Chương 2
5
Tôi: “Đừng nói chuyện g.hê t.ởm thế chứ, có chuyện gì mau nói đi.”
Thiệu Hằng cười tủm tỉm: "Chị Tiếu, cho em mượn một ngàn vạn có được không?"
Tôi mỉa mai nói: “Sao vậy hả Thiệu đại thiếu gia, chả nhẽ cậu đi đóng phim truyền hình nhưng lại không được trả lương ư? À mà, không phải gần đây cậu đang đi Macau sao…”
Thiệu Hằng, là một tay chơi cờ bạc đích thực.
Có lần tôi thấy hắn ta đi vào sòng bạc, thua mấy ngàn vạn tệ, hắn ta cũng đều không chớp mắt, chẳng khác gì người bình thường đang nhàn nhã mà cầm nhẹ ly rượu vang đỏ, hết vòng tay qua ôm người mẫu ăn mặc hở hang này, lại đến đòi hôn người phụ nữ ăn mặc hở hang khác.
Hắn ta là người có thể kiếm tiền, nhưng cũng là người chi tiền nhiều hơn kiếm.
Hơn nữa, người này lại toàn nói dối, mỗi lần bị hỏi đến đều nói: “Tôi không bao giờ đánh bạc nữa,” nhưng thực tế thì có bao giờ hắn ta bỏ được cờ bạc đâu.
Cũng không khoa trương khi nói, từ lúc tôi tám tuổi đã đánh mất lòng tin với hắn ta rồi, còn lâu tôi mới muốn cho hắn ta vay tiền ấy.
Tôi im lặng một lúc, lặng lẽ nhìn lên trần nhà, đảo mắt và trả lời: “Thiệu Hằng, tôi thấy là cậu mất trí rồi, lại dám gọi mượn tiền tôi, gọi đến đây là muốn được nghe tôi mắng, hay thèm nghe tôi c.hửi vậy?
Thiệu Hằng: “Chị, chị không thể giúp em sao?”
Tôi: “Không có, tiễn vong.”
Thiệu Hằng vội vàng nói: “Ấy ấy, chị đừng cúp máy vậy mà, gần đây có phải nhà chị mới nhận về một cô em gái đúng không?”
Câu hỏi của Thiệu Hằng uyển chuyển hướng sang chuyện khác.
Em gái cái gì chứ.
Người ta là thiên kim thật đó.
Tôi hỏi lại hắn: “Đúng vậy, cậu hỏi làm gì?”
Thiệu Hằng gian trá hỏi: "Nói cho em biết chút đi chị gái, em gái chị có tiền hay không đó?”
Tự nhiên tôi nghĩ đến tấm thẻ ngân hàng mà cha tôi đưa cho Dư Vãn hôm nay.
“Chắc là có, nhưng mà cậu đừng làm phiền em ấy.”
Đây cũng là những gì tử tế nhất mà tôi có thể nói rồi.
6
Ngày hôm sau là thứ Hai, là ngày tôi phải đi học.
Năm nay tôi đang học lớp cuối cấp ba.
Vừa bước xuống lầu, đã thấy Dư Vãn đã ngồi ăn cùng cha mẹ từ sớm. Cha tôi thì đang đọc báo, còn mẹ và Dư Vãn đang tán gẫu với nhau, thật là một cảnh tượng hòa thuận vui vẻ.
Tôi bước đến bàn ăn và kéo ghế ra.
“Xoẹt, xoẹt.” Một âm thanh vang lên khi chân ghế quét qua sàn nhà. Âm thanh này có vẻ như làm ảnh hưởng đến tất cả mọi người.
Người cha hiền từ liền không kiên nhẫn mà liếc tôi một cái, còn mẹ tôi thì trực tiếp giáo huấn tôi luôn: “Sao đến giờ này con mới dậy thế, nhìn Dư Vãn đi, em con đã dậy từ sáu giờ đó.”
Sáu giờ đã dậy rồi ư?
Vậy hẳn là cô ta đã đi ngủ từ sớm nhỉ?
Chắc cũng chả biết đến cái gọi là cuộc sống về đêm đâu?
