Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Thiếu Niên Ca Hành

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Thiếu Niên Ca Hành
  3. Chương : 197

Chương : 197

Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn

***

"Thu thủy thì chí, bách xuyên quán hà; kính lưu chi đại, lưỡng sĩ chử nhai chi gian, bất biện ngưu mã. Vu thị yên hà bá hân nhiên tự hỉ, dĩ thiên hạ chi mỹ vi tẫn tại kỷ. Thuận lưu nhi đông hành, chí vu bắc hải, đông diện nhi thị, bất kiến thủy đoan." Thiếu niên áo đỏ vén gấu quần ngâm chân trong nước, trường kiếm cắm bên chân, nhìn biển rộng vô tận tự nhủ: “Ta đúng là hà bá ếch ngồi đáy giếng, nay thấy biển Đông Cập mới biết cảnh đẹp tuyệt mỹ trên thế gian.”

Hắn đang tự cảm khái lại nghe bên cạnh vang lên một tiếng cười ‘xì xì’. Hắn xoay người lại, thấy một cô gái trẻ tuổi mặc áo vải đang ngồi xổm cách mình không xa, ngẩng đầu lên nhìn hắn. Làn da cô bị gió biển thổi suốt ngày đêm nên đã hơi ngăm đen, thế nhưng cặp mắt vẫn sáng ngời như châu ngọc. Đôi mắt nhìn quanh, mỉm cười dịu dàng. Bên cạnh cô bé là một cái giỏi trúc, bên trong là một số vỏ sò vừa nhặt được trên bờ cát.

Thiếu niên áo đỏ gãi đầu một cái: “Cô nương, ta là người đất liền chưa từng thấy biển. Lần này được thấy không kiềm chế được cảm xúc trong lòng, khiến cô cười chê rồi.”

“Hiểu rồi, nói chuyện nho nhã, vừa nghe là biết công tử thế gia trong đất liền rồi.” Cô gái đứng dậy, vung vẩy giỏ trúc trong tay, đổ một ít nước biển trong đó ra. Có điều, ngươi chỉ mới thấy một chút thôi. Phải thật sự ra biển, chứng kiển biển rộng vô tận mới coi là thật sự thấy biển Đông Cập.”

“Hả? Nghe cô nương nói mà ta cũng thấy ngứa ngáy, cô nương từng ra biển chưa?” Thiếu niên áo đỏ hỏi.

Cô gái da đen kia cười một tiếng, để lộ hàm răng trắng toát: “Ta là ngư dân lớn lên bên bờ biển, làm gì có chuyện chưa từng ra biển. Chỉ có điều ta vốn là con gái, không thể ra biển bắt cá, chỉ thỉnh thoảng theo cha ra xem chút thôi. Được rồi, ta đi đây. Ngươi cứ từ từ ngắm biển.”

“Cô nương đi đâu?” Thiếu niên áo đỏ hỏi.

“Tới chợ cá, thuyền bè ra biển hôm trước đều đã về, hôm nay là ngày mở chợ. Chút vỏ sò này của ta tuy không đáng bao nhiêu tiền, nhưng cũng đủ bán đi mua một cái gương đồng.” Cô gái đáp.

“Thiếu niên áo đỏ vừa nghe tới hai chữ ‘chợ cá’ là hai mắt sáng bừng lên: “Cô nương dẫn ta tới xem được không?”

“Được.” Cô gái đáp ứng rất sảng khoái: “Ngươi tên là gì?”

“Ta tên Lôi Vô Kiệt.” Thiếu niên áo đỏ rút thanh kiếm cắm bên chân ra, quay sang hỏi: “Cô nương tên là gì?”

“Ta tên Trân Châu.” Cô gái này cũng đứng dậy đi về phía trước, cái tên này rất hợp với cô.

Hai người cứ thế đi dọc bờ biển một trước một sau, không bao lâu sau đã tới một đoạn bờ biển đầy thuyền bè neo đậu, Bên bờ là hàng loạt ngư dân vây quanh hai phía. Dân chúng trong thành nghe tin chạy tới mua cá, đang mặc cả với những ngư dân vừa đánh cá về.

