Chương 37: Nam Diễn Viên Trẻ
Trương Hưng Văn từng được xưng là một trong bốn nam thần trẻ tuổi, cùng với Hạ Xuyên, Tô Giản và Mộc Thừa Thiên. Hơn nữa, người này đã từng là đồng nghiệp của Diệp Noãn kiếp trước trong công ty Rực Rỡ.
Anh ta nhìn thấy Diệp Noãn nhìn sang, liền cười tươi với cô: “Chào cô, thấy cô xem tập trung như vậy, tôi cũng không nỡ quấy rầy.”
Diệp Noãn cũng mỉm cười trở lại: “Chào anh.”
Trương Hưng Văn so với ba nam thần còn lại cao hơn một chút, diện mạo không quá xuất sắc như Hạ Xuyên và Tô Giản, nhưng nhìn qua nam tính hơn bọn họ nhiều, vai diễn của anh cũng phần nhiều đều là các vai nam mạnh mẽ, phong trần. Giống như Lữ Bố, một võ tướng tinh anh, hung mãnh, là vai diễn cực kỳ thích hợp.
Trời quá nóng, hai người chỉ vừa chải tóc kiểu cổ trang, nhưng chưa mặc diễn phục, khoác áo đơn chạy ra ngoài xem. Nói chuyện khách khí với nhau vài câu, cả hai lại tự giác trở về phòng hóa trang chuẩn bị cho vai diễn buổi chiều.
Buổi chiều là cảnh quay đầu tiên có Điêu Thuyền, cô và Lữ Bố gặp nhau.
Diệp Noãn thay vào khúc cư (một loại áo cổ trang thời tam quốc, áo vạt trái đắp lên vạt phải như hanbok, chỉ khác là váy dài mặc ngoài áo, buộc thắt lưng làm điểm nhấn), Trương Hưng Văn mặc thêm áo giáp. Màn diễn này là cảnh Lữ Bố nghe lệnh Đổng Trác đến lục soát phủ Vương Doãn, ở trong phòng gặp gỡ Điêu Thuyền, vừa thấy đã yêu, không biết chính mình đã rơi vào bẫy của Vương Doãn.
Sự thật, trong lịch sử, Điêu Thuyền đi theo Lữ Bố cũng chỉ là một người thiếp thất, nhưng trong kịch bản này, hai người có hẳn một đoạn chuyện tình, còn rất trung trinh không đổi. Điêu Thuyền thật sự cũng không phải không hay biết gì với mưu kế của Vương Doãn, nhưng trong kịch bản cố tình khắc họa nàng là người vô tội bị đặt vào thế bất đắc dĩ.
“Nhân vật này thực sự thích hợp với cậu.” Đàm Phượng nói với Diệp Noãn, “Chỉ cần ngồi một chỗ yên lặng, trang điểm giả đáng thương, liền có thể làm cho anh hùng thời chiến đều thần hồn điên đảo.”
Diệp Noãn cảm thán một câu: “Phải đẹp thì giả đáng thương mới có hiệu quả chứ.” Thấy Đàm Phượng nhìn cô chằm chằm, lại nói thêm một câu, “Cậu nhìn tớ làm gì, tớ cũng đâu có nói cậu giả đáng thương là vô dụng chứ?” Thấy Đàm Phượng chưa kịp phản ứng, cô vôi vàng cười ầm chạy ra ngoài.
Thật ra, Đàm Phượng cũng không xấu, chẳng qua tóc tém ngắn cụt lủn, mặc quần áo cũng cũ kỹ bụi bặm, trông giống một thằng con trai quá mức rồi.
“Diệp Noãn…” Chờ cô chạy đi rồi, Đàm Phượng mới lấy lại được đầu óc, “Diệp Noãn, lại đây, quay lại đây tớ với cậu đại chiến 300 hiệp!”
Không có Hạ Xuyên, cũng không có Tô Giản, trong đoàn phim Tam Quốc, Diệp Noãn thoải mái khoái trá hơn nhiều so với hai phim truyền hình trước, ở chung với mọi người cũng rất tốt.
