Chương : 30
Trác Vệ Đông trầm giọng nói:
- Học tỷ hãy yên tâm, hôm nay ta sẽ đánh đến khi nào hắn quỳ xuống xin tha, trút giận cho học tỷ!
- Học đệ giỏi, ta chờ xem, tuyệt đối đừng khiến ta thất vọng.
Trác Vệ Đông gật đầu nhảy lên đài cao. Bên Tiểu Kim Câu học viện, Đồ Khai Nguyên mắng Trần Lạc, Ngưu Manh không có quan niệm thời gian, làm Lão nhân gia chờ cả canh giờ. Ngưu Manh giải thích là ngựa bị bệnh nên đến chậm. Ngưu Manh trách móc hai câu rồi thôi, ngoắc tay ý bảo Trần Lạc ghé tai lại gần.
Trần Lạc đang ngồi cắn hạt dưa, thấy Đồ Khai Nguyên ngoắc thì thò đầu lại gần.
Đồ Khai Nguyên nhỏ giọng nhắc nhở:
- Gia gia đã nói cuộc chiến hôm nay phải làm cả đường nhuộm đỏ, tiểu tử còn nhớ không?
Trần Lạc gật đầu, thuận miệng hỏi:
- Lão muốn đỏ cỡ nào?
- Ít nhất cho đồ bỏ Trác Vệ Đông phu hai cân máu rồid tính.
Trần Lạc nhướng mày, ánh mắt nghi ngờ nhìn Đồ Khai Nguyên, hỏi:
- Sao ác vậy? Có quá đáng lắm không?
- Ác khỉ mốc, đồ bỏ Trác Vệ Đông mấy năm nay ăn hiếp học đồ Tiểu Kim Câu học viện của gia gia nhiều lần, cho hắn hộc hai cân máu là nhẹ. Theo ý gia gia thì giết hắn còn được!
- Nếu ta đánh Trác Vệ Đông nửa chết nửa sống sau này sẽ thành kẻ thù của Tiểu La Thiên học viện.
Trần Lạc không sợ nhưng hắn ghét rắc rối không dứt.
Đồ Khai Nguyên lườm Trần Lạc, khinh thường nói:
- Có gia gia chống lưng ngươi còn sợ cái quái gì? Đám gà con Tiểu La Thiên học viện nếu dám tìm ngươi gây sự, gia gia không dám bảo đảm cái gì nhưng muốn đánh bọn họ tè ra quần thì dễ như chơi.
Trần Lạc, Đồ Khai Nguyên lén bàn bạc hành động xấu xa, bên kia Trác Vệ Đông lạnh lùng quát:
- Trần Lạc, ta đã chờ ngươi nửa canh giờ nhưng ngươi vẫn chậm chạp không dám lên đài, có phải là sợ không? Nếu sợ thì nhận thua ngay đi, ta sẽ suy nghĩ xem có nên tha cho ngươi không.
Trác Vệ Đông đứng trên đài cao, vênh váo khoanh tay trước ngực, kiêu ngạo nhìn xuống.
Trần Lạc đứng dậy, bước ra. Mũi chân Trần Lạc nhẹ nhún đáp xuống đài cao, hành động khá đẹp làm nhiều người giật mình. Cùng lúc đó, một Lão nhân tóc dài xám trắng đi lên đài cao. Mọi người biết Lão nhân này, là một Lão nghệ sư của Cửu Diệp nghệ quán, cũng là trọng tài Trường Tín thành. Trần Lạc, Trác Vệ Đông so tài mời Lão nhân làm trọng tài.
Quy tắc đánh nhau rất đơn giản, ai xuống đài là thua. Lão trọng tài ra lệnh một tiếng, cuộc so đấu chính thức bắt đầu.
Trần Lạc xắn tay áo lên, cởi nút ngực áo ra. Trác Vệ Đông hét to xông lên, chiến đấu bùng nổ ngay. Hai bên va chạm nhau, chỉ mấy giây đã đánh mấy trăm chiêu. Trong sân cao thủ như mây, bọn họ nhìn ra Trác Vệ Đông mở sáu linh mạch, luân phiên thi triển hai linh quyết trung phẩm hoàng cấp Hỏa Diễm Chưởng, Thập Nhị Lộ Hàn Phong Chân. Trần Lạc mở ba linh mạch cứ tránh né, đôi khi đánh ra Oai Vũ Vô Tướng Quyền.
