Chương 1
01.
Lúc bạn thân Giang Ngưng của tôi ra ngoài chợ đêm đi dạo, tình cờ gặp phải một vụ án gi.ết người.
Theo lời cô ấy kể, khi ấy chợ đêm vô cùng náo nhiệt, khắp nơi tấp nập người qua lại, không khí khá tốt.
Đột nhiên, một cô gái cả người dính đầy m.áu lao ra khỏi đám đông khiến những người qua đường sợ hãi lùi lại.
"Lúc cô ấy mở miệng kêu cứu, tớ thấy lưỡi cô ấy đã bị cắt mất..."
Sau đó cô gái ngã gục xuống đất, tắt thở.
Mãi cho đến khi người nọ nằm im bất động, Giang Ngưng qua xem mới phát hiện, trên người đối phương hoàn toàn trần trụi, chỉ vì vết thương quá nhiều, m.áu tuôn xối xả che kín cả màu da.
Điều kinh tởm nhất chính là, trên mông cô ấy còn bị khắc một dòng chữ "bitch".
Vì thế Giang Ngưng - đứa trẻ xui xẻo, cả đêm đều mơ thấy ác mộng.
Ngày hôm sau, tinh thần vừa mới khá lên một chút lại đọc được một tin tức trên mạng.
Có người tra được cô gái kia là học sinh của một trường trung học dạy nghề, ngày thường không mấy an phận.
Tuổi còn trẻ đã kết giao bạn trai, mỗi ngày còn trang điểm lòe loẹt, ăn mặc hở hang.
Giang Ngưng nổi giận, viết bình luận đáp trả:
[Em ấy mới có mười mấy tuổi! Dẫu có ăn mặc thế nào cũng không nên bị gi.ết!]
Kết quả, cô ấy bị đám đông bu vào chế nhạo.
[Aiyo, đã là lúc nào rồi còn cố đấm ăn xôi thế? Đừng có tranh cãi với chúng tôi, có giỏi thì mắng hung thủ ấy.]
[Vì để bảo vệ quyền lợi của các cô, tôi ủng hộ cô nên ăn mặc mát mẻ chút rồi ra ngoài mà ưỡn ẹo.]
Sau đó, còn cố tình gửi hình một bộ quần áo thiếu vải.
Lần này chọc phải mấy kẻ biến thái.
Chẳng mấy chốc, bên dưới phần bình luận đã xuất hiện thật nhiều hình ảnh khó coi về trang phục.
[+1, chúng tôi có thể gây quỹ để cô mua quần áo.]
[Cô có dám dùng mạng sống của mình để bảo vệ quyền tự do ăn mặc không?]
[.....]
Thậm chí còn có người đăng tải một bức ảnh chụp của cô ấy tại hiện trường, lúc Giang Ngưng đang đắp mảnh quần áo che cho nạn nhân.
[Cô phải cẩn thận nha, đừng để bị hung thủ theo dõi.]
02.
Giang Ngưng gần như suy sụp trước làn sóng bạo lực trực tuyến không thể giải thích nổi này.
Cô ấy lập tức xóa hết ảnh trên ứng dụng mạng xã hội, đến nhà tôi khóc nhè.
"Bọn họ có còn là người không? Nhìn như vậy mà còn hưng phấn được..."
Tôi đang nghịch máy tính, ngẩng đầu nhìn cô ấy một cái.
Thật không biết phải an ủi thế nào...không thì tìm việc gì đó cho Giang Ngưng làm vậy.
"Tớ đói quá, muốn ăn mỳ."
Giang Ngưng: "Ồ."
Sau đó cô ấy đi nấu thật.
Những bức ảnh chụp tại hiện trường mà tôi đang xem đều là những tấm chưa bị nền tảng xét duyệt kiểm soát.
Trên người cô gái chằng chịt vết thương, đều do tác động cơ học, đặc biệt tập trung ở phần thân trên, hầu hết là vết thương do bị bạo hành.
Tình trạng nửa thân dưới khá hơn chút, không có dấu vết bị trói buộc.
Nguyên nhân cái ch.ết... nhìn m.áu chảy đầy đất, không khó để xác định, nạn nhân vì mất m.áu quá nhiều nên t.ử v.ong.
Hung thủ tại sao chỉ trói tay chứ không trói chân? Cố tình để nạn nhân chạy?
"Có khả năng không phải cô ấy tự mình trốn thoát..." Tôi lẩm bẩm.
Giang Ngưng sụt sịt quay lại: "A?"
"Mấy vết rạch chỗ tĩnh mạch còn khá mới, có vẻ ai đó cố tình cắt ra khiến m.áu chảy không ngừng, sau đó thả cho cô ấy chạy thoát..."
