Chương 67: Quỷ đạo ma tượng (hồi kết êm đẹp)
Vù vù, tiếng lạo xạo của những tán lá đan xen vào cơn gió. Những đóa hoa cúc phủ trắng khu định thự của gia tộc Trần. Đám tang Trần Lạc được long trọng tổ chức.
Sau cuộc đại chiến, người dân về đến ngôi đình đã tan hoang, họ thắp hương cho vị pháp sư đã vì làng mà hy sinh. Thi thể Trần Lạc được đưa trở về nội tộc Trần. May mắn trong nhiệm vụ Quỷ Đạo Ma Tượng này ngoài Trần Lạc và thầy Khương ra không có bất kỳ pháp sư nào thuộc hai tộc Trần Lê phải bỏ mạng.
Đám tang của Trần Lạc diễn ra tại gia tộc, những người họ Trần còn sống sót sau trận chiến và những pháp sư còn lại trong gia tộc tuy không tham gia nhiệm vụ nhưng tất cả đều vây quanh quan tài ông, trên tay họ là bó hoa cúc, hoa vạn thọ lớn.
“Thầy, thầy vất vả rồi.”
Trần Long đặt bó hoa trên Trần Lạc. Ông không khóc, nhưng tim lại nhói đau đến khó chịu. Lại một người thân nữa của ông ra đi mà ông không thể bảo vệ. Sự dằn vặt về sự yếu đuối của bản thân lại một lần nữa đè nặng lên Trần Long.
Thi thể Trần Lạc không một vết xước, vì tiên thuật đã chữa lành mọi vết thương ở ngoài. Nhưng lục phủ ngũ tạng bên trong lại nát bấy, xương cốt cũng chẳng lành, nếu tiên thuật của ông không chữa lành phía ngoài cơ thể, e là chẳng còn vẹn nguyên.
Đứng cạnh Trần Long, Lê Nam bước đến quan tài Trần Lạc, đặt một bông hoa xuống, rồi những người pháp sư tộc Trần cũng bước theo, lần lượt đặt hoa quanh quan tài.
Ông Tuấn, ông Lộc, ông Hiếu trưởng làng Thụ cũng có mặt, họ đại diện cho người dân làng Thụ thắp những chiếc nhang, cắm lên bát hương, thể hiện lòng biết ơn người đã chiến đấu hết mình để bảo vệ ngôi làng nhỏ. Trên khuôn mặt ba người họ đều đã sưng đỏ do khóc rất nhiều. Họ cảm kích biết ơn con người đã hy sinh để họ được sống.
Trận chiến dù đã ngã ngũ, những lại là mở đầu cho một cuộc đại chiến đẫm máu khác. Trần Long nắm chặt cổ áo của chính mình, hơn ai hết, ông hiểu rõ rằng chưa thể kết thúc được.
“Thần thú, 4 con thần thú giáng thẳng vào tên Lực hẳn là của ông Lạc. Thật may mắn, và thật sự ông rất tuyệt đấy, lão già.”
Lê Nam ngồi xuống cạnh quan tài, dù chỉ mới quen biết, nhưng ông ta cũng đã học được một vài điều từ Trần Lạc. Ông rót hai chén rượu, bước đến bát hương rồi để một chén ở cạnh, chén còn lại đưa cho Trần Long.
“Đến lúc rồi. Đâu thể giữ tâm trạng này mãi đâu, ông ta sẽ cáu lắm khi biết đồ đệ của mình đau buồn vì mình đấy.”
Trần Long nhận lấy chén rượu, sắc mặt không bộc lộ nhiều xúc cảm của ông bỗng nhăn lại, rồi chỉ một hớp đã hết chén.
“Cảm ơn. Và cả thầy nữa, thầy hãy an nghỉ.”
Tin tức về sự hy sinh của pháp sư Trần Lạc, người được xem là mạnh nhất hiện tại ở phe chính đạo đã lan rộng. Đám tang diễn ra trong bốn ngày, phần mộ của Trần Lạc được đặt ở vị trí cao nhất trong nghĩa trang gia tộc Trần, thể hiện việc xuyên suốt cả lịch sử của tộc, ông là một người vĩ đại đến nhường nào.
Bốn ngày trôi qua, làng thụ đang dần xây dựng lại, ba người ông Tuấn, ông Lộc, ông Hiếu cũng đã về.
…
“THẰNG NHÓC CHẾT TIỆT!! GIỮ THANG CẨN THẬN VÀO!!”
