Chương : 41
Hai người chờ một lúc, Ngưu Manh xác nhận nhiều lần rồi mới đi qua, bấu cổ Hỏa Vân thú. Ngưu Manh hít sâu, gồng hết sức rút đầu Hỏa Vân thú ra khỏi hố. Khi Ngưu Manh nhìn đầu Hỏa Vân thú thì mắt hổ trợn to, cái đầu này mà là đầu sao? Đầu Hỏa Vân thú như trái bóng da xì hơi, chỗ lõm vào rõ ràng là hình nắm tay. Khiến Ngưu Manh giật mình hơn là cổ Hỏa Vân thú mềm nhũn, gã sờ soạng, hút ngụm khí lạnh. Xương cổ Hỏa Vân thú đều bị... Đập nát.
Ánh mắt Ngưu Manh đầy nghi ngờ nhìn Trần Lạc, há mồm muốn nói lại thôi, lòng vô cùng giật mình.
Ngưu Manh thầm nghĩ:
- Má ơi, cú đấm của hắn còn hung tàn hơn vài vu sư sơ cấp nhiều.
- Có chuyện gì?
Trần Lạc thấy ánh mắt Ngưu Manh nhìn mình là lạ thì hỏi:
- Có phải ra tay quá nặng làm tổn thương đến thứ đáng giá?
- Không... Không có gì.
Ngưu Manh lấy ba cây đao sắc bén ra khỏi bao đồ. Một cây đao dài hơn một thước, một cây đao dài nửa thước, một cây đao dài cỡ ngón tay. Trần Lạc thấy hình ảnh đáng kinh ngạc. Ngưu Manh lật Hỏa Vân thú lại, huơ đao lên xoẹt xoẹt, một, hai, ba nhát dao, không biết gã chém xuống bao nhiêu dao. Khi Ngưu Manh ngừng lại, gã kéo nhẹ Hỏa Vân thú, lớp da bị tách ra không dính chút máu thịt, hoàn chỉnh vô khuyết. Hỏa Vân thú vẫn là Hỏa Vân thú, nó vẫn nằm đó chẳng qua không còn da lông.
Ngưu Manh lại giơ đao dài một thước ra, mấy đao chém xuống, khi gã thu đao về hình ảnh kỳ diệu lại xuất hiện. Thịt trên người Hỏa Vân thú tự động rơi ra từng khối, nó chỉ còn lại khung xương, sạch sẽ, trắng bóc không dính chút thịt, không có cả máu.
Trần Lạc nhìn hình ảnh này, hắn cảm thấy vô cùng khó tin. Trần Lạc nhìn Ngưu Manh như thấy Lão vu yêu.
Trần Lạc thầm nghĩ:
- Đao pháp tách rời của Lão Ngưu thật là thần hồ kỳ kỹ. Bà nội nó, nếu tên này sử dụng trên người đối thủ, vài nhát đao thì chẳng phải là kẻ địch chỉ còn lại khung xương mà vẫn không hay biết gì?
Lúc trước Trần Lạc cảm thấy Ngưu Manh chỉ là một nam nhân chân chất, tính cách ngay thẳng, mãi khi trông thấy hình ảnh này hắn thay đổi cách nhìn về gã. Đồ tể, một đồ tể hoàn mỹ, hoàn toàn là đồ tể.
Trần Lạc kinh thán đao pháp thần hồ kỳ kỹ của Ngưu Manh, còn gã thì nhìn khung xương Hỏa Vân thú, cũng kinh thán về Trần Lạc. Bởi vì Hỏa Vân thú phát hiện xương Hỏa Vân thú đầy vết rạn, đúng vậy, là toàn bộ, mỗi một khúc xương có mấy vết rạn. Ngưu Manh giơ tay lên, run rẩy đấm vào khung xương Hỏa Vân thú.
Rào rào rào!
Vỡ, thật sự vỡ nát. Khung xương Hỏa Vân thú trong khoảnh khắc vỡ thành đống xương vụn.