Có ngư dân cầm một con cá nhỏ, trêu chọc nó một chút, con cá kia cứ như đang nổi giận, toàn bộ thân thể phình to, trên da cá còn có gai nhỏ hiện lên, từng mũi gai đều rất rõ ràng.

Lôi Vô Kiệt thở dài nói: “Con cá này thật thú vị.”

Trân Châu cười nói: “Đừng nhìn con cá nhỏ ấy đáng yêu, không dễ chọc đâu. Nó là cá nóc, luôn sống trong biển, nhưng nếu ngươi không biết cách nấu nướng chính xác, làm lung ta lung tung, ăn một miếng là đi đời nhà ma.”

“Hả? Con cá này có độc?” Lôi Vô Kiệt kinh ngạc.

Trân Châu gật đầu: “Đúng vậy, hơn nữa còn là kịch độc, dân chúng trong thành bên bờ biển biết cách làm. Thế nhưng cũng có lúc thất thủ, trong thành năm nào cũng có người chết do ăn cá nóc, nhưng hương vị của nó quá ngon, luôn có người không sợ chết muốn ăn thử.”

Lôi Vô Kiệt đột nhiên lắc đầu: “Vậy ta không thử đâu.”

Trân Châu mỉm cười dẫn Lôi Vô Kiệt tiếp tục đi về phía trước, lại chỉ một con cá người đầy vằn nói: “Ngươi xem con cá này đi, trên người lấm tấm như hổ báo, nó gọi là lão hổ ban (Việt Nam gọi là cá mú). Thịt rất mềm, là loại cá chỉ có trong biển sâu, phải đi xa vào trong biển mới bắt được. Chính là nơi biển trời hòa làm một mà ta nói.

“Biển xa? Phải tới đảo Tam Xà à?” Lôi Vô Kiệt hỏi.

Trân Châu kinh ngạc, lão ngư dân bán lão hổ ban không nhịn được cười nói: “Trân Châu, đây là họ hàng xa của ngươi từ trong đất liền tới à? Chắc là nghe đồn về biển Đông Cập đúng không?”

Trân Châu trừng mắt với Lôi Vô Kiệt một cái, bất đắc dĩ nói: “Ta nói biển xa chỉ là nơi đi khoảng ba bốn ngày là tới. Còn đảo Tam Xà mà ngươi nói là ba hòn đảo xa nhất trong vùng biển Bắc Ly. Muốn đi thuyền tới đó ít nhất cũng phải hơn nửa tháng. Huống hồ thuyền đánh cá nhỏ bé của chúng ta mà đi qua đấy, sóng lớn hất một cái là lật nhào. Vả lại nơi đó là biên giới biển, quan gia không cho tới.”

“Hóa ra là thế.” Lôi Vô Kiệt cười một tiếng, quay đầu sang chỗ khác, đột nhiên lại như thấy món đồ chơi gì mới, hai mắt sáng lên, lập tức sáp tới. “Đây là lần đầu tiên ta thấy rùa đen lớn như vậy đấy.”

“Đó là rùa biển.” Trân Châu đi theo phía sau: “Nấu canh cùng hải sâm, táo đỏ, uống ngon lắm.”

“Sao nói về những thứ này ngươi cứ nhắc tới mùi vị trước tiên vậy.” Lôi Vô Kiệt dùng chuôi kiếm trêu chọc con rùa biển, nhẹ giọng nói.

“Không thì sao?” Trân Châu chu miệng nói: “Chẳng lẽ mua về nuôi à?”

“Đâu phải không được.” Lôi Vô Kiệt vừa trêu chọc rùa biển vừa nhẹ giọng nói: “Tiếc là sắp phải đi, không có thời gian nuôi ngươi.”

Trân Châu tiếp tục dẫn Lôi Vô Kiệt đi, vừa đi vừa giảng giải những thứ quý giá lấy được từ trong biển, không vội bán chỗ vỏ sò của mình. Không biết vì sao từ khi thấy thiếu niên này bên bờ biển, trong lòng Trân Châu đã dâng lên một cảm giác quý mến khó tả. Có lẽ là do ánh mắt hắn khi nhìn biển khơi quá trong trẻo, như đứa bé vừa chứng kiến thế giới rộng lớn, còn bản thân không nhịn nổi muốn kể hết mọi thứ về thế giới này cho đứa bé đó.”