Một người thợ mộc hét lớn lên, ông ta đang đóng lại mái của một ngôi nhà, trong khi đứa cháu của ông và mấy đứa nhỏ trong làng đang giữ thang.
Cảnh tan hoang quanh ngôi đình đang dần thay đổi, chắc chỉ khoảng vài tháng nữa nơi này sẽ trở về như ban đầu. Khối đá ở đình đã được tộc Trần thu lại sau cuộc chiến. Sự kết thúc này sẽ là khởi đầu cho một thứ mới.
Tại nơi “từng” gọi là đình làng, nơi hiện tại chỉ là 1 bãi đất trống, ảnh hưởng từ cuộc chiến chỉ cách đây vài hôm. Có một cậu nhóc vẫn thường ghé qua. Mái tóc xoăn với thân hình tròn vo, bóng dáng thân quen như từng xuất hiện từ lâu.
“Thế giới này lắm điều kì diệu thật. Hết gặp ma, rồi giờ cả nơi này bị phá tanh bành bởi con người…”
Giọng điệu thắc mắc, tự hỏi tự ngạc nhiên suốt mấy hôm, tên cậu ta là Lâm, cháu nội ông Tuấn.
“Pháp sư à?”
Trong lúc cậu bé vẫn đang phân vân suy nghĩ về khái niệm mới mà cậu vừa vỡ lẽ ra. Thì từ đằng xa:
“Ey con lợn xoăn nhanh lại đây còn kéo diều nào, gió lên rồi đấy”
Cậu bé Lâm gác lại những suy nghĩ, và tiếp tục đi tới chơi với những người bạn của mình. Có lẽ chính câu cũng không biết được rằng chính cái từ "Pháp sư "sẽ thay đổi cuộc đời cậu.
Vài tháng sau không khí hân hoan vui tươi trở lại vơi làng Thụ, ngôi đình đã hoàn thành việc xây dựng lại. Tuy ngôi đình mới này không được to và đẹp đẽ như trước, nhưng đó vẫn là niềm tự hào của làng, và là chỗ dựa tinh thần cho người dân nơi đây. Tại tấm bia đá nơi khắc tên những cụ đã đỗ tiến sĩ khi xưa và những người có công với làng nay đã chạm khắc thêm tên Trần Long, Lê Nam, Trần Lạc, Bùi Khương, Trần Đế,…
Sau cuộc đại chiến, người dân về đến ngôi đình đã tan hoang, họ thắp hương cho vị pháp sư đã vì làng mà hy sinh. Thi thể Trần Lạc được đưa trở về nội tộc Trần. May mắn trong nhiệm vụ Quỷ Đạo Ma Tượng này ngoài Trần Lạc và thầy Khương ra không có bất kỳ pháp sư nào thuộc hai tộc Trần Lê phải bỏ mạng.
Đám tang của Trần Lạc diễn ra tại gia tộc, những người họ Trần còn sống sót sau trận chiến và những pháp sư còn lại trong gia tộc tuy không tham gia nhiệm vụ nhưng tất cả đều vây quanh quan tài ông, trên tay họ là bó hoa cúc, hoa vạn thọ lớn.
“Thầy, thầy vất vả rồi.”
Trần Long đặt bó hoa trên Trần Lạc. Ông không khóc, nhưng tim lại nhói đau đến khó chịu. Lại một người thân nữa của ông ra đi mà ông không thể bảo vệ. Sự dằn vặt về sự yếu đuối của bản thân lại một lần nữa đè nặng lên Trần Long.
Thi thể Trần Lạc không một vết xước, vì tiên thuật đã chữa lành mọi vết thương ở ngoài. Nhưng lục phủ ngũ tạng bên trong lại nát bấy, xương cốt cũng chẳng lành, nếu tiên thuật của ông không chữa lành phía ngoài cơ thể, e là chẳng còn vẹn nguyên.
Đứng cạnh Trần Long, Lê Nam bước đến quan tài Trần Lạc, đặt một bông hoa xuống, rồi những người pháp sư tộc Trần cũng bước theo, lần lượt đặt hoa quanh quan tài.
Ông Tuấn, ông Lộc, ông Hiếu trưởng làng Thụ cũng có mặt, họ đại diện cho người dân làng Thụ thắp những chiếc nhang, cắm lên bát hương, thể hiện lòng biết ơn người đã chiến đấu hết mình để bảo vệ ngôi làng nhỏ. Trên khuôn mặt ba người họ đều đã sưng đỏ do khóc rất nhiều. Họ cảm kích biết ơn con người đã hy sinh để họ được sống.
