Chương 44: Ngoại truyện :"tình yêu trắc trở của Anh Thư "
Từ ngày hai em bé ra đời ngôi biệt thự của hai người tràn đầy tiếng cười ấm áp.Ông bà ngoại của Nhật Nam thay nhau bế chắt mỗi người một bé không ai tỵ ai cả.
Đến người làm bố mẹ như An Nhi chẳng mấy khi phải chăm con trừ những lúc e bé bú sữa mẹ.
Con trai được Nhật Nam đặt là Gia Bảo con gái đặt là Gia An,hai bé giống hệt nhau nếu đặt chung khó có thể phân biệt được đâu là anh đâu là em.
Anh Thư rất thường xuyên đến nhà thăm hai nhóc,đến nhiều khiến hai bé quen mặt luôn,thấy cô là cười tít cả mắt.An Nhi trêu cô rằng:
"Nếu thích quá thì lấy chồng đi rồi có em bé ngay thôi mà,Anh Thư toàn cười trừ thôi,tính tình cô hướng nội,có nhiều anh cũng theo tỏ tình nhưng bị cái bóng quá lớn của Nhật Nam ảnh hưởng nên cô nàng khó tính hơn trong việc chọn bạn trai.
Mãi mới đồng ý được một anh học cùng đại học nhưng vì bằng tuổi nên hai người cãi nhau chí chóe suốt ngày không ai nhường ai cả.
Nghe Anh Thư kể mà cũng buồn cho cô.Bố mẹ Anh thư thì cũng biết qua cả hai đều yêu quý cậu, nhưng bố mẹ cậu thì hình như có vẻ không thích Anh Thư cho lắm.
Nhà cậu ấy ở thành phố A này,gia đình cũng thuộc hàng trâm anh thế phiệt nên muốn tìm một bạn gái danh môn cho cậu ấy.
Ngày cậu ấy dắt Anh Thư về ra mắt gia đình cậu ấy cũng gọi cả cô bạn mà gia đình muốn tác hợp cho cậu đến để dùng bữa cùng.
Ngày hôm đấy Anh Thư khó chịu vô cùng,cô ấm ức đến phát khóc may mà Tuấn Kiệt bạn trai của cô là người hiểu lí lẽ, nhanh chóng chào mọi người rồi dắt cô đi luôn.
Hai người đấy cũng trắc trở mãi mới yêu được nhau nhưng gặp sự cố bên người nhà nên cũng hay cãi vã.Lúc tâm sự với An Nhi nước mắt cô trào ra,giờ yêu cũng khổ mà không yêu cũng khổ.
Vừa nhắc tào tháo,tào tháo gọi đến luôn,Tuấn Kiệt gọi điện đến:" Tình yêu nhỏ em đang ở đâu thế anh đến đón nhé".Nghe thấy giọng nói đó
An Nhi liền mời người yêu của Anh Thư đến đây để ra mắt rồi dùng cơm luôn.
Một lúc sau một chàng trai có vẻ ngoài khôi ngô xuất hiện,bề ngoài của cậu bạn này đúng như Anh Thư miêu tả trông rất hiền và thư sinh.
Cậu mang đến giỏ quà và một ít đồ chơi ra mắt hai bé,tính ra cũng là một người tâm lý và chỉn chu.
Tuấn Kiệt đến được một lúc thì Nhật Nam về,hai người ngồi phòng khách uống nước và đánh cờ,có vẻ cũng nhanh hợp nhau.Một lúc sau bác giúp việc gọi mọi người đã đến giờ dùng cơm.
An Nhi và Anh Thư hai người bế hai bé ra,lúc nhìn thấy em bé mắt Tuấn Kiệt rất thích thú,trêu hai bé suốt,còn tranh cả bế với Anh Thư.
An Nhi thấy thế thì trêu ghẹo hai người:
"Cả hai người đều thích thì cưới đi thôi còn chờ gì nữa",Tuấn Kiệt quay ra ánh mắt buồn bã nhưng vẫn cố nở nụ cười.
Ông bà không muốn ngồi cùng lũ trẻ,muốn để cho bọn chúng được tự do nên bồng hai bé vào phòng.
Mọi người ăn uống vui vẻ,Anh Thư giường như có tâm sự.
Khi ra về An Nhi không quên mời nếu rảnh sau này đến đây chơi nhiều hơn nữa,Tuấn Kiệt quay ra cười và nói rất sẵn lòng.
