Chương : 60
Thời điểm Ân Thịnh mở cửa liền thấy bên ngoài chính là nhân viên chuyển phát nhanh đầu đội mũ lưỡi trai. Đối phương chật vật giữ lấy một con mèo Ba Tư đang không ngừng giãy giụa trên tay, mặt anh ta hiện hữu vết mèo cào rất rõ rệt.
"Tiên sinh..." Nhân viên chuyển phát nhanh cố nén cơn thịnh nộ, khóe miệng co quắp mỉm cười nói: "Bưu phẩm chuyển phát nhanh của ngài, xin mời ký nhận."
Ân Thịnh không cần nghĩ cũng biết đây là chuyện tốt do người nào làm ra, y đưa tay ôm lấy Ngân, nhưng mèo Ba Tư chỉ "Meo!" lên một tiếng, nhanh chân nhảy xuống sàn nhào vào trong nhà không thèm đếm xỉa tới y. Ân Thịnh cầm bút ký tên vào đơn hàng, dùng ánh mắt áy náy hướng nhân viên chuyển phát nhanh cười cười. Đối phương tựa hồ lập tức thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận thu lấy biên lai rồi co chân hướng thang máy rời đi.
Trước khi Ân Thịnh đóng cửa, vô tình liếc mắt ra hành lang phía trước, nơi đó xuất hiện một cái bóng đen, lúc nhân viên chuyển phát nhanh hối hả đi ngang qua, nó cũng không chút động đậy, cứ như vậy lẳng lặng mà đứng ở góc tường.
"Meo!"
Ngân bên trong nhà kêu lên một tiếng, Ân Thịnh liền đóng cửa lại quay đầu nhìn nó: "Tao đi lấy cho mày lon cá hộp, đợi chút nhé."
Mèo Ba Tư phe phẩy cái đuôi, đồng tử khẽ co giãn, phảng phất rốt cục cũng hài lòng.
Đợi cho đến khi Ân Thịnh khui lon đồ hộp cho Ngân xong xuôi. Y một mình tiến vào phòng khách ngồi xuống ghế dựa, mở ti vi xem bảng tin thời sự buổi sáng được phát sóng trực tiếp trên màn hình.
Tai nạn giao thông tại ngã tư đường chính thức trở thành tin đầu đề, thêm vào chuyện tất cả tài xế đều có chung một lời khai, đem hết thảy câu chuyện đùn đẩy sang phương hướng quỷ dị, có lẽ toàn bộ cư dân thành phố A đang rất tò mò lẫn hiếu kỳ về vụ án này. Không biết cảnh cục hiện tại có phải hay không biến thành một mớ hỗn loạn.
Ân Thịnh nhìn điện thoại di động, muốn gọi cho người kia nhưng rồi lại do dự. Y vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo sau cơn say khướt tối hôm qua, bản thân luôn cảm thấy có chút không chân thật. Ánh mắt dời sang hộp socola đặt trên bàn trà, kế bên còn có đóa hồng đỏ thẫm. Bất chợt khuôn mặt cười vô cùng đắc ý của Tư Đồ xông vào đầu óc, khiến người ta vừa thẹn thùng vừa tức giận, thật sự khiến y không còn biện pháp nào.
Quên đi...Chờ cảnh cục chủ động liên hệ cho mình rồi hẵng nói tiếp. Ân Thịnh nghĩ thầm, liền bắt đầu chuyển kênh, chuyển tới chuyển lui, nếu không phải là chương trình tạp kỹ thì cũng là mấy bộ phim truyền hình tẻ nhạt chiếu đi chiếu lại cả trăm lần.
Bất quá ngồi một hồi lại thẳng đến chạng vạng, mắt thấy đến giờ cảnh cục tan tầm nhưng y như cũ chẳng nhận được cuộc gọi nào. Ân Thịnh cảm thấy thập phần kỳ quái, cầm di động lên nhìn qua, vẫn là chế độ trong nhà.
Điện thoại không có bị hư a...
Ong −−−−
Đang lúc mãi nghĩ ngợi điện thoại lại đột nhiên rung nhẹ, Ân Thịnh mở màn hình lên nhìn −−−− là tin nhắn do Giải Ứng Tông gửi đến.