Thiên Sứ Chi Hôn phát sóng hôm trước, hôm sau liền đoạt được thứ hạng rating cao nhất, sau đó giữ luôn vị trí này không đổi. Mấy người trong đoàn phim Tam Quốc bình thường chơi tốt với Diệp Noãn biết tin này liền làm ầm ĩ, bắt cô khao. Diệp Noãn cũng không dong dài, liền nhờ Đàm Phượng đặt một bàn ăn bên ngoài.
Diệp Noãn tính tình phóng khoáng, con gái cũng không ghét được cô. Trên bàn cơm, người đóng vai Tiểu Kiều cũng là đồng nghiệp cùng công ty với Trương Hưng Văn là Triệu Tư Viện cười cười: “Tin đồn trên TV quả là không đáng tin, tôi nhìn A Noãn của chúng ta căn bản là quá mức dễ gần dễ thương mà.”
Diệp Noãn cười, đối với bọn họ cũng không lại nói tránh như với phóng viên: “Con người tôi, ai tốt với mình thì mình tốt lại, đối với người không tốt, tôi cũng lười phải đối tốt với họ.”
Ý tứ của Diệp Noãn mọi người đều hiểu được, Tiền Giai Giai vai Đại Kiều nói: “Mã Thụy Tiệp kia đúng là người như vậy, rõ ràng còn chưa tới diễn viên hạng hai, lại mang tính khí của siêu sao hạng nhất.”
Hai người kế bên cô cũng đã từng hợp tác với Mã Thụy Tiệp phụ họa thêm vài câu.
Diệp Noãn chỉ trình bày thái độ của mình, cũng không thích nói sau lưng người khác, cho nên chỉ nói vài câu, liền chuyển đề tài.
Nghệ sĩ ngồi với nhau, ăn cũng không nhiều, chủ yếu là nói chuyện. Chỉ có Trương Hưng Văn ngồi một bên không nói nhiều. Hắn bình thường đã ít nói, nhưng vẫn luôn mỉm cười, đáp lời cầm chừng.
Trong bốn nam thần trẻ, trừ Tô Giản có gia thế tốt nên hơi kiêu ngạo một chút, ba người còn lại EQ và IQ cũng không ai kém ai.
Trương Hưng Văn xuất thân chính quy, kiến thức diễn xuất cơ bản rất vững chắc. Diệp Noãn diễn chung với anh vẫn cảm thấy dễ dàng, không cần cố gắng, nhưng một ngày hôm đó, Diệp Noãn cảm thấy anh ta rõ ràng không tập trung.
Cảnh này là Vương Doãn khởi động liên hoàn kế, ra lệnh Điêu Thuyền quyến rũ Lữ Bố, Lữ Bố và Điêu Thuyền cùng nhau tỏ tình.
Lữ Bố nhìn thấy Điêu Thuyền lần đầu, ánh mắt nhìn nàng tràn đầy yêu thích. Trương Hưng Văn trước kia biểu hiện rất tốt, hôm nay lại rõ ràng không thoái mái. Sau khi cắt cảnh vài lần, đạo diễn phải cho họ nghỉ ngơi một chút lấy lại tinh thần.
“Anh làm sao vây?” Diệp Noãn tốt bụng đi tới trước mặt Trương Hưng Văn hỏi một câu.
Trương Hưng Văn lại không dấu vết lùi nửa bước: “Không sao, tôi đang tìm cảm xúc một chút.”
Diệp Noãn hơi bực trong lòng, nhưng cũng không ép buộc. Cô vừa về chỗ của mình, Triệu Tư Viện liền kéo một cô gái đến chào hỏi: “A Noãn, giới thiệu cho cô một người bạn.” Cô ôm cô gái bên cạnh, “Đây là đồng nghiệp của tôi, Đổng Hữu Hữu.”
Đồng nghiệp của cô, chẳng phải cũng là đồng nghiệp của Trương Hưng Văn sao, Diệp Noãn vươn tay bắt tay Đổng Hữu Hữu: “Chào, tôi là Diệp Noãn.”
“Nghe danh đã lâu.” Đổng Hữu Hữu cười nói.
Cô tuy là cười, nhưng giọng nói làm cho Diệp Noãn cảm thấy có hơi không thoải mái. Diệp Noãn nghĩ kỹ lại, kiếp trước trong những tin tức có liên quan Trương Hưng Văn, hình như đã từng cũng nghe nhăc đến tên Đổng Hữu Hữu.
