Chương : 14
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Drea, cô quay ngoắt lại, ngó dáo dác xung quanh. Cảm giác có nguy hiểm rình rập đột ngột siết lấy làm cô chỉ muốn sang số, vọt ga. Không thấy có gì bất thường, nhưng bản năng cô lại gào thét Chạy! Nỗi sợ hãi làm cô run tới mức cứ chết trân tại chỗ. Gã không có ở đây. Cô biết gã không có ở đây. Chỉ năm phút nữa thôi và mọi chuyện sẽ an bài. Cô có thể ra đi. Cô sẽ tới Denver, nhanh chóng lấy hai triệu và rồi lặn mất tăm, ngay cả gã cũng không thể nào tìm được.
Cô đã xem xét kỹ bãi xe khi tới mười lăm phút trước, dù gã hay bất cứ ai không thể biết cô sẽ gọi bà Pearson ở đâu. Duy nhất một chiếc Chevy bốn cửa méo mó vẹo vọ là có người ngồi. Máy vẫn nổ để giữ điều hòa ở 32ºC. Ngồi ở ghế hành khách đằng trước là một phụ nữ đứng tuổi, khuôn mặt hằn lên dấu vết tuổi tác và sự mệt mỏi; tiếng trẻ con bị nhốt ở ghế sau khóc i ỉ. Chẳng có mối nguy nào ở đó, trừ khi đứa trẻ "xông" ra.
Drea nhận ra bà Pearson khi người phụ nữ đứng tuổi đánh xe vào bãi đỗ, và cô lập tức chuyển chú ý sang các phương tiện qua đường. Ngay sau bà Pearson là một chiếc xe mui kín màu đỏ, phụ nữ lái, tiếp là một chiếc bán tải. Drea nhìn chằm chằm nhưng không trông rõ được người lái xe vì ánh nắng mặt trời phản chiếu lên cửa kính xe. Cô thấy hắn đội một cái mũ lưỡi trai và cỏ vẻ đang tập trung lái xe vì hắn không quay đầu nhìn về hướng bà Pearson.
Cả chiếc mui kín màu đỏ và chiếc bán tải đều biến mất phía cuối đường. khi bà Pearson cầm tập tài liệu vội vã băng qua chỗ đậu xe hướng về phía Drea, cô bồn chồn ngó con đường phía sau lưng, không rõ điều gì lại khiến cô nôn nao như thế. Một chiếc ô tô khác, cũng do phụ nữ lái, chạy qua vừa lúc bà Pearson chạm vào tay nắm cửa.
Drea nhanh chóng ấn nút mở cửa để bà vào trong. Ngay khi bà ấy sập cửa. Drea khóa các cửa ô tô lại. Mọi chiếc xe đều có điểm mù nên cô không muốn kẻ nào đó lên tới từ phía sau, chui vào ghế hành khách rồi dí súng vào đầu cô.
"Cô có thấy hắn không?" Bà Pearson hỏi, quay đầu ngó nghiêng xung quanh.
"Không, vẫn chưa". Nhưng gã chỉ ở quanh đây thôi. Cô biết thế. Một cảm giác nhoi nhói dọc sống lưng, linh cảm về mối nguy hiểm mách bảo cô gã đang ở rất gần.
Tình thế ngày càng nguy hiểm, hơn hôm qua, thậm chí sáng nay đã khác rồi, cô biết điều đó. Việc đăng ký dịch vụ Internet và phải khai báo tên vào hệ thống đã xác nhận sự có mặt của cô ở xung quanh vùng này. Cô có thể bị bắt gặp trên camera an ninh của cửa hàng điện thoại, vì vậy Drea chắc diện mạo mới không còn giúp cô giữ bí mật được nữa.
Có thể cô đã gán cho gã quá nhiều năng lực cũng như kỹ năng - nhưng cô không cho là như vậy. Kỹ năng duy nhất mà cô có chính là "đọc vị" đàn ông, và nơi sâu thẳm trong cô nói rằng gã có thể tìm ra cô. Nó cũng mách bảo rằng gã là kẻ nguy hiểm nhất cô từng gặp. Cô đã từng gặp những kẻ giết người máu lạnh mà chỉ nhìn thấy thôi cũng làm người đối diện đông máu, nhưng kẻ này ăn đứt bọn chúng cả về sức vóc và đẳng cấp. Đó là lý do tại sao gã lại có thể làm cho cô kinh khiếp như vậy.
