Chương : 57
Team dịch: ๖ۣۜTà ๖ۣۜTu ๖ۣۜChi ๖ۣۜĐịa
Địch Cửu lập tức mở hộp thứ tư ra, trong đó chỉ có một tấm bản đồ cổ xưa. Ngoại trừ đồ án nằm bên ngoài bản đồ, văn tự trong đó hắn không biết gì cả. Hắn không phải người không có kiến thức, thường xuyên tiếp xúc các loại đồ cổ ở Tể Quốc nhưng khi nhìn bức tranh này, hắn đã biết đây là một món đồ vật đã tồn tại rất lâu trong lịch sử.
Văn tự không phải trên địa cầu, cộng thêm việc Giả Duyên từng đi Tiên Nữ tinh, Địch Cửu đoán bức tranh này rất có thể lấy được trên Tiên Nữ tinh. Bất luận có phải hay không, tạm thời món đồ này không có tác dụng gì với hắn.
Lấy hết những thứ còn lại, Địch Cửu đem một khối linh thạch ra. Căn cứ theo suy đoán của hắn, để đến được địa điểm hội đấu giá phải mất hơn mười ngày. Có linh thạch trong tay, Địch Cửu tất nhiên muốn dùng nó cho tốt.
Đến khi tu luyện Địch Cửu mới hiểu ra rằng hắn đánh giá tác dụng linh thạch quá thấp, dùng linh thạch tu luyện không chỉ nhận được linh khí dồi dào, tốc độ tu luyện nhanh, mà con giúp chân nguyên cô đọng, cách tu luyện trước đó không thể sánh bằng.
Sau khi dùng sạch khối linh thạch, Địch Cửu mở mắt. Chỉ một khối linh thạch đã cho hắn cảm giác được thực lực của mình chẳng những tăng lên rất nhiều, đã thăng đến luyện khí tầng hai trung kỳ. Nên nhớ lúc trước hắn cũng là luyện khí tầng hai nhưng chẳng qua chỉ vừa mới bước vào mà thôi.
Địch Cửu cũng không biết mình tu luyện bao lâu, chỉ cảm thấy đói bụng.
Mở cánh cửa của hướng nhìn ra biển, Địch Cửu trông thấy thuyền còn chưa chạy. Hắn ngồi vào bàn rồi ấn một nút mang bữa ăn đến. Chưa đầy hai phút, một phục vụ đã đi đến chỗ hắn và bấm chuông cửa.
Địch Cửu mở cửa, gã phục vụ liền khom người hỏi:
- Mời ngài gọi bữa trưa.
Nói xong phục vụ đem menu trong tay đưa cho Địch Cửu:
Địch Cửu tùy ý hỏi:
- Các cậu làm việc không tệ, sau khi đi ngủ không ai quấy rầy tôi. Đúng rồi, trước đó tôi đã ngủ bao lâu?
Phục vụ nhanh chóng đáp:
- Tiên nữ số bảy quy định chỉ cần trong một tuần khách hàng không có yêu cầu gì thì đều không được phép quấy rầy khách. Chỉ sau một tuần lễ không thấy khách yêu cầu, hoặc xuất hiện tình huống gì đó thì chúng tôi mới có thể gõ cửa. Ngài đi vào lúc hai hôm trước, hiện tại vừa đúng thời gian hai ngày.
Địch Cửu không nghĩ một viên linh thạch giúp mình tu luyện hai ngày, hắn lại hỏi:
- Thuyền khi nào chạy?
- Còn một tiếng nữa thuyền sẽ chạy.
- Tốt, cậu đi chuẩn bị cơm trưa cho tôi. Về sau trừ phi tôi chủ động gọi cậu, nếu như không có yêu cầu từ tôi, không được phép quấy rầy tôi ở bên trong ngủ hay tu luyện.
Địch Cửu đoán trên thuyền cũng có rất nhiều người sẽ tu luyện cho nên mới có loại quy định này. Đã vậy hắn cũng dứt khoát nói mình đang tu luyện.
- Vâng, xin ngài yên tâm.
Phục vụ lập tức lui đi, quả nhiên Địch Cửu nói mình tu luyện cũng không kỳ quái.
Đồ ăn Địch Cửu muốn được mang đến rất nhanh, sau khi Địch Cửu dùng bữa tối, thân thuyền hơi rung một chút, Địch Cửu biết thuyền đã khởi động.
Đặt phần cơm thừa ra cửa, Địch Cửu vào tắm rửa một chút sau đó lấy viên linh thạch thứ hai ra tiếp tục tu luyện.