Ký ức này đối với cô có hơi xa xôi, hơn nữa cô cũng không có quá chú ý đến Trương Hưng Văn. Bất quá, giờ phút này mang máng nhớ đến một chút như vậy là đủ đoán được tình hình. Cùng lắm thì là bạn gái đến thăm, không yên lòng với nữ bạn diễn là cô mà thôi.
Diệp Noãn cảm thấy cô có thể hiểu được tâm tình của Đổng Hữu Hữu, nhưng mà cũng không có thiện cảm với cô gái này, cho nên cũng không tiếp tục trò chuyện, mà quay qua hỏi Triệu Tư Viện đang mặc trang phục diễn: “Hôm nay cậu không có cảnh sao?”
“Có,” Triệu Tư Viện nói, “nhưng giờ chưa đến.”
Hai người vừa trò chuyện được vài câu, Đổng Hữu Hữu lại chen vào hỏi Diệp Noãn: “Diệp Noãn, cô thấy con người Trương Hưng Văn thế nào?”
Những lời này hỏi cũng quá lộ liễu. Diệp Noãn đang nhìn Triệu Tư Viện phải quay qua nhìn cô gái này một cái. Triệu Tư Viện cũng len lén kéo kéo vạt áo Đổng Hữu Hữu, trong lòng hơi xấu hổ, chỉ mong Diệp Noãn không phát hiện cái gì.
“Ý của tôi là…” Đổng Hữu Hữu nói chữa, “Ý tôi là, so với Tô Giản hay Hạ Xuyên ấy.”
“Con người Trương Hưng Văn không tệ,” Diệp Noãn giữ sắc mặt như thường, trả lời rõ ràng, “Nhưng mà tôi luôn giữ công việc và cuộc sống cá nhân rạch ròi.”
Xem ra là cô biết rồi, “A Noãn…” Triệu Tư Viện cảm thấy rất ngại ngùng, cô không cố ý mang Đổng Hữu Hữu đến chất vấn Diệp Noãn.
Diệp Noãn cười cười, không để trong lòng, cô cũng từng là bạn gái nghệ sĩ, giờ phút này, chỉ cần đặt mình vào vị trí của Đổng Hữu Hữu mà thông cảm là được rồi. Trương Hưng Văn đứng uống nước cách đó mấy mét, ánh mắt vẫn luôn nhìn sang bên này. Diệp Noãn dứt khoát vẫy tay về bên đó: “Cậu Văn, đồng nghiệp của cậu đến này, sao không qua đây tiếp đón đi chứ?”
Lúc này Trương Hưng Văn mới đi tới. Đoàn phim kỳ thật cũng không có ai để ý như vậy. Nhìn hai người có vẻ quan tâm chăm sóc lẫn nhau, nhưng thái độ cẩn thận quá mức của Trương Hưng Văn đại khái cũng làm cho Diệp Noãn hiểu vì sao đến cùng họ lại chia tay. Ở trong lòng anh ta, tương lai so với tình cảm vẫn nặng hơn một chút.
Trương Hưng Văn đến rồi, Diệp Noãn liền tìm cớ lui đi, không bao lâu Triệu Tư Viện cũng đi ra tìm cô. Cô có một chút áy náy: “A Noãn à, Hữu Hữu chỉ là có một lúc quá thẳng tính mà thôi.”
“Không sao.” Diệp Noãn nói, “Chuyện tình cảm của hai người đó cũng không suôn sẻ mà.”
“Cô nói không sai.” Triệu Tư Viện lần nữa cảm thấy Diệp Noãn quả là tâm lý, lại lôi kéo cô tâm sự một hồi mới quay trở về.
Lúc lại đến phiên Diệp Noãn quay, cô cũng không thấy bóng dáng Đổng Hữu Hữu đâu nữa. Tâm tình của Trương Hưng Văn cũng đã khá hơn nhiều. Quay xong, Trương Hưng Văn nói với Diệp Noãn: “Vừa rồi Hữu Hữu có làm gì cô phật lòng không? Cô ấy chỉ hơi hay ghen một chút, cô đừng để ý.” Nếu Diệp Noãn đã biết, anh nói chuyện cũng không cần dè dặt nữa.
Diệp Noãn ừ một tiếng: “Con gái đều thích ghen, anh nhường nhịn cô ấy một chút là được.”