Tại sao lại gửi tin nhắn riêng cho mình? Ân Thịnh cảm thấy khó hiểu lạ thường, đưa tay nhấn nút đọc, một đoạn tin nhắn ngắn gọn xúc tích hiện lên.
"Đến văn phòng làm việc của tôi một chuyến, địa chỉ tại XXXX"
Ân Thịnh nhận ra địa chỉ này, cách chỗ ở của y không xa lắm. Ngẫm nghĩ một lúc, Giải Ứng Tông nếu không tìm đến Tư Đồ vậy chắc là anh ta có chuyện gì khác cần nói, nhìn đồng hồ, y đứng dậy cầm áo khoác rồi tiến đến mở cửa.
Liếc mắt ra hành lang, cái bóng hình màu đen kia vẫn lặng yên đứng phía góc tường không chút dịch chuyển. Bước chân y bỗng khựng lại giây lát, rồi lại chậm rãi tiếp tục, bởi vì cái bóng đứng sát bên thang máy, vậy nên nếu muốn vào trong thang máy thì bắt buộc phải đi qua nó. Thời điểm đến gần kề bóng đen, Ân Thịnh liền khẽ đưa mắt quét ngang thân nó một cái.
"..."
Bóng đen không gây ra bất cứ tiếng động nào, phảng phất không nhận thấy sự hiện diện của Ân Thịnh.
Ân Thịnh thấy nó chẳng chút động tĩnh liền mạnh dạn sải bước, tiến tới nhấn nút thang máy.
Con số màu đỏ dần đi lên, Ân Thịnh nhìn cửa thang máy màu bạc, hình ảnh phía sau lưng toàn bộ phản chiếu lên đó, bóng đen lúc này chậm rãi ngẩng đầu.
Ngón tay y theo bản năng rút ra bùa chú, cảnh giác nhìn bóng hình phản xạ trên cửa thang máy, bất quá nó chỉ đơn giản liếc mắt nhìn y, xong lại lập tức cúi đầu.
"?" Ân Thịnh hơi nhíu mày, thang máy rốt cục cũng lên đến nơi, hai bên cửa thang mở ra.
Một đoàn bóng đen chen chúc trong thang máy, chừa lại duy nhật một khoảng trống vừa đủ cho y bước vào.
Ân Thịnh lặng người, nhất thời không kịp phản ứng, đoàn bóng đen trong thang máy nháy mắt đều ngẩng đầu lên, những khuôn mặt không có ngũ quan đồng loạt hướng về phía y.
Ân Thịnh cảnh giác lùi ra sau, lúc này đoàn bóng đen kia đột nhiên bật lên tiếng cười khanh khách quỷ dị.
"Khà khà khà..."
Thanh âm đồng đều có quy luật, phảng phất như vang vọng từ nơi sâu thẳm nhất địa ngục. Da đầu Ân Thịnh tê rần, loạng choạng ngả người về sau, dư quang liếc thấy bóng đen nơi góc tường kia cũng dần dịch đến gần mình.
Lẽ nào cái bóng này nãy giờ là giám sát mình! Ân Thịnh phát giác, rất nhanh liền xoay người, cũng không quên ném về phía trước một tấm bùa Ân Thiên Quân, sau đó hướng nhà mình mà chạy.
Trong nhà, Ngân nôn nóng kêu meo meo liên hồi, móng vuốt bắt đầu cào cấu lung tung lên cửa chính.
Ân Thịnh cũng cảm giác được một đoàn bóng đen đang dần áp tới sau lưng, y một bên lẩm nhẩm thần chú một bên nhanh tay mò mẫm chìa khóa trên người, chằng thể ngờ ngay thời điểm mấu chốt lại khăng khăng tìm không ra chìa khóa −−−− lúc nãy rời khỏi nhà quên mang theo mất rồi!
Hình ảnh tay không rời khỏi nhà vừa xẹt qua, y lập tức thấp người né tránh sang hướng khác −−−− bóng đen ở đằng sau bất chợt nhào tới cũng vì thế mà vồ hụt con mồi.
Ân Thịnh dán chặt lưng vào vách tường nơi hành lang, dưới ánh đèn chân không trắng bệt y nhìn thấy rõ mồn một từng cái bóng đen nghiêng cổ nhoái đầu về phía mình. Tuy bản thân đã trải qua không ít trận chiến, nhưng hiện tại sống lưng vẫn như cũ rét buốt từng cơn.