Trận chiến dù đã ngã ngũ, những lại là mở đầu cho một cuộc đại chiến đẫm máu khác. Trần Long nắm chặt cổ áo của chính mình, hơn ai hết, ông hiểu rõ rằng chưa thể kết thúc được.
“Thần thú, 4 con thần thú giáng thẳng vào tên Lực hẳn là của ông Lạc. Thật may mắn, và thật sự ông rất tuyệt đấy, lão già.”
Lê Nam ngồi xuống cạnh quan tài, dù chỉ mới quen biết, nhưng ông ta cũng đã học được một vài điều từ Trần Lạc. Ông rót hai chén rượu, bước đến bát hương rồi để một chén ở cạnh, chén còn lại đưa cho Trần Long.
“Đến lúc rồi. Đâu thể giữ tâm trạng này mãi đâu, ông ta sẽ cáu lắm khi biết đồ đệ của mình đau buồn vì mình đấy.”
Trần Long nhận lấy chén rượu, sắc mặt không bộc lộ nhiều xúc cảm của ông bỗng nhăn lại, rồi chỉ một hớp đã hết chén.
“Cảm ơn. Và cả thầy nữa, thầy hãy an nghỉ.”
Tin tức về sự hy sinh của pháp sư Trần Lạc, người được xem là mạnh nhất hiện tại ở phe chính đạo đã lan rộng. Đám tang diễn ra trong bốn ngày, phần mộ của Trần Lạc được đặt ở vị trí cao nhất trong nghĩa trang gia tộc Trần, thể hiện việc xuyên suốt cả lịch sử của tộc, ông là một người vĩ đại đến nhường nào.
Bốn ngày trôi qua, làng thụ đang dần xây dựng lại, ba người ông Tuấn, ông Lộc, ông Hiếu cũng đã về.
…
“THẰNG NHÓC CHẾT TIỆT!! GIỮ THANG CẨN THẬN VÀO!!”
Một người thợ mộc hét lớn lên, ông ta đang đóng lại mái của một ngôi nhà, trong khi đứa cháu của ông và mấy đứa nhỏ trong làng đang giữ thang.
Cảnh tan hoang quanh ngôi đình đang dần thay đổi, chắc chỉ khoảng vài tháng nữa nơi này sẽ trở về như ban đầu. Khối đá ở đình đã được tộc Trần thu lại sau cuộc chiến. Sự kết thúc này sẽ là khởi đầu cho một thứ mới.
Tại nơi “từng” gọi là đình làng, nơi hiện tại chỉ là 1 bãi đất trống, ảnh hưởng từ cuộc chiến chỉ cách đây vài hôm. Có một cậu nhóc vẫn thường ghé qua. Mái tóc xoăn với thân hình tròn vo, bóng dáng thân quen như từng xuất hiện từ lâu.
“Thế giới này lắm điều kì diệu thật. Hết gặp ma, rồi giờ cả nơi này bị phá tanh bành bởi con người…”
Giọng điệu thắc mắc, tự hỏi tự ngạc nhiên suốt mấy hôm, tên cậu ta là Lâm, cháu nội ông Tuấn.
“Pháp sư à?”
Trong lúc cậu bé vẫn đang phân vân suy nghĩ về khái niệm mới mà cậu vừa vỡ lẽ ra. Thì từ đằng xa:
“Ey con lợn xoăn nhanh lại đây còn kéo diều nào, gió lên rồi đấy”
Cậu bé Lâm gác lại những suy nghĩ, và tiếp tục đi tới chơi với những người bạn của mình. Có lẽ chính câu cũng không biết được rằng chính cái từ "Pháp sư "sẽ thay đổi cuộc đời cậu.
Vài tháng sau không khí hân hoan vui tươi trở lại vơi làng Thụ, ngôi đình đã hoàn thành việc xây dựng lại. Tuy ngôi đình mới này không được to và đẹp đẽ như trước, nhưng đó vẫn là niềm tự hào của làng, và là chỗ dựa tinh thần cho người dân nơi đây. Tại tấm bia đá nơi khắc tên những cụ đã đỗ tiến sĩ khi xưa và những người có công với làng nay đã chạm khắc thêm tên Trần Long, Lê Nam, Trần Lạc, Bùi Khương, Trần Đế,…