Chương 90
Về đến nhà, chén mì Đường Dục nấu đã vón cục đến không thể ăn được, Đường Dục nhìn chén mì rồi lại nhìn Tần Thời Luật, tính lười lại nổi lên, cậu không muốn nấu nữa đâu.
“Chắc anh đã ăn tối ở nhà ông nội rồi nhỉ, em đi tắm đây.” Đường Dục nói xong liền chạy mất.
Tần Thời Luật làm gì có tâm tình ăn uống ở nhà cũ, dì Trương nghe Đường Dục nói ở nhà ông nội liền biết Tần Thời Luật khẳng định vẫn chưa ăn cơm: “Tiểu Đường thiếu gia cũng chưa ăn cơm tối, dì đi hâm nóng đồ ăn, lát nữa hai cậu cùng ăn nhé.”
Tần Thời Luật gọi dì Trương lại: “Dì Trương, Đường Dục có bị đập đầu vào đâu hay không, ý tôi là từ lúc chúng tôi kết hôn tới giờ.”
Dì Trương ngẩn người: “Không có, Tiểu Đường thiếu gia đi đứng đều cực kì cẩn thận, cũng không nghe cậu ấy nói bị va đập gì đó ở bên ngoài.”
Tần Thời Luật cảm thấy kỳ lạ, câu chuyện tiểu thuyết xuyên thư gì đó của Đường Dục nghe có vẻ vớ vẩn, nhưng lần nào cậu cũng nói rất nghiêm túc, chuyện trước kia cậu chưa bao giờ đề cập tới, ngay cả chuyện gặp Khương Bá Ngôn khi còn nhỏ, Thẩm Nhất Trì và Dư Nhạc Dương đều nhớ rất rõ, nhưng cậu lại không nhớ gì hết.
Tần Thời Luật nghi ngờ có phải Đường Dục bị mất trí nhớ hay không, nhưng cậu vẫn luôn khoẻ mạnh, cũng không thấy cậu bị thương gì nghiêm trọng.
Tần Thời Luật trở lại phòng, cửa phòng tắm không đóng chặt, bên trong truyền tới tiếng nói chuyện của Đường Dục.
Hắn đẩy cửa ra, thấy Đường Dục đang ngâm mình trong bồn tắm gọi điện thoại, bộ dáng tủi thân kia làm gì còn dáng vẻ diễu võ dương oai ở nhà cũ?
“Em đang gọi cho ai vậy?” Tần Thời Luật hỏi.
Đường Dục nhìn hắn một cái, nói vào điện thoại: “Là Tần Thời Luật.”
Lâm Nghi ở trong điện thoại nói: “Đưa điện thoại để mẹ nói chuyện với nó.”
Đường Dục giơ điện thoại lên, “Mẹ bảo anh nghe điện thoại.”
Tần Thời Luật không ngờ cậu lại trốn trong này gọi điện thoại cho Lâm Nghi, thật là làm khó cho cậu rồi, vừa về đến nhà đã đi tìm người cáo trạng.
Tần Thời Luật cầm lấy điện thoại: “Con đây.”
Từ sau khi Lâm Nghi dọn ra khỏi Tần gia, tính tình đã không còn bén nhọn như trước nữa, dưới sự hun đúc của Đường Dục, cho dù bà ngẫu nhiên nghe thấy giọng của Tần Thời Luật thì vẫn có thể bình tĩnh nói chuyện với hắn: “Mẹ không quan tâm ông nội con đã giới thiệu ai cho con, nhưng chuyện này con cần phải xử lý cho sạch sẽ, Đường Đường không nơi nương tựa, con không thể để nó chịu uất ức như vậy được, nếu muốn học theo cha con thì nhân lúc còn sớm ly hôn với Đường Đường đi, nó còn trẻ, kiểu người gì mà chẳng tìm được, đến lúc đó mẹ sẽ tự tìm nhà tiếp theo cho nó.”
“……”
Tần Thời Luật thật sự cảm thấy mình còn oan hơn Đậu Nga, ông nội thì muốn tìm tiểu tam cho hắn, mẹ già thì muốn tìm nhà tiếp theo cho vợ hắn, cái loại ‘bình yên hài hoà’ này còn không bằng mấy lời nói gay gắt như trước kia.
Tần Thời Luật thở dài: “Biết rồi, con sẽ xử lý.”
Đường Dục không biết Lâm Nghi đã nói gì trong điện thoại, nhìn vẻ mặt phiền lòng của Tần Thời Luật, Đường Dục xem náo nhiệt không chê chuyện lớn: “Anh bị mắng sao?”
Tần Thời Luật đặt điện thoại lên bồn rửa tay: “Ừm, cũng đâu phải em không biết lần nào bà ấy cũng mắng anh.”
Đường Dục chột dạ nói: “Em cũng đâu có nói bậy, em chỉ nói với mẹ là ông nội tìm tiểu tam cho anh.”
Tần Thời Luật ngồi ở cạnh bồn tắm nhéo nhéo mũi cậu: “Cái này còn chưa tính là nói bậy? Anh là người đã có gia đình, tìm tiểu tam không phải tương đương với ngoại tình à?”
Đường Dục cúi đầu khảy khảy mặt nước: “Em cũng đâu có nói dối.”
“Phải không?” Tần Thời Luật hỏi: “Vậy ai nói đã theo đuổi anh rất lâu, còn nói anh thích người rụt rè, em rụt rè sao?”
Hai chữ “rụt rè” này Đường Dục thật sự không có cách nào đặt lên người mình, Đường Dục ngẩng đầu hỏi hắn: “Anh thích rụt rè sao?”
Tần Thời Luật muốn trêu cậu nên cố ý trầm mặc một hồi không trả lời, kết quả lại bị Đường Dục tạt nước cho ướt nhẹp.
Tần Thời Luật bắt lấy tay cậu: “Ai nuôi cái tính xấu này của em vậy hả.”
Đường Dục trừng hắn: “Anh!”