−−−−Bị một đám vật như vậy đồng loạt nhìn, dù có là người kinh nghiệm đến mấy cũng sẽ không ngăn được mồ hôi lạnh thi nhau tuôn trào!
Ong −−−− ong −−−−
Điện thoại để trong túi bất chợt rung lên, Ân Thịnh vội ném hai tấm bùa chú xuống dưới đất ngay sát chân, tạm thời dựng nên kết giới, sau đó lập tức nhấn nút nhận cuộc gọi.
"Alo?"
Đầu dây bên kia là giọng nói tràn đầy từ tính cùng lịch sự của Giải Ứng Tông, chỉ cần nghe thấy thanh âm liền có thể tưởng tượng ra nam nhân này tinh anh chín chắn đến nhường nào.
"Có chuyện gì?" Ân Thịnh vô cùng điềm tĩnh lên tiếng, như thể hiện tại không phải bị vây trước cửa nhà, mà là đang nằm chễm chệ trên ghế sofa xem ti vi.
"Sao còn chưa tới?" Giải Ứng Tông nói: "Bắt xe đến đây cũng không tốn quá nhiều thời gian có phải không?"
"Hiện tại, cho dù là bắt xe thì trong vòng năm phút nữa tôi cũng không thể tới." Ân Thịnh nhìn đoàn bóng đen trước mặt không ngừng tấn công kết giới, sắc đen u tối dần che khuất tầm mắt y.
Giải Ứng Tông: "Vì có chút chuyện...Gấp...Cậu...Mau...Alo?"
Tín hiệu bỗng yếu đi, Ân Thịnh nhấc điện thoại ra khỏi tai giơ lên nhìn, chỉ còn lại một nấc sóng. Những cái bóng này trên thân mang nhiễu tính quá lớn...
Ân Thịnh: "Tín hiệu không được tốt, nếu như có thể ra ngoài sẽ liên lạc lại với anh sau."
"Vậy là có ý gì?" Giải Ứng Tông chẳng hiểu đầu đuôi, nhưng là bản thân vừa định mở miệng nói tiếp thì phía bên kia đã không chút khách khí dập máy trước.
"Sao rồi?" Chất giọng ôn hòa từ đâu vang lên, Giải Ứng Tông quay đầu, ở ghế sofa đối diện bàn làm việc, Khâu Lạc đang ngồi đó nhìn anh.
Tay cậu cầm ly cà phê do thư ký của anh pha cho, bộ dạng mất tự nhiên cùng không quen. Cặp sách chỉnh tề đeo trên vai, dáng vẻ chân thật thật khiến người ta không nhịn được muốn trêu chọc vài phen.
"Hình như là tạm thời không có thời gian rảnh rỗi." Giải Ứng Tông nhún vai, cất điện thoại vào rồi nhìn Khâu Lạc: "Tại sao cậu không tự đi tìm bọn họ?"
"Tại vì...Hôm nay cảnh cục thoạt nhìn có vẻ rất bận rộn." Khâu Lạc nói: "Không nên quấy rầy bọn họ làm chuyện chính đáng."
"Chuyện của cậu cũng xem là chuyện chính đáng rồi còn gì." Giải Ứng Tông gõ gõ phần tư liệu trên tay: "Tìm thấy ở đâu?"
"Không phải là tìm." Khâu Lạc lắc đầu: "Này là ngẫu nhiên thôi, trường học của tôi có một bạn học khoa luật từng nghe qua người này thuyết giáo, còn là ở một nơi rất kín đáo."
Khâu Lạc nói: "Không phải trước đây anh từng nói qua chuyện của người này sao, vậy nên tôi mới thử một lần đi cùng bạn học kia."
Bàn làm việc của Giải Ứng Tông bày vài tấm ảnh chụp lén cùng một cây bút ghi âm.
Trong ảnh là nam nhân đeo kính râm, đang ngồi trên bục giảng ở một nơi cũ nát say sưa nói cái gì, phía dưới người nghe đông nghẹt, còn có vẻ rất chăm chú.
Giải Ứng Tông nghe thấy lời Khâu Lạc, không vui nhíu mày: "Cậu làm như vậy rất nguy hiểm, cậu biết hắn là ai không?"