“Đúng rồi, ngươi có muốn mua cái gì không?” Trân Châu hỏi.

Lôi Vô Kiệt chợt nhớ ra điều gì, cười nói: “Đúng rồi, ta còn hai bằng hữu đang đợi, ta phải mua chút thức ăn về cho họ.”

“Đồ ăn à, nơi này đều là đồ ăn mà.”

“Ừm... Nếu được, ngươi có biết thứ gì không cần phải làm, ăn vào không chết không?” Lôi Vô Kiệt dừng lại một chút rồi bổ sung, mà giá rẻ rẻ chút.”

“À, vậy thì cua biển là được.” Trân Châu kéo tay Lôi Vô Kiệt tới trước một gánh hàng rong, chỉ con cua trong lưới đánh cá nói: “Đây là cua biển, lúc về cứ cho vào nước sôi luộc. Luộc chín thì bóc vỏ ăn, không cần gia vị gì vẫn rất tươi ngon. Giá còn rẻ nữa. Từ bá, cái này bán thế nào?”

Lão ngư dân cầm một cái bọc lên, bên trong đều là cua biển: “Tổng cộng mười đồng tiền. Nha đầu Trân Châu, ngươi lấy hết đi.”

“Chỉ... chỉ mười đồng tiền?” Lôi Vô Kiệt lấy mười đồng tiền ra, cầm cái bọc nặng trĩu, hết sức kinh ngạc: “Rẻ vậy à.”

“Cái này không có gì quý hiếm, ra biển ngươi thả lưới xuống, nửa ngày sau kéo lưới lên

, trong lưới toàn nó thôi.” Trân Châu mỉm cười vẫy tay với Từ bá rồi đắc ý nói. “Nhưng chỉ mười đồng tiên là nể mặt ta đấy, cám ơn Từ bá.”

Lúc này hoàng hôn đang buông xuống, trong chợ cá cũng thưa người dần, ngư dân bắt đầu dọn dẹp về nhà. Lúc này Lôi Vô Kiệt mới phát hiện dọc đường này Trân Châu chỉ lo hướng dẫn cho mình, không buồn bán chỗ vỏ sò mà mình khó nhọc nhặt được, không khỏi áy náy: “Trân Châu, hay là cô bán chỗ vỏ sò của cô cho ta đi.”

Trân Châu kinh ngạc, đối mặt với đôi mắt trong trẻo của Lôi Vô Kiệt, trong lòng rối loạn. Cô vội vàng quay đầu sang, đưa đống vỏ sò kia tới: “Tặng... tặng cho ngươi đấy.”

“Đâu thể làm vậy được.” Lôi Vô Kiệt ngượng ngùng lắc đầu: “Vậy đi, chẳng phải cô thiếu một cái gương à? Mai lúc gặp ngươi ta sẽ tặng ngươi một cái gương.”

“Được được.” Trân Châu lập tức gật đầu một cái. Thật ra có tặng gương hay không không quan trọng, nhưng ngày mai vẫn gặp được thiếu niên này, trong lòng Trân Châu không khỏi vui vẻ.

“Vậy mai gặp, bằng hữu của ta đang chờ ta...” Lôi Vô Kiệt xoay người, đột nhiên ánh mắt nhìn vẻ phía xa, thốt lên kinh ngạc: “Đó là cái gì?”

Chỉ thấy một chiếc thuyền dài giương buồm, đang từ đằng xa đi tới. Trên cánh buồm của chiếc thuyền thêu một con phương hoàng đỏ rực, phần phật trong gió.

“Đó là thuyền dài Tuyết Tùng, có thể đi sâu vào trong biển.” Trân Châu cũng lấy làm khó hiểu: “Không biết đi từ đâu tới. Trong thành chúng ta đâu nhà nào có thuyền dài như vậy.”

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
6153 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5580 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
5266 View
4
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
4

Chí tôn đặc công

2566 chương
5159 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Đại Boss Khó Hầu Hạ
5

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4899 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
6

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4854 View
3
Ngôn Tình
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter