Chương 42: Không chỉ là ngài Z, mà là Lâm Chiêu và Dịch Nhiễm
Edit: Khang Vy
Beta: Peachh
Động tác của Lâm Chiêu vô cùng dứt khoát, Cố Tắc Yến vừa trốn tránh vừa tìm cơ hội công kích, trên người cả hai đều có vết thương. Trong lúc này, bên ngoài có người gõ cửa nhưng lại bị Lâm Chiêu quát lớn bảo dừng lại.
Lâm Chiêu vẫn khá ổn, chỉ có khoé miệng là rỉ máu mà Cố Tắc Yến lại không được như vậy, trên người bị ăn mấy đấm, xương cốt như muốn rã rời ra từng mảnh.
Anh ta thở dốc, cong eo nhìn chằm chằm người đàn ông không có việc gì trước mắt, định nói gì đó nhưng cổ họng như bị chặn lại, cái gì cũng không nói nên lời.
Lúc này điện thoại Lâm Chiêu vang lên.
Anh nhìn màn hình điện thoại, ấn nghe máy.
"Lâm Chiêu, hôm nay em muốn ở Sang Duy vẽ muộn một chút, chắc là 7 giờ mới về tới nhà."
Sắc mặt anh thay đổi, ôn hoà hơn rất nhiều, "Vậy anh đi đón em."
"Không cần đâu, tan làm em sẽ tới cửa tiệm đối diện phòng làm việc mua bánh ngọt. Cửa hàng đó mới khai trương, đồng nghiệp đều khen ngon lắm, về nhà chúng ta cùng ăn."
Suy nghĩ một chút, cô lại nói thêm, "Em biết anh không thích đồ ngọt, nhưng đây là do em hao hết tâm tư trăm cay ngàn đắng mới mua được đấy, anh đừng có nói không thích."
Lâm Chiêu cong môi, còn chưa mua mà đã nói mình vất vả rồi.
"Anh biết rồi, vậy gặp lại ở nhà."
Sau khi tắt máy, vẻ mặt Lâm Chiêu lại trở nên lạnh nhạt. Anh bình tĩnh nhìn dáng vẻ chật vật của Cố Tắc Yến, "Cố tổng còn chưa đi?"
Cố Tắc Yến đứng lên, anh ta không biết mình nên nói cái gì. Trước khi tới đây vô cùng có khí phách, suy nghĩ duy nhất trong đầu chính là muốn trút giận thay Dịch Nhiễm.
Có lẽ là muốn bớt đi sự áy náy của mình trong thời gian dài, hoặc là muốn làm gì đó vì Dịch Nhiễm.
Chỉ là, cuộc điện thoại vừa rồi của Lâm Chiêu đã hung hăng dẫm nát sự tự tôn của anh ta xuống đất.
Rất rõ ràng, bây giờ Dịch Nhiễm sống rất tốt.
Trong khoảng thời gian này, rốt cuộc anh ta đã làm gì.
Cố Tắc Yến chật vật rời khỏi phòng khách.
Anh ta quay về xe mình, yên lặng một lúc rồi đập mạnh vào vô lăng. Lúc này điện thoại vang lên, Cố Tắc Yến không có tâm tình nghe máy, vùi đầu vào tay lái, trong đầu giống như một thước phim điện ảnh lướt qua, cảnh tượng đều là những chuyện xảy ra giữa anh ta và Dịch Nhiễm.
Điện thoại không ngừng kêu, Cố Tắc Yến máy móc thẳng lưng, xuyên qua kính chiếu hậu mà thấy được dáng vẻ chật vật của mình.
Đầu bên kia vang lên một tiếng thở dài yên tâm.
"A Tắc, anh đi đâu thế? Thư ký của anh không liên lạc được với anh nên gọi cho em. Em gọi cho anh mấy cuộc mà anh cũng không bắt máy làm em lo quá."
Cố Tắc Yến lạnh nhạt. Lương Ngôn cũng nhận thấy được sự bất an, anh ta không nói gì, cô ta cũng không dám nói, hai người giằng co trong yên lặng hồi lâu, Cố Tắc Yến có thể nghe được tiếng hít thở bất an của Lương Ngôn.
Cuối cùng anh ta cũng lên tiếng phá vỡ sự trầm mặc này.
"Sau này chúng ta không cần gặp nhau nữa."
Lương Ngôn nóng nảy, "Vì sao chứ A Tắc? Có người nói gì với anh sao?"
Vẻ mặt Cố Tắc Yến lạnh nhạt, nghe giọng nói của Lương Ngôn qua điện thoại vậy mà lại khiến anh ta cảm thấy bực bội khó chịu.
"Không ai nói gì cả, chỉ là tôi không yêu cô, không muốn có bất kỳ sự tiếp xúc nào với cô nữa, chúng ta hãy duy trì khoảng cách đi."
Lúc nói chuyện với cô ta, ánh mắt Cố Tắc Yến đã không còn chút tình cảm nào. Bây giờ, cuối cùng anh ta cũng có thể thản nhiên nói ra câu nói kia.
"Lương Ngôn, kể từ ngày cô rời khỏi tôi, tôi đã không còn yêu cô nữa rồi."
Cố Tắc Yến nói xong lập tức tắt máy. Lương Ngôn không hề từ bỏ gọi hết lần này tới lần khác, cuối cùng bị đối phương kéo vào danh sách đen.
Cô ta không muốn tin đây là sự thật.
Từ nhỏ cô ta đã sống trong vũng lầy, chỉ vì thân phận con gái riêng này mà cô ta không dám ngẩng đầu ở Lương gia.
Chỉ là khi ở bên Cố Tắc Yến, lần đầu tiên cuộc sống của cô ta có cảm giác gọi là an toàn.
Là Cố Tắc Yến khiến cô ta có tự tin, bất kể cô ta có là người thế nào thì anh ta cũng sẽ yêu cô ta vô điều kiện.
Cho nên, lúc trước chia tay Cố Tắc Yến xuất ngoại, Lương Ngôn cũng không hề lo lắng, kể cả biết anh có bạn gái mới cô ta cũng không hoảng loạn.
Trước sau gì cô ta cũng tin tưởng, chỉ cần Cố Tắc Yến nhìn thấy mình nhất định sẽ nắm lấy tay mình, không cho mình rời đi.