Tay Giang Ngưng run rẩy: "A??"
Tôi nhếch khóe môi: "Đây có thể là hiện trường vứt x.ác, chẳng qua phương pháp mà hắn chọn lại khá đặc biệt."
Đúng là thiên tài nha, dùng phương pháp này chẳng những kéo dài được quá trình gây án, mà còn đạt được khoái cảm của gi.ết người.
Nạn nhân nghĩ mình có thể trốn thoát.
Tuy nhiên, ở trạng thái mất m.áu không ngừng như vậy, chắc chắn sẽ mất mạng.
Chứng kiến quá trình con mồi đi từ hy vọng đến tuyệt vọng càng làm tăng thêm cảm giác thỏa mãn của hung thủ.
Hắn thật biết cách làm hài lòng chính mình.
Giang Ngưng nấu xong mỳ mang đến: "Vậy phía cảnh sát Tiết có thể bắt được hung thủ không?"
Cảnh sát Tiết chính là anh trai tôi, Tiết Thương Tùng.
"Đại ca" của phòng công nghệ hình sự văn phòng thành phố, cũng là kỹ thuật viên điều tra dấu vết chính trong vụ án lần này.
"Đối với họ mà nói, đây có thể là một trận đấu khó khăn, ác liệt đấy."
Loại hung thủ dạng này quá mức tự tin.
Những người khác sau khi gây án đều bí mật vứt x.ác, duy chỉ có hắn lại gióng trống khua chiêng.
Chứng tỏ hắn bị ám ảnh bởi các cơ quan thực thi pháp luật, chắc chắn sẽ thiết lập nhiều cách thức khác để trêu chọc cảnh sát.
Nói trắng ra, cảnh sát thậm chí còn trở thành một phần trong trò chơi của hắn.
Giang Ngưng lại bắt đầu khóc: "Loại người này..."
Tôi đưa tay xoa đầu cô ấy: "Ấy, đừng khóc, nhất định sẽ bắt được hắn."
03.
Sau khi Giang Ngưng ngủ say, tôi thức cả đêm để thiết kế một phần mềm virus.
Dùng hình ảnh nạn nhân làm mồi nhử.
[Bộ sưu tập riêng tư! X.ác ch.ết khỏa thân ở chợ đêm có độ phân giải cao, hình ảnh không bị kiểm duyệt!]
Sau đó, tôi đặt một địa chỉ IP trên các web đen.
Chờ đợi cá cắn câu.
Ừm, còn nữa...
Tôi mở điện thoại của Giang ngưng, tìm mấy kẻ đã mắng cô ấy.
Tiếp đến, thiết lập một địa chỉ IP mới, tạo một nhóm mời tất cả những tên đó vào.
Trong nhóm.
[?]
[Nhóm gì đây?]
Tôi: [Tôi có ảnh chụp độ phân giải cao, chưa qua kiểm duyệt ở hiện trường, chụp từ nhiều góc độ, có ai muốn không?]
[Muốn!]
[Gửi đi!]
[Trưởng nhóm xứng đáng được lập Thái Miếu!]
Tôi đăng liên kết chứa virus ban nãy lên.
Người đứng đắn liệu sẽ nhấp chuột vào đường l.ink sao?
Rõ ràng, trong nhóm này chẳng có tên nào đứng đắn.
Đợi hơn nửa giờ, không thấy ai lên tiếng.
Cả nhóm đều bị di.ệt.
Đúng là một lũ ngốc.
04.
Có câu nói thế này: Tội phạm là những người lập án giỏi nhất.
Tôi không phải tội phạm, có điều từ nhỏ đã được chẩn đoán thiếu khả năng đồng cảm, rất có thể sẽ phát triển thành nhân cách phản xã hội.
Nhưng tôi biết cách bắt chước hành động của người bình thường.
Thực ra, nói tôi thiếu sự đồng cảm cũng không chính xác.
Chẳng hạn, tôi rất dễ đồng cảm với những loại người biến thái giống mình.
Tôi biết, hắn coi bản thân thành thần.
Thấy nhiều người chỉ trích nạn nhân như vậy, hắn tự động lý giải nó thành lời khen ngợi bản thân.
Có thể tưởng tượng, hắn vui sướng, hưng phấn, thỏa mãn thế nào.
Thành thật mà nói, kiểu biến thái này khiến người ta cực kỳ muốn tấn công, chà đạp.
Mang theo tâm trạng chờ mong, ngóng đợi, tôi dần chìm vào giấc ngủ.
05.
Ngày hôm sau, tôi ra ngoài đi dạo.
Đến cổng khu dân cư, vô tình gặp được dì Trương.
Dì ấy vội vàng gọi tôi lại: "Sao cháu lại mặc váy?"
