Chương 97
Kỷ Bạch mặc một bộ âu phục màu trắng, tóc dài được buộc gọn ở sau đầu, một vài sợi tóc tỉ mỉ rũ xuống trên thái dương, thời điểm cặp mắt hoa đào kia nhìn thấy Đường Dục thì không khỏi mỉm cười.
“Thật trùng hợp, đây không phải là đối tượng xem mắt của tôi sao?”
Lời này giống như tiếng sét giữa trời quang, bất kể là người quen của Đường Dục hay người quen của Kỷ Bạch đều giật mình.
Đi bên cạnh Kỷ Bạch là một người đàn ông tóc xanh, đôi mắt trông rất giống Kỷ Bạch, cậu ta đánh giá Đường Dục từ trên xuống dưới: “Cậu là em trai của anh Nghiêu à, là anh dâu tương lai của tôi? Cậu đẹp trai thật đấy, khó trách anh tôi lại nhất kiến chung tình.”
Đường Dục còn chưa kịp mở miệng, phía sau đã vang lên hai giọng nói…..
Giọng nói lạnh như băng của Tần Thời Luật vang lên sau gáy Đường Dục: “Cái gì mà đối tượng xem mắt?”
Tần Thời An chạy như gió cuốn tới, hất cằm trừng Kỷ Thừa: “Ai là anh dâu của anh? Đây là anh dâu của tôi!”
Đường Dục: “……”
Thấy có người chạy tới tranh giành anh dâu, Kỷ Thừa tất nhiên không thể đứng yên, cậu ta trừng mắt nhìn Tần Thời An: “Cái gì mà anh dâu của cậu, đây rõ ràng là anh dâu tương lai của tôi.”
Tần Thời Luật nhìn Kỷ Bạch, Kỷ Bạch không chút áp lực nhìn lại, hắn sợ gì chứ? Hắn được chính người anh trai khác cha khác mẹ Khương Nghiêu mướn tới cạy góc tường.
Khuôn mặt của Kỷ Bạch thật sự quá dễ nhận biết, Đàm Nam Sơn liếc mắt một cái đã nhận ra: “Là cậu?”
Tần Thời Luật hỏi Đàm Nam Sơn: “Anh quen à?”
Không dám nói là quen, Đàm Nam Sơn nhìn Đường Dục, sao cậu ấy lại liên quan đến người này?
Đàm Nam Sơn nói: “Cậu ta chính là người lần đó được Đường Dục khắc con dấu ở thủ đô.”
Đàm Nam Sơn vừa nói xong, Kỷ Thừa liền “Ồ” một tiếng: “Anh, được nha, ngay cả tín vật đính ước cũng có!”
Đường Dục cảm thấy người này nên bị kéo ra ngoài rồi chuốc thuốc độc, cậu vội vàng phản bác: “Không phải tín vật đính ước, là trao đổi.”
Kỷ Thừa mặc kệ người khác nói gì, chỉ tự đắm chìm trong suy nghĩ của mình: “Ồ đúng, là trao đổi tín vật đính ước!”
Kỷ Bạch cười một cái, nhìn Đường Dục nói: “Có thể coi là vậy.”
Đường Dục nhíu mày: “Không phải.”
Cậu vừa quay đầu thì thấy Lý Hi Nhã đang xách váy muốn bỏ trốn, lớn tiếng gọi cô lại: “Lý Hi Nhã, giải thích!”
Lý Hi Nhã chạy trốn không thành, quay đầu lại nhìn thoáng qua Đường Dục: “Giải thích cái gì? Tôi chỉ nhờ cậu giả làm đối tượng xem mắt thôi mà, còn chuyện tín vật đính ước gì đó tôi đâu có biết.”
“Không phải!” Nhìn sắc mặt Tần Thời Luật càng ngày càng kém, Đường Dục nóng nảy, cậu kéo Lý Hi Nhã: “Cô mau nói đi, tôi không phải là đối tượng xem mắt của anh ta, là cô mới đúng.”
Tần Thời Luật đen mặt nhìn cậu: “Cô ta đi xem mắt em đi theo làm gì?”
Đường Dục lẩm bẩm: “Lúc anh đi xem mắt dẫn em theo làm gì thì cô ấy dẫn em theo làm thế đó.”
Tần Thời Luật nghe xong càng tức giận, hắn nhíu mày: “Cô ta bảo em giả làm chồng cô ta?”
Lý Hi Nhã đổ thêm dầu vào lửa: “Stop, đừng có nói như kiểu tôi cũng hành xử giống anh, kết hôn rồi còn đi xem mắt là anh làm, tôi chỉ nhờ Đường Dục đi cùng tôi để giải thích rõ ràng với anh Kỷ đây, nhưng tôi cũng không ngờ là đối tượng xem mắt của tôi lại quen biết Đường Dục, còn nhất kiến chung tình với cậu ấy.”
Đường Dục cảm thấy Lý Hi Nhã đang muốn hại cậu, nhất kiến chung tình cái gì, cô có thể câm miệng được chưa?
Tần Thời Luật nhìn Đường Dục: “Vậy sao em lại biến thành đối tượng xem mắt của cậu ta?”
Đường Dục tóm lấy Lý Hi Nhã: “Cô nói đi!”
Dù sao Cát Phi cũng không ở đây, Lý Hi Nhã nói thẳng: “Đó là vì ngày đó Cát Phi tới, tôi không thể nói với cô ấy là tôi đi xem mắt được, cho nên mời nhờ Đường Dục hỗ trợ, đều là giả cả, anh tức giận cái gì, hai người các anh mỗi người đi xem mắt một lần trong thời kì hôn nhân, như vậy mới công bằng chứ.”
Lời này Khương Nghiêu thích nghe: “Lý tiểu thư nói không sai, mỗi người một lần mới công bằng, nhưng mà tôi muốn hỏi Tần tổng một chút, anh đã kết hôn mà còn đi xem mắt? Đây là trò chơi mới gì vậy?”
Tần Thời Luật lạnh lùng nhìn Khương Nghiêu: “Cậu quấy rối cái gì?”
Khương Nghiêu không chỉ muốn gây rối, hắn cảm thấy những chuyện hắn biết được quá ít, Đường Dục chịu uất ức ở chỗ Đường Vĩ Hoành hay ở chỗ Tiêu Sí Hành hắn không biết, chịu uất ức ở chỗ Tần Thời Luật hắn cũng không biết, hắn đẩy đẩy mắt kính: “Quên giới thiệu, cậu ta tên là Kỷ Bạch, là bạn nối khố của tôi.”
Tần Thời Luật: “……” Con mẹ nó, cậu thật sự muốn quấy rối đúng không!
Kỷ Thừa nghe xong, một lúc lâu sau mới hiểu, thì ra em trai anh Nghiêu là hoa đã có chủ, anh của cậu ta muốn cạy góc tường, ngay cả anh Nghiêu cũng đứng về phía anh trai cậu ta hỗ trợ cạy góc tường!
Cậu ta nói với Đường Dục: “Em trai Tiểu Đường, nhân sinh trên đời, phải nhìn xa trông rộng một chút, cậu xem anh tôi này, muốn vóc dáng có vóc dáng, muốn gương mặt có gương mặt, cậu nhìn kĩ xem nào, đẹp trai biết bao nhiêu! Còn nữa, tập đoàn Kỷ Phàm ở Lâm Giang cậu từng nghe qua chưa, anh tôi chính là người thừa kế của tập đoàn Kỷ Phàm, cậu tới nhà chúng tôi bảo đảm tương lai sau này sẽ ăn sung mặc sướng, nếu không cậu suy xét đến việc ly hôn gì đó thử xem? Anh tôi chắc chắn sẽ đối xử tốt với cậu.”
Đường Dục hỏi: “Anh là ai?”
Kỷ Thừa chỉ vào mũi mình: “Tôi? Tôi là Kỷ Thừa đó, anh Nghiêu không giới thiệu tôi với cậu à?”
Đường Dục lắc đầu: “Không có.”
Kỷ Thừa quay đầu nhìn về phía Khương Nghiêu: “Anh Nghiêu, đây là anh không đúng rồi, em giúp anh làm một chuyện lớn như vậy, sao anh có thể không giới thiệu em với em trai anh?”
Khương Nghiêu vỗ vỗ đầu cậu ta: “Chưa kịp.”
Kỷ Thừa cũng không rảnh quan tâm đến chuyện kịp hay chưa kịp, cậu ta được Khương Nghiêu vỗ nhẹ lên đầu, giống như vừa được ban ân, cậu ta sờ lên chỗ vừa được vỗ, nhe răng cười ngây ngô.
Kỷ Bạch đã nhận lời nhờ vả thì phải làm hết sức mình, hắn nhìn Tần Thời Luật: “Nghe nói người nhà Tần tổng không quá thích cậu ấy, nhưng tôi rất thích, ông nội tôi cũng thích, nếu nhà anh không hài lòng với cậu ấy, vậy thì đổi một người khác đi?”
Kỷ Thừa đều đã tham chiến, Tần Thời An tất nhiên không thể để phe mình yếu thế, cậu ta cũng tham gia: “Anh cả tôi rất thích anh Tiểu Dục, ông nội tôi không thích anh ấy là vì chú ba tôi châm ngòi ly gián, nói xấu anh Tiểu Dục trước mặt ông nội, nên lúc đó ông nội tôi mới tìm người cho anh cả.”
Kỷ Bạch nhướng mày, “Đã kết hôn rồi mà còn tìm người cho anh cậu, gia phong nhà các người rất cởi mở nhỉ.”
