Chương 16: Phản kích
Edit: Lan Điềm Điềm
Tâm tình sa sút của Lạc Thừa Thu cũng ảnh hưởng tới Đổng Thiếu Ân, nhưng Đổng Thiếu Ân lại là người không biết an ủi người khác, cho nên y chỉ nói một câu.
"Không cần suy nghĩ nhiều những chuyện này, anh không cần lo lắng."
Có lẽ ý của Đổng Thiếu Ân là Lạc Thừa Thu không cần lo lắng chuyện này, sẽ có những người khác giải quyết. Nhưng lời nói ra........là ai khác nghe thấy đều cảm thấy không được thoải mái!
Lạc Thừa Thu đã từng là linh hồn đi theo Đổng Thiếu Ân rất lâu, cho nên cũng biết người này nói chuyện "dễ nghe" đến mức nào cho nên tuy không được lời này an ủi cũng cung không vì thế mà nổi giận.
Chỉ là lúc tan tầm về nhà, Lạc Thừa Thu vẫn bộ dáng tâm sự nặng nề, có mấy lần Đổng Thiếu Ân nói chuyện với hắn mà hắn đều không nghe thấy, cho nên cũng không để ý tới Đổng Thiếu Ân.
Vì thế, ánh mắt Đổng Thiếu Ân trầm xuống, càng ngày càng lạnh lùng, chỉ là Lạc Thừa Thu mải đắm chìm trong suy nghĩ của mình nên không nhìn thấy.
Mãi cho đến khi hai người về nhà, Lạc Thừa Thu mới hậu tri hậu giác phát giác có điều không đúng.
Mà lúc này, sắc mặt Đổng Thiếu Ân có phần....đáng sợ!
Lạc Thừa Thu đóng cửa, Đổng Thiếu Ân mặt vô biểu tình đi theo Lạc Thừa Thu, cũng không bỏ đi vào trước, chỉ là cứ âm trầm nặng nề nhìn Lạc Thừa Thu.
Lạc Thừa Thu thừa nhận năng lực chịu đựng của mình đã tiến bộ hơn rất nhiều, nhưng Đổng Thiếu Ân nhìn hắn như vậy vẫn khiến Lạc Thừa Thu cảm thấy có chút sợ.
Vì thế, Lạc Thừa Thu nghĩ vẫn phải làm gì đó để xoa dịu y trước đã, vì thế lạc Thừa Thu liền muốn đi rót nước uống cho hai người. Nghĩ là làm, hắn liền hướng phòng bếp đi đến, chỉ là chân vừa động muốn đi thì đã bị Đổng Thiếu Ân túm chặt cánh tay.
Đổng Thiếu Ân cũng không dùng bao nhiêu sức, thậm chí là y đã rất kiềm chế sức lực của mình, ít nhất y cũng nắm tay Lạc Thừa Thu không quá chặt. Nhưng tiền đề là không để Lạc Thừa Thu rời đi.
Cánh tay bị túm lấy, Lạc Thừa Thu bất đắc dĩ quay đầu lại nhìn thì... đón nhận ánh mắt hung dữ như muốn ăn thịt người của Đổng Thiếu Ân. Tim lạc Thừa Thu đập hẫng một nhịp.
"Đổng....Thiếu Ân?"
Hắn vừa dứt lời, ánh mắt Đổng Thiếu Ân càng thêm hung ác, nhìn chằm chằm người đối diện.
"Anh đi đâu?" Đổng Thiếu Ân âm trầm mở miệng, thanh âm lạnh lùng cứa vào da thịt người khác.
Lạc Thừa Thu nhịn không được run rẩy khóe miệng, tình trạng này của Đổng Thiếu Ân...Mấy ngày nay quả thật hôm nay là lần đầu tiên thấy, khiến hắn nhớ tới đời trước khi mình là linh hồn đi theo Đổng Thiếu Ân, hắn cũng đã nhìn thấy bộ dáng lúc Đổng Thiếu Ân phát bệnh, mà những lần phát bệnh đó đều là từ tầng tầng bi thương đau khổ tạo thành.