Nhìn hình ảnh này nhiều người đều kết luận Trác Vệ Đông chưa thi triển Hỏa Diễm Chưởng, Thập Nhị Lộ Hàn Phong Chân giai đoạn đại thành mà Trần Lạc đã bị áp chế thành như vậy, nếu gã dùng vũ khí bí mật thì hắn thua chắc.
Cho đến nay Trần Lạc rất mơ hồ thực lực của mình, hắn nhân cơ hội này không ngại đùa mấy hiệp, càng hiểu biết sâu hơn thực lực của mình.
Bùm một tiếng, khí lưu nổ tung.
Hai người va chạm nắm đấm, Trác Vệ Đông lùi hai bước, Trần Lạc lùi ba bước.
Bên dưới vang giọng Lý chấp sự:
- Vệ Đông đừng chơi nữa, thời gian quý giá, tốc chiến tốc thắng.
Diệp Thanh cũng hét lên:
- Vệ Đông học đệ, ngươi đang lãng phí thời gian của ta sao? Còn không mau giải quyết hắn!
Xem ra bên Tiểu La Thiên học viện đã không kịp đợi, không chỉ Tiểu La Thiên học viện sốt ruột, Đồ Khai Nguyên viện trưởng Tiểu Kim Câu học viện cũng mất kiên nhẫn.
Đồ Khai Nguyên rống to:
- Lạc tiểu tử, ngươi chơi mèo vờn chuột là sao? Gia gia muốn đường nhuộm đỏ, đỏ rực con đường, ngươi hiểu không?
Được rồi, đường nhuộm đỏ thì đỏ.
Trần Lạc vốn muốn đùa thêm, tìm hiểu rõ thực lực của mình nhưng Đồ Khai Nguyên đã mất kiên nhẫn.
Phía đối diện, Trác Vệ Đông cười ngạo nghễ, coi rẻ nhìn Trần Lạc.
Trác Vệ Đông khinh thường nói:
- Vốn muốn chơi với ngươi lâu chút nhưng mọi người đều không kịp đợi, hừ, Trần Lạc, hôm nay sẽ cho ngươi biết sự lợi hại của ta!
Trác Vệ Đông dứt lời đạp bước tới trước, hai tay vung lên, năm ngón xòe ra. Linh lực lửa sắc bén lóe lên giữa đôi tay, lửa đốt cháy hừng hực. Chỉ có Hỏa Diễm Chưởng giai đoạn đại thành mới có hiệu quả như vậy. Nếu bị trúng một chưởng Hỏa Diễm Chưởng không chỉ lớp da nhanh chóng héo rút mà còn bị đốt linh mạch.
Trác Vệ Đông vỗ chưởng, Hỏa Diễm Chưởng phát ra tiếng vù vù sắp đánh trúng ngực Trác Vệ Đông. Thoáng chốc linh khí xung quanh biến đổi kỳ dị, Trần Lạc ngửa người ra sau cách mặt đất nửa thước nhưng không ngã, thuận lợi tránh thoát Hỏa Diễm Chưởng của Trác Vệ Đông. Cùng lúc đó xảy ra chuyện quái dị hơn, Trần Lạc nằm ngửa ra sau bỗng di chuyển tới sau lưng Trác Vệ Đông. Trần Lạc giơ cánh tay lên, năm ngón bắn ra linh lực cuồng bạo. Trần Lạc tung nắm đấm vang tiếng xé gió khiến không khí xung quanh nổ, khí lưu chấn động phát ra tiếng đì đùng giòn vang.
Oai Vũ Vô Tướng Quyền giai đoạn đại thành!
Vang một chuỗi tiếng nổ.
Bùm một tiếng, nắm đấm đánh vào lưng Trác Vệ Đông, gã rên rỉ té sấp xuống đât.
Không ai ngờ cuộc chiến đảo ngược như vậy. Trác Vệ Đông thúc giục Hỏa Diễm Chưởng giai đoạn đại thành chẳng những không tổn thương đến Trần Lạc còn bị hắn đánh té xuống đất.
Mới rồi cú đấm của Trần Lạc chắc chắn là Oai Vũ Vô Tướng Quyền giai đoạn đại thành, thân pháp của hắn nhanh như trượt đi, đây... Không lẽ là Tàn Ảnh Tam Động một trong năm linh quyết?
Đúng rồi, chắc chắn là thế. Chỉ Tàn Ảnh Tam Động mới có thân pháp cao minh như vậy, xem tình hình thì Trần Lạc đã tu luyện Tàn Ảnh Tam Động đến giai đoạn tiểu thành, tùy ý xoay tròn.