"Chỉ biết đã từng ngồi tù." Khâu Lạc gật đầu: "Chính hắn cũng nói."
"Chính hắn cũng nói?" Giải Ứng Tông hơi kinh ngạc, anh không nghĩ tới nam nhân này lại tự lật tẩy bàn thân...Thế nhưng nếu nghĩ kỹ, tự mình thành thực nói ra tất cả, ngược lại càng dễ dàng mê hoặc người khác, tranh thủ lấy niềm tin từ họ.
Hắn ta cùng Kim Đại Chung đến cuối cùng là đang âm mưu điều gì? Giải Ứng Tông sờ sờ cằm: "Nếu hôm nay Ân Thịnh không rảnh, vậy đành đợi đến ngày mai thôi."
Khâu Lạc "Ân" một tiếng, nghiêm túc nâng ly cà phê lên ra sức nốc xuống, sau đó liền đứng dậy.
"Vậy tôi đi trước."
"Đợi đã." Giải Ứng Tông nhìn cậu, suy nghĩ một chút: "Cậu đã đem manh mối tới, tôi thay Tư Đồ cảm ơn cậu. Buổi tối cùng nhau ăn cơm."
Dứt lời không để đối phương kịp từ chối, liền gọi điện kêu thư ký đặt bàn.
Cùng lúc ở một nơi khác, Ân Thịnh hiện tại không còn chút tâm tư nghĩ đến chuyện ăn cơm tối nữa rồi.
Y mơ hồ có thể nghe thấy tiếng Ngân kêu meo meo không dứt, nhưng là thanh âm kia dần nhỏ đi. Ân Thịnh biết có chuyện không hay, chính mình đã đánh giá quá thấp thực lực của đám này, vốn cho rằng bọn chúng chỉ là một lũ quỷ không chút bản lãnh, bất quá nhìn tình huống trước mắt xem ra...
Vài con thôi còn có thể đối phó, một đoàn như thế này muốn ra tay cũng không phải chuyện dễ dàng gì. Bản thân nếu phòng ngự một phía, phía còn lại chắc chắn sẽ không ổn...
Dứt khoát gọi điện cho Nhạc Chương, bảo cậu ta đến giúp một tay, ít nhất ở thời điềm này kết giới của y vẫn còn chịu đựng được −−−−
Nhưng là vừa mới móc điện thoại ra, Tư Đồ lại nhanh hơn một bước gọi tới trước.
"Thịnh? Thịnh?!"
Tư Đồ đứng dưới lầu liên tục kêu, chỉ nghe bên trong điện thoại không ngừng phát ra tạp âm xè xè...
"Anh...Ở đâu..."
Lờ mờ nghe được thanh âm của Ân Thịnh, bất quá cũng chỉ nghe được vài từ: "Thịnh? Cậu đang ở đâu? Tôi đang đứng dưới nhà đây, thang máy không biết có phải bị trục trặc gì rồi hay không, nhấn nút hoài mà không thấy phản ứng."
Ân Thịnh đứt quãng nghe thấy Tư Đồ nói chuyện, biết hắn ở dưới lầu, trong lòng không khỏi lo lắng.
"Đừng...Thang máy..."
"Hả?" Tư Đồ một bên cố áp tai vào điện thoại, một bên dồn sức nhấn nút thang máy: "Cậu nói cái gì?"
Con số màu đỏ trên cửa thang máy rốt cục cũng chịu dịch chuyển.
Tư Đồ ngẩng đầu nhìn con số dần xuống đến lầu một, lại nói vào điện thoại: "Thang máy ổn rồi, cậu đang ở nhà sao?"
Ân Thịnh nghe xong lập tức quay sang rống to: "Không được vào thang máy!"
Câu nói này của y ngược lại truyền tới rất rõ ràng, Tư Đồ sững sờ, chỉ là thang máy lúc này đã đến nơi.
Đinh một tiếng, cửa đã mở ra rồi.
"!"
Tư Đồ nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, tâm can liền chấn động không thốt lên thành lời, hai mắt trợn to kinh hãi −−−− trong thang máy là ba xác chết đang nằm dàn hàng với nhau!
