Chương 26: Gọi là Bạch Tây
Edit: Lan Điềm Điềm
Lạc Thừa Thu nói vậy làm Đổng Thiếu Ân ngớ ra, "Đặt tên?"
"Đúng vậy, chúng ta đặt cho nó một cái tên đi, cũng không thể cứ gọi là cún nhỏ này cún nhỏ nọ mãi được, đúng không?"
Đổng Thiếu Ân nhìn nhìn vật nhỏ trong ổ, lại nhìn biểu tình chờ mong của Lạc Thừa Thu, có lẽ hai người vừa tiếp xúc thân mật, cho nên Đổng Thiếu Ân đối với vật nhỏ này cũng không bài xích như trước nữa.
Vì thế Đổng Thiếu Ân trực tiếp gật gật đầu.
"Được."
Lạc Thừa Thu nghe vậy lập tức nở nụ cười, "Vậy thì em đặt tên cho nó đi."
Đổng Thiếu Ân nghĩ nghĩ rồi nói, "Tiểu Bạch?"
Lạc Thừa Thu: "....."
"Đại Bạch?" Đổng Thiếu Ân không ngừng cố gắng.
"Phốc." Lạc Thừa Thu không nhịn được bật cười, "Tiểu Bạch, Đại Bạch, Đổng Thiếu Ân, có lẽ em nên cảm ơn ba em, nếu không tên của em chắc cũng.... khó nghe đó."
Đổng Thiếu Ân nhướng một bên mày.
Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo gọi, Lạc Thừa Thu vừa nói xong thì điện thoại Đổng Thiếu Ân vang lên, thế mà lại là ba Đổng Thiếu Ân gọi đến thật.
Lạc Thừa Thu cũng nhìn thấy.
"Ba tôi gọi tới, tôi qua kia nghe điện thoại." Đổng Thiếu Ân chỉ chỉ ban công cách đó không xa. Lạc Thừa Thu lập tức gật gật đầu, nhìn Đổng Thiếu Ân qua bên kia nghe điện thoại.
"Con đã trở lại? Thiếu Ân?" Thanh âm của Đổng Xuân Lâm ở bên kia vang lên.
Đổng Thiếu Ân bên này không tiếng động gật gật đầu, "Vâng, có việc?" Mặc dù là ba của y nhưng Đổng Thiếu Ân vẫn có thái độ lãnh đạm.
Đối với con trai lãnh đạm này, Đổng Xuân Lâm cũng sớm thành quen. Nếu đứa con trai bỗng nhiên trở nên nhiệt tình thì đó mới là kì lạ, cực kỳ lạ.
"Nghe nói lần hội nghị này, con nhường 0,1 lợi nhuận?" Đây mới là nguyên nhân Đổng Xuân Lâm gọi điện thoại, tuy nhường từng này lợi ích cũng không nhiều, Đổng Xuân Lâm cũng không để ý chỗ lợi ích đó, chỉ là đây không giống tác phong của con trai ông, con trai ông trên thương trường được gọi là Diêm La cũng có nguyên nhân, cho dù có người vì phá sản mà nhảy lầu trước mặt nó, nó cũng sẽ không giúp đỡ, có khi còn thành toàn giúp đối phương một tay ấy chứ.
Cho nên, ông cũng rất tò mò không hiểu vì sao con trai ông lại nhường một phần lợi nhuận đó?
Chẳng lẽ gặp phải chuyện khó khăn gì rồi? Hay là có nguyên nhân khác? Cho nên, Đổng Xuân Lâm mới gọi điện để hỏi cho rõ.
"Vâng, có chuyện này." Đổng Thiếu Ân nhàn nhạt đồng ý, quá lạnh nhạt, hiển nhiên là có ý không muốn giải thích.
Đổng Xuân Lâm nhịn không được thở dài, "Không thể nói nguyên nhân cho ba biết sao? Có phải gặp khó khăn gì rồi không?"
"Không có."
Đổng Xuân Lâm nghe vậy, chỉ có thể thở dài, con trai ông thật sự quá lạnh nhạt.
"Thật sự không có việc gì? Vậy con nói cho ba biết, vì sao lại làm như vậy?"
"Không muốn kéo dài thời gian hội nghị." Nói xong, Đổng Thiếu Ân không chờ ba y bên kia nói gì đã trực tiếp cúp máy.
Đổng Xuân Lâm sửng sốt.
Cái gì là không muốn kéo dài thời gian? Ông phát hiện ra đúng là mình ngày càng không hiểu đứa con này.
Đổng Xuân Lâm bất đắc dĩ tắt điện thoại, Đổng Thiếu Ân cũng cất điện thoại đi, sau đó đi về phía Lạc Thừa Thu.
Lạc Thừa Thu tự nhiên mà bắt chuyện với y, "Là ba em gọi sao? Có chuyện gì sao?"
"Nói một chút chuyện công việc." Đổng Thiếu Ân trả lời qua loa, sau đó nhìn cún nhỏ hỏi, "Tiếp tục đặt tên cho nó đi."
Lạc Thừa Thu lập tức mỉm cười, "Em đặt là Tiểu Bạch, tôi cũng nghĩ ra một cái tên, không bằng kết hợp lại, Tây, gọi là Bạch Tây, em thấy thế nào?"
"Bạch Tây." Đổng Thiếu Ân nhướng mày, "Tên này cũng không tệ lắm."
Lạc Thừa Thu cười, "Đúng không, tên này rất được đi?"
Đổng Thiếu Ân gật gật đầu.
Vì thế cún nhỏ từ nay liền có tên, gọi là Bạch Tây.
