Chương 21: Ước định 5 năm
Edit: Lan Điềm Điềm
Theo như lời Đổng Thiếu Ân thì đó là một nơi thú vị, nhưng Lạc Thừa Thu vẫn có chút tò mò.
Sau khi dàn xếp cấp dưới xong, Đổng Thiếu Ân liền trực tiếp lái xe đưa Lạc Thừa Thu đi.
Ở trên xe, Lạc Thừa Thu nhìn dòng xe cộ nườm nượp qua cửa sổ xe, có chút cảm khái: "Cảm giác nơi này rất nhiều loại xe nha."
Đổng Thiếu Ân gật gật đầu, "Nơi này đúng là xe cộ đông đúc."
Lạc Thừa Thu khẽ cười, quay đầu nhìn về phía Đổng Thiếu Ân, "Khi nào thì đến nơi?"
Đổng Thiếu Ân tính toán, sau đó nói, "Khoảng nửa tiếng nữa, anh muốn nghỉ ngơi một chút không?"
Lạc Thừa Thu nghe vậy lập tức lắc đầu, "Không cần, ở trên máy bay đã ngủ đủ rồi. Hiện tại làm sao còn ngủ được nữa."
Đổng Thiếu Ân nghe lời này xong cũng không nói gì nữa.
Nửa tiếng sau xe dừng lại, nhìn một màn trước mặt, trong mắt Lạc Thừa Thu lóe lên tia kinh ngạc.
"Nơi này....."
Ánh vào mắt Lạc Thừa Thu là một biển hoa nhỏ. Đằng sau biển hoa là một cổng vòm đá, chỉ là chất liệu của cái cồng kia có chút đặc biệt.
Trắng tinh, trong suốt...
"Vào thôi."
Lạc Thừa Thu gật gật đầu, "Nơi này thật sự rất đẹp...Đây là chỗ nào?"
Đổng Thiếu Ân hạ mi mắt, sau đó mới nói, "Vào đến nơi anh sẽ biết."
Đi theo Đổng Thiếu Ân đi qua cái cổng đá kia, thấy được bên trong có rất nhiều khinh khí cầu, lẵng hoa, nhiều cái giá rất tinh xảo. Lạc Thừa Thu thấy vậy liền biết đây là chỗ nào.
Nơi này, không phải là nơi chuyên môn tổ chức hôn lễ sao? Đổng Thiếu Ân thế mà..... thế mà dẫn hắn tới nơi này...
"Cậu....có bạn kết hôn sao?" Một lát sau, Lạc Thừa Thu nhẹ giọng hỏi.
Đổng Thiếu Ân nhìn nhìn Lạc Thừa Thu, lắc đầu, "Không phải, không có bạn kết hôn."
Lạc Thừa Thu nhấp miệng, "Vậy cậu đưa tôi tới đây..."
Đổng Thiếu Ân nhìn nhìn Lạc Thừa Thu, sau đó rũ mí mắt nói, "Cũng không có nguyên nhân đặc biệt gì, trước đây đã tới đây hai lần, cảm thấy nơi này không tồi. Không phải anh thích những nơi có bầu không khí tốt sao? Cho nên đưa anh đến đây xem."
Tuy lời này giải thích này của Đổng Thiếu Ân không có vấn đề gì, cũng coi như hợp tình hợp lý. Nhưng người như Đổng Thiếu Ân, không giống là người vô duyên vô cớ không có nguyên nhân gì mà đưa hắn tới đây. Hơn nữa, y cò nói trước đây đã tới đây hai lần.
Lạc Thừa Thu nhìn nhìn Đổng Thiếu Ân, chậm rãi quay đầu đi, không nói gì.
Lúc này bên phía tổ chức hôn lê kia phát ra tiếng vỗ tay rộn ràng, sau đó cô dâu cùng chú rể ngọt ngào hôn nhau.
Lạc Thừa Thu nhìn bên kia, ánh mắt hơi lập lòe.
Đổng Thiếu Ân cũng nhìn bên đó, ánh mắt thâm trầm, lúc này Lạc Thừa Thu bỗng nhiên xoay người, bình tĩnh nhìn Đổng Thiếu Ân.