Ngưu Manh cảm giác da đầu tê dại, gã hút ngụm khí lạnh suýt nghẹt thở, thấy chóng mặt, khuôn mặt đen xanh mét, khóe môi co giật. Lúc trước Ngưu Manh thấy đầu Hỏa Vân thú bị một đấm của Trần Lạc đánh dẹp đã làm gã cực kỳ khó tin, bây giờ trông thấy xương Hỏa Vân thú vỡ hết mới biết nắm đấm của hắn đáng sợ thế nào. Một đấm, chỉ một đấm chấn vỡ xương toàn thân Hỏa Vân thú.
Trước kia Ngưu Manh cảm thấy trông Trần Lạc rất giống giá áo túi cơm. Da trắng nõn, gầy yếu, có khi Ngưu Manh nghĩ nếu Trần Lạc mặc đồ nữ thì chắc chắn người khác không nhận ra, đây là ấn tượng của gã với Trần Lạc. Bây giờ cách nhìn của Ngưu Manh vè Trần Lạc đã hoàn toàn thay đổi, tên này đẹp trai như mặt trắng nhỏ nhưng linh lực cuồng bạo giống thú hoang!
Dù là Trần Lạc, Ngưu Manh đều thay đổi cách nhìn về đối phương, không nói hoàn toàn tan vỡ định kiến nhưng gần như là vậy.
Mấy ngày sau hai người đi tới cái hồ lúc trước Ngưu Manh tìm thấy. Đúng như Ngưu Manh nói, ba, năm bữa sẽ có mấy con Hỏa Vân thú đến bên hồ tắm rửa. Trần Lạc, Ngưu Manh phân công rõ ràng, một người dụ dỗ, một người phục kích. Mấy ngày qua lục tục xử lý sáu con Hỏa Vân thú, thu hoạch phong phú làm Ngưu Manh cười không khép miệng. Không nói gì khác, chỉ tính sáu ma đan Hỏa Vân thú đã là số linh thạch lớn.
Mấy ngày hợp tác với Trần Lạc khiến Ngưu Manh ấn tượng sâu sắc là hắn rất thông minh, trí tuệ đến kỳ lạ. Chỉ săn bắt Hỏa Vân thú ba lần Trần Lạc đã tìm hiểu được đặc điểm của Hỏa Vân thú, đến con thứ bốn thì một mình hắn đấu. Mới đầu Trần Lạc hơi quá sức, khi hắn một mình đấu với con Hỏa Vân thú thứ năm đã hơi nhẹ nhàng, đến con Hỏa Vân thú thứ sáu thì một đấm giết chết.
Điều duy nhất khiến Ngưu Manh khó hiểu là Trần Lạc có thực lực giết ngay Hỏa Vân thú nhưng hắn không làm vậy, chỉ giằng cho với Hỏa Vân thú. Trần Lạc không tấn công, luôn né tránh. Nếu Trần Lạc chỉ làm vậy với một con Hỏa Vân thú thì không sao, mới rồi có thêm một con Hỏa Vân thú mon men đến nên bây giờ là một mình hắn đấu cùng hai con Hỏa Vân thú.
Ngưu Manh núp ở phía sau chuẩn bị sẵn sàng, thấy Trần Lạc bị hai con Hỏa Vân thú bao vây trước sau làm gã toát mồ hôi hột. Ngưu Manh muốn chạy lên hỗ trợ nhưng Trần Lạc không cho, con người gã chân chất nhưng không ngu, giờ đại khái đoán ra ý đồ của hắn. Trần Lạc muốn dùng Hỏa Vân thú để luyện quyền.
Ngưu Manh đoán sai, Trần Lạc đúng là dùng Hỏa Vân thú luyện quyền nhưng hơn hết là quan sát khí thế uy vũ của Hỏa Vân thú. Hỏa Vân thú có một cái tên khác là Hỏa Hỏa Vân thú, bởi vì ngoại hình, khí thế của nó giống như con cọp. Mới đầu Trần Lạc đối chiến với Hỏa Vân thú không có cảm giác đặc biệt gì, nhưng khoảng bốn, năm lần sau hắn cảm giác sẽ lĩnh ngộ được gì đó từ khí thế của Hỏa Vân thú. Chỉ cần lĩnh ngộ ra được là có thể tu luyện Oai Vũ Vô Tướng Quyền đến viên mãn.