Tuy nói là tức giận, nhưng lời này cũng chạm đến tim Tần Thời Luật, hắn dùng sức kéo người tới gần, cúi đầu dán sát vào tai cậu nói: “Anh chỉ thích em như bây giờ thôi, nếu đêm nay em có thể tự mình thay yukata ngồi ở trên thì anh càng thích hơn.”
Đường Dục đỏ tai đẩy hắn ra: “Em không thể, anh đi tìm Hứa Yến đi.”
Tần Thời Luật nâng cằm cậu lên: “Hứa Yến cái gì mà Hứa Yến? Đừng có làm anh buồn nôn!”
Đường Dục nhìn thoáng qua bộ yukata màu đỏ đang treo trên tường, “Sao anh lại thích cái này, cũng không đẹp lắm.”
Đường Dục ngâm trong bồn tắm đã lâu, ngón tay đều trắng bệch nhăn nhúm, Tần Thời Luật xách người lên rồi lấy khăn tắm lau mình cho cậu: “Nếu em không thích thì ngày mai chúng ta đi mua một bộ màu đỏ khác.”
Đường Dục hỏi hắn: “Anh thích màu đỏ?”
Tần Thời Luật nói: “Thích em mặc màu đỏ, cảm giác như đêm tân hôn vậy.”
Sắc mặt Đường Dục cứng đờ…..
“Màu đỏ rất tốt, màu đỏ là may mắn, Tiểu Dục của anh mặc màu đỏ là đẹp nhất.”
“Hôn lễ của chúng ta cũng phải đỏ rực như vậy.”
“Đường Dục, Đường Dục!” Đường Dục đột nhiên run rẩy, Tần Thời Luật bế cậu về giường, dùng sức xoa bóp cánh tay cứng đờ của cậu, “Em làm sao vậy?”
Đường Dục không chớp mắt nhìn Tần Thời Luật, môi hơi tái đi: “Hình như, hình như em đã từng hỏi anh câu hỏi giống vậy.”
Tần Thời Luật sắp bị cậu hù chết: “Câu hỏi gì?”
Tim Đường Dục có chút đau nhức: “Thích, vấn đề thích màu gì.”
Màu sắc gì, Tần Thời Luật không dám tiếp tục hỏi: “Em mặc màu gì cũng đẹp hết, nếu em không thích màu đỏ thì chúng ta không mặc nữa.”
Đường Dục lắc đầu: “Anh thích màu đỏ, anh nói em mặc màu đỏ là đẹp nhất, anh còn nói màu đỏ là may mắn.”
Tần Thời Luật nhíu mày: “Anh nói những lời đó lúc nào?”
Lúc nào?
Đường Dục cũng không biết là lúc nào, cậu chỉ biết những lời đó là do hắn nói.
Thấy cậu không nói được, Tần Thời Luật cũng không ép.
Người khác hù dọa người ta đều là giật mình, cậu thì ngược lai, động đến một cái là không lên tiếng nữa.
Tần Thời Luật sợ cậu lại nói gì đó đáng sợ hơn: “Được rồi bảo bối, chúng ta không suy nghĩ đến chuyện đó nữa, dì Trương nói em vẫn chưa ăn tối, chúng ta đi xuống ăn cơm có được không?”
Đường Dục nhìn hắn, hỏi: “Sao anh không gọi em Tiểu Dục? Không phải lúc nào anh cũng gọi em là Tiểu Dục sao?”
“Anh gọi em là Tiểu Dục lúc nào?” Tần Thời Luật chỉ có vài cái xưng hô đối với Đường Dục, nhưng trước nay hắn chưa từng gọi cậu là Tiểu Dục: “Em nhầm anh thành ai?”
Đầu óc Đường Dục rất loạn, cậu nhắm mắt ôm eo Tần Thời Luật: “Tần Thời Luật, hình như em bị bệnh rồi.”
Tần Thời Luật không muốn an ủi cậu cho lắm, trong ấn tượng của hắn, chỉ có hai anh em Tiêu gia kia hay gọi cậu là Tiểu Dục, hắn kéo tay Đường Dục ra: “Nói hươu nói vượn cũng tính là bệnh?”
Đường Dục gục đầu xuống, lẳng lặng ngồi một hồi, xoay người nằm xuống giường, đưa lưng về phía Tần Thời Luật: “Em không ăn cơm, em buồn ngủ rồi, muốn đi ngủ.”
Ở trong mắt Tần Thời Luật, hành động của Đường Dục là đang cố ý trốn tránh câu hỏi của hắn, hắn tức giận không để ý đến cậu nữa.
Dì Trương đã hâm nóng cơm, bưng lên thế nào là dọn về y nguyên thế đó, Đường Dục không chịu xuống ăn, Tần Thời Luật cũng không có khẩu vị.
Tần Thời Luật càng nghĩ càng giận, trở lại phòng thấy Đường Dục đã ngủ mất, hắn ngồi ở mép giường nhìn cậu, muốn đánh thức cậu dậy, nhưng nhìn cậu ngủ rồi mà chân mày vẫn nhíu chặt, rốt cuộc vẫn không đành lòng.
Hắn nhẹ nhàng vuốt ấn đường của Đường Dục rồi nằm xuống, thật cẩn thận kéo người vào lòng…… Thật không biết trái tim chứa cả thế giới của cậu đến bao giờ mới có thể chỉ chứa một mình hắn.
Ngày hôm sau, Tần Thời Luật cố ý thả người ra trước khi cậu tỉnh dậy, Đường Dục mở mắt ra, thấy bản thân không nằm trong lòng Tần Thời Luật, cậu trộm nâng cánh tay hắn lên rồi lăn vào lòng hắn, Tần Thời Luật giả vờ không biết.
Mãi cho tới khi ăn sáng rồi rời khỏi nhà, Tần Thời Luật cũng không mở miệng nói chuyện với Đường Dục, mỗi lần Đường Dục muốn mở miệng đều bị hắn lạnh lùng quay mặt đi.
