Chương 33: Tin tức của An Nhi và ông bà nội tìm đến
Cô cùng mọi người phân loại đám trẻ trong khu vực sạt lở đất, những đứa trẻ của nhà ai thì ghi danh sách gửi về nhà đấy.
Từ khi tới đây cô mới biết thì ra con người ta có thể bận rộn tới vậy. Những đứa trẻ ở đây trải qua ranh giới của sự sống và cái chết chịu một sự tổn thương quá lớn về tinh thần.
Đoàn giáo viên của trường ra sức làm việc, có rất nhiều phóng viên về đây để phỏng vấn và quay lại toàn cảnh sạt lở.
Bao nhiêu ngày qua cô bận rộn chăm sóc lũ trẻ, nỗi đau và bệnh tình của cô dường như cũng giảm đi không ít có lẽ bác sĩ nói đúng thời gian là liều thuốc hiệu quả nhất để chữa lành những bi thương.
Sau một ngày vất vả cô ngồi trên một bãi cỏ nhìn những đứa trẻ đang nô đùa phía xa xa, có một phóng viên đã nhanh tay chụp lại được cảnh này. Cô ngồi tựa vào gốc cây đôi mắt cô đầy ưu thương và buồn bã.
Do hoạt động thiện nguyện nên các tổ chức bắt đầu quyên góp ủng hộ tiền bạc và vật chất nên mới phá vỡ được hoàn cảnh khó khăn của khu vực sạt lở.
Tiếng chuông điện thoại kêu lên,An Nhi nhìn thì thấy người gọi là Anh Thư.
"Sao mãi cậu mới nghe điện thế,tớ xem ti vi thấy khu vực chỗ cậu ở có thiên tai,cậu có sao không?,có ổn không?".
Hàng loạt câu hỏi khiến An Nhi không biết trả lời từ đâu:"tớ không sao,cậu định tống tiền hay sao mà hỏi liền vậy".Cô cười nói.
Anh Thư sụt sùi khóc:"tự yên cậu bỏ đi như thế,cậu không coi tớ là bạn à,có bệnh cũng giấu một mình không nói",lần nào gọi đến cũng nghe tiếng Anh thư khóc mà cô rối hết cả tâm trạng.
Biết mình đuối lý nên An Nhi nhỏ giọng:"tớ biết rồi mà,tớ không có việc gì,ở đây ăn tốt,ngủ tốt",lần sau gọi điện tới đừng khóc nữa không tớ không dám nghe điện thoại nữa đâu.
An Thư nghe thấy thế thì nín khóc luôn,cô nghẹn nào nói:"bao giờ cậu trở về vậy,Nhật Nam tìm cậu điêu đứng luôn,cậu cũng thật là nói đi là đi luôn".
Nghe đến Nhật Nam trái tim cô liền thắt lại,cô không dám hỏi han tin tức về cậu,những tưởng thời gian có thể làm cô nguôi ngoai nhưng cô đã nhầm.
Sau khi mọi việc đi vào ổn định đoàn người của An Nhi hoàn thành công việc và trở về trường,mọi người ai cũng mệt nên chia tay nhau ai về nhà đấy luôn.
Hình ảnh vô tình của phóng viên chụp cô được đưa lên báo,khi nhìn thấy tấm ảnh đấy tay Nhật Nam run run không tin vào mắt mình.
Kia không phải là người con gái ngày đêm cậu ngóng chờ mà trông mong kia sao,nhìn cô có vẻ như gầy và đen đi,ánh mắt cô đầy ưu thương không còn trong trẻo linh động như trước kia nữa cậu thấy thật xót xa.
Nhìn địa chỉ trên tờ báo cậu vội thu xếp công việc để đi tìm cô,cậu sẽ không bao giờ để lạc mất cô nữa,sẽ tôn trọng mọi quyết định của cô.Sẽ dùng tình yêu của mình để bảo vệ cô.
Trước khi đi cậu lại nhận được cuộc hẹn,cậu bỡ ngỡ và bàng hoàng khi biết người gọi đến là ai.
Vội vàng đến chỗ hẹn,từ xa cậu đã thấy hai ông bà tuổi tác tương đương ông bà ngoại cậu.
Cậu lễ phép chào:"cháu chào ông bà ạ!ông bà có phải là..."cậu hỏi trong sự tò mò và ngạc nhiên.
Chào cháu,ông xin tự giới thiệu:"ông bà là ông bà nội của An Nhiên".
Chuyện của con bé ông bà mới biết gần đây thôi,ông bà mới trở về nước,thật sự không ngờ bố con bé lại đối xử với nó như thế.Ngày trước khi mẹ An Nhiên qua đời ông bà chán nản và thất vọng về bố con bé nên mới quyết định ra nước ngoài định cư.
Ngày ông bà đi muốn cho An Nhiên theo cùng để chăm sóc con bé nhưng An Nhiên nó không muốn đi cùng ông bà,có lẽ vì con bé vừa mất mẹ nên tinh thần sa sút.Bố con bé lại hứa sẽ chăm sóc tốt cho nó nhưng ai ngờ đâu.
Từ khi biết chuyện bệnh tình từ trường học rồi sự bỏ đi trong cô đơn của An Nhiên ông bà cũng rối trong lòng và lo lắng cho con bé.