Nhưng bây giờ, Cố Tắc Yến lại nói lời chia tay với cô ta.
Còn kéo cô ta vào danh sách đen.
Lương Ngôn không tin đây là sự thật, nghĩ trước nghĩ sau rồi đăng weibo.
[Thì ra, cái gì cũng sẽ thay đổi.]
Bây giờ cô ta rất hot, bất kể tham gia hoạt động gì đều có fans chào đón, một chút việc nhỏ cũng bị phóng viên theo hỏi, bây giờ chỉ đăng một dòng weibo cũng đủ để khiến fans bùng nổ.
[Ngôn Ngôn làm sao thế? Cãi nhau với bạn trai sao?]
[Chắc là không phải đâu? Tôi cảm thấy mấy bài đăng weibo gần nay của chị ấy đều rất dịu dàng mà, liệu có phải không hài lòng với công việc không?]
[Gần đây Ngôn Ngôn bận lắm, chừa cho mình chút thời gian thả lỏng đi.]
[Cố tổng đâu rồi, mau tới an ủi bạn gái đi!]
Bình luận che trời lấp đất, fan CP của bọn họ vốn đã cuồng nhiệt, ngay lập tức ồ ạt kéo vài tài khoản chính thức của lze oanh tạc.
Lúc Cố Tắc Yến trở lại công ty, thư ký đã báo cáo chuyện này ngay với anh ta, nói rằng sẽ để bên bộ phận công chúng ra mặt trấn an cư dân mạng.
Cố Tắc Yến nghe xong cũng không có phản ứng gì đặc biệt, ngồi tại chỗ của mình bình tĩnh đọc tài liệu.
"Không cần đâu, hoặc là đăng bài thanh minh, nói tôi và Lương Ngôn chỉ là bạn bè bình thường."
Thư ký nghe xong cũng sốt ruột thay, "Cố tổng, chỉ sợ làm vậy không tốt cho lắm. Trận chung kết cúp Tinh Mạn sắp tới rồi, bây giờ người bỏ phiếu cho Lương Nặc đều là fan CP của anh và Lương Ngôn, nếu phủi sạch quan hệ ngay tại thời điểm này thì sợ rằng không thắng được."
Cố Tắc Yến bình tĩnh nghe xong, bỗng dưng ngẩng đầu.
Anh ta nhìn thư ký, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu.
"Cậu cũng cảm thấy, tranh của Lương Nặc không thể nào so được với Dịch Nhiễm đúng không?"
"Tôi không có ý này, Cố tổng."
"Nếu mà không so được, vậy thì để thua đi." Cố Tắc Yến bình tĩnh nói, thư ký muốn nói lại thôi, nhưng nhìn thái độ kiên quyết này của anh ta đành phải làm theo lời anh ta dặn dò.
Dịch Nhiễm đang vẽ tranh ở Sang Duy, mấy ngày nữa đã là trận chung kết cúp Tinh Mạn rồi, hai ngày này Trần Lực thường xuyên động viên cô chuẩn bị thật tốt, cố gắng lấy một thứ hạng cao.
Trạng thái của Thẩm Nghệ Trúc rất tốt, ngày nào cũng đi làm đúng giờ, thái độ làm việc nghiêm túc.
Cô có hỏi cô ấy xem mọi chuyện đã xử lý thế nào, dáng vẻ Thẩm Nghệ Trúc bình tĩnh, "Bây giờ khá tốt, mấy ngày trước mẹ anh ta còn tới cầu xin chị buông tha cho anh ta, còn nói đàn ông dạy dỗ phụ nữ của mình là chuyện đương nhiên. Lúc ấy chị đang làm mì lạnh trong bếp, giận tới mức hất nguyên bát mì vào đầu bà ta."
Dịch Nhiễm cho cô ấy một ngón tay cái, "Ngầu lắm, chỉ tiếc cho bát mì kia thôi, chị nấu gì cũng ngon cả."
Thẩm Nghệ Trúc vui mừng hớn hở, "Chờ em thắng cuộc thi này, em muốn ăn gì thì chị làm cho em."
"Hứa rồi đó nha!"
Bây giờ Dịch Nhiễm vẫn đang rất chờ mong tới trận chung kết, vừa mới gặp lại thầy giáo, Triệu Khuông vẫn như trước kia, vô cùng hoà ái. Hai người cùng nhau hàn huyên về hội hoạ. Tuy rằng Triệu Khuông là bậc thầy hội hoạ của Trung Quốc nhưng lại có trái tim bao dung dành cho nghệ thuật rất mạnh, còn khích lệ cô có kiến thức cơ bản vững chắc, tỷ lệ bố cục bức tranh đều rất ổn.
Dịch Nhiễm cảm thấy biết ơn ba mình vô cùng, hồi còn bé, bởi vì cô thích vẽ tranh mà ba đã mời người những thầy giỏi nhất tới dạy cô. Sau này, tuy rằng cô phát hiện mình có hứng thú với tranh vẽ không gian hai chiều, nhưng vì có rất nhiều danh sư chỉ dạy, vậy nên phong cách của cô vẫn luôn đa dạng phong phú.
Hai người còn đang trò chuyện, đột nhiên Thẩm Nghệ Trúc lướt tới một tin tức mới trên mạng, vẻ mặt khϊếp sợ.
"Cố Tắc Yến của lze làm sáng tỏ tai tiếng với Lương Ngôn. Trời ạ, anh ta không cần fan CP nữa rồi sao? Nghe nói bọn họ có sức mua mạnh mẽ, bây giờ buổi hòa nhạc nào của Lương Ngôn cũng chật ních, tất cả đều dựa vào fan CP, hơn nữa bọn họ còn rất giàu, quà tặng cho Lương Ngôn đều là đồ giới hạn của thương hiệu nổi tiếng thôi."
Dịch Nhiễm kinh ngạc rồi nói, "Em còn nhớ fan CP của bọn họ còn đang bỏ phiếu ngày đêm cho Lương Nặc nữa, sắp thi đấu rồi, anh ta đột nhiên làm sáng tỏ làm gì?!"
"Ai mà biết được? Bây giờ trên mạng loạn như nồi cám heo vậy. Chị từng nghiên cứu fan CP của bọn họ rồi, phần lớn đều là những thành phần cực đoan, chuyện này khả năng đi tong rồi."