Hắn đã nói mà, tại sao Khương Nghiêu lại đột nhiên nhờ hắn làm chuyện này, hoá ra là do Tần gia không biết làm người, hắn nhìn về phía Đường Dục, một đứa nhỏ ngoan như này sao lại nghĩ không thông vậy chứ?
Tần Thời Luật liếc mắt nhìn Tần Thời An, thằng nhóc vô dụng này, được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều.
Tần Thời An còn nóng lòng muốn thử nói chuyện, Đàm Nam Sơn đẩy đầu Tần Thời An sang một bên: “Không biết nói chuyện thì câm miệng.”
Tần Thời An bị đẩy sang một bên, lập tức vòng trở về nói thêm một câu: “Dù sao anh cũng đừng nghĩ đến chuyện phá hư tình cảm của anh Tiểu Dục và anh cả tôi, hai người bọn họ tình như thủ túc, cứng như kim cương, không gì ngăn được, tiểu tam đều cút hết cho tôi! Cút! Cút! Cút!”
Nhóm người bên này từng đôi ra trận chém giết, chính chủ Đường Dục lại rời khỏi chiến trường.
Lý Hi Nhã: “Cậu nói Hứa Yến? Chính là cái người hét lên ở trại nuôi ngựa lần trước?”
Đường Dục gật đầu: “Chính là anh ta.”
Lần đó Lý Hi Nhã đã nhìn ra người kia có gì đó không đúng, không nghĩ tới thủ đoạn còn rất cao tay, vậy mà có thể thu phục được ông nội Tần Thời Luật.
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, Lý Hi Nhã vừa nhấc mắt, buột miệng thốt ra một câu thô tục: “Má nó, đúng là oan gia ngõ hẹp.”
Hứa Yến và Hứa phu nhân từ bên ngoài đi vào, mặt ngoài Hứa phu nhân vẫn luôn “yêu thương” đứa con trai nhỏ này, có yến tiệc gì đều dẫn cậu ta tới tham gia, ngoài sáng là yêu chiều thiên vị, nhưng trong tối lại ngầm dòm ngó xem có người nào coi trọng cậu ta, sớm ngày đưa đi liên hôn, sau này có thể kiếm thêm chỗ tốt cho Hứa gia.
Vốn nghĩ Tần gia là một đối tượng không tệ, chính Hứa Yến cũng nguyện ý, kết quả dâng người đưa tới, người ta lại đuổi cổ trở về.
Khoảng thời gian này Hứa phu nhân đối xử với cậu ta chẳng ra gì, hôm nay lại có cơ hội, trước khi đi Hứa phu nhân đã dặn dò, hôm nay cậu ta nhất định phải thu phục được một người, mặc kệ là ai đều được.
Đường Dục thấy Hứa Yến, Hứa Yến tất nhiên cũng thấy cậu, sắc mặt Hứa Yến cực kì khó coi, cậu ta thật sự không muốn Đường Dục lặp lại những lời khó nghe hôm đó tại đây.
Hôm nay Đường Lạc tới một mình, hạng mục đó làm Tiêu thị tổn hại một khoản tiền lớn, vốn dĩ Tô Ninh Tĩnh dự định cuối năm nay sẽ đưa công ty ra thị trường, nhưng nhiều chuyện liên tiếp xảy ra, việc đưa ra thị trường vốn đã không nắm chắc, bây giờ lại bị người ta quỵt đi một khoản như vậy, ngay cả hồ sơ cũng không cần nộp cũng biết phía trên sẽ không phê duyệt.
Khoảng thời gian này Tiêu Sí Hành cũng bận đến mức không về nhà, chứ đừng nói tới chuyện tham gia yến tiệc, Tiêu Ngạn Thu cũng không muốn tới, tới cũng chỉ thêm mất mặt, nhưng thiệp mời đã đưa tới cửa, cũng không thể không tới dự, nên bọn họ đành bảo Đường Lạc tới.
Thực ra hôm nay Đường Lạc tới là muốn xem thử có thể gặp được Kỷ Thừa hay không, Vương Lỗ bỏ trốn, Đường Lạc không có chút manh mối nào, người đó là do lúc trước Kỷ Thừa liên hệ, Đường Lạc đã đi tìm Kỷ Thừa vài lần, Kỷ Thừa cũng không chịu gặp cậu ta, chỉ bảo thư kí để lại lời nhắn, nói Kỷ Thừa đã rời khỏi hạng mục.
Cậu ta không ngờ Kỷ Thừa thật sự tới, cậu ta vừa muốn đi qua thì thấy dáng vẻ thân thiết của Kỷ Thừa và Đường Dục.
Mặt Đường Lạc xanh mét, cậu ta còn cái gì không hiểu đây?
Tất cả những chuyện này đều là cái bẫy của Đường Dục, cái gì mà hợp tác, cái gì mà Vương Lỗ, tất cả đều là do Đường Dục gài bẫy cậu ta, Đường Dục muốn bức cậu ta đến đường cùng, muốn ép cậu ta vào con đường chết!
Đột nhiên, bả vai bị người nào đó chạm vào, Đường Lạc quay đầu lại thì nhìn thấy phía sau là một người mặc đồng phục khách sạn, tay phải bưng khay, trên khay đặt vài ly rượu vang đỏ, tay trái đặt trên vai cậu ta: “Thưa ngài, muốn uống một ly chứ?”
Đường Lạc nhíu mày: “Không cần.”
Tay người phục vụ rời khỏi vai Đường Lạc: “Xúc động chỉ khiến mọi chuyện tồi tệ hơn thôi, thấy vị tiên sinh bên kia không, anh ta tên là Hứa Yến, là người mà ông cụ nhà họ Tần tìm cho Tần Thời Luật, nhưng mà vì Đường Dục nên kế hoạch của anh ta thất bại, có lẽ cậu có thể tìm anh ta tâm sự một chút.”
Đường Lạc nhìn người phục vụ đang cười nham hiểm trước mặt: “Anh là ai?”
Người phục vụ: “Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là tôi có thể giúp cậu.”
Người phục vụ rời đi, Đường Lạc lần nữa nhìn về phía Đường Dục, Đường Dục được Tần Thời Luật dẫn theo, gặp ai cũng giới thiệu đây là bạn đời của hắn.
Tần Thời Luật: “Bạn đời của tôi, Đường Dục.”
Sau khi Đường Dục nghe thấy lời chúc mừng từ vị sếp lớn thứ N mà cậu không quen biết, cậu cảm thấy toàn thân đều tê dại: “Tần Thời Luật, anh đừng như vậy.”
Tần Thời Luật nhìn cậu: “Làm sao? Chúng ta đã kết hôn mà cũng không thể nói? Còn phải giấu giếm à? Đã không tổ chức hôn lễ rồi, anh chỉ giới thiệu một chút cũng không được sao? Thế nào, em vẫn muốn duy trì hình tượng độc thân là để lúc nào cũng có thể đi xem mắt, hay là lúc nào cũng có thể chuẩn bị làm anh dâu của người khác?”
Nghe Tần Thời Luật nói một hơi dài như vậy, Đường Dục biết lu dấm của hắn thật sự bị đổ rồi, “Anh đừng giận, không phải em không cho anh nói, nhưng mà người nào anh cũng giới thiệu một câu như vậy, trông cứ như bị điên vậy.”
Đường Dục rút cái tay bị Tần Thời Luật bóp đến phát đau, ôm lấy cánh tay hắn: “Anh nghĩ lại xem, có người thích anh, thì anh cũng phải cho phép có người thích em chứ, lần trước Hứa Yến tới Tần gia em còn chưa tức giận với anh, sao bây giờ anh lại như vậy.”
Tần Thời Luật không nói lý: “Sao em không tức giận? Em không để tâm đến anh à?”
Đường Dục đau đầu: “Em để tâm, nhưng em biết lý lẽ, phân rõ phải trái.”
Tần Thời Luật gần như đang gây rối: “Em nói lý lẽ với anh làm gì, ai cần em phân rõ phải trái, anh chỉ muốn thấy em tức giận.”
Đường Dục: “…… Anh gây rối vô cớ.”
Hứa phu nhân cũng là người cứng rắn, biết rõ Tần Thời Luật đã kết hôn, đưa Hứa Yến tới Tần gia còn chưa tính, lúc này còn dám dẫn Hứa Yến đi tới chào hỏi.
Bà ta cầm một ly rượu vang đỏ đưa cho Hứa Yến, mắt thấy sắp đi tới chỗ Tần Thời Luật và Đường Dục, bà ta cố ý bị vướng vào váy rồi đẩy Hứa Yến một cái, Hứa Yến lảo đảo, nhưng tay cầm rượu lại tìm đúng hướng, trực tiếp hất thẳng về phía Đường Dục.
Tần Thời Luật và Đường Dục đang đưa lưng về phía đôi mẹ con này, thời điểm nghe thấy tiếng động thì đã không kịp tránh đi, Kỷ Bạch vội đẩy Đường Dục ra, Đường Dục đâm sầm vào lòng Tần Thời Luật, ly rượu vang đỏ không nghiêng không lệch hất thẳng lên bộ âu phục trắng của Kỷ Bạch.
Hứa Yến thấy mình hất sai người, đứng ngây người một lúc: “Xin, xin lỗi.”
Kỷ Bạch nhìn rượu vang đỏ chảy dọc theo vạt áo, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Hứa Yến và Hứa phu nhân: “Mù à? Không thấy có người đang đứng đây sao? Cứ thế cầm rượu vang hất vào người ta?”