Lời tác giả: Nơi nào có Ân Thịnh, nơi đó có người chết (......) Vĩnh viễn không trốn thoát cái sự hồi hộp lẫn kịch tính dữ dội này đâu, này là vòng lặp rồi a!
"Tiên sinh..." Nhân viên chuyển phát nhanh cố nén cơn thịnh nộ, khóe miệng co quắp mỉm cười nói: "Bưu phẩm chuyển phát nhanh của ngài, xin mời ký nhận."
Ân Thịnh không cần nghĩ cũng biết đây là chuyện tốt do người nào làm ra, y đưa tay ôm lấy Ngân, nhưng mèo Ba Tư chỉ "Meo!" lên một tiếng, nhanh chân nhảy xuống sàn nhào vào trong nhà không thèm đếm xỉa tới y. Ân Thịnh cầm bút ký tên vào đơn hàng, dùng ánh mắt áy náy hướng nhân viên chuyển phát nhanh cười cười. Đối phương tựa hồ lập tức thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận thu lấy biên lai rồi co chân hướng thang máy rời đi.
Trước khi Ân Thịnh đóng cửa, vô tình liếc mắt ra hành lang phía trước, nơi đó xuất hiện một cái bóng đen, lúc nhân viên chuyển phát nhanh hối hả đi ngang qua, nó cũng không chút động đậy, cứ như vậy lẳng lặng mà đứng ở góc tường.
"Meo!"
Ngân bên trong nhà kêu lên một tiếng, Ân Thịnh liền đóng cửa lại quay đầu nhìn nó: "Tao đi lấy cho mày lon cá hộp, đợi chút nhé."
Mèo Ba Tư phe phẩy cái đuôi, đồng tử khẽ co giãn, phảng phất rốt cục cũng hài lòng.
Đợi cho đến khi Ân Thịnh khui lon đồ hộp cho Ngân xong xuôi. Y một mình tiến vào phòng khách ngồi xuống ghế dựa, mở ti vi xem bảng tin thời sự buổi sáng được phát sóng trực tiếp trên màn hình.
Tai nạn giao thông tại ngã tư đường chính thức trở thành tin đầu đề, thêm vào chuyện tất cả tài xế đều có chung một lời khai, đem hết thảy câu chuyện đùn đẩy sang phương hướng quỷ dị, có lẽ toàn bộ cư dân thành phố A đang rất tò mò lẫn hiếu kỳ về vụ án này. Không biết cảnh cục hiện tại có phải hay không biến thành một mớ hỗn loạn.
Ân Thịnh nhìn điện thoại di động, muốn gọi cho người kia nhưng rồi lại do dự. Y vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo sau cơn say khướt tối hôm qua, bản thân luôn cảm thấy có chút không chân thật. Ánh mắt dời sang hộp socola đặt trên bàn trà, kế bên còn có đóa hồng đỏ thẫm. Bất chợt khuôn mặt cười vô cùng đắc ý của Tư Đồ xông vào đầu óc, khiến người ta vừa thẹn thùng vừa tức giận, thật sự khiến y không còn biện pháp nào.
Quên đi...Chờ cảnh cục chủ động liên hệ cho mình rồi hẵng nói tiếp. Ân Thịnh nghĩ thầm, liền bắt đầu chuyển kênh, chuyển tới chuyển lui, nếu không phải là chương trình tạp kỹ thì cũng là mấy bộ phim truyền hình tẻ nhạt chiếu đi chiếu lại cả trăm lần.
Bất quá ngồi một hồi lại thẳng đến chạng vạng, mắt thấy đến giờ cảnh cục tan tầm nhưng y như cũ chẳng nhận được cuộc gọi nào. Ân Thịnh cảm thấy thập phần kỳ quái, cầm di động lên nhìn qua, vẫn là chế độ trong nhà.
Điện thoại không có bị hư a...
Ong −−−−
Đang lúc mãi nghĩ ngợi điện thoại lại đột nhiên rung nhẹ, Ân Thịnh mở màn hình lên nhìn −−−− là tin nhắn do Giải Ứng Tông gửi đến.
Tại sao lại gửi tin nhắn riêng cho mình? Ân Thịnh cảm thấy khó hiểu lạ thường, đưa tay nhấn nút đọc, một đoạn tin nhắn ngắn gọn xúc tích hiện lên.