Nghĩ như vậy, tim Lạc Thừa Thu không khỏi mềm nhũn. Cũng vì thế nên đối diện với một Đổng Thiếu Ân hung hăng ánh mắt đáng sợ này, hắn ngược lại hạ thấp giọng, nhỏ nhẹ nói.
"Tôi không đi đâu hết, chỉ là hơi khát nước nên muốn đến phòng bếp rót nước, cũng muốn rót cho cậu một ly."
Có lẽ lời này của lạc Thừa Thu quá mềm mại, cho nên sắc mặt Đổng Thiếu Ân hơi hòa hoãn hơn một chút, bàn tay đang túm tay Lạc Thừa Thu cũng buông lỏng hơn một chút.
Lạc Thừa Thu thử giãy tay ra, nhưng vẫn không giãy ra được, dứt khoát không giãy nữa, chỉ là sửa từ bị túm tay thành nắm tay, hắn trở tay nắm tay Đổng Thiếu ÂN đi vào phòng bếp.
Tay được người kia nắm lấy, Đổng Thiếu Ân cũng không giãy ra, mà đi theo Lạc Thừa Thu đến phòng bếp.
Lạc Thừa Thu đi vào liền rót hai ly nước.
Lúc này Đổng Thiếu Ân rốt cuộc cũng buông tay Lạc Thừa Thu ra, Lạc Thừa Thu cầm một ly lên uống hai ngụm, sau đó đưa một ly khác cho Đổng Thiếu Ân, Đổng Thiếu Ân rũ mắt xuống, cũng cầm ly nước uống một ngụm.
Lạc Thừa Thu nhìn người bên cạnh đã hòa hoãn lại thì cũng thở phào một hơi.
"Lúc ở trên xe, tôi đang nghĩ chuyện ở công trường, có chút lo lắng, lúc đấy cậu nói chuyện với tôi nhưng tôi không để ý, đúng không?" Lạc Thừa Thu chủ động nói.
Nếu Lạc Thừa Thu đã chủ động mở miệng, đôi mày của Đổng Thiếu Ân cũng không còn nhíu chặt nữa, "Anh luôn nghĩ đến chuyện này làm gì?"
"Không phải là tôi đang lo lắng chuyện này ảnh hưởng không tốt đến cậu sao?" Lạc Thừa Thu đương nhiên nói.
Đổng Thiếu Ân lập tức im lặng một lát sau mới có thanh âm dè dặt hỏi, "Anh,....lo lắng cho tôi sao?"
"Đúng vậy, không thì sao?"
Mọi cảm xúc tiêu cực trong mắt Đổng Thiếu Ân lập tức biến mất, biến thành dịu dàng nhu hòa cùng không dám tin. Còn thêm một chút nghi hoặc hỏi lại, "Vì sao? Vì sao lại lo lắng cho tôi?"
Đối với Đổng Thiếu Ân đây là chuyện bất ngờ, nhưng đối với Lạc Thừa Thu, người đã trải qua hai đời thì khác. Nhưng những thay đổi trong hắn đối với Đổng Thiếu Ân hắn cũng nhận thấy được, nhưng lại không thể giải thích với y được.
Vì thế, nhìn người trước mặt Lạc Thừa Thu đành hỏi lại, "Không được quan tâm cho cậu sao?"
Đổng Thiếu Ân trầm mặc lắc đầu, "Không phải, chỉ là......Anh có thể để ý tôi đến bao giờ?"
Ý của người này là muốn một lời hứa từ hắn sao?
Lạc Thừa Thu nghĩ nghĩ, vốn muốn nói lời hứa hẹn để dỗ dành Đổng Thiếu Ân nhưng không biết vì sao, hé miệng ra nhưng lại không thốt lên lời.
ÁNh mắt Đổng Thiếu Ân mất đi độ ấm, một lần nữa biến về âm trầm lạnh lẽo, y quay người đi ra phòng khách. Lạc Thừa Thu thấy thế theo bản năng kéo tay y lại.
Lúc này, là nắm tay Đổng Thiếu Ân chứ không phải là khuỷu tay.