Tôi mỉm cười, nói: "Vâng, làm sao ạ?"
Dì Trương ngập ngừng một hồi: "Dạo này không an toàn..."
"Nào có khoa trương đến thế, mặc váy thì sao đâu chứ."
Dì Trương thở dài: "Lớp trẻ bọn cháu đừng có coi nhẹ chuyện này."
Sau đó, dì ấy đánh giá tôi từ trên xuống dưới: "Nhưng váy đẹp thế này, không được mặc cũng phí quá."
Dì ấy dặn tôi chỉ nên đi quanh khu vực gần đó, đừng đi xa quá.
"Đặc biệt đừng đến phố An Bình!"
Phố An Bình chính là nơi xảy ra vụ án đêm đó.
Tôi cười nói: "Vâng."
06.
Xin lỗi dì Trương, tôi đã nói dối.
Ra khỏi khu dân cư, tôi lái xe tới thẳng phố An Bình.
Giang Ngưng nói tối hôm đó cô ấy muốn đi dạo, chụp mấy bức ảnh cho tôi xem. Chợ đêm rất đẹp, cũng náo nhiệt, đông người qua lại.
Nhưng ban ngày đến nơi chỉ thấy khung cảnh tan tác, tiêu điều.
Đặc biệt, xung quanh không còn thấy bóng dáng cô gái nào, cho dù là một hai người đi ngang qua cũng thật vội vàng.
Tôi là người duy nhất mặc váy đứng ở đây.
Nhìn xem, thế giới này mà không có con gái, thật sự không ổn đâu.
"Tiết Huỳnh!"
Vừa quay đầu lại đã thấy anh tôi - Tiết Thương Tùng vội vàng chạy tới, bộ dạng kia nom rất tức giận.
Tôi: "....Anh, trông anh thảm quá."
Trong mắt Tiết Thương Tùng hằn rõ từng tia má.u vì làm việc quá sức. Có lẽ sau khi tan làm còn phải đến hiện trường truy tìm dấu vết.
Nhìn dáng vẻ phẫn nộ kia của anh, chắc chắn tiến độ điều tra không mấy lý tưởng.
Anh lao tới, đánh giá chiếc váy ngắn của tôi: "Em đừng có nghĩ dùng cách này để dụ hung thủ ra ngoài, em không phải mẫu người hắn thích! Mau về nhà đi!"
Ồ, vậy ra thực sự là án gi.ết người hàng loạt.
Bởi vì chỉ những kẻ gi.ết người hàng loạt mới có sở thích cụ thể, cảnh sát sẽ dựa vào yếu tố này để phân tích.
Tôi hất tay anh mình ra: "Em không đến để dụ cá, em đến mua trà sữa."
"Mua cái rắm, nhanh cút xéo khỏi đây..."
"Anh đi mua cho em, uống xong em sẽ đi."
Anh tôi nghĩ nghĩ, cuối cùng mới đồng ý.
Bởi vì, thoạt nhìn bộ dạng của anh lúc này cũng gần như kiệt sức, cần nghỉ ngơi chốc lát.
07.
Chúng tôi tìm được một tiệm trà sữa, vừa ngồi xuống, tôi đã buông ngay một câu.
"Hung thủ có thể ở gần đây."
Anh tôi sững sờ.
Tôi quay lại nhìn đường phố: "Cảnh quan tiêu điều, vắng vẻ thế này cũng là thành quả của hắn. Nhìn chủ tiệm mặt ủ mày chê, buôn bán ế ẩm, còn có mấy cảnh sát giống như anh cứ vội vội vàng vàng điều tra tìm kiếm...rất có khả năng hắn sẽ quay lại chiêm ngưỡng."
Anh tôi nghe được mấy lời khách sáo, dứt khoát im lặng.
Nhưng không thể khâu miệng tôi lại.
"Em cảm thấy chắc hẳn hắn còn rất trẻ, thể lực sung mãn." Nói xong, tôi liếc nhìn thoáng qua sắc mặt của anh mình.
Anh tôi lắc đầu: "Em đừng có đoán mò nữa, anh không thể tiết lộ chi tiết vụ án được."
Tôi cười.
"Còn rất trẻ" là tôi chém bừa, bởi vì muốn khống chế một cô gái, không bắt buộc phải là người trẻ tuổi.
Nhưng nhìn vào vẻ mặt của anh tôi, có vẻ hung thủ không còn trẻ nữa.
Xét đến việc hắn là một kẻ gi.ết người hàng loạt, khoảng thời gian gây án có lẽ rất dài.
Cho nên, cảnh sát mới có thể xác định tuổi tác.
