Chương : 7
Trần Lạc thói quen ngồi xếp bằng chờ lửa hắc ám đốt mình. Một lát sau có tiếng vang, Trần Lạc ngẩng đầu nhìn hư không hắc ám vô tận. Hơn một năm qua mỗi lần Trần Lạc vào cõi mộng sẽ thấy chỗ đó có một thứ, mới đầu chỉ là một đoàn mơ hồ, không biết là thứ gì. Trần Lạc bị đốt càng nhiều lần thì thứ mơ hồ càng lúc càng rõ ràng, nó một quyển sách, một quyênẻ sách khổng lồ, to đến bao phủ nguyên hư không hắc ám. Có đôi khi Trần Lạc hoài nghi hư không hắc ám chính là một quyển sách.
Quyển sách không có giới hạn giở ra, trang giấy có chữ nhưng rất mơ hồ. Mỗi lần Trần Lạc bị lửa đốt là sẽ thấy rõ hơn chút ít, nhưng hắn vẫn không xem rõ ràng. Lần này hơi khác, Trần Lạc lờ mờ thấy chữ.
Những hàng chữ cổ xưa, bí ẩn, rộng lớn tinh thâm như ẩn chứa vô thượng huyền diệu, giấu vô số lịch sử.
- Người ký kết khế ước linh hồn cần nhận hư vọng chi hỏa chín chín tám mươi mốt lần đốt cháy, tôi linh hồn không sợ, bất khuất, bất động, luyện linh hồn ý chí, ting thần, trí tuệ...
Quyển sách không giới hạn lấy hư không làm trang giấy viết chi chít chữ, Trần Lạc chỉ thấy rõ những hàng này, mấy chữ sau mơ hồ nhìn một cái là choáng váng mặt mày. Tuy nhiên chỉ vài chữ đã khiến Trần Lạc cảm thấy khủng bố.
Cái gì mà ngời ký kết khế ước? Ta ký khế ước với ai? Là khế ước gì?
Linh hồn hắn phải nhận chín chín tám mươi mốt lần hư vọng chi hỏa đốt cháy? Tôi linh hồn không sợ, bất khuất, bất động, luyện linh hồn ý chí, tinh thần, trí tuệ? Mấy thứ này là gì?
Khế ước...
Tuy Trần Lạc không biết thứ đó là cái gì nhưng trong ấn tượng của hắn dường như khế ước là loại cấm kỵ, bị quang minh luật lệnh cấm tuyệt. Trong nhiều sách cổ ít có ghi chép về khế ước, như khế ước chủ tớ chúa tể sống chết, như khế ước cùng nhau cộng hưởng tinh thần.
Nhưng tại sao Trần Lạc bỗng trở thành người ký khế ước?
Là ký với ai, khế ước gì?
Khi Trần Lạc tỉnh dậy không biết qua bao lâu, hắn cũng không có tâm tình tìm hiểu. Trong đầu Trần Lạc xoay quanh vấn đề khế ước, hắn nghĩ thật lâu vẫn không hiểu nổi.
Trần Lạc lầm bầm:
- Từ hôm năm trước phá giải trận pháp quái lạ đó xong dù là giấc mơ khủng bố hay dấu ấn lửa hắc ám kỳ lạ sau lưng, giờ là khế ước gì đó đều do trận pháp kia mà ra. Không biết ta đã trêu vào thứ gì.
Trần Lạc không dám khẳng định hắn chọc phải thứ tốt hay xấu, nhưng các loại dấu hiệu hiện nay dường như không có chỗ gì xấu với hắn, ngược lại được ích lợi lớn. Trần Lạc mới tỉnh dậy linh hồn cảm thấy cực kỳ khó chịu, cơ thể suy yếu. Trần Lạc đứng dậy, lảo đảo ngồi dựa vào một gốc cây, nhớ lại hàng chữ quyển sách lấy hư không làm trang giấy.
- Người ký kết khế ước linh hồn cần nhận hư vọng chi hỏa chín chín tám mươi mốt lần đốt cháy, tôi linh hồn không sợ, bất khuất, bất động, luyện linh hồn ý chí, ting thần, trí tuệ...