Bà Pearson mở tập tài liệu, lấy ra một số giấy tờ. "Cô điền vào những mẫu này rồi ký, thế là xong."
Drea đón lấy, một lần nữa ngó kỹ xung quanh. "Bà để ý trong lúc tôi đọc mấy giấy tờ này nhé. Hắn cao, khoảng một mét tám, ưa nhìn, vạm vỡ, tóc ngắn, tối màu." Vài lời vắn tắt dường như không đủ để mô tả một kẻ mà khi xuất hiện sẽ rút cạn không khí trong phòng, như thể gã chiếm hết không gian của mọi người vậy. Nhưng làm thế nào cô có thể miêu tả cách gã di chuyển, sự duyên dáng, tốc độ, đồng thời làm cho bà Pearson hiểu gã vô cảm biết chừng nào? Nói rằng mắt gã như hai viên ngọc opal sẫm màu cũng vô dụng vì không thể nhìn rõ tất cả các màu trong mắt hắn, trừ phi ở gần và lúc đó đã quá muộn.
Bà Pearson lặng lẽ quan sát cẩn thận. Mọi người qua lại bãi đỗ xe nhưng hầu hết đó là những bà mẹ tất bật, mệt nhoài dưới cái nóng, lôi theo sau một, hai đứa con kéo lê đôi dép tông loẹt quẹt trên vỉa hè.
Thủ tục chỉ mất vài phút. Drea ký nguệch ngoạc rồi bỏ đám giấy tờ vào trong tập tài liệu. "Tôi không biết phải nói lời cảm kích thế nào về những điều bà làm cho tôi," cô nói với bà Pearson, đưa trả lại bà ta cặp hồ sơ và liếc xung quanh. Vẫn chưa có gì bất thường, nhưng cảm giác bồn chồn đó cứ râm ran khắp sống lưng cô.
"Cô không nên sống cả đời trong sợ hãi", bà Pearson nói, ánh mắt chăm chú có chút thương cảm khi nhìn Drea. "Tôi mong rằng cuối cùng cô cũng được tự do."
"Tôi cũng mong vậy." Drea nói.
Sau khi bà Pearson rời đi, Drea ngồi quan sát người đi lại thêm vài phút nữa. Cô không đậu xe ở lề đường mà chọn một vị trí mở để không phải mất thời gian lùi lại nếu cần rời đi gấp. Từ ghế lái, cô có thể nhìn ra phía sau cửa hàng, thấy chỗ đất trống, cỏ dại mọc lút đầu, ngăn cách cửa hàng với một vài nhà dân. Nó có phải đường cụt không hay là chỗ khác để quay lại đường chính.
Lại một lần nữa cô thiếu sự chuẩn bị kỹ lưỡng, cơn giận sôi người bùng lên trong cô. Làm sao cô dám mong thoát khỏi kiếp nạn này nếu không bắt đầu chú ý từ những chi tiết nhỏ nhặt nhất? Có lẽ ra nên mua một cái bản đồ thị trấn khi vừa đến đây, nghiên cứu nó, làm quen với đường xá, ngóc ngách. Gã có thể biết chính xác con đường đó dẫn tới đâu.
Drea nhìn bãi đất, đoán nhanh xem có bao nhiêu mảnh chai trong đám cây cỏ um tùm kia, sau đó tặc lưỡi nhún vai và sang số xe. Cô lái xe vòng ra sau cửa hàng, lách qua hai chiếc đang đậu, chắc là của nhân viên ở đây, chồm lên những tấm cốp pha di động vừa mới được lắp để đổ bê tông ở cuối bãi xe mà giờ đã bị húc tung mất quá nửa và bị tha rải rác khắp bãi. Nền đất gồ ghề làm xe cô nảy lên nảy xuống, những cây cỏ cao lút đầu quất vào thành xe ràn rạt. Rồi sau hai cú xóc lộn óc chiếc xe bay vù qua vỉa hè, "hạ cánh" xuống lòng đường, bánh sau hơi trượt đi khi cố chống trượt. Cuối cùng lớp cao su cũng bám được trên mặt đường và chiếc xe lấy lại tốc độ, lao về phía cuối con đường nơi hai tòa nhà tách nhau, đội ơn Chúa, cô đã nhìn thấy biển báo dừng và một con đường khác.