"Đối phương hẳn phải có kiến thức y khoa và kinh nghiệm xử lý vấn đề kha khá...thậm chí có thể đã từng ngồi tù vì những lý do khác."
"Hắn rất tự tin có thể xóa sạch dấu vết hiện trường, cùng các anh chơi trò đuổi bắt."
Anh tôi nói:"Hung thủ cũng không tự tin đến vậy. Từ cách hắn cắt lưỡi nạn nhân đã có thể thấy được..." Đột nhiên nhận ra mình bị gài bẫy, anh lại im lặng không nói tiếp.
Lúc này, trà sữa cũng được mang đến, anh đưa trà sữa cho tôi: "Mau uống đi! Bớt hỏi lại!"
"Ồ"
Dù sao tôi cũng đã nghe được điều mà mình muốn biết.
08.
Sau khi về nhà, Giang Ngưng xuống tầng đưa cơm cho tôi.
Nghe tin tôi đến gặp anh trai, nên hỏi thăm luôn diễn biến vụ án.
Tôi nói:"Rất khó."
Đánh giá từ vẻ mặt của anh trai cũng chứng minh những gì tôi nói là đúng, họ đã sớm tra ra được.
Thậm chí còn so sánh với mấy vụ án cũ, xác định một số nghi phạm.
Nhưng hung thủ chắc chắn là cao thủ trong việc dọn dẹp dấu vết hiện trường. Nếu trò chơi đã bắt đầu, vậy chứng minh hắn sẽ không dễ lưu lại manh mối.
Chưa kể, đối phương còn rất quen thuộc với các quy trình làm việc của cảnh sát.
Đám người phía anh tôi, quá bị động.
Giang Ngưng lại rất lạc quan: "Tớ tin cảnh sát Tiết."
Tôi cười cười: "Tớ cũng thế. Sớm muộn gì cũng bắt được thôi. Nhân tiện, gần đây tớ có một số chuyện cần giải quyết, cậu mang cơm giúp nhé."
Giang Ngưng: "Được..."
09.
Tôi đặt mục tiêu vào một nơi rất thích hợp---Diễn đàn dành cho những người đam mê trinh thám suy luận.
Nếu là án gi.ết người hàng loạt, hung thủ lại có biểu hiện như vậy, chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của những người yêu thích trinh thám.
Tôi tìm đặc điểm của nạn nhân để làm từ khóa, quả nhiên đã tìm thấy.
Có người phát hiện vụ án này rất giống mười năm trước.
Người nọ đăng tải nói đã theo dõi vụ án từ lâu, tiết lộ nhiều tình tiết.
Ví dụ, kẻ s.át nhân sẽ nhắm tới những cô gái trẻ.
Hắn có những sở thích cụ thể. Một số nạn nhân trước đó là học sinh, tóc đen dài, vóc dáng thấp bé, vẻ ngoài hơi trẻ con, tính cách khá "nổi loạn".
Sau khi bắt được nạn nhân, hắn sẽ giam giữ và tra tấn đối tượng trong khoảng 7 ngày.
Nhìn những vết thương xen kẽ lốm đốm như bàn cờ do những sợi dây thép mỏng gây ra, khiến da thịt nạn nhân bị rách toạc khi họ vùng vẫy.
Hung thủ chắc chắn có kiến thức về y khoa.
Bởi vì hắn còn cắt lưỡi nạn nhân, chuẩn xác đến từng tĩnh mạch, thậm chí còn cho nạn nhân uống một liều nhỏ thuốc giảm đau.
Phương pháp vứt x.ác độc đáo này rất khó thực hiện.
Đối phương phải tính toán cẩn thận để nạn nhân ch.ết ngay tại nơi hắn muốn.
Cho nên, loại trừ khả năng mô phỏng bắt chước gây án.
[Lần trước có ba người ch.ết, tần suất là sáu tháng đến một năm một lần.]
[Hơn nữa, nơi gây án không cố định, ba nạn nhân trước đó được tìm thấy lần lượt ở thành phố T, thành phố Q và thành phố J.]
[Có vẻ hung thủ lựa chọn mục tiêu ngẫu nhiên ở các thành phố, vì vậy càng khó phát hiện.]
[Sau mười năm, hắn lại bắt đầu phạm tội...]
Tôi hơi suy nghĩ.
Mười năm à...
Những kẻ gi.ết người hàng loạt như vậy chủ yếu đều không có năng lực kìm chế, sao có thể nhẫn nhịn suốt mười năm.
10.
Trong nháy mắt, tôi có một cảm giác mãnh liệt.
Hung thủ rất có thể đang xem bài viết này.
Hắn quan sát sự chú ý và phân tích của người khác, đồng thời cho rằng họ yêu thích mình.
Hắn cũng giống như tôi, đang chăm chú nhìn vào màn hình.