Lúc đưa tay kéo người lại là Lạc Thừa Thu nhất thời xúc động, hắn còn chưa kịp nghĩ gì chỉ là đơn thuần không muốn Đổng Thiếu Ân rời đi trong trạng thái này, không muốn trên người Đổng Thiếu Ân mang ánh mắt âm trầm lạnh lẽo đó, nhưng mà giữ người lại rồi Lạc Thừa Thu phát hiện......Hắn không hối hận!
Đổng Thiếu Ân cũng không quay đầu lại, tựa như đang chờ Lạc Thừa Thu mở miệng.
Lạc Thừa Thu quả thực đã mở miệng. giọng nói rất nhẹ, rất dịu dàng, "Tôi không biết tôi có thể quan tâm cậu bao lâu, nhưng tôi hứa với cậu, tôi sẽ cố gắng. Chỉ cần chúng ta còn ở bên nhau, tôi sẽ cố thử thay đổi mối quan hệ của chúng ta. Cậu cũng biết có một số chuyện tôi vẫn chưa thông suốt được, tôi cho dù muốn thay đổi cũng không chắc mình có thể làm đến đâu, tôi chỉ có thể nói, tôi sẽ thử, sẽ cố gắng hết mức có thể, Đổng Thiếu Ân, chúng ta đều cho nhau một cơ hội, được không?"
Lạc Thừa Thu nói rất chậm, mỗi câu chữ đều rất chân thành, mỗi một thanh âm Đổng Thiều Ân đều nghe rõ. Cuối cùng, Đổng Thiếu Ân chậm rãi quay người lại, y nhìn Lạc Thừa Thu, sau đó chỉ nói một chữ.
"Được".
Một tiếng "Được" xem như đáp ứng những gì Lạc Thừa Thu vừa nói.
Đơn giản một chữ, nhưng đây lại là lời hứa hẹn của Đổng Thiếu Ân.
Lạc Thừa Thu vĩnh viễn không biết, để không thương tổ đến Lạc Thừa Thu mà Đổng Thiếu Ân đã hao tâm rất nhiều, cực lực kiềm chế. Rõ ràng là muốn phá hủy tất cả, muốn hòa Lạc Thừa Thu vào trong máu thịt mình, nhưng rồi lại không muốn tổn thương hắn dù chỉ một chút.
Mâu thuẫn như thế, Đổng Thiếu Ân đang tự tra tấn chính mình, tùy ý để cho bệnh tình nặng thêm, tất cả cũng chỉ vì ba chữ: Lạc Thừa Thu.
Người này, từ lúc y không thể buông tay cũng trở thành kiếp nạn đời này của y!
- -------------------------------------------------------
Ngày hôm sau, Đổng Thiếu Ân và Lạc Thừa Thu vẫn đi làm như thường lệ.
Chắc là vì tối qua đã nói rõ ràng với nhau, hôm nay bầu không khí giữa hai người ấm áp hơn không ít.
Đặc biệt là Đổng Thiếu Ân, vì đã biết là Lạc Thừa Thu rất quan việc xảy ra ở công trường cho nên Đổng Thiếu Ân rất chủ động nói tiến độ sự việc với Lạc Thừa Thu, không cần chờ Lạc Thừa Thu hỏi đến.
Kỳ thật, dựa theo tính cách của Đổng Thiếu ÂN, y cảm thấy chuyện này mình không cần quan tâm đến, biết có việc như vậy xảy ra, còn về xử lý như thế nào thì hoàn toàn giao cho cấp dưới, một việc nhỏ như này mà còn không thể xử lý được thì phòng truyền thông cùng đoàn luật sư tồn tại có ích gì? Ăn không ngồi rồi sao?
Nhưng mà Lạc Thừa Thu muốn quan tâm tới thì lại là chuyện khác.
Cho nên, Đổng Thiếu Ân không những quan tâm đến việc này mà còn đem tiến triển sự việc nói cho Lạc Thừa Thu nghe. Làm cho cấp dưới không hiểu ra sao, đây cũng không phải việc lớn mà sếp Đổng lại quan tâm như vậy! Sếp càng như vậy càng làm cho cấp dưới như bọn họ càng áp lực!