- Hèn gì mỗi lần ta nằm mơ thấy nó là như trải qua sinh tử. Nói vậy vào cảnh mộng không phải ý thức mà là linh hồn của ta, bị lửa hắc ám, à không, là hư vọng chi hỏa thiêu cháy, tôi linh hồn không sợ, bất khuất, bất động, luyện linh hồn ý chí, ting thần, trí tuệ.
- Giờ ngẫm lại linh hồn có thể chịu được mười lần cộng hưởng mà không chút khó chịu có phải nhờ hiệu quả bị hư vọng chi hỏa đốt?
Trần Lạc nói đến đây thì bật cười, nụ cười bất đắc dĩ. Hơn một năm nay Trần Lạc không nhớ bị đốt bao nhiêu lần, cảm giác đau đớn đó làm hắn không muốn sống, không ngờ được ích lợi lớn như vậy. Trần Lạc không biết nên khóc hay nên cười.
Hiện giờ linh hồn của Trần Lạc có sợ hay không, khuất hay không, động hay không, trần lạc hay không, ý chí gì, tinh thần gì, trí tuệ gì đều không biết, hắn chỉ khẳng định là linh hồn đã biến mạnh.
Là phúc thì không phải là họa là họa thì tránh không khỏi, Trần Lạc lười buồn rầu tiếp. Nếu thứ này giúp linh hồn biến mạnh thì Trần Lạc còn rầu làm gì? Nó là thứ gì sau này có rảnh hắn sẽ tìm hiểu sau, nhanh chóng tu luyện mới là lẽ phải.
Nghĩ thông Trần Lạc không rối rắm nữa, kiếm mấy món thú rừng ăn no, ngủ đã bắt đầu tu hành.
Vì trắc nghiệm linh hồn mạnh cỡ nào, cực hạn chịu đựng là bao nhiêu lần, Trần Lạc điên cuồng cộng hưởng linh hồn.
Vhấn lần một, lần hai, lần ba... Lần mười.
Chấn lần mười một.
Chấn lần mười hai.
Trần Lạc một hơi thúc giục linh hồn cộng hưởng mười lăm lần, mãi đến lần mười tám linh hồn mới bắt đầu thấy áp lực.
Cộng hưởng mười tám lần!
Trần Lạc cực kỳ kích động. Các lão sư trong Tiểu La Thiên học viện tu luyện đến cảnh giới thứ ba chỉ mới được bảy, tám lần cộng hưởng. Linh hồn Trần Lạc còn mạnh hơn bọn họ gấp đôi, hắn không tưởng tượng nổi tu luyện đến cảnh giới nào độ mạnh linh hồn mới chịu nổi cộng hưởng mười tám lần? Cảnh giới thứ bốn hay năm? Trần Lạc không dám tưởng, cũng tưởng tượng không ra.
Giờ phút này, Trần Lạc rất muốn ngửa đầu hú để trút ra nỗi lòng kích động.
Đúng vậy!
Trần Lạc siêu kích động.
Với tình huống hiện giờ của Trần Lạc muốn tu luyện đến cảnh giới thứ hai trong vòng một năm rồi qua các tầng thi thử bước vào cánh cửa Trung Ương học phủ đúng là mơ tưởng viễn vông. Nhưng bây giờ linh hồn Trần Lạc chịu được mười tám lần cộng hưởng, nên biết đa số học đồ Tiểu La Thiên học viện đều chọn dùng cách nhị chấn nhị hấp. Không khoa trương khi nào Trần Lạc tu hành một ngày bằng đám học đồ tu luyện chín ngày, hắn tu hành một năm tương đương với người ta luyện chín năm. Nếu trong chín năm Trần Lạc còn chưa tu luyện đến cảnh giới thứ hai thì hắn tìm miếng đậu hủ đập đầu tự sát cho rồi.
Tu hành, điên cuồng tu hành.
Cộng hưởng, điên cuồng cộng hưởng.
Thu nạp, điên cuồng thu nạp.
Trần Lạc dựa vào linh hồn cường đại cộng hưởng mười tám lần, linh khí trong thiên địa chen chúc tới. Trần Lạc hít vào, thất khiếu mở ra, tham lam hút linh khí đậm đặc vào cơ thể.
Nếu hai chấn hai hấp linh khí như con sông nhỏ thì Trần Lạc mười tám chấn mười tám lần hút linh khí lại đây tựa nước lũ sóng thần. Linh mạch rối loạn thứ nhất bị nước lũ trùng kích dẫn hồi phục lại.
