Chương 102
Khương Nghiêu đồng thời nhận được tin nhắn của Kỷ Bạch và Lâm Triết gửi tới, đều hỏi về chuyện Đường Dục từng đi khám bác sĩ tâm lý.
Kỷ Bạch bảo hắn đi tra xem Đường Dục đã khám ở bệnh viện nào, Lâm Triết cũng có ý này.
Chuyện Đường Dục đi gặp bác sĩ tâm lý Khương Nghiêu quả thật chưa nghe qua, Thẩm Nhất Trì thấy hắn mặt ủ mày chau nhìn chằm chằm điện thoại, hỏi hắn: “Làm sao vậy?”
Khương Nghiêu: “Cậu biết chuyện Đường Dục từng đi gặp bác sĩ tâm lý không?”
Thẩm Nhất Trì gật đầu: “Biết, Dư Nhạc Dương nói cậu ấy còn đến chùa để trừ tà.”
Khương Nghiêu: “……”
*****
Đường – sau khi được trừ tà – Dục lúc này đã tới địa điểm đấu giá, buổi đấu giá hôm nay có quy mô rất lớn, còn có rất nhiều phóng viên.
Đường Dục không tháo khẩu trang và mũ ra, vừa đến đã đi tìm Đoạn Sơ.
Đoạn Sơ đã đến từ sớm, cậu ta dựng sẵn giá đỡ điện thoại để chuẩn bị livestream, nhận được tin nhắn của Đường Dục thì lập tức chạy ra từ hội trường: “Sao bây giờ mọi người mới đến, trời ơi, cậu làm gì mà che kín mít như minh tinh vậy?”
Đường Dục nâng vành mũ lên: “Sao ở đây lại có nhiều phóng viên như vậy?”
Đoạn Sơ tiện tay móc một tờ rơi trong túi ra: “Ngày hôm qua quên đưa cho cậu, bọn họ đều tới vì cái này.”
Đường Dục vừa mới cầm lấy tờ rơi, Tiêu Sí Hành, Chu Bình Giang và Trương Thuyên đã đi tới.
Chu Bình Giang cũng đưa một tờ rơi cho Đường Dục xem: “Tiểu Đường, cậu xem cái này đi.”
Đường Dục nhìn tờ rơi trong tay Chu lão: “Bình phong Kim Bính.”
Chu lão hỏi: “Cậu biết thứ này sao?”
Đường Dục gật đầu: “Nghe đồn Hoàng Hậu thời nhà Tống vì muốn có được bức bình phong này mà yêu cầu hoàng đế đào rỗng quốc khố mới có được.”
Trương Thuyên nói: “Không chỉ vậy, bà ta còn vì thế mà gả con gái của mình đi. Cuối cùng, hoàng tử thì bị ép xuất gia, công chúa trở thành kỹ nữ, có thể nói là vì một bức bình phong mà nước mất nhà tan.”
Tiêu Sí Hành ở một bên nghe thấy vậy liền nói: “Nghe có vẻ hơi xui xẻo nhỉ, sao còn in lên tờ rơi để tuyên truyền vậy?”
Nghe vậy, Đường Dục và mọi người đều quay qua nhìn hắn.
……. Người này đang nói cái quỷ gì vậy?
Đây là đồ cổ đấy!
Lần đầu tiên Đoạn Sơ gặp một người đến nơi này mà lại có thể nói ra những lời như người ngoài nghề như vậy, cậu ta nhịn không được nói: “Người ta thường nói tóc dài thì kiến thức ngắn, tóc của anh cũng đâu có dài lắm đâu, sao kiến thức lại ngắn như vậy? Đây là đồ cổ, dùng cả một quốc gia để đổi lấy đấy, anh nghĩ đi, anh dùng sức mà nghĩ đi, có phải rất có giá trị hay không? Vậy mà anh lại nói nó xui xẻo, anh có dị ứng với tiền đúng không người anh em?”
Tiêu Sí Hành: “……”
Tiêu Sí Hành lúc này mới phát hiện mình nói sai, hắn không có kiến thức về đồ cổ, cũng là lần đầu tiên đến đây.
Hắn nhìn về phía Đường Dục, nhưng Đường Dục cũng không vì sự thiếu hiểu biết của hắn mà nhìn hắn nhiều hơn một giây, chiếc khẩu trang che khuất mặt cậu, Tiêu Sí Hành thậm chí còn không nhìn được biểu cảm của cậu.
Kỷ Bạch hỏi Đường Dục: “Muốn?”
Đường Dục nhìn tờ rơi: “Xem giá đã.”
Đường Dục ngoài miệng thì nói là đợi xem giá, nhưng chờ đến khi chính thức bán đấu giá, cậu lại ra giá cao hơn ai hết.
Nhưng cậu lại không tự mình ra giá, mà giao nhiệm vụ này cho Đoạn Sơ, Đoạn Sơ làm trung gian mua dùm lâu như vậy, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên khách hàng ngồi ở bên cạnh và yêu cầu mua giúp.
Giá tiền đã lên tới 9000 vạn, Đoạn Sơ chưa từng giúp người khác mua thứ gì đắt như vậy, lúc ra giá cậu ta đều cảm thấy miệng mình sắp nói lắp……
“Một, một trăm triệu.”
Tiêu Sí Hành không hiểu những thứ này, nghe thấy số tiền đã lên đến con số 100 triệu, hắn không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Đường Dục, lại phát hiện Đường Dục vẫn bình tĩnh, lông mi còn không rung lấy một cái.
100 triệu chỉ để mua một bức bình phong đen đủi?
Tiêu Sí Hành hỏi: “Em tiêu nhiều tiền như vậy, Tần Thời Luật không nói gì em sao?”
Đường Dục nhìn hắn một cái: “Chẳng lẽ anh không cho Đường Lạc tiêu tiền à?”
