Chương 32: Phiên Dịch
Lời nói có thể giả, nhưng phản ứng thân thể thì không. Có vẻ như phát hiện được sự thay đổi này nơi cậu làm cho cô đắc ý, Diệp Noãn cười càng tươi, cô nhón chân lên, đưa đôi môi về phía anh.
Hai bờ môi mang theo mưa lạnh chạm vào nhau. Mục Văn Úc đẩy cô ra, tim đập càng thêm nhanh, nhưng thanh âm của anh lại thật bình tĩnh và tự chủ: “Ta là cậu của cháu.”
“Thì sao?” Mắt của cô trông như viên bi ve trong vắt, “là cậu, thì không thể yêu nhau sao?”
Vấn đề này rốt cuộc xao động trong lòng anh, anh vẫn luôn ở nước ngoài, không chịu về nhà, tuyên bố tự do muôn năm. Điều làm anh bất ngờ chính là những lời này đến từ một cô gái từ nhỏ đã chịu giáo dưỡng theo quy tắc đạo đức lễ nghi khắt khe như gông xiềng.
Nhưng anh không thể để cho cô giống như anh, không có tương lai. Cuộc đời của cô, phải thật bình an và vững chãi. Mục Văn Úc trong nháy mắt đã nghĩ thông suốt. Anh trả lời: “Đúng, không được.”
Ánh mắt Diệp Noãn chợt buồn ảm đạm.
“Bớt mưa rồi.” Mục Văn Úc cầm áo khoác trong tay cô, “Về thôi.”
“Ok!” Phó đạo diễn đặc biệt hô lớn tiếng OK cuối cùng này.
MV hoàn toàn kết thúc.
Mục Văn Úc ôm Diệp Noãn một cái, coi như là đúng theo lễ nghi và tình bạn: “Vất vả rồi.”
Trợ lý đưa cho họ khăn lông choàng để giữ ấm.
Diệp Noãn quấn chặt khăn, lại nghe Mục Văn Úc nói: “Anh và A Noãn, hai người chúng ta chắc chắn còn có cơ hội hợp tác lần nữa.”
Đến lúc đó chắc chắn là một bộ phim điện ảnh hẳn hoi.
Cô ừ một tiếng, hướng về phía anh, cười nói: “Hi vọng lại có thể được làm việc với tiền bối.”
Hi vọng còn có thể hợp tác, hi vọng anh không phải gặp nạn mà chết. Diệp Noãn cảm thấy nếu cô có thể trọng sinh, chắc chắn cũng có nhiều thứ có thể thay đổi. Nếu như còn có thể gặp lại, lúc đó, cô sẽ có thể dùng toàn bộ thực lực của mình.
Sáng hôm sau phải về nước, toàn đoàn phim có hơn nửa ngày để tham quan mua sắm.
Diệp Noãn vừa rửa mặt chải đầu xong, chịu không nổi Đàm Phượng nài nỉ lôi kéo, rốt cuộc phải cùng cô ra ngoài tham quan. Nhưng vừa ra cửa lại gặp vấn đề.
“Chúng tôi muốn đi…” Diệp Noãn đứng bên ngoài taxi, nói một câu tiếng Anh ngập ngừng, nhưng vừa nói được một nửa, tài xế người Pháp đã lắc đầu, ào ào nói một tràng tiếng Pháp.
Đàm Phượng và Diệp Noãn nhìn nhau: “Ông ta nói gì vậy?”
“Có lẽ là… nghe không hiểu tiếng Anh?” Diệp Noãn đoán.
“Vậy làm sao bây giờ?”
“Có cách!” Diệp Noãn tìm trong túi xách ra cái bản đồ, muốn đưa cho tài xế xem chỗ mình muốn đi.
Còn chưa mở bản đồ ra, phía sau liền nghe tiếng Cung Ngạn Vũ: “Mọi người định đi đâu?”
“Đại lộ Champs Elysses.” Đàm Phượng đáp.
Diệp Noãn nhún vai nhìn anh, vẻ mặt bất đắc dĩ: “không thạo tiếng nước ngoài, bọn này quả thực thành người câm rồi.”