***
Simon đậu xe phía dưới tòa nhà, đối diện với cửa hàng, từ chỗ đó gã quan sát Drea vòng ra phía sau tòa cao ốc rồi lái xuyên qua bãi đất trống bên cạnh trước khi rẽ lên một con đường ngang ngắn. Chiếc xe tải đã vào số, gã kiểm tra tình hình đường xá rồi nhả phanh, phóng khỏi lề đường, cua một vòng chữ U trên đường phố, rồi hướng về phía tây.
Qua hai tòa nhà là hết con đường ngang; cô ta có thể đi về hướng đông hoặc tây. Gã cá là hướng tây. Ngân hàng Dự trữ Liên Bang gần nhất ở Denver và cô ta đang ba chân bốn cẳng tới đó lấy hai triệu tiền mặt. Không những vậy, càng đi về phía tây, đất đai càng hoang vắng, chí ít là tới khi cô nàng đến được Bờ Tây. Những người có thể biến mất hoàn toàn ở những nơi hoang vu không một bóng người là những kẻ có thể sống ngoài lề xã hội, không tài khoản ngân hàng, không điện thoại di động, thậm chí không cả điện đóm trừ phi họ ngẫu nhiên lắp nổi một cái máy phát điện. Gã thấy Drea không đời nào sống kiểu đó. Nếu có thể, cô nàng sẽ chọn chỗ an nhàn sung sướng.
Nếu gã tính sai và cô nàng đi về phía đông thì lần ra vị trí của cô ta lần nữa có thể khiến gã mất thêm mấy ngày, nhưng cô ta cũng chẳng có nhiều đường phụ thông ra ngoài để đi. Không hẳn là không có, mà chúng thường lòng vòng hàng dặm rồi thành đường cụt nên phải quay đầu lại hoặc đi theo đường cắt ngang nước Mỹ. Và trong trường hợp đó, cô ta nên biết mình sắp đâm đầu vào địa ngục và cần có một cái xe dã chiến với hệ thống giảm sóc cực tốt. Cái đống sắt cũ kĩ của cô nàng chắc chắn không đi nổi từ đầu này qua đầu kia đất nước, và Drea cũng chẳng ngu gì làm thế.
Cô ta có thể nhận thấy nên bỏ cái xe đi và thay bằng một chiếc bền bỉ hơn, nhưng với điều kiện cô ta nặn đủ tiền cho những tình huống dự phòng đó. Thực ra, gã cá là có. Ngay khi tới Denver, nơi cô ta cảm thấy an toàn hơn vì có thể trà trộn vào đám dân cư đông đúc ở đây, cô ta hẳn sẽ đổi xe.
Gã có đầy bình xăng; gã sẵn sàng chạy theo bất cứ hướng nào cô ta chọn. Nhưng cô ta có bao nhiêu xăng? Nếu Drea phải đổ xăng, khả năng cao cô ta sẽ dừng lại ở trạm xăng Exxon ở mạn tây thị trấn. Đó không phải trạm lớn nhưng nằm ở ngã tư và có bốn trụ bơm mỗi bên. Điều đó làm cô ta không cảm thấy bị bao vây.
Simon vẫn chưa biết sẽ làm gì. Do dự không phải bản tính của gã nhưng lần này không giống những phi vụ bình thường. Có thể vì gã thích thú với cách cô nàng lừa Salinas đầy mưu trí và can đảm, cũng có thể vì buổi chiều bên nhau nóng bỏng đó, nhưng vào thời điểm này gã đang săn lùng cô ta, nên cho tới khi quyết định làm gì, gã không muốn mất cô ta. Có lẽ gã chỉ đang thưởng thức cuộc rượt đuổi, tò mò muốn xem cô nàng có thể giở chiêu trò gì với mình.