Dịch Nhiễm lướt weibo, quả nhiên đều là bình luận chửi mắng Cố Tắc Yến.
[Bạn bè bình thường? Tôi thức đêm bỏ phiếu giúp mấy người, lze phát hành trò chơi gì tôi cũng ủng hộ mạnh mẽ, kết quả bây giờ lại dùng một câu bạn bè bình thường tống cổ tôi đi, có biết xấu hổ không hả?]
[Ha ha, người tặng hoa cho Lương Ngôn không phải là anh à? Người đi Nhật Bản cùng cô ấy không phải là anh à? Bây giờ dùng một câu bạn bè bình thường là có thể phủi sạch quan hệ giữa hai người được sao? Tôi thấy có mà anh đã thay lòng đổi dạ, bội tình bạc nghĩa khiến người ta buồn nôn.]
[Tôi bỗng cảm thấy Lương Ngôn thật đáng thương, yêu Cố Tắc Yến như vậy mà cuối cùng người ta chỉ định nghĩa quan hệ bằng bốn chữ bạn bè bình thường.]
[Bây giờ tôi cũng không dám xem weibo của cô ấy nữa, đau đớn bao nhiêu mới nói ra câu như vậy chứ.]
[Tôi cảm thấy chúng ta nên tiếp tục ủng hộ Lương Nặc. Tiểu Nặc cố lên, chờ nổi rồi thì rời khỏi lze, vả mặt người phụ lòng.]
Dịch Nhiễm nhìn số phiếu bầu trên tài khoản chính thức của cúp Tinh Mạn, số phiếu của Lương Nặc bây giờ giống như thuận nước đẩy thuyền.
Dịch Nhiễm líu lưỡi, nước đi này càng ngày càng trở nên bí ẩn.
Thật ra, cô hi vọng tình cảm của Cố Tắc Yến và Lương Ngôn có thể hoàn thuận, bách niên hảo hợp. Bây giờ mí mắt cô không ngừng nhảy lên, cảm giác như đôi tình nhân này mà xảy ra vấn đề thì cô lại gặp phải tai bay vạ gió vậy.
Cho nên, ông trời ơi phù hộ cho con đi mà, xin ông khoá hai người bọn họ lại một chỗ đi.
Sự thật đã chứng minh, băn khoăn của Dịch Nhiễm rất có lý, lúc cô mua bánh ngọt tới nhà Lâm Chiêu, đang đợi anh thì mở điện thoại, sau đó bên dưới weibo đã có người hoài nghi cô phá hư tình cảm của hai con người kia.
[Tuy rằng không muốn nghi oan người tốt, nhưng tôi vẫn muốn hỏi, có tin đồn rằng cô và Cố Tắc Yến từng yêu nhau, có thật là vậy chăng?]
[Dịch Nhiễm, cô nói một câu đi. Lúc này Cố Tắc Yến phủi sạch quan hệ với Lương Ngôn là để cô có thể thắng cuộc thi phải không?]
[Nghe nói Dịch Nhiễm và Cố Tắc Yến từng ở bên nhau. Nhân dịp Lương Ngôn xuất ngoại đào tạo chuyên sâu nên chen chân vào đó.]
[Mẹ nó, không biết xấu hổ thế sao? Lương Ngôn thật là đáng thương, lúc theo đuổi ước mơ lại bị người ta cướp mất bạn trai rồi.]
Sau khi fans của Dịch Nhiễm ý thức được lập tức mắng lại bọn họ, Dịch Nhiễm che trán, đúng là gió tanh mưa máu mà.
Cô muốn đăng gì đó nhưng lại phát hiện quyền tự chủ tài khoản không thuộc về mình, nếu đăng nội dung không đúng thì nhất định Trần Lực sẽ mắng chết cô.
Còn đang suy nghĩ, đột nhiên weibo của cô có bài đăng mới.
Là một bức ảnh cô vẽ bóng lưng, cùng với một dòng chữ.
[Không quen, không quan tâm, bận làm việc, chớ quấy rầy. Đã có bạn trai, tình cảm ổn định.]
Sau khi bài viết được đăng, fans của cô lập tức sửng sốt. Đến ảnh chụp cũng không có thì đừng tuỳ tiện sắp đặt bạn trai cho người ta.
[Thật sự muốn nhìn xem bạn trai Dịch Nhiễm trông thế nào. Lần trước dáng vẻ cô ấy tỏ tình trong cuộc thi khiến tôi rất ấn tượng.]
[Đúng thế, lúc nào cũng đặt Dịch Nhiễm với Cố Tắc Yến ở bên nhau rất phiền. Không thấy cô gái nhỏ từng nói trên cúp Tinh Mạn cái gì sao? Ngài Z chỉ có một.]
[Tôi chỉ muốn nhắc một câu thôi, trước đó bên lze đạo nhái tác phẩm của Dịch Nhiễm mấy người quên hết rồi à? Dịch Nhiễm của chúng ta chỉ là hoạ sĩ nhỏ nghiêm túc, không dám có quan hệ với mấy người phụ nhị đại như ai kia đâu, buông tha cô ấy đi.]
Dịch Nhiễm nhìn thấy có fans nói giúp mình, cô hơi cảm động, giây tiếp theo lại thấy weibo của mình đăng bài mới.
Một tấm hình, cùng với hai chữ.
- - Bạn trai.
Bức ảnh ngược sáng, ở bên cạnh cửa sổ sát đất lớn là một người đàn ông.
Có thể nhìn thấy ngón tay thon dài và sườn mặt góc cạnh của anh, nhưng bởi vì vừa mờ vừa tối, ngũ quan bị bóng tối bao phủ, không thể nhận ra diện mạo.
Nhưng Dịch Nhiễm nhìn một cái đã biết chính là Lâm Chiêu.
Bây giờ cô và Lâm Chiêu đang yêu đương bí mật, phòng làm việc đăng ảnh như vậy nhất định là mưu kế của Lâm Chiêu.
Chỉ là, như vậy ổn sao?
Bài vừa được đăng hai phút đã hơn một nghìn lượt bình luận.
[Trời đất ơi đây là ngài Z sao? Tôi thề, đây chắc chắn là soái ca.]