Ở viện Võ Thuật đại học Yến Kinh, ngay tại nơi Địch Cửu từng ở Kế Hiểu Dung giống như trong con kiến bò trên chảo nóng. Dựa theo ước định của Địch Cửu và Tằng Bắc Tử, đáng lẽ Địch Cửu trở về rồi mới phải.
Nhưng bây giờ cũng không có bất cứ tin tức gì của hắn, không chỉ không có tin tức của Địch Cửu, người chờ ở sân bay cũng không có tin tức gì.
Chuyện khiến nàng nóng nảy là nếu Địch Cửu không tới, vậy thì anh trai của nàng không có ai cứu chữa.
Đến lúc này, nàng không chỉ hối hận, mà còn hận không thể bóp chết chính mình. Từ nhỏ ông đã giáo dục nàng không nên xem thường bất cứ kẻ nào, vì sao hết lần này tới lần khác nàng lại xem thường Địch thần y?
Kế Hiểu Dung ngồi ở trên tảng đá vuốt tóc của mình, dù mọi người đều biết vấn đề này không liên quan đến nàng nhưng nàng vẫn không cách nào tha thứ cho mình.
Tằng Bắc Tử cũng lo lắng y hệt Hiểu Dung, thời gian diễn ra hội đấu giá chỉ còn cách ba ngày, vậy mà Địch Cửu vẫn chưa về. Nếu như tới đêm hôm nay Địch Cửu chưa về, nàng chỉ có thể nuốt lời đi trước cùng sư phụ.
Trong viện Võ Thuật Đại học Lạc Bắc, Thẩm Tử Ngữ cùng rất nhiều bạn học khẩn trương ngóng về cửa lớn của Võ Mộc Đường.
Liên Minh Địa Cầu muốn lựa chọn một nhóm học sinh viện võ thuật giỏi để đưa vào Tiên Nữ tinh. Nhóm học sinh giỏi này chỉ cần sức mạnh đạt ba trăm kg, đồng thời có thể đi qua Võ Mộc đường lập tức có thể đến Tiên Nữ tinh.
Hôm qua vừa mới khảo nghiệm, lực lượng của nàng đã đạt đến ba trăm kg, xem như đủ tư cách xông vào Võ Mộc đường. Hôm nay nàng chỉ cần xông qua Võ Mộc đường, nàng sẽ có cơ hội tiến vào Tiên Nữ tinh.
Thẩm Tử Ngữ biết rõ thiên phú võ học của mình, nàng tiến vào viện Võ Thuật mới mấy tháng, dù được gia tộc ủng hộ và cung cấp đầy đủ dược liệu, nàng có thể đấm ra một quyền ba trăm kg trong mấy tháng cũng đủ cho thấy thiên phú võ học của nàng cao bao nhiêu.
Mấy thầy giáo võ thuật đều khen ngợi thiên phú võ học của nàng, công pháp của viện võ thuật nàng chỉ cần nghe một lần thì lập tức có thể đi tu luyện.
Không chỉ có thế, chỉ trong vài tháng nàng đã học xong một loại võ kỹ tên xuyến thối. Một cước có thể xuất liên ảnh cước, một số sư huynh lu luyện lâu năm, đều không thoát khỏi cú đá của nàng.
Võ Mộc đường Đại học Lạc Bắc là xây dựng chuyên cho cường giả Tiên Nữ Tinh, vài ngày trước mới vừa hoàn thành. Cho đến bây giờ chưa có học sinh nào xông qua được.
Giống như Thẩm Tử Ngữ, học sinh chuẩn bị thử sức trong Võ Mộc Đường hiển nhiên không chỉ một. Dù thời gian còn chưa tới, bên ngoài Võ Mộc Đường đã có mấy chục người.
- Tử Ngữ.
Dung Đào đi tới, hắn vốn có nền tảng võ học, một quyền đánh ra đạt hơn năm trăm kg. Kể cả không có lần chiêu mộ đặc biệt này thì hắn cũng có tư cách đi Tiên Nữ tinh.
- Có chuyện gì không?
Thẩm Tử Ngữ áp chế nội tâm đang kích động, Dung Đào nói cái gì nàng đều sẽ không để trong lòng. Vì nàng sẽ phải xông vào Võ Mộc đường nên nàng trả lời chỉ để nhanh chóng đuổi Dung Đào đi.
- Đây là đan dược nhà tôi có từ hội đấu giá dưới địa cầu, rất khó có được. Theo hội đấu giá nói đây là dược liệu trân quý trên Tiên Nữ Tinh luyện chế thành, nghe nói có thể trị các loại bệnh, cho cô này.
Dung Đào lấy ra một cái bình ngọc đưa cho Thẩm Tử Ngữ.