“Cô hiểu rõ quá nhỉ,” Trương Hưng Văn cười, “cô cũng vậy sao?”
“Không có.” Có lẽ là vì nhìn thấy bọn họ, Diệp Noãn có hơi xúc động, than một câu: “Trước kia bị tổn thương một lần, giờ thì sợ yêu rồi.”
Trương Hưng Văn cười ha ha: “Cô đừng có vơ đũa cả nắm như vậy. Vẫn luôn còn người khác tốt hơn mà.”
“Có lẽ vậy.” Diệp Noãn cười, không muốn nói tiếp chuyện này, vẫy vẫy tay tạm biệt.
Quay được hơn một tháng, Diệp Noãn nhận được thư mời tham dự lễ trao giải Vương Miện Vàng và Hoa Dẻ, đây là hai giải thưởng quan trọng nhất của phim truyền hình trong nước.
Giải Vương Miện Vàng là do các chuyên gia nổi tiếng trong nghề chấm điểm bầu chọn, rất có uy tín. Giải Hoa Dẻ là dựa theo tỉ lệ người xem và lượng phiếu bình chọn của khán giả, chứng thực thành quả danh tiếng của nghệ sĩ sau một năm thu hoạch.
Diệp Noãn có Ngàn Năm Chi Luyến, được đề cử vào vòng trong xét giải Vương Miện Vàng Người Mới Nổi Bật, lại nhờ Thiên Sứ Chi Hôn được đề cử giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất. Cũng giống như vậy, cô cũng nhận được hai đề cử cho hai giải Hoa Dẻ, người mới xuất sắc và nữ chính xuất sắc.
Diệp Noãn vươn ngón tay gõ gõ lên phong thư mời Vương Miện Vàng: “Ngoài Vương Miện Nữ chính xuất sắc nhất, giải khác cũng đều có khả năng về tay.”
Đàm Phượng nhíu mày: “Nhưng mà Vương Miện Vàng so với Hoa Dẻ cũng nặng ký hơn mà.”
Diệp Noãn nói: “Cũng chính vì vậy nên không dễ lấy.”
“Aizzz,” Đàm Phượng suy nghĩ một hồi liền trở lại bình thường, “Người ta mới vào nghề không chừng cả đề cử Người Mới Nổi Bật còn không có, tớ bị cậu thành công quá mức nên thành tham lam rồi. Tớ sai tớ sai, tớ đi đặt lễ phục cho cậu đây, bảo đảm lúc đó xinh đẹp nổi bật trên thảm đỏ.”
Diệp Noãn cười nói: “Chuyện lễ phục không cần vội, thêm vài ngày nữa, khi danh sách đề cử được công bố, sẽ có nhãn hiệu tài trợ tìm đến, lúc đó cậu còn phải thương lượng lại với chị Hướng Phân một chút.”
Diệp Noãn gần đây có nổi tiếng cũng chưa đến mức danh hiệu lớn quốc tế chạy tới thiết kế riêng lễ phục cho cô. Chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, cần nhất là phải tìm thấy nhãn hiệu phù hợp với mình, không cần quá sang trọng, cũng không cần quá kém, tiếp theo phải chú ý đến quần áo được đưa tới có người nào mặc qua chưa, tránh bị đụng hàng.
Đàm Phượng gần đây đều độc lập làm việc, nghe Diệp Noãn nói tới Hướng Phân, đối với chuyện lễ phục hình như cũng chú ý nhiều. Trong lòng cô lại nghĩ, không phải chỉ là hai bộ quần áo sao, chuyện quá đơn giản, nhưng vừa nghĩ đến lại thấy trong đó luật ngầm cong cong quấn quấn quá nhiều, vẫn nên ngoan ngoãn nghe lời thương lượng với chị Hướng một chút cho ổn thỏa.
Diệp Noãn nằm trên ghế sofa, một lần nữa cầm thư mời Vương Miện Vàng lên, bên trong còn có một thẻ mời dự tiệc tối Lễ Trao Giải Vương Miện Vàng. Nói thật, vào vòng trong được đề cử Nữ chính xuất sắc giải Vương Miện Vàng cũng làm Diệp Noãn bất ngờ, nhưng nhìn vào danh sách, thấy tên Hạ Xuyên cũng được đề cử Nam chính xuất sắc phim Thiên Sứ Chi Hôn, vui mừng tự dưng tan biến.