[Mẹ ơi, nhìn cái khí chất này đi, sao lại khiến người ta rung động thế chứ.]
[Dịch Nhiễm ơi đừng keo kiệt như thế, đăng ảnh chính diện mặt bạn trai cho mọi người nhìn đi mà!]
[Tôi là bác sĩ thẩm mỹ, cái sống mũi này vô cùng hoàn mỹ, chắc chắn là đẹp trai hơn cả Cố Tắc Yến!]
[Cầu ảnh chụp!]
[Cầu ảnh chụp!]
[Cầu ảnh chụp!]
Dịch Nhiễm nhìn một hàng dài bình luận muốn xem ảnh chụp, thầm nghĩ chẳng lẽ đây là lòng muốn thắng của Lâm Chiêu sao?
Còn đang suy nghĩ, cửa đã mở ra.
Lâm Chiêu mở cửa, thấy Dịch Nhiễm ngồi trên sofa không nhúc nhích, vẻ mặt cũng không ngoài ý muốn chút nào, chỉ chậm rãi đóng cửa lại.
Anh đi tới trước mặt cô, cúi người xuống, tai chống hai bên người cô.
"Làm sao thế em?"
Dịch Nhiễm chớp mắt, câu đầu tiên đã hỏi, "Khóe miệng anh làm sao vậy?"
Vẻ mặt Lâm Chiêu bình tĩnh, thản nhiên trả lời, "Bị đánh."
Dịch Nhiễm mở to hai mắt, phẫn nộ, "Ai đánh anh!?"
Anh cụp mắt, "Cố Tắc Yến."
Dịch Nhiễm nóng nảy, "Anh ta đánh anh làm gì! Anh ta dựa vào cái gì mà đánh anh chứ! Ôi sao lại có loại người như thế vậy!!"
Dịch Nhiễm tức giận không nói nên lời, cô muốn chạm vào miệng vết thương của anh nhưng lại sợ làm anh đau, "Anh có đau lắm không?"
"Vẫn ổn."
Anh càng không để ý như vậy, Dịch Nhiễm càng khó chịu. Cô cảm thấy mình đã gây phiền phức cho anh, trận chung kết sắp tới gần, trên mạng còn xảy ra chuyện như vậy, đây đều là việc làm không hiểu chuyện của cô trước kia gây ra.
"Em xin lỗi, Lâm Chiêu, em... em không biết anh ta sẽ làm vậy, nếu không, em giúp anh chửi lại anh ta nhé?"
Giọng nói vội vàng, dáng vẻ cũng rất khổ sở.
Lâm Chiêu chưa từng thấy cô như vậy, lúc ấy bị Cố Tắc Yến đánh một cái cũng vì anh đang thất thần.
Anh muốn biết phản ứng của Dịch Nhiễm khi thấy mình bị đánh là gì.
Chỉ là không nghĩ tới, Dịch Nhiễm sẽ ôm hết trách nhiệm lên người mình.
Lâm Chiêu ngồi xuống bên cạnh cô, ôm lấy cô, dáng vẻ tuỳ ý.
"Loại chuyện này sao có thể để bạn gái xuất đầu lộ diện chứ." Đôi mắt đen nhánh của Lâm Chiêu nhìn cô chăm chú, anh đột nhiên đưa tay xoa mặt cô.
"Đương nhiên là anh đánh trả lại rồi."
"Vậy anh có thắng không?"
Lâm Chiêu thu hồi tầm mắt, Dịch Nhiễm liếc anh một cái, thấy trong đáy mắt anh hiện rõ vẻ khinh thường.
"Em cảm thấy anh sẽ thua à?"
"Sao có thể chứ? Em sợ tay anh đau thôi."
Cô vừa nói dứt lời đã nghe thấy tiếng cười khẽ.
"Dịch Nhiễm, bây giờ em ngày càng giỏi ăn nói đấy."
Tạm dừng một lúc lâu, ánh mắt anh lại chuyển về phía cô, nói tiếp, "Cũng biết đau lòng cho anh rồi."
Nghe thấy lời khen của anh, Dịch Nhiễm hưởng thụ gật đầu, "Sau này em có thể tự đăng weibo được không?"
"Em cảm thấy để người bên phòng quan hệ công chúng đăng không tốt sao?"
"Không phải." Dịch Nhiễm cảm thấy có chút thẹn thùng, việc công khai mà để người khác đăng khiến cô cảm thấy mất tự nhiên. Chẳng lẽ về sau cô kết hôn cũng phải để người khác đăng bài hộ sao!
"Em sợ người khác chọn ảnh không đẹp cho anh."
"Không phải khá tốt sao, bây giờ mọi người đều đang muốn có ảnh chụp chính diện kìa."
Dịch Nhiễm: "..."
Sao càng ngày cô càng cảm thấy, Lâm Chiêu không biết xấu hổ thế nhỉ?
Sự trưởng thành của anh đâu!
Sự lạnh lùng của anh đâu!
Đi đâu hết cả rồi!
"Sao anh không thương lượng với em chút nào mà đã... đã đăng ảnh chụp rồi, lỡ bị người ta nhận ra thì phải làm sao bây giờ?"
"Nhận ra thì nhận ra." Lâm Chiêu tiến tới bên tai cô, nhìn chằm chằm vành tai cô rồi cúi đầu hôn một cái.
"Nếu nhìn ra rồi, về sau tên em cũng chỉ có thể đặt cạnh tên anh thôi, Dịch Nhiễm."
Không chỉ là ngài Z, mà là Lâm Chiêu và Dịch Nhiễm.
Thật ra Dịch Nhiễm hiểu rõ suy nghĩ của anh.
Cô cúi đầu, vừa vui vẻ lại vừa ngượng ngùng.
Lâm Chiêu nhìn phản ứng của cô, ánh mắt dao động nhưng vẫn kiên định dừng trên người Dịch Nhiễm.
"Công khai với anh, không tốt sao?"
Dịch Nhiễm suy nghĩ một chút rồi cười nhạt.
"Có cái gì không tốt chứ."
Cô đón nhận ánh mắt của anh, vẻ mặt nghiêm túc mang theo khiêu khích.
"Bây giờ trên bảng xếp hạng tiểu thuyết, bộ 'Tổng tài hàng tỷ theo đuổi cô vợ nhỏ' đang dẫn đầu đấy."