Nhìn Tần Thời Luật lái xe ra khỏi cổng, Đường Dục bĩu môi: “Thôi, mình tìm người khác đi cùng.”
Kỳ thật Đường Dục cũng không tìm ai khác, mà là vệ sĩ mà Tần Thời Luật sắp xếp cho cậu, Lý Chấn.
*****
Mới vừa họp xong, Lê Thành bước ra khỏi phòng họp thì nhận được một tin nhắn, là Lý Chấn gửi tới:【Trợ lí Lê, Tiểu Đường tiên sinh bảo tôi chở cậu ấy đến bệnh viện khám bệnh, nhưng cậu ấy lại đi vào khoa thần kinh, tôi hỏi có phải cậu ấy vào nhầm khoa rồi không, cậu ấy nói không vào nhầm, còn nói là tinh thần cậu ấy có vấn đề.】
Lê Thành: “……”
A, còn rất tự mình hiểu lấy?
Tần Thời Luật đã mấy ngày liền không tới công ty, vừa tới là đen mặt bảo Lê Thành đi điều tra Tần Sùng, theo hiểu biết của Lê Thành về mấy chuyện vặt vãnh của nhà hắn, chuyện chú ba Tần gia không an phận cũng không phải ngày một ngày hai, không đến mức khiến hắn đen mặt thành thế này, người có thể làm đến trình độ này, chỉ có thể là Đường Dục.
Nhưng hiện tại Đường Dục đã bị bệnh tâm thần, Lê Thành cảm thấy dù thế nào cũng phải báo cho Tần tổng biết.
Hắn báo cáo nội dung tin nhắn Lý Chấn gửi tới cho Tần Thời Luật, Tần Thời Luật nghe xong thì chân mày nhíu chặt đến mức muốn dựng đứng lên.
“Em ấy ở bệnh viện nào?”
…
Lúc Tần Thời Luật đến bệnh viện, Đường Dục đã từ khoa thần kinh chuyển đến phòng tư vấn tâm lý, Tần Thời Luật hỏi Lý Chấn: “Em ấy đi vào bao lâu rồi?”
Lý Chấn nhìn đồng hồ: “40 phút.”
Vừa mới dứt lời, cửa phòng khám mở ra, người đi ra là một bác sĩ nam, tấm thẻ trên ngực viết tên và chức vụ của anh ta — Bác sĩ tư vấn tâm lý, Lương Nhất Thăng.
Lương Nhất Thăng nhìn thoáng qua Tần Thời Luật đang đứng ở cửa, hỏi Đường Dục: “Anh ta là người nhà của cậu?”
Đường Dục nhìn thấy Tần Thời Luật thì có hơi ngạc nhiên: “Sao anh lại tới đây?”
“Tới đón em.” Tần Thời Luật duỗi tay, “Lại đây.”
Đường Dục đi qua, vươn tay đặt vào tay hắn.
Tần Thời Luật nắm lấy tay cậu, giọng điệu không tốt lắm: “Đến bệnh viện sao không nói với anh?”
Đường Dục cúi đầu nói: “Em muốn nói, nhưng anh không để ý tới em.”
Tần Thời Luật nào có ngờ chuyện cậu nói mình bị bệnh tối hôm qua là nói thật, rồi còn tự chạy tới khoa thần kinh khám bệnh, chuyện gì mà lớn đến mức khiến cậu cảm thấy mình không phải bị quỷ ám thì cũng là có vấn đề về tâm thần?
Lương Nhất Thăng nhìn phương thức ở chung của hai người, theo bản năng phán đoán mối quan hệ của bọn họ.
Vừa rồi lúc Đường Dục tới thì bên ngoài chỉ có một người đi cùng, anh ta vừa nhìn người kia là biết không phải người nhà, mà giống như đi theo giám sát hơn, hiện tại chính chủ đã tới, mặc tây trang giày da, mặt đen sì, chẳng những không quan tâm bệnh nhân, mà còn hung dữ với cậu ấy.
Rất nhiều thanh niên xinh đẹp đều nhầm đường lạc lối, làm bác sĩ tâm lý, anh ta đã thấy quá nhiều rồi.
Anh ta là bác sĩ, không thể can thiệp quá nhiều vào chuyện riêng tư của bệnh nhân, anh chỉ có thể dùng bệnh tình để nhắc nhở: “Trước mắt Đường tiên sinh không có vấn đề gì, chẳng qua là áp lực quá lớn, nếu người nhà có thời gian thì có thể quan tâm đến cảm xúc của người bệnh nhiều hơn, đừng coi thường chuyện này, áp lực quá lớn sẽ dẫn tới tâm trạng sa sút, nghiêm trọng hơn thì sẽ sinh ra trầm cảm.”
Tần Thời Luật thật sự không ngờ Đường Dục lại có áp lực: “Mỗi ngày chỉ chơi không còn có thể chơi ra áp lực?”
Lời này nghe vào tai Lương Nhất Thăng chính là một người đàn ông thành đạt đang trách cứ nửa kia không có việc làm, quan hệ giống như bọn họ anh đã thấy nhiều rồi, hầu hết đều bị dằn vặt trách mắng đến có vấn đề tâm lý.
Giọng điệu Lương Nhất Thăng không tốt lắm: “Có một số cảm xúc không phải cứ ở nhà không làm gì thì sẽ không phát sinh, cảm xúc con người rất phức tạp, tôi vẫn hy vọng người nhà có thể quan tâm đến bệnh nhân nhiều hơn.”
Tần Thời Luật nhìn bác sĩ một cái: “Tôi biết rồi.”
Lương Nhất Thăng: “Chỉ biết thôi cũng vô dụng, phải thực hiện, đừng ỷ vào bản thân có nhiều tiền mà không coi người khác là người.”
Dù Tần Thời Luật có trì độn đến mấy cũng hiểu được lời này của bác sĩ là có ý gì, hắn sắp đặt Đường Dục lên đầu mà cung phụng như tổ tông luôn rồi, vậy còn chưa đủ làm người sao?