End chapter 37.
Anh ta nhìn thấy Diệp Noãn nhìn sang, liền cười tươi với cô: “Chào cô, thấy cô xem tập trung như vậy, tôi cũng không nỡ quấy rầy.”
Diệp Noãn cũng mỉm cười trở lại: “Chào anh.”
Trương Hưng Văn so với ba nam thần còn lại cao hơn một chút, diện mạo không quá xuất sắc như Hạ Xuyên và Tô Giản, nhưng nhìn qua nam tính hơn bọn họ nhiều, vai diễn của anh cũng phần nhiều đều là các vai nam mạnh mẽ, phong trần. Giống như Lữ Bố, một võ tướng tinh anh, hung mãnh, là vai diễn cực kỳ thích hợp.
Trời quá nóng, hai người chỉ vừa chải tóc kiểu cổ trang, nhưng chưa mặc diễn phục, khoác áo đơn chạy ra ngoài xem. Nói chuyện khách khí với nhau vài câu, cả hai lại tự giác trở về phòng hóa trang chuẩn bị cho vai diễn buổi chiều.
Buổi chiều là cảnh quay đầu tiên có Điêu Thuyền, cô và Lữ Bố gặp nhau.
Diệp Noãn thay vào khúc cư (một loại áo cổ trang thời tam quốc, áo vạt trái đắp lên vạt phải như hanbok, chỉ khác là váy dài mặc ngoài áo, buộc thắt lưng làm điểm nhấn), Trương Hưng Văn mặc thêm áo giáp. Màn diễn này là cảnh Lữ Bố nghe lệnh Đổng Trác đến lục soát phủ Vương Doãn, ở trong phòng gặp gỡ Điêu Thuyền, vừa thấy đã yêu, không biết chính mình đã rơi vào bẫy của Vương Doãn.
Sự thật, trong lịch sử, Điêu Thuyền đi theo Lữ Bố cũng chỉ là một người thiếp thất, nhưng trong kịch bản này, hai người có hẳn một đoạn chuyện tình, còn rất trung trinh không đổi. Điêu Thuyền thật sự cũng không phải không hay biết gì với mưu kế của Vương Doãn, nhưng trong kịch bản cố tình khắc họa nàng là người vô tội bị đặt vào thế bất đắc dĩ.
“Nhân vật này thực sự thích hợp với cậu.” Đàm Phượng nói với Diệp Noãn, “Chỉ cần ngồi một chỗ yên lặng, trang điểm giả đáng thương, liền có thể làm cho anh hùng thời chiến đều thần hồn điên đảo.”
Diệp Noãn cảm thán một câu: “Phải đẹp thì giả đáng thương mới có hiệu quả chứ.” Thấy Đàm Phượng nhìn cô chằm chằm, lại nói thêm một câu, “Cậu nhìn tớ làm gì, tớ cũng đâu có nói cậu giả đáng thương là vô dụng chứ?” Thấy Đàm Phượng chưa kịp phản ứng, cô vôi vàng cười ầm chạy ra ngoài.
Thật ra, Đàm Phượng cũng không xấu, chẳng qua tóc tém ngắn cụt lủn, mặc quần áo cũng cũ kỹ bụi bặm, trông giống một thằng con trai quá mức rồi.
“Diệp Noãn…” Chờ cô chạy đi rồi, Đàm Phượng mới lấy lại được đầu óc, “Diệp Noãn, lại đây, quay lại đây tớ với cậu đại chiến 300 hiệp!”
Không có Hạ Xuyên, cũng không có Tô Giản, trong đoàn phim Tam Quốc, Diệp Noãn thoải mái khoái trá hơn nhiều so với hai phim truyền hình trước, ở chung với mọi người cũng rất tốt.
Thiên Sứ Chi Hôn phát sóng hôm trước, hôm sau liền đoạt được thứ hạng rating cao nhất, sau đó giữ luôn vị trí này không đổi. Mấy người trong đoàn phim Tam Quốc bình thường chơi tốt với Diệp Noãn biết tin này liền làm ầm ĩ, bắt cô khao. Diệp Noãn cũng không dong dài, liền nhờ Đàm Phượng đặt một bàn ăn bên ngoài.