Lúc bạn thân Giang Ngưng của tôi ra ngoài chợ đêm đi dạo, tình cờ gặp phải một vụ án gi.ết người.
Theo lời cô ấy kể, khi ấy chợ đêm vô cùng náo nhiệt, khắp nơi tấp nập người qua lại, không khí khá tốt.
Đột nhiên, một cô gái cả người dính đầy m.áu lao ra khỏi đám đông khiến những người qua đường sợ hãi lùi lại.
"Lúc cô ấy mở miệng kêu cứu, tớ thấy lưỡi cô ấy đã bị cắt mất..."
Sau đó cô gái ngã gục xuống đất, tắt thở.
Mãi cho đến khi người nọ nằm im bất động, Giang Ngưng qua xem mới phát hiện, trên người đối phương hoàn toàn trần trụi, chỉ vì vết thương quá nhiều, m.áu tuôn xối xả che kín cả màu da.
Điều kinh tởm nhất chính là, trên mông cô ấy còn bị khắc một dòng chữ "bitch".
Vì thế Giang Ngưng - đứa trẻ xui xẻo, cả đêm đều mơ thấy ác mộng.
Ngày hôm sau, tinh thần vừa mới khá lên một chút lại đọc được một tin tức trên mạng.
Có người tra được cô gái kia là học sinh của một trường trung học dạy nghề, ngày thường không mấy an phận.
Tuổi còn trẻ đã kết giao bạn trai, mỗi ngày còn trang điểm lòe loẹt, ăn mặc hở hang.
Giang Ngưng nổi giận, viết bình luận đáp trả:
[Em ấy mới có mười mấy tuổi! Dẫu có ăn mặc thế nào cũng không nên bị gi.ết!]
Kết quả, cô ấy bị đám đông bu vào chế nhạo.
[Aiyo, đã là lúc nào rồi còn cố đấm ăn xôi thế? Đừng có tranh cãi với chúng tôi, có giỏi thì mắng hung thủ ấy.]
[Vì để bảo vệ quyền lợi của các cô, tôi ủng hộ cô nên ăn mặc mát mẻ chút rồi ra ngoài mà ưỡn ẹo.]
Sau đó, còn cố tình gửi hình một bộ quần áo thiếu vải.
Lần này chọc phải mấy kẻ biến thái.
Chẳng mấy chốc, bên dưới phần bình luận đã xuất hiện thật nhiều hình ảnh khó coi về trang phục.
[+1, chúng tôi có thể gây quỹ để cô mua quần áo.]
[Cô có dám dùng mạng sống của mình để bảo vệ quyền tự do ăn mặc không?]
[.....]
Thậm chí còn có người đăng tải một bức ảnh chụp của cô ấy tại hiện trường, lúc Giang Ngưng đang đắp mảnh quần áo che cho nạn nhân.
[Cô phải cẩn thận nha, đừng để bị hung thủ theo dõi.]
02.
Giang Ngưng gần như suy sụp trước làn sóng bạo lực trực tuyến không thể giải thích nổi này.
Cô ấy lập tức xóa hết ảnh trên ứng dụng mạng xã hội, đến nhà tôi khóc nhè.
"Bọn họ có còn là người không? Nhìn như vậy mà còn hưng phấn được..."
Tôi đang nghịch máy tính, ngẩng đầu nhìn cô ấy một cái.
Thật không biết phải an ủi thế nào...không thì tìm việc gì đó cho Giang Ngưng làm vậy.
"Tớ đói quá, muốn ăn mỳ."
Giang Ngưng: "Ồ."
Sau đó cô ấy đi nấu thật.
Những bức ảnh chụp tại hiện trường mà tôi đang xem đều là những tấm chưa bị nền tảng xét duyệt kiểm soát.
Trên người cô gái chằng chịt vết thương, đều do tác động cơ học, đặc biệt tập trung ở phần thân trên, hầu hết là vết thương do bị bạo hành.
Tình trạng nửa thân dưới khá hơn chút, không có dấu vết bị trói buộc.
Nguyên nhân cái ch.ết... nhìn m.áu chảy đầy đất, không khó để xác định, nạn nhân vì mất m.áu quá nhiều nên t.ử v.ong.
Hung thủ tại sao chỉ trói tay chứ không trói chân? Cố tình để nạn nhân chạy?
"Có khả năng không phải cô ấy tự mình trốn thoát..." Tôi lẩm bẩm.
Giang Ngưng sụt sịt quay lại: "A?"
"Mấy vết rạch chỗ tĩnh mạch còn khá mới, có vẻ ai đó cố tình cắt ra khiến m.áu chảy không ngừng, sau đó thả cho cô ấy chạy thoát..."