Đổng Thiếu Ân cũng quay qua nhìn Lạc Thừa Thu, bốn mắt nhìn nhau, trong nháy mắt, trong mắt hai người chỉ có ảnh ngược lẫn nhau, Đổng Thiếu Ân nhì người trước mặt, bỗng nhiên nhẹ nhàng nói, "Anh có từng nghĩ có một ngày chúng ta cũng xuất hiện ở chỗ này không?"
Lạc Thừa Thu đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhịn không được ở trong lòng thở dài. Đổng Thiếu Ân quả nhiên vẫn nói ra...
Thấy Lạc Thừa Thu không trả lời, Đổng Thiếu Ân rũ mí mắt, trong nháy mắt toàn thân toát lên hơi thở âm u...Nhưng lát sau, Đổng Thiếu Ân nhanh chóng che giấu đi.
"Tôi chỉ tùy tiện nói vậy thôi, đi thôi."
Lạc Thừa Thu nghe y nói vậy, trong lòng nhảy dựng, nhìn thấy người kia chuẩn bị rời khỏi thì đột ngột túm chặt tay đối phương.
Đổng Thiếu Ân diện vô biểu tình nhìn hắn. Lạc Thừa Thu thở dài, "Tôi hiểu ý của cậu, tôi chỉ là chưa từng nghĩ chúng ta có thật sự có ngày đó...Nhưng chúng ta vẫn luôn ở bên nhau, cho dù không làm cái này, cũng vẫn ở bên nhau thật tốt, không phải sao? Nếu cậu thật sự muốn.......Đổng Thiếu Ân, 5 năm, 5 năm sau nếu chúng ta còn ở bên nhau, chúng ta ở bên nhau 10 năm, cho dù xảy ra chuyện gì mà chúng ta vẫn đi cùng nhau thì, chúng ta liên cùng nhau tới đây, được không?"
Lạc Thừa Thu đặt ra ước định 5 năm, Đổng Thiếu Ân có chút ngơ ngác nhìn Lạc Thừa Thu.
"Cậu không muốn chờ 5 năm sao?"
Đổng Thiếu Ân giật mình, lập tức lắc đầu, "Không phải, tôi không có ý này."
Lạc Thừa Thu mỉm cười, "Vậy chúng ta cho nhau thời gian, chúng ta dùng 5 năm làm ước định, 5 năm sau, nếu tôi và cậu còn ở bên nhau, vậy thì chúng ta liền cùng tới nơi này, được không?"
Đổng Thiếu Ân bình tĩnh nhìn Lạc Thừa Thu, rốt cuộc chậm rãi gật gật đầu.
Sau đó, Lạc Thừa Thu duỗi tay, nhẹ nhàng kéo Đổng Thiếu Ân lại, Đổng Thiếu Ân cúi đầu nhìn tay mình bị nắm lấy, trong mắt hiện lên một tia quang mang kỳ dị.
"Chúng ta trở về đi, sẽ có một ngày quay lại." Lạc Thừa Thu nhẹ nhàng nói.
Đổng Thiếu Ân nghe vậy ngẩng đầu, chậm rãi gật đầu, "Được."
- --------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Sau đó Lạc Thừa Thu và Đổng Thiếu Ân cùng nhau trở về.
Tới khách sạn, bởi vì hiện tại thời tiết tương đối nóng, tuy là không cần chỗ nào cũng có điều hòa, nhưng mà vẫn có điểm bực bội, cho nên sau khi về khách sạn, hai người đều không hẹn mà lần lượt đi tắm.
Ăn trưa xong, ở phòng tổng thống có thư phòng nên Đổng Thiếu Ân đi sang thư phòng làm việc, Lạc Thừa Thu là trợ lý đương nhiên là đi theo, mặc dù có mấy thuật ngữ chuyên ngành Lạc Thừa Thu nghe không hiểu, nhưng Lạc Thừa Thu vẫn nỗ lực nghe kỹ, nỗ lực nhớ kỹ.
Mặt khác, Lạc Thừa Thu kết hợp với chút kí ức khi là linh hồn đi theo Đổng Thiếu Ân đời trước, cho nên đôi khi lúc chỉ có hắn với Đổng Thiếu Ân, hắn sẽ nói một chút ý kiến của mình, mà mấy vấn đề này đều rất trọng yếu, thậm chí làm Đổng Thiếu Ân cũng kinh ngạc. Mấy ngày nay, ở công ty vẫn duy trì tình trạng như vậy.