.................
Lạc Thừa Thu nói vậy làm Đổng Thiếu Ân ngớ ra, "Đặt tên?"
"Đúng vậy, chúng ta đặt cho nó một cái tên đi, cũng không thể cứ gọi là cún nhỏ này cún nhỏ nọ mãi được, đúng không?"
Đổng Thiếu Ân nhìn nhìn vật nhỏ trong ổ, lại nhìn biểu tình chờ mong của Lạc Thừa Thu, có lẽ hai người vừa tiếp xúc thân mật, cho nên Đổng Thiếu Ân đối với vật nhỏ này cũng không bài xích như trước nữa.
Vì thế Đổng Thiếu Ân trực tiếp gật gật đầu.
"Được."
Lạc Thừa Thu nghe vậy lập tức nở nụ cười, "Vậy thì em đặt tên cho nó đi."
Đổng Thiếu Ân nghĩ nghĩ rồi nói, "Tiểu Bạch?"
Lạc Thừa Thu: "....."
"Đại Bạch?" Đổng Thiếu Ân không ngừng cố gắng.
"Phốc." Lạc Thừa Thu không nhịn được bật cười, "Tiểu Bạch, Đại Bạch, Đổng Thiếu Ân, có lẽ em nên cảm ơn ba em, nếu không tên của em chắc cũng.... khó nghe đó."
Đổng Thiếu Ân nhướng một bên mày.
Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo gọi, Lạc Thừa Thu vừa nói xong thì điện thoại Đổng Thiếu Ân vang lên, thế mà lại là ba Đổng Thiếu Ân gọi đến thật.
Lạc Thừa Thu cũng nhìn thấy.
"Ba tôi gọi tới, tôi qua kia nghe điện thoại." Đổng Thiếu Ân chỉ chỉ ban công cách đó không xa. Lạc Thừa Thu lập tức gật gật đầu, nhìn Đổng Thiếu Ân qua bên kia nghe điện thoại.
"Con đã trở lại? Thiếu Ân?" Thanh âm của Đổng Xuân Lâm ở bên kia vang lên.
Đổng Thiếu Ân bên này không tiếng động gật gật đầu, "Vâng, có việc?" Mặc dù là ba của y nhưng Đổng Thiếu Ân vẫn có thái độ lãnh đạm.
Đối với con trai lãnh đạm này, Đổng Xuân Lâm cũng sớm thành quen. Nếu đứa con trai bỗng nhiên trở nên nhiệt tình thì đó mới là kì lạ, cực kỳ lạ.
"Nghe nói lần hội nghị này, con nhường 0,1 lợi nhuận?" Đây mới là nguyên nhân Đổng Xuân Lâm gọi điện thoại, tuy nhường từng này lợi ích cũng không nhiều, Đổng Xuân Lâm cũng không để ý chỗ lợi ích đó, chỉ là đây không giống tác phong của con trai ông, con trai ông trên thương trường được gọi là Diêm La cũng có nguyên nhân, cho dù có người vì phá sản mà nhảy lầu trước mặt nó, nó cũng sẽ không giúp đỡ, có khi còn thành toàn giúp đối phương một tay ấy chứ.
Cho nên, ông cũng rất tò mò không hiểu vì sao con trai ông lại nhường một phần lợi nhuận đó?
Chẳng lẽ gặp phải chuyện khó khăn gì rồi? Hay là có nguyên nhân khác? Cho nên, Đổng Xuân Lâm mới gọi điện để hỏi cho rõ.
"Vâng, có chuyện này." Đổng Thiếu Ân nhàn nhạt đồng ý, quá lạnh nhạt, hiển nhiên là có ý không muốn giải thích.
Đổng Xuân Lâm nhịn không được thở dài, "Không thể nói nguyên nhân cho ba biết sao? Có phải gặp khó khăn gì rồi không?"
"Không có."
Đổng Xuân Lâm nghe vậy, chỉ có thể thở dài, con trai ông thật sự quá lạnh nhạt.
"Thật sự không có việc gì? Vậy con nói cho ba biết, vì sao lại làm như vậy?"
"Không muốn kéo dài thời gian hội nghị." Nói xong, Đổng Thiếu Ân không chờ ba y bên kia nói gì đã trực tiếp cúp máy.
Đổng Xuân Lâm sửng sốt.
Cái gì là không muốn kéo dài thời gian? Ông phát hiện ra đúng là mình ngày càng không hiểu đứa con này.
Đổng Xuân Lâm bất đắc dĩ tắt điện thoại, Đổng Thiếu Ân cũng cất điện thoại đi, sau đó đi về phía Lạc Thừa Thu.
Lạc Thừa Thu tự nhiên mà bắt chuyện với y, "Là ba em gọi sao? Có chuyện gì sao?"
"Nói một chút chuyện công việc." Đổng Thiếu Ân trả lời qua loa, sau đó nhìn cún nhỏ hỏi, "Tiếp tục đặt tên cho nó đi."
Lạc Thừa Thu lập tức mỉm cười, "Em đặt là Tiểu Bạch, tôi cũng nghĩ ra một cái tên, không bằng kết hợp lại, Tây, gọi là Bạch Tây, em thấy thế nào?"
"Bạch Tây." Đổng Thiếu Ân nhướng mày, "Tên này cũng không tệ lắm."
Lạc Thừa Thu cười, "Đúng không, tên này rất được đi?"
Đổng Thiếu Ân gật gật đầu.
Vì thế cún nhỏ từ nay liền có tên, gọi là Bạch Tây.
.................