Tay Giang Ngưng run rẩy: "A??"
Tôi nhếch khóe môi: "Đây có thể là hiện trường vứt x.ác, chẳng qua phương pháp mà hắn chọn lại khá đặc biệt."
Đúng là thiên tài nha, dùng phương pháp này chẳng những kéo dài được quá trình gây án, mà còn đạt được khoái cảm của gi.ết người.
Nạn nhân nghĩ mình có thể trốn thoát.
Tuy nhiên, ở trạng thái mất m.áu không ngừng như vậy, chắc chắn sẽ mất mạng.
Chứng kiến quá trình con mồi đi từ hy vọng đến tuyệt vọng càng làm tăng thêm cảm giác thỏa mãn của hung thủ.
Hắn thật biết cách làm hài lòng chính mình.
Giang Ngưng nấu xong mỳ mang đến: "Vậy phía cảnh sát Tiết có thể bắt được hung thủ không?"
Cảnh sát Tiết chính là anh trai tôi, Tiết Thương Tùng.
"Đại ca" của phòng công nghệ hình sự văn phòng thành phố, cũng là kỹ thuật viên điều tra dấu vết chính trong vụ án lần này.
"Đối với họ mà nói, đây có thể là một trận đấu khó khăn, ác liệt đấy."
Loại hung thủ dạng này quá mức tự tin.
Những người khác sau khi gây án đều bí mật vứt x.ác, duy chỉ có hắn lại gióng trống khua chiêng.
Chứng tỏ hắn bị ám ảnh bởi các cơ quan thực thi pháp luật, chắc chắn sẽ thiết lập nhiều cách thức khác để trêu chọc cảnh sát.
Nói trắng ra, cảnh sát thậm chí còn trở thành một phần trong trò chơi của hắn.
Giang Ngưng lại bắt đầu khóc: "Loại người này..."
Tôi đưa tay xoa đầu cô ấy: "Ấy, đừng khóc, nhất định sẽ bắt được hắn."
03.
Sau khi Giang Ngưng ngủ say, tôi thức cả đêm để thiết kế một phần mềm virus.
Dùng hình ảnh nạn nhân làm mồi nhử.
[Bộ sưu tập riêng tư! X.ác ch.ết khỏa thân ở chợ đêm có độ phân giải cao, hình ảnh không bị kiểm duyệt!]
Sau đó, tôi đặt một địa chỉ IP trên các web đen.
Chờ đợi cá cắn câu.
Ừm, còn nữa...
Tôi mở điện thoại của Giang ngưng, tìm mấy kẻ đã mắng cô ấy.
Tiếp đến, thiết lập một địa chỉ IP mới, tạo một nhóm mời tất cả những tên đó vào.
Trong nhóm.
[?]
[Nhóm gì đây?]
Tôi: [Tôi có ảnh chụp độ phân giải cao, chưa qua kiểm duyệt ở hiện trường, chụp từ nhiều góc độ, có ai muốn không?]
[Muốn!]
[Gửi đi!]
[Trưởng nhóm xứng đáng được lập Thái Miếu!]
Tôi đăng liên kết chứa virus ban nãy lên.
Người đứng đắn liệu sẽ nhấp chuột vào đường l.ink sao?
Rõ ràng, trong nhóm này chẳng có tên nào đứng đắn.
Đợi hơn nửa giờ, không thấy ai lên tiếng.
Cả nhóm đều bị di.ệt.
Đúng là một lũ ngốc.
04.
Có câu nói thế này: Tội phạm là những người lập án giỏi nhất.
Tôi không phải tội phạm, có điều từ nhỏ đã được chẩn đoán thiếu khả năng đồng cảm, rất có thể sẽ phát triển thành nhân cách phản xã hội.
Nhưng tôi biết cách bắt chước hành động của người bình thường.
Thực ra, nói tôi thiếu sự đồng cảm cũng không chính xác.
Chẳng hạn, tôi rất dễ đồng cảm với những loại người biến thái giống mình.
Tôi biết, hắn coi bản thân thành thần.
Thấy nhiều người chỉ trích nạn nhân như vậy, hắn tự động lý giải nó thành lời khen ngợi bản thân.
Có thể tưởng tượng, hắn vui sướng, hưng phấn, thỏa mãn thế nào.
Thành thật mà nói, kiểu biến thái này khiến người ta cực kỳ muốn tấn công, chà đạp.
Mang theo tâm trạng chờ mong, ngóng đợi, tôi dần chìm vào giấc ngủ.
05.
Ngày hôm sau, tôi ra ngoài đi dạo.
Đến cổng khu dân cư, vô tình gặp được dì Trương.
Dì ấy vội vàng gọi tôi lại: "Sao cháu lại mặc váy?"