Lúc ở thư phòng, Lạc Thừa Thu cũng chỉ ngồi nghe, không đưa ra ý kiến gì. Ở thư phòng bàn bạc nửa tiếng, sau đó chuẩn bị xuất phát. Lạc Thừa Thu vẫn đi cùng, hơn nữa chỉ đi sau Đổng Thiếu Ân nửa bước.
Kế tiếp, cuộc họp kéo dài suốt nửa ngày. Lạc Thừa Thu lúc này mới phát hiện, hóa ra là trợ lý chuyên nghiệp, ở cuộc họp phải ghi chép nhiều như vậy. Tuy rằng có cả thư kí đi cùng, trợ lý cũng không phải làm nhiều như vậy. Nhưng là Lạc Thừa Thu vẫn cẩn thận, cho nên trong suốt cuộc họp hắn luôn trong trạng thái căng thẳng. Căng đến nỗi Đổng Thiếu Ân cau mày nhìn hắn rất nhiều lần mà hắn không phát hiện ra.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Lạc Thừa Thu cảm thấy tay cầm bút rất mỏi. Bây giờ chịu khó ghi chép một chút, sau này chắc hẳn có tác dụng. Chỉ là lúc hắn nhìn tới Đổng Thiếu Ân bên kia, đối phương lại trưng một khuôn mặt đen sì.
Trong nháy mắt Lạc Thừa Thu liền kinh ngạc, hắn lại làm gì khiến y không cao hứng? Nghi hoặc như vậy, Lạc Thừa Thu liền mang ánh mắt nghi hoặc đi tới chỗ Đổng Thiếu Ân, nhưng mà Đổng Thiếu Ân lại lảng tránh hắn.
Lạc Thừa Thu lại càng cảm thấy khó hiểu, đây là có chuyện gì?
Những người khác trong phòng họp cũng cảm nhận được điều gì đó, vì thế liền lần lượt đi ra ngoài hết.
Rốt cuộc, trong phòng họp chỉ còn lại Đổng Thiếu Ân cùng Lạc Thừa Thu, Lạc Thừa Thu liên đi tới bên người y, hỏi: "Cậu làm sao vậy?"
Mà làm Lạc Thừa Thu càng thêm kinh ngạc là, Đổng Thiếu Ân không để ý đến hắn. Y trực tiếp quay người đi ra ngoài.
Lạc Thừa Thu cứng họng trong nháy mắt, sau đó vội vàng thu thập tài liệu trên bàn cầm trên tay, nhanh chóng đuổi theo, chỉ là Đổng Thiếu Ân đi rất nhanh. Lạc Thừa Thu phát hiện mình muốn đuổi theo y mà còn thấy không kịp.
Lạc Thừa Thu cũng cảm thấy có chút bực bội, hắn ở phía sau hô to một tiếng Đổng Thiếu Ân.
Có thể là bởi vì bên tiếng gọi này hàm chứa tia tức giận cho nên Đổng Thiếu Ân đang đi nhanh đăng trước cũng dừng lại.
Lạc Thừa Thu rốt cuộc đuổi kịp, sau đó kéo tay Đổng Thiếu Ân nói, "Cậu muốn đến đâu nói? Tìm một phòng trống ở đây? Hay là trở về nói?"
Đổng Thiếu Ân vẫn im lặng, vừa rồi một tiếng gọi của Lạc Thừa Thu hấp dẫn không ít ánh mắt, có người dám gọi thẳng tên Đổng Thiếu Ân, những người còn phía sau cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Lạc Thừa Thu cũng không muốn đứng ở đây bị người khác vây xem, cho nên hắn bắt lấy tay Đổng Thiếu Ân kéo người đi ra ngoài, hắn quyết định vẫn là trở về rồi nói sau.
Đổng Thiếu Ân bị kéo đi, cũng không hất tay người đằng trước ra, chỉ trầm mặc đi theo, đầu y vẫn luôn cúi thấp, mí mắt rũ xuống, khiến người khác không biết y đang nghĩ gì.
Bên ngoài đã có lái xe chờ sẵn, nhìn thấy hai người tựa hồ không đúng, cũng không dám mở miệng.
Lạc Thừa Thu kéo Đổng Thiếu Ân lên xe, sau đó gật đầu nói với lái xe, "Đi về khách sạn."