Nhưng, hai triệu vẫn là hai triệu. Và không như Drea, gã đã có tài khoản ở nước ngoài - vài cái ấy chứ - vì vậy gã không gặp những khó khăn cô ta đang phải đối mặt.
Vào một lúc nào đó gã sẽ phải quyết định dứt khoát và nó sẽ đến sớm thôi. Để cô ta đi hay lĩnh hai triệu? Tha cho cô tay hay mạo hiểm giết nguời ở đây, ngay trong nước Mỹ? Rất nhiều vụ giết chóc có thể và chắc chắn không bao giờ được giải quyết, nhưng gã không quên mọi việc ở đây khác với một nước chưa phát triển.
Gã liếc nhìn hệ thống định vị. Con đường cô ta đi đang có biển báo dừng ở mọi điểm giao nhau - nó sẽ làm cô ta đi chậm hơn. Gã đang chay trên đường chính, chỉ có hai trụ đèn xanh đèn đỏ ở khu thương mại phía sau, phần còn lại của con đường, biển báo dừng đều nằm ở những con đường cắt qua. Gã sẽ có mặt ở trạm xăng trước khi cô nàng tới đó vài phút.
Khi tới nơi, gã chạy vào phía trước chỗ bơm lốp và nhảy ra khỏi xe, vì vậy cô ta có chọn cái trụ bơm xăng nào gã cũng có thể di chuyển quanh, giữ cho cái xe tải ở giữa họ. Cô ta có thể vẫn còn đầy bình xăng và không cần dừng lại đổ thêm, vậy cũng không sao, cô ta không thể chạy trước quá xa làm gã mất dấu - gã chỉ mất chưa đến hai giây để chui vào chiếc xe tải.
Gã đã tia thấy cô ta, đang chạy về phía mình với một tốc độ vừa phải, rồi tấp vào lề đường không quá nhanh những cũng không rề rà. Gã tránh đi khi cô ta tới gần hơn, dùng buồng lái xe để chắn bớt một phần tầm nhìn của cô ta nếu có tình cờ liếc sang phía gã.
Cô ta không ghé vào mà dừng luôn ở điểm giao nhau, nhìn hai bên đường rồi chạy thẳng, nhắm hướng tây tới Colorado.
Cô nàng thông minh thật, gã hài lòng nghĩ. Cô ta đổ đầy bình xăng rồi, đời nào lại để nước đến chân mới nhảy. Gã đi quanh chiếc xe tải và trèo vào buồng lái, trở lại đường cao tốc và cách cô ta chỉ 100 mét.
Cô đã xem xét kỹ bãi xe khi tới mười lăm phút trước, dù gã hay bất cứ ai không thể biết cô sẽ gọi bà Pearson ở đâu. Duy nhất một chiếc Chevy bốn cửa méo mó vẹo vọ là có người ngồi. Máy vẫn nổ để giữ điều hòa ở 32ºC. Ngồi ở ghế hành khách đằng trước là một phụ nữ đứng tuổi, khuôn mặt hằn lên dấu vết tuổi tác và sự mệt mỏi; tiếng trẻ con bị nhốt ở ghế sau khóc i ỉ. Chẳng có mối nguy nào ở đó, trừ khi đứa trẻ "xông" ra.
Drea nhận ra bà Pearson khi người phụ nữ đứng tuổi đánh xe vào bãi đỗ, và cô lập tức chuyển chú ý sang các phương tiện qua đường. Ngay sau bà Pearson là một chiếc xe mui kín màu đỏ, phụ nữ lái, tiếp là một chiếc bán tải. Drea nhìn chằm chằm nhưng không trông rõ được người lái xe vì ánh nắng mặt trời phản chiếu lên cửa kính xe. Cô thấy hắn đội một cái mũ lưỡi trai và cỏ vẻ đang tập trung lái xe vì hắn không quay đầu nhìn về hướng bà Pearson.
Cả chiếc mui kín màu đỏ và chiếc bán tải đều biến mất phía cuối đường. khi bà Pearson cầm tập tài liệu vội vã băng qua chỗ đậu xe hướng về phía Drea, cô bồn chồn ngó con đường phía sau lưng, không rõ điều gì lại khiến cô nôn nao như thế. Một chiếc ô tô khác, cũng do phụ nữ lái, chạy qua vừa lúc bà Pearson chạm vào tay nắm cửa.