Tiêu Sí Hành: “……”
Ngoài việc cho Đường Lạc một chỗ ở, hắn quả thật chưa tiêu một xu nào cho em ấy, nhưng những chuyện mà Đường Lạc gây ra cũng coi như tiêu tiền rồi đi.
Đường Dục bảo Đoạn Sơ ra giá lần cuối, 100 triệu 2000 vạn, tiếng búa gõ định giá vang lên.
Đường Dục lại nhìn về phía Tiêu Sí Hành, đôi mắt dưới khẩu trang bình lặng như một hồ nước: “Tiền của tôi cũng đủ mua, nhưng Tần Thời Luật bảo tôi nhất định phải tiêu tiền của anh ấy.”
Tuy rằng giọng điệu nghe không giống, nhưng lời này, là đang khoe khoang sao?
Tiêu Sí Hành không ngờ sẽ có một ngày mình lại hâm mộ với người bị tiêu tiền, nghe được Đường Dục nói như vậy, hắn vậy mà lại nghĩ, nếu người cho cậu tiêu 100 triệu này là hắn thì tốt biết mấy.
Bình phong là vật phẩm cuối cùng của hôm nay, buổi đấu giá kéo dài hơn 4 tiếng mới kết thúc, các phóng viên vây lấy Đoạn Sơ đang ôm bình phong trong lòng.
Đoạn Sơ một đầu tóc bạc trắng, trò chuyện với các phóng viên trông cứ như người mắc chứng rối loạn giao tiếp: “Tôi chỉ là người mua dùm, bức bình phong Kim Bính này là tôi mua giúp khách hàng của tôi, cửa hàng của chúng tôi có lịch sử trăm năm, không lừa già dối trẻ, giao dịch giá trị hàng triệu thế này mà khách hàng đều tin tưởng giao cho tôi, có thể thấy được uy tín của tôi tốt thế nào rồi phải không? Nếu quý vị có quan tâm thì có thể add WeChat của tôi, số WeChat của tôi là……”
Ngay từ đầu Đường Dục bảo Đoạn Sơ lấy thân phận người đại diện để đấu giá, Tiêu Sí Hành còn hỏi vì sao cậu lại không tự mình mua, bây giờ thì hắn mới hiểu, thì ra là Đường Dục không thích trở nên nổi bật.
Một người không thích phô trương danh lợi, nhưng trước đây lại vì muốn khiến hắn ghét bỏ mà dùng hết vốn liếng, Tiêu Sí Hành có chút không hiểu nổi, chẳng lẽ em ấy muốn khiến hắn chán ghét tới vậy sao?
Đường Dục đứng ở ngoài đám người nhìn Đoạn Sơ khoác lác, ánh mắt chợt lóe, đột nhiên lao ra khỏi tầm mắt của Tiêu Sí Hành như một viên đạn nhỏ, trực tiếp bắn vào ngực của người đàn ông vừa bước vào.
Bầu trời bên ngoài cứ tạnh rồi lại mưa, bả vai Tần Thời Luật ướt nhẹp, trên người cũng mang theo chút hơi lạnh, hắn ôm người vừa lao tới, “Chạy nhanh như vậy làm gì, anh cũng đâu có đi.”
Đường Dục ngẩng đầu, khuôn mặt đeo khẩu trang chỉ còn lại đôi mắt sáng lấp lánh nhìn hắn: “Không phải anh nói ngày mai mới tới sao?”
Tần Thời Luật xoay mũ của cậu 180 độ, lưỡi mũ hướng ra phía sau, cúi đầu, cách lớp khẩu trang hôn cậu một cái: “Anh mà không tới thì chồng của em sẽ đổi người mất.”
Tần Thời Luật đưa điện thoại cho cậu xem.
Đường Dục nhìn bức ảnh cậu và Tiêu Sí Hành đứng ở sảnh khách sạn bị người ta chụp lén, bức ảnh trông không có vấn đề gì, nhưng vấn đề là nội dung bài viết viết gì?
—— Tổng tài nghìn dặm truy vợ, phu phu ân ái.
Có thể thấy được account marketing này đã tận lực lấy lòng, nhưng tổng tài trong đó không phải là tổng tài nhà Đường Dục, trong bức ảnh này cũng không thể hiện sự ân ái!
Đường Dục cảm thấy những người trên mạng này đang muốn cậu chết.
Tần Thời Luật áp sát vào tai Đường Dục, lời nói mang theo một làn nước ấm áp: “Bảo bối, tháo khẩu trang ra nào.”
Đường Dục nhìn hắn: “Tại sao, anh Tiểu Lâm bảo em mang, nói là sợ bị nhận ra.”
Tần Thời Luật ôm eo cậu: “Chồng em bị nhận nhầm rồi, em còn không định công khai cho anh một danh phận sao, thầy Tiểu Đường?”
Một tiếng ‘thầy Tiểu Đường’ này khiến cả người Đường Dục lâng lâng.
Cho, cái gì thầy Tiểu Đường cũng cho!
Đường Dục tháo khẩu trang xuống, túm tay Tần Thời Luật đi tới trước mặt phóng viên, trong khoảng thời gian này gương mặt của cậu gần như gắn liền với lưu lượng, những phóng viên kia liếc mắt một cái đã nhận ra.
Nhìn người đàn ông cậu đang nắm tay, phóng viên nghĩ thầm thì ra bài Weibo buổi sáng là thật sự, kết quả liền nghe Đường Dục nói: “Có thể giúp tôi chụp một bức ảnh với chồng tôi để đăng lên Weibo thay thế bức ảnh trước đó không? Không biết là người nào viết bậy viết bạ, đó không phải chồng tôi, đây mới là tổng tài nhà tôi.”
Một câu ‘tổng tài nhà tôi’ đã đủ cho Tần tổng một danh phận và thể diện, Tần Thời Luật chào hỏi phóng viên: “Thật ngại quá, đứa nhỏ nhà tôi hơi nghịch ngợm.”
Các phóng viên: “……” Cơm chó từ đâu bay tới táp thẳng vào mặt dị.