Tàn Ảnh Tam Động là linh quyết thượng phẩm hoàng cấp, được xếp vào một trong năm linh quyết, tu luyện cực kỳ khó khăn. Trần Lạc tu luyện Tàn Ảnh Tam Động giai đoạn tiểu thành làm người ta tán thán.
Trác Vệ Đông bò dậy, mặt trắng như tờ giấy, chảy máu mũi.
Trác Vệ Đông cực kỳ tức giận trừng Trần Lạc, gằn từng chữ:
- Trần! Lạc! Hôm nay ta muốn ngươi quỳ ở trước mặt ta! A!!!
Trác Vệ Đông chạy nhanh tới trước mặt Trần Lạc, giơ cahna quét ngang, chân pháp hung mãnh siêu nhanh. Trác Vệ Đông đang thi triển Thập Nhị Lộ Hàn Phong Chân giai đoạn đại thành.
Bộ linh quyết Thập Nhị Lộ Hàn Phong Chân có mười hai chiêu, chiêu sau hung mãnh hơn chiêu trước, tốc độ cực nhanh. Chớp mắt Trác Vệ Đông đã đánh Thất Lộ Hàn Phong Chân nhưng đều bị Trần Lạc hóa giải.
Trác Vệ Đông rống to:
- Quyển Phong Chân!
Trác Vệ Đông nhảy lên, người xoay tròn mang theo gió lạnh, hai chân khép lại lao thẳng xuống.
- Trần Lạc, ta chờ xem ngươi đỡ như thế nào!
Trần Lạc đứng phía dưới nhíu mày, linh hồn cộng hưởng nhanh, vận chuyển bốn linh mạch. Quanh thân Trần Lạc tỏa ánh sáng nhạt, trong ánh sáng là linh lực cuồng bạo.
Mạch tức này... Là bốn mạch tức!
Trần Lạc mở bốn linh mạch!
Dưới đài cực kỳ giật mình.
Trần Lạc vận chuyển bốn linh mạch, ngay khi Trác Vệ Đông cùng vòi rồng đệ Bát Lộ Hàn Phong Chân đánh tới thì hắn giơ tay tung cú đấm. Tiếng xé gió rít gào mãnh liệt.
- Học tỷ hãy yên tâm, hôm nay ta sẽ đánh đến khi nào hắn quỳ xuống xin tha, trút giận cho học tỷ!
- Học đệ giỏi, ta chờ xem, tuyệt đối đừng khiến ta thất vọng.
Trác Vệ Đông gật đầu nhảy lên đài cao. Bên Tiểu Kim Câu học viện, Đồ Khai Nguyên mắng Trần Lạc, Ngưu Manh không có quan niệm thời gian, làm Lão nhân gia chờ cả canh giờ. Ngưu Manh giải thích là ngựa bị bệnh nên đến chậm. Ngưu Manh trách móc hai câu rồi thôi, ngoắc tay ý bảo Trần Lạc ghé tai lại gần.
Trần Lạc đang ngồi cắn hạt dưa, thấy Đồ Khai Nguyên ngoắc thì thò đầu lại gần.
Đồ Khai Nguyên nhỏ giọng nhắc nhở:
- Gia gia đã nói cuộc chiến hôm nay phải làm cả đường nhuộm đỏ, tiểu tử còn nhớ không?
Trần Lạc gật đầu, thuận miệng hỏi:
- Lão muốn đỏ cỡ nào?
- Ít nhất cho đồ bỏ Trác Vệ Đông phu hai cân máu rồid tính.
Trần Lạc nhướng mày, ánh mắt nghi ngờ nhìn Đồ Khai Nguyên, hỏi:
- Sao ác vậy? Có quá đáng lắm không?
- Ác khỉ mốc, đồ bỏ Trác Vệ Đông mấy năm nay ăn hiếp học đồ Tiểu Kim Câu học viện của gia gia nhiều lần, cho hắn hộc hai cân máu là nhẹ. Theo ý gia gia thì giết hắn còn được!
- Nếu ta đánh Trác Vệ Đông nửa chết nửa sống sau này sẽ thành kẻ thù của Tiểu La Thiên học viện.
Trần Lạc không sợ nhưng hắn ghét rắc rối không dứt.