Theo như lời Đổng Thiếu Ân thì đó là một nơi thú vị, nhưng Lạc Thừa Thu vẫn có chút tò mò.
Sau khi dàn xếp cấp dưới xong, Đổng Thiếu Ân liền trực tiếp lái xe đưa Lạc Thừa Thu đi.
Ở trên xe, Lạc Thừa Thu nhìn dòng xe cộ nườm nượp qua cửa sổ xe, có chút cảm khái: "Cảm giác nơi này rất nhiều loại xe nha."
Đổng Thiếu Ân gật gật đầu, "Nơi này đúng là xe cộ đông đúc."
Lạc Thừa Thu khẽ cười, quay đầu nhìn về phía Đổng Thiếu Ân, "Khi nào thì đến nơi?"
Đổng Thiếu Ân tính toán, sau đó nói, "Khoảng nửa tiếng nữa, anh muốn nghỉ ngơi một chút không?"
Lạc Thừa Thu nghe vậy lập tức lắc đầu, "Không cần, ở trên máy bay đã ngủ đủ rồi. Hiện tại làm sao còn ngủ được nữa."
Đổng Thiếu Ân nghe lời này xong cũng không nói gì nữa.
Nửa tiếng sau xe dừng lại, nhìn một màn trước mặt, trong mắt Lạc Thừa Thu lóe lên tia kinh ngạc.
"Nơi này....."
Ánh vào mắt Lạc Thừa Thu là một biển hoa nhỏ. Đằng sau biển hoa là một cổng vòm đá, chỉ là chất liệu của cái cồng kia có chút đặc biệt.
Trắng tinh, trong suốt...
"Vào thôi."
Lạc Thừa Thu gật gật đầu, "Nơi này thật sự rất đẹp...Đây là chỗ nào?"
Đổng Thiếu Ân hạ mi mắt, sau đó mới nói, "Vào đến nơi anh sẽ biết."
Đi theo Đổng Thiếu Ân đi qua cái cổng đá kia, thấy được bên trong có rất nhiều khinh khí cầu, lẵng hoa, nhiều cái giá rất tinh xảo. Lạc Thừa Thu thấy vậy liền biết đây là chỗ nào.
Nơi này, không phải là nơi chuyên môn tổ chức hôn lễ sao? Đổng Thiếu Ân thế mà..... thế mà dẫn hắn tới nơi này...
"Cậu....có bạn kết hôn sao?" Một lát sau, Lạc Thừa Thu nhẹ giọng hỏi.
Đổng Thiếu Ân nhìn nhìn Lạc Thừa Thu, lắc đầu, "Không phải, không có bạn kết hôn."
Lạc Thừa Thu nhấp miệng, "Vậy cậu đưa tôi tới đây..."
Đổng Thiếu Ân nhìn nhìn Lạc Thừa Thu, sau đó rũ mí mắt nói, "Cũng không có nguyên nhân đặc biệt gì, trước đây đã tới đây hai lần, cảm thấy nơi này không tồi. Không phải anh thích những nơi có bầu không khí tốt sao? Cho nên đưa anh đến đây xem."
Tuy lời này giải thích này của Đổng Thiếu Ân không có vấn đề gì, cũng coi như hợp tình hợp lý. Nhưng người như Đổng Thiếu Ân, không giống là người vô duyên vô cớ không có nguyên nhân gì mà đưa hắn tới đây. Hơn nữa, y cò nói trước đây đã tới đây hai lần.
Lạc Thừa Thu nhìn nhìn Đổng Thiếu Ân, chậm rãi quay đầu đi, không nói gì.
Lúc này bên phía tổ chức hôn lê kia phát ra tiếng vỗ tay rộn ràng, sau đó cô dâu cùng chú rể ngọt ngào hôn nhau.
Lạc Thừa Thu nhìn bên kia, ánh mắt hơi lập lòe.
Đổng Thiếu Ân cũng nhìn bên đó, ánh mắt thâm trầm, lúc này Lạc Thừa Thu bỗng nhiên xoay người, bình tĩnh nhìn Đổng Thiếu Ân.