Drea nhanh chóng ấn nút mở cửa để bà vào trong. Ngay khi bà ấy sập cửa. Drea khóa các cửa ô tô lại. Mọi chiếc xe đều có điểm mù nên cô không muốn kẻ nào đó lên tới từ phía sau, chui vào ghế hành khách rồi dí súng vào đầu cô.
"Cô có thấy hắn không?" Bà Pearson hỏi, quay đầu ngó nghiêng xung quanh.
"Không, vẫn chưa". Nhưng gã chỉ ở quanh đây thôi. Cô biết thế. Một cảm giác nhoi nhói dọc sống lưng, linh cảm về mối nguy hiểm mách bảo cô gã đang ở rất gần.
Tình thế ngày càng nguy hiểm, hơn hôm qua, thậm chí sáng nay đã khác rồi, cô biết điều đó. Việc đăng ký dịch vụ Internet và phải khai báo tên vào hệ thống đã xác nhận sự có mặt của cô ở xung quanh vùng này. Cô có thể bị bắt gặp trên camera an ninh của cửa hàng điện thoại, vì vậy Drea chắc diện mạo mới không còn giúp cô giữ bí mật được nữa.
Có thể cô đã gán cho gã quá nhiều năng lực cũng như kỹ năng - nhưng cô không cho là như vậy. Kỹ năng duy nhất mà cô có chính là "đọc vị" đàn ông, và nơi sâu thẳm trong cô nói rằng gã có thể tìm ra cô. Nó cũng mách bảo rằng gã là kẻ nguy hiểm nhất cô từng gặp. Cô đã từng gặp những kẻ giết người máu lạnh mà chỉ nhìn thấy thôi cũng làm người đối diện đông máu, nhưng kẻ này ăn đứt bọn chúng cả về sức vóc và đẳng cấp. Đó là lý do tại sao gã lại có thể làm cho cô kinh khiếp như vậy.
Bà Pearson mở tập tài liệu, lấy ra một số giấy tờ. "Cô điền vào những mẫu này rồi ký, thế là xong."
Drea đón lấy, một lần nữa ngó kỹ xung quanh. "Bà để ý trong lúc tôi đọc mấy giấy tờ này nhé. Hắn cao, khoảng một mét tám, ưa nhìn, vạm vỡ, tóc ngắn, tối màu." Vài lời vắn tắt dường như không đủ để mô tả một kẻ mà khi xuất hiện sẽ rút cạn không khí trong phòng, như thể gã chiếm hết không gian của mọi người vậy. Nhưng làm thế nào cô có thể miêu tả cách gã di chuyển, sự duyên dáng, tốc độ, đồng thời làm cho bà Pearson hiểu gã vô cảm biết chừng nào? Nói rằng mắt gã như hai viên ngọc opal sẫm màu cũng vô dụng vì không thể nhìn rõ tất cả các màu trong mắt hắn, trừ phi ở gần và lúc đó đã quá muộn.
Bà Pearson lặng lẽ quan sát cẩn thận. Mọi người qua lại bãi đỗ xe nhưng hầu hết đó là những bà mẹ tất bật, mệt nhoài dưới cái nóng, lôi theo sau một, hai đứa con kéo lê đôi dép tông loẹt quẹt trên vỉa hè.
Thủ tục chỉ mất vài phút. Drea ký nguệch ngoạc rồi bỏ đám giấy tờ vào trong tập tài liệu. "Tôi không biết phải nói lời cảm kích thế nào về những điều bà làm cho tôi," cô nói với bà Pearson, đưa trả lại bà ta cặp hồ sơ và liếc xung quanh. Vẫn chưa có gì bất thường, nhưng cảm giác bồn chồn đó cứ râm ran khắp sống lưng cô.
"Cô không nên sống cả đời trong sợ hãi", bà Pearson nói, ánh mắt chăm chú có chút thương cảm khi nhìn Drea. "Tôi mong rằng cuối cùng cô cũng được tự do."
"Tôi cũng mong vậy." Drea nói.
