Chương 1: Yến Tri An sống lại rồi
Thiếu Gia Trong Lời Đồn
Tác giả: ánh trăng sáng vằng vặc
Chương 1. Yến Tri An sống lại rồi.
___
Trong quán cà phê, Yến Tri An nhắm hờ đôi mắt, tay chống cằm nhìn người đàn ông trước mặt rồi chuyển hướng lên ly cà phê trong tay. Người đàn ông nọ tự xưng là luật sư của nhà họ Yến.
"Cậu Tri An, đây là hồ sơ và bản xét nghiệm. Cậu là con trai ruột của ông Yến Tháp Tùng và bà Cố Nhan Dung." Luật sư khẽ đẩy gọng kính vàng, giọng nói từ tốn, ánh mắt sắc bén nhìn thiếu niên trước mặt.
Yến Tri An nghe xong cũng không phản ứng lại, cậu im lặng đợi câu nói tiếp theo của hắn.
"Cậu vốn là thiếu gia nhà họ Yến, tôi có thể giúp cậu."
Quả nhiên! Yến Tri An nhếch nhẹ khóe miệng, mắt đưa lên nhìn thẳng vào mắt hắn. Chính câu nói này đã mang hy vọng cho Yến Tri An cũng là bắt đầu cho cuộc sống bi kịch của cậu.
Nhìn như thể đang đưa một sợi dây thừng, cứu rỗi một con người. Thật ra sâu bên trong sợi dây thừng được bện từ vải mục, siết chặt lấy cổ của người đang chới với giữa dòng đời.
Yến Tri An: "Thì sao?"
Cậu quyết không giẫm lên vết xe đổ. Nhưng mà...
Luật sư: "..." Thì sao là sao?
Luật sư hơi nhíu nhíu đôi mày: "Tôi biết cậu vẫn chưa tin tưởng, nhưng tất cả đều là sự thật, tôi có thể giúp cậu giành lại những thứ nên thuộc về cậu."
Yến Tri An: "Đúng vậy." Cậu lạnh lùng gật đầu, những thứ nên thuộc về cậu thì đương nhiên phải giành lại.
Yến Tri An đẩy ly cà phê trước mặt ra xa, ánh mắt có đôi chút ghét bỏ, "Không còn chuyện gì nữa đúng không? Tôi còn có việc, đi trước!"
Cậu không đợi người đàn ông phản ứng, đứng dậy rời đi.
Luật sư nọ không ngờ đến điều này cả người đều ngây ra, nhìn thấy bóng lưng kia bỗng bừng tỉnh, hắn bật dậy khỏi ghế, "Cậu Tri An..."
Yến Tri An đã đi xa, không thèm để ý đến hắn. Cậu dừng lại ở trạm xe buýt, ngẩng đầu nhìn trời.
Bầu trời hôm nay giăng đầy mây đen, gió hè thổi qua mang theo cái nóng ẩm ương. Giọt nước nặng trĩu cuối cùng không giữ được nữa, từng hạt, từng hạt rơi xuống, bắn lên đôi giày sờn trắng tinh của Yến Tri An.
Trời ạ! Yến Tri An hít một hơi thật sâu, mắt cậu sáng lấp lánh, môi hơi nhếch lên. Cảm nhận nhịp đập bồi hồi của trái tim, đến lúc này Yến Tri An mới thực sự cảm nhận được sự sống của bản thân.
Yến Tri An sống lại rồi!
Ký ức cậu vốn dừng lại ở trên đường cao tốc, đoạn đường kia vắng xe, đèn đường sáng mờ ảo. Phía sau xe cậu có một chiếc xe bật đèn pha chói lóa, lao vút nhanh đến, nhanh đến nỗi Yến Tri An không kịp phản ứng, cậu chỉ có thể trợ to đôi mắt lên, cảm nhận nỗi đau khi cơ thể gần như xé toạc ra.
Cậu ôm lấy mặt của mình, ngồi thụp xuống tại trạm xe, hơi thở của cậu bây giờ không còn ổn định như khi còn ở quán cà phê với luật sư nọ nữa.
Làm sao đây, sao đây! Cậu kích động quá rồi. Bây giờ Yến Tri An chỉ muốn nhảy cẫng lên thôi, mà ngại mặt mũi ngoài đường…
Vừa lúc có chiếc xe buýt dừng lại, cậu bước nhanh lên xe, ngồi vị trí bên cửa sổ. Phía sau có một chiếc xe hơi sang trọng vượt lên, cửa sổ phía sau hơi mở, đôi mắt liếc thấy một bóng người… có hơi quen quen, mà quen chỗ nào thì không biết.
Yến Tri An tự nhéo má mình. Quen gì chứ, kiếp trước dù được nhận về nhà họ Yến đại phú đại quý thì cậu vẫn luôn không tiếp xúc với đám con nhà giàu đó. Làm gì quen biết người nào đi xe đắt đỏ như vậy chứ.