Hứa phu nhân không nghĩ lại nhảy ra một Trình Giảo Kim, vốn dĩ bà ta muốn làm bẩn quần áo của Đường Dục để đuổi cậu đi, tạo cơ hội cho Hứa Yến, bây giờ thì hay rồi, cơ hội cũng không có.
Hứa phu nhân không vui nói: “Cũng không phải chúng tôi cố ý, cậu có cần phải nói khó nghe như vậy không.”
Dù Kỷ Bạch có tính tình tốt cũng sẽ tức giận, đặc biệt là khi nhìn thấy bọn họ cố ý cầm rượu vang đỏ muốn hất lên người Đường Dục, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Còn có thể khó nghe hơn nữa đấy, muốn nghe không?”
Hứa phu nhân không để ý đến hắn, bà ta nhìn về phía Tần Thời Luật: “Tần tổng, thật ngại quá, Tiểu Yến nó không cố ý đâu.”
Tần Thời Luật ôm lấy vai Đường Dục, nhìn vết bẩn trên người Kỷ Bạch: “Không cần xin lỗi tôi, rượu cũng không đổ lên người tôi, người bà nên xin lỗi phải là Kỷ tiên sinh mới đúng.”
Hứa phu nhân chưa từng gặp vị Kỷ tiên sinh này, còn tưởng là người của công ty nhỏ nào đó phái tới, “Quần áo bao nhiêu tiền, tôi bồi thường cho cậu.”
“Được.” Kỷ Bạch lười biếng cởi áo vest ném xuống đất: “Quần áo cao cấp đặt may riêng của SC Haute Couture Pháp, bao nhiêu tiền thì tự đi tìm hiểu, tìm được thì liên hệ với trợ lý của tôi.”
Câu nói “Cậu lừa ai chứ” đã tới bên miệng, Kỷ Bạch đột nhiên đưa danh thiếp tới, nhìn mấy chữ tập đoàn Kỷ Phàm trên danh thiếp, sắc mặt Hứa phu nhân lập tức thay đổi.
Bà ta cầm danh thiếp, kinh ngạc đến mức lắp bắp: “Cậu, cậu là……”
Việc một người Lâm Giang đến dự tiệc của hiệp hội thương mại Phú Dương quả thật làm người ta hơi bất ngờ, nhưng cũng không có ai quy định không cho người Lâm Giang đến dự.
Kỷ Bạch phớt lờ sự kinh ngạc của bà ta, hắn nháy mắt với Đường Dục, sau đó nhìn sang Tần Thời Luật.
Tần Thời Luật nhíu mày, không biết là bởi vì Kỷ Bạch chắn rượu giúp Đường Dục, hay là vì muốn cảm kích mà không nói nên lời, Kỷ Bạch nhìn Tần Thời Luật đang nắm chặt tay Đường Dục, giống như sợ bị người khác cướp đi.
Kỷ Bạch thật sự có chút ghen tị, nếu người này là của hắn, hắn cũng sẽ coi như bảo bối mà che chở.
Hắn quay đầu hỏi Khương Nghiêu đang mang sắc mặt không rõ: “Trong xe cậu có quần áo dự phòng không?”
Khương Nghiêu: “Không có.”
Trên mặt Khương Nghiêu không hề có chút ý cười nào, Kỷ Thừa đứng bên cạnh nhìn thấy biểu tình kia của hắn cũng không dám lên tiếng.
Kỷ Thừa vội vàng nói: “Em có em có, anh, em đi xuống lấy cho anh.”
Kỷ Bạch vỗ vỗ vai Khương Nghiêu ý bảo hắn bình tĩnh một chút, nói với Kỷ Thừa: “Anh đi với em.”
Kỷ Thừa muốn nói hay là anh ở lại trông chừng đi, nhưng Kỷ Bạch lại không có ý định ở lại, vừa rồi hắn diễn cảnh anh dũng hy sinh, nhưng quần áo bị rượu hất lên, nhão nhão dính dính làm hắn cũng rất khó chịu.
Ra khỏi sảnh tiệc, Kỷ Thừa vỗ vỗ ngực: “Ôi má ơi, vẻ mặt của anh Nghiêu vừa rồi suýt chút nữa hù chết em rồi.”
Kỷ Bạch cười nhạo: “Không có tiền đồ, chỉ có chút lá gan này mà còn dám theo đuổi người ta?”
Kỷ Thừa cũng chỉ nói thế thôi, nhìn thấy Khương Nghiêu cậu ta liền hèn như chó, làm gì dám nói chuyện theo đuổi lung tung gì đó như ở trước mặt Kỷ Bạch.
“Em theo đuổi bằng suy nghĩ không được à?” Kỷ Thừa cũng không thừa nhận mình hèn, cậu ta nhìn thoáng qua áo sơ mi của Kỷ Bạch: “Anh nhảy ra chắn làm gì, họ Tần kia ở ngay bên cạnh, rượu hất lên người em trai anh Nghiêu hắn có thể không quan tâm sao?”
Kỷ Bạch dùng đầu lưỡi đẩy đẩy vào má, “Đồ ngốc, rượu không hất lên người cậu ấy mà em đã bị vẻ mặt của Khương Nghiêu hù chết, nếu thật sự bị hất lên, thế nào anh Nghiêu của em cũng đập nát bữa tiệc hôm nay, đệ khống đều có độc, chọc vào đều không được chết tử tế, lần đầu tiên Đường Dục công khai tham dự sự kiện thế này, nhìn thái độ sợ chỉ cần rời mắt một cái thôi là không yên tâm của anh Nghiêu em đi, hắn có thể cho phép loại chuyện này xảy ra sao?”
Kỷ Bạch quá hiểu Khương Nghiêu, chỉ cần không chạm vào điểm mấu chốt của hắn thì thế nào cũng được, nhưng một khi đã đụng phải, thì hắn chắc chắn sẽ không làm người nữa.
Vừa rồi có cơ hội tốt như vậy, hắn xác thật muốn mượn cơ hội này làm anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng do góc độ của ly rượu đó quá nghiêng về phía Đường Dục, nếu hắn kéo người về phía mình thì chắc chắn sẽ không kịp tránh ly rượu đó, hắn chỉ có thể đẩy người về phía Tần Thời Luật.
Nghĩ đến việc bản thân đã đẩy người đi, cảm giác giống như đang đưa người mình thích vào vòng tay của người khác, khó chịu chết đi được.
Kỷ Thừa mắng một câu thô tục: “Đúng là tiện nghi cho hai tên ngu kia, em thấy người phụ nữ kia cố ý, không biết từ xó xỉnh nào chạy ra nữa.”
“Không biết.” Quần áo Kỷ Bạch bị bẩn, không còn tâm tình gì, “Anh về trước, nếu em muốn ở lại thì đi tìm Khương Nghiêu đi.”
“Bây giờ đi luôn à?” Kỷ Thừa hỏi: “Không theo đuổi anh dâu nữa sao?”
Kỷ Bạch gõ vào đầu cậu ta một cái: “Theo đuổi cái rắm! Chờ cậu ấy ly hôn anh sẽ theo đuổi.”
*****
Trò khôi hài trong sảnh lớn bữa tiệc vẫn chưa kết thúc, Đường Dục nhìn rượu vang đỏ trên sàn, nhẹ nhàng nói: “Lau sạch chỗ này rồi hẳn đi.”
Hứa phu nhân không thể tin vào những gì mình vừa nghe: “Gọi đại một người phục vụ nào đó đến dọn dẹp là được.”
Đường Dục nhìn bà ta: “Không được, ai làm thì người đó lau.”
Dù thế nào thì Hứa Yến cũng không thể quỳ xuống lau sàn được: “Đường Dục, cậu đừng có quá đáng.”
Đường Dục không tranh cãi với bọn họ nữa, cậu quay đầu nhìn về phía Khương Nghiêu: “Anh……”
Đường Dục còn chưa nói xong, đầu đã bị Tần Thời Luật ôm trở về: “Nhìn đi đâu? Có việc sao không tìm chồng em, tìm anh trai làm gì?”
Tần Thời Luật liếc mắt nhìn Hứa phu nhân, giọng nói lạnh lẽo không cho phép phản bác: “Không nghe thấy sao? Lau sạch đi!”
Cả nhóm người nói chuyện gây ra động tĩnh lớn như vậy, chung quanh đã sớm vây đầy người, Đường Lạc đứng lẫn trong đám người, cậu ta vốn muốn nhìn thử rốt cuộc Hứa Yến là ai, kết quả lại thấy hai mẹ con ngu xuẩn như não bộ chưa tiến hóa này, hợp tác với loại người này, cậu ta sợ bản thân chết còn chưa đủ nhanh sao?
Hứa Thịnh Mậu đi đón cháu bên ngoại của vợ nên tới trễ, vừa bước vào đã thấy tất cả mọi người đều đang tụ tập lại một chỗ.
Uông Tề nhón chân muốn xem tình hình bên trong: “Dượng, dượng xem bên kia có chuyện gì vậy?”
Hứa Thịnh Mậu giữ chặt cậu ta: “Đừng chạy loạn, cẩn thận lát nữa ba con tới xử lí con.”
Uông Tề đắc ý nói: “Sẽ không đâu, lần này con có tiến bộ đến ba hạng, răng ba con đều sắp rụng đầy đất rồi.”