Buổi tối khi Nhật Nam tắm xong đi ra ngoài thì thấy An Nhi trầm ngâm như kiểu có tâm sự,anh gặng hỏi mãi cô mới nói ra.
Cô có mỗi Anh Thư là bạn thân nên cũng lo lắng cho cô ấy,cũng muốn cô ấy được hạnh phúc nhưng hôm nay nghe Anh Thư kể cô lại thấy ngao ngán cho chuyện tình của hai người đó.
Nhật Nam hỏi,e có biết gia đình Tuấn Kiệt ở đâu không,họ gì thế?.
An Nhi ngẫm nghĩ lúc rồi mới nhớ ra:"Anh Thư nói nhà cậu ấy thuộc hàng quan chức hình như họ Đỗ,nhà ở khu tòa nhà Quân Đội,thấy cậu ấy không muốn nói nên em không hỏi nữa,em cũng không nhớ rõ cho lắm ".
Nếu nhà họ Đỗ ở Thành Phố A gần khu quân đội vậy thì là gia tộc họ Đỗ rồi,gia đình đó đời đời cha truyền con nối,đời của bố Tuấn Kiệt là Đỗ bí thư.
Những gia đình như thế cưới hỏi hay chọn hình thức liên hôn để củng cố địa vị mình lắm,lần này Anh Thư phải chịu thiệt thòi rồi.Nhật Nam thở dài trả lời cô.
Nghe thấy thế lòng An Nhi cũng rầu rĩ theo,sao số của Anh thư số khổ vậy,chắc là Tuấn Kiệt giấu gia cảnh không cho Anh Thư biết nên nhìn cậu ấy giờ cũng còn vô tư lắm,mà em trông thấy Tuấn Kiệt cũng thật lòng,không biết tình yêu họ sẽ ra sao có trắc trở như tụi mình không.
Nhật Nam kéo cô vào lòng rồi nhẹ nói: "thôi mọi chuyện cứ theo tự nhiên đi,giờ e lo lắng cũng được ích gì,giờ đi ngủ thôi bà xã ",nói rồi anh tắt đèn ôm cô đi ngủ,hai người họ lại trải một đêm tuyệt vời,ánh đèn ngủ soi rọi bóng hai người chồng lên nhau,lại một đêm tuyệt vời cho hạnh phúc của họ.
Đến người làm bố mẹ như An Nhi chẳng mấy khi phải chăm con trừ những lúc e bé bú sữa mẹ.
Con trai được Nhật Nam đặt là Gia Bảo con gái đặt là Gia An,hai bé giống hệt nhau nếu đặt chung khó có thể phân biệt được đâu là anh đâu là em.
Anh Thư rất thường xuyên đến nhà thăm hai nhóc,đến nhiều khiến hai bé quen mặt luôn,thấy cô là cười tít cả mắt.An Nhi trêu cô rằng:
"Nếu thích quá thì lấy chồng đi rồi có em bé ngay thôi mà,Anh Thư toàn cười trừ thôi,tính tình cô hướng nội,có nhiều anh cũng theo tỏ tình nhưng bị cái bóng quá lớn của Nhật Nam ảnh hưởng nên cô nàng khó tính hơn trong việc chọn bạn trai.
Mãi mới đồng ý được một anh học cùng đại học nhưng vì bằng tuổi nên hai người cãi nhau chí chóe suốt ngày không ai nhường ai cả.
Nghe Anh Thư kể mà cũng buồn cho cô.Bố mẹ Anh thư thì cũng biết qua cả hai đều yêu quý cậu, nhưng bố mẹ cậu thì hình như có vẻ không thích Anh Thư cho lắm.
Nhà cậu ấy ở thành phố A này,gia đình cũng thuộc hàng trâm anh thế phiệt nên muốn tìm một bạn gái danh môn cho cậu ấy.
Ngày cậu ấy dắt Anh Thư về ra mắt gia đình cậu ấy cũng gọi cả cô bạn mà gia đình muốn tác hợp cho cậu đến để dùng bữa cùng.
Ngày hôm đấy Anh Thư khó chịu vô cùng,cô ấm ức đến phát khóc may mà Tuấn Kiệt bạn trai của cô là người hiểu lí lẽ, nhanh chóng chào mọi người rồi dắt cô đi luôn.
