nên mới cố ý dẫn mối đến đây đấy chứ?” Lời nói tràn đầy sự xem thường của tên đầu trọc khiến Thanh Vũ nhịn không được trợn trắng mắt.
Dẫn mối?
Dẫn mối cho hai người đàn ông cường tráng, keo kiệt và một lão già?
Hay là…
Thanh Vũ nhìn Cố Duệ đang yên tĩnh ăn thịt ở một bên. Cậu ta cúi đầu chắp tay thi lễ, và nói rõ ngọn nguồn:
“Năm ngày trước, tại hạ đi theo công tử tra án ở Lạc Dương thì gặp một vụ khó giải quyết. Nhưng nhờ Triệu đại nhân giúp đỡ nên đã tra ra một ít manh mối. Công tử nhà ta định đến U Châu cùng uống vài ly với Triệu đại nhân để cảm ơn nhưng việc ở Lạc Dương quá nhiều, lại có mệnh lệnh Thánh thượng hạ xuống, nên công tử chỉ có thể đi trước. Nhưng đúng lúc này, khu vực mà Triệu đại nhân quản lý lại xảy ra án cây lựu rất kỳ quái. Triệu đại nhân vốn định xin sự giúp đỡ phái Ngọc Đường nhưng hiện giờ nội bộ phái Ngọc Đường đang lục đục, tranh giành với nhau, không thể cử người ra giúp đỡ. Vì thế, công tử mới đề cử Khuê Sơn. Năng lực của đại sư ở thôn Tiểu Dương là chuyện không thể bàn cãi. Sau khi công tử phái tôi đến U Châu, tôi liền thay mặt công tử tiến cử Khuê Sơn với Triệu đại nhân… Vì thế mới có chuyến viếng thăm hôm nay.”
Vườn trái cây?
Cố Duệ nghe vậy, động tác cầm đũa khựng lại.
Cây lựu?
Án mạng như thế nào mà lại lấy tên này?
“Cây lựu thành tinh?” Cố Duệ vốn dĩ không thích chen ngang, lúc này lại đột nhiên thốt lên một câu khiến mấy người Triệu Nguyên chú ý đến cô.
Triệu Nguyên không dám xem thường Cố Duệ. Ông ta đã gặp không ít cô gái trẻ tuổi nhưng trong đôi mắt của cô không hề có một chút ngây ngô nào.
“Cái này thì chưa chắc. Cố tiểu hữu cũng biết U Châu có một nơi tên là Thạch Lựu trang. Nơi này thuộc địa phận U Châu và thuộc sở hữu của một người giàu có họ Trần. Ông tổ nhà họ Trần sinh thời làm giàu nhờ cây lựu. Tuy lựu có giá rẻ, nhưng bán nhiều cũng sinh ra lợi nhuận lớn. Nhờ đó mà nhà họ Trần có nền móng vững chắc rồi chuyển sang kinh doanh tơ lụa. Giới thương nhân có câu: lợi nhuận ào ào như nước. Không đến một năm sau, nhà họ Trần trở thành nhà giàu nhất U Châu. Nhớ ơn cây lựu đã giúp mình làm giàu, nhà họ Trần đã giành ra một khoảnh đất lớn để trồng lựu. Cũng vì thế mà gia trạch nhà họ Trần được gọi là Thạch Lựu trang. Tuy ba mươi năm gây dựng nền móng sự nghiệp của nhà họ Trần còn chưa tính là nhiều, nhưng nhà họ Trần cũng là nhà có danh có tiếng, rất ít khi xảy ra chuyện. Thế mà mười ngày trước, một sự việc khủng khiếp đã xảy ra.”
Vốn Cố Duệ còn trẻ tuổi, nhưng không phải là một đứa trẻ, ông ta đáng lẽ phải xưng hô là Cố tiểu thư. Nhưng cô lại là người Hàng Môn, điệu bộ không chú ý đến mấy chuyện vặt vãnh, nếu xưng hô là tiểu thư thì lại không thỏa đáng lắm. Cho nên, Triệu Nguyên dứt khoát gọi cô là Cố tiểu hữu, gọi thế cũng thân thiết hơn.