Không ai có thể từ chối một tin hot được đưa tới tận cửa, chẳng mấy chốc những bức ảnh của Đường Dục và Tần Thời Luật đã lấp đầy thẻ nhớ của các phóng viên.
Tần Thời Luật nhìn Tiêu Sí Hành đang đứng ở một bên: “Tiêu nhị thiếu cắn chặt thật đấy, bịa đặt em ấy còn chưa đủ, bây giờ còn đuổi theo tới đây.”
Tiêu Sí Hành nhíu mày: “Bịa đặt cái gì?”
Tần Thời Luật đứng ở trước ống kính, cười cực kỳ ấm áp: “Đừng có nói là cậu không biết có người bịa đặt Đường Dục, phí chuyển khoản là từ trong thẻ của cậu chuyển ra, bây giờ cậu giả ngu có phải không được hợp lý lắm không?”
Tiêu Sí Hành ngẩn ra, hắn biết có người bịa đặt nói Đường Dục là con riêng, nhưng chuyện đó thì liên quan gì đến hắn: “Không thể nào! Tôi chưa từng làm chuyện như vậy……” Lời còn chưa nói hết, Tiêu Sí Hành đột nhiên khựng lại.
Hắn không làm không có nghĩa là người khác cũng không làm, người có khả năng dùng thẻ của hắn, ngoại trừ hắn ra, còn có……
Tần Thời Luật thấy hắn đã hiểu, cũng không nói nhiều, “Nghe nói nhà cậu chuẩn bị mua một miếng đất ở Ninh Quảng?”
Tiêu Sí Hành không muốn nghe chuyện của nhà hắn từ trong miệng của Tần Thời Luật: “Anh lại muốn làm gì?”
Tần Thời Luật bình tĩnh nghịch ngón tay Đường Dục tự nhiên như ở nhà, dáng vẻ ung dung tự đắc như một con sư tử được vuốt lông: “Tôi thì không có ý gì, nhưng người khác thì tôi không chắc, nếu Tiêu nhị thiếu có thời gian quẩn quanh như âm hồn bất tán ở đây như vậy, sao không thử gọi điện thoại hỏi thăm tình hình của miếng đất đó thế nào đi?”
Việc điều tra xem ai là người bịa đặt Đường Dục là con hoang đối với Khương Nghiêu thật quá đơn giản, ngày hôm qua hắn đã tra được đến trên đầu Tiêu gia, không nói hai lời chọn ngay hạng mục mà nhà bọn họ đang coi trọng nhất để ra tay, thời điểm này, có lẽ Khương Nghiêu đã cơm nước xong xuôi với sếp tổng bên Ninh Quảng.
Tiêu Sí Hành vội vàng lấy điện thoại ra, trong hội trường quá ồn ào, hắn cầm điện thoại đi ra ngoài, bấm vào số của Tiêu Ngạn Thu…..
“Xin lỗi, số điện thoại quý khách đang gọi hiện không thể kết nối, xin quý khách vui lòng gọi lại……”
Tiêu Sí Hành lại gọi cho Tô Ninh Tĩnh, trong điện thoại cũng truyền đến giọng nữ máy móc lạnh lẽo kia.
Đường Dục gỡ cài đặt Weibo, nên không biết tin đồn về mình đã lan truyền ra sao, cậu cũng không hiếu kỳ, ngẩng đầu nhìn Tần Thời Luật: “Tần Thời Luật, em tiêu tiền của anh rồi.”
Tần Thời Luật nhận được tin nhắn, hắn xoa xoa đầu cậu giống như khích lệ: “Ừm, giỏi lắm.”
Đường Dục chỉ vào món đồ trong tay Đoạn Sơ: “Em mua một bức bình phong hại nước hại dân.”
Tần Thời Luật: “Em thích là được.”
*****
Phú Dương bên này, Đường Lạc nhìn thấy Đường Dục và Tiêu Sí Hành cùng lên hot search, cậu ta lập tức đập phá hết đồ đạc trong nhà có thể đập được.
Đi công tác, đây là đi công tác mà hắn nói sao?
Đường Lạc ngồi xuống sô pha, chậm rãi bình tĩnh lại, có lẽ ngay từ đầu cậu ta đã sai rồi, người Tiêu Sí Hành muốn, chỉ là một Đường Lạc mà hắn không thể có được, cậu ta không nên để Tiêu Sí Hành đạt được mục đích nhanh như vậy.
Nhưng bây giờ có nói gì thì cũng muộn rồi, con cờ Tiêu Sí Hành này rốt cuộc vẫn bị Đường Dục nuốt mất.
Màn hình vỡ nát đột nhiên vang lên, cậu ta nhìn thoáng qua, giữa những vết rạn hiện ra tên Tiêu Sí Hành, cậu ta đứng lên, dùng chân giẫm mạnh lên, màn hình lập tức tối sầm, cuối cùng cũng không vang lên nữa……
Cậu ta lên lầu thay đồ, chỉnh trang lại cho bản thân, bỏ lại căn nhà hỗn độn rồi lái xe đến thẳng công ty.
Tiêu Sí Hành tới thủ đô, Tiêu Ngạn Thu và Tô Ninh Tĩnh đều không ở đó, Đường Lạc đi vào công ty, hai cổ đông lớn lên tiếng chào hỏi nhưng cậu ta đều không quan tâm.
Hai người cảm thấy kỳ lạ, ngày thường Đường Lạc đều rất khách khí với người ở trong công ty, hôm nay bị làm sao vậy?
Đường Lạc bị thư kí của Tiêu Ngạn Thu ngăn lại, Đường Lạc cười hỏi: “Anh Ngạn Thu đi công tác ở thủ đô sao lại không dẫn cô theo?”
Ngày thường Đường Lạc ở công ty cũng rất ôn hoà, thư kí của Tiêu Ngạn Thu không nghi ngờ, “Tiêu tổng đi gấp, chưa kịp dẫn tôi theo.”