Hứa Thịnh Mậu cười: “Gần đây rất có tinh thần học tập, rất đáng được khen thưởng, con muốn gì thì nói với dượng, dượng mua cho con.”
Hai người đi tới chỗ đám đông, chờ đến khi bọn họ thấy rõ người bị vây bên trong, Hứa Thịnh Mậu ngẩn ra: “Ngô Tĩnh? Hứa Yến?”
Hứa phu nhân nhìn đến Hứa Thịnh Mậu, lập tức uất ức gọi: “Ông xã.”
Hứa Yến giống như nhìn thấy vị cứu tinh: “Ba.”
Giọng của Uông Tề lớn hơn bọn họ rất nhiều, cậu ta gần như hét lên: “Anh!”
Hứa Yến sửng sốt, trước nay Uông Tề chưa từng gọi cậu ta là anh, thằng nhóc này điên rồi sao? Giây tiếp theo, chỉ thấy Uông Tề vụt khỏi bên người Hứa Thịnh Mậu như một con khỉ, lướt qua Hứa Yến, rồi nhảy tới phía đối diện.
Uông Tề cao hơn Đường Dục, Đường Dục nhìn dáng vẻ phấn chấn của cậu ta, nâng tay lên xoa đầu cậu ta một cái: “Sao cậu cũng ở đây thế?”
Uông Tề chỉ vào Hứa phu nhân nói: “Bà ấy là dì của em, lát nữa ba em cũng tới, ba em còn nói muốn cảm ơn anh đấy.”
Đường Dục nhìn theo hướng ngón tay Uông Tề chỉ, cảm thấy thế giới này thật đúng là nhỏ đến mức làm người ta hít thở không thông.
Hứa phu nhân nhìn cháu ngoại ruột nhảy đến chỗ người khác vẫy đuôi, mặt bà ta tái mét, “Uông Tề!”
Uông Tề thấy Hứa Yến đứng bên cạnh Hứa phu nhân, cậu ta nhíu mày: “Dì, sao dì lại dẫn anh ta theo, không phải đã nói đưa anh ta tới Tần gia làm tiểu tam sao, bây giờ lại dẫn anh ta tới đây làm gì, một mình anh ta còn muốn dựa vào bao nhiêu người đàn ông nữa đây?”
Uông Tề nói xong, không chờ Hứa phu nhân nổi bão, cậu ta đã bị người nào đó đạp từ phía sau.
“Ai đá tôi vậy?” Uông Tề quay đầu lại thì thấy Tần Thời An đứng phía sau, “Cậu có bệnh hả?”
Tần Thời An hoàn toàn không quan tâm đến tình nghĩa trong khoảng thời gian đồng cam cộng khổ học bù kia, hùng hổ nói: “Cậu nói Tần gia chính là anh cả tôi đấy, anh ấy không có tìm tiểu tam! Nhìn anh Tiểu Dục của tôi đi, anh ấy mới là bạn đời hợp pháp, nhanh chóng dọn dẹp đống rác của nhà cậu về đi, đừng có đứng ở đây làm bẩn mắt anh Tiểu Dục, còn nữa, bảo dì và vị anh trai tiểu tam kia của cậu lau sạch chỗ này đi, không có vấn đề gì mà cầm ly rượu cũng không xong, có mắt cũng như mù, mẹ nó muốn hất lên người ai hả!”
Đường Dục ngăn cản Tần Thời Luật, nhưng lại không ngăn lại Tần Thời An và Uông Tề.
Uông Tề một câu tiểu tam, một câu dựa vào đàn ông, Hứa Yến đứng ở trong đám đông bị người ta nhìn chằm chằm, ngay cả suy nghĩ muốn chết ngay lập tức cũng có.
Tần Thời An còn lợi hại hơn, đứng ở đó oang oang thông báo chuyện Tần Thời Luật đã kết hôn, hiệu suất phải nói là nhanh hơn nhiều so với Tần Thời Luật đi giới thiệu từng người.
Đường Dục nhìn Tần Thời Luật.
Quả nhiên, sắc mặt của anh già này đẹp hơn nhiều.
Đường Dục chỉnh lại đoá hoa lan bị lệch trên ngực Tần Thời Luật: “Vui không?”
Tần Thời Luật nắm lấy tay cậu: “Cũng được, nếu em có thể hôn anh ngay tại đây thì anh sẽ càng vui hơn.”
Đường Dục trừng mắt nhìn hắn một cái: “Không biết xấu hổ.”
Uông Tề nghe Tần Thời An nói xong, lập tức cùng chung kẻ địch, cậu ta chỉ vào Hứa Yến: “Hứa Yến, tôi cảnh cáo anh, nơi này nhiều người như vậy, anh muốn chơi với ai đều được, nhưng không được đụng vào đối tượng của anh tôi, đây chính là người anh mà tôi đã nhận định, nếu anh dám duỗi tay tới thì đừng có trách tôi đánh anh!”
Lời này vừa nói ra, mọi người chung quanh đều lặng lẽ lùi về sau một bước.
Cái gì mà chơi với ai đều được, bọn họ cũng đâu có muốn ‘chơi’.
Hứa Thịnh Mậu và Tần lão gia có chút giao tình, nếu không cũng đâu thể đưa Hứa Yến tới Tần gia dễ dàng như vậy, ông ta vốn nghĩ loại người như Đường Dục mà còn có thể được Tần Thời Luật coi trọng, Hứa Yến được ông ta nuôi dưỡng tỉ mỉ nhiều năm như vậy, chắc chắn sẽ không thua kém Đường Dục, nhưng không ngờ người lại bị trả về nguyện vẹn.
Vừa nãy Uông Tề ồn ào như vậy, Hứa Thịnh Mậu không kịp ngăn cản, suýt chút nữa bị tức tới ngất xỉu.
Ông ta đỡ trán, cái tên ‘Hứa Yến’ này xem như đã bị nắm thóp trong tay, người nổi tiếng hay không nổi tiếng trong cái vòng này đều có mặt tại đây hôm nay, về sau còn có ai dám muốn nó đây?
Chu Đình vừa đến thì thấy Lý Hi Nhã đang xách váy, vừa gọi điện thoại vừa đi ra ngoài, Chu Đình hỏi cô Đường Dục tới chưa, Lý Hi Nhã giống chỉ cảnh sát giao thông cầm gậy điều khiển chỉ chỉ đám người.
Chu Đình đẩy đám người ra, nhìn Đường Dục, rồi lại nhìn Hứa Yến: “Đường Dục, làm gì thế?”
Đường Dục học theo cách nói của Uông Tề: “Xử lý tiểu tam.”
Ở một đầu khác, Hồ Chính Đình cũng tới: “Ông nhỏ, cần hỗ trợ không?”
Đường Dục: “Tạm thời không cần.”
Từ Hải Triều nhìn thấy Đường Lạc trong đám người: “Tiểu tam?”
Đường Dục nhìn theo tầm mắt của hắn: “Lần này không phải anh ta.”
Lần đầu tiên Tưởng Lục Xuyên tham gia loại tiệc rượu này, tóc giống như được vuốt hơn nửa kí sáp, cực kì mềm mượt óng ả, nghe nói muốn đánh tiểu tam, hắn vén tay áo lên: “Tiểu tam ở đâu, tôi xử lí giúp cậu.”
Ở đây không có nhiều người quen biết Đường Dục, nhưng nghe đến cái tên này thì lại cảm thấy có chút quen tai…… Đường Dục, Đường Dục, Đường?
Rốt cuộc cũng có người nhớ ra — Cậu ta không phải là cái tên phế vật của Đường gia sao! Cậu ta chiêu mộ được đám anh em cái bang này từ đâu ra vậy?
Tiền Chấn Hùng và Chu lão cùng nhau đi tới, nhìn thấy đám đông náo nhiệt, Tiền Chấn Hùng cười ha hả: “Ồ, Tiểu Đường gia, đang bận gì sao?”
Đường Dục nhìn qua: “Ông chủ Tiền, anh cũng tới à.”
Những người đó nhìn Tiền Chấn Hùng, rồi lại nhìn Đường Dục.
Ở tuổi này của Tiền Chấn Hùng, gọi cậu ta là em trai thì cũng có vẻ không quá phù hợp, nhưng vừa rồi ông chủ Tiền gọi cậu ta là gì?
…… Tiểu Đường gia?
Đám người tản ra, Chu lão lướt qua nhóm ông chủ của các công ty, đi về phía Đường Dục: “Tiểu Đường, khoảng thời gian này cậu bận quá, ta còn tưởng cậu sẽ không tới.”
Đường Dục nói: “Ngài đích thân đưa thư mời, sao con có thể không tới.”
Người chung quanh: “……” Chu lão đích thân đưa thư mời? Làm gì có ai trong số bọn họ có mặt mũi lớn như vậy?
Chu lão dẫn Đường Dục ra khỏi đám người: “Thời gian dài như vậy cũng không hẹn được cậu, muốn mời cậu ăn bữa cơm thôi cũng khó.”
Đường Dục: “Vậy ngày mai con mời ngài một bữa nhé.”
“Được, thuận tiện tới chợ đồ cổ dạo một chút.” Chu lão đã đi xa nhưng giọng nói vẫn vang vọng, mang theo sự thưởng thức và khen ngợi không ngừng: “Nghe lão Trương của Cục Văn Vật nói, bức tranh cổ kia được cậu vẽ lại quá tốt, đợi thêm mấy ngày nữa là sẽ được đưa tới viện bảo tàng ở thủ đô, tuổi còn trẻ mà đã có thể được treo bảng tên ở viện bảo tàng, thật là ghê gớm nha.”