Tần Thời Luật nói: “Chúng tôi là chồng chồng hợp pháp, là hai bên tự nguyện nên mới kết hôn, hơn nữa em ấy có nhiều tài sản hơn tôi, chúng tôi không phải là loại quan hệ như anh nghĩ.”
Điểm này Lương Nhất Thăng thật sự không nghĩ tới, anh ta nhìn Đường Dục.
Đường Dục gật gật đầu: “Bác sĩ Lương hiểu lầm rồi, anh ấy là chồng tôi, anh ấy không có bắt nạt tôi đâu.”
Lương Nhất Thăng: “……” Vậy cậu nhìn thấy hắn liền bày ra dáng vẻ ngoan ngoãn như mèo con làm gì? Tiền nhiều hơn thì phải mạnh mẽ tự tin lên chứ!
Đường Dục lười biện hộ, cậu có chồng mà, mạnh mẽ để làm gì?
*****
Trong xe, Tần Thời Luật hỏi Đường Dục: “Thấy anh bị mắng em rất vui à?”
Đường Dục hùng hồn đầy lý lẽ nói: “Là anh không để ý tới em mà.”
Tần Thời Luật nhìn cậu một cái: “Không để ý tới em thì em tự mình chạy tới khoa thần kinh, là chuyện gì đã khiến em cảm thấy tinh thần của mình không ổn?”
Đường Dục nói: “Là ảo giác.”
Lúc trước cậu chỉ tự cảm thấy đó là ảo giác, bây giờ ngay cả bác sĩ cũng chẩn đoán như vậy, bác sĩ nói trạng thái tinh thần cậu rất tốt, nếu xuất hiện những cảm giác kỳ lạ đó thì chính là ảo giác.
Tần Thời Luật thật sự rất tò mò: “Rốt cuộc em ảo giác thấy cái gì?”
Đường Dục chỉ chỉ hắn: “Anh.”
Sau khi ngủ một giấc dậy, ấn tượng về chuyện tối hôm qua đã không còn quá rõ ràng, nhưng cậu vẫn nhớ rõ hai giọng nói đó, đó là giọng của cậu và Tần Thời Luật.
Đường Dục không biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, cậu có thể lặp lại những lời nói đó, nhưng lại không có cách nào thuật lại những cảm xúc lúc đó, những lời nói ngọt ngào đó như đang thì thầm bên tai cậu, nhưng cậu biết tình cảnh đó trước nay đều chưa bao giờ xảy ra, lần duy nhất bọn họ thảo luận về hôn lễ là quyết định không tổ chức hôn lễ, chứ không phải là thảo luận về màu sắc của hôn lễ.
Đường Dục kể cho Tần Thời Luật nghe về dự cảm của cậu hôm xảy ra tai nạn trên sườn núi ở Lâm Giang và đoạn đối thoại trong ảo giác tối hôm qua, Tần Thời Luật nghe xong thì trầm mặc một lúc.
Tần Thời Luật nhìn cậu: “Màu đỏ, hôn lễ?”
Đường Dục bổ sung: “Còn có tai nạn trên sườn núi, anh đã chết.”
Tần Thời Luật chưa từng thấy người nào có thể dội nước lạnh giỏi hơn cậu: “…… Chuyện hôn lễ thì thôi không nói, nhưng em cứ suy nghĩ về cái chết của anh là thế nào đây? Chết rồi thì làm sao tổ chức hôn lễ?”
Đường Dục nhắc nhở hắn: “Đó đều là ảo giác, không có hôn lễ, anh tỉnh táo lại một chút.”
Tần Thời Luật tức đến bật cười: “Anh tỉnh táo lại một chút? Những chuyện này là do ai ảo tưởng ra, hửm? Lúc trước nói không muốn tổ chức hôn lễ, bây giờ lại tự mình suy nghĩ tới, hôn lễ đỏ rực, thật ra ý tưởng này cũng không tệ.”
…… Đường Dục muốn bảo hắn quay đầu xe về bệnh viện, để bác sĩ Lương kiểm tra cho hắn, nói không chừng tinh thần hắn cũng có vấn đề.
Đã nói là ảo giác rồi, vậy mà hắn còn xem là thật.
Đường Dục nghiêng đầu dựa vào cửa sổ xe, “Em bị bệnh rồi, có phải sau này em sẽ phải vào bệnh viện tâm thần không?”
Tần Thời Luật không biết cậu tự chẩn đoán bệnh tình của bản thân như thế nào: “Bác sĩ đã nói em không có việc gì, chỉ là gần đây em quá mệt mỏi, đột nhiên biết được chuyện của cha mẹ em, rồi còn bị theo đuôi, là do anh không quan tâm đến cảm xúc của em, bác sĩ nói rất đúng, là anh không tốt.”
Nghe Tần Thời Luật tự ôm hết trách nhiệm về mình, Đường Dục xoay người qua nhìn hắn một lúc, đột nhiên duỗi hai tay ra: “Chồng ơi, ôm em.”
Tần Thời Luật vươn một tay ra nắm lấy tay cậu: “Đừng làm nũng, anh đang lái xe.”
Đường Dục đẩy tay hắn ra: “Không chịu, em muốn ôm.”
Tần Thời Luật tìm một chỗ ven đường có thể ngừng xe, bế Đường Dục từ ghế phụ qua để cậu ngồi lên đùi mình, “Sao lại dính người như vậy hả?”
Đường Dục đặt tay lên vai hắn, nói giống như đang phát lời thề: “Tần Thời Luật, nếu anh chết thì em sẽ thủ tiết cho anh.”
Tần Thời Luật giật khóe miệng: “…… Trong miệng em không có một câu nào là dễ nghe đúng không?”
Thủ tiết không dễ nghe sao?
Đường Dục: “Vậy em sẽ tuẫn táng theo anh!”
Tần Thời Luật thật muốn ném cậu về ghế phụ……
Tần Thời Luật cắn lên cằm cậu một cái, “Câm miệng, cho dù anh chết thì em cũng phải sống thật tốt cho anh, phải làm một goá phụ giàu có nhất, sống cho cả phần của anh.”
