Chương 40: Kế hoạch tất niên
Khi An Nhi và Nhật Nam về lại thành phố thì cũng gần đến tết rồi,đã 3 năm cô không được đón tết ở quê hương,tết ở bên đó không to như ở bên mình.
Từ ngày cô trở về,các nhân viên trong công ty cảm thấy dễ thở hơn rất là nhiều.Mọi người thấy xếp dễ tính hơn,hay cười hơn và nhất là không bắt tăng ca nữa.
Ai cũng thầm cảm ơn và tò mò muốn biết người phụ nữ quyền lực của xếp như thế nào mà một người đàn ông lạnh lùng như tảng băng có thể tan chảy ra một cách nhanh chóng như thế.
Gần cuối năm nên mọi công việc đều bận rộn hơn cũng một phần do thời gian Nhật Nam đi cùng cô làm thiện nguyện nên công việc bị dồn lại.
Nhật Nam vẫn đưa đón cô đi làm mỗi ngày,ai ai cũng ngưỡng mộ cô có bạn trai chu đáo nhiệt tình và đẹp trai.
Anh Thư vẫn thường xuyên ganh tỵ với Nhật Nam cô nói:
"Muốn rủ cậu đi chơi xa thật khó quá,chỉ được đi có một buổi chiều cậu đã bị đón về thật phiền mà".
An nhi cười tươi:"cô nương ơi tôi đã tháp tùng cả buổi chiều rồi còn chưa hài lòng sao,thôi bây giờ thích ăn gì nào tớ mời ".
Vừa nói dứt thì tiếng chuông điện thoại reo,nhìn điện thoại cô mỉm cười,Anh Thư quay sang nhìn rồi hò lên:"đấy tớ bảo mà,nhắc tào tháo,tào tháo đến liền kìa,còn ăn uống gì nữa chứ ".
"Alo,tớ nghe nè "
"Đang ở đâu tớ đến đón ".
Cô quay sang nhìn Anh thư rồi cười,để tớ gửi địa chỉ nhé.
Anh Thư quay sang gào lên cái đồ có sắc quên bạn,cô dỗi quay mặt đi.An Nhi lại một phen dỗ dành Anh Thư mới dịu đi.
Nhật Nam đến nơi,An Nhi vẫy tay chào tạm biệt rồi đi ra,cậu mở cửa xe cho cô rồi lái đi.
"Hôm nay đi chơi có vui không,sao không thấy cậu mua sắm gì thế?".
An Nhi trả lời:"tớ tháp tùng Anh Thư đi thôi chứ không có ý định mua gì cả,sao hôm nay cậu về sớm thế,sao bảo cuối năm bận nhiều lắm mà".
"Đưa đón cậu không bao giờ tớ bận cả,cậu biết mà".
"Thế ăn gì chưa,chúng mình đi ăn đi,cậu thích ăn gì nào,lát tớ có chuyện muốn bàn với cậu".
Hai người vào một nhà hàng chuyên đồ Âu,với không gian kiến trúc Pháp sang trọng tinh tế với gam màu vàng nâu trầm ấm rất thích hợp cho những buổi hẹn hò.
Nhân viên mang thực đơn ra mời chọn món.Nhật Nam đưa về phía An Nhi bảo cô chọn.
Menu nhà hàng đều phong phú và đa dạng cô chọn 2 phần súp hải sản kiểu Pháp,bánh Macaron,gà sốt vang và 2 phần bit tết.Tiếng đàn violon cất lên mang đến những điệu nhạc du dương lòng người.
An Nhi hỏi:"lúc nãy bảo có chuyện gì muốn nói với tớ thế?".
Nhật Nam từ từ nói:"đêm 30 tết công ty tổ chức tất niên cuối năm cậu phải đi với tớ nhé?".
"Ừ, để tớ sắp xếp công việc,mình tổ chức xong tất niên tớ muốn về thăm ông bà nữa,ông bà ở một mình chắc buồn lắm".
Có chứ cậu không nhắc tớ cũng nhớ mà.
Hai người ăn uống xong xuôi thấy thời gian còn sớm Nhật Nam đưa cô lên tòa nhà cao nhất thành phố để ngắm cảnh.
Nhìn từ trên cao xuống thành phố nhỏ bé đến kì lạ,các ánh đèn les chiếu sáng khiến thành phố trông rực rỡ xa hoa hơn.
Trải qua nhiều việc tình cảm của hai người ngày càng bền chặt và hiểu nhau nhiều hơn.
Họ đứng tay trong tay và ôm chặt lấy nhau,thời gian như dừng lại vì hai người.Tình yêu không phải là thứ thề non hẹn biển mà là những điều thực tế nhất,cô yêu anh và anh cũng yêu cô.
Nhật Nam đưa cô về nhà,đoạn đường rất gần nhưng cậu đi thật chậm.Ở bên cạnh cô không lúc nào cậu thấy đủ cả.