Đặc biệt là người phụ trách bên công trường kia, trải qua một đêm mà trong miệng cũng nổi mấy nốt nhiệt, đúng là phát sầu!
Hai ngày sau, đứa trẻ được đưa đi bệnh viện cũng đã ổn định, cũng may lúc đó kịp thời đưa đi cấp cứu, cho nên mới thoát khỏi nguy hiểm, hơn nữa bác sĩ cũng đảm bảo sẽ không để lại di chứng.
Nhưng Đổng thị bên này lại không yên ổn như vậy!
Các loại tin đồn thất thiệt đều nhằm vào Đổng thị, thậm chí còn có những lời đồn như Đổng thị ăn xén bớt tiền nguyên vật liệu, nhà xây chưa lâu đã xuống cấp, sập xệ,....
Phòng truyền thông của Đổng thị cũng không phải ăn chay, những lời đồn vô căn cứ như này đều không có bằng chứng xác thực, sau đó còn bắt được hai phóng viên đưa tin sai sự thật, trực tiếp kiện lên và hủy chứng chỉ hành nghề. Hơn nữa cũng kiện họ vào tù luôn.
Đây đúng là Diêm vương đánh nhau, tiểu quỷ chịu trận.
Cũng từ việc này cho nên một số người nào đó muốn "Giúp người chạy vặt" cũng phải suy xét kỹ, có thật sự muốn đắc tội một con quái vật khổng lồ và Đổng thị hay không, miễn cho đến cuối cùng không được lợi ích mà còn rước họa vào thân.
Vì thế, mấy ngày Đổng thị liên tiếp bị công kích từ nhiều phía, lúc này đã đến lúc phản kích!
Lúc trước những ai hắt nước bẩn vào Đổng thị, lần này Đổng thị quyết làm những người đó đem nước bẩn nuốt trở lại! Một chút cũng không bỏ sót!
Tiến triển trong mấy ngày này Lạc Thừa Thu đều nhìn thấy, đến hiện tại rốt cuộc cũng yên tâm hơn một chút......
Tâm trạng cũng tốt hơn nhiều!
Tâm tình sa sút của Lạc Thừa Thu cũng ảnh hưởng tới Đổng Thiếu Ân, nhưng Đổng Thiếu Ân lại là người không biết an ủi người khác, cho nên y chỉ nói một câu.
"Không cần suy nghĩ nhiều những chuyện này, anh không cần lo lắng."
Có lẽ ý của Đổng Thiếu Ân là Lạc Thừa Thu không cần lo lắng chuyện này, sẽ có những người khác giải quyết. Nhưng lời nói ra........là ai khác nghe thấy đều cảm thấy không được thoải mái!
Lạc Thừa Thu đã từng là linh hồn đi theo Đổng Thiếu Ân rất lâu, cho nên cũng biết người này nói chuyện "dễ nghe" đến mức nào cho nên tuy không được lời này an ủi cũng cung không vì thế mà nổi giận.
Chỉ là lúc tan tầm về nhà, Lạc Thừa Thu vẫn bộ dáng tâm sự nặng nề, có mấy lần Đổng Thiếu Ân nói chuyện với hắn mà hắn đều không nghe thấy, cho nên cũng không để ý tới Đổng Thiếu Ân.
Vì thế, ánh mắt Đổng Thiếu Ân trầm xuống, càng ngày càng lạnh lùng, chỉ là Lạc Thừa Thu mải đắm chìm trong suy nghĩ của mình nên không nhìn thấy.
Mãi cho đến khi hai người về nhà, Lạc Thừa Thu mới hậu tri hậu giác phát giác có điều không đúng.
Mà lúc này, sắc mặt Đổng Thiếu Ân có phần....đáng sợ!
Lạc Thừa Thu đóng cửa, Đổng Thiếu Ân mặt vô biểu tình đi theo Lạc Thừa Thu, cũng không bỏ đi vào trước, chỉ là cứ âm trầm nặng nề nhìn Lạc Thừa Thu.