“Ai chết?”
Mới mở miệng đã nói đến chết chóc, so với các cô gái khác, Cố Duệ dũng mãnh hơn rất nhiều.
Triệu Nguyên nhìn cô và chú ý thấy mấy người tên đầu trọc cũng đang lắng nghe. Ông ta tiếp tục nói: “Nạn nhân chết rất thảm, cũng rất kỳ lạ. Trên người nạn nhân có rất nhiều vết đâm, vết thương chí mạng là một nhát đâm ngay tim. Người nạn nhân tái nhợt, máu chảy gần hết. Cái xác tựa như một cái thây khô. Vụ này đã khiến rất nhiều người dân hoang mang, có rất nhiều lời đồn rằng vụ này là do Huyết Ma gây ra… Dân chúng trong thành rất sợ hãi. Vì chuyện này xảy ra ở Thạch Lựu trang, nhà họ Trần lại có mặt mũi rất lớn nên phủ nha rất áp lực.”
“Nhà họ Trần có người làm quan?” Cố Duệ hỏi.
“Cố tiểu hữu thật thông minh.”
Hầy, nếu nhà họ Trần chỉ là một nhà giàu có bình thường, phủ nha U Châu cứ xử lý theo phép công là được, cần gì phải áp lực.
Hơn nữa, quan hàm của đối phương chắc chắn không nhỏ.
Dù sao U Châu cũng chẳng phải là một thành trấn nhỏ hay hẻo lánh gì.
“Nhưng chưa đúng, người nhà họ Trần lúc này chưa có quan chức.”
Triệu Nguyên trái lại bác bỏ phỏng đoán của Cố Duệ.
Tên đầu trọc lập tức tiếp lời: “Ai chả biết công tử nhà họ Trần ba tháng trước đã đậu Bảng nhãn, nổi tiếng khắp Lạc Dương này, lại được nhiều người quyền quý ưu ái. Nhà họ Trần cũng nương theo việc đó mà mở tiệc mười ngày liền. Có ai ở U Châu mà không biết việc này đâu. Chỉ có cô ngồi đây đoán mò thôi.”
Xưa nay luôn thế, mọi người đều chú trọng đến các mối quan hệ xã giao. Công tử nhà họ Trần kia tuy rằng chưa có chức tước trong người, nhưng đã là một Bảng nhãn. Nhìn theo dòng lịch sử, từ nhà Tùy đến nhà Đường, khoa cử luôn là nơi triều đình tuyển chọn nhân tài cho các vị trí quan trọng. Huống hồ Đại Đường giàu mạnh, lại rất cởi mở trong nhiều chuyện và càng chú trọng đến khoa cử hơn. Nhưng theo lịch sử thời Tùy Đường ghi lại, thời gian thi cử không cố định. Có thể là một năm một lần, cũng có thể là hoàng đế tùy thời hạ chỉ mở khoa thi. Nhưng ở Đại Đường có quỷ thần này lại là ba năm một lần, khá giống với sự cải cách của triều Tống. Cố Duệ không rối rắm về vấn đề này lắm, cô chỉ biết khoa cử ba năm mở một lần để lựa chọn ra ba người ưu tú nhất, lần lượt là Trạng nguyên, Bảng nhãn và Thám hoa. Tuy rằng U Châu không phải là một nơi có vị thế thấp, nhưng vị trí địa lý lại cách xa trung tâm Trung Nguyên, cũng chưa có mấy người nổi bật trong các khóa khoa cử. Vì thế, thành tích của công tử nhà họ Trần được xem là hiếm thấy trong suốt hai, ba chục năm trở lại đây. Cho nên, nhà họ Trần đắc ý cũng là chuyện dễ hiểu.
Chỉ là công tử nhà họ Trần với xuất thân là nhà giàu, không có quyền thế lại có thể lăn lộn trong giới quyền quý Lạc Dương. Tuy có thân phận là Bảng nhãn, nhưng Cố Duệ cảm thấy người này chắc chắn là một nhân vật lợi hại.
Nhưng mà…
“Chắc chắc sư phụ đã đi ăn tiệc!” Lý Đại Hùng lên tiếng thể hiện sự tồn tại bản thân.