Dư Vãn cười cười nói với tôi: “Dậy sớm ngủ sớm có lợi cho sức khỏe lắm á chị gái, từ mai chị có muốn thử một lần dậy sớm không? Hồi ở cô nhi viện, em còn dậy sớm hơn bây giờ nữa. Bởi vì vừa tỉnh dậy là đã phải đi dọn dẹp khắp nơi rồi.”
Hôm nay Dư Vãn hình như đã học được cách bán thảm.
Cha mẹ yên lặng nghe Dư Vãn kể về cuộc đời cay đắng của mình, thỉnh thoảng lại nói vài lời an ủi.
Nhưng thành thật mà nói, tôi nghĩ hai người họ tò mò hơn là đau khổ.
Những người thượng lưu như họ đã từng nhìn thấy cuộc sống của người nghèo như vậy bao giờ đâu. Tất cả cũng chỉ xuất phát từ sự tò mò thôi.
Khóe mắt Dư Vãn hơi đỏ lên, cuối cùng cô ta nói: "Cám ơn ba mẹ đã đón con về, cuối cùng con cũng có một gia đình của mình rồi."
Cô ta vừa nói xong, Khương Trạch Thành liền chỉ tay về phía tôi: “Khương Tiếu, con nhìn xem em gái con, rồi nhìn lại con xem.”
Thật là bội phục đó, tôi nằm không mà cũng trúng đạn nữa.
Thật ra tôi hay đi ngủ muộn vì học hành quá nhiều thôi.
Trường học quý tộc không giống như trong phim truyền hình. Những đứa trẻ giàu có đều có những mục tiêu ngay từ khi còn nhỏ, cũng như nền tảng tốt thì thường cho chúng tầm nhìn rộng lớn, trường học càng tốt thì càng nổi tiếng.
Nhưng tôi cũng biết, Khương Trạch Thành với Khổng Như Thư đơn giản là cảm thấy tôi không ngoan ngoãn như là Dư Vãn nên mới giáo huấn tôi. Tất nhiên tôi cũng không n.gu si mà đi cãi lại bọn họ.
Tôi gật đầu, vẻ mặt tỏ vẻ đồng ý với lời Dư Vãn nói:
“Dư Vãn, em nói đúng. Chị nên học hỏi tinh thần tốt đẹp của em, từ ngày mai chị sẽ ngủ sớm dậy sớm.”
Bữa sáng ngon mà nhạt nhẽo, không khí bữa ăn thì như đang đọc luận văn vậy.
Tôi từ từ ăn nốt phần thức ăn trong bát, cũng không gắp thêm đồ ăn nữa, vội nói: “Con đi học đây.”
“Chờ chút.” Khổng Như Thư vội nói: “Hôm qua, mẹ đã gọi điện thoại cho hiệu trưởng trường con rồi, cũng chuyển Dư Vãn đến học chung lớp với con, con phải chăm sóc con bé thật tốt đó.”
Dư Vãn vội vàng lấy khăn giấy lau miệng, đứng lên với tôi: “Chị, mong chị chiếu cố em nhiều hơn ạ.”
Chiếu cố ư?
Không thành vấn đề nha…
7
Dư Vãn mang theo chiếc cặp trống không, lên xe đi cùng tôi.
Trong xe, tôi cầm di động lướt qua các hot search trong ngày.
Ai ngờ, hot search hiện ra đầu tiên lại là tin đại hoa đán nửa đêm hẹn hò với bạn trai trong khách sạn và bị chụp lén.
Tin tức này lẽ ra không liên quan đến tôi, nhưng đại hoa đán này lại là một trong những minh tinh trụ cột mà Khương Gia đang quản lý.
Trước giờ, đại hoa đán đều đi theo con đường thuần túy, điều này khiến cho rất nhiều người trong fanclub của cô ấy muốn thoát fan.
Tôi vội vàng gửi tin nhắn cho thư ký của Khương Trạch Thành để hỏi xem đó có phải là sự thật hay không.
Thư ký Dương nhanh chóng trả lời: "Quả thật có chuyện này, chúng tôi cũng đang liên hệ với bộ phận quan hệ công chúng để giải quyết rồi."
Chỉ cần kiếm tiền không tốt sao?