Lạc Thừa Thu thừa nhận năng lực chịu đựng của mình đã tiến bộ hơn rất nhiều, nhưng Đổng Thiếu Ân nhìn hắn như vậy vẫn khiến Lạc Thừa Thu cảm thấy có chút sợ.
Vì thế, Lạc Thừa Thu nghĩ vẫn phải làm gì đó để xoa dịu y trước đã, vì thế lạc Thừa Thu liền muốn đi rót nước uống cho hai người. Nghĩ là làm, hắn liền hướng phòng bếp đi đến, chỉ là chân vừa động muốn đi thì đã bị Đổng Thiếu Ân túm chặt cánh tay.
Đổng Thiếu Ân cũng không dùng bao nhiêu sức, thậm chí là y đã rất kiềm chế sức lực của mình, ít nhất y cũng nắm tay Lạc Thừa Thu không quá chặt. Nhưng tiền đề là không để Lạc Thừa Thu rời đi.
Cánh tay bị túm lấy, Lạc Thừa Thu bất đắc dĩ quay đầu lại nhìn thì... đón nhận ánh mắt hung dữ như muốn ăn thịt người của Đổng Thiếu Ân. Tim lạc Thừa Thu đập hẫng một nhịp.
"Đổng....Thiếu Ân?"
Hắn vừa dứt lời, ánh mắt Đổng Thiếu Ân càng thêm hung ác, nhìn chằm chằm người đối diện.
"Anh đi đâu?" Đổng Thiếu Ân âm trầm mở miệng, thanh âm lạnh lùng cứa vào da thịt người khác.
Lạc Thừa Thu nhịn không được run rẩy khóe miệng, tình trạng này của Đổng Thiếu Ân...Mấy ngày nay quả thật hôm nay là lần đầu tiên thấy, khiến hắn nhớ tới đời trước khi mình là linh hồn đi theo Đổng Thiếu Ân, hắn cũng đã nhìn thấy bộ dáng lúc Đổng Thiếu Ân phát bệnh, mà những lần phát bệnh đó đều là từ tầng tầng bi thương đau khổ tạo thành.
Nghĩ như vậy, tim Lạc Thừa Thu không khỏi mềm nhũn. Cũng vì thế nên đối diện với một Đổng Thiếu Ân hung hăng ánh mắt đáng sợ này, hắn ngược lại hạ thấp giọng, nhỏ nhẹ nói.
"Tôi không đi đâu hết, chỉ là hơi khát nước nên muốn đến phòng bếp rót nước, cũng muốn rót cho cậu một ly."
Có lẽ lời này của lạc Thừa Thu quá mềm mại, cho nên sắc mặt Đổng Thiếu Ân hơi hòa hoãn hơn một chút, bàn tay đang túm tay Lạc Thừa Thu cũng buông lỏng hơn một chút.
Lạc Thừa Thu thử giãy tay ra, nhưng vẫn không giãy ra được, dứt khoát không giãy nữa, chỉ là sửa từ bị túm tay thành nắm tay, hắn trở tay nắm tay Đổng Thiếu ÂN đi vào phòng bếp.
Tay được người kia nắm lấy, Đổng Thiếu Ân cũng không giãy ra, mà đi theo Lạc Thừa Thu đến phòng bếp.
Lạc Thừa Thu đi vào liền rót hai ly nước.
Lúc này Đổng Thiếu Ân rốt cuộc cũng buông tay Lạc Thừa Thu ra, Lạc Thừa Thu cầm một ly lên uống hai ngụm, sau đó đưa một ly khác cho Đổng Thiếu Ân, Đổng Thiếu Ân rũ mắt xuống, cũng cầm ly nước uống một ngụm.
Lạc Thừa Thu nhìn người bên cạnh đã hòa hoãn lại thì cũng thở phào một hơi.
"Lúc ở trên xe, tôi đang nghĩ chuyện ở công trường, có chút lo lắng, lúc đấy cậu nói chuyện với tôi nhưng tôi không để ý, đúng không?" Lạc Thừa Thu chủ động nói.
Nếu Lạc Thừa Thu đã chủ động mở miệng, đôi mày của Đổng Thiếu Ân cũng không còn nhíu chặt nữa, "Anh luôn nghĩ đến chuyện này làm gì?"