Cung Ngạn Vũ tay nhét trong túi, “Vậy tôi đi cùng các cô, đúng lúc tôi cũng muốn ra ngoài đi dạo.”
Đi chung thì đi chung, Đàm Phượng nghĩ thầm, tuy rằng cũng chỉ thêm một người câm nữa mà thôi, nhưng ở nước ngoài đi nhiều người vẫn tốt hơn, ai biết được, còn chưa nghĩ xong, Cung Ngạn Vũ liền cúi xuống, nói với tài xế một tràng tiếng Pháp lưu loát, sau đó, vừa mở cửa xe, anh vừa đón hai người Diệp Noãn lên xe: “Đi thôi.”
Đàm Phượng ngồi vào xe, hơi kinh ngạc: “Anh biết nói tiếng Pháp?”
Ngồi ghế trước, Cung Ngạn Vũ nghiêng mặt gật đầu với cô: “Biết, tôi có sống ở Lyon một thời gian.”
Diệp Noãn cũng hiếu kỳ: “Vậy mấy ngày nay trong đoàn phim, sao tôi cũng không nghe anh nói câu nào hết?”
“Đoàn phim không phải có người phiên dịch rồi sao.” Cung Ngạn Vũ bâng quơ trả lời. “Tôi làm theo mọi người là được rồi.”
Diệp Noãn gần đây ở gần bên Cung Ngạn Vũ, có nhiều phát hiện mới về con người anh. Lúc làm việc rất nghiêm túc, lúc học tập cũng thật khiêm tốn, chưa từng chủ động khoe khoang cái gì. Bình thường nhìn phong thái kiêu ngạo kia, cũng không thể không nhìn nhận nó giống là khả năng bình tĩnh bẩm sinh. Nhưng nói cho cùng, hắn có kiêu đi nữa, cũng vẫn đủ tư cách để kiêu.
“Các cô tính đi đâu chơi?” Cung Ngạn Vũ hỏi.
“Tôi… Không biết.” Diệp Noãn cũng có vài nơi muốn đi, nhưng Đàm Phượng không có hứng thú với những nơi đó, hơn nữa, ở đó phải có người thông dịch mới thuận tiện tham quan, giờ đây chưa có Quý Thu bên cạnh, cô lại không muốn chiếm dụng thời gian của Cung Ngạn Vũ, nên không có mở miệng.
“Tôi định…” Đàm Phượng cầm lấy bản đồ trong tay Diệp Noãn, chỉ vào một vài biểu tượng trên đó, “đi trước đại lộ Champs Elysses, sau đó lại đến Quận Bảy, chỗ đó có nhiều địa điểm tham quan, sau đó đi sông Seine ăn tối…”
Hành trình cũng thật dài, Diệp Noãn nói với Cung Ngạn Vũ: “Anh nếu như có việc thì cứ đi đi, hai người bọn tôi không sao.”
“Tôi cũng không có việc gì,” Cung Ngạn Vũ quay đầu liếc nhìn bọn họ một cái, “Tôi cảm thấy kế hoạch trợ lý của em đề ra rất hay, hôm nay chúng ta nghe cô ấy đi.”
Cho nên ba người liền cùng nhau lên đường. Hai người con gái, cộng thêm một thanh niên kiêm phiên dịch viên Cung Ngạn Vũ.
Phụ nữ thích đi dạo phố phường Paris, đương nhiên không ngoài mục đích mua hàng hiệu, chẳng qua, Diệp Noãn và Đàm Phượng đến Champs Elysees lại không vào các cửa hiệu sang trọng. Xem nơi này thành một thắng cảnh đi dạo, hai người đi bộ thật nhàn nhã, chỉ có khi nhìn thấy trong tủ kính có cái gì đó cực kỳ đẹp mới ngừng bước, trầm trồ vài câu.
“Hai người không vào xem sao?” Ngồi bên đường nghỉ ngơi, Cung Ngạn Vũ hỏi, anh suy nghĩ có phải tại mình ở đây nên hai người này mới không dám đi mua sắm bát phố quá lâu.
Diệp Noãn lắc đầu: “Không cần xem, hiện giờ vẫn chưa tới lúc mua đồ xa xỉ phẩm mà.”