Vì cái gì mà một hai phải yêu đương.
Ở Khương Thị, không cho phép các nghệ sĩ yêu nhau, điều này cũng đã được viết rõ ràng trong hợp đồng.
Chỉ là vấn đề này thật không dễ xử lý.
Đại hoa đán này cùng với nghệ sĩ nam kia hiện tại đang rất nổi tiếng, bọn họ ở công ty chiếm phần lớn tài nguyên.
Trong đầu tôi mải suy nghĩ đến chuyện này, tự mình đi vào trường lúc nào không hay, Dư Vãn vẫn luôn đi theo sau tôi.
“Chị…chị à.” Dư Vãn đứng sau hơn chục mét gọi tôi.
Lúc này đúng lúc đông người nhất, mọi người đều vội vã chạy đến lớp học của mình.
Sau khi Dư Vãn kêu lên, hấp dẫn không ít ánh mắt của mọi người ăn dưa.
“Em gọi cái gì vậy?” Tôi quay đầu lại hỏi.
“Em đi theo không kịp chị, chị đi chậm một chút có được không?’
Tôi nhìn đồng hồ, hôm nay Dư Vãn mải nói chuyện với Khổng Như Thu nên suýt nữa chúng tôi đã đến muộn.
“Còn có năm phút nữa chuông sẽ reo.” Tôi quay đầu nói với Dư Vãn: “Em tự đi tìm hiệu trưởng báo danh đi, phòng làm việc của ông ấy ở tầng ba phía khu nhà hai tầng kia, chị đi trước đây.”
Nói xong, tôi tăng tốc chạy về phía tòa nhà giảng dạy.
Khi tôi vào lớp, chuông cũng vừa reo.
Lớp trưởng bắt đầu kiểm tra sĩ số lớp.
Tiết đầu tiên của hôm nay là tiết ngữ văn.
Thầy giáo dạy ngữ văn nay nay bốn mươi tuổi, ông ta là một người nghiêm khắc và tỉ mỉ.
Tiết học vừa bắt đầu được hơn mười phút, liền thấy thầy hiệu trưởng dẫn theo Dư Vãn đến, gõ tay lên cánh cửa lớp.
“Tôi xin phép cắt ngang thầy Lý chút.” Hiệu trưởng nói: “Đây là Dư Vãn, học sinh lớp chúng ta mới chuyển đến, tạm thời cứ để em ấy xuống cuối lớp nghe giảng đi.”
Dư Vãn bước vào lớp, tay xiết dây đeo của cặp xách.
Tóc mái của cô ta hơi che đi lông mày, làm lộ ra khuôn mặt xinh xắn dễ thương, nhưng thoạt nhìn lại cũng có chút nhu nhược đáng thương.
Giáo viên ngữ văn mấp máy khóe miệng, lộ ra vài nếp nhăn thiếu kiên nhẫn.
Sau khi hiệu trưởng rời đi, ông ta gõ gõ lên bảng đen trước mặt Dư Vãn, "Tiếp tục học nào!”
Bạn cùng bàn của Dư Vãn là một cô gái cao hơn 1m7 tên là Chu Hàm.
Bởi vì cô ấy quá cao nên mới bị ngồi xuống bàn cuối của lớp.
Chỗ ngồi của tôi cách họ không xa, tôi có thể nhìn thấy Chu Hàm và Dư Vãn đang chuyền tay nhau một tờ giấy.
Tiếng chuông tan học vừa vang lên, Chu Hàm liền sốt sắng nói với Dư Vãn: "Cậu từ đâu chuyển đến vậy? Lúc trước cậu học ở trường nào? Hôm nay sao cậu đến muộn thế? Thầy giáo ngữ văn có vẻ không vui á.”
Bọn họ tỏ ra như kiểu quen biết lâu rồi vậy.
Dư Vãn nhẹ nhàng nói: "Tớ đến đây với chị tớ, là Khương Tiếu."
Ngay khi hai chữ ‘chị tớ’ vừa phát ra, một số người liền tỏ ra hiểu biết về quan hệ của chúng tôi.
Cũng có một vài người quay sang chĩa ánh mắt đánh giá về phía tôi và Dư Vãn.