“Đã ăn thì sao?” Da mặt tên đầu trọc cũng dày tầm cỡ tường thành. Tuy là một Hàng Sư nhưng lại thong dong đi ăn loại tiệc này mà không hề thấy áp lực.
Lý Đại Hùng vô cùng oán giận. Triệu Nguyên thầm nghĩ Khuê Sơn cuối cùng cũng có đệ tử trẻ tuổi đáng mặt Hàng Sư hơn thế hệ trước…
“Người không dẫn con theo!”
Lý Đại Hùng nói rất uất ức. Triệu Nguyên cạn lời. Thanh Vũ câm nín nghiêng đầu nhìn sang hướng khác…
Nếu không phải ông ta biết Khuê Sơn này không đơn giản như vẻ bề ngoài thì đã không nghe theo lời đề nghị của công tử rồi.
Nhưng nếu muốn chấp nhận “sự thật” này thì… hơi khó.
“Khụ khụ.” Triệu Nguyên ho khan, chen ngang cuộc trò chuyện của hai thầy trò kia: “Sau lưng công tử nhà họ Trần có quý nhân hỗ trợ. Chức quan của tôi quá thấp, không biết nhiều lắm. Chỉ biết Thứ Sử rất quan tâm chuyện này, dặn dò tôi phải điều tra cẩn thận.”
"À, thế ngài làm gì thì làm đi, cần gì phải lôi ma quỷ vào việc này... Chẳng lẽ lại là quỷ giết à?"
Cố Duệ cảm thấy tên đầu trọc hôm nay có vẻ như không thích nhận ủy thác này. Dù ngay từ đầu Triệu Nguyên đã tung ra nhiều chiêu dụ hoặc, nhưng anh ta vẫn chưa đồng ý.
Là vì bị thương nặng? Hay là…
“Quỷ?” Vẻ mặt Triệu Nguyên có chút khó lường: “Người chết bị mất khuôn mặt… Nếu nói cho chính xác thì hung thủ đã lột da mặt nạn nhân.”
Triệu Nguyên vừa dứt lời, vẻ mặt Cố Duệ, Lý Đại Hùng và tên đầu trọc lập tức thay đổi.
Cái tình huống gì đây?
Vương Tinh thứ hai? Hay Xa phu nhân còn chưa chết?
“Là…” Theo bản năng, tên đầu trọc nghĩ đến Lưu Diên.
Bởi vì cảm thấy chuyện này liên quan đến Lưu Diên nên Lư Dịch Chi kia muốn kéo Khuê Sơn xuống nước?
Nhưng so với Thanh Vũ và Triệu Nguyên cả người quần áo đàng hoàng, tươm tất thì hai người đứng đầu Khuê Sơn trông quá keo kiệt. Nhất là tên đầu trọc, anh ta vừa từ phòng chứa củi đi ra nên trên đầu còn dính ít tro bụi và vụn gỗ. Anh ta cứ thế ngồi xuống mà không có ý định đi thay quần áo.
Triệu Nguyên đánh giá ông lão và người đàn ông keo kiệt đang ngồi trước mặt mình. Giọng ông ta không có gì khác thường, nói: “Khang sư phụ gạt trăm công nghìn việc sang một bên để gặp tại hạ là vì biết hôm nay tại hạ có việc muốn nhờ?”
Khang sư phụ: “Không phải, là vì canh măng sắp chín.”
Này… Khuê Sơn mấy người thiếu thốn đến mức độ đó sao?
Triệu Nguyên mỉm cười, không nói gì. Thanh Vũ đã quá quen với việc này nên không nhiều lời. Lý Đại Hùng chủ động bưng chén đũa lên rồi dọn canh măng ra. Tuy rằng hai người Triệu Nguyên có bối cảnh và từng trải rất nhiều chuyện, từng ăn không ít sơn hào hải vị, nhưng Khuê Sơn non xanh nước biếc lâu lâu cũng có những thứ trân quý, đặc biệt.