Đừng nói đan dược đáng bao nhiêu tiền, chỉ riêng cái bình ngọc này đã không rẻ.
Thẩm Tử Ngữ không cầm bình ngọc mà chân thành nói với Dung Đào:
- Dung Đào đại ca, tôi biết ý anh. Nhưng tôi đã gả cho người khác, đời này chỉ có một suy nghĩ, quãng đời còn lại xông pha trên Tiên Nữ tinh một phen. Tất cả những thứ khác với tôi đều chỉ thoảng qua như mây khói, không có bất cứ tâm tư lưu luyến, xin lỗi anh.
Nàng kêu một tiếng đại ca, vì biết Dung Đào từ Yên Kinh chạy tới Lạc Bắc cũng không dễ dàng. Biết tim của nàng có bệnh nên thật lòng cầu tứ phương giúp nàng xin thuốc. Tương lai nàng có có thể tiến vào Tiên Nữ tinh hay không, thì giữa hai người bọn họ cũng không có lí do gì gặp nhau nữa.
Dung Đào cũng không thu lại bình ngọc, nhìn Thẩm Tử Ngữ ngữ khí nhu hòa nói:
- Tử Ngữ à, tôi biết cô nghĩ gì. Tôi và cô đều muốn đi Tiên Nữ tinh. Cô nên biết Đại học Yến Kinh xuất hiện người tu tiên, một tiền bối họ La thu một đệ tử ở trước cổng viện Võ Thuật đại học Yến Kinh. Có thể thấy được Tiên Nữ tinh chẳng những có võ học, còn có phương pháp để tu luyện tiên đạo. Có lẽ sẽ có một ngày chúng ta đều có thể tìm thấy cơ duyên của mình tại Tiên Nữ tinh.
Cô cũng biết cuộc đời ngắn ngủi mấy chục năm mà thôi, chỉ có tiên đạo mới có thể cho người ta sống qua vô số thập niên. Đương nhiên lúc đó người bên cạnh của cô và tôi đều không có ở đây, có lẽ chỉ còn chúng ta biết về nhau thôi.
Không thể không nói Dung Đào suy nghĩ sâu xa, thậm chí đã tính đến việc cả hai người thu hoạch được truyền thừa tiên đạo tại Tiên Nữ tinh.
Thẩm Tử Ngữ vẫn tiếp tục lắc đầu, lần này nàng không giải thích nữa. Lời nên nói đều đã nói xong, giải thích nữa cũng vô dụng.
Tất nhiên Dung Đào còn chưa từ bỏ ý định, lại nói thêm lần nữa:
- Tử Ngữ, tôi biết cô muốn đi Tiên Nữ tinh, thế nhưng cô có biết dù cô có thể thông qua Võ Mộc Đường, còn bắt buộc phải làm kiểm tra sức khỏe của cơ thể. Nếu kiểm tra ra sức khoẻ của cô có vấn đề, nói không chừng những cố gắng của cô trước đó đều uổng phí.
Thẩm Tử Ngữ nghe vậy trong lòng căng thẳng. Nếu vậy nàng thông qua được Võ Mộc Đường thì có ích lợi gì?
Mấy tháng này nàng điên cuồng luyện võ, đem tất cả tâm tư đặt ở võ đạo có ý nghĩa gì?
Hít một hơi thật sâu, Thẩm Tử Ngữ nói:
- Dung Đào đại ca, tôi biết anh nói đúng. Nhưng anh không biết bệnh của tôi là gì, nên xem như tôi dùng đan của anh, kết quả vẫn sẽ không thay đổi.
Nghe giọng của Thẩm Tử Ngữ buông lỏng, Dung Đào càng nóng lòng nói:
- Tử Ngữ, có hữu dụng hay không, cô không thử một chút làm sao biết được? Dù sao cũng là vật tìm được trên Tiên Nữ tinh, giả sử có hiệu quả thì sao?
Hắn chọn ngay lúc này thẳng thắn đưa đan dược cho Thẩm Tử Ngữ, vì phòng ngừa Thẩm Tử Ngữ hoài nghi hắn.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Địch Cửu lập tức mở hộp thứ tư ra, trong đó chỉ có một tấm bản đồ cổ xưa. Ngoại trừ đồ án nằm bên ngoài bản đồ, văn tự trong đó hắn không biết gì cả. Hắn không phải người không có kiến thức, thường xuyên tiếp xúc các loại đồ cổ ở Tể Quốc nhưng khi nhìn bức tranh này, hắn đã biết đây là một món đồ vật đã tồn tại rất lâu trong lịch sử.