Đường Lạc gật gật đầu: “Vậy xem ra quả thật rất gấp, gấp đến mức quên mang cả con dấu, cô có thể đi vào giúp tôi tìm một chút được không, tôi không biết anh Ngạn Thu để nó ở đâu, anh ấy đang cần gấp, tôi phải tới đưa cho anh ấy.”
Thư kí vừa nghe, vội vàng cùng cậu ta đi vào tìm con dấu.
Đường Lạc đứng ở phía sau thư kí, mới vừa mở ngăn tủ đựng giấy tờ của công ty, điện thoại ở phòng thư kí đã vang lên, Đường Lạc nói: “Cô đi nghe điện thoại đi, để tôi tự tìm.”
Chuyện Đường Lạc và tiểu Tiêu tổng đính hôn là chuyện mà toàn bộ người trong công ty đều biết, hơn nữa đoạn thời gian Đường Lạc ở công ty, tuy rằng thua lỗ, nhưng Tiêu tổng và Tô tổng cũng chưa từng nói gì, nên thư kí cũng không nghĩ nhiều.
Điện thoại bên ngoài vang lên không ngừng, cô vội vàng chạy ra ngoài.
Sau khi nghe điện thoại xong, cô quay lại thì đã thấy Đường Lạc đóng cửa tủ lại, Đường Lạc nhìn thời gian: “Sắp đến giờ bay của tôi rồi, tôi đi trước, không chậm trễ công việc của cô nữa.”
Nữ thư kí không nghĩ nhiều, cô gật đầu: “Đường tiên sinh đi thong thả.”
*****
Nhờ lời giới thiệu của Đường Dục trước mặt các phóng viên, vị trí chính cung nương nương của Tần Thời Luật xem như được củng cố, bức ảnh nhận nhầm Tiêu Sí Hành cũng đã biến mất hoàn toàn trên mạng như thể chưa từng tồn tại.
Tần Thời Luật hỏi Lâm Triết: “Những lần xoá ảnh của Đường Dục lúc trước cũng là do Khương Nghiêu làm?”
Lâm Triết: “Sau khi hình ảnh của Đường thiếu xuất hiện ở trên mạng quá một lần, Khương tổng đã mua luôn một công ty giải trí, còn đầu tư vào ba công ty truyền thông.”
Tần Thời Luật gật đầu, khó trách mỗi lần bọn họ đều rút ảnh nhanh như vậy.
Đoạn – đi theo để ăn chực – Sơ nhỏ giọng hỏi Kỷ Bạch: “Anh, quan hệ giữa anh với người đó có tốt không?”
Kỷ Bạch nhìn thoáng qua người Đoạn Sơ chỉ, người đang ngồi ở bên cạnh hắn ăn cơm rất vui vẻ, Kỷ Bạch nói: “Không thân.”
Đoạn Sơ kinh hãi, lại không dám hét to, chỉ có thể nghẹn ngào nói: “Không thân mà còn đi ăn cơm cùng nhau, anh như vậy làm em thấy áp lực lắm đấy!”
Kỷ Bạch cười: “Em thì có áp lực gì, cũng không liên quan đến em.”
Đoạn Sơ nói: “Sao lại không liên quan, anh với Đường Dục gặp nhau ở tiệm của em, nói thế nào thì em cũng coi như một nửa Nguyệt Lão, bây giờ chính cung ngay ở trước mặt, anh là tiểu tam chuẩn bị cạy góc tường, em là Nguyệt Lão của tiểu tam. Hai chúng ta có được tính là đang khiêu khích không? Có thể bị đánh hay không?”
Kỷ Bạch vỗ lên đầu cậu ta một cái: “Nói ai là tiểu tam hả, anh cũng chưa có làm gì, chỉ là xếp hàng thôi, lỡ như ngày nào đó bọn họ ly hôn thì sao.”
Đoạn Sơ nghe được lời này, vừa chậc lưỡi vừa giơ ngón tay cái cho hắn: “Chậc, anh, anh thật đúng là một tiểu tam có đạo đức, không phá hoại, không chen chân, chỉ xếp hàng, tiểu tam trên khắp thế giới này đều nên học tập anh.”
Kỷ Bạch lại sửa lần nữa: “Anh nhiều lắm chỉ được tính là kẻ ái mộ, đừng có gọi anh là tiểu tam, anh còn chưa có làm gì đâu.”
Đoạn Sơ bĩu môi: “Nghe có vẻ như anh rất thảm.”
Kỷ Bạch không muốn làm tiểu tam, cũng không muốn để người khác cảm thấy mình thảm: “Anh thảm?”
Đoạn Sơ nói: “Đúng vậy, yêu mà không có được, quá thảm luôn.”
Kỷ Bạch nhìn thoáng qua Đường Dục đang ăn cơm vui vẻ bên cạnh…… Kỳ thật cũng rất tốt, chỉ cần nhìn thấy cậu vui vẻ, hắn cũng cảm thấy vui vẻ.
Cơm nước xong, Đường Dục lấy bức bình phong chạm ngọc ra, mọi người cùng nhau vây quanh, Chu lão và Trương Thuyên liên tục tấm tắc khen ngợi.
Từ nhỏ Kỷ Bạch đã được ông nội hun đúc nên cũng cảm thấy rất hứng thú với những thứ này, Đoạn Sơ thì càng không cần phải nói, cậu ta đều sắp khen tay nghề điêu khắc của bức bình phong chạm ngọc này lên tới tận trời.
Hai người duy nhất không nhìn ra bức bình phong này có gì đặc biệt, chỉ có Tần Thời Luật và Lâm Triết.
Tần Thời Luật nhìn Lâm Triết một cái, Lâm Triết bình tĩnh đâm thẳng vào tim hắn: “Tôi lớn lên ở cô nhi viện, không hiểu những thứ này là rất bình thường.”
Tần Thời Luật: “……”
Tôi không có lớn lên ở cô nhi viện, gia thế tôi còn rất tốt, nhưng tôi cũng không hiểu, quả nhiên Tần gia đều chỉ sản xuất ra phế vật.