Triệu Nguyên ngửi thấy mùi thơm, lại nhìn nước canh măng trắng đục cùng những cục măng trắng nõn và những khối thịt heo nhỏ ngon mắt…
Chao ôi…
Mắt Triệu Nguyên sáng rực lên. Ông ta không hề khách sáo, bưng chén lên ăn. Thanh Vũ biết thừa đám người Khuê Sơn này là loại mặt hàng gì. Dưới ánh mắt nhìn chăm chăm của Lý Đại Hùng và tên đầu trọc, cậu ta mở bao giấy dầu, lộ ra phần thịt nướng thơm ngon ở bên trong. Món này chính là mỹ vị trong các món mỹ vị. Hương thơm nức mũi, lớp dầu bóng loáng, hấp dẫn, thịt mềm mềm, ngon miệng. Mấy tên Khuê Sơn vốn chính là những kẻ tham ăn, vừa nhìn thấy món ngon trước mắt lập tức vui vẻ ăn đến quên trời quên đất.
Cố Duệ vừa ôm thùng cơm tới, nhìn đám người này…
“Cơm tới.”
Thanh Vũ ngẩng đầu, đứng dậy nhận thùng cơm.
Cố Duệ cũng không từ chối. Người này dù sao cũng là người của Phạm Dương Lư thị, cậu ta có được phong độ như vậy cũng không kỳ lạ.
Thùng cơm đặt ở bên cạnh, mấy người này dù ăn hết cũng không thấy no, đương nhiên là yêu cầu thêm cơm.
Nhưng Thanh Vũ không ăn, ngay cả canh măng cũng không ăn.
Quy củ của Lư thị như thế, mọi người đều không nói thêm gì.
Triệu Nguyên ăn một hồi thì cách nói chuyện càng lúc càng thoải mái hơn. Ông ta trực tiếp nói: “Hai vị đại sư, lần này tôi đến tìm hai người vì có quỷ xuất hiện trong thành. Mong hai vị có thể giúp đỡ.”
Cố Duệ ngồi xuống, vừa nghe đã biết lại có chuyện xảy ra.
Tên đầu trọc giống như không nghe thấy, anh ta gặm thịt gà một cách ngon lành. Anh ta vừa ăn vừa nói: “Bận muốn chết, bận muốn chết. Xém chút nữa là tôi đã chết ở bên ngoài, còn muốn nghỉ ngơi vài ngày đây.”
Cố Duệ kinh ngạc. Mấy năm nay tên đầu trọc đúng là bận rộn “làm việc”, nhưng những chuyện ấy không quá khó giải quyết, nếu so với chuyện nhà họ Xa năm đó thì thua xa. Đây là một chút chuyện ma quỷ, tầm mười ngày, nửa tháng lại có một ủy thác giải quyết một chuyện như vậy. Đa số đều cần nhiều thời gian để giải quyết, còn độ khó thì không có bao nhiêu.
Nhưng lúc này, khi biết tên đầu trọc bị thương thì Cố Duệ rất kinh ngạc. Chẳng lẽ ủy thác lần này khó giải quyết đến mức khiến anh ta bị thương sao?
Mắt Triệu Nguyên chợt lóe lên: “Đại sư yên tâm, chuyện này tuyệt đối không khó giải quyết.”
Tên đầu trọc nhấm nháp thịt gà, giọng nói có chút mỉa mai: “ U Châu phủ quỷ thủ, Triệu Điển sử, rất nhiều người biết đến cái tên này. Thứ mà ngài chuyên chính là án của nhân gian. Nếu là chuyện của nhân gian, ngài là một nhân vật lợi hại trên chốn quan trường, chẳng lẽ không xử lý được? Nếu là chuyện ma quỷ thì tìm người của phái Ngọc Đường, cớ gì phải tìm tôi?”
Triệu Nguyên không vội phản bác. Ông ta nói: “Khang đại sư nói không sai. Đây đúng là án mạng của nhân gian. Tại hạ xuất thân từ một người khám nghiệm tử thi, sau làm đến Điển sử, nhưng chức thấp thì lời nói không có mấy trọng lượng, làm sao có thể nhận nổi mấy lời ấy của đại sư. Những lời người ta đồn thổi ở bên ngoài chỉ là những lời vô căn cứ mà thôi.”