Sau khi bà Pearson rời đi, Drea ngồi quan sát người đi lại thêm vài phút nữa. Cô không đậu xe ở lề đường mà chọn một vị trí mở để không phải mất thời gian lùi lại nếu cần rời đi gấp. Từ ghế lái, cô có thể nhìn ra phía sau cửa hàng, thấy chỗ đất trống, cỏ dại mọc lút đầu, ngăn cách cửa hàng với một vài nhà dân. Nó có phải đường cụt không hay là chỗ khác để quay lại đường chính.
Lại một lần nữa cô thiếu sự chuẩn bị kỹ lưỡng, cơn giận sôi người bùng lên trong cô. Làm sao cô dám mong thoát khỏi kiếp nạn này nếu không bắt đầu chú ý từ những chi tiết nhỏ nhặt nhất? Có lẽ ra nên mua một cái bản đồ thị trấn khi vừa đến đây, nghiên cứu nó, làm quen với đường xá, ngóc ngách. Gã có thể biết chính xác con đường đó dẫn tới đâu.
Drea nhìn bãi đất, đoán nhanh xem có bao nhiêu mảnh chai trong đám cây cỏ um tùm kia, sau đó tặc lưỡi nhún vai và sang số xe. Cô lái xe vòng ra sau cửa hàng, lách qua hai chiếc đang đậu, chắc là của nhân viên ở đây, chồm lên những tấm cốp pha di động vừa mới được lắp để đổ bê tông ở cuối bãi xe mà giờ đã bị húc tung mất quá nửa và bị tha rải rác khắp bãi. Nền đất gồ ghề làm xe cô nảy lên nảy xuống, những cây cỏ cao lút đầu quất vào thành xe ràn rạt. Rồi sau hai cú xóc lộn óc chiếc xe bay vù qua vỉa hè, "hạ cánh" xuống lòng đường, bánh sau hơi trượt đi khi cố chống trượt. Cuối cùng lớp cao su cũng bám được trên mặt đường và chiếc xe lấy lại tốc độ, lao về phía cuối con đường nơi hai tòa nhà tách nhau, đội ơn Chúa, cô đã nhìn thấy biển báo dừng và một con đường khác.
***
Simon đậu xe phía dưới tòa nhà, đối diện với cửa hàng, từ chỗ đó gã quan sát Drea vòng ra phía sau tòa cao ốc rồi lái xuyên qua bãi đất trống bên cạnh trước khi rẽ lên một con đường ngang ngắn. Chiếc xe tải đã vào số, gã kiểm tra tình hình đường xá rồi nhả phanh, phóng khỏi lề đường, cua một vòng chữ U trên đường phố, rồi hướng về phía tây.
Qua hai tòa nhà là hết con đường ngang; cô ta có thể đi về hướng đông hoặc tây. Gã cá là hướng tây. Ngân hàng Dự trữ Liên Bang gần nhất ở Denver và cô ta đang ba chân bốn cẳng tới đó lấy hai triệu tiền mặt. Không những vậy, càng đi về phía tây, đất đai càng hoang vắng, chí ít là tới khi cô nàng đến được Bờ Tây. Những người có thể biến mất hoàn toàn ở những nơi hoang vu không một bóng người là những kẻ có thể sống ngoài lề xã hội, không tài khoản ngân hàng, không điện thoại di động, thậm chí không cả điện đóm trừ phi họ ngẫu nhiên lắp nổi một cái máy phát điện. Gã thấy Drea không đời nào sống kiểu đó. Nếu có thể, cô nàng sẽ chọn chỗ an nhàn sung sướng.
Nếu gã tính sai và cô nàng đi về phía đông thì lần ra vị trí của cô ta lần nữa có thể khiến gã mất thêm mấy ngày, nhưng cô ta cũng chẳng có nhiều đường phụ thông ra ngoài để đi. Không hẳn là không có, mà chúng thường lòng vòng hàng dặm rồi thành đường cụt nên phải quay đầu lại hoặc đi theo đường cắt ngang nước Mỹ. Và trong trường hợp đó, cô ta nên biết mình sắp đâm đầu vào địa ngục và cần có một cái xe dã chiến với hệ thống giảm sóc cực tốt. Cái đống sắt cũ kĩ của cô nàng chắc chắn không đi nổi từ đầu này qua đầu kia đất nước, và Drea cũng chẳng ngu gì làm thế.