Tôi mỉm cười, nói: "Vâng, làm sao ạ?"
Dì Trương ngập ngừng một hồi: "Dạo này không an toàn..."
"Nào có khoa trương đến thế, mặc váy thì sao đâu chứ."
Dì Trương thở dài: "Lớp trẻ bọn cháu đừng có coi nhẹ chuyện này."
Sau đó, dì ấy đánh giá tôi từ trên xuống dưới: "Nhưng váy đẹp thế này, không được mặc cũng phí quá."
Dì ấy dặn tôi chỉ nên đi quanh khu vực gần đó, đừng đi xa quá.
"Đặc biệt đừng đến phố An Bình!"
Phố An Bình chính là nơi xảy ra vụ án đêm đó.
Tôi cười nói: "Vâng."
06.
Xin lỗi dì Trương, tôi đã nói dối.
Ra khỏi khu dân cư, tôi lái xe tới thẳng phố An Bình.
Giang Ngưng nói tối hôm đó cô ấy muốn đi dạo, chụp mấy bức ảnh cho tôi xem. Chợ đêm rất đẹp, cũng náo nhiệt, đông người qua lại.
Nhưng ban ngày đến nơi chỉ thấy khung cảnh tan tác, tiêu điều.
Đặc biệt, xung quanh không còn thấy bóng dáng cô gái nào, cho dù là một hai người đi ngang qua cũng thật vội vàng.
Tôi là người duy nhất mặc váy đứng ở đây.
Nhìn xem, thế giới này mà không có con gái, thật sự không ổn đâu.
"Tiết Huỳnh!"
Vừa quay đầu lại đã thấy anh tôi - Tiết Thương Tùng vội vàng chạy tới, bộ dạng kia nom rất tức giận.
Tôi: "....Anh, trông anh thảm quá."
Trong mắt Tiết Thương Tùng hằn rõ từng tia má.u vì làm việc quá sức. Có lẽ sau khi tan làm còn phải đến hiện trường truy tìm dấu vết.
Nhìn dáng vẻ phẫn nộ kia của anh, chắc chắn tiến độ điều tra không mấy lý tưởng.
Anh lao tới, đánh giá chiếc váy ngắn của tôi: "Em đừng có nghĩ dùng cách này để dụ hung thủ ra ngoài, em không phải mẫu người hắn thích! Mau về nhà đi!"
Ồ, vậy ra thực sự là án gi.ết người hàng loạt.
Bởi vì chỉ những kẻ gi.ết người hàng loạt mới có sở thích cụ thể, cảnh sát sẽ dựa vào yếu tố này để phân tích.
Tôi hất tay anh mình ra: "Em không đến để dụ cá, em đến mua trà sữa."
"Mua cái rắm, nhanh cút xéo khỏi đây..."
"Anh đi mua cho em, uống xong em sẽ đi."
Anh tôi nghĩ nghĩ, cuối cùng mới đồng ý.
Bởi vì, thoạt nhìn bộ dạng của anh lúc này cũng gần như kiệt sức, cần nghỉ ngơi chốc lát.
07.
Chúng tôi tìm được một tiệm trà sữa, vừa ngồi xuống, tôi đã buông ngay một câu.
"Hung thủ có thể ở gần đây."
Anh tôi sững sờ.
Tôi quay lại nhìn đường phố: "Cảnh quan tiêu điều, vắng vẻ thế này cũng là thành quả của hắn. Nhìn chủ tiệm mặt ủ mày chê, buôn bán ế ẩm, còn có mấy cảnh sát giống như anh cứ vội vội vàng vàng điều tra tìm kiếm...rất có khả năng hắn sẽ quay lại chiêm ngưỡng."
Anh tôi nghe được mấy lời khách sáo, dứt khoát im lặng.
Nhưng không thể khâu miệng tôi lại.
"Em cảm thấy chắc hẳn hắn còn rất trẻ, thể lực sung mãn." Nói xong, tôi liếc nhìn thoáng qua sắc mặt của anh mình.
Anh tôi lắc đầu: "Em đừng có đoán mò nữa, anh không thể tiết lộ chi tiết vụ án được."
Tôi cười.
"Còn rất trẻ" là tôi chém bừa, bởi vì muốn khống chế một cô gái, không bắt buộc phải là người trẻ tuổi.
Nhưng nhìn vào vẻ mặt của anh tôi, có vẻ hung thủ không còn trẻ nữa.
Xét đến việc hắn là một kẻ gi.ết người hàng loạt, khoảng thời gian gây án có lẽ rất dài.
Cho nên, cảnh sát mới có thể xác định tuổi tác.
"Đối phương hẳn phải có kiến thức y khoa và kinh nghiệm xử lý vấn đề kha khá...thậm chí có thể đã từng ngồi tù vì những lý do khác."