Đồ Khai Nguyên lườm Trần Lạc, khinh thường nói:
- Có gia gia chống lưng ngươi còn sợ cái quái gì? Đám gà con Tiểu La Thiên học viện nếu dám tìm ngươi gây sự, gia gia không dám bảo đảm cái gì nhưng muốn đánh bọn họ tè ra quần thì dễ như chơi.
Trần Lạc, Đồ Khai Nguyên lén bàn bạc hành động xấu xa, bên kia Trác Vệ Đông lạnh lùng quát:
- Trần Lạc, ta đã chờ ngươi nửa canh giờ nhưng ngươi vẫn chậm chạp không dám lên đài, có phải là sợ không? Nếu sợ thì nhận thua ngay đi, ta sẽ suy nghĩ xem có nên tha cho ngươi không.
Trác Vệ Đông đứng trên đài cao, vênh váo khoanh tay trước ngực, kiêu ngạo nhìn xuống.
Trần Lạc đứng dậy, bước ra. Mũi chân Trần Lạc nhẹ nhún đáp xuống đài cao, hành động khá đẹp làm nhiều người giật mình. Cùng lúc đó, một Lão nhân tóc dài xám trắng đi lên đài cao. Mọi người biết Lão nhân này, là một Lão nghệ sư của Cửu Diệp nghệ quán, cũng là trọng tài Trường Tín thành. Trần Lạc, Trác Vệ Đông so tài mời Lão nhân làm trọng tài.
Quy tắc đánh nhau rất đơn giản, ai xuống đài là thua. Lão trọng tài ra lệnh một tiếng, cuộc so đấu chính thức bắt đầu.
Trần Lạc xắn tay áo lên, cởi nút ngực áo ra. Trác Vệ Đông hét to xông lên, chiến đấu bùng nổ ngay. Hai bên va chạm nhau, chỉ mấy giây đã đánh mấy trăm chiêu. Trong sân cao thủ như mây, bọn họ nhìn ra Trác Vệ Đông mở sáu linh mạch, luân phiên thi triển hai linh quyết trung phẩm hoàng cấp Hỏa Diễm Chưởng, Thập Nhị Lộ Hàn Phong Chân. Trần Lạc mở ba linh mạch cứ tránh né, đôi khi đánh ra Oai Vũ Vô Tướng Quyền.
Nhìn hình ảnh này nhiều người đều kết luận Trác Vệ Đông chưa thi triển Hỏa Diễm Chưởng, Thập Nhị Lộ Hàn Phong Chân giai đoạn đại thành mà Trần Lạc đã bị áp chế thành như vậy, nếu gã dùng vũ khí bí mật thì hắn thua chắc.
Cho đến nay Trần Lạc rất mơ hồ thực lực của mình, hắn nhân cơ hội này không ngại đùa mấy hiệp, càng hiểu biết sâu hơn thực lực của mình.
Bùm một tiếng, khí lưu nổ tung.
Hai người va chạm nắm đấm, Trác Vệ Đông lùi hai bước, Trần Lạc lùi ba bước.
Bên dưới vang giọng Lý chấp sự:
- Vệ Đông đừng chơi nữa, thời gian quý giá, tốc chiến tốc thắng.
Diệp Thanh cũng hét lên:
- Vệ Đông học đệ, ngươi đang lãng phí thời gian của ta sao? Còn không mau giải quyết hắn!
Xem ra bên Tiểu La Thiên học viện đã không kịp đợi, không chỉ Tiểu La Thiên học viện sốt ruột, Đồ Khai Nguyên viện trưởng Tiểu Kim Câu học viện cũng mất kiên nhẫn.
Đồ Khai Nguyên rống to:
- Lạc tiểu tử, ngươi chơi mèo vờn chuột là sao? Gia gia muốn đường nhuộm đỏ, đỏ rực con đường, ngươi hiểu không?
Được rồi, đường nhuộm đỏ thì đỏ.
Trần Lạc vốn muốn đùa thêm, tìm hiểu rõ thực lực của mình nhưng Đồ Khai Nguyên đã mất kiên nhẫn.
Phía đối diện, Trác Vệ Đông cười ngạo nghễ, coi rẻ nhìn Trần Lạc.
Trác Vệ Đông khinh thường nói:
- Vốn muốn chơi với ngươi lâu chút nhưng mọi người đều không kịp đợi, hừ, Trần Lạc, hôm nay sẽ cho ngươi biết sự lợi hại của ta!