Thời gian trôi qua, chớp mắt đã qua hai mươi ngày. Trần Lạc đói thì kiếm món ăn trong rừng lót bụng, khát thì ra sống gần đó uống nước. Buồn ngủ thì lấy đất làm giường, trời làm chăn nghỉ ngơi. Thời gian khác Trần Lạc toàn dùng để tu luyện.
Quyển sách không có giới hạn giở ra, trang giấy có chữ nhưng rất mơ hồ. Mỗi lần Trần Lạc bị lửa đốt là sẽ thấy rõ hơn chút ít, nhưng hắn vẫn không xem rõ ràng. Lần này hơi khác, Trần Lạc lờ mờ thấy chữ.
Những hàng chữ cổ xưa, bí ẩn, rộng lớn tinh thâm như ẩn chứa vô thượng huyền diệu, giấu vô số lịch sử.
- Người ký kết khế ước linh hồn cần nhận hư vọng chi hỏa chín chín tám mươi mốt lần đốt cháy, tôi linh hồn không sợ, bất khuất, bất động, luyện linh hồn ý chí, ting thần, trí tuệ...
Quyển sách không giới hạn lấy hư không làm trang giấy viết chi chít chữ, Trần Lạc chỉ thấy rõ những hàng này, mấy chữ sau mơ hồ nhìn một cái là choáng váng mặt mày. Tuy nhiên chỉ vài chữ đã khiến Trần Lạc cảm thấy khủng bố.
Cái gì mà ngời ký kết khế ước? Ta ký khế ước với ai? Là khế ước gì?
Linh hồn hắn phải nhận chín chín tám mươi mốt lần hư vọng chi hỏa đốt cháy? Tôi linh hồn không sợ, bất khuất, bất động, luyện linh hồn ý chí, tinh thần, trí tuệ? Mấy thứ này là gì?
Khế ước...
Tuy Trần Lạc không biết thứ đó là cái gì nhưng trong ấn tượng của hắn dường như khế ước là loại cấm kỵ, bị quang minh luật lệnh cấm tuyệt. Trong nhiều sách cổ ít có ghi chép về khế ước, như khế ước chủ tớ chúa tể sống chết, như khế ước cùng nhau cộng hưởng tinh thần.
Nhưng tại sao Trần Lạc bỗng trở thành người ký khế ước?
Là ký với ai, khế ước gì?
Khi Trần Lạc tỉnh dậy không biết qua bao lâu, hắn cũng không có tâm tình tìm hiểu. Trong đầu Trần Lạc xoay quanh vấn đề khế ước, hắn nghĩ thật lâu vẫn không hiểu nổi.
Trần Lạc lầm bầm:
- Từ hôm năm trước phá giải trận pháp quái lạ đó xong dù là giấc mơ khủng bố hay dấu ấn lửa hắc ám kỳ lạ sau lưng, giờ là khế ước gì đó đều do trận pháp kia mà ra. Không biết ta đã trêu vào thứ gì.
Trần Lạc không dám khẳng định hắn chọc phải thứ tốt hay xấu, nhưng các loại dấu hiệu hiện nay dường như không có chỗ gì xấu với hắn, ngược lại được ích lợi lớn. Trần Lạc mới tỉnh dậy linh hồn cảm thấy cực kỳ khó chịu, cơ thể suy yếu. Trần Lạc đứng dậy, lảo đảo ngồi dựa vào một gốc cây, nhớ lại hàng chữ quyển sách lấy hư không làm trang giấy.
- Người ký kết khế ước linh hồn cần nhận hư vọng chi hỏa chín chín tám mươi mốt lần đốt cháy, tôi linh hồn không sợ, bất khuất, bất động, luyện linh hồn ý chí, ting thần, trí tuệ...
- Hèn gì mỗi lần ta nằm mơ thấy nó là như trải qua sinh tử. Nói vậy vào cảnh mộng không phải ý thức mà là linh hồn của ta, bị lửa hắc ám, à không, là hư vọng chi hỏa thiêu cháy, tôi linh hồn không sợ, bất khuất, bất động, luyện linh hồn ý chí, ting thần, trí tuệ.
- Giờ ngẫm lại linh hồn có thể chịu được mười lần cộng hưởng mà không chút khó chịu có phải nhờ hiệu quả bị hư vọng chi hỏa đốt?