Diệp Noãn tính tình phóng khoáng, con gái cũng không ghét được cô. Trên bàn cơm, người đóng vai Tiểu Kiều cũng là đồng nghiệp cùng công ty với Trương Hưng Văn là Triệu Tư Viện cười cười: “Tin đồn trên TV quả là không đáng tin, tôi nhìn A Noãn của chúng ta căn bản là quá mức dễ gần dễ thương mà.”
Diệp Noãn cười, đối với bọn họ cũng không lại nói tránh như với phóng viên: “Con người tôi, ai tốt với mình thì mình tốt lại, đối với người không tốt, tôi cũng lười phải đối tốt với họ.”
Ý tứ của Diệp Noãn mọi người đều hiểu được, Tiền Giai Giai vai Đại Kiều nói: “Mã Thụy Tiệp kia đúng là người như vậy, rõ ràng còn chưa tới diễn viên hạng hai, lại mang tính khí của siêu sao hạng nhất.”
Hai người kế bên cô cũng đã từng hợp tác với Mã Thụy Tiệp phụ họa thêm vài câu.
Diệp Noãn chỉ trình bày thái độ của mình, cũng không thích nói sau lưng người khác, cho nên chỉ nói vài câu, liền chuyển đề tài.
Nghệ sĩ ngồi với nhau, ăn cũng không nhiều, chủ yếu là nói chuyện. Chỉ có Trương Hưng Văn ngồi một bên không nói nhiều. Hắn bình thường đã ít nói, nhưng vẫn luôn mỉm cười, đáp lời cầm chừng.
Trong bốn nam thần trẻ, trừ Tô Giản có gia thế tốt nên hơi kiêu ngạo một chút, ba người còn lại EQ và IQ cũng không ai kém ai.
Trương Hưng Văn xuất thân chính quy, kiến thức diễn xuất cơ bản rất vững chắc. Diệp Noãn diễn chung với anh vẫn cảm thấy dễ dàng, không cần cố gắng, nhưng một ngày hôm đó, Diệp Noãn cảm thấy anh ta rõ ràng không tập trung.
Cảnh này là Vương Doãn khởi động liên hoàn kế, ra lệnh Điêu Thuyền quyến rũ Lữ Bố, Lữ Bố và Điêu Thuyền cùng nhau tỏ tình.
Lữ Bố nhìn thấy Điêu Thuyền lần đầu, ánh mắt nhìn nàng tràn đầy yêu thích. Trương Hưng Văn trước kia biểu hiện rất tốt, hôm nay lại rõ ràng không thoái mái. Sau khi cắt cảnh vài lần, đạo diễn phải cho họ nghỉ ngơi một chút lấy lại tinh thần.
“Anh làm sao vây?” Diệp Noãn tốt bụng đi tới trước mặt Trương Hưng Văn hỏi một câu.
Trương Hưng Văn lại không dấu vết lùi nửa bước: “Không sao, tôi đang tìm cảm xúc một chút.”
Diệp Noãn hơi bực trong lòng, nhưng cũng không ép buộc. Cô vừa về chỗ của mình, Triệu Tư Viện liền kéo một cô gái đến chào hỏi: “A Noãn, giới thiệu cho cô một người bạn.” Cô ôm cô gái bên cạnh, “Đây là đồng nghiệp của tôi, Đổng Hữu Hữu.”
Đồng nghiệp của cô, chẳng phải cũng là đồng nghiệp của Trương Hưng Văn sao, Diệp Noãn vươn tay bắt tay Đổng Hữu Hữu: “Chào, tôi là Diệp Noãn.”
“Nghe danh đã lâu.” Đổng Hữu Hữu cười nói.
Cô tuy là cười, nhưng giọng nói làm cho Diệp Noãn cảm thấy có hơi không thoải mái. Diệp Noãn nghĩ kỹ lại, kiếp trước trong những tin tức có liên quan Trương Hưng Văn, hình như đã từng cũng nghe nhăc đến tên Đổng Hữu Hữu.
Ký ức này đối với cô có hơi xa xôi, hơn nữa cô cũng không có quá chú ý đến Trương Hưng Văn. Bất quá, giờ phút này mang máng nhớ đến một chút như vậy là đủ đoán được tình hình. Cùng lắm thì là bạn gái đến thăm, không yên lòng với nữ bạn diễn là cô mà thôi.