“Chắc anh đã ăn tối ở nhà ông nội rồi nhỉ, em đi tắm đây.” Đường Dục nói xong liền chạy mất.
Tần Thời Luật làm gì có tâm tình ăn uống ở nhà cũ, dì Trương nghe Đường Dục nói ở nhà ông nội liền biết Tần Thời Luật khẳng định vẫn chưa ăn cơm: “Tiểu Đường thiếu gia cũng chưa ăn cơm tối, dì đi hâm nóng đồ ăn, lát nữa hai cậu cùng ăn nhé.”
Tần Thời Luật gọi dì Trương lại: “Dì Trương, Đường Dục có bị đập đầu vào đâu hay không, ý tôi là từ lúc chúng tôi kết hôn tới giờ.”
Dì Trương ngẩn người: “Không có, Tiểu Đường thiếu gia đi đứng đều cực kì cẩn thận, cũng không nghe cậu ấy nói bị va đập gì đó ở bên ngoài.”
Tần Thời Luật cảm thấy kỳ lạ, câu chuyện tiểu thuyết xuyên thư gì đó của Đường Dục nghe có vẻ vớ vẩn, nhưng lần nào cậu cũng nói rất nghiêm túc, chuyện trước kia cậu chưa bao giờ đề cập tới, ngay cả chuyện gặp Khương Bá Ngôn khi còn nhỏ, Thẩm Nhất Trì và Dư Nhạc Dương đều nhớ rất rõ, nhưng cậu lại không nhớ gì hết.
Tần Thời Luật nghi ngờ có phải Đường Dục bị mất trí nhớ hay không, nhưng cậu vẫn luôn khoẻ mạnh, cũng không thấy cậu bị thương gì nghiêm trọng.
Tần Thời Luật trở lại phòng, cửa phòng tắm không đóng chặt, bên trong truyền tới tiếng nói chuyện của Đường Dục.
Hắn đẩy cửa ra, thấy Đường Dục đang ngâm mình trong bồn tắm gọi điện thoại, bộ dáng tủi thân kia làm gì còn dáng vẻ diễu võ dương oai ở nhà cũ?
“Em đang gọi cho ai vậy?” Tần Thời Luật hỏi.
Đường Dục nhìn hắn một cái, nói vào điện thoại: “Là Tần Thời Luật.”
Lâm Nghi ở trong điện thoại nói: “Đưa điện thoại để mẹ nói chuyện với nó.”
Đường Dục giơ điện thoại lên, “Mẹ bảo anh nghe điện thoại.”
Tần Thời Luật không ngờ cậu lại trốn trong này gọi điện thoại cho Lâm Nghi, thật là làm khó cho cậu rồi, vừa về đến nhà đã đi tìm người cáo trạng.
Tần Thời Luật cầm lấy điện thoại: “Con đây.”
Từ sau khi Lâm Nghi dọn ra khỏi Tần gia, tính tình đã không còn bén nhọn như trước nữa, dưới sự hun đúc của Đường Dục, cho dù bà ngẫu nhiên nghe thấy giọng của Tần Thời Luật thì vẫn có thể bình tĩnh nói chuyện với hắn: “Mẹ không quan tâm ông nội con đã giới thiệu ai cho con, nhưng chuyện này con cần phải xử lý cho sạch sẽ, Đường Đường không nơi nương tựa, con không thể để nó chịu uất ức như vậy được, nếu muốn học theo cha con thì nhân lúc còn sớm ly hôn với Đường Đường đi, nó còn trẻ, kiểu người gì mà chẳng tìm được, đến lúc đó mẹ sẽ tự tìm nhà tiếp theo cho nó.”
“……”
Tần Thời Luật thật sự cảm thấy mình còn oan hơn Đậu Nga, ông nội thì muốn tìm tiểu tam cho hắn, mẹ già thì muốn tìm nhà tiếp theo cho vợ hắn, cái loại ‘bình yên hài hoà’ này còn không bằng mấy lời nói gay gắt như trước kia.
Tần Thời Luật thở dài: “Biết rồi, con sẽ xử lý.”
Đường Dục không biết Lâm Nghi đã nói gì trong điện thoại, nhìn vẻ mặt phiền lòng của Tần Thời Luật, Đường Dục xem náo nhiệt không chê chuyện lớn: “Anh bị mắng sao?”
Tần Thời Luật đặt điện thoại lên bồn rửa tay: “Ừm, cũng đâu phải em không biết lần nào bà ấy cũng mắng anh.”
Đường Dục chột dạ nói: “Em cũng đâu có nói bậy, em chỉ nói với mẹ là ông nội tìm tiểu tam cho anh.”
Tần Thời Luật ngồi ở cạnh bồn tắm nhéo nhéo mũi cậu: “Cái này còn chưa tính là nói bậy? Anh là người đã có gia đình, tìm tiểu tam không phải tương đương với ngoại tình à?”
Đường Dục cúi đầu khảy khảy mặt nước: “Em cũng đâu có nói dối.”
“Phải không?” Tần Thời Luật hỏi: “Vậy ai nói đã theo đuổi anh rất lâu, còn nói anh thích người rụt rè, em rụt rè sao?”
Hai chữ “rụt rè” này Đường Dục thật sự không có cách nào đặt lên người mình, Đường Dục ngẩng đầu hỏi hắn: “Anh thích rụt rè sao?”
Tần Thời Luật muốn trêu cậu nên cố ý trầm mặc một hồi không trả lời, kết quả lại bị Đường Dục tạt nước cho ướt nhẹp.
Tần Thời Luật bắt lấy tay cậu: “Ai nuôi cái tính xấu này của em vậy hả.”
Đường Dục trừng hắn: “Anh!”