Trở lại căn trọ cũ kỹ xập xệ của mình, Yến Tri An có một chút thương cảm cho bản thân mình. Vốn nên là thiếu gia tay không chạm nước xuân của nhà họ Yến giàu có của Thủ Đô vậy mà bị ôm nhầm chỉ khi mới lọt lòng, cha mẹ mất từ khi cậu lên năm, bị họ hàng vứt bỏ trong cô nhi viện.
Cố gắng vươn lên từ cái nghèo khó bằng học tập, đỗ thủ khoa trường top 1 cả nước. Vậy mà lúc này có một người đến nói, cuộc sống của cậu vốn không nên như vậy, cậu nên sống ở một nơi có ánh hào quang rực rỡ kia.
Yến Tri An nghĩ đến đây, không khỏi có chút buồn cười. Cậu không đủ rực rỡ sao? Thủ khoa toàn quốc không rực rỡ sao? Cậu thấy bản thân quá trời rực rỡ ánh hào quang luôn!
Cậu chỉ muốn biết “gia đình” là như thế nào thôi mà…
“Alo.” Cuộc điện thoại cắt ngang dòng thương cảm cho chính mình của cậu.
Đâu dây bên kia thở dài rồi nói với cậu: “Sao cậu không có một chút nào là nhiệt tình hết vậy?”
“Là cậu gọi cho tôi mà!” Yến Tri An thẳng thừng đáp.
“Đúng, tôi điên mới gọi cho cậu!!!” Bên kia xả giận một hồi lại cười làm lành với Yến Tri An, hắn ta như chợt nhớ ra gì đó, nói: “Chúc mừng thủ khoa của chúng ta nè!”
“Ừ.” Giọng điệu Yến Tri An nhàn nhạt.
“Tháng sau khai giảng, cậu có thể đợi tôi đến đón cậu không?” Giọng nói từ điện thoại trở nên nhỏ nhẹ hơn hẳn, ý cầu xin rõ rệt.
Nhưng Yến Tri An là ai? Cậu sẽ đồng ý sao? Cậu trả lời: “Không.” Rất thẳng thừng, rất dứt khoát.
Đầu dây bên kia như bị chấn động im lặng một lúc lâu, sau đó phát ra tiếng thút thít chân thật đến giả tạo. Mặt Yến Tri An điềm tĩnh, trong lòng đã sớm trợn trắng mắt. Tên điên chỉ biết giả vờ và giả vờ, chỉ trách Yến Tri An cậu quá có sức hút.
Ngay cả đến đón mình đi học cũng phải hẹn trước một tháng cơ. Nhưng mà… cậu không cần!
Tác giả: ánh trăng sáng vằng vặc
Chương 1. Yến Tri An sống lại rồi.
___
Trong quán cà phê, Yến Tri An nhắm hờ đôi mắt, tay chống cằm nhìn người đàn ông trước mặt rồi chuyển hướng lên ly cà phê trong tay. Người đàn ông nọ tự xưng là luật sư của nhà họ Yến.
"Cậu Tri An, đây là hồ sơ và bản xét nghiệm. Cậu là con trai ruột của ông Yến Tháp Tùng và bà Cố Nhan Dung." Luật sư khẽ đẩy gọng kính vàng, giọng nói từ tốn, ánh mắt sắc bén nhìn thiếu niên trước mặt.
Yến Tri An nghe xong cũng không phản ứng lại, cậu im lặng đợi câu nói tiếp theo của hắn.
"Cậu vốn là thiếu gia nhà họ Yến, tôi có thể giúp cậu."
Quả nhiên! Yến Tri An nhếch nhẹ khóe miệng, mắt đưa lên nhìn thẳng vào mắt hắn. Chính câu nói này đã mang hy vọng cho Yến Tri An cũng là bắt đầu cho cuộc sống bi kịch của cậu.
Nhìn như thể đang đưa một sợi dây thừng, cứu rỗi một con người. Thật ra sâu bên trong sợi dây thừng được bện từ vải mục, siết chặt lấy cổ của người đang chới với giữa dòng đời.
Yến Tri An: "Thì sao?"
Cậu quyết không giẫm lên vết xe đổ. Nhưng mà...
Luật sư: "..." Thì sao là sao?
Luật sư hơi nhíu nhíu đôi mày: "Tôi biết cậu vẫn chưa tin tưởng, nhưng tất cả đều là sự thật, tôi có thể giúp cậu giành lại những thứ nên thuộc về cậu."
Yến Tri An: "Đúng vậy." Cậu lạnh lùng gật đầu, những thứ nên thuộc về cậu thì đương nhiên phải giành lại.
Yến Tri An đẩy ly cà phê trước mặt ra xa, ánh mắt có đôi chút ghét bỏ, "Không còn chuyện gì nữa đúng không? Tôi còn có việc, đi trước!"
Cậu không đợi người đàn ông phản ứng, đứng dậy rời đi.
Luật sư nọ không ngờ đến điều này cả người đều ngây ra, nhìn thấy bóng lưng kia bỗng bừng tỉnh, hắn bật dậy khỏi ghế, "Cậu Tri An..."