"Đến văn phòng làm việc của tôi một chuyến, địa chỉ tại XXXX"
Ân Thịnh nhận ra địa chỉ này, cách chỗ ở của y không xa lắm. Ngẫm nghĩ một lúc, Giải Ứng Tông nếu không tìm đến Tư Đồ vậy chắc là anh ta có chuyện gì khác cần nói, nhìn đồng hồ, y đứng dậy cầm áo khoác rồi tiến đến mở cửa.
Liếc mắt ra hành lang, cái bóng hình màu đen kia vẫn lặng yên đứng phía góc tường không chút dịch chuyển. Bước chân y bỗng khựng lại giây lát, rồi lại chậm rãi tiếp tục, bởi vì cái bóng đứng sát bên thang máy, vậy nên nếu muốn vào trong thang máy thì bắt buộc phải đi qua nó. Thời điểm đến gần kề bóng đen, Ân Thịnh liền khẽ đưa mắt quét ngang thân nó một cái.
"..."
Bóng đen không gây ra bất cứ tiếng động nào, phảng phất không nhận thấy sự hiện diện của Ân Thịnh.
Ân Thịnh thấy nó chẳng chút động tĩnh liền mạnh dạn sải bước, tiến tới nhấn nút thang máy.
Con số màu đỏ dần đi lên, Ân Thịnh nhìn cửa thang máy màu bạc, hình ảnh phía sau lưng toàn bộ phản chiếu lên đó, bóng đen lúc này chậm rãi ngẩng đầu.
Ngón tay y theo bản năng rút ra bùa chú, cảnh giác nhìn bóng hình phản xạ trên cửa thang máy, bất quá nó chỉ đơn giản liếc mắt nhìn y, xong lại lập tức cúi đầu.
"?" Ân Thịnh hơi nhíu mày, thang máy rốt cục cũng lên đến nơi, hai bên cửa thang mở ra.
Một đoàn bóng đen chen chúc trong thang máy, chừa lại duy nhật một khoảng trống vừa đủ cho y bước vào.
Ân Thịnh lặng người, nhất thời không kịp phản ứng, đoàn bóng đen trong thang máy nháy mắt đều ngẩng đầu lên, những khuôn mặt không có ngũ quan đồng loạt hướng về phía y.
Ân Thịnh cảnh giác lùi ra sau, lúc này đoàn bóng đen kia đột nhiên bật lên tiếng cười khanh khách quỷ dị.
"Khà khà khà..."
Thanh âm đồng đều có quy luật, phảng phất như vang vọng từ nơi sâu thẳm nhất địa ngục. Da đầu Ân Thịnh tê rần, loạng choạng ngả người về sau, dư quang liếc thấy bóng đen nơi góc tường kia cũng dần dịch đến gần mình.
Lẽ nào cái bóng này nãy giờ là giám sát mình! Ân Thịnh phát giác, rất nhanh liền xoay người, cũng không quên ném về phía trước một tấm bùa Ân Thiên Quân, sau đó hướng nhà mình mà chạy.
Trong nhà, Ngân nôn nóng kêu meo meo liên hồi, móng vuốt bắt đầu cào cấu lung tung lên cửa chính.
Ân Thịnh cũng cảm giác được một đoàn bóng đen đang dần áp tới sau lưng, y một bên lẩm nhẩm thần chú một bên nhanh tay mò mẫm chìa khóa trên người, chằng thể ngờ ngay thời điểm mấu chốt lại khăng khăng tìm không ra chìa khóa −−−− lúc nãy rời khỏi nhà quên mang theo mất rồi!
Hình ảnh tay không rời khỏi nhà vừa xẹt qua, y lập tức thấp người né tránh sang hướng khác −−−− bóng đen ở đằng sau bất chợt nhào tới cũng vì thế mà vồ hụt con mồi.
Ân Thịnh dán chặt lưng vào vách tường nơi hành lang, dưới ánh đèn chân không trắng bệt y nhìn thấy rõ mồn một từng cái bóng đen nghiêng cổ nhoái đầu về phía mình. Tuy bản thân đã trải qua không ít trận chiến, nhưng hiện tại sống lưng vẫn như cũ rét buốt từng cơn.