Cố Duệ đương nhiên biết chức Điển sử bắt đầu có từ triều Nguyên, đến thời Minh Thanh vẫn tiếp tục được sử dụng. Chức này được dùng nhiều trong các châu huyện, là chức tạp quan phò tá cho Huyện lệnh. Chức này không được tính là một phẩm cấp quan, cho nên cũng chẳng được xem là một quan viên triều đình.
Nhưng Triệu Nguyên này tuyệt đối không phải là một Điển sử bình thường.
“Cho nên ngài lên núi, muốn ủy thác chuyện không do mình làm chủ được lên người tôi?” Tên đầu trọc cười như không cười.
Triệu Nguyên cũng không thua kém. Ông ta hơi mỉm cười nói: “Tại hạ kém cỏi, chỉ có thể làm chân chạy vặt cho quan trên. Nếu không phải quan trên thấy khó giải quyết, không có cách giải quyết, lại không tìm được hướng giải quyết thì chúng tôi đã không dám đến làm phiền đại sư.”
“Người của phái Ngọc Đường đâu? Đều chết cả rồi à? Không nói đến phái Ngọc Đường, chẳng lẽ U Châu không có Hàng Sư nào khác? Ngay cả Khuê Sơn tôi cũng không bỏ qua… A, Thanh tiểu tử, không phải Lư công tử nhà cậu sợ Khuê Sơn bọn tôi chết đói nên mới cố ý dẫn mối đến đây đấy chứ?” Lời nói tràn đầy sự xem thường của tên đầu trọc khiến Thanh Vũ nhịn không được trợn trắng mắt.
Dẫn mối?
Dẫn mối cho hai người đàn ông cường tráng, keo kiệt và một lão già?
Hay là…
Thanh Vũ nhìn Cố Duệ đang yên tĩnh ăn thịt ở một bên. Cậu ta cúi đầu chắp tay thi lễ, và nói rõ ngọn nguồn:
“Năm ngày trước, tại hạ đi theo công tử tra án ở Lạc Dương thì gặp một vụ khó giải quyết. Nhưng nhờ Triệu đại nhân giúp đỡ nên đã tra ra một ít manh mối. Công tử nhà ta định đến U Châu cùng uống vài ly với Triệu đại nhân để cảm ơn nhưng việc ở Lạc Dương quá nhiều, lại có mệnh lệnh Thánh thượng hạ xuống, nên công tử chỉ có thể đi trước. Nhưng đúng lúc này, khu vực mà Triệu đại nhân quản lý lại xảy ra án cây lựu rất kỳ quái. Triệu đại nhân vốn định xin sự giúp đỡ phái Ngọc Đường nhưng hiện giờ nội bộ phái Ngọc Đường đang lục đục, tranh giành với nhau, không thể cử người ra giúp đỡ. Vì thế, công tử mới đề cử Khuê Sơn. Năng lực của đại sư ở thôn Tiểu Dương là chuyện không thể bàn cãi. Sau khi công tử phái tôi đến U Châu, tôi liền thay mặt công tử tiến cử Khuê Sơn với Triệu đại nhân… Vì thế mới có chuyến viếng thăm hôm nay.”
Vườn trái cây?
Cố Duệ nghe vậy, động tác cầm đũa khựng lại.
Cây lựu?
Án mạng như thế nào mà lại lấy tên này?
“Cây lựu thành tinh?” Cố Duệ vốn dĩ không thích chen ngang, lúc này lại đột nhiên thốt lên một câu khiến mấy người Triệu Nguyên chú ý đến cô.
Triệu Nguyên không dám xem thường Cố Duệ. Ông ta đã gặp không ít cô gái trẻ tuổi nhưng trong đôi mắt của cô không hề có một chút ngây ngô nào.