Diệp Noãn cảm thấy cô có thể hiểu được tâm tình của Đổng Hữu Hữu, nhưng mà cũng không có thiện cảm với cô gái này, cho nên cũng không tiếp tục trò chuyện, mà quay qua hỏi Triệu Tư Viện đang mặc trang phục diễn: “Hôm nay cậu không có cảnh sao?”
“Có,” Triệu Tư Viện nói, “nhưng giờ chưa đến.”
Hai người vừa trò chuyện được vài câu, Đổng Hữu Hữu lại chen vào hỏi Diệp Noãn: “Diệp Noãn, cô thấy con người Trương Hưng Văn thế nào?”
Những lời này hỏi cũng quá lộ liễu. Diệp Noãn đang nhìn Triệu Tư Viện phải quay qua nhìn cô gái này một cái. Triệu Tư Viện cũng len lén kéo kéo vạt áo Đổng Hữu Hữu, trong lòng hơi xấu hổ, chỉ mong Diệp Noãn không phát hiện cái gì.
“Ý của tôi là…” Đổng Hữu Hữu nói chữa, “Ý tôi là, so với Tô Giản hay Hạ Xuyên ấy.”
“Con người Trương Hưng Văn không tệ,” Diệp Noãn giữ sắc mặt như thường, trả lời rõ ràng, “Nhưng mà tôi luôn giữ công việc và cuộc sống cá nhân rạch ròi.”
Xem ra là cô biết rồi, “A Noãn…” Triệu Tư Viện cảm thấy rất ngại ngùng, cô không cố ý mang Đổng Hữu Hữu đến chất vấn Diệp Noãn.
Diệp Noãn cười cười, không để trong lòng, cô cũng từng là bạn gái nghệ sĩ, giờ phút này, chỉ cần đặt mình vào vị trí của Đổng Hữu Hữu mà thông cảm là được rồi. Trương Hưng Văn đứng uống nước cách đó mấy mét, ánh mắt vẫn luôn nhìn sang bên này. Diệp Noãn dứt khoát vẫy tay về bên đó: “Cậu Văn, đồng nghiệp của cậu đến này, sao không qua đây tiếp đón đi chứ?”
Lúc này Trương Hưng Văn mới đi tới. Đoàn phim kỳ thật cũng không có ai để ý như vậy. Nhìn hai người có vẻ quan tâm chăm sóc lẫn nhau, nhưng thái độ cẩn thận quá mức của Trương Hưng Văn đại khái cũng làm cho Diệp Noãn hiểu vì sao đến cùng họ lại chia tay. Ở trong lòng anh ta, tương lai so với tình cảm vẫn nặng hơn một chút.
Trương Hưng Văn đến rồi, Diệp Noãn liền tìm cớ lui đi, không bao lâu Triệu Tư Viện cũng đi ra tìm cô. Cô có một chút áy náy: “A Noãn à, Hữu Hữu chỉ là có một lúc quá thẳng tính mà thôi.”
“Không sao.” Diệp Noãn nói, “Chuyện tình cảm của hai người đó cũng không suôn sẻ mà.”
“Cô nói không sai.” Triệu Tư Viện lần nữa cảm thấy Diệp Noãn quả là tâm lý, lại lôi kéo cô tâm sự một hồi mới quay trở về.
Lúc lại đến phiên Diệp Noãn quay, cô cũng không thấy bóng dáng Đổng Hữu Hữu đâu nữa. Tâm tình của Trương Hưng Văn cũng đã khá hơn nhiều. Quay xong, Trương Hưng Văn nói với Diệp Noãn: “Vừa rồi Hữu Hữu có làm gì cô phật lòng không? Cô ấy chỉ hơi hay ghen một chút, cô đừng để ý.” Nếu Diệp Noãn đã biết, anh nói chuyện cũng không cần dè dặt nữa.
Diệp Noãn ừ một tiếng: “Con gái đều thích ghen, anh nhường nhịn cô ấy một chút là được.”
“Cô hiểu rõ quá nhỉ,” Trương Hưng Văn cười, “cô cũng vậy sao?”