Cô ta có thể nhận thấy nên bỏ cái xe đi và thay bằng một chiếc bền bỉ hơn, nhưng với điều kiện cô ta nặn đủ tiền cho những tình huống dự phòng đó. Thực ra, gã cá là có. Ngay khi tới Denver, nơi cô ta cảm thấy an toàn hơn vì có thể trà trộn vào đám dân cư đông đúc ở đây, cô ta hẳn sẽ đổi xe.
Gã có đầy bình xăng; gã sẵn sàng chạy theo bất cứ hướng nào cô ta chọn. Nhưng cô ta có bao nhiêu xăng? Nếu Drea phải đổ xăng, khả năng cao cô ta sẽ dừng lại ở trạm xăng Exxon ở mạn tây thị trấn. Đó không phải trạm lớn nhưng nằm ở ngã tư và có bốn trụ bơm mỗi bên. Điều đó làm cô ta không cảm thấy bị bao vây.
Simon vẫn chưa biết sẽ làm gì. Do dự không phải bản tính của gã nhưng lần này không giống những phi vụ bình thường. Có thể vì gã thích thú với cách cô nàng lừa Salinas đầy mưu trí và can đảm, cũng có thể vì buổi chiều bên nhau nóng bỏng đó, nhưng vào thời điểm này gã đang săn lùng cô ta, nên cho tới khi quyết định làm gì, gã không muốn mất cô ta. Có lẽ gã chỉ đang thưởng thức cuộc rượt đuổi, tò mò muốn xem cô nàng có thể giở chiêu trò gì với mình.
Nhưng, hai triệu vẫn là hai triệu. Và không như Drea, gã đã có tài khoản ở nước ngoài - vài cái ấy chứ - vì vậy gã không gặp những khó khăn cô ta đang phải đối mặt.
Vào một lúc nào đó gã sẽ phải quyết định dứt khoát và nó sẽ đến sớm thôi. Để cô ta đi hay lĩnh hai triệu? Tha cho cô tay hay mạo hiểm giết nguời ở đây, ngay trong nước Mỹ? Rất nhiều vụ giết chóc có thể và chắc chắn không bao giờ được giải quyết, nhưng gã không quên mọi việc ở đây khác với một nước chưa phát triển.
Gã liếc nhìn hệ thống định vị. Con đường cô ta đi đang có biển báo dừng ở mọi điểm giao nhau - nó sẽ làm cô ta đi chậm hơn. Gã đang chay trên đường chính, chỉ có hai trụ đèn xanh đèn đỏ ở khu thương mại phía sau, phần còn lại của con đường, biển báo dừng đều nằm ở những con đường cắt qua. Gã sẽ có mặt ở trạm xăng trước khi cô nàng tới đó vài phút.
Khi tới nơi, gã chạy vào phía trước chỗ bơm lốp và nhảy ra khỏi xe, vì vậy cô ta có chọn cái trụ bơm xăng nào gã cũng có thể di chuyển quanh, giữ cho cái xe tải ở giữa họ. Cô ta có thể vẫn còn đầy bình xăng và không cần dừng lại đổ thêm, vậy cũng không sao, cô ta không thể chạy trước quá xa làm gã mất dấu - gã chỉ mất chưa đến hai giây để chui vào chiếc xe tải.
Gã đã tia thấy cô ta, đang chạy về phía mình với một tốc độ vừa phải, rồi tấp vào lề đường không quá nhanh những cũng không rề rà. Gã tránh đi khi cô ta tới gần hơn, dùng buồng lái xe để chắn bớt một phần tầm nhìn của cô ta nếu có tình cờ liếc sang phía gã.
Cô ta không ghé vào mà dừng luôn ở điểm giao nhau, nhìn hai bên đường rồi chạy thẳng, nhắm hướng tây tới Colorado.
Cô nàng thông minh thật, gã hài lòng nghĩ. Cô ta đổ đầy bình xăng rồi, đời nào lại để nước đến chân mới nhảy. Gã đi quanh chiếc xe tải và trèo vào buồng lái, trở lại đường cao tốc và cách cô ta chỉ 100 mét.