Chương : 15
Thật là nhân tình ấm lạnh, lòng người dễ thay đổi, rơi đài thì phượng hoàng không bằng gà.
Trần Lạc không cho rằng hắn là phượng hoàng, cũng không dám so sánh, nhưng từ khi trở về hắn hiểu rõ hai chữ 'hiện thực'. Trong Tiểu La Thiên học viện cũng vậy, khi Trần Lạc còn uy phong bọn họ hãnh diện vì ngươi, khi rơi đài ngươi là sỉ nhục trong mắt họ.
Thế giới như vậy, hiện thực như vậy, Trần Lạc không trách ai mà chỉ cảm thán.
Nếu là Trần Lạc trước kia đã xông vào Tiểu La Thiên học viện bày ra thực lực chứng minh chính mình, dù cho hiện tại tu vi chỉ mới mở năm linh mạch nhưng hắn có tự tin khiến đám người kia trợn mắt há hốc mồm.
Có lẽ thời gian trong tháp hình phạt khiến dh suy nghĩ nhiều điều, có lẽ vì mấy năm trước quá điên cuồng nên giờ đây lòng Trần Lạc không còn nóng nảy.
Điều duy nhất Trần Lạc muốn làm bây giờ là tăng cao tu vi của mình, qua các cuộc thi nửa năm sau bước qua cánh cổng Trung Ương học phủ để hoàn thành lời thề hắn đã thề trước khi sư phụ chết.
Đây là lời hứa của Trần Lạc với sư phụ, hắn không tiếc tất cả quyết hoàn thành.
Chuyện Diệp Thanh không ảnh hưởng cảm xúc của Trần Lạc dù là một chút gợn sóng, mỗi ngày hắn vẫn tu luyện, không quá khắc khổ nhưng chất lượng.
Hôm nay trong một động ngầm hoang phế sau núi Tiểu Kim Câu học viện liên tục vang tiếng xé gió, không khí nổ, khí lưu chấn động.
Tách đì đùng!
Thân hình gầy gò của Trần Lạc khi động khi tĩnh, tĩnh thì như đá, động thì như cọp, một chiêu một thức đại khai đại hợp. Ánh sáng vàng quanh thân Trần Lạc như ẩn như hiện, đánh ra nắm đấm chấn bạo không khí, khí lưu tứ tán. Tiếng đì đùng vang lên, Trần Lạc bước ra một bước, hai tay giơ cao. Ánh sáng vàng nhạt bỗng tăng vọt tụ tập vào đôi tay Trần Lạc, mười ngón xòe ra nhanh chóng co lại, hai đấm nhanh mạnh.
Graoooo!!!
Linh lực mạnh mẽ chấn động không khí, lôi kéo khí lưu phát ra tiếng gió rít như cọp rống.
Khi hai đấm của Trần Lạc đánh vào vách đá phát ra một tiếng nổ lớn, vách đá trước mặt hắn sụp đổ, đá vụn bay đầy, cát bụi bay lên. Hang ngầm mất cột chống run lắc kịch liệt. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Trần Lạc lao nhanh ra ngoài. Ngay sau đó trong tiếng ầm ầm, hang ngầm hoàn toàn sập xuống, đất đát bay lên, bụi bay đầy. Trần Lạc nín thở chạy ra ngoài, đứng dưới gốc cây.
Trần Lạc cười nói:
- Đây là oai vũ ý sao? Oai Vũ Vô Tướng Quyền có tiếng là năm linh quyết cảnh giới thứ nhất quả nhiên danh bất hư truyền, tu luyện đến đỉnh đánh ra oai vũ ý quá mạnh.
Trần Lạc dựa vào linh hồn cường đại, nắm giữ cộng hưởng linh hồn siêu phàm rốt cuộc tu luyện Oai Vũ Vô Tướng Quyền đến giai đoạn đỉnh. Mới rồi Trần Lạc đánh ra hai đấm ẩn chứa oai vũ ý, sức mạnh đánh sập hang ngầm làm hắn mở rộng tầm mắt.
Muốn tham gia thi Trung Ương học phủ điều kiện thấp nhất là cảnh giới thứ hai, đương nhiên nếu ngươi chỉ tu luyện đến cảnh giới thứ hai, không biết chút linh quyết thì có đi cũng rớt, không biết chết như thế nào. Tuy rằng tu vi quan trọng cũng không thể bỏ qua linh quyết.