Đàm Phượng trên tay cầm ba cây kem bước tới, nghe được mấy câu này, cười cười: “Đừng có làm bộ, cậu có muốn đi nữa, chúng ta mua nổi sao?”
“Sao lại không nổi?” Diệp Noãn cười cười, “Mua một túi quần áo, về nhà ăn dưa muối một tháng là được.”
“Tớ còn chưa muốn cùng cậu làm liệu trình giảm béo đâu.” Đàm Phượng nói, nhìn nhìn mấy cây kem trong tay, đưa cho Diệp Noãn, “Ăn cái này không?”
Diệp Noãn làm bộ phát sầu: “Hay cậu liếm hết kem đi, tớ ăn cái bánh thôi?”
Cung Ngạn Vũ đứng đó bật cười.
Đàm Phượng cũng cười, liếc Diệp Noãn trắng mắt: “Ở bẩn.”
Diệp Noãn chỉ đùa một chút, đi chơi nước ngoài, cô cũng không làm chuyện gây mất hứng, nhận cây kem trong tay Đàm Phượng, liếm một miếng: “Làm sao cậu biết tớ thích trà xanh?”
Đàm Phượng nói: “Chọn đại.”
Diệp Noãn nhìn cây kem xoài trong tay Đàm Phượng, cô nhóc này vẫn luôn thích xoài, cô lại hỏi Cung Ngạn Vũ: “Còn anh thích gì?”
Cung Ngạn Vũ cầm trong tay là kem chocolate, anh không cần nghĩ ngợi liền trả lời: “Vị dâu tây.”
“A?” Câu trả lời này thật có hơi bất ngờ, Diệp Noãn và Đàm Phượng liếc nhau, không khỏi bật cười.
“Sao nào?” Cung Ngạn Vũ cũng không giận, đưa tay quệt vết kem trên miệng, thản nhiên nói: “Chỉ có con gái mới có thể thích dâu tây sao?”
“Không,” Diệp Noãn lấy khăn trong túi đưa cho anh, “Hơi bất ngờ thôi.”
“Cảm ơn.” Cung Ngạn Vũ cầm khăn tay, còn thành thật giới thiệu, “Dâu tây ở đây vị rất ngon, các cô thử mà xem.”
“… Cảm ơn.” Diệp Noãn và Đàm Phượng thành khẩn gật đầu.
Ăn xong kem, ba người tiếp tục lên đường, tại Quận Bảy, Cung Ngạn Vũ hóa thân thành hướng dẫn viên chuyên nghiệp, từng cảnh quan, địa danh lịch sử đều có thể chậm rãi kể rõ ràng.
Đàm Phượng nhìn anh ta, càng ngày càng sùng bái: “Làm sao anh có thể biết rõ nhiều thứ như vậy chứ?”
Cung Ngạn Vũ nói: “Tôi có từng đến đây, nghe hướng dẫn viên giới thiệu qua.”
Diệp Noãn giơ ngón tay cái: “Trí nhớ thật là tốt đó.”
“Đâu có,” Cung Ngạn Vũ vẫn như cũ, nhàn nhạt nói, “Bởi vì thấy thích, nên mới lắng nghe, nhớ lâu.”
Vừa đi dạo vừa chơi đùa, kế hoạch của Đàm Phượng coi như cũng được hoàn thành rồi, Cung Ngạn Vũ quay lại hỏi hai người: “Có muốn đi chợ đồ cũ với tôi không?”
“Đi!” Diệp Noãn đôi mắt sáng ngời. Cô vốn là muốn đi chợ đồ cũ, không ngờ cuối cùng vẫn có thể cùng đi rồi.
“Đi thì đi!” Đàm Phượng cũng gật đầu, tuy rằng không biết ở chợ đồ cũ có thể mua được cái gì không, nhưng cũng không thể qua cầu rút ván, nhờ Cung Ngạn Vũ đến giờ rồi lại vứt bỏ anh ta qua một bên.
Chợ đồ cũ đa phần đều là đồ xài rồi. Chợ đồ cũ ở Paris vốn rất có tiếng. Nhiều hàng hóa, không khí mua bán cũng xôm tụ. Diệp Noãn trước đó đến Paris một lần, cũng rất thích đến đây đi dạo, lựa lựa vài món nhỏ mua về.