"Không phải là tôi đang lo lắng chuyện này ảnh hưởng không tốt đến cậu sao?" Lạc Thừa Thu đương nhiên nói.
Đổng Thiếu Ân lập tức im lặng một lát sau mới có thanh âm dè dặt hỏi, "Anh,....lo lắng cho tôi sao?"
"Đúng vậy, không thì sao?"
Mọi cảm xúc tiêu cực trong mắt Đổng Thiếu Ân lập tức biến mất, biến thành dịu dàng nhu hòa cùng không dám tin. Còn thêm một chút nghi hoặc hỏi lại, "Vì sao? Vì sao lại lo lắng cho tôi?"
Đối với Đổng Thiếu Ân đây là chuyện bất ngờ, nhưng đối với Lạc Thừa Thu, người đã trải qua hai đời thì khác. Nhưng những thay đổi trong hắn đối với Đổng Thiếu Ân hắn cũng nhận thấy được, nhưng lại không thể giải thích với y được.
Vì thế, nhìn người trước mặt Lạc Thừa Thu đành hỏi lại, "Không được quan tâm cho cậu sao?"
Đổng Thiếu Ân trầm mặc lắc đầu, "Không phải, chỉ là......Anh có thể để ý tôi đến bao giờ?"
Ý của người này là muốn một lời hứa từ hắn sao?
Lạc Thừa Thu nghĩ nghĩ, vốn muốn nói lời hứa hẹn để dỗ dành Đổng Thiếu Ân nhưng không biết vì sao, hé miệng ra nhưng lại không thốt lên lời.
ÁNh mắt Đổng Thiếu Ân mất đi độ ấm, một lần nữa biến về âm trầm lạnh lẽo, y quay người đi ra phòng khách. Lạc Thừa Thu thấy thế theo bản năng kéo tay y lại.
Lúc này, là nắm tay Đổng Thiếu Ân chứ không phải là khuỷu tay.
Lúc đưa tay kéo người lại là Lạc Thừa Thu nhất thời xúc động, hắn còn chưa kịp nghĩ gì chỉ là đơn thuần không muốn Đổng Thiếu Ân rời đi trong trạng thái này, không muốn trên người Đổng Thiếu Ân mang ánh mắt âm trầm lạnh lẽo đó, nhưng mà giữ người lại rồi Lạc Thừa Thu phát hiện......Hắn không hối hận!
Đổng Thiếu Ân cũng không quay đầu lại, tựa như đang chờ Lạc Thừa Thu mở miệng.
Lạc Thừa Thu quả thực đã mở miệng. giọng nói rất nhẹ, rất dịu dàng, "Tôi không biết tôi có thể quan tâm cậu bao lâu, nhưng tôi hứa với cậu, tôi sẽ cố gắng. Chỉ cần chúng ta còn ở bên nhau, tôi sẽ cố thử thay đổi mối quan hệ của chúng ta. Cậu cũng biết có một số chuyện tôi vẫn chưa thông suốt được, tôi cho dù muốn thay đổi cũng không chắc mình có thể làm đến đâu, tôi chỉ có thể nói, tôi sẽ thử, sẽ cố gắng hết mức có thể, Đổng Thiếu Ân, chúng ta đều cho nhau một cơ hội, được không?"
Lạc Thừa Thu nói rất chậm, mỗi câu chữ đều rất chân thành, mỗi một thanh âm Đổng Thiều Ân đều nghe rõ. Cuối cùng, Đổng Thiếu Ân chậm rãi quay người lại, y nhìn Lạc Thừa Thu, sau đó chỉ nói một chữ.
"Được".
Một tiếng "Được" xem như đáp ứng những gì Lạc Thừa Thu vừa nói.
Đơn giản một chữ, nhưng đây lại là lời hứa hẹn của Đổng Thiếu Ân.
Lạc Thừa Thu vĩnh viễn không biết, để không thương tổ đến Lạc Thừa Thu mà Đổng Thiếu Ân đã hao tâm rất nhiều, cực lực kiềm chế. Rõ ràng là muốn phá hủy tất cả, muốn hòa Lạc Thừa Thu vào trong máu thịt mình, nhưng rồi lại không muốn tổn thương hắn dù chỉ một chút.