Hôn nhẹ lên trán,Nhật Nam nói:"ngủ ngon nhé",mai tớ đến đón cậu.
Từ ngày cô trở về,các nhân viên trong công ty cảm thấy dễ thở hơn rất là nhiều.Mọi người thấy xếp dễ tính hơn,hay cười hơn và nhất là không bắt tăng ca nữa.
Ai cũng thầm cảm ơn và tò mò muốn biết người phụ nữ quyền lực của xếp như thế nào mà một người đàn ông lạnh lùng như tảng băng có thể tan chảy ra một cách nhanh chóng như thế.
Gần cuối năm nên mọi công việc đều bận rộn hơn cũng một phần do thời gian Nhật Nam đi cùng cô làm thiện nguyện nên công việc bị dồn lại.
Nhật Nam vẫn đưa đón cô đi làm mỗi ngày,ai ai cũng ngưỡng mộ cô có bạn trai chu đáo nhiệt tình và đẹp trai.
Anh Thư vẫn thường xuyên ganh tỵ với Nhật Nam cô nói:
"Muốn rủ cậu đi chơi xa thật khó quá,chỉ được đi có một buổi chiều cậu đã bị đón về thật phiền mà".
An nhi cười tươi:"cô nương ơi tôi đã tháp tùng cả buổi chiều rồi còn chưa hài lòng sao,thôi bây giờ thích ăn gì nào tớ mời ".
Vừa nói dứt thì tiếng chuông điện thoại reo,nhìn điện thoại cô mỉm cười,Anh Thư quay sang nhìn rồi hò lên:"đấy tớ bảo mà,nhắc tào tháo,tào tháo đến liền kìa,còn ăn uống gì nữa chứ ".
"Alo,tớ nghe nè "
"Đang ở đâu tớ đến đón ".
Cô quay sang nhìn Anh thư rồi cười,để tớ gửi địa chỉ nhé.
Anh Thư quay sang gào lên cái đồ có sắc quên bạn,cô dỗi quay mặt đi.An Nhi lại một phen dỗ dành Anh Thư mới dịu đi.
Nhật Nam đến nơi,An Nhi vẫy tay chào tạm biệt rồi đi ra,cậu mở cửa xe cho cô rồi lái đi.
"Hôm nay đi chơi có vui không,sao không thấy cậu mua sắm gì thế?".
An Nhi trả lời:"tớ tháp tùng Anh Thư đi thôi chứ không có ý định mua gì cả,sao hôm nay cậu về sớm thế,sao bảo cuối năm bận nhiều lắm mà".
"Đưa đón cậu không bao giờ tớ bận cả,cậu biết mà".
"Thế ăn gì chưa,chúng mình đi ăn đi,cậu thích ăn gì nào,lát tớ có chuyện muốn bàn với cậu".
Hai người vào một nhà hàng chuyên đồ Âu,với không gian kiến trúc Pháp sang trọng tinh tế với gam màu vàng nâu trầm ấm rất thích hợp cho những buổi hẹn hò.
Nhân viên mang thực đơn ra mời chọn món.Nhật Nam đưa về phía An Nhi bảo cô chọn.
Menu nhà hàng đều phong phú và đa dạng cô chọn 2 phần súp hải sản kiểu Pháp,bánh Macaron,gà sốt vang và 2 phần bit tết.Tiếng đàn violon cất lên mang đến những điệu nhạc du dương lòng người.
An Nhi hỏi:"lúc nãy bảo có chuyện gì muốn nói với tớ thế?".
Nhật Nam từ từ nói:"đêm 30 tết công ty tổ chức tất niên cuối năm cậu phải đi với tớ nhé?".
"Ừ, để tớ sắp xếp công việc,mình tổ chức xong tất niên tớ muốn về thăm ông bà nữa,ông bà ở một mình chắc buồn lắm".
Có chứ cậu không nhắc tớ cũng nhớ mà.
Hai người ăn uống xong xuôi thấy thời gian còn sớm Nhật Nam đưa cô lên tòa nhà cao nhất thành phố để ngắm cảnh.
Nhìn từ trên cao xuống thành phố nhỏ bé đến kì lạ,các ánh đèn les chiếu sáng khiến thành phố trông rực rỡ xa hoa hơn.
Trải qua nhiều việc tình cảm của hai người ngày càng bền chặt và hiểu nhau nhiều hơn.
Họ đứng tay trong tay và ôm chặt lấy nhau,thời gian như dừng lại vì hai người.Tình yêu không phải là thứ thề non hẹn biển mà là những điều thực tế nhất,cô yêu anh và anh cũng yêu cô.
Nhật Nam đưa cô về nhà,đoạn đường rất gần nhưng cậu đi thật chậm.Ở bên cạnh cô không lúc nào cậu thấy đủ cả.
Hôn nhẹ lên trán,Nhật Nam nói:"ngủ ngon nhé",mai tớ đến đón cậu.