Loại cảm giác này rất kỳ diệu, như một người bịt mắt bắt thỏ trong phòng, biết rõ nó có đây nhưng huơ nửa ngày vẫn không túm được.
Vù vù vù vù vù!
Hai con Hỏa Vân thú phun lửa lớn đốt y phục của Trần Lạc thủng bốn, năm lỗ, tóc cũng không thể may mắn thoát khỏi bị đốt trọi một chút. Trần Lạc không quan tâm, vẫn né tránh, quan sát hai con Hỏa Vân thú.
Hỏa Vân thú rất tức giận, chúng nó công kích thời gian dài, phun nhiều lửa nhưng tiểu tử này vẫn chưa chết. Hỏa Vân thú có huyết thống vua oai vũ sao không tức giận cho đượ?
- Grao! Grao!
Thoáng chốc hai con Hỏa Vân thú hình thể to lớn nhào hướng Trần Lạc, há to mồm khè lửa, khí thế uy mãnh, hung hãn mà lại bá đạo.
Trần Lạc đứng nhìn chăm chú vào hai con Hỏa Vân thú, đôi mắt đen lóe tia sáng.
Đúng rồi.
Ý uy mãnh, hồn bá đạo!
Bá đạo là linh hồn của oai vũ!
Tiểu thành đánh ra hình.
Đại thành đánh ra uy.
Đỉnh đánh ra ý.
Viên mãn đánh ra hồn.
Một niệm thông, niệm niệm thông. Trần Lạc nhếch môi cười, lùi một bước, vận chuyển linh lực sáu mạch biến dị. Trần Lạc huơ hai tay, năm ngón co lại thành nắm đấm, linh lực quấn quanh. Linh lực cuồng bạo chấn khí lưu tán loạn, hai đấm nhanh chóng đánh ra, quanh thân Trần Lạc tỏa ra linh lực rực rỡ chấn không khí liên tục nổ. Tiếng xé gió như hổ gầm, hàng vạn linh lực quanh thân Trần Lạc ngưng tụ lại thành một con cọp vàng.
Ánh mắt Ngưu Manh đầy nghi ngờ nhìn Trần Lạc, há mồm muốn nói lại thôi, lòng vô cùng giật mình.
Ngưu Manh thầm nghĩ:
- Má ơi, cú đấm của hắn còn hung tàn hơn vài vu sư sơ cấp nhiều.
- Có chuyện gì?
Trần Lạc thấy ánh mắt Ngưu Manh nhìn mình là lạ thì hỏi:
- Có phải ra tay quá nặng làm tổn thương đến thứ đáng giá?
- Không... Không có gì.
Ngưu Manh lấy ba cây đao sắc bén ra khỏi bao đồ. Một cây đao dài hơn một thước, một cây đao dài nửa thước, một cây đao dài cỡ ngón tay. Trần Lạc thấy hình ảnh đáng kinh ngạc. Ngưu Manh lật Hỏa Vân thú lại, huơ đao lên xoẹt xoẹt, một, hai, ba nhát dao, không biết gã chém xuống bao nhiêu dao. Khi Ngưu Manh ngừng lại, gã kéo nhẹ Hỏa Vân thú, lớp da bị tách ra không dính chút máu thịt, hoàn chỉnh vô khuyết. Hỏa Vân thú vẫn là Hỏa Vân thú, nó vẫn nằm đó chẳng qua không còn da lông.
Ngưu Manh lại giơ đao dài một thước ra, mấy đao chém xuống, khi gã thu đao về hình ảnh kỳ diệu lại xuất hiện. Thịt trên người Hỏa Vân thú tự động rơi ra từng khối, nó chỉ còn lại khung xương, sạch sẽ, trắng bóc không dính chút thịt, không có cả máu.