Trong chợ có người chỉ dựng một cái sạp nhỏ, có cửa hàng đi nữa cũng chỉ nhỏ xíu một gian. Phóng mắt nhìn qua, cơ man trước mặt là đồ vật chất đống, so với đường phố đại lộ Champs Elysees sạch sẽ sáng sủa cao cấp quả là khác biệt vô cùng.
“Woaaaa…” Lần đầu đến chỗ này, Đàm Phượng bất giác kêu một tiếng ở cửa ra vào.
Cung Ngạn Vũ nhắc nhở hai người: “Đừng để lạc, nơi này nhiều ngõ ngách dễ lạc đường lắm.”
Diệp Noãn ừ một tiếng, rõ ràng có chút gấp gáp trong giọng nói. Chẳng bao lâu, liền thấy cô vượt lên đi đầu. Cung Ngạn Vũ đến đây chỉ để cảm nhận lại một chút không khí, không có dự định mua bán gì, cho nên cũng chỉ đi theo, trông chừng cô một chút là được.
Một lúc sau, Diệp Noãn nhìn thấy một bộ chân nến, sứ trắng nặn thành một đôi, một mèo một chó, nhìn qua đã thấy ngây ngô đáng yêu, liền gọi Cung Ngạn Vũ đến giúp cô hỏi giá.
“Một trăm Euro.” Cung Ngạn Vũ hỏi xong liền nói.
“Một trăm Euro?” Đàm Phượng líu lưỡi, “Hai cái chân nến có chút xíu như vậy, còn tốn hơn ngàn tệ sao?”
“Chỗ này là như vậy, không biết giá sẽ bị chém đẹp.” Cung Ngạn Vũ nói rồi, nhìn Diệp Noãn chờ nghe xem cô tính như thế nào.
“Một trăm Euro…” Diệp Noãn lẩm bẩm một câu, nhưng không nghe rõ cảm xúc gì trong đó. Cô cẩn thận nâng hàng lên, xem trái xem phải, soi kỹ lớp men, sau đó nói với Cung Ngạn Vũ, “Anh hỏi họ, 25 Euro bán không.”
“25 Euro?” Đàm Phượng kinh ngạc hơn, “Cậu trả giá cũng quá ác đi, còn có một phần tư giá ban đầu, không chừng bị người ta đánh đuổi ra ngoài đó!”
Cung Ngạn Vũ tiếp tục nhìn Diệp Noãn, thái độ kia rõ ràng nói rằng, muốn anh đi làm chuyện nguy hiểm và ngu xuẩn như vậy, ít nhất cũng phải cho anh một câu giải thích.
“Mẫu mã dễ thương, nhưng tạo hình bình thường, men tráng cũng không đều.” Diệp Noãn đặt lại chân nến lên bàn. “Anh hỏi người ta đi, đôi chân nến này giá gốc không đến 20 Euro, tôi dùng 25 Euro là mua được rồi.”
Cung Ngạn Vũ nửa tin nửa ngờ, đem lời của cô dịch lại với ông chủ, người đàn ông Pháp râu quai nón giơ ngón tay cái với Diệp Noãn.
Cung Ngạn Vũ đem nguyên văn lời chủ sạp dịch lại cho Diệp Noãn nghe: “Cô gái này cũng là người sành sõi, giảm giá cho người đẹp, đôi nến này chỉ lấy 22 Euro thôi.”
Diệp Noãn nghe vậy cười cười với chủ sạp râu quai nón: “Merci.” Tiếng Pháp của cô cũng chỉ có hai câu “Xin chào” và “Cảm ơn”.
“Xem ra cũng biết nhìn hàng đấy.” Cung Ngạn Vũ nhìn Diệp Noãn trả tiền lấy hàng, khen một câu.
Biết nhìn hàng cũng không phải sinh ra là đã biết, bị chặt chém quá nhiều, đương nhiên luyện ra công lực đó mà. Diệp Noãn vốn rất thích mấy món nhỏ xinh như thế này, đi lùng mua nhiều, đương nhiên biết rõ. Cô cười nói với Cung Ngạn Vũ: “May mắn thôi.”