“Cái này thì chưa chắc. Cố tiểu hữu cũng biết U Châu có một nơi tên là Thạch Lựu trang. Nơi này thuộc địa phận U Châu và thuộc sở hữu của một người giàu có họ Trần. Ông tổ nhà họ Trần sinh thời làm giàu nhờ cây lựu. Tuy lựu có giá rẻ, nhưng bán nhiều cũng sinh ra lợi nhuận lớn. Nhờ đó mà nhà họ Trần có nền móng vững chắc rồi chuyển sang kinh doanh tơ lụa. Giới thương nhân có câu: lợi nhuận ào ào như nước. Không đến một năm sau, nhà họ Trần trở thành nhà giàu nhất U Châu. Nhớ ơn cây lựu đã giúp mình làm giàu, nhà họ Trần đã giành ra một khoảnh đất lớn để trồng lựu. Cũng vì thế mà gia trạch nhà họ Trần được gọi là Thạch Lựu trang. Tuy ba mươi năm gây dựng nền móng sự nghiệp của nhà họ Trần còn chưa tính là nhiều, nhưng nhà họ Trần cũng là nhà có danh có tiếng, rất ít khi xảy ra chuyện. Thế mà mười ngày trước, một sự việc khủng khiếp đã xảy ra.”
Vốn Cố Duệ còn trẻ tuổi, nhưng không phải là một đứa trẻ, ông ta đáng lẽ phải xưng hô là Cố tiểu thư. Nhưng cô lại là người Hàng Môn, điệu bộ không chú ý đến mấy chuyện vặt vãnh, nếu xưng hô là tiểu thư thì lại không thỏa đáng lắm. Cho nên, Triệu Nguyên dứt khoát gọi cô là Cố tiểu hữu, gọi thế cũng thân thiết hơn.
“Ai chết?”
Mới mở miệng đã nói đến chết chóc, so với các cô gái khác, Cố Duệ dũng mãnh hơn rất nhiều.
Triệu Nguyên nhìn cô và chú ý thấy mấy người tên đầu trọc cũng đang lắng nghe. Ông ta tiếp tục nói: “Nạn nhân chết rất thảm, cũng rất kỳ lạ. Trên người nạn nhân có rất nhiều vết đâm, vết thương chí mạng là một nhát đâm ngay tim. Người nạn nhân tái nhợt, máu chảy gần hết. Cái xác tựa như một cái thây khô. Vụ này đã khiến rất nhiều người dân hoang mang, có rất nhiều lời đồn rằng vụ này là do Huyết Ma gây ra… Dân chúng trong thành rất sợ hãi. Vì chuyện này xảy ra ở Thạch Lựu trang, nhà họ Trần lại có mặt mũi rất lớn nên phủ nha rất áp lực.”
“Nhà họ Trần có người làm quan?” Cố Duệ hỏi.
“Cố tiểu hữu thật thông minh.”
Hầy, nếu nhà họ Trần chỉ là một nhà giàu có bình thường, phủ nha U Châu cứ xử lý theo phép công là được, cần gì phải áp lực.
Hơn nữa, quan hàm của đối phương chắc chắn không nhỏ.
Dù sao U Châu cũng chẳng phải là một thành trấn nhỏ hay hẻo lánh gì.
“Nhưng chưa đúng, người nhà họ Trần lúc này chưa có quan chức.”
Triệu Nguyên trái lại bác bỏ phỏng đoán của Cố Duệ.
Tên đầu trọc lập tức tiếp lời: “Ai chả biết công tử nhà họ Trần ba tháng trước đã đậu Bảng nhãn, nổi tiếng khắp Lạc Dương này, lại được nhiều người quyền quý ưu ái. Nhà họ Trần cũng nương theo việc đó mà mở tiệc mười ngày liền. Có ai ở U Châu mà không biết việc này đâu. Chỉ có cô ngồi đây đoán mò thôi.”