Trần Lạc nhìn hình ảnh này, hắn cảm thấy vô cùng khó tin. Trần Lạc nhìn Ngưu Manh như thấy Lão vu yêu.
Trần Lạc thầm nghĩ:
- Đao pháp tách rời của Lão Ngưu thật là thần hồ kỳ kỹ. Bà nội nó, nếu tên này sử dụng trên người đối thủ, vài nhát đao thì chẳng phải là kẻ địch chỉ còn lại khung xương mà vẫn không hay biết gì?
Lúc trước Trần Lạc cảm thấy Ngưu Manh chỉ là một nam nhân chân chất, tính cách ngay thẳng, mãi khi trông thấy hình ảnh này hắn thay đổi cách nhìn về gã. Đồ tể, một đồ tể hoàn mỹ, hoàn toàn là đồ tể.
Trần Lạc kinh thán đao pháp thần hồ kỳ kỹ của Ngưu Manh, còn gã thì nhìn khung xương Hỏa Vân thú, cũng kinh thán về Trần Lạc. Bởi vì Hỏa Vân thú phát hiện xương Hỏa Vân thú đầy vết rạn, đúng vậy, là toàn bộ, mỗi một khúc xương có mấy vết rạn. Ngưu Manh giơ tay lên, run rẩy đấm vào khung xương Hỏa Vân thú.
Rào rào rào!
Vỡ, thật sự vỡ nát. Khung xương Hỏa Vân thú trong khoảnh khắc vỡ thành đống xương vụn.
Ngưu Manh cảm giác da đầu tê dại, gã hút ngụm khí lạnh suýt nghẹt thở, thấy chóng mặt, khuôn mặt đen xanh mét, khóe môi co giật. Lúc trước Ngưu Manh thấy đầu Hỏa Vân thú bị một đấm của Trần Lạc đánh dẹp đã làm gã cực kỳ khó tin, bây giờ trông thấy xương Hỏa Vân thú vỡ hết mới biết nắm đấm của hắn đáng sợ thế nào. Một đấm, chỉ một đấm chấn vỡ xương toàn thân Hỏa Vân thú.
Trước kia Ngưu Manh cảm thấy trông Trần Lạc rất giống giá áo túi cơm. Da trắng nõn, gầy yếu, có khi Ngưu Manh nghĩ nếu Trần Lạc mặc đồ nữ thì chắc chắn người khác không nhận ra, đây là ấn tượng của gã với Trần Lạc. Bây giờ cách nhìn của Ngưu Manh vè Trần Lạc đã hoàn toàn thay đổi, tên này đẹp trai như mặt trắng nhỏ nhưng linh lực cuồng bạo giống thú hoang!
Dù là Trần Lạc, Ngưu Manh đều thay đổi cách nhìn về đối phương, không nói hoàn toàn tan vỡ định kiến nhưng gần như là vậy.
Mấy ngày sau hai người đi tới cái hồ lúc trước Ngưu Manh tìm thấy. Đúng như Ngưu Manh nói, ba, năm bữa sẽ có mấy con Hỏa Vân thú đến bên hồ tắm rửa. Trần Lạc, Ngưu Manh phân công rõ ràng, một người dụ dỗ, một người phục kích. Mấy ngày qua lục tục xử lý sáu con Hỏa Vân thú, thu hoạch phong phú làm Ngưu Manh cười không khép miệng. Không nói gì khác, chỉ tính sáu ma đan Hỏa Vân thú đã là số linh thạch lớn.
Mấy ngày hợp tác với Trần Lạc khiến Ngưu Manh ấn tượng sâu sắc là hắn rất thông minh, trí tuệ đến kỳ lạ. Chỉ săn bắt Hỏa Vân thú ba lần Trần Lạc đã tìm hiểu được đặc điểm của Hỏa Vân thú, đến con thứ bốn thì một mình hắn đấu. Mới đầu Trần Lạc hơi quá sức, khi hắn một mình đấu với con Hỏa Vân thú thứ năm đã hơi nhẹ nhàng, đến con Hỏa Vân thú thứ sáu thì một đấm giết chết.