Xung quanh Dư Vãn trở nên yên tĩnh hơn, dường như bọn họ đang dựng lỗ tai lên, muốn nghe thêm một vài tin tức mới.
“Hôm nay là lần đầu tiên tớ đến lớp nên đi hơi muộn, thế nhưng rõ ràng là sáu giờ tớ đã dậy rồi…”
Mọi người xung quanh kiểu: ‘Dư Vãn đã dậy sớm như vậy, làm sao lại đến muộn vậy ta?’
Tôi:????
Cô ta còn muốn khoe khoang việc dậy từ sáu giờ bao lần nữa vậy?
Tôi nghe liền hiểu ngay ý của Dư Vãn, cô ta là đang nói bóng nói gió về tôi, trách tôi không nắm rõ thời gian biểu đi học.
Tôi có nên nhẫn nhịn vụ này không nhỉ?
8
Tôi hào phóng cười, đi thẳng tới chỗ Dư Vãn, "Dư Vãn, chân em không sao chứ?"
Dư Vãn chợt sửng sốt, "Chân của em bị làm sao ạ?"
Tôi: "Chân em không sao hả? Thế sao sáng nay em đi chậm thế?”
"Phụt" tiếng cười truyền đến từ bốn phía.
"Em…em…"
“Được rồi, nếu em không sao cả, vậy thì đi theo chị, chị giới thiệu một vòng quanh trường cho em nhé, cũng coi như chủ nhà là chị đây đã hết lòng hết dạ.”
Lúc cô ta nghe thấy tôi nói từ ‘chủ nhà’, mặt cô ta chuyển sang màu tái xanh.
Nhìn hành động nhỏ của Dư Vãn mấy ngày nay, tôi phát hiện ra cô ta rất quan tâm đ ến thân phận của mình.
Nếu đã như vậy thì… tôi cũng sẽ bày ra thái độ của một người chủ nhà tiếp đãi khách thật tốt với cô ta…hehe.
Dư Vãn tức đến mức ngực kịch liệt phập phồng: “Chị đừng quên, tôi mới là…”
Nhưng lời nói của cô ta vẫn bị nuốt lại vào miệng.
Tôi tất nhiên là biết cô ta muốn nói gì, chắc chắn là nói cô ta mới chính là thiên kim tiểu thư thật của nhà họ Khương.
Chỉ là một khi những lời này nói ra, những người khác chắc chắn sẽ quan tâm đ ến việc trước khi cô ta nhận về như thế nào? Ở cô nhi viện hay sao?
Những cái vất vả, đau khổ khi mà ở cô nhi viện, nếu bán thảm với Khương Gia Thành và Khổng Như Thu thì tất nhiên rất được, thế nhưng mà nói với những người ở đây… chắc chắn nó sẽ trở thành đề tài bàn tán khắp nơi, cô ta tự nhiên sẽ trở thành tâm điểm đàm tiếu của mọi người.
Nghèo đói quả là khiến người khác cảm thấy tự ti.
Tâm tình Dư Vãn không tốt, hẳn cô ta sợ bị người khác phát hiện quá khứ nghèo khó, lại càng sợ người ta sẽ bàn tán về mình.
Dư Vãn gượng cười: “Vậy…đành nhờ chị đưa em đi thăm quan ạ.”
Tôi dẫn Dư Vãn đi vào đại sảnh tầng một.
Học sinh đến và đi, không lúc nào ngớt người.
Tôi chỉ vào tấm bản đồ trên tường và giới thiệu:
“Em xem này, đây là Phòng Giáo Vụ, đây là nơi office building, đây là khu chúng ta đang học, đây là sân thể dục, đây là phòng y tế……”
Dư Vãn: "Hả?"
Tôi: “Được rồi, vậy là chị đã giới thiệu cho em một vòng quanh trường rồi đó, tan họp nha.”
Tôi vừa nói vừa vỗ tay, mặc kệ Dư Vãn vẫn đứng sững sờ tại chỗ, sau đó tôi liền đi siêu thị nhỏ mua chút đồ ăn vặt.
Này không phải là tôi rảnh quá đâu, chẳng qua muốn tránh cô ta lại mách lẻo trước mặt bố mẹ tôi mà thôi.