Kỷ Bạch bảo hắn đi tra xem Đường Dục đã khám ở bệnh viện nào, Lâm Triết cũng có ý này.
Chuyện Đường Dục đi gặp bác sĩ tâm lý Khương Nghiêu quả thật chưa nghe qua, Thẩm Nhất Trì thấy hắn mặt ủ mày chau nhìn chằm chằm điện thoại, hỏi hắn: “Làm sao vậy?”
Khương Nghiêu: “Cậu biết chuyện Đường Dục từng đi gặp bác sĩ tâm lý không?”
Thẩm Nhất Trì gật đầu: “Biết, Dư Nhạc Dương nói cậu ấy còn đến chùa để trừ tà.”
Khương Nghiêu: “……”
*****
Đường – sau khi được trừ tà – Dục lúc này đã tới địa điểm đấu giá, buổi đấu giá hôm nay có quy mô rất lớn, còn có rất nhiều phóng viên.
Đường Dục không tháo khẩu trang và mũ ra, vừa đến đã đi tìm Đoạn Sơ.
Đoạn Sơ đã đến từ sớm, cậu ta dựng sẵn giá đỡ điện thoại để chuẩn bị livestream, nhận được tin nhắn của Đường Dục thì lập tức chạy ra từ hội trường: “Sao bây giờ mọi người mới đến, trời ơi, cậu làm gì mà che kín mít như minh tinh vậy?”
Đường Dục nâng vành mũ lên: “Sao ở đây lại có nhiều phóng viên như vậy?”
Đoạn Sơ tiện tay móc một tờ rơi trong túi ra: “Ngày hôm qua quên đưa cho cậu, bọn họ đều tới vì cái này.”
Đường Dục vừa mới cầm lấy tờ rơi, Tiêu Sí Hành, Chu Bình Giang và Trương Thuyên đã đi tới.
Chu Bình Giang cũng đưa một tờ rơi cho Đường Dục xem: “Tiểu Đường, cậu xem cái này đi.”
Đường Dục nhìn tờ rơi trong tay Chu lão: “Bình phong Kim Bính.”
Chu lão hỏi: “Cậu biết thứ này sao?”
Đường Dục gật đầu: “Nghe đồn Hoàng Hậu thời nhà Tống vì muốn có được bức bình phong này mà yêu cầu hoàng đế đào rỗng quốc khố mới có được.”
Trương Thuyên nói: “Không chỉ vậy, bà ta còn vì thế mà gả con gái của mình đi. Cuối cùng, hoàng tử thì bị ép xuất gia, công chúa trở thành kỹ nữ, có thể nói là vì một bức bình phong mà nước mất nhà tan.”
Tiêu Sí Hành ở một bên nghe thấy vậy liền nói: “Nghe có vẻ hơi xui xẻo nhỉ, sao còn in lên tờ rơi để tuyên truyền vậy?”
Nghe vậy, Đường Dục và mọi người đều quay qua nhìn hắn.
……. Người này đang nói cái quỷ gì vậy?
Đây là đồ cổ đấy!
Lần đầu tiên Đoạn Sơ gặp một người đến nơi này mà lại có thể nói ra những lời như người ngoài nghề như vậy, cậu ta nhịn không được nói: “Người ta thường nói tóc dài thì kiến thức ngắn, tóc của anh cũng đâu có dài lắm đâu, sao kiến thức lại ngắn như vậy? Đây là đồ cổ, dùng cả một quốc gia để đổi lấy đấy, anh nghĩ đi, anh dùng sức mà nghĩ đi, có phải rất có giá trị hay không? Vậy mà anh lại nói nó xui xẻo, anh có dị ứng với tiền đúng không người anh em?”
Tiêu Sí Hành: “……”
Tiêu Sí Hành lúc này mới phát hiện mình nói sai, hắn không có kiến thức về đồ cổ, cũng là lần đầu tiên đến đây.
Hắn nhìn về phía Đường Dục, nhưng Đường Dục cũng không vì sự thiếu hiểu biết của hắn mà nhìn hắn nhiều hơn một giây, chiếc khẩu trang che khuất mặt cậu, Tiêu Sí Hành thậm chí còn không nhìn được biểu cảm của cậu.
Kỷ Bạch hỏi Đường Dục: “Muốn?”
Đường Dục nhìn tờ rơi: “Xem giá đã.”
Đường Dục ngoài miệng thì nói là đợi xem giá, nhưng chờ đến khi chính thức bán đấu giá, cậu lại ra giá cao hơn ai hết.
Nhưng cậu lại không tự mình ra giá, mà giao nhiệm vụ này cho Đoạn Sơ, Đoạn Sơ làm trung gian mua dùm lâu như vậy, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên khách hàng ngồi ở bên cạnh và yêu cầu mua giúp.
Giá tiền đã lên tới 9000 vạn, Đoạn Sơ chưa từng giúp người khác mua thứ gì đắt như vậy, lúc ra giá cậu ta đều cảm thấy miệng mình sắp nói lắp……
“Một, một trăm triệu.”
Tiêu Sí Hành không hiểu những thứ này, nghe thấy số tiền đã lên đến con số 100 triệu, hắn không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Đường Dục, lại phát hiện Đường Dục vẫn bình tĩnh, lông mi còn không rung lấy một cái.
100 triệu chỉ để mua một bức bình phong đen đủi?
Tiêu Sí Hành hỏi: “Em tiêu nhiều tiền như vậy, Tần Thời Luật không nói gì em sao?”
Đường Dục nhìn hắn một cái: “Chẳng lẽ anh không cho Đường Lạc tiêu tiền à?”
Tiêu Sí Hành: “……”
Ngoài việc cho Đường Lạc một chỗ ở, hắn quả thật chưa tiêu một xu nào cho em ấy, nhưng những chuyện mà Đường Lạc gây ra cũng coi như tiêu tiền rồi đi.