“Không có.” Có lẽ là vì nhìn thấy bọn họ, Diệp Noãn có hơi xúc động, than một câu: “Trước kia bị tổn thương một lần, giờ thì sợ yêu rồi.”
Trương Hưng Văn cười ha ha: “Cô đừng có vơ đũa cả nắm như vậy. Vẫn luôn còn người khác tốt hơn mà.”
“Có lẽ vậy.” Diệp Noãn cười, không muốn nói tiếp chuyện này, vẫy vẫy tay tạm biệt.
Quay được hơn một tháng, Diệp Noãn nhận được thư mời tham dự lễ trao giải Vương Miện Vàng và Hoa Dẻ, đây là hai giải thưởng quan trọng nhất của phim truyền hình trong nước.
Giải Vương Miện Vàng là do các chuyên gia nổi tiếng trong nghề chấm điểm bầu chọn, rất có uy tín. Giải Hoa Dẻ là dựa theo tỉ lệ người xem và lượng phiếu bình chọn của khán giả, chứng thực thành quả danh tiếng của nghệ sĩ sau một năm thu hoạch.
Diệp Noãn có Ngàn Năm Chi Luyến, được đề cử vào vòng trong xét giải Vương Miện Vàng Người Mới Nổi Bật, lại nhờ Thiên Sứ Chi Hôn được đề cử giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất. Cũng giống như vậy, cô cũng nhận được hai đề cử cho hai giải Hoa Dẻ, người mới xuất sắc và nữ chính xuất sắc.
Diệp Noãn vươn ngón tay gõ gõ lên phong thư mời Vương Miện Vàng: “Ngoài Vương Miện Nữ chính xuất sắc nhất, giải khác cũng đều có khả năng về tay.”
Đàm Phượng nhíu mày: “Nhưng mà Vương Miện Vàng so với Hoa Dẻ cũng nặng ký hơn mà.”
Diệp Noãn nói: “Cũng chính vì vậy nên không dễ lấy.”
“Aizzz,” Đàm Phượng suy nghĩ một hồi liền trở lại bình thường, “Người ta mới vào nghề không chừng cả đề cử Người Mới Nổi Bật còn không có, tớ bị cậu thành công quá mức nên thành tham lam rồi. Tớ sai tớ sai, tớ đi đặt lễ phục cho cậu đây, bảo đảm lúc đó xinh đẹp nổi bật trên thảm đỏ.”
Diệp Noãn cười nói: “Chuyện lễ phục không cần vội, thêm vài ngày nữa, khi danh sách đề cử được công bố, sẽ có nhãn hiệu tài trợ tìm đến, lúc đó cậu còn phải thương lượng lại với chị Hướng Phân một chút.”
Diệp Noãn gần đây có nổi tiếng cũng chưa đến mức danh hiệu lớn quốc tế chạy tới thiết kế riêng lễ phục cho cô. Chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, cần nhất là phải tìm thấy nhãn hiệu phù hợp với mình, không cần quá sang trọng, cũng không cần quá kém, tiếp theo phải chú ý đến quần áo được đưa tới có người nào mặc qua chưa, tránh bị đụng hàng.
Đàm Phượng gần đây đều độc lập làm việc, nghe Diệp Noãn nói tới Hướng Phân, đối với chuyện lễ phục hình như cũng chú ý nhiều. Trong lòng cô lại nghĩ, không phải chỉ là hai bộ quần áo sao, chuyện quá đơn giản, nhưng vừa nghĩ đến lại thấy trong đó luật ngầm cong cong quấn quấn quá nhiều, vẫn nên ngoan ngoãn nghe lời thương lượng với chị Hướng một chút cho ổn thỏa.
Diệp Noãn nằm trên ghế sofa, một lần nữa cầm thư mời Vương Miện Vàng lên, bên trong còn có một thẻ mời dự tiệc tối Lễ Trao Giải Vương Miện Vàng. Nói thật, vào vòng trong được đề cử Nữ chính xuất sắc giải Vương Miện Vàng cũng làm Diệp Noãn bất ngờ, nhưng nhìn vào danh sách, thấy tên Hạ Xuyên cũng được đề cử Nam chính xuất sắc phim Thiên Sứ Chi Hôn, vui mừng tự dưng tan biến.
End chapter 37.