Chương : 5
Lần này xong rồi, Vương Hạo Anh là kẻ tàn phế, sớm muộn gì cũng chết dù cô có lấy làm chồng thì cũng chẳng khác so với việc cô độc thân là bao nhiêu, nhưng Vương Kì Hạo thì khác anh ta là một kẻ hoàn toàn khoẻ mạng, là một Đại thiếu soái cao lãnh, tài giỏi. Cô lấy anh ta chẳng khác tự tìm đường chết. Không, cô không muốn. Trốn!! Đúng rồi cô sẽ trốn.
Đúng lúc cô đang mở cờ trong bụng vì tìm được cách thoát thì giọng nói uy lãnh lại vang lên:
- Nếu nếu em trốn thêm lần nữa... nhà tù chính phủ mở cửa đợi em.
Cô sợ hãi thật sự, Đồng Âu Hân cô lại có lúc sợ hãi 1 người đến như vậy sao. Hơ, Cái??? Vương Kì Hạo vác cô lên vai mặc cô phản kháng sải đôi chân dài bước ra cửa. Đúng lúc này lại có tiếng nói run run vang lên:
- Khoan đã, cô ta không phải con cháu Hạ gia, sao có thể được thực hiện hôn ước này. Tôi mới là con cháu Hạ gia, là Đại tiểu thư Hạ gia .... Tôi.....
Hạ Doanh Doanh bất bình nên tiếng thì đột khựng lại vì cái tên tảng băng nào đó lại tỏa khí lạnh khắp lễ đường. Vương Kì Hạo nhíu mày tức giận còn Âu Hân thì đang vui sướng như vớ được phao cứu sinh. Vương Kì Hạo nhìn thấy sự vui vẻ trong mắt của Âu Hân thì càng đen mặt " còn nhóc này lại dám thể hiện nét mặt đó sao, không coi anh ra gì nữa rồi à ". Nhất định phải mang về nhà dạy lại
- Hạ tiểu thư hình như có cô nói sai rồi. Không phải là cô không muốn cưới nên Âu Hân mới dám đồng ý sao.
Âu Hân kinh ngạc nhìn Kì Hạo. Anh ta đang nói điên nói rồ gì vậy. Cô nào phải là tự nguyện đồng ý, hơn nữa có là tự nguyện thì cũng là với Vương Hạo Anh chứ đâu phải Vương Kì Hạo anh. Sao anh ta dám ngụy biện nói hươu nói vượn, cô không thể chịu được nữa nên tiếng:
- Tôi...
- Em yên tâm. Có tôi ở đây. tôi bảo vệ em.
Mới vừa lên tiếng Vương Kì Hạo đã chặn lời cô lại. Chẳng hiểu sao nhìn gương mặt anh cùng giọng nói đó cô chẳng muốn phản bác nữa. Cám giác chính là " Thôi anh cứ bảo vệ cô đi ". Trương Hạ Sảnh lúc này đã không thể im lặng được nữa. Cô ta đang vui vẻ vì loại được Đồng Âu Hân cô thì đột nhiên cô lại xuất hiện cùng Kì Hạo, đã vậy Kì Hạo còn bế cô, cô ta còn chưa được như vậy, vậy tại sao Đồng Âu Hân lại được vậy. Cô ta chính là có chết cũng không cam tâm. Cô đường tiểu thư cao quý của Trương gia, thanh mai trúc mã của anh, sao cô ta cam tâm để anh cưới người phụ nữ khác. Nhưng hôn lễ cứ vậy mà diễn ra, cô ta không thể làm gì được ngoài việc nở nụ cười méo mó để chúc mừng ra. Bây giờ chính là cơ hội để cô ta loại đi Đồng Âu Hân
- Hạ tiểu thư, cô nói vậy là có uẩn khúc gì sao
Trương Hạ Sảnh bước đi cao quý, chiếc váy trắng thước tha đi tới trước mặt Hạ Doanh Doanh. Như được giúp, Hạ Doanh Doanh vội cất tiếng sụt sùi rất đáng thương:
- Thực ra, ngay từ đầu tôi đã đồng ý gả đến Vương gia nhưng Hân Hân một hai đòi tôi phải từ chối để em ấy có thể gả vào Vương gia. Em ấy nói " Dù có lấy kẻ tàn phế cũng được, chỉ cần làm Nhị thiếu phu nhân quyền quý em không sợ, hơn nữa anh ta chắc cũng không sống được lâu chỉ cần em làm vợ anh ta, anh ta chết rồi thì tài sản của anh ta sẽ. thuộc về em ". Tôi đã nói " Em đến đó là để làm vợ, để chăm sóc Nhị thiếu soái, em đừng nên nghĩ vậy ". Nhưng em ấy không nghe, hức hức.. Tôi... tôi cũng không còn nói được nữa chỉ có thể đồng ý.
- Thật.. thật như vậy sao.
Trương Hạ Sảnh kẻ nói người phụ họa, khiến cả lễ đường bắt đầu xôn xao
- Hạ tiểu thư nói vậy... thực ra rất chí lí
- Tôi thấy cô dâu kia nhìn rất hiền không ngờ lại mưu mô như vậy.
- Đã nói rồi, đừng trông mặt mà bắt hình dong
.....v...v... mây...mây...
Lúc này Đồng Âu Hân cô thực sự cáu rồi. Các người dám chơi tôi, để xem tôi xử các người thế nào. Tôi cựa quậy để Vương Kì Hạo bỏ xuống, mãi mà Vương Kì Hạo mới buông ra.