Điều duy nhất khiến Ngưu Manh khó hiểu là Trần Lạc có thực lực giết ngay Hỏa Vân thú nhưng hắn không làm vậy, chỉ giằng cho với Hỏa Vân thú. Trần Lạc không tấn công, luôn né tránh. Nếu Trần Lạc chỉ làm vậy với một con Hỏa Vân thú thì không sao, mới rồi có thêm một con Hỏa Vân thú mon men đến nên bây giờ là một mình hắn đấu cùng hai con Hỏa Vân thú.
Ngưu Manh núp ở phía sau chuẩn bị sẵn sàng, thấy Trần Lạc bị hai con Hỏa Vân thú bao vây trước sau làm gã toát mồ hôi hột. Ngưu Manh muốn chạy lên hỗ trợ nhưng Trần Lạc không cho, con người gã chân chất nhưng không ngu, giờ đại khái đoán ra ý đồ của hắn. Trần Lạc muốn dùng Hỏa Vân thú để luyện quyền.
Ngưu Manh đoán sai, Trần Lạc đúng là dùng Hỏa Vân thú luyện quyền nhưng hơn hết là quan sát khí thế uy vũ của Hỏa Vân thú. Hỏa Vân thú có một cái tên khác là Hỏa Hỏa Vân thú, bởi vì ngoại hình, khí thế của nó giống như con cọp. Mới đầu Trần Lạc đối chiến với Hỏa Vân thú không có cảm giác đặc biệt gì, nhưng khoảng bốn, năm lần sau hắn cảm giác sẽ lĩnh ngộ được gì đó từ khí thế của Hỏa Vân thú. Chỉ cần lĩnh ngộ ra được là có thể tu luyện Oai Vũ Vô Tướng Quyền đến viên mãn.
Loại cảm giác này rất kỳ diệu, như một người bịt mắt bắt thỏ trong phòng, biết rõ nó có đây nhưng huơ nửa ngày vẫn không túm được.
Vù vù vù vù vù!
Hai con Hỏa Vân thú phun lửa lớn đốt y phục của Trần Lạc thủng bốn, năm lỗ, tóc cũng không thể may mắn thoát khỏi bị đốt trọi một chút. Trần Lạc không quan tâm, vẫn né tránh, quan sát hai con Hỏa Vân thú.
Hỏa Vân thú rất tức giận, chúng nó công kích thời gian dài, phun nhiều lửa nhưng tiểu tử này vẫn chưa chết. Hỏa Vân thú có huyết thống vua oai vũ sao không tức giận cho đượ?
- Grao! Grao!
Thoáng chốc hai con Hỏa Vân thú hình thể to lớn nhào hướng Trần Lạc, há to mồm khè lửa, khí thế uy mãnh, hung hãn mà lại bá đạo.
Trần Lạc đứng nhìn chăm chú vào hai con Hỏa Vân thú, đôi mắt đen lóe tia sáng.
Đúng rồi.
Ý uy mãnh, hồn bá đạo!
Bá đạo là linh hồn của oai vũ!
Tiểu thành đánh ra hình.
Đại thành đánh ra uy.
Đỉnh đánh ra ý.
Viên mãn đánh ra hồn.
Một niệm thông, niệm niệm thông. Trần Lạc nhếch môi cười, lùi một bước, vận chuyển linh lực sáu mạch biến dị. Trần Lạc huơ hai tay, năm ngón co lại thành nắm đấm, linh lực quấn quanh. Linh lực cuồng bạo chấn khí lưu tán loạn, hai đấm nhanh chóng đánh ra, quanh thân Trần Lạc tỏa ra linh lực rực rỡ chấn không khí liên tục nổ. Tiếng xé gió như hổ gầm, hàng vạn linh lực quanh thân Trần Lạc ngưng tụ lại thành một con cọp vàng.