Cháu có tin tức gì thì báo cho ông bà nhé,ông bà muốn đưa con bé ra nước ngoài chữa bệnh,ở bên đó trang thiết bị có lẽ sẽ tốt hơn.
Từ khi tới đây cô mới biết thì ra con người ta có thể bận rộn tới vậy. Những đứa trẻ ở đây trải qua ranh giới của sự sống và cái chết chịu một sự tổn thương quá lớn về tinh thần.
Đoàn giáo viên của trường ra sức làm việc, có rất nhiều phóng viên về đây để phỏng vấn và quay lại toàn cảnh sạt lở.
Bao nhiêu ngày qua cô bận rộn chăm sóc lũ trẻ, nỗi đau và bệnh tình của cô dường như cũng giảm đi không ít có lẽ bác sĩ nói đúng thời gian là liều thuốc hiệu quả nhất để chữa lành những bi thương.
Sau một ngày vất vả cô ngồi trên một bãi cỏ nhìn những đứa trẻ đang nô đùa phía xa xa, có một phóng viên đã nhanh tay chụp lại được cảnh này. Cô ngồi tựa vào gốc cây đôi mắt cô đầy ưu thương và buồn bã.
Do hoạt động thiện nguyện nên các tổ chức bắt đầu quyên góp ủng hộ tiền bạc và vật chất nên mới phá vỡ được hoàn cảnh khó khăn của khu vực sạt lở.
Tiếng chuông điện thoại kêu lên,An Nhi nhìn thì thấy người gọi là Anh Thư.
"Sao mãi cậu mới nghe điện thế,tớ xem ti vi thấy khu vực chỗ cậu ở có thiên tai,cậu có sao không?,có ổn không?".
Hàng loạt câu hỏi khiến An Nhi không biết trả lời từ đâu:"tớ không sao,cậu định tống tiền hay sao mà hỏi liền vậy".Cô cười nói.
Anh Thư sụt sùi khóc:"tự yên cậu bỏ đi như thế,cậu không coi tớ là bạn à,có bệnh cũng giấu một mình không nói",lần nào gọi đến cũng nghe tiếng Anh thư khóc mà cô rối hết cả tâm trạng.
Biết mình đuối lý nên An Nhi nhỏ giọng:"tớ biết rồi mà,tớ không có việc gì,ở đây ăn tốt,ngủ tốt",lần sau gọi điện tới đừng khóc nữa không tớ không dám nghe điện thoại nữa đâu.
An Thư nghe thấy thế thì nín khóc luôn,cô nghẹn nào nói:"bao giờ cậu trở về vậy,Nhật Nam tìm cậu điêu đứng luôn,cậu cũng thật là nói đi là đi luôn".
Nghe đến Nhật Nam trái tim cô liền thắt lại,cô không dám hỏi han tin tức về cậu,những tưởng thời gian có thể làm cô nguôi ngoai nhưng cô đã nhầm.
Sau khi mọi việc đi vào ổn định đoàn người của An Nhi hoàn thành công việc và trở về trường,mọi người ai cũng mệt nên chia tay nhau ai về nhà đấy luôn.
Hình ảnh vô tình của phóng viên chụp cô được đưa lên báo,khi nhìn thấy tấm ảnh đấy tay Nhật Nam run run không tin vào mắt mình.
Kia không phải là người con gái ngày đêm cậu ngóng chờ mà trông mong kia sao,nhìn cô có vẻ như gầy và đen đi,ánh mắt cô đầy ưu thương không còn trong trẻo linh động như trước kia nữa cậu thấy thật xót xa.
Nhìn địa chỉ trên tờ báo cậu vội thu xếp công việc để đi tìm cô,cậu sẽ không bao giờ để lạc mất cô nữa,sẽ tôn trọng mọi quyết định của cô.Sẽ dùng tình yêu của mình để bảo vệ cô.
Trước khi đi cậu lại nhận được cuộc hẹn,cậu bỡ ngỡ và bàng hoàng khi biết người gọi đến là ai.
Vội vàng đến chỗ hẹn,từ xa cậu đã thấy hai ông bà tuổi tác tương đương ông bà ngoại cậu.
Cậu lễ phép chào:"cháu chào ông bà ạ!ông bà có phải là..."cậu hỏi trong sự tò mò và ngạc nhiên.
Chào cháu,ông xin tự giới thiệu:"ông bà là ông bà nội của An Nhiên".
Chuyện của con bé ông bà mới biết gần đây thôi,ông bà mới trở về nước,thật sự không ngờ bố con bé lại đối xử với nó như thế.Ngày trước khi mẹ An Nhiên qua đời ông bà chán nản và thất vọng về bố con bé nên mới quyết định ra nước ngoài định cư.
Ngày ông bà đi muốn cho An Nhiên theo cùng để chăm sóc con bé nhưng An Nhiên nó không muốn đi cùng ông bà,có lẽ vì con bé vừa mất mẹ nên tinh thần sa sút.Bố con bé lại hứa sẽ chăm sóc tốt cho nó nhưng ai ngờ đâu.
Từ khi biết chuyện bệnh tình từ trường học rồi sự bỏ đi trong cô đơn của An Nhiên ông bà cũng rối trong lòng và lo lắng cho con bé.
Cháu có tin tức gì thì báo cho ông bà nhé,ông bà muốn đưa con bé ra nước ngoài chữa bệnh,ở bên đó trang thiết bị có lẽ sẽ tốt hơn.