Tuy nói là tức giận, nhưng lời này cũng chạm đến tim Tần Thời Luật, hắn dùng sức kéo người tới gần, cúi đầu dán sát vào tai cậu nói: “Anh chỉ thích em như bây giờ thôi, nếu đêm nay em có thể tự mình thay yukata ngồi ở trên thì anh càng thích hơn.”
Đường Dục đỏ tai đẩy hắn ra: “Em không thể, anh đi tìm Hứa Yến đi.”
Tần Thời Luật nâng cằm cậu lên: “Hứa Yến cái gì mà Hứa Yến? Đừng có làm anh buồn nôn!”
Đường Dục nhìn thoáng qua bộ yukata màu đỏ đang treo trên tường, “Sao anh lại thích cái này, cũng không đẹp lắm.”
Đường Dục ngâm trong bồn tắm đã lâu, ngón tay đều trắng bệch nhăn nhúm, Tần Thời Luật xách người lên rồi lấy khăn tắm lau mình cho cậu: “Nếu em không thích thì ngày mai chúng ta đi mua một bộ màu đỏ khác.”
Đường Dục hỏi hắn: “Anh thích màu đỏ?”
Tần Thời Luật nói: “Thích em mặc màu đỏ, cảm giác như đêm tân hôn vậy.”
Sắc mặt Đường Dục cứng đờ…..
“Màu đỏ rất tốt, màu đỏ là may mắn, Tiểu Dục của anh mặc màu đỏ là đẹp nhất.”
“Hôn lễ của chúng ta cũng phải đỏ rực như vậy.”
“Đường Dục, Đường Dục!” Đường Dục đột nhiên run rẩy, Tần Thời Luật bế cậu về giường, dùng sức xoa bóp cánh tay cứng đờ của cậu, “Em làm sao vậy?”
Đường Dục không chớp mắt nhìn Tần Thời Luật, môi hơi tái đi: “Hình như, hình như em đã từng hỏi anh câu hỏi giống vậy.”
Tần Thời Luật sắp bị cậu hù chết: “Câu hỏi gì?”
Tim Đường Dục có chút đau nhức: “Thích, vấn đề thích màu gì.”
Màu sắc gì, Tần Thời Luật không dám tiếp tục hỏi: “Em mặc màu gì cũng đẹp hết, nếu em không thích màu đỏ thì chúng ta không mặc nữa.”
Đường Dục lắc đầu: “Anh thích màu đỏ, anh nói em mặc màu đỏ là đẹp nhất, anh còn nói màu đỏ là may mắn.”
Tần Thời Luật nhíu mày: “Anh nói những lời đó lúc nào?”
Lúc nào?
Đường Dục cũng không biết là lúc nào, cậu chỉ biết những lời đó là do hắn nói.
Thấy cậu không nói được, Tần Thời Luật cũng không ép.
Người khác hù dọa người ta đều là giật mình, cậu thì ngược lai, động đến một cái là không lên tiếng nữa.
Tần Thời Luật sợ cậu lại nói gì đó đáng sợ hơn: “Được rồi bảo bối, chúng ta không suy nghĩ đến chuyện đó nữa, dì Trương nói em vẫn chưa ăn tối, chúng ta đi xuống ăn cơm có được không?”
Đường Dục nhìn hắn, hỏi: “Sao anh không gọi em Tiểu Dục? Không phải lúc nào anh cũng gọi em là Tiểu Dục sao?”
“Anh gọi em là Tiểu Dục lúc nào?” Tần Thời Luật chỉ có vài cái xưng hô đối với Đường Dục, nhưng trước nay hắn chưa từng gọi cậu là Tiểu Dục: “Em nhầm anh thành ai?”
Đầu óc Đường Dục rất loạn, cậu nhắm mắt ôm eo Tần Thời Luật: “Tần Thời Luật, hình như em bị bệnh rồi.”
Tần Thời Luật không muốn an ủi cậu cho lắm, trong ấn tượng của hắn, chỉ có hai anh em Tiêu gia kia hay gọi cậu là Tiểu Dục, hắn kéo tay Đường Dục ra: “Nói hươu nói vượn cũng tính là bệnh?”
Đường Dục gục đầu xuống, lẳng lặng ngồi một hồi, xoay người nằm xuống giường, đưa lưng về phía Tần Thời Luật: “Em không ăn cơm, em buồn ngủ rồi, muốn đi ngủ.”
Ở trong mắt Tần Thời Luật, hành động của Đường Dục là đang cố ý trốn tránh câu hỏi của hắn, hắn tức giận không để ý đến cậu nữa.
Dì Trương đã hâm nóng cơm, bưng lên thế nào là dọn về y nguyên thế đó, Đường Dục không chịu xuống ăn, Tần Thời Luật cũng không có khẩu vị.
Tần Thời Luật càng nghĩ càng giận, trở lại phòng thấy Đường Dục đã ngủ mất, hắn ngồi ở mép giường nhìn cậu, muốn đánh thức cậu dậy, nhưng nhìn cậu ngủ rồi mà chân mày vẫn nhíu chặt, rốt cuộc vẫn không đành lòng.
Hắn nhẹ nhàng vuốt ấn đường của Đường Dục rồi nằm xuống, thật cẩn thận kéo người vào lòng…… Thật không biết trái tim chứa cả thế giới của cậu đến bao giờ mới có thể chỉ chứa một mình hắn.
Ngày hôm sau, Tần Thời Luật cố ý thả người ra trước khi cậu tỉnh dậy, Đường Dục mở mắt ra, thấy bản thân không nằm trong lòng Tần Thời Luật, cậu trộm nâng cánh tay hắn lên rồi lăn vào lòng hắn, Tần Thời Luật giả vờ không biết.
Mãi cho tới khi ăn sáng rồi rời khỏi nhà, Tần Thời Luật cũng không mở miệng nói chuyện với Đường Dục, mỗi lần Đường Dục muốn mở miệng đều bị hắn lạnh lùng quay mặt đi.
Nhìn Tần Thời Luật lái xe ra khỏi cổng, Đường Dục bĩu môi: “Thôi, mình tìm người khác đi cùng.”