Đường Dục bảo Đoạn Sơ ra giá lần cuối, 100 triệu 2000 vạn, tiếng búa gõ định giá vang lên.
Đường Dục lại nhìn về phía Tiêu Sí Hành, đôi mắt dưới khẩu trang bình lặng như một hồ nước: “Tiền của tôi cũng đủ mua, nhưng Tần Thời Luật bảo tôi nhất định phải tiêu tiền của anh ấy.”
Tuy rằng giọng điệu nghe không giống, nhưng lời này, là đang khoe khoang sao?
Tiêu Sí Hành không ngờ sẽ có một ngày mình lại hâm mộ với người bị tiêu tiền, nghe được Đường Dục nói như vậy, hắn vậy mà lại nghĩ, nếu người cho cậu tiêu 100 triệu này là hắn thì tốt biết mấy.
Bình phong là vật phẩm cuối cùng của hôm nay, buổi đấu giá kéo dài hơn 4 tiếng mới kết thúc, các phóng viên vây lấy Đoạn Sơ đang ôm bình phong trong lòng.
Đoạn Sơ một đầu tóc bạc trắng, trò chuyện với các phóng viên trông cứ như người mắc chứng rối loạn giao tiếp: “Tôi chỉ là người mua dùm, bức bình phong Kim Bính này là tôi mua giúp khách hàng của tôi, cửa hàng của chúng tôi có lịch sử trăm năm, không lừa già dối trẻ, giao dịch giá trị hàng triệu thế này mà khách hàng đều tin tưởng giao cho tôi, có thể thấy được uy tín của tôi tốt thế nào rồi phải không? Nếu quý vị có quan tâm thì có thể add WeChat của tôi, số WeChat của tôi là……”
Ngay từ đầu Đường Dục bảo Đoạn Sơ lấy thân phận người đại diện để đấu giá, Tiêu Sí Hành còn hỏi vì sao cậu lại không tự mình mua, bây giờ thì hắn mới hiểu, thì ra là Đường Dục không thích trở nên nổi bật.
Một người không thích phô trương danh lợi, nhưng trước đây lại vì muốn khiến hắn ghét bỏ mà dùng hết vốn liếng, Tiêu Sí Hành có chút không hiểu nổi, chẳng lẽ em ấy muốn khiến hắn chán ghét tới vậy sao?
Đường Dục đứng ở ngoài đám người nhìn Đoạn Sơ khoác lác, ánh mắt chợt lóe, đột nhiên lao ra khỏi tầm mắt của Tiêu Sí Hành như một viên đạn nhỏ, trực tiếp bắn vào ngực của người đàn ông vừa bước vào.
Bầu trời bên ngoài cứ tạnh rồi lại mưa, bả vai Tần Thời Luật ướt nhẹp, trên người cũng mang theo chút hơi lạnh, hắn ôm người vừa lao tới, “Chạy nhanh như vậy làm gì, anh cũng đâu có đi.”
Đường Dục ngẩng đầu, khuôn mặt đeo khẩu trang chỉ còn lại đôi mắt sáng lấp lánh nhìn hắn: “Không phải anh nói ngày mai mới tới sao?”
Tần Thời Luật xoay mũ của cậu 180 độ, lưỡi mũ hướng ra phía sau, cúi đầu, cách lớp khẩu trang hôn cậu một cái: “Anh mà không tới thì chồng của em sẽ đổi người mất.”
Tần Thời Luật đưa điện thoại cho cậu xem.
Đường Dục nhìn bức ảnh cậu và Tiêu Sí Hành đứng ở sảnh khách sạn bị người ta chụp lén, bức ảnh trông không có vấn đề gì, nhưng vấn đề là nội dung bài viết viết gì?
—— Tổng tài nghìn dặm truy vợ, phu phu ân ái.
Có thể thấy được account marketing này đã tận lực lấy lòng, nhưng tổng tài trong đó không phải là tổng tài nhà Đường Dục, trong bức ảnh này cũng không thể hiện sự ân ái!
Đường Dục cảm thấy những người trên mạng này đang muốn cậu chết.
Tần Thời Luật áp sát vào tai Đường Dục, lời nói mang theo một làn nước ấm áp: “Bảo bối, tháo khẩu trang ra nào.”
Đường Dục nhìn hắn: “Tại sao, anh Tiểu Lâm bảo em mang, nói là sợ bị nhận ra.”
Tần Thời Luật ôm eo cậu: “Chồng em bị nhận nhầm rồi, em còn không định công khai cho anh một danh phận sao, thầy Tiểu Đường?”
Một tiếng ‘thầy Tiểu Đường’ này khiến cả người Đường Dục lâng lâng.
Cho, cái gì thầy Tiểu Đường cũng cho!
Đường Dục tháo khẩu trang xuống, túm tay Tần Thời Luật đi tới trước mặt phóng viên, trong khoảng thời gian này gương mặt của cậu gần như gắn liền với lưu lượng, những phóng viên kia liếc mắt một cái đã nhận ra.
Nhìn người đàn ông cậu đang nắm tay, phóng viên nghĩ thầm thì ra bài Weibo buổi sáng là thật sự, kết quả liền nghe Đường Dục nói: “Có thể giúp tôi chụp một bức ảnh với chồng tôi để đăng lên Weibo thay thế bức ảnh trước đó không? Không biết là người nào viết bậy viết bạ, đó không phải chồng tôi, đây mới là tổng tài nhà tôi.”
Một câu ‘tổng tài nhà tôi’ đã đủ cho Tần tổng một danh phận và thể diện, Tần Thời Luật chào hỏi phóng viên: “Thật ngại quá, đứa nhỏ nhà tôi hơi nghịch ngợm.”
Các phóng viên: “……” Cơm chó từ đâu bay tới táp thẳng vào mặt dị.
Không ai có thể từ chối một tin hot được đưa tới tận cửa, chẳng mấy chốc những bức ảnh của Đường Dục và Tần Thời Luật đã lấp đầy thẻ nhớ của các phóng viên.