Đổng Thiếu Ân cũng quay qua nhìn Lạc Thừa Thu, bốn mắt nhìn nhau, trong nháy mắt, trong mắt hai người chỉ có ảnh ngược lẫn nhau, Đổng Thiếu Ân nhì người trước mặt, bỗng nhiên nhẹ nhàng nói, "Anh có từng nghĩ có một ngày chúng ta cũng xuất hiện ở chỗ này không?"
Lạc Thừa Thu đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhịn không được ở trong lòng thở dài. Đổng Thiếu Ân quả nhiên vẫn nói ra...
Thấy Lạc Thừa Thu không trả lời, Đổng Thiếu Ân rũ mí mắt, trong nháy mắt toàn thân toát lên hơi thở âm u...Nhưng lát sau, Đổng Thiếu Ân nhanh chóng che giấu đi.
"Tôi chỉ tùy tiện nói vậy thôi, đi thôi."
Lạc Thừa Thu nghe y nói vậy, trong lòng nhảy dựng, nhìn thấy người kia chuẩn bị rời khỏi thì đột ngột túm chặt tay đối phương.
Đổng Thiếu Ân diện vô biểu tình nhìn hắn. Lạc Thừa Thu thở dài, "Tôi hiểu ý của cậu, tôi chỉ là chưa từng nghĩ chúng ta có thật sự có ngày đó...Nhưng chúng ta vẫn luôn ở bên nhau, cho dù không làm cái này, cũng vẫn ở bên nhau thật tốt, không phải sao? Nếu cậu thật sự muốn.......Đổng Thiếu Ân, 5 năm, 5 năm sau nếu chúng ta còn ở bên nhau, chúng ta ở bên nhau 10 năm, cho dù xảy ra chuyện gì mà chúng ta vẫn đi cùng nhau thì, chúng ta liên cùng nhau tới đây, được không?"
Lạc Thừa Thu đặt ra ước định 5 năm, Đổng Thiếu Ân có chút ngơ ngác nhìn Lạc Thừa Thu.
"Cậu không muốn chờ 5 năm sao?"
Đổng Thiếu Ân giật mình, lập tức lắc đầu, "Không phải, tôi không có ý này."
Lạc Thừa Thu mỉm cười, "Vậy chúng ta cho nhau thời gian, chúng ta dùng 5 năm làm ước định, 5 năm sau, nếu tôi và cậu còn ở bên nhau, vậy thì chúng ta liền cùng tới nơi này, được không?"
Đổng Thiếu Ân bình tĩnh nhìn Lạc Thừa Thu, rốt cuộc chậm rãi gật gật đầu.
Sau đó, Lạc Thừa Thu duỗi tay, nhẹ nhàng kéo Đổng Thiếu Ân lại, Đổng Thiếu Ân cúi đầu nhìn tay mình bị nắm lấy, trong mắt hiện lên một tia quang mang kỳ dị.
"Chúng ta trở về đi, sẽ có một ngày quay lại." Lạc Thừa Thu nhẹ nhàng nói.
Đổng Thiếu Ân nghe vậy ngẩng đầu, chậm rãi gật đầu, "Được."
- --------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Sau đó Lạc Thừa Thu và Đổng Thiếu Ân cùng nhau trở về.
Tới khách sạn, bởi vì hiện tại thời tiết tương đối nóng, tuy là không cần chỗ nào cũng có điều hòa, nhưng mà vẫn có điểm bực bội, cho nên sau khi về khách sạn, hai người đều không hẹn mà lần lượt đi tắm.
Ăn trưa xong, ở phòng tổng thống có thư phòng nên Đổng Thiếu Ân đi sang thư phòng làm việc, Lạc Thừa Thu là trợ lý đương nhiên là đi theo, mặc dù có mấy thuật ngữ chuyên ngành Lạc Thừa Thu nghe không hiểu, nhưng Lạc Thừa Thu vẫn nỗ lực nghe kỹ, nỗ lực nhớ kỹ.
Mặt khác, Lạc Thừa Thu kết hợp với chút kí ức khi là linh hồn đi theo Đổng Thiếu Ân đời trước, cho nên đôi khi lúc chỉ có hắn với Đổng Thiếu Ân, hắn sẽ nói một chút ý kiến của mình, mà mấy vấn đề này đều rất trọng yếu, thậm chí làm Đổng Thiếu Ân cũng kinh ngạc. Mấy ngày nay, ở công ty vẫn duy trì tình trạng như vậy.