Trần Lạc nhìn sắc trời, đã là buổi chiều, hắn quyết định quay về tắm rửa rồi hấp thu linh khí. Trần Lạc về sân, định cởi đồ thì nghe tiếng kêu dồn dập từ bên ngoài, dường như tìm Ngưu Manh nhưng gã không tĩnh tu trong phòng.
Thùng thùng thùng!
Tiếng đập cửa vang lên, Trần Lạc mở cửa ra, là Vương Uy.
Trần Lạc cười nói:
- Sáng sớm Ngưu Manh đã ra ngoài, có lẽ đến tối mới về.
- A! Ngưu đại ca đi ra ngoài rồi?
Vóc dáng Vương Uy thấp bé, rất gầy, khuôn mặt non nớt đầy hoảng hốt.
Vương Uy nói:
- Làm sao bây giờ?
Trần Lạc phát hiện biểu tình Vương Uy là lạ, tò mò hỏi:
- Có chuyện gì?
- Trương Đông ở bên ngoài bị người ta đánh, ta đến kêu Ngưu đại ca đi xem.
Trương Đông? Trần Lạc có ấn tượng với người này, là học đồ chăm chỉ.
Trần Lạc vội hỏi:
- Có chuyện gì xảy ra? Bị ai đánh?
- Là người của Tiểu La Thiên học viện, bọn họ hiếp người quá đáng!
- Tiểu La Thiên học viện?
Lúc trước Trần Lạc xem Tiểu La Thiên học viện là nhà của mình, nhưng khi Tiểu La Thiên học viện trục xuất hắn thì Trần Lạc không quá quan tâm đến nó.
Trần Lạc mặc lại y phục, nói:
- Đi, mang ta đi xem thử.
- A! Bọn họ có ba người, để ta tìm Ngưu Manh đại ca đi!
Hiển nhiên Vương Uy không tin tưởng vào Trần Lạc, toàn Trường Tín thành đều biết hắn đã bị phế tu vi. Trần Lạc vào Tiểu Kim Câu học viện luôn chăm chỉ tu luyện nhưng mới một, hai tháng ngắn ngủi, chút thời gian đó có mở được linh mạch thứ nhất hay không là một vấn đề.
- Ngưu Manh đã ra ngoài, ngươi đi đâu tìm hắn?
Trần Lạc đóng cửa phòng, hắn hiểu điều Vương Uy lo lắng.
Trần Lạc cười hỏi:
- Có phải ngươi không tin ta?
- Không! Không! Ta không có ý đó, chỉ là...
Trần Lạc vỗ vai Vương Uy, lắc đầu, nói:
- Nói sao thì trước kia ta là người của Tiểu La Thiên học viện, không chừng quen biết với bọn họ.
Vương Uy ngẫm nghĩ thấy Trần Lạc nói có lý, thế là hai người vội vàng chạy qua.
Trên đường đi Vương Uy kể đại khái vụ việc. Sáng sớm Vương Uy. Trương Đông hẹn nhau đi Hồng Diệp sơn mạch mong đào được chút linh thạch, đi đường nhỏ tình cờ gặp ba học đồ của truyền tống. Ba người đó nói làm rớt hai linh thạch, chắc chắn là Vương Uy, Trương Đông đã nhặt, yêu cầu trả lại. Vương Uy, Trương Đông đi trên đường không hề thấy linh thạch gì, cố gắng giải thích nhưng đối phương không nghe, thế là đánh nhau.
- Ta biết người đi đầu, là học đồ sơ giai của Tiểu La Thiên học viện, tên là Cố Văn Hóa. Trần Lạc, ngươi có biết hắn không?
- Học đồ sơ giai, Cố Văn Hóa?
Trần Lạc ngẫm nghĩ, trong đầu không có ấn tượng cái tên này. Tuy lúc trước Trần Lạc là học đồ của Tiểu La Thiên học viện, còn là một trong các nhân vật đại biểu nhưng quanh năm ra ngoài phá trận pháp, chỉ khi thi mới trở về. Có lẽ học đồ nguyên Tiểu La Thiên học viện biết Trần Lạc nhưng không có nghĩa là hắn biết bọn họ, đặc biệt số lượng học đồ sơ giai rất nhiều, người Trần Lạc nhớ tên đếm trên đầu ngón tay.