Xưa nay luôn thế, mọi người đều chú trọng đến các mối quan hệ xã giao. Công tử nhà họ Trần kia tuy rằng chưa có chức tước trong người, nhưng đã là một Bảng nhãn. Nhìn theo dòng lịch sử, từ nhà Tùy đến nhà Đường, khoa cử luôn là nơi triều đình tuyển chọn nhân tài cho các vị trí quan trọng. Huống hồ Đại Đường giàu mạnh, lại rất cởi mở trong nhiều chuyện và càng chú trọng đến khoa cử hơn. Nhưng theo lịch sử thời Tùy Đường ghi lại, thời gian thi cử không cố định. Có thể là một năm một lần, cũng có thể là hoàng đế tùy thời hạ chỉ mở khoa thi. Nhưng ở Đại Đường có quỷ thần này lại là ba năm một lần, khá giống với sự cải cách của triều Tống. Cố Duệ không rối rắm về vấn đề này lắm, cô chỉ biết khoa cử ba năm mở một lần để lựa chọn ra ba người ưu tú nhất, lần lượt là Trạng nguyên, Bảng nhãn và Thám hoa. Tuy rằng U Châu không phải là một nơi có vị thế thấp, nhưng vị trí địa lý lại cách xa trung tâm Trung Nguyên, cũng chưa có mấy người nổi bật trong các khóa khoa cử. Vì thế, thành tích của công tử nhà họ Trần được xem là hiếm thấy trong suốt hai, ba chục năm trở lại đây. Cho nên, nhà họ Trần đắc ý cũng là chuyện dễ hiểu.
Chỉ là công tử nhà họ Trần với xuất thân là nhà giàu, không có quyền thế lại có thể lăn lộn trong giới quyền quý Lạc Dương. Tuy có thân phận là Bảng nhãn, nhưng Cố Duệ cảm thấy người này chắc chắn là một nhân vật lợi hại.
Nhưng mà…
“Chắc chắc sư phụ đã đi ăn tiệc!” Lý Đại Hùng lên tiếng thể hiện sự tồn tại bản thân.
“Đã ăn thì sao?” Da mặt tên đầu trọc cũng dày tầm cỡ tường thành. Tuy là một Hàng Sư nhưng lại thong dong đi ăn loại tiệc này mà không hề thấy áp lực.
Lý Đại Hùng vô cùng oán giận. Triệu Nguyên thầm nghĩ Khuê Sơn cuối cùng cũng có đệ tử trẻ tuổi đáng mặt Hàng Sư hơn thế hệ trước…
“Người không dẫn con theo!”
Lý Đại Hùng nói rất uất ức. Triệu Nguyên cạn lời. Thanh Vũ câm nín nghiêng đầu nhìn sang hướng khác…
Nếu không phải ông ta biết Khuê Sơn này không đơn giản như vẻ bề ngoài thì đã không nghe theo lời đề nghị của công tử rồi.
Nhưng nếu muốn chấp nhận “sự thật” này thì… hơi khó.
“Khụ khụ.” Triệu Nguyên ho khan, chen ngang cuộc trò chuyện của hai thầy trò kia: “Sau lưng công tử nhà họ Trần có quý nhân hỗ trợ. Chức quan của tôi quá thấp, không biết nhiều lắm. Chỉ biết Thứ Sử rất quan tâm chuyện này, dặn dò tôi phải điều tra cẩn thận.”
"À, thế ngài làm gì thì làm đi, cần gì phải lôi ma quỷ vào việc này... Chẳng lẽ lại là quỷ giết à?"
Cố Duệ cảm thấy tên đầu trọc hôm nay có vẻ như không thích nhận ủy thác này. Dù ngay từ đầu Triệu Nguyên đã tung ra nhiều chiêu dụ hoặc, nhưng anh ta vẫn chưa đồng ý.
Là vì bị thương nặng? Hay là…
“Quỷ?” Vẻ mặt Triệu Nguyên có chút khó lường: “Người chết bị mất khuôn mặt… Nếu nói cho chính xác thì hung thủ đã lột da mặt nạn nhân.”
Triệu Nguyên vừa dứt lời, vẻ mặt Cố Duệ, Lý Đại Hùng và tên đầu trọc lập tức thay đổi.
Cái tình huống gì đây?
Vương Tinh thứ hai? Hay Xa phu nhân còn chưa chết?
“Là…” Theo bản năng, tên đầu trọc nghĩ đến Lưu Diên.
Bởi vì cảm thấy chuyện này liên quan đến Lưu Diên nên Lư Dịch Chi kia muốn kéo Khuê Sơn xuống nước?