Những người vừa rồi nói Đường Dục là phế vật: “……” Thì ra phế vật lại chính là mình?
“Thật trùng hợp, đây không phải là đối tượng xem mắt của tôi sao?”
Lời này giống như tiếng sét giữa trời quang, bất kể là người quen của Đường Dục hay người quen của Kỷ Bạch đều giật mình.
Đi bên cạnh Kỷ Bạch là một người đàn ông tóc xanh, đôi mắt trông rất giống Kỷ Bạch, cậu ta đánh giá Đường Dục từ trên xuống dưới: “Cậu là em trai của anh Nghiêu à, là anh dâu tương lai của tôi? Cậu đẹp trai thật đấy, khó trách anh tôi lại nhất kiến chung tình.”
Đường Dục còn chưa kịp mở miệng, phía sau đã vang lên hai giọng nói…..
Giọng nói lạnh như băng của Tần Thời Luật vang lên sau gáy Đường Dục: “Cái gì mà đối tượng xem mắt?”
Tần Thời An chạy như gió cuốn tới, hất cằm trừng Kỷ Thừa: “Ai là anh dâu của anh? Đây là anh dâu của tôi!”
Đường Dục: “……”
Thấy có người chạy tới tranh giành anh dâu, Kỷ Thừa tất nhiên không thể đứng yên, cậu ta trừng mắt nhìn Tần Thời An: “Cái gì mà anh dâu của cậu, đây rõ ràng là anh dâu tương lai của tôi.”
Tần Thời Luật nhìn Kỷ Bạch, Kỷ Bạch không chút áp lực nhìn lại, hắn sợ gì chứ? Hắn được chính người anh trai khác cha khác mẹ Khương Nghiêu mướn tới cạy góc tường.
Khuôn mặt của Kỷ Bạch thật sự quá dễ nhận biết, Đàm Nam Sơn liếc mắt một cái đã nhận ra: “Là cậu?”
Tần Thời Luật hỏi Đàm Nam Sơn: “Anh quen à?”
Không dám nói là quen, Đàm Nam Sơn nhìn Đường Dục, sao cậu ấy lại liên quan đến người này?
Đàm Nam Sơn nói: “Cậu ta chính là người lần đó được Đường Dục khắc con dấu ở thủ đô.”
Đàm Nam Sơn vừa nói xong, Kỷ Thừa liền “Ồ” một tiếng: “Anh, được nha, ngay cả tín vật đính ước cũng có!”
Đường Dục cảm thấy người này nên bị kéo ra ngoài rồi chuốc thuốc độc, cậu vội vàng phản bác: “Không phải tín vật đính ước, là trao đổi.”
Kỷ Thừa mặc kệ người khác nói gì, chỉ tự đắm chìm trong suy nghĩ của mình: “Ồ đúng, là trao đổi tín vật đính ước!”
Kỷ Bạch cười một cái, nhìn Đường Dục nói: “Có thể coi là vậy.”
Đường Dục nhíu mày: “Không phải.”
Cậu vừa quay đầu thì thấy Lý Hi Nhã đang xách váy muốn bỏ trốn, lớn tiếng gọi cô lại: “Lý Hi Nhã, giải thích!”
Lý Hi Nhã chạy trốn không thành, quay đầu lại nhìn thoáng qua Đường Dục: “Giải thích cái gì? Tôi chỉ nhờ cậu giả làm đối tượng xem mắt thôi mà, còn chuyện tín vật đính ước gì đó tôi đâu có biết.”
“Không phải!” Nhìn sắc mặt Tần Thời Luật càng ngày càng kém, Đường Dục nóng nảy, cậu kéo Lý Hi Nhã: “Cô mau nói đi, tôi không phải là đối tượng xem mắt của anh ta, là cô mới đúng.”
Tần Thời Luật đen mặt nhìn cậu: “Cô ta đi xem mắt em đi theo làm gì?”
Đường Dục lẩm bẩm: “Lúc anh đi xem mắt dẫn em theo làm gì thì cô ấy dẫn em theo làm thế đó.”
Tần Thời Luật nghe xong càng tức giận, hắn nhíu mày: “Cô ta bảo em giả làm chồng cô ta?”
Lý Hi Nhã đổ thêm dầu vào lửa: “Stop, đừng có nói như kiểu tôi cũng hành xử giống anh, kết hôn rồi còn đi xem mắt là anh làm, tôi chỉ nhờ Đường Dục đi cùng tôi để giải thích rõ ràng với anh Kỷ đây, nhưng tôi cũng không ngờ là đối tượng xem mắt của tôi lại quen biết Đường Dục, còn nhất kiến chung tình với cậu ấy.”
Đường Dục cảm thấy Lý Hi Nhã đang muốn hại cậu, nhất kiến chung tình cái gì, cô có thể câm miệng được chưa?
Tần Thời Luật nhìn Đường Dục: “Vậy sao em lại biến thành đối tượng xem mắt của cậu ta?”
Đường Dục tóm lấy Lý Hi Nhã: “Cô nói đi!”
Dù sao Cát Phi cũng không ở đây, Lý Hi Nhã nói thẳng: “Đó là vì ngày đó Cát Phi tới, tôi không thể nói với cô ấy là tôi đi xem mắt được, cho nên mời nhờ Đường Dục hỗ trợ, đều là giả cả, anh tức giận cái gì, hai người các anh mỗi người đi xem mắt một lần trong thời kì hôn nhân, như vậy mới công bằng chứ.”
Lời này Khương Nghiêu thích nghe: “Lý tiểu thư nói không sai, mỗi người một lần mới công bằng, nhưng mà tôi muốn hỏi Tần tổng một chút, anh đã kết hôn mà còn đi xem mắt? Đây là trò chơi mới gì vậy?”
Tần Thời Luật lạnh lùng nhìn Khương Nghiêu: “Cậu quấy rối cái gì?”
Khương Nghiêu không chỉ muốn gây rối, hắn cảm thấy những chuyện hắn biết được quá ít, Đường Dục chịu uất ức ở chỗ Đường Vĩ Hoành hay ở chỗ Tiêu Sí Hành hắn không biết, chịu uất ức ở chỗ Tần Thời Luật hắn cũng không biết, hắn đẩy đẩy mắt kính: “Quên giới thiệu, cậu ta tên là Kỷ Bạch, là bạn nối khố của tôi.”
Tần Thời Luật: “……” Con mẹ nó, cậu thật sự muốn quấy rối đúng không!
Kỷ Thừa nghe xong, một lúc lâu sau mới hiểu, thì ra em trai anh Nghiêu là hoa đã có chủ, anh của cậu ta muốn cạy góc tường, ngay cả anh Nghiêu cũng đứng về phía anh trai cậu ta hỗ trợ cạy góc tường!
Cậu ta nói với Đường Dục: “Em trai Tiểu Đường, nhân sinh trên đời, phải nhìn xa trông rộng một chút, cậu xem anh tôi này, muốn vóc dáng có vóc dáng, muốn gương mặt có gương mặt, cậu nhìn kĩ xem nào, đẹp trai biết bao nhiêu! Còn nữa, tập đoàn Kỷ Phàm ở Lâm Giang cậu từng nghe qua chưa, anh tôi chính là người thừa kế của tập đoàn Kỷ Phàm, cậu tới nhà chúng tôi bảo đảm tương lai sau này sẽ ăn sung mặc sướng, nếu không cậu suy xét đến việc ly hôn gì đó thử xem? Anh tôi chắc chắn sẽ đối xử tốt với cậu.”
Đường Dục hỏi: “Anh là ai?”
Kỷ Thừa chỉ vào mũi mình: “Tôi? Tôi là Kỷ Thừa đó, anh Nghiêu không giới thiệu tôi với cậu à?”
Đường Dục lắc đầu: “Không có.”
Kỷ Thừa quay đầu nhìn về phía Khương Nghiêu: “Anh Nghiêu, đây là anh không đúng rồi, em giúp anh làm một chuyện lớn như vậy, sao anh có thể không giới thiệu em với em trai anh?”
Khương Nghiêu vỗ vỗ đầu cậu ta: “Chưa kịp.”
Kỷ Thừa cũng không rảnh quan tâm đến chuyện kịp hay chưa kịp, cậu ta được Khương Nghiêu vỗ nhẹ lên đầu, giống như vừa được ban ân, cậu ta sờ lên chỗ vừa được vỗ, nhe răng cười ngây ngô.
Kỷ Bạch đã nhận lời nhờ vả thì phải làm hết sức mình, hắn nhìn Tần Thời Luật: “Nghe nói người nhà Tần tổng không quá thích cậu ấy, nhưng tôi rất thích, ông nội tôi cũng thích, nếu nhà anh không hài lòng với cậu ấy, vậy thì đổi một người khác đi?”
Kỷ Thừa đều đã tham chiến, Tần Thời An tất nhiên không thể để phe mình yếu thế, cậu ta cũng tham gia: “Anh cả tôi rất thích anh Tiểu Dục, ông nội tôi không thích anh ấy là vì chú ba tôi châm ngòi ly gián, nói xấu anh Tiểu Dục trước mặt ông nội, nên lúc đó ông nội tôi mới tìm người cho anh cả.”
Kỷ Bạch nhướng mày, “Đã kết hôn rồi mà còn tìm người cho anh cậu, gia phong nhà các người rất cởi mở nhỉ.”