Yến Tri An đã đi xa, không thèm để ý đến hắn. Cậu dừng lại ở trạm xe buýt, ngẩng đầu nhìn trời.
Bầu trời hôm nay giăng đầy mây đen, gió hè thổi qua mang theo cái nóng ẩm ương. Giọt nước nặng trĩu cuối cùng không giữ được nữa, từng hạt, từng hạt rơi xuống, bắn lên đôi giày sờn trắng tinh của Yến Tri An.
Trời ạ! Yến Tri An hít một hơi thật sâu, mắt cậu sáng lấp lánh, môi hơi nhếch lên. Cảm nhận nhịp đập bồi hồi của trái tim, đến lúc này Yến Tri An mới thực sự cảm nhận được sự sống của bản thân.
Yến Tri An sống lại rồi!
Ký ức cậu vốn dừng lại ở trên đường cao tốc, đoạn đường kia vắng xe, đèn đường sáng mờ ảo. Phía sau xe cậu có một chiếc xe bật đèn pha chói lóa, lao vút nhanh đến, nhanh đến nỗi Yến Tri An không kịp phản ứng, cậu chỉ có thể trợ to đôi mắt lên, cảm nhận nỗi đau khi cơ thể gần như xé toạc ra.
Cậu ôm lấy mặt của mình, ngồi thụp xuống tại trạm xe, hơi thở của cậu bây giờ không còn ổn định như khi còn ở quán cà phê với luật sư nọ nữa.
Làm sao đây, sao đây! Cậu kích động quá rồi. Bây giờ Yến Tri An chỉ muốn nhảy cẫng lên thôi, mà ngại mặt mũi ngoài đường…
Vừa lúc có chiếc xe buýt dừng lại, cậu bước nhanh lên xe, ngồi vị trí bên cửa sổ. Phía sau có một chiếc xe hơi sang trọng vượt lên, cửa sổ phía sau hơi mở, đôi mắt liếc thấy một bóng người… có hơi quen quen, mà quen chỗ nào thì không biết.
Yến Tri An tự nhéo má mình. Quen gì chứ, kiếp trước dù được nhận về nhà họ Yến đại phú đại quý thì cậu vẫn luôn không tiếp xúc với đám con nhà giàu đó. Làm gì quen biết người nào đi xe đắt đỏ như vậy chứ.
Trở lại căn trọ cũ kỹ xập xệ của mình, Yến Tri An có một chút thương cảm cho bản thân mình. Vốn nên là thiếu gia tay không chạm nước xuân của nhà họ Yến giàu có của Thủ Đô vậy mà bị ôm nhầm chỉ khi mới lọt lòng, cha mẹ mất từ khi cậu lên năm, bị họ hàng vứt bỏ trong cô nhi viện.
Cố gắng vươn lên từ cái nghèo khó bằng học tập, đỗ thủ khoa trường top 1 cả nước. Vậy mà lúc này có một người đến nói, cuộc sống của cậu vốn không nên như vậy, cậu nên sống ở một nơi có ánh hào quang rực rỡ kia.
Yến Tri An nghĩ đến đây, không khỏi có chút buồn cười. Cậu không đủ rực rỡ sao? Thủ khoa toàn quốc không rực rỡ sao? Cậu thấy bản thân quá trời rực rỡ ánh hào quang luôn!
Cậu chỉ muốn biết “gia đình” là như thế nào thôi mà…
“Alo.” Cuộc điện thoại cắt ngang dòng thương cảm cho chính mình của cậu.
Đâu dây bên kia thở dài rồi nói với cậu: “Sao cậu không có một chút nào là nhiệt tình hết vậy?”
“Là cậu gọi cho tôi mà!” Yến Tri An thẳng thừng đáp.
“Đúng, tôi điên mới gọi cho cậu!!!” Bên kia xả giận một hồi lại cười làm lành với Yến Tri An, hắn ta như chợt nhớ ra gì đó, nói: “Chúc mừng thủ khoa của chúng ta nè!”
“Ừ.” Giọng điệu Yến Tri An nhàn nhạt.
“Tháng sau khai giảng, cậu có thể đợi tôi đến đón cậu không?” Giọng nói từ điện thoại trở nên nhỏ nhẹ hơn hẳn, ý cầu xin rõ rệt.
Nhưng Yến Tri An là ai? Cậu sẽ đồng ý sao? Cậu trả lời: “Không.” Rất thẳng thừng, rất dứt khoát.
Đầu dây bên kia như bị chấn động im lặng một lúc lâu, sau đó phát ra tiếng thút thít chân thật đến giả tạo. Mặt Yến Tri An điềm tĩnh, trong lòng đã sớm trợn trắng mắt. Tên điên chỉ biết giả vờ và giả vờ, chỉ trách Yến Tri An cậu quá có sức hút.
Ngay cả đến đón mình đi học cũng phải hẹn trước một tháng cơ. Nhưng mà… cậu không cần!