Tần Thời Luật nhìn Tiêu Sí Hành đang đứng ở một bên: “Tiêu nhị thiếu cắn chặt thật đấy, bịa đặt em ấy còn chưa đủ, bây giờ còn đuổi theo tới đây.”
Tiêu Sí Hành nhíu mày: “Bịa đặt cái gì?”
Tần Thời Luật đứng ở trước ống kính, cười cực kỳ ấm áp: “Đừng có nói là cậu không biết có người bịa đặt Đường Dục, phí chuyển khoản là từ trong thẻ của cậu chuyển ra, bây giờ cậu giả ngu có phải không được hợp lý lắm không?”
Tiêu Sí Hành ngẩn ra, hắn biết có người bịa đặt nói Đường Dục là con riêng, nhưng chuyện đó thì liên quan gì đến hắn: “Không thể nào! Tôi chưa từng làm chuyện như vậy……” Lời còn chưa nói hết, Tiêu Sí Hành đột nhiên khựng lại.
Hắn không làm không có nghĩa là người khác cũng không làm, người có khả năng dùng thẻ của hắn, ngoại trừ hắn ra, còn có……
Tần Thời Luật thấy hắn đã hiểu, cũng không nói nhiều, “Nghe nói nhà cậu chuẩn bị mua một miếng đất ở Ninh Quảng?”
Tiêu Sí Hành không muốn nghe chuyện của nhà hắn từ trong miệng của Tần Thời Luật: “Anh lại muốn làm gì?”
Tần Thời Luật bình tĩnh nghịch ngón tay Đường Dục tự nhiên như ở nhà, dáng vẻ ung dung tự đắc như một con sư tử được vuốt lông: “Tôi thì không có ý gì, nhưng người khác thì tôi không chắc, nếu Tiêu nhị thiếu có thời gian quẩn quanh như âm hồn bất tán ở đây như vậy, sao không thử gọi điện thoại hỏi thăm tình hình của miếng đất đó thế nào đi?”
Việc điều tra xem ai là người bịa đặt Đường Dục là con hoang đối với Khương Nghiêu thật quá đơn giản, ngày hôm qua hắn đã tra được đến trên đầu Tiêu gia, không nói hai lời chọn ngay hạng mục mà nhà bọn họ đang coi trọng nhất để ra tay, thời điểm này, có lẽ Khương Nghiêu đã cơm nước xong xuôi với sếp tổng bên Ninh Quảng.
Tiêu Sí Hành vội vàng lấy điện thoại ra, trong hội trường quá ồn ào, hắn cầm điện thoại đi ra ngoài, bấm vào số của Tiêu Ngạn Thu…..
“Xin lỗi, số điện thoại quý khách đang gọi hiện không thể kết nối, xin quý khách vui lòng gọi lại……”
Tiêu Sí Hành lại gọi cho Tô Ninh Tĩnh, trong điện thoại cũng truyền đến giọng nữ máy móc lạnh lẽo kia.
Đường Dục gỡ cài đặt Weibo, nên không biết tin đồn về mình đã lan truyền ra sao, cậu cũng không hiếu kỳ, ngẩng đầu nhìn Tần Thời Luật: “Tần Thời Luật, em tiêu tiền của anh rồi.”
Tần Thời Luật nhận được tin nhắn, hắn xoa xoa đầu cậu giống như khích lệ: “Ừm, giỏi lắm.”
Đường Dục chỉ vào món đồ trong tay Đoạn Sơ: “Em mua một bức bình phong hại nước hại dân.”
Tần Thời Luật: “Em thích là được.”
*****
Phú Dương bên này, Đường Lạc nhìn thấy Đường Dục và Tiêu Sí Hành cùng lên hot search, cậu ta lập tức đập phá hết đồ đạc trong nhà có thể đập được.
Đi công tác, đây là đi công tác mà hắn nói sao?
Đường Lạc ngồi xuống sô pha, chậm rãi bình tĩnh lại, có lẽ ngay từ đầu cậu ta đã sai rồi, người Tiêu Sí Hành muốn, chỉ là một Đường Lạc mà hắn không thể có được, cậu ta không nên để Tiêu Sí Hành đạt được mục đích nhanh như vậy.
Nhưng bây giờ có nói gì thì cũng muộn rồi, con cờ Tiêu Sí Hành này rốt cuộc vẫn bị Đường Dục nuốt mất.
Màn hình vỡ nát đột nhiên vang lên, cậu ta nhìn thoáng qua, giữa những vết rạn hiện ra tên Tiêu Sí Hành, cậu ta đứng lên, dùng chân giẫm mạnh lên, màn hình lập tức tối sầm, cuối cùng cũng không vang lên nữa……
Cậu ta lên lầu thay đồ, chỉnh trang lại cho bản thân, bỏ lại căn nhà hỗn độn rồi lái xe đến thẳng công ty.
Tiêu Sí Hành tới thủ đô, Tiêu Ngạn Thu và Tô Ninh Tĩnh đều không ở đó, Đường Lạc đi vào công ty, hai cổ đông lớn lên tiếng chào hỏi nhưng cậu ta đều không quan tâm.
Hai người cảm thấy kỳ lạ, ngày thường Đường Lạc đều rất khách khí với người ở trong công ty, hôm nay bị làm sao vậy?
Đường Lạc bị thư kí của Tiêu Ngạn Thu ngăn lại, Đường Lạc cười hỏi: “Anh Ngạn Thu đi công tác ở thủ đô sao lại không dẫn cô theo?”
Ngày thường Đường Lạc ở công ty cũng rất ôn hoà, thư kí của Tiêu Ngạn Thu không nghi ngờ, “Tiêu tổng đi gấp, chưa kịp dẫn tôi theo.”