Kỳ thật Đường Dục cũng không tìm ai khác, mà là vệ sĩ mà Tần Thời Luật sắp xếp cho cậu, Lý Chấn.
*****
Mới vừa họp xong, Lê Thành bước ra khỏi phòng họp thì nhận được một tin nhắn, là Lý Chấn gửi tới:【Trợ lí Lê, Tiểu Đường tiên sinh bảo tôi chở cậu ấy đến bệnh viện khám bệnh, nhưng cậu ấy lại đi vào khoa thần kinh, tôi hỏi có phải cậu ấy vào nhầm khoa rồi không, cậu ấy nói không vào nhầm, còn nói là tinh thần cậu ấy có vấn đề.】
Lê Thành: “……”
A, còn rất tự mình hiểu lấy?
Tần Thời Luật đã mấy ngày liền không tới công ty, vừa tới là đen mặt bảo Lê Thành đi điều tra Tần Sùng, theo hiểu biết của Lê Thành về mấy chuyện vặt vãnh của nhà hắn, chuyện chú ba Tần gia không an phận cũng không phải ngày một ngày hai, không đến mức khiến hắn đen mặt thành thế này, người có thể làm đến trình độ này, chỉ có thể là Đường Dục.
Nhưng hiện tại Đường Dục đã bị bệnh tâm thần, Lê Thành cảm thấy dù thế nào cũng phải báo cho Tần tổng biết.
Hắn báo cáo nội dung tin nhắn Lý Chấn gửi tới cho Tần Thời Luật, Tần Thời Luật nghe xong thì chân mày nhíu chặt đến mức muốn dựng đứng lên.
“Em ấy ở bệnh viện nào?”
…
Lúc Tần Thời Luật đến bệnh viện, Đường Dục đã từ khoa thần kinh chuyển đến phòng tư vấn tâm lý, Tần Thời Luật hỏi Lý Chấn: “Em ấy đi vào bao lâu rồi?”
Lý Chấn nhìn đồng hồ: “40 phút.”
Vừa mới dứt lời, cửa phòng khám mở ra, người đi ra là một bác sĩ nam, tấm thẻ trên ngực viết tên và chức vụ của anh ta — Bác sĩ tư vấn tâm lý, Lương Nhất Thăng.
Lương Nhất Thăng nhìn thoáng qua Tần Thời Luật đang đứng ở cửa, hỏi Đường Dục: “Anh ta là người nhà của cậu?”
Đường Dục nhìn thấy Tần Thời Luật thì có hơi ngạc nhiên: “Sao anh lại tới đây?”
“Tới đón em.” Tần Thời Luật duỗi tay, “Lại đây.”
Đường Dục đi qua, vươn tay đặt vào tay hắn.
Tần Thời Luật nắm lấy tay cậu, giọng điệu không tốt lắm: “Đến bệnh viện sao không nói với anh?”
Đường Dục cúi đầu nói: “Em muốn nói, nhưng anh không để ý tới em.”
Tần Thời Luật nào có ngờ chuyện cậu nói mình bị bệnh tối hôm qua là nói thật, rồi còn tự chạy tới khoa thần kinh khám bệnh, chuyện gì mà lớn đến mức khiến cậu cảm thấy mình không phải bị quỷ ám thì cũng là có vấn đề về tâm thần?
Lương Nhất Thăng nhìn phương thức ở chung của hai người, theo bản năng phán đoán mối quan hệ của bọn họ.
Vừa rồi lúc Đường Dục tới thì bên ngoài chỉ có một người đi cùng, anh ta vừa nhìn người kia là biết không phải người nhà, mà giống như đi theo giám sát hơn, hiện tại chính chủ đã tới, mặc tây trang giày da, mặt đen sì, chẳng những không quan tâm bệnh nhân, mà còn hung dữ với cậu ấy.
Rất nhiều thanh niên xinh đẹp đều nhầm đường lạc lối, làm bác sĩ tâm lý, anh ta đã thấy quá nhiều rồi.
Anh ta là bác sĩ, không thể can thiệp quá nhiều vào chuyện riêng tư của bệnh nhân, anh chỉ có thể dùng bệnh tình để nhắc nhở: “Trước mắt Đường tiên sinh không có vấn đề gì, chẳng qua là áp lực quá lớn, nếu người nhà có thời gian thì có thể quan tâm đến cảm xúc của người bệnh nhiều hơn, đừng coi thường chuyện này, áp lực quá lớn sẽ dẫn tới tâm trạng sa sút, nghiêm trọng hơn thì sẽ sinh ra trầm cảm.”
Tần Thời Luật thật sự không ngờ Đường Dục lại có áp lực: “Mỗi ngày chỉ chơi không còn có thể chơi ra áp lực?”
Lời này nghe vào tai Lương Nhất Thăng chính là một người đàn ông thành đạt đang trách cứ nửa kia không có việc làm, quan hệ giống như bọn họ anh đã thấy nhiều rồi, hầu hết đều bị dằn vặt trách mắng đến có vấn đề tâm lý.
Giọng điệu Lương Nhất Thăng không tốt lắm: “Có một số cảm xúc không phải cứ ở nhà không làm gì thì sẽ không phát sinh, cảm xúc con người rất phức tạp, tôi vẫn hy vọng người nhà có thể quan tâm đến bệnh nhân nhiều hơn.”
Tần Thời Luật nhìn bác sĩ một cái: “Tôi biết rồi.”
Lương Nhất Thăng: “Chỉ biết thôi cũng vô dụng, phải thực hiện, đừng ỷ vào bản thân có nhiều tiền mà không coi người khác là người.”
Dù Tần Thời Luật có trì độn đến mấy cũng hiểu được lời này của bác sĩ là có ý gì, hắn sắp đặt Đường Dục lên đầu mà cung phụng như tổ tông luôn rồi, vậy còn chưa đủ làm người sao?