End chapter 32.
Hai bờ môi mang theo mưa lạnh chạm vào nhau. Mục Văn Úc đẩy cô ra, tim đập càng thêm nhanh, nhưng thanh âm của anh lại thật bình tĩnh và tự chủ: “Ta là cậu của cháu.”
“Thì sao?” Mắt của cô trông như viên bi ve trong vắt, “là cậu, thì không thể yêu nhau sao?”
Vấn đề này rốt cuộc xao động trong lòng anh, anh vẫn luôn ở nước ngoài, không chịu về nhà, tuyên bố tự do muôn năm. Điều làm anh bất ngờ chính là những lời này đến từ một cô gái từ nhỏ đã chịu giáo dưỡng theo quy tắc đạo đức lễ nghi khắt khe như gông xiềng.
Nhưng anh không thể để cho cô giống như anh, không có tương lai. Cuộc đời của cô, phải thật bình an và vững chãi. Mục Văn Úc trong nháy mắt đã nghĩ thông suốt. Anh trả lời: “Đúng, không được.”
Ánh mắt Diệp Noãn chợt buồn ảm đạm.
“Bớt mưa rồi.” Mục Văn Úc cầm áo khoác trong tay cô, “Về thôi.”
“Ok!” Phó đạo diễn đặc biệt hô lớn tiếng OK cuối cùng này.
MV hoàn toàn kết thúc.
Mục Văn Úc ôm Diệp Noãn một cái, coi như là đúng theo lễ nghi và tình bạn: “Vất vả rồi.”
Trợ lý đưa cho họ khăn lông choàng để giữ ấm.
Diệp Noãn quấn chặt khăn, lại nghe Mục Văn Úc nói: “Anh và A Noãn, hai người chúng ta chắc chắn còn có cơ hội hợp tác lần nữa.”
Đến lúc đó chắc chắn là một bộ phim điện ảnh hẳn hoi.
Cô ừ một tiếng, hướng về phía anh, cười nói: “Hi vọng lại có thể được làm việc với tiền bối.”
Hi vọng còn có thể hợp tác, hi vọng anh không phải gặp nạn mà chết. Diệp Noãn cảm thấy nếu cô có thể trọng sinh, chắc chắn cũng có nhiều thứ có thể thay đổi. Nếu như còn có thể gặp lại, lúc đó, cô sẽ có thể dùng toàn bộ thực lực của mình.
Sáng hôm sau phải về nước, toàn đoàn phim có hơn nửa ngày để tham quan mua sắm.
Diệp Noãn vừa rửa mặt chải đầu xong, chịu không nổi Đàm Phượng nài nỉ lôi kéo, rốt cuộc phải cùng cô ra ngoài tham quan. Nhưng vừa ra cửa lại gặp vấn đề.
“Chúng tôi muốn đi…” Diệp Noãn đứng bên ngoài taxi, nói một câu tiếng Anh ngập ngừng, nhưng vừa nói được một nửa, tài xế người Pháp đã lắc đầu, ào ào nói một tràng tiếng Pháp.
Đàm Phượng và Diệp Noãn nhìn nhau: “Ông ta nói gì vậy?”
“Có lẽ là… nghe không hiểu tiếng Anh?” Diệp Noãn đoán.
“Vậy làm sao bây giờ?”
“Có cách!” Diệp Noãn tìm trong túi xách ra cái bản đồ, muốn đưa cho tài xế xem chỗ mình muốn đi.
Còn chưa mở bản đồ ra, phía sau liền nghe tiếng Cung Ngạn Vũ: “Mọi người định đi đâu?”
“Đại lộ Champs Elysses.” Đàm Phượng đáp.
Diệp Noãn nhún vai nhìn anh, vẻ mặt bất đắc dĩ: “không thạo tiếng nước ngoài, bọn này quả thực thành người câm rồi.”
Cung Ngạn Vũ tay nhét trong túi, “Vậy tôi đi cùng các cô, đúng lúc tôi cũng muốn ra ngoài đi dạo.”