Đường Lạc gật gật đầu: “Vậy xem ra quả thật rất gấp, gấp đến mức quên mang cả con dấu, cô có thể đi vào giúp tôi tìm một chút được không, tôi không biết anh Ngạn Thu để nó ở đâu, anh ấy đang cần gấp, tôi phải tới đưa cho anh ấy.”
Thư kí vừa nghe, vội vàng cùng cậu ta đi vào tìm con dấu.
Đường Lạc đứng ở phía sau thư kí, mới vừa mở ngăn tủ đựng giấy tờ của công ty, điện thoại ở phòng thư kí đã vang lên, Đường Lạc nói: “Cô đi nghe điện thoại đi, để tôi tự tìm.”
Chuyện Đường Lạc và tiểu Tiêu tổng đính hôn là chuyện mà toàn bộ người trong công ty đều biết, hơn nữa đoạn thời gian Đường Lạc ở công ty, tuy rằng thua lỗ, nhưng Tiêu tổng và Tô tổng cũng chưa từng nói gì, nên thư kí cũng không nghĩ nhiều.
Điện thoại bên ngoài vang lên không ngừng, cô vội vàng chạy ra ngoài.
Sau khi nghe điện thoại xong, cô quay lại thì đã thấy Đường Lạc đóng cửa tủ lại, Đường Lạc nhìn thời gian: “Sắp đến giờ bay của tôi rồi, tôi đi trước, không chậm trễ công việc của cô nữa.”
Nữ thư kí không nghĩ nhiều, cô gật đầu: “Đường tiên sinh đi thong thả.”
*****
Nhờ lời giới thiệu của Đường Dục trước mặt các phóng viên, vị trí chính cung nương nương của Tần Thời Luật xem như được củng cố, bức ảnh nhận nhầm Tiêu Sí Hành cũng đã biến mất hoàn toàn trên mạng như thể chưa từng tồn tại.
Tần Thời Luật hỏi Lâm Triết: “Những lần xoá ảnh của Đường Dục lúc trước cũng là do Khương Nghiêu làm?”
Lâm Triết: “Sau khi hình ảnh của Đường thiếu xuất hiện ở trên mạng quá một lần, Khương tổng đã mua luôn một công ty giải trí, còn đầu tư vào ba công ty truyền thông.”
Tần Thời Luật gật đầu, khó trách mỗi lần bọn họ đều rút ảnh nhanh như vậy.
Đoạn – đi theo để ăn chực – Sơ nhỏ giọng hỏi Kỷ Bạch: “Anh, quan hệ giữa anh với người đó có tốt không?”
Kỷ Bạch nhìn thoáng qua người Đoạn Sơ chỉ, người đang ngồi ở bên cạnh hắn ăn cơm rất vui vẻ, Kỷ Bạch nói: “Không thân.”
Đoạn Sơ kinh hãi, lại không dám hét to, chỉ có thể nghẹn ngào nói: “Không thân mà còn đi ăn cơm cùng nhau, anh như vậy làm em thấy áp lực lắm đấy!”
Kỷ Bạch cười: “Em thì có áp lực gì, cũng không liên quan đến em.”
Đoạn Sơ nói: “Sao lại không liên quan, anh với Đường Dục gặp nhau ở tiệm của em, nói thế nào thì em cũng coi như một nửa Nguyệt Lão, bây giờ chính cung ngay ở trước mặt, anh là tiểu tam chuẩn bị cạy góc tường, em là Nguyệt Lão của tiểu tam. Hai chúng ta có được tính là đang khiêu khích không? Có thể bị đánh hay không?”
Kỷ Bạch vỗ lên đầu cậu ta một cái: “Nói ai là tiểu tam hả, anh cũng chưa có làm gì, chỉ là xếp hàng thôi, lỡ như ngày nào đó bọn họ ly hôn thì sao.”
Đoạn Sơ nghe được lời này, vừa chậc lưỡi vừa giơ ngón tay cái cho hắn: “Chậc, anh, anh thật đúng là một tiểu tam có đạo đức, không phá hoại, không chen chân, chỉ xếp hàng, tiểu tam trên khắp thế giới này đều nên học tập anh.”
Kỷ Bạch lại sửa lần nữa: “Anh nhiều lắm chỉ được tính là kẻ ái mộ, đừng có gọi anh là tiểu tam, anh còn chưa có làm gì đâu.”
Đoạn Sơ bĩu môi: “Nghe có vẻ như anh rất thảm.”
Kỷ Bạch không muốn làm tiểu tam, cũng không muốn để người khác cảm thấy mình thảm: “Anh thảm?”
Đoạn Sơ nói: “Đúng vậy, yêu mà không có được, quá thảm luôn.”
Kỷ Bạch nhìn thoáng qua Đường Dục đang ăn cơm vui vẻ bên cạnh…… Kỳ thật cũng rất tốt, chỉ cần nhìn thấy cậu vui vẻ, hắn cũng cảm thấy vui vẻ.
Cơm nước xong, Đường Dục lấy bức bình phong chạm ngọc ra, mọi người cùng nhau vây quanh, Chu lão và Trương Thuyên liên tục tấm tắc khen ngợi.
Từ nhỏ Kỷ Bạch đã được ông nội hun đúc nên cũng cảm thấy rất hứng thú với những thứ này, Đoạn Sơ thì càng không cần phải nói, cậu ta đều sắp khen tay nghề điêu khắc của bức bình phong chạm ngọc này lên tới tận trời.
Hai người duy nhất không nhìn ra bức bình phong này có gì đặc biệt, chỉ có Tần Thời Luật và Lâm Triết.
Tần Thời Luật nhìn Lâm Triết một cái, Lâm Triết bình tĩnh đâm thẳng vào tim hắn: “Tôi lớn lên ở cô nhi viện, không hiểu những thứ này là rất bình thường.”
Tần Thời Luật: “……”
Tôi không có lớn lên ở cô nhi viện, gia thế tôi còn rất tốt, nhưng tôi cũng không hiểu, quả nhiên Tần gia đều chỉ sản xuất ra phế vật.