"Chúng ta mà công khai, nhất định độ hot rất cao!"
Beta: Peachh
Động tác của Lâm Chiêu vô cùng dứt khoát, Cố Tắc Yến vừa trốn tránh vừa tìm cơ hội công kích, trên người cả hai đều có vết thương. Trong lúc này, bên ngoài có người gõ cửa nhưng lại bị Lâm Chiêu quát lớn bảo dừng lại.
Lâm Chiêu vẫn khá ổn, chỉ có khoé miệng là rỉ máu mà Cố Tắc Yến lại không được như vậy, trên người bị ăn mấy đấm, xương cốt như muốn rã rời ra từng mảnh.
Anh ta thở dốc, cong eo nhìn chằm chằm người đàn ông không có việc gì trước mắt, định nói gì đó nhưng cổ họng như bị chặn lại, cái gì cũng không nói nên lời.
Lúc này điện thoại Lâm Chiêu vang lên.
Anh nhìn màn hình điện thoại, ấn nghe máy.
"Lâm Chiêu, hôm nay em muốn ở Sang Duy vẽ muộn một chút, chắc là 7 giờ mới về tới nhà."
Sắc mặt anh thay đổi, ôn hoà hơn rất nhiều, "Vậy anh đi đón em."
"Không cần đâu, tan làm em sẽ tới cửa tiệm đối diện phòng làm việc mua bánh ngọt. Cửa hàng đó mới khai trương, đồng nghiệp đều khen ngon lắm, về nhà chúng ta cùng ăn."
Suy nghĩ một chút, cô lại nói thêm, "Em biết anh không thích đồ ngọt, nhưng đây là do em hao hết tâm tư trăm cay ngàn đắng mới mua được đấy, anh đừng có nói không thích."
Lâm Chiêu cong môi, còn chưa mua mà đã nói mình vất vả rồi.
"Anh biết rồi, vậy gặp lại ở nhà."
Sau khi tắt máy, vẻ mặt Lâm Chiêu lại trở nên lạnh nhạt. Anh bình tĩnh nhìn dáng vẻ chật vật của Cố Tắc Yến, "Cố tổng còn chưa đi?"
Cố Tắc Yến đứng lên, anh ta không biết mình nên nói cái gì. Trước khi tới đây vô cùng có khí phách, suy nghĩ duy nhất trong đầu chính là muốn trút giận thay Dịch Nhiễm.
Có lẽ là muốn bớt đi sự áy náy của mình trong thời gian dài, hoặc là muốn làm gì đó vì Dịch Nhiễm.
Chỉ là, cuộc điện thoại vừa rồi của Lâm Chiêu đã hung hăng dẫm nát sự tự tôn của anh ta xuống đất.
Rất rõ ràng, bây giờ Dịch Nhiễm sống rất tốt.
Trong khoảng thời gian này, rốt cuộc anh ta đã làm gì.
Cố Tắc Yến chật vật rời khỏi phòng khách.
Anh ta quay về xe mình, yên lặng một lúc rồi đập mạnh vào vô lăng. Lúc này điện thoại vang lên, Cố Tắc Yến không có tâm tình nghe máy, vùi đầu vào tay lái, trong đầu giống như một thước phim điện ảnh lướt qua, cảnh tượng đều là những chuyện xảy ra giữa anh ta và Dịch Nhiễm.
Điện thoại không ngừng kêu, Cố Tắc Yến máy móc thẳng lưng, xuyên qua kính chiếu hậu mà thấy được dáng vẻ chật vật của mình.
Đầu bên kia vang lên một tiếng thở dài yên tâm.
"A Tắc, anh đi đâu thế? Thư ký của anh không liên lạc được với anh nên gọi cho em. Em gọi cho anh mấy cuộc mà anh cũng không bắt máy làm em lo quá."
Cố Tắc Yến lạnh nhạt. Lương Ngôn cũng nhận thấy được sự bất an, anh ta không nói gì, cô ta cũng không dám nói, hai người giằng co trong yên lặng hồi lâu, Cố Tắc Yến có thể nghe được tiếng hít thở bất an của Lương Ngôn.
Cuối cùng anh ta cũng lên tiếng phá vỡ sự trầm mặc này.
"Sau này chúng ta không cần gặp nhau nữa."
Lương Ngôn nóng nảy, "Vì sao chứ A Tắc? Có người nói gì với anh sao?"
Vẻ mặt Cố Tắc Yến lạnh nhạt, nghe giọng nói của Lương Ngôn qua điện thoại vậy mà lại khiến anh ta cảm thấy bực bội khó chịu.
"Không ai nói gì cả, chỉ là tôi không yêu cô, không muốn có bất kỳ sự tiếp xúc nào với cô nữa, chúng ta hãy duy trì khoảng cách đi."
Lúc nói chuyện với cô ta, ánh mắt Cố Tắc Yến đã không còn chút tình cảm nào. Bây giờ, cuối cùng anh ta cũng có thể thản nhiên nói ra câu nói kia.
"Lương Ngôn, kể từ ngày cô rời khỏi tôi, tôi đã không còn yêu cô nữa rồi."
Cố Tắc Yến nói xong lập tức tắt máy. Lương Ngôn không hề từ bỏ gọi hết lần này tới lần khác, cuối cùng bị đối phương kéo vào danh sách đen.
Cô ta không muốn tin đây là sự thật.
Từ nhỏ cô ta đã sống trong vũng lầy, chỉ vì thân phận con gái riêng này mà cô ta không dám ngẩng đầu ở Lương gia.
Chỉ là khi ở bên Cố Tắc Yến, lần đầu tiên cuộc sống của cô ta có cảm giác gọi là an toàn.
Là Cố Tắc Yến khiến cô ta có tự tin, bất kể cô ta có là người thế nào thì anh ta cũng sẽ yêu cô ta vô điều kiện.
Cho nên, lúc trước chia tay Cố Tắc Yến xuất ngoại, Lương Ngôn cũng không hề lo lắng, kể cả biết anh có bạn gái mới cô ta cũng không hoảng loạn.
Trước sau gì cô ta cũng tin tưởng, chỉ cần Cố Tắc Yến nhìn thấy mình nhất định sẽ nắm lấy tay mình, không cho mình rời đi.