Tôi: “Đừng nói chuyện g.hê t.ởm thế chứ, có chuyện gì mau nói đi.”
Thiệu Hằng cười tủm tỉm: "Chị Tiếu, cho em mượn một ngàn vạn có được không?"
Tôi mỉa mai nói: “Sao vậy hả Thiệu đại thiếu gia, chả nhẽ cậu đi đóng phim truyền hình nhưng lại không được trả lương ư? À mà, không phải gần đây cậu đang đi Macau sao…”
Thiệu Hằng, là một tay chơi cờ bạc đích thực.
Có lần tôi thấy hắn ta đi vào sòng bạc, thua mấy ngàn vạn tệ, hắn ta cũng đều không chớp mắt, chẳng khác gì người bình thường đang nhàn nhã mà cầm nhẹ ly rượu vang đỏ, hết vòng tay qua ôm người mẫu ăn mặc hở hang này, lại đến đòi hôn người phụ nữ ăn mặc hở hang khác.
Hắn ta là người có thể kiếm tiền, nhưng cũng là người chi tiền nhiều hơn kiếm.
Hơn nữa, người này lại toàn nói dối, mỗi lần bị hỏi đến đều nói: “Tôi không bao giờ đánh bạc nữa,” nhưng thực tế thì có bao giờ hắn ta bỏ được cờ bạc đâu.
Cũng không khoa trương khi nói, từ lúc tôi tám tuổi đã đánh mất lòng tin với hắn ta rồi, còn lâu tôi mới muốn cho hắn ta vay tiền ấy.
Tôi im lặng một lúc, lặng lẽ nhìn lên trần nhà, đảo mắt và trả lời: “Thiệu Hằng, tôi thấy là cậu mất trí rồi, lại dám gọi mượn tiền tôi, gọi đến đây là muốn được nghe tôi mắng, hay thèm nghe tôi c.hửi vậy?
Thiệu Hằng: “Chị, chị không thể giúp em sao?”
Tôi: “Không có, tiễn vong.”
Thiệu Hằng vội vàng nói: “Ấy ấy, chị đừng cúp máy vậy mà, gần đây có phải nhà chị mới nhận về một cô em gái đúng không?”
Câu hỏi của Thiệu Hằng uyển chuyển hướng sang chuyện khác.
Em gái cái gì chứ.
Người ta là thiên kim thật đó.
Tôi hỏi lại hắn: “Đúng vậy, cậu hỏi làm gì?”
Thiệu Hằng gian trá hỏi: "Nói cho em biết chút đi chị gái, em gái chị có tiền hay không đó?”
Tự nhiên tôi nghĩ đến tấm thẻ ngân hàng mà cha tôi đưa cho Dư Vãn hôm nay.
“Chắc là có, nhưng mà cậu đừng làm phiền em ấy.”
Đây cũng là những gì tử tế nhất mà tôi có thể nói rồi.
6
Ngày hôm sau là thứ Hai, là ngày tôi phải đi học.
Năm nay tôi đang học lớp cuối cấp ba.
Vừa bước xuống lầu, đã thấy Dư Vãn đã ngồi ăn cùng cha mẹ từ sớm. Cha tôi thì đang đọc báo, còn mẹ và Dư Vãn đang tán gẫu với nhau, thật là một cảnh tượng hòa thuận vui vẻ.
Tôi bước đến bàn ăn và kéo ghế ra.
“Xoẹt, xoẹt.” Một âm thanh vang lên khi chân ghế quét qua sàn nhà. Âm thanh này có vẻ như làm ảnh hưởng đến tất cả mọi người.
Người cha hiền từ liền không kiên nhẫn mà liếc tôi một cái, còn mẹ tôi thì trực tiếp giáo huấn tôi luôn: “Sao đến giờ này con mới dậy thế, nhìn Dư Vãn đi, em con đã dậy từ sáu giờ đó.”
Sáu giờ đã dậy rồi ư?
Vậy hẳn là cô ta đã đi ngủ từ sớm nhỉ?
Chắc cũng chả biết đến cái gọi là cuộc sống về đêm đâu?