−−−−Bị một đám vật như vậy đồng loạt nhìn, dù có là người kinh nghiệm đến mấy cũng sẽ không ngăn được mồ hôi lạnh thi nhau tuôn trào!
Ong −−−− ong −−−−
Điện thoại để trong túi bất chợt rung lên, Ân Thịnh vội ném hai tấm bùa chú xuống dưới đất ngay sát chân, tạm thời dựng nên kết giới, sau đó lập tức nhấn nút nhận cuộc gọi.
"Alo?"
Đầu dây bên kia là giọng nói tràn đầy từ tính cùng lịch sự của Giải Ứng Tông, chỉ cần nghe thấy thanh âm liền có thể tưởng tượng ra nam nhân này tinh anh chín chắn đến nhường nào.
"Có chuyện gì?" Ân Thịnh vô cùng điềm tĩnh lên tiếng, như thể hiện tại không phải bị vây trước cửa nhà, mà là đang nằm chễm chệ trên ghế sofa xem ti vi.
"Sao còn chưa tới?" Giải Ứng Tông nói: "Bắt xe đến đây cũng không tốn quá nhiều thời gian có phải không?"
"Hiện tại, cho dù là bắt xe thì trong vòng năm phút nữa tôi cũng không thể tới." Ân Thịnh nhìn đoàn bóng đen trước mặt không ngừng tấn công kết giới, sắc đen u tối dần che khuất tầm mắt y.
Giải Ứng Tông: "Vì có chút chuyện...Gấp...Cậu...Mau...Alo?"
Tín hiệu bỗng yếu đi, Ân Thịnh nhấc điện thoại ra khỏi tai giơ lên nhìn, chỉ còn lại một nấc sóng. Những cái bóng này trên thân mang nhiễu tính quá lớn...
Ân Thịnh: "Tín hiệu không được tốt, nếu như có thể ra ngoài sẽ liên lạc lại với anh sau."
"Vậy là có ý gì?" Giải Ứng Tông chẳng hiểu đầu đuôi, nhưng là bản thân vừa định mở miệng nói tiếp thì phía bên kia đã không chút khách khí dập máy trước.
"Sao rồi?" Chất giọng ôn hòa từ đâu vang lên, Giải Ứng Tông quay đầu, ở ghế sofa đối diện bàn làm việc, Khâu Lạc đang ngồi đó nhìn anh.
Tay cậu cầm ly cà phê do thư ký của anh pha cho, bộ dạng mất tự nhiên cùng không quen. Cặp sách chỉnh tề đeo trên vai, dáng vẻ chân thật thật khiến người ta không nhịn được muốn trêu chọc vài phen.
"Hình như là tạm thời không có thời gian rảnh rỗi." Giải Ứng Tông nhún vai, cất điện thoại vào rồi nhìn Khâu Lạc: "Tại sao cậu không tự đi tìm bọn họ?"
"Tại vì...Hôm nay cảnh cục thoạt nhìn có vẻ rất bận rộn." Khâu Lạc nói: "Không nên quấy rầy bọn họ làm chuyện chính đáng."
"Chuyện của cậu cũng xem là chuyện chính đáng rồi còn gì." Giải Ứng Tông gõ gõ phần tư liệu trên tay: "Tìm thấy ở đâu?"
"Không phải là tìm." Khâu Lạc lắc đầu: "Này là ngẫu nhiên thôi, trường học của tôi có một bạn học khoa luật từng nghe qua người này thuyết giáo, còn là ở một nơi rất kín đáo."
Khâu Lạc nói: "Không phải trước đây anh từng nói qua chuyện của người này sao, vậy nên tôi mới thử một lần đi cùng bạn học kia."
Bàn làm việc của Giải Ứng Tông bày vài tấm ảnh chụp lén cùng một cây bút ghi âm.
Trong ảnh là nam nhân đeo kính râm, đang ngồi trên bục giảng ở một nơi cũ nát say sưa nói cái gì, phía dưới người nghe đông nghẹt, còn có vẻ rất chăm chú.
Giải Ứng Tông nghe thấy lời Khâu Lạc, không vui nhíu mày: "Cậu làm như vậy rất nguy hiểm, cậu biết hắn là ai không?"
"Chỉ biết đã từng ngồi tù." Khâu Lạc gật đầu: "Chính hắn cũng nói."