Nhưng bây giờ, Cố Tắc Yến lại nói lời chia tay với cô ta.
Còn kéo cô ta vào danh sách đen.
Lương Ngôn không tin đây là sự thật, nghĩ trước nghĩ sau rồi đăng weibo.
[Thì ra, cái gì cũng sẽ thay đổi.]
Bây giờ cô ta rất hot, bất kể tham gia hoạt động gì đều có fans chào đón, một chút việc nhỏ cũng bị phóng viên theo hỏi, bây giờ chỉ đăng một dòng weibo cũng đủ để khiến fans bùng nổ.
[Ngôn Ngôn làm sao thế? Cãi nhau với bạn trai sao?]
[Chắc là không phải đâu? Tôi cảm thấy mấy bài đăng weibo gần nay của chị ấy đều rất dịu dàng mà, liệu có phải không hài lòng với công việc không?]
[Gần đây Ngôn Ngôn bận lắm, chừa cho mình chút thời gian thả lỏng đi.]
[Cố tổng đâu rồi, mau tới an ủi bạn gái đi!]
Bình luận che trời lấp đất, fan CP của bọn họ vốn đã cuồng nhiệt, ngay lập tức ồ ạt kéo vài tài khoản chính thức của lze oanh tạc.
Lúc Cố Tắc Yến trở lại công ty, thư ký đã báo cáo chuyện này ngay với anh ta, nói rằng sẽ để bên bộ phận công chúng ra mặt trấn an cư dân mạng.
Cố Tắc Yến nghe xong cũng không có phản ứng gì đặc biệt, ngồi tại chỗ của mình bình tĩnh đọc tài liệu.
"Không cần đâu, hoặc là đăng bài thanh minh, nói tôi và Lương Ngôn chỉ là bạn bè bình thường."
Thư ký nghe xong cũng sốt ruột thay, "Cố tổng, chỉ sợ làm vậy không tốt cho lắm. Trận chung kết cúp Tinh Mạn sắp tới rồi, bây giờ người bỏ phiếu cho Lương Nặc đều là fan CP của anh và Lương Ngôn, nếu phủi sạch quan hệ ngay tại thời điểm này thì sợ rằng không thắng được."
Cố Tắc Yến bình tĩnh nghe xong, bỗng dưng ngẩng đầu.
Anh ta nhìn thư ký, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu.
"Cậu cũng cảm thấy, tranh của Lương Nặc không thể nào so được với Dịch Nhiễm đúng không?"
"Tôi không có ý này, Cố tổng."
"Nếu mà không so được, vậy thì để thua đi." Cố Tắc Yến bình tĩnh nói, thư ký muốn nói lại thôi, nhưng nhìn thái độ kiên quyết này của anh ta đành phải làm theo lời anh ta dặn dò.
Dịch Nhiễm đang vẽ tranh ở Sang Duy, mấy ngày nữa đã là trận chung kết cúp Tinh Mạn rồi, hai ngày này Trần Lực thường xuyên động viên cô chuẩn bị thật tốt, cố gắng lấy một thứ hạng cao.
Trạng thái của Thẩm Nghệ Trúc rất tốt, ngày nào cũng đi làm đúng giờ, thái độ làm việc nghiêm túc.
Cô có hỏi cô ấy xem mọi chuyện đã xử lý thế nào, dáng vẻ Thẩm Nghệ Trúc bình tĩnh, "Bây giờ khá tốt, mấy ngày trước mẹ anh ta còn tới cầu xin chị buông tha cho anh ta, còn nói đàn ông dạy dỗ phụ nữ của mình là chuyện đương nhiên. Lúc ấy chị đang làm mì lạnh trong bếp, giận tới mức hất nguyên bát mì vào đầu bà ta."
Dịch Nhiễm cho cô ấy một ngón tay cái, "Ngầu lắm, chỉ tiếc cho bát mì kia thôi, chị nấu gì cũng ngon cả."
Thẩm Nghệ Trúc vui mừng hớn hở, "Chờ em thắng cuộc thi này, em muốn ăn gì thì chị làm cho em."
"Hứa rồi đó nha!"
Bây giờ Dịch Nhiễm vẫn đang rất chờ mong tới trận chung kết, vừa mới gặp lại thầy giáo, Triệu Khuông vẫn như trước kia, vô cùng hoà ái. Hai người cùng nhau hàn huyên về hội hoạ. Tuy rằng Triệu Khuông là bậc thầy hội hoạ của Trung Quốc nhưng lại có trái tim bao dung dành cho nghệ thuật rất mạnh, còn khích lệ cô có kiến thức cơ bản vững chắc, tỷ lệ bố cục bức tranh đều rất ổn.
Dịch Nhiễm cảm thấy biết ơn ba mình vô cùng, hồi còn bé, bởi vì cô thích vẽ tranh mà ba đã mời người những thầy giỏi nhất tới dạy cô. Sau này, tuy rằng cô phát hiện mình có hứng thú với tranh vẽ không gian hai chiều, nhưng vì có rất nhiều danh sư chỉ dạy, vậy nên phong cách của cô vẫn luôn đa dạng phong phú.
Hai người còn đang trò chuyện, đột nhiên Thẩm Nghệ Trúc lướt tới một tin tức mới trên mạng, vẻ mặt khϊếp sợ.
"Cố Tắc Yến của lze làm sáng tỏ tai tiếng với Lương Ngôn. Trời ạ, anh ta không cần fan CP nữa rồi sao? Nghe nói bọn họ có sức mua mạnh mẽ, bây giờ buổi hòa nhạc nào của Lương Ngôn cũng chật ních, tất cả đều dựa vào fan CP, hơn nữa bọn họ còn rất giàu, quà tặng cho Lương Ngôn đều là đồ giới hạn của thương hiệu nổi tiếng thôi."
Dịch Nhiễm kinh ngạc rồi nói, "Em còn nhớ fan CP của bọn họ còn đang bỏ phiếu ngày đêm cho Lương Nặc nữa, sắp thi đấu rồi, anh ta đột nhiên làm sáng tỏ làm gì?!"
"Ai mà biết được? Bây giờ trên mạng loạn như nồi cám heo vậy. Chị từng nghiên cứu fan CP của bọn họ rồi, phần lớn đều là những thành phần cực đoan, chuyện này khả năng đi tong rồi."