Hai người đấy cũng trắc trở mãi mới yêu được nhau nhưng gặp sự cố bên người nhà nên cũng hay cãi vã.Lúc tâm sự với An Nhi nước mắt cô trào ra,giờ yêu cũng khổ mà không yêu cũng khổ.
Vừa nhắc tào tháo,tào tháo gọi đến luôn,Tuấn Kiệt gọi điện đến:" Tình yêu nhỏ em đang ở đâu thế anh đến đón nhé".Nghe thấy giọng nói đó
An Nhi liền mời người yêu của Anh Thư đến đây để ra mắt rồi dùng cơm luôn.
Một lúc sau một chàng trai có vẻ ngoài khôi ngô xuất hiện,bề ngoài của cậu bạn này đúng như Anh Thư miêu tả trông rất hiền và thư sinh.
Cậu mang đến giỏ quà và một ít đồ chơi ra mắt hai bé,tính ra cũng là một người tâm lý và chỉn chu.
Tuấn Kiệt đến được một lúc thì Nhật Nam về,hai người ngồi phòng khách uống nước và đánh cờ,có vẻ cũng nhanh hợp nhau.Một lúc sau bác giúp việc gọi mọi người đã đến giờ dùng cơm.
An Nhi và Anh Thư hai người bế hai bé ra,lúc nhìn thấy em bé mắt Tuấn Kiệt rất thích thú,trêu hai bé suốt,còn tranh cả bế với Anh Thư.
An Nhi thấy thế thì trêu ghẹo hai người:
"Cả hai người đều thích thì cưới đi thôi còn chờ gì nữa",Tuấn Kiệt quay ra ánh mắt buồn bã nhưng vẫn cố nở nụ cười.
Ông bà không muốn ngồi cùng lũ trẻ,muốn để cho bọn chúng được tự do nên bồng hai bé vào phòng.
Mọi người ăn uống vui vẻ,Anh Thư giường như có tâm sự.
Khi ra về An Nhi không quên mời nếu rảnh sau này đến đây chơi nhiều hơn nữa,Tuấn Kiệt quay ra cười và nói rất sẵn lòng.
Buổi tối khi Nhật Nam tắm xong đi ra ngoài thì thấy An Nhi trầm ngâm như kiểu có tâm sự,anh gặng hỏi mãi cô mới nói ra.
Cô có mỗi Anh Thư là bạn thân nên cũng lo lắng cho cô ấy,cũng muốn cô ấy được hạnh phúc nhưng hôm nay nghe Anh Thư kể cô lại thấy ngao ngán cho chuyện tình của hai người đó.
Nhật Nam hỏi,e có biết gia đình Tuấn Kiệt ở đâu không,họ gì thế?.
An Nhi ngẫm nghĩ lúc rồi mới nhớ ra:"Anh Thư nói nhà cậu ấy thuộc hàng quan chức hình như họ Đỗ,nhà ở khu tòa nhà Quân Đội,thấy cậu ấy không muốn nói nên em không hỏi nữa,em cũng không nhớ rõ cho lắm ".
Nếu nhà họ Đỗ ở Thành Phố A gần khu quân đội vậy thì là gia tộc họ Đỗ rồi,gia đình đó đời đời cha truyền con nối,đời của bố Tuấn Kiệt là Đỗ bí thư.
Những gia đình như thế cưới hỏi hay chọn hình thức liên hôn để củng cố địa vị mình lắm,lần này Anh Thư phải chịu thiệt thòi rồi.Nhật Nam thở dài trả lời cô.
Nghe thấy thế lòng An Nhi cũng rầu rĩ theo,sao số của Anh thư số khổ vậy,chắc là Tuấn Kiệt giấu gia cảnh không cho Anh Thư biết nên nhìn cậu ấy giờ cũng còn vô tư lắm,mà em trông thấy Tuấn Kiệt cũng thật lòng,không biết tình yêu họ sẽ ra sao có trắc trở như tụi mình không.
Nhật Nam kéo cô vào lòng rồi nhẹ nói: "thôi mọi chuyện cứ theo tự nhiên đi,giờ e lo lắng cũng được ích gì,giờ đi ngủ thôi bà xã ",nói rồi anh tắt đèn ôm cô đi ngủ,hai người họ lại trải một đêm tuyệt vời,ánh đèn ngủ soi rọi bóng hai người chồng lên nhau,lại một đêm tuyệt vời cho hạnh phúc của họ.