Lúc ở thư phòng, Lạc Thừa Thu cũng chỉ ngồi nghe, không đưa ra ý kiến gì. Ở thư phòng bàn bạc nửa tiếng, sau đó chuẩn bị xuất phát. Lạc Thừa Thu vẫn đi cùng, hơn nữa chỉ đi sau Đổng Thiếu Ân nửa bước.
Kế tiếp, cuộc họp kéo dài suốt nửa ngày. Lạc Thừa Thu lúc này mới phát hiện, hóa ra là trợ lý chuyên nghiệp, ở cuộc họp phải ghi chép nhiều như vậy. Tuy rằng có cả thư kí đi cùng, trợ lý cũng không phải làm nhiều như vậy. Nhưng là Lạc Thừa Thu vẫn cẩn thận, cho nên trong suốt cuộc họp hắn luôn trong trạng thái căng thẳng. Căng đến nỗi Đổng Thiếu Ân cau mày nhìn hắn rất nhiều lần mà hắn không phát hiện ra.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Lạc Thừa Thu cảm thấy tay cầm bút rất mỏi. Bây giờ chịu khó ghi chép một chút, sau này chắc hẳn có tác dụng. Chỉ là lúc hắn nhìn tới Đổng Thiếu Ân bên kia, đối phương lại trưng một khuôn mặt đen sì.
Trong nháy mắt Lạc Thừa Thu liền kinh ngạc, hắn lại làm gì khiến y không cao hứng? Nghi hoặc như vậy, Lạc Thừa Thu liền mang ánh mắt nghi hoặc đi tới chỗ Đổng Thiếu Ân, nhưng mà Đổng Thiếu Ân lại lảng tránh hắn.
Lạc Thừa Thu lại càng cảm thấy khó hiểu, đây là có chuyện gì?
Những người khác trong phòng họp cũng cảm nhận được điều gì đó, vì thế liền lần lượt đi ra ngoài hết.
Rốt cuộc, trong phòng họp chỉ còn lại Đổng Thiếu Ân cùng Lạc Thừa Thu, Lạc Thừa Thu liên đi tới bên người y, hỏi: "Cậu làm sao vậy?"
Mà làm Lạc Thừa Thu càng thêm kinh ngạc là, Đổng Thiếu Ân không để ý đến hắn. Y trực tiếp quay người đi ra ngoài.
Lạc Thừa Thu cứng họng trong nháy mắt, sau đó vội vàng thu thập tài liệu trên bàn cầm trên tay, nhanh chóng đuổi theo, chỉ là Đổng Thiếu Ân đi rất nhanh. Lạc Thừa Thu phát hiện mình muốn đuổi theo y mà còn thấy không kịp.
Lạc Thừa Thu cũng cảm thấy có chút bực bội, hắn ở phía sau hô to một tiếng Đổng Thiếu Ân.
Có thể là bởi vì bên tiếng gọi này hàm chứa tia tức giận cho nên Đổng Thiếu Ân đang đi nhanh đăng trước cũng dừng lại.
Lạc Thừa Thu rốt cuộc đuổi kịp, sau đó kéo tay Đổng Thiếu Ân nói, "Cậu muốn đến đâu nói? Tìm một phòng trống ở đây? Hay là trở về nói?"
Đổng Thiếu Ân vẫn im lặng, vừa rồi một tiếng gọi của Lạc Thừa Thu hấp dẫn không ít ánh mắt, có người dám gọi thẳng tên Đổng Thiếu Ân, những người còn phía sau cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Lạc Thừa Thu cũng không muốn đứng ở đây bị người khác vây xem, cho nên hắn bắt lấy tay Đổng Thiếu Ân kéo người đi ra ngoài, hắn quyết định vẫn là trở về rồi nói sau.
Đổng Thiếu Ân bị kéo đi, cũng không hất tay người đằng trước ra, chỉ trầm mặc đi theo, đầu y vẫn luôn cúi thấp, mí mắt rũ xuống, khiến người khác không biết y đang nghĩ gì.
Bên ngoài đã có lái xe chờ sẵn, nhìn thấy hai người tựa hồ không đúng, cũng không dám mở miệng.
Lạc Thừa Thu kéo Đổng Thiếu Ân lên xe, sau đó gật đầu nói với lái xe, "Đi về khách sạn."