Cô quay mặt ra chỗ họ gương mặt vì nước mắt làm nhòe phấn mà lấm lem
- Chị.....sao chị lại nói vậy.
Đúng lúc cô đang mở cờ trong bụng vì tìm được cách thoát thì giọng nói uy lãnh lại vang lên:
- Nếu nếu em trốn thêm lần nữa... nhà tù chính phủ mở cửa đợi em.
Cô sợ hãi thật sự, Đồng Âu Hân cô lại có lúc sợ hãi 1 người đến như vậy sao. Hơ, Cái??? Vương Kì Hạo vác cô lên vai mặc cô phản kháng sải đôi chân dài bước ra cửa. Đúng lúc này lại có tiếng nói run run vang lên:
- Khoan đã, cô ta không phải con cháu Hạ gia, sao có thể được thực hiện hôn ước này. Tôi mới là con cháu Hạ gia, là Đại tiểu thư Hạ gia .... Tôi.....
Hạ Doanh Doanh bất bình nên tiếng thì đột khựng lại vì cái tên tảng băng nào đó lại tỏa khí lạnh khắp lễ đường. Vương Kì Hạo nhíu mày tức giận còn Âu Hân thì đang vui sướng như vớ được phao cứu sinh. Vương Kì Hạo nhìn thấy sự vui vẻ trong mắt của Âu Hân thì càng đen mặt " còn nhóc này lại dám thể hiện nét mặt đó sao, không coi anh ra gì nữa rồi à ". Nhất định phải mang về nhà dạy lại
- Hạ tiểu thư hình như có cô nói sai rồi. Không phải là cô không muốn cưới nên Âu Hân mới dám đồng ý sao.
Âu Hân kinh ngạc nhìn Kì Hạo. Anh ta đang nói điên nói rồ gì vậy. Cô nào phải là tự nguyện đồng ý, hơn nữa có là tự nguyện thì cũng là với Vương Hạo Anh chứ đâu phải Vương Kì Hạo anh. Sao anh ta dám ngụy biện nói hươu nói vượn, cô không thể chịu được nữa nên tiếng:
- Tôi...
- Em yên tâm. Có tôi ở đây. tôi bảo vệ em.
Mới vừa lên tiếng Vương Kì Hạo đã chặn lời cô lại. Chẳng hiểu sao nhìn gương mặt anh cùng giọng nói đó cô chẳng muốn phản bác nữa. Cám giác chính là " Thôi anh cứ bảo vệ cô đi ". Trương Hạ Sảnh lúc này đã không thể im lặng được nữa. Cô ta đang vui vẻ vì loại được Đồng Âu Hân cô thì đột nhiên cô lại xuất hiện cùng Kì Hạo, đã vậy Kì Hạo còn bế cô, cô ta còn chưa được như vậy, vậy tại sao Đồng Âu Hân lại được vậy. Cô ta chính là có chết cũng không cam tâm. Cô đường tiểu thư cao quý của Trương gia, thanh mai trúc mã của anh, sao cô ta cam tâm để anh cưới người phụ nữ khác. Nhưng hôn lễ cứ vậy mà diễn ra, cô ta không thể làm gì được ngoài việc nở nụ cười méo mó để chúc mừng ra. Bây giờ chính là cơ hội để cô ta loại đi Đồng Âu Hân
- Hạ tiểu thư, cô nói vậy là có uẩn khúc gì sao
Trương Hạ Sảnh bước đi cao quý, chiếc váy trắng thước tha đi tới trước mặt Hạ Doanh Doanh. Như được giúp, Hạ Doanh Doanh vội cất tiếng sụt sùi rất đáng thương:
- Thực ra, ngay từ đầu tôi đã đồng ý gả đến Vương gia nhưng Hân Hân một hai đòi tôi phải từ chối để em ấy có thể gả vào Vương gia. Em ấy nói " Dù có lấy kẻ tàn phế cũng được, chỉ cần làm Nhị thiếu phu nhân quyền quý em không sợ, hơn nữa anh ta chắc cũng không sống được lâu chỉ cần em làm vợ anh ta, anh ta chết rồi thì tài sản của anh ta sẽ. thuộc về em ". Tôi đã nói " Em đến đó là để làm vợ, để chăm sóc Nhị thiếu soái, em đừng nên nghĩ vậy ". Nhưng em ấy không nghe, hức hức.. Tôi... tôi cũng không còn nói được nữa chỉ có thể đồng ý.
- Thật.. thật như vậy sao.
Trương Hạ Sảnh kẻ nói người phụ họa, khiến cả lễ đường bắt đầu xôn xao
- Hạ tiểu thư nói vậy... thực ra rất chí lí
- Tôi thấy cô dâu kia nhìn rất hiền không ngờ lại mưu mô như vậy.
- Đã nói rồi, đừng trông mặt mà bắt hình dong
.....v...v... mây...mây...
Lúc này Đồng Âu Hân cô thực sự cáu rồi. Các người dám chơi tôi, để xem tôi xử các người thế nào. Tôi cựa quậy để Vương Kì Hạo bỏ xuống, mãi mà Vương Kì Hạo mới buông ra.
Cô quay mặt ra chỗ họ gương mặt vì nước mắt làm nhòe phấn mà lấm lem
- Chị.....sao chị lại nói vậy.