"Chính hắn cũng nói?" Giải Ứng Tông hơi kinh ngạc, anh không nghĩ tới nam nhân này lại tự lật tẩy bàn thân...Thế nhưng nếu nghĩ kỹ, tự mình thành thực nói ra tất cả, ngược lại càng dễ dàng mê hoặc người khác, tranh thủ lấy niềm tin từ họ.
Hắn ta cùng Kim Đại Chung đến cuối cùng là đang âm mưu điều gì? Giải Ứng Tông sờ sờ cằm: "Nếu hôm nay Ân Thịnh không rảnh, vậy đành đợi đến ngày mai thôi."
Khâu Lạc "Ân" một tiếng, nghiêm túc nâng ly cà phê lên ra sức nốc xuống, sau đó liền đứng dậy.
"Vậy tôi đi trước."
"Đợi đã." Giải Ứng Tông nhìn cậu, suy nghĩ một chút: "Cậu đã đem manh mối tới, tôi thay Tư Đồ cảm ơn cậu. Buổi tối cùng nhau ăn cơm."
Dứt lời không để đối phương kịp từ chối, liền gọi điện kêu thư ký đặt bàn.
Cùng lúc ở một nơi khác, Ân Thịnh hiện tại không còn chút tâm tư nghĩ đến chuyện ăn cơm tối nữa rồi.
Y mơ hồ có thể nghe thấy tiếng Ngân kêu meo meo không dứt, nhưng là thanh âm kia dần nhỏ đi. Ân Thịnh biết có chuyện không hay, chính mình đã đánh giá quá thấp thực lực của đám này, vốn cho rằng bọn chúng chỉ là một lũ quỷ không chút bản lãnh, bất quá nhìn tình huống trước mắt xem ra...
Vài con thôi còn có thể đối phó, một đoàn như thế này muốn ra tay cũng không phải chuyện dễ dàng gì. Bản thân nếu phòng ngự một phía, phía còn lại chắc chắn sẽ không ổn...
Dứt khoát gọi điện cho Nhạc Chương, bảo cậu ta đến giúp một tay, ít nhất ở thời điềm này kết giới của y vẫn còn chịu đựng được −−−−
Nhưng là vừa mới móc điện thoại ra, Tư Đồ lại nhanh hơn một bước gọi tới trước.
"Thịnh? Thịnh?!"
Tư Đồ đứng dưới lầu liên tục kêu, chỉ nghe bên trong điện thoại không ngừng phát ra tạp âm xè xè...
"Anh...Ở đâu..."
Lờ mờ nghe được thanh âm của Ân Thịnh, bất quá cũng chỉ nghe được vài từ: "Thịnh? Cậu đang ở đâu? Tôi đang đứng dưới nhà đây, thang máy không biết có phải bị trục trặc gì rồi hay không, nhấn nút hoài mà không thấy phản ứng."
Ân Thịnh đứt quãng nghe thấy Tư Đồ nói chuyện, biết hắn ở dưới lầu, trong lòng không khỏi lo lắng.
"Đừng...Thang máy..."
"Hả?" Tư Đồ một bên cố áp tai vào điện thoại, một bên dồn sức nhấn nút thang máy: "Cậu nói cái gì?"
Con số màu đỏ trên cửa thang máy rốt cục cũng chịu dịch chuyển.
Tư Đồ ngẩng đầu nhìn con số dần xuống đến lầu một, lại nói vào điện thoại: "Thang máy ổn rồi, cậu đang ở nhà sao?"
Ân Thịnh nghe xong lập tức quay sang rống to: "Không được vào thang máy!"
Câu nói này của y ngược lại truyền tới rất rõ ràng, Tư Đồ sững sờ, chỉ là thang máy lúc này đã đến nơi.
Đinh một tiếng, cửa đã mở ra rồi.
"!"
Tư Đồ nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, tâm can liền chấn động không thốt lên thành lời, hai mắt trợn to kinh hãi −−−− trong thang máy là ba xác chết đang nằm dàn hàng với nhau!
Lời tác giả: Nơi nào có Ân Thịnh, nơi đó có người chết (......) Vĩnh viễn không trốn thoát cái sự hồi hộp lẫn kịch tính dữ dội này đâu, này là vòng lặp rồi a!