Dư Vãn cười cười nói với tôi: “Dậy sớm ngủ sớm có lợi cho sức khỏe lắm á chị gái, từ mai chị có muốn thử một lần dậy sớm không? Hồi ở cô nhi viện, em còn dậy sớm hơn bây giờ nữa. Bởi vì vừa tỉnh dậy là đã phải đi dọn dẹp khắp nơi rồi.”
Hôm nay Dư Vãn hình như đã học được cách bán thảm.
Cha mẹ yên lặng nghe Dư Vãn kể về cuộc đời cay đắng của mình, thỉnh thoảng lại nói vài lời an ủi.
Nhưng thành thật mà nói, tôi nghĩ hai người họ tò mò hơn là đau khổ.
Những người thượng lưu như họ đã từng nhìn thấy cuộc sống của người nghèo như vậy bao giờ đâu. Tất cả cũng chỉ xuất phát từ sự tò mò thôi.
Khóe mắt Dư Vãn hơi đỏ lên, cuối cùng cô ta nói: "Cám ơn ba mẹ đã đón con về, cuối cùng con cũng có một gia đình của mình rồi."
Cô ta vừa nói xong, Khương Trạch Thành liền chỉ tay về phía tôi: “Khương Tiếu, con nhìn xem em gái con, rồi nhìn lại con xem.”
Thật là bội phục đó, tôi nằm không mà cũng trúng đạn nữa.
Thật ra tôi hay đi ngủ muộn vì học hành quá nhiều thôi.
Trường học quý tộc không giống như trong phim truyền hình. Những đứa trẻ giàu có đều có những mục tiêu ngay từ khi còn nhỏ, cũng như nền tảng tốt thì thường cho chúng tầm nhìn rộng lớn, trường học càng tốt thì càng nổi tiếng.
Nhưng tôi cũng biết, Khương Trạch Thành với Khổng Như Thư đơn giản là cảm thấy tôi không ngoan ngoãn như là Dư Vãn nên mới giáo huấn tôi. Tất nhiên tôi cũng không n.gu si mà đi cãi lại bọn họ.
Tôi gật đầu, vẻ mặt tỏ vẻ đồng ý với lời Dư Vãn nói:
“Dư Vãn, em nói đúng. Chị nên học hỏi tinh thần tốt đẹp của em, từ ngày mai chị sẽ ngủ sớm dậy sớm.”
Bữa sáng ngon mà nhạt nhẽo, không khí bữa ăn thì như đang đọc luận văn vậy.
Tôi từ từ ăn nốt phần thức ăn trong bát, cũng không gắp thêm đồ ăn nữa, vội nói: “Con đi học đây.”
“Chờ chút.” Khổng Như Thư vội nói: “Hôm qua, mẹ đã gọi điện thoại cho hiệu trưởng trường con rồi, cũng chuyển Dư Vãn đến học chung lớp với con, con phải chăm sóc con bé thật tốt đó.”
Dư Vãn vội vàng lấy khăn giấy lau miệng, đứng lên với tôi: “Chị, mong chị chiếu cố em nhiều hơn ạ.”
Chiếu cố ư?
Không thành vấn đề nha…
7
Dư Vãn mang theo chiếc cặp trống không, lên xe đi cùng tôi.
Trong xe, tôi cầm di động lướt qua các hot search trong ngày.
Ai ngờ, hot search hiện ra đầu tiên lại là tin đại hoa đán nửa đêm hẹn hò với bạn trai trong khách sạn và bị chụp lén.
Tin tức này lẽ ra không liên quan đến tôi, nhưng đại hoa đán này lại là một trong những minh tinh trụ cột mà Khương Gia đang quản lý.
Trước giờ, đại hoa đán đều đi theo con đường thuần túy, điều này khiến cho rất nhiều người trong fanclub của cô ấy muốn thoát fan.
Tôi vội vàng gửi tin nhắn cho thư ký của Khương Trạch Thành để hỏi xem đó có phải là sự thật hay không.
Thư ký Dương nhanh chóng trả lời: "Quả thật có chuyện này, chúng tôi cũng đang liên hệ với bộ phận quan hệ công chúng để giải quyết rồi."
Chỉ cần kiếm tiền không tốt sao?
Vì cái gì mà một hai phải yêu đương.