- Đúng vậy! Chính là hắn, tu vi của ba người là mở bốn linh mạch, ta và Trương Đông không đánh lại.
Trần Lạc không cho rằng hắn là phượng hoàng, cũng không dám so sánh, nhưng từ khi trở về hắn hiểu rõ hai chữ 'hiện thực'. Trong Tiểu La Thiên học viện cũng vậy, khi Trần Lạc còn uy phong bọn họ hãnh diện vì ngươi, khi rơi đài ngươi là sỉ nhục trong mắt họ.
Thế giới như vậy, hiện thực như vậy, Trần Lạc không trách ai mà chỉ cảm thán.
Nếu là Trần Lạc trước kia đã xông vào Tiểu La Thiên học viện bày ra thực lực chứng minh chính mình, dù cho hiện tại tu vi chỉ mới mở năm linh mạch nhưng hắn có tự tin khiến đám người kia trợn mắt há hốc mồm.
Có lẽ thời gian trong tháp hình phạt khiến dh suy nghĩ nhiều điều, có lẽ vì mấy năm trước quá điên cuồng nên giờ đây lòng Trần Lạc không còn nóng nảy.
Điều duy nhất Trần Lạc muốn làm bây giờ là tăng cao tu vi của mình, qua các cuộc thi nửa năm sau bước qua cánh cổng Trung Ương học phủ để hoàn thành lời thề hắn đã thề trước khi sư phụ chết.
Đây là lời hứa của Trần Lạc với sư phụ, hắn không tiếc tất cả quyết hoàn thành.
Chuyện Diệp Thanh không ảnh hưởng cảm xúc của Trần Lạc dù là một chút gợn sóng, mỗi ngày hắn vẫn tu luyện, không quá khắc khổ nhưng chất lượng.
Hôm nay trong một động ngầm hoang phế sau núi Tiểu Kim Câu học viện liên tục vang tiếng xé gió, không khí nổ, khí lưu chấn động.
Tách đì đùng!
Thân hình gầy gò của Trần Lạc khi động khi tĩnh, tĩnh thì như đá, động thì như cọp, một chiêu một thức đại khai đại hợp. Ánh sáng vàng quanh thân Trần Lạc như ẩn như hiện, đánh ra nắm đấm chấn bạo không khí, khí lưu tứ tán. Tiếng đì đùng vang lên, Trần Lạc bước ra một bước, hai tay giơ cao. Ánh sáng vàng nhạt bỗng tăng vọt tụ tập vào đôi tay Trần Lạc, mười ngón xòe ra nhanh chóng co lại, hai đấm nhanh mạnh.
Graoooo!!!
Linh lực mạnh mẽ chấn động không khí, lôi kéo khí lưu phát ra tiếng gió rít như cọp rống.
Khi hai đấm của Trần Lạc đánh vào vách đá phát ra một tiếng nổ lớn, vách đá trước mặt hắn sụp đổ, đá vụn bay đầy, cát bụi bay lên. Hang ngầm mất cột chống run lắc kịch liệt. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Trần Lạc lao nhanh ra ngoài. Ngay sau đó trong tiếng ầm ầm, hang ngầm hoàn toàn sập xuống, đất đát bay lên, bụi bay đầy. Trần Lạc nín thở chạy ra ngoài, đứng dưới gốc cây.
Trần Lạc cười nói:
- Đây là oai vũ ý sao? Oai Vũ Vô Tướng Quyền có tiếng là năm linh quyết cảnh giới thứ nhất quả nhiên danh bất hư truyền, tu luyện đến đỉnh đánh ra oai vũ ý quá mạnh.
Trần Lạc dựa vào linh hồn cường đại, nắm giữ cộng hưởng linh hồn siêu phàm rốt cuộc tu luyện Oai Vũ Vô Tướng Quyền đến giai đoạn đỉnh. Mới rồi Trần Lạc đánh ra hai đấm ẩn chứa oai vũ ý, sức mạnh đánh sập hang ngầm làm hắn mở rộng tầm mắt.
Muốn tham gia thi Trung Ương học phủ điều kiện thấp nhất là cảnh giới thứ hai, đương nhiên nếu ngươi chỉ tu luyện đến cảnh giới thứ hai, không biết chút linh quyết thì có đi cũng rớt, không biết chết như thế nào. Tuy rằng tu vi quan trọng cũng không thể bỏ qua linh quyết.