Dịch Nhiễm lướt weibo, quả nhiên đều là bình luận chửi mắng Cố Tắc Yến.
[Bạn bè bình thường? Tôi thức đêm bỏ phiếu giúp mấy người, lze phát hành trò chơi gì tôi cũng ủng hộ mạnh mẽ, kết quả bây giờ lại dùng một câu bạn bè bình thường tống cổ tôi đi, có biết xấu hổ không hả?]
[Ha ha, người tặng hoa cho Lương Ngôn không phải là anh à? Người đi Nhật Bản cùng cô ấy không phải là anh à? Bây giờ dùng một câu bạn bè bình thường là có thể phủi sạch quan hệ giữa hai người được sao? Tôi thấy có mà anh đã thay lòng đổi dạ, bội tình bạc nghĩa khiến người ta buồn nôn.]
[Tôi bỗng cảm thấy Lương Ngôn thật đáng thương, yêu Cố Tắc Yến như vậy mà cuối cùng người ta chỉ định nghĩa quan hệ bằng bốn chữ bạn bè bình thường.]
[Bây giờ tôi cũng không dám xem weibo của cô ấy nữa, đau đớn bao nhiêu mới nói ra câu như vậy chứ.]
[Tôi cảm thấy chúng ta nên tiếp tục ủng hộ Lương Nặc. Tiểu Nặc cố lên, chờ nổi rồi thì rời khỏi lze, vả mặt người phụ lòng.]
Dịch Nhiễm nhìn số phiếu bầu trên tài khoản chính thức của cúp Tinh Mạn, số phiếu của Lương Nặc bây giờ giống như thuận nước đẩy thuyền.
Dịch Nhiễm líu lưỡi, nước đi này càng ngày càng trở nên bí ẩn.
Thật ra, cô hi vọng tình cảm của Cố Tắc Yến và Lương Ngôn có thể hoàn thuận, bách niên hảo hợp. Bây giờ mí mắt cô không ngừng nhảy lên, cảm giác như đôi tình nhân này mà xảy ra vấn đề thì cô lại gặp phải tai bay vạ gió vậy.
Cho nên, ông trời ơi phù hộ cho con đi mà, xin ông khoá hai người bọn họ lại một chỗ đi.
Sự thật đã chứng minh, băn khoăn của Dịch Nhiễm rất có lý, lúc cô mua bánh ngọt tới nhà Lâm Chiêu, đang đợi anh thì mở điện thoại, sau đó bên dưới weibo đã có người hoài nghi cô phá hư tình cảm của hai con người kia.
[Tuy rằng không muốn nghi oan người tốt, nhưng tôi vẫn muốn hỏi, có tin đồn rằng cô và Cố Tắc Yến từng yêu nhau, có thật là vậy chăng?]
[Dịch Nhiễm, cô nói một câu đi. Lúc này Cố Tắc Yến phủi sạch quan hệ với Lương Ngôn là để cô có thể thắng cuộc thi phải không?]
[Nghe nói Dịch Nhiễm và Cố Tắc Yến từng ở bên nhau. Nhân dịp Lương Ngôn xuất ngoại đào tạo chuyên sâu nên chen chân vào đó.]
[Mẹ nó, không biết xấu hổ thế sao? Lương Ngôn thật là đáng thương, lúc theo đuổi ước mơ lại bị người ta cướp mất bạn trai rồi.]
Sau khi fans của Dịch Nhiễm ý thức được lập tức mắng lại bọn họ, Dịch Nhiễm che trán, đúng là gió tanh mưa máu mà.
Cô muốn đăng gì đó nhưng lại phát hiện quyền tự chủ tài khoản không thuộc về mình, nếu đăng nội dung không đúng thì nhất định Trần Lực sẽ mắng chết cô.
Còn đang suy nghĩ, đột nhiên weibo của cô có bài đăng mới.
Là một bức ảnh cô vẽ bóng lưng, cùng với một dòng chữ.
[Không quen, không quan tâm, bận làm việc, chớ quấy rầy. Đã có bạn trai, tình cảm ổn định.]
Sau khi bài viết được đăng, fans của cô lập tức sửng sốt. Đến ảnh chụp cũng không có thì đừng tuỳ tiện sắp đặt bạn trai cho người ta.
[Thật sự muốn nhìn xem bạn trai Dịch Nhiễm trông thế nào. Lần trước dáng vẻ cô ấy tỏ tình trong cuộc thi khiến tôi rất ấn tượng.]
[Đúng thế, lúc nào cũng đặt Dịch Nhiễm với Cố Tắc Yến ở bên nhau rất phiền. Không thấy cô gái nhỏ từng nói trên cúp Tinh Mạn cái gì sao? Ngài Z chỉ có một.]
[Tôi chỉ muốn nhắc một câu thôi, trước đó bên lze đạo nhái tác phẩm của Dịch Nhiễm mấy người quên hết rồi à? Dịch Nhiễm của chúng ta chỉ là hoạ sĩ nhỏ nghiêm túc, không dám có quan hệ với mấy người phụ nhị đại như ai kia đâu, buông tha cô ấy đi.]
Dịch Nhiễm nhìn thấy có fans nói giúp mình, cô hơi cảm động, giây tiếp theo lại thấy weibo của mình đăng bài mới.
Một tấm hình, cùng với hai chữ.
- - Bạn trai.
Bức ảnh ngược sáng, ở bên cạnh cửa sổ sát đất lớn là một người đàn ông.
Có thể nhìn thấy ngón tay thon dài và sườn mặt góc cạnh của anh, nhưng bởi vì vừa mờ vừa tối, ngũ quan bị bóng tối bao phủ, không thể nhận ra diện mạo.
Nhưng Dịch Nhiễm nhìn một cái đã biết chính là Lâm Chiêu.
Bây giờ cô và Lâm Chiêu đang yêu đương bí mật, phòng làm việc đăng ảnh như vậy nhất định là mưu kế của Lâm Chiêu.
Chỉ là, như vậy ổn sao?
Bài vừa được đăng hai phút đã hơn một nghìn lượt bình luận.
[Trời đất ơi đây là ngài Z sao? Tôi thề, đây chắc chắn là soái ca.]
[Mẹ ơi, nhìn cái khí chất này đi, sao lại khiến người ta rung động thế chứ.]