Hắn đã nói mà, tại sao Khương Nghiêu lại đột nhiên nhờ hắn làm chuyện này, hoá ra là do Tần gia không biết làm người, hắn nhìn về phía Đường Dục, một đứa nhỏ ngoan như này sao lại nghĩ không thông vậy chứ?
Tần Thời Luật liếc mắt nhìn Tần Thời An, thằng nhóc vô dụng này, được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều.
Tần Thời An còn nóng lòng muốn thử nói chuyện, Đàm Nam Sơn đẩy đầu Tần Thời An sang một bên: “Không biết nói chuyện thì câm miệng.”
Tần Thời An bị đẩy sang một bên, lập tức vòng trở về nói thêm một câu: “Dù sao anh cũng đừng nghĩ đến chuyện phá hư tình cảm của anh Tiểu Dục và anh cả tôi, hai người bọn họ tình như thủ túc, cứng như kim cương, không gì ngăn được, tiểu tam đều cút hết cho tôi! Cút! Cút! Cút!”
Nhóm người bên này từng đôi ra trận chém giết, chính chủ Đường Dục lại rời khỏi chiến trường.
Lý Hi Nhã: “Cậu nói Hứa Yến? Chính là cái người hét lên ở trại nuôi ngựa lần trước?”
Đường Dục gật đầu: “Chính là anh ta.”
Lần đó Lý Hi Nhã đã nhìn ra người kia có gì đó không đúng, không nghĩ tới thủ đoạn còn rất cao tay, vậy mà có thể thu phục được ông nội Tần Thời Luật.
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, Lý Hi Nhã vừa nhấc mắt, buột miệng thốt ra một câu thô tục: “Má nó, đúng là oan gia ngõ hẹp.”
Hứa Yến và Hứa phu nhân từ bên ngoài đi vào, mặt ngoài Hứa phu nhân vẫn luôn “yêu thương” đứa con trai nhỏ này, có yến tiệc gì đều dẫn cậu ta tới tham gia, ngoài sáng là yêu chiều thiên vị, nhưng trong tối lại ngầm dòm ngó xem có người nào coi trọng cậu ta, sớm ngày đưa đi liên hôn, sau này có thể kiếm thêm chỗ tốt cho Hứa gia.
Vốn nghĩ Tần gia là một đối tượng không tệ, chính Hứa Yến cũng nguyện ý, kết quả dâng người đưa tới, người ta lại đuổi cổ trở về.
Khoảng thời gian này Hứa phu nhân đối xử với cậu ta chẳng ra gì, hôm nay lại có cơ hội, trước khi đi Hứa phu nhân đã dặn dò, hôm nay cậu ta nhất định phải thu phục được một người, mặc kệ là ai đều được.
Đường Dục thấy Hứa Yến, Hứa Yến tất nhiên cũng thấy cậu, sắc mặt Hứa Yến cực kì khó coi, cậu ta thật sự không muốn Đường Dục lặp lại những lời khó nghe hôm đó tại đây.
Hôm nay Đường Lạc tới một mình, hạng mục đó làm Tiêu thị tổn hại một khoản tiền lớn, vốn dĩ Tô Ninh Tĩnh dự định cuối năm nay sẽ đưa công ty ra thị trường, nhưng nhiều chuyện liên tiếp xảy ra, việc đưa ra thị trường vốn đã không nắm chắc, bây giờ lại bị người ta quỵt đi một khoản như vậy, ngay cả hồ sơ cũng không cần nộp cũng biết phía trên sẽ không phê duyệt.
Khoảng thời gian này Tiêu Sí Hành cũng bận đến mức không về nhà, chứ đừng nói tới chuyện tham gia yến tiệc, Tiêu Ngạn Thu cũng không muốn tới, tới cũng chỉ thêm mất mặt, nhưng thiệp mời đã đưa tới cửa, cũng không thể không tới dự, nên bọn họ đành bảo Đường Lạc tới.
Thực ra hôm nay Đường Lạc tới là muốn xem thử có thể gặp được Kỷ Thừa hay không, Vương Lỗ bỏ trốn, Đường Lạc không có chút manh mối nào, người đó là do lúc trước Kỷ Thừa liên hệ, Đường Lạc đã đi tìm Kỷ Thừa vài lần, Kỷ Thừa cũng không chịu gặp cậu ta, chỉ bảo thư kí để lại lời nhắn, nói Kỷ Thừa đã rời khỏi hạng mục.
Cậu ta không ngờ Kỷ Thừa thật sự tới, cậu ta vừa muốn đi qua thì thấy dáng vẻ thân thiết của Kỷ Thừa và Đường Dục.
Mặt Đường Lạc xanh mét, cậu ta còn cái gì không hiểu đây?
Tất cả những chuyện này đều là cái bẫy của Đường Dục, cái gì mà hợp tác, cái gì mà Vương Lỗ, tất cả đều là do Đường Dục gài bẫy cậu ta, Đường Dục muốn bức cậu ta đến đường cùng, muốn ép cậu ta vào con đường chết!
Đột nhiên, bả vai bị người nào đó chạm vào, Đường Lạc quay đầu lại thì nhìn thấy phía sau là một người mặc đồng phục khách sạn, tay phải bưng khay, trên khay đặt vài ly rượu vang đỏ, tay trái đặt trên vai cậu ta: “Thưa ngài, muốn uống một ly chứ?”
Đường Lạc nhíu mày: “Không cần.”
Tay người phục vụ rời khỏi vai Đường Lạc: “Xúc động chỉ khiến mọi chuyện tồi tệ hơn thôi, thấy vị tiên sinh bên kia không, anh ta tên là Hứa Yến, là người mà ông cụ nhà họ Tần tìm cho Tần Thời Luật, nhưng mà vì Đường Dục nên kế hoạch của anh ta thất bại, có lẽ cậu có thể tìm anh ta tâm sự một chút.”
Đường Lạc nhìn người phục vụ đang cười nham hiểm trước mặt: “Anh là ai?”
Người phục vụ: “Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là tôi có thể giúp cậu.”
Người phục vụ rời đi, Đường Lạc lần nữa nhìn về phía Đường Dục, Đường Dục được Tần Thời Luật dẫn theo, gặp ai cũng giới thiệu đây là bạn đời của hắn.
Tần Thời Luật: “Bạn đời của tôi, Đường Dục.”
Sau khi Đường Dục nghe thấy lời chúc mừng từ vị sếp lớn thứ N mà cậu không quen biết, cậu cảm thấy toàn thân đều tê dại: “Tần Thời Luật, anh đừng như vậy.”
Tần Thời Luật nhìn cậu: “Làm sao? Chúng ta đã kết hôn mà cũng không thể nói? Còn phải giấu giếm à? Đã không tổ chức hôn lễ rồi, anh chỉ giới thiệu một chút cũng không được sao? Thế nào, em vẫn muốn duy trì hình tượng độc thân là để lúc nào cũng có thể đi xem mắt, hay là lúc nào cũng có thể chuẩn bị làm anh dâu của người khác?”
Nghe Tần Thời Luật nói một hơi dài như vậy, Đường Dục biết lu dấm của hắn thật sự bị đổ rồi, “Anh đừng giận, không phải em không cho anh nói, nhưng mà người nào anh cũng giới thiệu một câu như vậy, trông cứ như bị điên vậy.”
Đường Dục rút cái tay bị Tần Thời Luật bóp đến phát đau, ôm lấy cánh tay hắn: “Anh nghĩ lại xem, có người thích anh, thì anh cũng phải cho phép có người thích em chứ, lần trước Hứa Yến tới Tần gia em còn chưa tức giận với anh, sao bây giờ anh lại như vậy.”
Tần Thời Luật không nói lý: “Sao em không tức giận? Em không để tâm đến anh à?”
Đường Dục đau đầu: “Em để tâm, nhưng em biết lý lẽ, phân rõ phải trái.”
Tần Thời Luật gần như đang gây rối: “Em nói lý lẽ với anh làm gì, ai cần em phân rõ phải trái, anh chỉ muốn thấy em tức giận.”
Đường Dục: “…… Anh gây rối vô cớ.”
Hứa phu nhân cũng là người cứng rắn, biết rõ Tần Thời Luật đã kết hôn, đưa Hứa Yến tới Tần gia còn chưa tính, lúc này còn dám dẫn Hứa Yến đi tới chào hỏi.
Bà ta cầm một ly rượu vang đỏ đưa cho Hứa Yến, mắt thấy sắp đi tới chỗ Tần Thời Luật và Đường Dục, bà ta cố ý bị vướng vào váy rồi đẩy Hứa Yến một cái, Hứa Yến lảo đảo, nhưng tay cầm rượu lại tìm đúng hướng, trực tiếp hất thẳng về phía Đường Dục.
Tần Thời Luật và Đường Dục đang đưa lưng về phía đôi mẹ con này, thời điểm nghe thấy tiếng động thì đã không kịp tránh đi, Kỷ Bạch vội đẩy Đường Dục ra, Đường Dục đâm sầm vào lòng Tần Thời Luật, ly rượu vang đỏ không nghiêng không lệch hất thẳng lên bộ âu phục trắng của Kỷ Bạch.
Hứa Yến thấy mình hất sai người, đứng ngây người một lúc: “Xin, xin lỗi.”
Kỷ Bạch nhìn rượu vang đỏ chảy dọc theo vạt áo, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Hứa Yến và Hứa phu nhân: “Mù à? Không thấy có người đang đứng đây sao? Cứ thế cầm rượu vang hất vào người ta?”