Đi chung thì đi chung, Đàm Phượng nghĩ thầm, tuy rằng cũng chỉ thêm một người câm nữa mà thôi, nhưng ở nước ngoài đi nhiều người vẫn tốt hơn, ai biết được, còn chưa nghĩ xong, Cung Ngạn Vũ liền cúi xuống, nói với tài xế một tràng tiếng Pháp lưu loát, sau đó, vừa mở cửa xe, anh vừa đón hai người Diệp Noãn lên xe: “Đi thôi.”
Đàm Phượng ngồi vào xe, hơi kinh ngạc: “Anh biết nói tiếng Pháp?”
Ngồi ghế trước, Cung Ngạn Vũ nghiêng mặt gật đầu với cô: “Biết, tôi có sống ở Lyon một thời gian.”
Diệp Noãn cũng hiếu kỳ: “Vậy mấy ngày nay trong đoàn phim, sao tôi cũng không nghe anh nói câu nào hết?”
“Đoàn phim không phải có người phiên dịch rồi sao.” Cung Ngạn Vũ bâng quơ trả lời. “Tôi làm theo mọi người là được rồi.”
Diệp Noãn gần đây ở gần bên Cung Ngạn Vũ, có nhiều phát hiện mới về con người anh. Lúc làm việc rất nghiêm túc, lúc học tập cũng thật khiêm tốn, chưa từng chủ động khoe khoang cái gì. Bình thường nhìn phong thái kiêu ngạo kia, cũng không thể không nhìn nhận nó giống là khả năng bình tĩnh bẩm sinh. Nhưng nói cho cùng, hắn có kiêu đi nữa, cũng vẫn đủ tư cách để kiêu.
“Các cô tính đi đâu chơi?” Cung Ngạn Vũ hỏi.
“Tôi… Không biết.” Diệp Noãn cũng có vài nơi muốn đi, nhưng Đàm Phượng không có hứng thú với những nơi đó, hơn nữa, ở đó phải có người thông dịch mới thuận tiện tham quan, giờ đây chưa có Quý Thu bên cạnh, cô lại không muốn chiếm dụng thời gian của Cung Ngạn Vũ, nên không có mở miệng.
“Tôi định…” Đàm Phượng cầm lấy bản đồ trong tay Diệp Noãn, chỉ vào một vài biểu tượng trên đó, “đi trước đại lộ Champs Elysses, sau đó lại đến Quận Bảy, chỗ đó có nhiều địa điểm tham quan, sau đó đi sông Seine ăn tối…”
Hành trình cũng thật dài, Diệp Noãn nói với Cung Ngạn Vũ: “Anh nếu như có việc thì cứ đi đi, hai người bọn tôi không sao.”
“Tôi cũng không có việc gì,” Cung Ngạn Vũ quay đầu liếc nhìn bọn họ một cái, “Tôi cảm thấy kế hoạch trợ lý của em đề ra rất hay, hôm nay chúng ta nghe cô ấy đi.”
Cho nên ba người liền cùng nhau lên đường. Hai người con gái, cộng thêm một thanh niên kiêm phiên dịch viên Cung Ngạn Vũ.
Phụ nữ thích đi dạo phố phường Paris, đương nhiên không ngoài mục đích mua hàng hiệu, chẳng qua, Diệp Noãn và Đàm Phượng đến Champs Elysees lại không vào các cửa hiệu sang trọng. Xem nơi này thành một thắng cảnh đi dạo, hai người đi bộ thật nhàn nhã, chỉ có khi nhìn thấy trong tủ kính có cái gì đó cực kỳ đẹp mới ngừng bước, trầm trồ vài câu.
“Hai người không vào xem sao?” Ngồi bên đường nghỉ ngơi, Cung Ngạn Vũ hỏi, anh suy nghĩ có phải tại mình ở đây nên hai người này mới không dám đi mua sắm bát phố quá lâu.
Diệp Noãn lắc đầu: “Không cần xem, hiện giờ vẫn chưa tới lúc mua đồ xa xỉ phẩm mà.”
Đàm Phượng trên tay cầm ba cây kem bước tới, nghe được mấy câu này, cười cười: “Đừng có làm bộ, cậu có muốn đi nữa, chúng ta mua nổi sao?”