Trần Lạc nói đến đây thì bật cười, nụ cười bất đắc dĩ. Hơn một năm nay Trần Lạc không nhớ bị đốt bao nhiêu lần, cảm giác đau đớn đó làm hắn không muốn sống, không ngờ được ích lợi lớn như vậy. Trần Lạc không biết nên khóc hay nên cười.
Hiện giờ linh hồn của Trần Lạc có sợ hay không, khuất hay không, động hay không, trần lạc hay không, ý chí gì, tinh thần gì, trí tuệ gì đều không biết, hắn chỉ khẳng định là linh hồn đã biến mạnh.
Là phúc thì không phải là họa là họa thì tránh không khỏi, Trần Lạc lười buồn rầu tiếp. Nếu thứ này giúp linh hồn biến mạnh thì Trần Lạc còn rầu làm gì? Nó là thứ gì sau này có rảnh hắn sẽ tìm hiểu sau, nhanh chóng tu luyện mới là lẽ phải.
Nghĩ thông Trần Lạc không rối rắm nữa, kiếm mấy món thú rừng ăn no, ngủ đã bắt đầu tu hành.
Vì trắc nghiệm linh hồn mạnh cỡ nào, cực hạn chịu đựng là bao nhiêu lần, Trần Lạc điên cuồng cộng hưởng linh hồn.
Vhấn lần một, lần hai, lần ba... Lần mười.
Chấn lần mười một.
Chấn lần mười hai.
Trần Lạc một hơi thúc giục linh hồn cộng hưởng mười lăm lần, mãi đến lần mười tám linh hồn mới bắt đầu thấy áp lực.
Cộng hưởng mười tám lần!
Trần Lạc cực kỳ kích động. Các lão sư trong Tiểu La Thiên học viện tu luyện đến cảnh giới thứ ba chỉ mới được bảy, tám lần cộng hưởng. Linh hồn Trần Lạc còn mạnh hơn bọn họ gấp đôi, hắn không tưởng tượng nổi tu luyện đến cảnh giới nào độ mạnh linh hồn mới chịu nổi cộng hưởng mười tám lần? Cảnh giới thứ bốn hay năm? Trần Lạc không dám tưởng, cũng tưởng tượng không ra.
Giờ phút này, Trần Lạc rất muốn ngửa đầu hú để trút ra nỗi lòng kích động.
Đúng vậy!
Trần Lạc siêu kích động.
Với tình huống hiện giờ của Trần Lạc muốn tu luyện đến cảnh giới thứ hai trong vòng một năm rồi qua các tầng thi thử bước vào cánh cửa Trung Ương học phủ đúng là mơ tưởng viễn vông. Nhưng bây giờ linh hồn Trần Lạc chịu được mười tám lần cộng hưởng, nên biết đa số học đồ Tiểu La Thiên học viện đều chọn dùng cách nhị chấn nhị hấp. Không khoa trương khi nào Trần Lạc tu hành một ngày bằng đám học đồ tu luyện chín ngày, hắn tu hành một năm tương đương với người ta luyện chín năm. Nếu trong chín năm Trần Lạc còn chưa tu luyện đến cảnh giới thứ hai thì hắn tìm miếng đậu hủ đập đầu tự sát cho rồi.
Tu hành, điên cuồng tu hành.
Cộng hưởng, điên cuồng cộng hưởng.
Thu nạp, điên cuồng thu nạp.
Trần Lạc dựa vào linh hồn cường đại cộng hưởng mười tám lần, linh khí trong thiên địa chen chúc tới. Trần Lạc hít vào, thất khiếu mở ra, tham lam hút linh khí đậm đặc vào cơ thể.
Nếu hai chấn hai hấp linh khí như con sông nhỏ thì Trần Lạc mười tám chấn mười tám lần hút linh khí lại đây tựa nước lũ sóng thần. Linh mạch rối loạn thứ nhất bị nước lũ trùng kích dẫn hồi phục lại.
Thời gian trôi qua, chớp mắt đã qua hai mươi ngày. Trần Lạc đói thì kiếm món ăn trong rừng lót bụng, khát thì ra sống gần đó uống nước. Buồn ngủ thì lấy đất làm giường, trời làm chăn nghỉ ngơi. Thời gian khác Trần Lạc toàn dùng để tu luyện.