Ở Khương Thị, không cho phép các nghệ sĩ yêu nhau, điều này cũng đã được viết rõ ràng trong hợp đồng.
Chỉ là vấn đề này thật không dễ xử lý.
Đại hoa đán này cùng với nghệ sĩ nam kia hiện tại đang rất nổi tiếng, bọn họ ở công ty chiếm phần lớn tài nguyên.
Trong đầu tôi mải suy nghĩ đến chuyện này, tự mình đi vào trường lúc nào không hay, Dư Vãn vẫn luôn đi theo sau tôi.
“Chị…chị à.” Dư Vãn đứng sau hơn chục mét gọi tôi.
Lúc này đúng lúc đông người nhất, mọi người đều vội vã chạy đến lớp học của mình.
Sau khi Dư Vãn kêu lên, hấp dẫn không ít ánh mắt của mọi người ăn dưa.
“Em gọi cái gì vậy?” Tôi quay đầu lại hỏi.
“Em đi theo không kịp chị, chị đi chậm một chút có được không?’
Tôi nhìn đồng hồ, hôm nay Dư Vãn mải nói chuyện với Khổng Như Thu nên suýt nữa chúng tôi đã đến muộn.
“Còn có năm phút nữa chuông sẽ reo.” Tôi quay đầu nói với Dư Vãn: “Em tự đi tìm hiệu trưởng báo danh đi, phòng làm việc của ông ấy ở tầng ba phía khu nhà hai tầng kia, chị đi trước đây.”
Nói xong, tôi tăng tốc chạy về phía tòa nhà giảng dạy.
Khi tôi vào lớp, chuông cũng vừa reo.
Lớp trưởng bắt đầu kiểm tra sĩ số lớp.
Tiết đầu tiên của hôm nay là tiết ngữ văn.
Thầy giáo dạy ngữ văn nay nay bốn mươi tuổi, ông ta là một người nghiêm khắc và tỉ mỉ.
Tiết học vừa bắt đầu được hơn mười phút, liền thấy thầy hiệu trưởng dẫn theo Dư Vãn đến, gõ tay lên cánh cửa lớp.
“Tôi xin phép cắt ngang thầy Lý chút.” Hiệu trưởng nói: “Đây là Dư Vãn, học sinh lớp chúng ta mới chuyển đến, tạm thời cứ để em ấy xuống cuối lớp nghe giảng đi.”
Dư Vãn bước vào lớp, tay xiết dây đeo của cặp xách.
Tóc mái của cô ta hơi che đi lông mày, làm lộ ra khuôn mặt xinh xắn dễ thương, nhưng thoạt nhìn lại cũng có chút nhu nhược đáng thương.
Giáo viên ngữ văn mấp máy khóe miệng, lộ ra vài nếp nhăn thiếu kiên nhẫn.
Sau khi hiệu trưởng rời đi, ông ta gõ gõ lên bảng đen trước mặt Dư Vãn, "Tiếp tục học nào!”
Bạn cùng bàn của Dư Vãn là một cô gái cao hơn 1m7 tên là Chu Hàm.
Bởi vì cô ấy quá cao nên mới bị ngồi xuống bàn cuối của lớp.
Chỗ ngồi của tôi cách họ không xa, tôi có thể nhìn thấy Chu Hàm và Dư Vãn đang chuyền tay nhau một tờ giấy.
Tiếng chuông tan học vừa vang lên, Chu Hàm liền sốt sắng nói với Dư Vãn: "Cậu từ đâu chuyển đến vậy? Lúc trước cậu học ở trường nào? Hôm nay sao cậu đến muộn thế? Thầy giáo ngữ văn có vẻ không vui á.”
Bọn họ tỏ ra như kiểu quen biết lâu rồi vậy.
Dư Vãn nhẹ nhàng nói: "Tớ đến đây với chị tớ, là Khương Tiếu."
Ngay khi hai chữ ‘chị tớ’ vừa phát ra, một số người liền tỏ ra hiểu biết về quan hệ của chúng tôi.
Cũng có một vài người quay sang chĩa ánh mắt đánh giá về phía tôi và Dư Vãn.