[Dịch Nhiễm ơi đừng keo kiệt như thế, đăng ảnh chính diện mặt bạn trai cho mọi người nhìn đi mà!]
[Tôi là bác sĩ thẩm mỹ, cái sống mũi này vô cùng hoàn mỹ, chắc chắn là đẹp trai hơn cả Cố Tắc Yến!]
[Cầu ảnh chụp!]
[Cầu ảnh chụp!]
[Cầu ảnh chụp!]
Dịch Nhiễm nhìn một hàng dài bình luận muốn xem ảnh chụp, thầm nghĩ chẳng lẽ đây là lòng muốn thắng của Lâm Chiêu sao?
Còn đang suy nghĩ, cửa đã mở ra.
Lâm Chiêu mở cửa, thấy Dịch Nhiễm ngồi trên sofa không nhúc nhích, vẻ mặt cũng không ngoài ý muốn chút nào, chỉ chậm rãi đóng cửa lại.
Anh đi tới trước mặt cô, cúi người xuống, tai chống hai bên người cô.
"Làm sao thế em?"
Dịch Nhiễm chớp mắt, câu đầu tiên đã hỏi, "Khóe miệng anh làm sao vậy?"
Vẻ mặt Lâm Chiêu bình tĩnh, thản nhiên trả lời, "Bị đánh."
Dịch Nhiễm mở to hai mắt, phẫn nộ, "Ai đánh anh!?"
Anh cụp mắt, "Cố Tắc Yến."
Dịch Nhiễm nóng nảy, "Anh ta đánh anh làm gì! Anh ta dựa vào cái gì mà đánh anh chứ! Ôi sao lại có loại người như thế vậy!!"
Dịch Nhiễm tức giận không nói nên lời, cô muốn chạm vào miệng vết thương của anh nhưng lại sợ làm anh đau, "Anh có đau lắm không?"
"Vẫn ổn."
Anh càng không để ý như vậy, Dịch Nhiễm càng khó chịu. Cô cảm thấy mình đã gây phiền phức cho anh, trận chung kết sắp tới gần, trên mạng còn xảy ra chuyện như vậy, đây đều là việc làm không hiểu chuyện của cô trước kia gây ra.
"Em xin lỗi, Lâm Chiêu, em... em không biết anh ta sẽ làm vậy, nếu không, em giúp anh chửi lại anh ta nhé?"
Giọng nói vội vàng, dáng vẻ cũng rất khổ sở.
Lâm Chiêu chưa từng thấy cô như vậy, lúc ấy bị Cố Tắc Yến đánh một cái cũng vì anh đang thất thần.
Anh muốn biết phản ứng của Dịch Nhiễm khi thấy mình bị đánh là gì.
Chỉ là không nghĩ tới, Dịch Nhiễm sẽ ôm hết trách nhiệm lên người mình.
Lâm Chiêu ngồi xuống bên cạnh cô, ôm lấy cô, dáng vẻ tuỳ ý.
"Loại chuyện này sao có thể để bạn gái xuất đầu lộ diện chứ." Đôi mắt đen nhánh của Lâm Chiêu nhìn cô chăm chú, anh đột nhiên đưa tay xoa mặt cô.
"Đương nhiên là anh đánh trả lại rồi."
"Vậy anh có thắng không?"
Lâm Chiêu thu hồi tầm mắt, Dịch Nhiễm liếc anh một cái, thấy trong đáy mắt anh hiện rõ vẻ khinh thường.
"Em cảm thấy anh sẽ thua à?"
"Sao có thể chứ? Em sợ tay anh đau thôi."
Cô vừa nói dứt lời đã nghe thấy tiếng cười khẽ.
"Dịch Nhiễm, bây giờ em ngày càng giỏi ăn nói đấy."
Tạm dừng một lúc lâu, ánh mắt anh lại chuyển về phía cô, nói tiếp, "Cũng biết đau lòng cho anh rồi."
Nghe thấy lời khen của anh, Dịch Nhiễm hưởng thụ gật đầu, "Sau này em có thể tự đăng weibo được không?"
"Em cảm thấy để người bên phòng quan hệ công chúng đăng không tốt sao?"
"Không phải." Dịch Nhiễm cảm thấy có chút thẹn thùng, việc công khai mà để người khác đăng khiến cô cảm thấy mất tự nhiên. Chẳng lẽ về sau cô kết hôn cũng phải để người khác đăng bài hộ sao!
"Em sợ người khác chọn ảnh không đẹp cho anh."
"Không phải khá tốt sao, bây giờ mọi người đều đang muốn có ảnh chụp chính diện kìa."
Dịch Nhiễm: "..."
Sao càng ngày cô càng cảm thấy, Lâm Chiêu không biết xấu hổ thế nhỉ?
Sự trưởng thành của anh đâu!
Sự lạnh lùng của anh đâu!
Đi đâu hết cả rồi!
"Sao anh không thương lượng với em chút nào mà đã... đã đăng ảnh chụp rồi, lỡ bị người ta nhận ra thì phải làm sao bây giờ?"
"Nhận ra thì nhận ra." Lâm Chiêu tiến tới bên tai cô, nhìn chằm chằm vành tai cô rồi cúi đầu hôn một cái.
"Nếu nhìn ra rồi, về sau tên em cũng chỉ có thể đặt cạnh tên anh thôi, Dịch Nhiễm."
Không chỉ là ngài Z, mà là Lâm Chiêu và Dịch Nhiễm.
Thật ra Dịch Nhiễm hiểu rõ suy nghĩ của anh.
Cô cúi đầu, vừa vui vẻ lại vừa ngượng ngùng.
Lâm Chiêu nhìn phản ứng của cô, ánh mắt dao động nhưng vẫn kiên định dừng trên người Dịch Nhiễm.
"Công khai với anh, không tốt sao?"
Dịch Nhiễm suy nghĩ một chút rồi cười nhạt.
"Có cái gì không tốt chứ."
Cô đón nhận ánh mắt của anh, vẻ mặt nghiêm túc mang theo khiêu khích.
"Bây giờ trên bảng xếp hạng tiểu thuyết, bộ 'Tổng tài hàng tỷ theo đuổi cô vợ nhỏ' đang dẫn đầu đấy."
"Chúng ta mà công khai, nhất định độ hot rất cao!"