Trác Vệ Đông dứt lời đạp bước tới trước, hai tay vung lên, năm ngón xòe ra. Linh lực lửa sắc bén lóe lên giữa đôi tay, lửa đốt cháy hừng hực. Chỉ có Hỏa Diễm Chưởng giai đoạn đại thành mới có hiệu quả như vậy. Nếu bị trúng một chưởng Hỏa Diễm Chưởng không chỉ lớp da nhanh chóng héo rút mà còn bị đốt linh mạch.
Trác Vệ Đông vỗ chưởng, Hỏa Diễm Chưởng phát ra tiếng vù vù sắp đánh trúng ngực Trác Vệ Đông. Thoáng chốc linh khí xung quanh biến đổi kỳ dị, Trần Lạc ngửa người ra sau cách mặt đất nửa thước nhưng không ngã, thuận lợi tránh thoát Hỏa Diễm Chưởng của Trác Vệ Đông. Cùng lúc đó xảy ra chuyện quái dị hơn, Trần Lạc nằm ngửa ra sau bỗng di chuyển tới sau lưng Trác Vệ Đông. Trần Lạc giơ cánh tay lên, năm ngón bắn ra linh lực cuồng bạo. Trần Lạc tung nắm đấm vang tiếng xé gió khiến không khí xung quanh nổ, khí lưu chấn động phát ra tiếng đì đùng giòn vang.
Oai Vũ Vô Tướng Quyền giai đoạn đại thành!
Vang một chuỗi tiếng nổ.
Bùm một tiếng, nắm đấm đánh vào lưng Trác Vệ Đông, gã rên rỉ té sấp xuống đât.
Không ai ngờ cuộc chiến đảo ngược như vậy. Trác Vệ Đông thúc giục Hỏa Diễm Chưởng giai đoạn đại thành chẳng những không tổn thương đến Trần Lạc còn bị hắn đánh té xuống đất.
Mới rồi cú đấm của Trần Lạc chắc chắn là Oai Vũ Vô Tướng Quyền giai đoạn đại thành, thân pháp của hắn nhanh như trượt đi, đây... Không lẽ là Tàn Ảnh Tam Động một trong năm linh quyết?
Đúng rồi, chắc chắn là thế. Chỉ Tàn Ảnh Tam Động mới có thân pháp cao minh như vậy, xem tình hình thì Trần Lạc đã tu luyện Tàn Ảnh Tam Động đến giai đoạn tiểu thành, tùy ý xoay tròn.
Tàn Ảnh Tam Động là linh quyết thượng phẩm hoàng cấp, được xếp vào một trong năm linh quyết, tu luyện cực kỳ khó khăn. Trần Lạc tu luyện Tàn Ảnh Tam Động giai đoạn tiểu thành làm người ta tán thán.
Trác Vệ Đông bò dậy, mặt trắng như tờ giấy, chảy máu mũi.
Trác Vệ Đông cực kỳ tức giận trừng Trần Lạc, gằn từng chữ:
- Trần! Lạc! Hôm nay ta muốn ngươi quỳ ở trước mặt ta! A!!!
Trác Vệ Đông chạy nhanh tới trước mặt Trần Lạc, giơ cahna quét ngang, chân pháp hung mãnh siêu nhanh. Trác Vệ Đông đang thi triển Thập Nhị Lộ Hàn Phong Chân giai đoạn đại thành.
Bộ linh quyết Thập Nhị Lộ Hàn Phong Chân có mười hai chiêu, chiêu sau hung mãnh hơn chiêu trước, tốc độ cực nhanh. Chớp mắt Trác Vệ Đông đã đánh Thất Lộ Hàn Phong Chân nhưng đều bị Trần Lạc hóa giải.
Trác Vệ Đông rống to:
- Quyển Phong Chân!
Trác Vệ Đông nhảy lên, người xoay tròn mang theo gió lạnh, hai chân khép lại lao thẳng xuống.
- Trần Lạc, ta chờ xem ngươi đỡ như thế nào!
Trần Lạc đứng phía dưới nhíu mày, linh hồn cộng hưởng nhanh, vận chuyển bốn linh mạch. Quanh thân Trần Lạc tỏa ánh sáng nhạt, trong ánh sáng là linh lực cuồng bạo.
Mạch tức này... Là bốn mạch tức!
Trần Lạc mở bốn linh mạch!
Dưới đài cực kỳ giật mình.
Trần Lạc vận chuyển bốn linh mạch, ngay khi Trác Vệ Đông cùng vòi rồng đệ Bát Lộ Hàn Phong Chân đánh tới thì hắn giơ tay tung cú đấm. Tiếng xé gió rít gào mãnh liệt.