Xung quanh Dư Vãn trở nên yên tĩnh hơn, dường như bọn họ đang dựng lỗ tai lên, muốn nghe thêm một vài tin tức mới.
“Hôm nay là lần đầu tiên tớ đến lớp nên đi hơi muộn, thế nhưng rõ ràng là sáu giờ tớ đã dậy rồi…”
Mọi người xung quanh kiểu: ‘Dư Vãn đã dậy sớm như vậy, làm sao lại đến muộn vậy ta?’
Tôi:????
Cô ta còn muốn khoe khoang việc dậy từ sáu giờ bao lần nữa vậy?
Tôi nghe liền hiểu ngay ý của Dư Vãn, cô ta là đang nói bóng nói gió về tôi, trách tôi không nắm rõ thời gian biểu đi học.
Tôi có nên nhẫn nhịn vụ này không nhỉ?
8
Tôi hào phóng cười, đi thẳng tới chỗ Dư Vãn, "Dư Vãn, chân em không sao chứ?"
Dư Vãn chợt sửng sốt, "Chân của em bị làm sao ạ?"
Tôi: "Chân em không sao hả? Thế sao sáng nay em đi chậm thế?”
"Phụt" tiếng cười truyền đến từ bốn phía.
"Em…em…"
“Được rồi, nếu em không sao cả, vậy thì đi theo chị, chị giới thiệu một vòng quanh trường cho em nhé, cũng coi như chủ nhà là chị đây đã hết lòng hết dạ.”
Lúc cô ta nghe thấy tôi nói từ ‘chủ nhà’, mặt cô ta chuyển sang màu tái xanh.
Nhìn hành động nhỏ của Dư Vãn mấy ngày nay, tôi phát hiện ra cô ta rất quan tâm đ ến thân phận của mình.
Nếu đã như vậy thì… tôi cũng sẽ bày ra thái độ của một người chủ nhà tiếp đãi khách thật tốt với cô ta…hehe.
Dư Vãn tức đến mức ngực kịch liệt phập phồng: “Chị đừng quên, tôi mới là…”
Nhưng lời nói của cô ta vẫn bị nuốt lại vào miệng.
Tôi tất nhiên là biết cô ta muốn nói gì, chắc chắn là nói cô ta mới chính là thiên kim tiểu thư thật của nhà họ Khương.
Chỉ là một khi những lời này nói ra, những người khác chắc chắn sẽ quan tâm đ ến việc trước khi cô ta nhận về như thế nào? Ở cô nhi viện hay sao?
Những cái vất vả, đau khổ khi mà ở cô nhi viện, nếu bán thảm với Khương Gia Thành và Khổng Như Thu thì tất nhiên rất được, thế nhưng mà nói với những người ở đây… chắc chắn nó sẽ trở thành đề tài bàn tán khắp nơi, cô ta tự nhiên sẽ trở thành tâm điểm đàm tiếu của mọi người.
Nghèo đói quả là khiến người khác cảm thấy tự ti.
Tâm tình Dư Vãn không tốt, hẳn cô ta sợ bị người khác phát hiện quá khứ nghèo khó, lại càng sợ người ta sẽ bàn tán về mình.
Dư Vãn gượng cười: “Vậy…đành nhờ chị đưa em đi thăm quan ạ.”
Tôi dẫn Dư Vãn đi vào đại sảnh tầng một.
Học sinh đến và đi, không lúc nào ngớt người.
Tôi chỉ vào tấm bản đồ trên tường và giới thiệu:
“Em xem này, đây là Phòng Giáo Vụ, đây là nơi office building, đây là khu chúng ta đang học, đây là sân thể dục, đây là phòng y tế……”
Dư Vãn: "Hả?"
Tôi: “Được rồi, vậy là chị đã giới thiệu cho em một vòng quanh trường rồi đó, tan họp nha.”
Tôi vừa nói vừa vỗ tay, mặc kệ Dư Vãn vẫn đứng sững sờ tại chỗ, sau đó tôi liền đi siêu thị nhỏ mua chút đồ ăn vặt.
Này không phải là tôi rảnh quá đâu, chẳng qua muốn tránh cô ta lại mách lẻo trước mặt bố mẹ tôi mà thôi.