Mâu thuẫn như thế, Đổng Thiếu Ân đang tự tra tấn chính mình, tùy ý để cho bệnh tình nặng thêm, tất cả cũng chỉ vì ba chữ: Lạc Thừa Thu.
Người này, từ lúc y không thể buông tay cũng trở thành kiếp nạn đời này của y!
- -------------------------------------------------------
Ngày hôm sau, Đổng Thiếu Ân và Lạc Thừa Thu vẫn đi làm như thường lệ.
Chắc là vì tối qua đã nói rõ ràng với nhau, hôm nay bầu không khí giữa hai người ấm áp hơn không ít.
Đặc biệt là Đổng Thiếu Ân, vì đã biết là Lạc Thừa Thu rất quan việc xảy ra ở công trường cho nên Đổng Thiếu Ân rất chủ động nói tiến độ sự việc với Lạc Thừa Thu, không cần chờ Lạc Thừa Thu hỏi đến.
Kỳ thật, dựa theo tính cách của Đổng Thiếu ÂN, y cảm thấy chuyện này mình không cần quan tâm đến, biết có việc như vậy xảy ra, còn về xử lý như thế nào thì hoàn toàn giao cho cấp dưới, một việc nhỏ như này mà còn không thể xử lý được thì phòng truyền thông cùng đoàn luật sư tồn tại có ích gì? Ăn không ngồi rồi sao?
Nhưng mà Lạc Thừa Thu muốn quan tâm tới thì lại là chuyện khác.
Cho nên, Đổng Thiếu Ân không những quan tâm đến việc này mà còn đem tiến triển sự việc nói cho Lạc Thừa Thu nghe. Làm cho cấp dưới không hiểu ra sao, đây cũng không phải việc lớn mà sếp Đổng lại quan tâm như vậy! Sếp càng như vậy càng làm cho cấp dưới như bọn họ càng áp lực!
Đặc biệt là người phụ trách bên công trường kia, trải qua một đêm mà trong miệng cũng nổi mấy nốt nhiệt, đúng là phát sầu!
Hai ngày sau, đứa trẻ được đưa đi bệnh viện cũng đã ổn định, cũng may lúc đó kịp thời đưa đi cấp cứu, cho nên mới thoát khỏi nguy hiểm, hơn nữa bác sĩ cũng đảm bảo sẽ không để lại di chứng.
Nhưng Đổng thị bên này lại không yên ổn như vậy!
Các loại tin đồn thất thiệt đều nhằm vào Đổng thị, thậm chí còn có những lời đồn như Đổng thị ăn xén bớt tiền nguyên vật liệu, nhà xây chưa lâu đã xuống cấp, sập xệ,....
Phòng truyền thông của Đổng thị cũng không phải ăn chay, những lời đồn vô căn cứ như này đều không có bằng chứng xác thực, sau đó còn bắt được hai phóng viên đưa tin sai sự thật, trực tiếp kiện lên và hủy chứng chỉ hành nghề. Hơn nữa cũng kiện họ vào tù luôn.
Đây đúng là Diêm vương đánh nhau, tiểu quỷ chịu trận.
Cũng từ việc này cho nên một số người nào đó muốn "Giúp người chạy vặt" cũng phải suy xét kỹ, có thật sự muốn đắc tội một con quái vật khổng lồ và Đổng thị hay không, miễn cho đến cuối cùng không được lợi ích mà còn rước họa vào thân.
Vì thế, mấy ngày Đổng thị liên tiếp bị công kích từ nhiều phía, lúc này đã đến lúc phản kích!
Lúc trước những ai hắt nước bẩn vào Đổng thị, lần này Đổng thị quyết làm những người đó đem nước bẩn nuốt trở lại! Một chút cũng không bỏ sót!
Tiến triển trong mấy ngày này Lạc Thừa Thu đều nhìn thấy, đến hiện tại rốt cuộc cũng yên tâm hơn một chút......
Tâm trạng cũng tốt hơn nhiều!