Hứa phu nhân không nghĩ lại nhảy ra một Trình Giảo Kim, vốn dĩ bà ta muốn làm bẩn quần áo của Đường Dục để đuổi cậu đi, tạo cơ hội cho Hứa Yến, bây giờ thì hay rồi, cơ hội cũng không có.
Hứa phu nhân không vui nói: “Cũng không phải chúng tôi cố ý, cậu có cần phải nói khó nghe như vậy không.”
Dù Kỷ Bạch có tính tình tốt cũng sẽ tức giận, đặc biệt là khi nhìn thấy bọn họ cố ý cầm rượu vang đỏ muốn hất lên người Đường Dục, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Còn có thể khó nghe hơn nữa đấy, muốn nghe không?”
Hứa phu nhân không để ý đến hắn, bà ta nhìn về phía Tần Thời Luật: “Tần tổng, thật ngại quá, Tiểu Yến nó không cố ý đâu.”
Tần Thời Luật ôm lấy vai Đường Dục, nhìn vết bẩn trên người Kỷ Bạch: “Không cần xin lỗi tôi, rượu cũng không đổ lên người tôi, người bà nên xin lỗi phải là Kỷ tiên sinh mới đúng.”
Hứa phu nhân chưa từng gặp vị Kỷ tiên sinh này, còn tưởng là người của công ty nhỏ nào đó phái tới, “Quần áo bao nhiêu tiền, tôi bồi thường cho cậu.”
“Được.” Kỷ Bạch lười biếng cởi áo vest ném xuống đất: “Quần áo cao cấp đặt may riêng của SC Haute Couture Pháp, bao nhiêu tiền thì tự đi tìm hiểu, tìm được thì liên hệ với trợ lý của tôi.”
Câu nói “Cậu lừa ai chứ” đã tới bên miệng, Kỷ Bạch đột nhiên đưa danh thiếp tới, nhìn mấy chữ tập đoàn Kỷ Phàm trên danh thiếp, sắc mặt Hứa phu nhân lập tức thay đổi.
Bà ta cầm danh thiếp, kinh ngạc đến mức lắp bắp: “Cậu, cậu là……”
Việc một người Lâm Giang đến dự tiệc của hiệp hội thương mại Phú Dương quả thật làm người ta hơi bất ngờ, nhưng cũng không có ai quy định không cho người Lâm Giang đến dự.
Kỷ Bạch phớt lờ sự kinh ngạc của bà ta, hắn nháy mắt với Đường Dục, sau đó nhìn sang Tần Thời Luật.
Tần Thời Luật nhíu mày, không biết là bởi vì Kỷ Bạch chắn rượu giúp Đường Dục, hay là vì muốn cảm kích mà không nói nên lời, Kỷ Bạch nhìn Tần Thời Luật đang nắm chặt tay Đường Dục, giống như sợ bị người khác cướp đi.
Kỷ Bạch thật sự có chút ghen tị, nếu người này là của hắn, hắn cũng sẽ coi như bảo bối mà che chở.
Hắn quay đầu hỏi Khương Nghiêu đang mang sắc mặt không rõ: “Trong xe cậu có quần áo dự phòng không?”
Khương Nghiêu: “Không có.”
Trên mặt Khương Nghiêu không hề có chút ý cười nào, Kỷ Thừa đứng bên cạnh nhìn thấy biểu tình kia của hắn cũng không dám lên tiếng.
Kỷ Thừa vội vàng nói: “Em có em có, anh, em đi xuống lấy cho anh.”
Kỷ Bạch vỗ vỗ vai Khương Nghiêu ý bảo hắn bình tĩnh một chút, nói với Kỷ Thừa: “Anh đi với em.”
Kỷ Thừa muốn nói hay là anh ở lại trông chừng đi, nhưng Kỷ Bạch lại không có ý định ở lại, vừa rồi hắn diễn cảnh anh dũng hy sinh, nhưng quần áo bị rượu hất lên, nhão nhão dính dính làm hắn cũng rất khó chịu.
Ra khỏi sảnh tiệc, Kỷ Thừa vỗ vỗ ngực: “Ôi má ơi, vẻ mặt của anh Nghiêu vừa rồi suýt chút nữa hù chết em rồi.”
Kỷ Bạch cười nhạo: “Không có tiền đồ, chỉ có chút lá gan này mà còn dám theo đuổi người ta?”
Kỷ Thừa cũng chỉ nói thế thôi, nhìn thấy Khương Nghiêu cậu ta liền hèn như chó, làm gì dám nói chuyện theo đuổi lung tung gì đó như ở trước mặt Kỷ Bạch.
“Em theo đuổi bằng suy nghĩ không được à?” Kỷ Thừa cũng không thừa nhận mình hèn, cậu ta nhìn thoáng qua áo sơ mi của Kỷ Bạch: “Anh nhảy ra chắn làm gì, họ Tần kia ở ngay bên cạnh, rượu hất lên người em trai anh Nghiêu hắn có thể không quan tâm sao?”
Kỷ Bạch dùng đầu lưỡi đẩy đẩy vào má, “Đồ ngốc, rượu không hất lên người cậu ấy mà em đã bị vẻ mặt của Khương Nghiêu hù chết, nếu thật sự bị hất lên, thế nào anh Nghiêu của em cũng đập nát bữa tiệc hôm nay, đệ khống đều có độc, chọc vào đều không được chết tử tế, lần đầu tiên Đường Dục công khai tham dự sự kiện thế này, nhìn thái độ sợ chỉ cần rời mắt một cái thôi là không yên tâm của anh Nghiêu em đi, hắn có thể cho phép loại chuyện này xảy ra sao?”
Kỷ Bạch quá hiểu Khương Nghiêu, chỉ cần không chạm vào điểm mấu chốt của hắn thì thế nào cũng được, nhưng một khi đã đụng phải, thì hắn chắc chắn sẽ không làm người nữa.
Vừa rồi có cơ hội tốt như vậy, hắn xác thật muốn mượn cơ hội này làm anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng do góc độ của ly rượu đó quá nghiêng về phía Đường Dục, nếu hắn kéo người về phía mình thì chắc chắn sẽ không kịp tránh ly rượu đó, hắn chỉ có thể đẩy người về phía Tần Thời Luật.
Nghĩ đến việc bản thân đã đẩy người đi, cảm giác giống như đang đưa người mình thích vào vòng tay của người khác, khó chịu chết đi được.
Kỷ Thừa mắng một câu thô tục: “Đúng là tiện nghi cho hai tên ngu kia, em thấy người phụ nữ kia cố ý, không biết từ xó xỉnh nào chạy ra nữa.”
“Không biết.” Quần áo Kỷ Bạch bị bẩn, không còn tâm tình gì, “Anh về trước, nếu em muốn ở lại thì đi tìm Khương Nghiêu đi.”
“Bây giờ đi luôn à?” Kỷ Thừa hỏi: “Không theo đuổi anh dâu nữa sao?”
Kỷ Bạch gõ vào đầu cậu ta một cái: “Theo đuổi cái rắm! Chờ cậu ấy ly hôn anh sẽ theo đuổi.”
*****
Trò khôi hài trong sảnh lớn bữa tiệc vẫn chưa kết thúc, Đường Dục nhìn rượu vang đỏ trên sàn, nhẹ nhàng nói: “Lau sạch chỗ này rồi hẳn đi.”
Hứa phu nhân không thể tin vào những gì mình vừa nghe: “Gọi đại một người phục vụ nào đó đến dọn dẹp là được.”
Đường Dục nhìn bà ta: “Không được, ai làm thì người đó lau.”
Dù thế nào thì Hứa Yến cũng không thể quỳ xuống lau sàn được: “Đường Dục, cậu đừng có quá đáng.”
Đường Dục không tranh cãi với bọn họ nữa, cậu quay đầu nhìn về phía Khương Nghiêu: “Anh……”
Đường Dục còn chưa nói xong, đầu đã bị Tần Thời Luật ôm trở về: “Nhìn đi đâu? Có việc sao không tìm chồng em, tìm anh trai làm gì?”
Tần Thời Luật liếc mắt nhìn Hứa phu nhân, giọng nói lạnh lẽo không cho phép phản bác: “Không nghe thấy sao? Lau sạch đi!”
Cả nhóm người nói chuyện gây ra động tĩnh lớn như vậy, chung quanh đã sớm vây đầy người, Đường Lạc đứng lẫn trong đám người, cậu ta vốn muốn nhìn thử rốt cuộc Hứa Yến là ai, kết quả lại thấy hai mẹ con ngu xuẩn như não bộ chưa tiến hóa này, hợp tác với loại người này, cậu ta sợ bản thân chết còn chưa đủ nhanh sao?
Hứa Thịnh Mậu đi đón cháu bên ngoại của vợ nên tới trễ, vừa bước vào đã thấy tất cả mọi người đều đang tụ tập lại một chỗ.
Uông Tề nhón chân muốn xem tình hình bên trong: “Dượng, dượng xem bên kia có chuyện gì vậy?”
Hứa Thịnh Mậu giữ chặt cậu ta: “Đừng chạy loạn, cẩn thận lát nữa ba con tới xử lí con.”
Uông Tề đắc ý nói: “Sẽ không đâu, lần này con có tiến bộ đến ba hạng, răng ba con đều sắp rụng đầy đất rồi.”
Hứa Thịnh Mậu cười: “Gần đây rất có tinh thần học tập, rất đáng được khen thưởng, con muốn gì thì nói với dượng, dượng mua cho con.”