“Sao lại không nổi?” Diệp Noãn cười cười, “Mua một túi quần áo, về nhà ăn dưa muối một tháng là được.”
“Tớ còn chưa muốn cùng cậu làm liệu trình giảm béo đâu.” Đàm Phượng nói, nhìn nhìn mấy cây kem trong tay, đưa cho Diệp Noãn, “Ăn cái này không?”
Diệp Noãn làm bộ phát sầu: “Hay cậu liếm hết kem đi, tớ ăn cái bánh thôi?”
Cung Ngạn Vũ đứng đó bật cười.
Đàm Phượng cũng cười, liếc Diệp Noãn trắng mắt: “Ở bẩn.”
Diệp Noãn chỉ đùa một chút, đi chơi nước ngoài, cô cũng không làm chuyện gây mất hứng, nhận cây kem trong tay Đàm Phượng, liếm một miếng: “Làm sao cậu biết tớ thích trà xanh?”
Đàm Phượng nói: “Chọn đại.”
Diệp Noãn nhìn cây kem xoài trong tay Đàm Phượng, cô nhóc này vẫn luôn thích xoài, cô lại hỏi Cung Ngạn Vũ: “Còn anh thích gì?”
Cung Ngạn Vũ cầm trong tay là kem chocolate, anh không cần nghĩ ngợi liền trả lời: “Vị dâu tây.”
“A?” Câu trả lời này thật có hơi bất ngờ, Diệp Noãn và Đàm Phượng liếc nhau, không khỏi bật cười.
“Sao nào?” Cung Ngạn Vũ cũng không giận, đưa tay quệt vết kem trên miệng, thản nhiên nói: “Chỉ có con gái mới có thể thích dâu tây sao?”
“Không,” Diệp Noãn lấy khăn trong túi đưa cho anh, “Hơi bất ngờ thôi.”
“Cảm ơn.” Cung Ngạn Vũ cầm khăn tay, còn thành thật giới thiệu, “Dâu tây ở đây vị rất ngon, các cô thử mà xem.”
“… Cảm ơn.” Diệp Noãn và Đàm Phượng thành khẩn gật đầu.
Ăn xong kem, ba người tiếp tục lên đường, tại Quận Bảy, Cung Ngạn Vũ hóa thân thành hướng dẫn viên chuyên nghiệp, từng cảnh quan, địa danh lịch sử đều có thể chậm rãi kể rõ ràng.
Đàm Phượng nhìn anh ta, càng ngày càng sùng bái: “Làm sao anh có thể biết rõ nhiều thứ như vậy chứ?”
Cung Ngạn Vũ nói: “Tôi có từng đến đây, nghe hướng dẫn viên giới thiệu qua.”
Diệp Noãn giơ ngón tay cái: “Trí nhớ thật là tốt đó.”
“Đâu có,” Cung Ngạn Vũ vẫn như cũ, nhàn nhạt nói, “Bởi vì thấy thích, nên mới lắng nghe, nhớ lâu.”
Vừa đi dạo vừa chơi đùa, kế hoạch của Đàm Phượng coi như cũng được hoàn thành rồi, Cung Ngạn Vũ quay lại hỏi hai người: “Có muốn đi chợ đồ cũ với tôi không?”
“Đi!” Diệp Noãn đôi mắt sáng ngời. Cô vốn là muốn đi chợ đồ cũ, không ngờ cuối cùng vẫn có thể cùng đi rồi.
“Đi thì đi!” Đàm Phượng cũng gật đầu, tuy rằng không biết ở chợ đồ cũ có thể mua được cái gì không, nhưng cũng không thể qua cầu rút ván, nhờ Cung Ngạn Vũ đến giờ rồi lại vứt bỏ anh ta qua một bên.
Chợ đồ cũ đa phần đều là đồ xài rồi. Chợ đồ cũ ở Paris vốn rất có tiếng. Nhiều hàng hóa, không khí mua bán cũng xôm tụ. Diệp Noãn trước đó đến Paris một lần, cũng rất thích đến đây đi dạo, lựa lựa vài món nhỏ mua về.