Tần Thời Luật nói: “Chúng tôi là chồng chồng hợp pháp, là hai bên tự nguyện nên mới kết hôn, hơn nữa em ấy có nhiều tài sản hơn tôi, chúng tôi không phải là loại quan hệ như anh nghĩ.”
Điểm này Lương Nhất Thăng thật sự không nghĩ tới, anh ta nhìn Đường Dục.
Đường Dục gật gật đầu: “Bác sĩ Lương hiểu lầm rồi, anh ấy là chồng tôi, anh ấy không có bắt nạt tôi đâu.”
Lương Nhất Thăng: “……” Vậy cậu nhìn thấy hắn liền bày ra dáng vẻ ngoan ngoãn như mèo con làm gì? Tiền nhiều hơn thì phải mạnh mẽ tự tin lên chứ!
Đường Dục lười biện hộ, cậu có chồng mà, mạnh mẽ để làm gì?
*****
Trong xe, Tần Thời Luật hỏi Đường Dục: “Thấy anh bị mắng em rất vui à?”
Đường Dục hùng hồn đầy lý lẽ nói: “Là anh không để ý tới em mà.”
Tần Thời Luật nhìn cậu một cái: “Không để ý tới em thì em tự mình chạy tới khoa thần kinh, là chuyện gì đã khiến em cảm thấy tinh thần của mình không ổn?”
Đường Dục nói: “Là ảo giác.”
Lúc trước cậu chỉ tự cảm thấy đó là ảo giác, bây giờ ngay cả bác sĩ cũng chẩn đoán như vậy, bác sĩ nói trạng thái tinh thần cậu rất tốt, nếu xuất hiện những cảm giác kỳ lạ đó thì chính là ảo giác.
Tần Thời Luật thật sự rất tò mò: “Rốt cuộc em ảo giác thấy cái gì?”
Đường Dục chỉ chỉ hắn: “Anh.”
Sau khi ngủ một giấc dậy, ấn tượng về chuyện tối hôm qua đã không còn quá rõ ràng, nhưng cậu vẫn nhớ rõ hai giọng nói đó, đó là giọng của cậu và Tần Thời Luật.
Đường Dục không biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, cậu có thể lặp lại những lời nói đó, nhưng lại không có cách nào thuật lại những cảm xúc lúc đó, những lời nói ngọt ngào đó như đang thì thầm bên tai cậu, nhưng cậu biết tình cảnh đó trước nay đều chưa bao giờ xảy ra, lần duy nhất bọn họ thảo luận về hôn lễ là quyết định không tổ chức hôn lễ, chứ không phải là thảo luận về màu sắc của hôn lễ.
Đường Dục kể cho Tần Thời Luật nghe về dự cảm của cậu hôm xảy ra tai nạn trên sườn núi ở Lâm Giang và đoạn đối thoại trong ảo giác tối hôm qua, Tần Thời Luật nghe xong thì trầm mặc một lúc.
Tần Thời Luật nhìn cậu: “Màu đỏ, hôn lễ?”
Đường Dục bổ sung: “Còn có tai nạn trên sườn núi, anh đã chết.”
Tần Thời Luật chưa từng thấy người nào có thể dội nước lạnh giỏi hơn cậu: “…… Chuyện hôn lễ thì thôi không nói, nhưng em cứ suy nghĩ về cái chết của anh là thế nào đây? Chết rồi thì làm sao tổ chức hôn lễ?”
Đường Dục nhắc nhở hắn: “Đó đều là ảo giác, không có hôn lễ, anh tỉnh táo lại một chút.”
Tần Thời Luật tức đến bật cười: “Anh tỉnh táo lại một chút? Những chuyện này là do ai ảo tưởng ra, hửm? Lúc trước nói không muốn tổ chức hôn lễ, bây giờ lại tự mình suy nghĩ tới, hôn lễ đỏ rực, thật ra ý tưởng này cũng không tệ.”
…… Đường Dục muốn bảo hắn quay đầu xe về bệnh viện, để bác sĩ Lương kiểm tra cho hắn, nói không chừng tinh thần hắn cũng có vấn đề.
Đã nói là ảo giác rồi, vậy mà hắn còn xem là thật.
Đường Dục nghiêng đầu dựa vào cửa sổ xe, “Em bị bệnh rồi, có phải sau này em sẽ phải vào bệnh viện tâm thần không?”
Tần Thời Luật không biết cậu tự chẩn đoán bệnh tình của bản thân như thế nào: “Bác sĩ đã nói em không có việc gì, chỉ là gần đây em quá mệt mỏi, đột nhiên biết được chuyện của cha mẹ em, rồi còn bị theo đuôi, là do anh không quan tâm đến cảm xúc của em, bác sĩ nói rất đúng, là anh không tốt.”
Nghe Tần Thời Luật tự ôm hết trách nhiệm về mình, Đường Dục xoay người qua nhìn hắn một lúc, đột nhiên duỗi hai tay ra: “Chồng ơi, ôm em.”
Tần Thời Luật vươn một tay ra nắm lấy tay cậu: “Đừng làm nũng, anh đang lái xe.”
Đường Dục đẩy tay hắn ra: “Không chịu, em muốn ôm.”
Tần Thời Luật tìm một chỗ ven đường có thể ngừng xe, bế Đường Dục từ ghế phụ qua để cậu ngồi lên đùi mình, “Sao lại dính người như vậy hả?”
Đường Dục đặt tay lên vai hắn, nói giống như đang phát lời thề: “Tần Thời Luật, nếu anh chết thì em sẽ thủ tiết cho anh.”
Tần Thời Luật giật khóe miệng: “…… Trong miệng em không có một câu nào là dễ nghe đúng không?”
Thủ tiết không dễ nghe sao?
Đường Dục: “Vậy em sẽ tuẫn táng theo anh!”
Tần Thời Luật thật muốn ném cậu về ghế phụ……
Tần Thời Luật cắn lên cằm cậu một cái, “Câm miệng, cho dù anh chết thì em cũng phải sống thật tốt cho anh, phải làm một goá phụ giàu có nhất, sống cho cả phần của anh.”