Hai người đi tới chỗ đám đông, chờ đến khi bọn họ thấy rõ người bị vây bên trong, Hứa Thịnh Mậu ngẩn ra: “Ngô Tĩnh? Hứa Yến?”
Hứa phu nhân nhìn đến Hứa Thịnh Mậu, lập tức uất ức gọi: “Ông xã.”
Hứa Yến giống như nhìn thấy vị cứu tinh: “Ba.”
Giọng của Uông Tề lớn hơn bọn họ rất nhiều, cậu ta gần như hét lên: “Anh!”
Hứa Yến sửng sốt, trước nay Uông Tề chưa từng gọi cậu ta là anh, thằng nhóc này điên rồi sao? Giây tiếp theo, chỉ thấy Uông Tề vụt khỏi bên người Hứa Thịnh Mậu như một con khỉ, lướt qua Hứa Yến, rồi nhảy tới phía đối diện.
Uông Tề cao hơn Đường Dục, Đường Dục nhìn dáng vẻ phấn chấn của cậu ta, nâng tay lên xoa đầu cậu ta một cái: “Sao cậu cũng ở đây thế?”
Uông Tề chỉ vào Hứa phu nhân nói: “Bà ấy là dì của em, lát nữa ba em cũng tới, ba em còn nói muốn cảm ơn anh đấy.”
Đường Dục nhìn theo hướng ngón tay Uông Tề chỉ, cảm thấy thế giới này thật đúng là nhỏ đến mức làm người ta hít thở không thông.
Hứa phu nhân nhìn cháu ngoại ruột nhảy đến chỗ người khác vẫy đuôi, mặt bà ta tái mét, “Uông Tề!”
Uông Tề thấy Hứa Yến đứng bên cạnh Hứa phu nhân, cậu ta nhíu mày: “Dì, sao dì lại dẫn anh ta theo, không phải đã nói đưa anh ta tới Tần gia làm tiểu tam sao, bây giờ lại dẫn anh ta tới đây làm gì, một mình anh ta còn muốn dựa vào bao nhiêu người đàn ông nữa đây?”
Uông Tề nói xong, không chờ Hứa phu nhân nổi bão, cậu ta đã bị người nào đó đạp từ phía sau.
“Ai đá tôi vậy?” Uông Tề quay đầu lại thì thấy Tần Thời An đứng phía sau, “Cậu có bệnh hả?”
Tần Thời An hoàn toàn không quan tâm đến tình nghĩa trong khoảng thời gian đồng cam cộng khổ học bù kia, hùng hổ nói: “Cậu nói Tần gia chính là anh cả tôi đấy, anh ấy không có tìm tiểu tam! Nhìn anh Tiểu Dục của tôi đi, anh ấy mới là bạn đời hợp pháp, nhanh chóng dọn dẹp đống rác của nhà cậu về đi, đừng có đứng ở đây làm bẩn mắt anh Tiểu Dục, còn nữa, bảo dì và vị anh trai tiểu tam kia của cậu lau sạch chỗ này đi, không có vấn đề gì mà cầm ly rượu cũng không xong, có mắt cũng như mù, mẹ nó muốn hất lên người ai hả!”
Đường Dục ngăn cản Tần Thời Luật, nhưng lại không ngăn lại Tần Thời An và Uông Tề.
Uông Tề một câu tiểu tam, một câu dựa vào đàn ông, Hứa Yến đứng ở trong đám đông bị người ta nhìn chằm chằm, ngay cả suy nghĩ muốn chết ngay lập tức cũng có.
Tần Thời An còn lợi hại hơn, đứng ở đó oang oang thông báo chuyện Tần Thời Luật đã kết hôn, hiệu suất phải nói là nhanh hơn nhiều so với Tần Thời Luật đi giới thiệu từng người.
Đường Dục nhìn Tần Thời Luật.
Quả nhiên, sắc mặt của anh già này đẹp hơn nhiều.
Đường Dục chỉnh lại đoá hoa lan bị lệch trên ngực Tần Thời Luật: “Vui không?”
Tần Thời Luật nắm lấy tay cậu: “Cũng được, nếu em có thể hôn anh ngay tại đây thì anh sẽ càng vui hơn.”
Đường Dục trừng mắt nhìn hắn một cái: “Không biết xấu hổ.”
Uông Tề nghe Tần Thời An nói xong, lập tức cùng chung kẻ địch, cậu ta chỉ vào Hứa Yến: “Hứa Yến, tôi cảnh cáo anh, nơi này nhiều người như vậy, anh muốn chơi với ai đều được, nhưng không được đụng vào đối tượng của anh tôi, đây chính là người anh mà tôi đã nhận định, nếu anh dám duỗi tay tới thì đừng có trách tôi đánh anh!”
Lời này vừa nói ra, mọi người chung quanh đều lặng lẽ lùi về sau một bước.
Cái gì mà chơi với ai đều được, bọn họ cũng đâu có muốn ‘chơi’.
Hứa Thịnh Mậu và Tần lão gia có chút giao tình, nếu không cũng đâu thể đưa Hứa Yến tới Tần gia dễ dàng như vậy, ông ta vốn nghĩ loại người như Đường Dục mà còn có thể được Tần Thời Luật coi trọng, Hứa Yến được ông ta nuôi dưỡng tỉ mỉ nhiều năm như vậy, chắc chắn sẽ không thua kém Đường Dục, nhưng không ngờ người lại bị trả về nguyện vẹn.
Vừa nãy Uông Tề ồn ào như vậy, Hứa Thịnh Mậu không kịp ngăn cản, suýt chút nữa bị tức tới ngất xỉu.
Ông ta đỡ trán, cái tên ‘Hứa Yến’ này xem như đã bị nắm thóp trong tay, người nổi tiếng hay không nổi tiếng trong cái vòng này đều có mặt tại đây hôm nay, về sau còn có ai dám muốn nó đây?
Chu Đình vừa đến thì thấy Lý Hi Nhã đang xách váy, vừa gọi điện thoại vừa đi ra ngoài, Chu Đình hỏi cô Đường Dục tới chưa, Lý Hi Nhã giống chỉ cảnh sát giao thông cầm gậy điều khiển chỉ chỉ đám người.
Chu Đình đẩy đám người ra, nhìn Đường Dục, rồi lại nhìn Hứa Yến: “Đường Dục, làm gì thế?”
Đường Dục học theo cách nói của Uông Tề: “Xử lý tiểu tam.”
Ở một đầu khác, Hồ Chính Đình cũng tới: “Ông nhỏ, cần hỗ trợ không?”
Đường Dục: “Tạm thời không cần.”
Từ Hải Triều nhìn thấy Đường Lạc trong đám người: “Tiểu tam?”
Đường Dục nhìn theo tầm mắt của hắn: “Lần này không phải anh ta.”
Lần đầu tiên Tưởng Lục Xuyên tham gia loại tiệc rượu này, tóc giống như được vuốt hơn nửa kí sáp, cực kì mềm mượt óng ả, nghe nói muốn đánh tiểu tam, hắn vén tay áo lên: “Tiểu tam ở đâu, tôi xử lí giúp cậu.”
Ở đây không có nhiều người quen biết Đường Dục, nhưng nghe đến cái tên này thì lại cảm thấy có chút quen tai…… Đường Dục, Đường Dục, Đường?
Rốt cuộc cũng có người nhớ ra — Cậu ta không phải là cái tên phế vật của Đường gia sao! Cậu ta chiêu mộ được đám anh em cái bang này từ đâu ra vậy?
Tiền Chấn Hùng và Chu lão cùng nhau đi tới, nhìn thấy đám đông náo nhiệt, Tiền Chấn Hùng cười ha hả: “Ồ, Tiểu Đường gia, đang bận gì sao?”
Đường Dục nhìn qua: “Ông chủ Tiền, anh cũng tới à.”
Những người đó nhìn Tiền Chấn Hùng, rồi lại nhìn Đường Dục.
Ở tuổi này của Tiền Chấn Hùng, gọi cậu ta là em trai thì cũng có vẻ không quá phù hợp, nhưng vừa rồi ông chủ Tiền gọi cậu ta là gì?
…… Tiểu Đường gia?
Đám người tản ra, Chu lão lướt qua nhóm ông chủ của các công ty, đi về phía Đường Dục: “Tiểu Đường, khoảng thời gian này cậu bận quá, ta còn tưởng cậu sẽ không tới.”
Đường Dục nói: “Ngài đích thân đưa thư mời, sao con có thể không tới.”
Người chung quanh: “……” Chu lão đích thân đưa thư mời? Làm gì có ai trong số bọn họ có mặt mũi lớn như vậy?
Chu lão dẫn Đường Dục ra khỏi đám người: “Thời gian dài như vậy cũng không hẹn được cậu, muốn mời cậu ăn bữa cơm thôi cũng khó.”
Đường Dục: “Vậy ngày mai con mời ngài một bữa nhé.”
“Được, thuận tiện tới chợ đồ cổ dạo một chút.” Chu lão đã đi xa nhưng giọng nói vẫn vang vọng, mang theo sự thưởng thức và khen ngợi không ngừng: “Nghe lão Trương của Cục Văn Vật nói, bức tranh cổ kia được cậu vẽ lại quá tốt, đợi thêm mấy ngày nữa là sẽ được đưa tới viện bảo tàng ở thủ đô, tuổi còn trẻ mà đã có thể được treo bảng tên ở viện bảo tàng, thật là ghê gớm nha.”
Những người vừa rồi nói Đường Dục là phế vật: “……” Thì ra phế vật lại chính là mình?