Trần Lạc nhìn sắc trời, đã là buổi chiều, hắn quyết định quay về tắm rửa rồi hấp thu linh khí. Trần Lạc về sân, định cởi đồ thì nghe tiếng kêu dồn dập từ bên ngoài, dường như tìm Ngưu Manh nhưng gã không tĩnh tu trong phòng.
Thùng thùng thùng!
Tiếng đập cửa vang lên, Trần Lạc mở cửa ra, là Vương Uy.
Trần Lạc cười nói:
- Sáng sớm Ngưu Manh đã ra ngoài, có lẽ đến tối mới về.
- A! Ngưu đại ca đi ra ngoài rồi?
Vóc dáng Vương Uy thấp bé, rất gầy, khuôn mặt non nớt đầy hoảng hốt.
Vương Uy nói:
- Làm sao bây giờ?
Trần Lạc phát hiện biểu tình Vương Uy là lạ, tò mò hỏi:
- Có chuyện gì?
- Trương Đông ở bên ngoài bị người ta đánh, ta đến kêu Ngưu đại ca đi xem.
Trương Đông? Trần Lạc có ấn tượng với người này, là học đồ chăm chỉ.
Trần Lạc vội hỏi:
- Có chuyện gì xảy ra? Bị ai đánh?
- Là người của Tiểu La Thiên học viện, bọn họ hiếp người quá đáng!
- Tiểu La Thiên học viện?
Lúc trước Trần Lạc xem Tiểu La Thiên học viện là nhà của mình, nhưng khi Tiểu La Thiên học viện trục xuất hắn thì Trần Lạc không quá quan tâm đến nó.
Trần Lạc mặc lại y phục, nói:
- Đi, mang ta đi xem thử.
- A! Bọn họ có ba người, để ta tìm Ngưu Manh đại ca đi!
Hiển nhiên Vương Uy không tin tưởng vào Trần Lạc, toàn Trường Tín thành đều biết hắn đã bị phế tu vi. Trần Lạc vào Tiểu Kim Câu học viện luôn chăm chỉ tu luyện nhưng mới một, hai tháng ngắn ngủi, chút thời gian đó có mở được linh mạch thứ nhất hay không là một vấn đề.
- Ngưu Manh đã ra ngoài, ngươi đi đâu tìm hắn?
Trần Lạc đóng cửa phòng, hắn hiểu điều Vương Uy lo lắng.
Trần Lạc cười hỏi:
- Có phải ngươi không tin ta?
- Không! Không! Ta không có ý đó, chỉ là...
Trần Lạc vỗ vai Vương Uy, lắc đầu, nói:
- Nói sao thì trước kia ta là người của Tiểu La Thiên học viện, không chừng quen biết với bọn họ.
Vương Uy ngẫm nghĩ thấy Trần Lạc nói có lý, thế là hai người vội vàng chạy qua.
Trên đường đi Vương Uy kể đại khái vụ việc. Sáng sớm Vương Uy. Trương Đông hẹn nhau đi Hồng Diệp sơn mạch mong đào được chút linh thạch, đi đường nhỏ tình cờ gặp ba học đồ của truyền tống. Ba người đó nói làm rớt hai linh thạch, chắc chắn là Vương Uy, Trương Đông đã nhặt, yêu cầu trả lại. Vương Uy, Trương Đông đi trên đường không hề thấy linh thạch gì, cố gắng giải thích nhưng đối phương không nghe, thế là đánh nhau.
- Ta biết người đi đầu, là học đồ sơ giai của Tiểu La Thiên học viện, tên là Cố Văn Hóa. Trần Lạc, ngươi có biết hắn không?
- Học đồ sơ giai, Cố Văn Hóa?
Trần Lạc ngẫm nghĩ, trong đầu không có ấn tượng cái tên này. Tuy lúc trước Trần Lạc là học đồ của Tiểu La Thiên học viện, còn là một trong các nhân vật đại biểu nhưng quanh năm ra ngoài phá trận pháp, chỉ khi thi mới trở về. Có lẽ học đồ nguyên Tiểu La Thiên học viện biết Trần Lạc nhưng không có nghĩa là hắn biết bọn họ, đặc biệt số lượng học đồ sơ giai rất nhiều, người Trần Lạc nhớ tên đếm trên đầu ngón tay.
- Đúng vậy! Chính là hắn, tu vi của ba người là mở bốn linh mạch, ta và Trương Đông không đánh lại.