Trong chợ có người chỉ dựng một cái sạp nhỏ, có cửa hàng đi nữa cũng chỉ nhỏ xíu một gian. Phóng mắt nhìn qua, cơ man trước mặt là đồ vật chất đống, so với đường phố đại lộ Champs Elysees sạch sẽ sáng sủa cao cấp quả là khác biệt vô cùng.
“Woaaaa…” Lần đầu đến chỗ này, Đàm Phượng bất giác kêu một tiếng ở cửa ra vào.
Cung Ngạn Vũ nhắc nhở hai người: “Đừng để lạc, nơi này nhiều ngõ ngách dễ lạc đường lắm.”
Diệp Noãn ừ một tiếng, rõ ràng có chút gấp gáp trong giọng nói. Chẳng bao lâu, liền thấy cô vượt lên đi đầu. Cung Ngạn Vũ đến đây chỉ để cảm nhận lại một chút không khí, không có dự định mua bán gì, cho nên cũng chỉ đi theo, trông chừng cô một chút là được.
Một lúc sau, Diệp Noãn nhìn thấy một bộ chân nến, sứ trắng nặn thành một đôi, một mèo một chó, nhìn qua đã thấy ngây ngô đáng yêu, liền gọi Cung Ngạn Vũ đến giúp cô hỏi giá.
“Một trăm Euro.” Cung Ngạn Vũ hỏi xong liền nói.
“Một trăm Euro?” Đàm Phượng líu lưỡi, “Hai cái chân nến có chút xíu như vậy, còn tốn hơn ngàn tệ sao?”
“Chỗ này là như vậy, không biết giá sẽ bị chém đẹp.” Cung Ngạn Vũ nói rồi, nhìn Diệp Noãn chờ nghe xem cô tính như thế nào.
“Một trăm Euro…” Diệp Noãn lẩm bẩm một câu, nhưng không nghe rõ cảm xúc gì trong đó. Cô cẩn thận nâng hàng lên, xem trái xem phải, soi kỹ lớp men, sau đó nói với Cung Ngạn Vũ, “Anh hỏi họ, 25 Euro bán không.”
“25 Euro?” Đàm Phượng kinh ngạc hơn, “Cậu trả giá cũng quá ác đi, còn có một phần tư giá ban đầu, không chừng bị người ta đánh đuổi ra ngoài đó!”
Cung Ngạn Vũ tiếp tục nhìn Diệp Noãn, thái độ kia rõ ràng nói rằng, muốn anh đi làm chuyện nguy hiểm và ngu xuẩn như vậy, ít nhất cũng phải cho anh một câu giải thích.
“Mẫu mã dễ thương, nhưng tạo hình bình thường, men tráng cũng không đều.” Diệp Noãn đặt lại chân nến lên bàn. “Anh hỏi người ta đi, đôi chân nến này giá gốc không đến 20 Euro, tôi dùng 25 Euro là mua được rồi.”
Cung Ngạn Vũ nửa tin nửa ngờ, đem lời của cô dịch lại với ông chủ, người đàn ông Pháp râu quai nón giơ ngón tay cái với Diệp Noãn.
Cung Ngạn Vũ đem nguyên văn lời chủ sạp dịch lại cho Diệp Noãn nghe: “Cô gái này cũng là người sành sõi, giảm giá cho người đẹp, đôi nến này chỉ lấy 22 Euro thôi.”
Diệp Noãn nghe vậy cười cười với chủ sạp râu quai nón: “Merci.” Tiếng Pháp của cô cũng chỉ có hai câu “Xin chào” và “Cảm ơn”.
“Xem ra cũng biết nhìn hàng đấy.” Cung Ngạn Vũ nhìn Diệp Noãn trả tiền lấy hàng, khen một câu.
Biết nhìn hàng cũng không phải sinh ra là đã biết, bị chặt chém quá nhiều, đương nhiên luyện ra công lực đó mà. Diệp Noãn vốn rất thích mấy món nhỏ xinh như thế này, đi lùng mua nhiều, đương nhiên biết rõ. Cô cười nói với Cung Ngạn Vũ: “May mắn thôi.”
End chapter 32.