"Hắn rất tự tin có thể xóa sạch dấu vết hiện trường, cùng các anh chơi trò đuổi bắt."
Anh tôi nói:"Hung thủ cũng không tự tin đến vậy. Từ cách hắn cắt lưỡi nạn nhân đã có thể thấy được..." Đột nhiên nhận ra mình bị gài bẫy, anh lại im lặng không nói tiếp.
Lúc này, trà sữa cũng được mang đến, anh đưa trà sữa cho tôi: "Mau uống đi! Bớt hỏi lại!"
"Ồ"
Dù sao tôi cũng đã nghe được điều mà mình muốn biết.
08.
Sau khi về nhà, Giang Ngưng xuống tầng đưa cơm cho tôi.
Nghe tin tôi đến gặp anh trai, nên hỏi thăm luôn diễn biến vụ án.
Tôi nói:"Rất khó."
Đánh giá từ vẻ mặt của anh trai cũng chứng minh những gì tôi nói là đúng, họ đã sớm tra ra được.
Thậm chí còn so sánh với mấy vụ án cũ, xác định một số nghi phạm.
Nhưng hung thủ chắc chắn là cao thủ trong việc dọn dẹp dấu vết hiện trường. Nếu trò chơi đã bắt đầu, vậy chứng minh hắn sẽ không dễ lưu lại manh mối.
Chưa kể, đối phương còn rất quen thuộc với các quy trình làm việc của cảnh sát.
Đám người phía anh tôi, quá bị động.
Giang Ngưng lại rất lạc quan: "Tớ tin cảnh sát Tiết."
Tôi cười cười: "Tớ cũng thế. Sớm muộn gì cũng bắt được thôi. Nhân tiện, gần đây tớ có một số chuyện cần giải quyết, cậu mang cơm giúp nhé."
Giang Ngưng: "Được..."
09.
Tôi đặt mục tiêu vào một nơi rất thích hợp---Diễn đàn dành cho những người đam mê trinh thám suy luận.
Nếu là án gi.ết người hàng loạt, hung thủ lại có biểu hiện như vậy, chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của những người yêu thích trinh thám.
Tôi tìm đặc điểm của nạn nhân để làm từ khóa, quả nhiên đã tìm thấy.
Có người phát hiện vụ án này rất giống mười năm trước.
Người nọ đăng tải nói đã theo dõi vụ án từ lâu, tiết lộ nhiều tình tiết.
Ví dụ, kẻ s.át nhân sẽ nhắm tới những cô gái trẻ.
Hắn có những sở thích cụ thể. Một số nạn nhân trước đó là học sinh, tóc đen dài, vóc dáng thấp bé, vẻ ngoài hơi trẻ con, tính cách khá "nổi loạn".
Sau khi bắt được nạn nhân, hắn sẽ giam giữ và tra tấn đối tượng trong khoảng 7 ngày.
Nhìn những vết thương xen kẽ lốm đốm như bàn cờ do những sợi dây thép mỏng gây ra, khiến da thịt nạn nhân bị rách toạc khi họ vùng vẫy.
Hung thủ chắc chắn có kiến thức về y khoa.
Bởi vì hắn còn cắt lưỡi nạn nhân, chuẩn xác đến từng tĩnh mạch, thậm chí còn cho nạn nhân uống một liều nhỏ thuốc giảm đau.
Phương pháp vứt x.ác độc đáo này rất khó thực hiện.
Đối phương phải tính toán cẩn thận để nạn nhân ch.ết ngay tại nơi hắn muốn.
Cho nên, loại trừ khả năng mô phỏng bắt chước gây án.
[Lần trước có ba người ch.ết, tần suất là sáu tháng đến một năm một lần.]
[Hơn nữa, nơi gây án không cố định, ba nạn nhân trước đó được tìm thấy lần lượt ở thành phố T, thành phố Q và thành phố J.]
[Có vẻ hung thủ lựa chọn mục tiêu ngẫu nhiên ở các thành phố, vì vậy càng khó phát hiện.]
[Sau mười năm, hắn lại bắt đầu phạm tội...]
Tôi hơi suy nghĩ.
Mười năm à...
Những kẻ gi.ết người hàng loạt như vậy chủ yếu đều không có năng lực kìm chế, sao có thể nhẫn nhịn suốt mười năm.
10.
Trong nháy mắt, tôi có một cảm giác mãnh liệt.
Hung thủ rất có thể đang xem bài viết này.
Hắn quan sát sự chú ý và phân tích của người khác, đồng thời cho rằng họ yêu thích mình.
Hắn cũng giống như tôi, đang chăm chú nhìn vào màn hình.