Văn tự không phải trên địa cầu, cộng thêm việc Giả Duyên từng đi Tiên Nữ tinh, Địch Cửu đoán bức tranh này rất có thể lấy được trên Tiên Nữ tinh. Bất luận có phải hay không, tạm thời món đồ này không có tác dụng gì với hắn.
Lấy hết những thứ còn lại, Địch Cửu đem một khối linh thạch ra. Căn cứ theo suy đoán của hắn, để đến được địa điểm hội đấu giá phải mất hơn mười ngày. Có linh thạch trong tay, Địch Cửu tất nhiên muốn dùng nó cho tốt.
Đến khi tu luyện Địch Cửu mới hiểu ra rằng hắn đánh giá tác dụng linh thạch quá thấp, dùng linh thạch tu luyện không chỉ nhận được linh khí dồi dào, tốc độ tu luyện nhanh, mà con giúp chân nguyên cô đọng, cách tu luyện trước đó không thể sánh bằng.
Sau khi dùng sạch khối linh thạch, Địch Cửu mở mắt. Chỉ một khối linh thạch đã cho hắn cảm giác được thực lực của mình chẳng những tăng lên rất nhiều, đã thăng đến luyện khí tầng hai trung kỳ. Nên nhớ lúc trước hắn cũng là luyện khí tầng hai nhưng chẳng qua chỉ vừa mới bước vào mà thôi.
Địch Cửu cũng không biết mình tu luyện bao lâu, chỉ cảm thấy đói bụng.
Mở cánh cửa của hướng nhìn ra biển, Địch Cửu trông thấy thuyền còn chưa chạy. Hắn ngồi vào bàn rồi ấn một nút mang bữa ăn đến. Chưa đầy hai phút, một phục vụ đã đi đến chỗ hắn và bấm chuông cửa.
Địch Cửu mở cửa, gã phục vụ liền khom người hỏi:
- Mời ngài gọi bữa trưa.
Nói xong phục vụ đem menu trong tay đưa cho Địch Cửu:
Địch Cửu tùy ý hỏi:
- Các cậu làm việc không tệ, sau khi đi ngủ không ai quấy rầy tôi. Đúng rồi, trước đó tôi đã ngủ bao lâu?
Phục vụ nhanh chóng đáp:
- Tiên nữ số bảy quy định chỉ cần trong một tuần khách hàng không có yêu cầu gì thì đều không được phép quấy rầy khách. Chỉ sau một tuần lễ không thấy khách yêu cầu, hoặc xuất hiện tình huống gì đó thì chúng tôi mới có thể gõ cửa. Ngài đi vào lúc hai hôm trước, hiện tại vừa đúng thời gian hai ngày.
Địch Cửu không nghĩ một viên linh thạch giúp mình tu luyện hai ngày, hắn lại hỏi:
- Thuyền khi nào chạy?
- Còn một tiếng nữa thuyền sẽ chạy.
- Tốt, cậu đi chuẩn bị cơm trưa cho tôi. Về sau trừ phi tôi chủ động gọi cậu, nếu như không có yêu cầu từ tôi, không được phép quấy rầy tôi ở bên trong ngủ hay tu luyện.
Địch Cửu đoán trên thuyền cũng có rất nhiều người sẽ tu luyện cho nên mới có loại quy định này. Đã vậy hắn cũng dứt khoát nói mình đang tu luyện.
- Vâng, xin ngài yên tâm.
Phục vụ lập tức lui đi, quả nhiên Địch Cửu nói mình tu luyện cũng không kỳ quái.
Đồ ăn Địch Cửu muốn được mang đến rất nhanh, sau khi Địch Cửu dùng bữa tối, thân thuyền hơi rung một chút, Địch Cửu biết thuyền đã khởi động.
Đặt phần cơm thừa ra cửa, Địch Cửu vào tắm rửa một chút sau đó lấy viên linh thạch thứ hai ra tiếp tục tu luyện.
Ở viện Võ Thuật đại học Yến Kinh, ngay tại nơi Địch Cửu từng ở Kế Hiểu Dung giống như trong con kiến bò trên chảo nóng. Dựa theo ước định của Địch Cửu và Tằng Bắc Tử, đáng lẽ Địch Cửu trở về rồi mới phải.
Nhưng bây giờ cũng không có bất cứ tin tức gì của hắn, không chỉ không có tin tức của Địch Cửu, người chờ ở sân bay cũng không có tin tức gì.
Chuyện khiến nàng nóng nảy là nếu Địch Cửu không tới, vậy thì anh trai của nàng không có ai cứu chữa.
Đến lúc này, nàng không chỉ hối hận, mà còn hận không thể bóp chết chính mình. Từ nhỏ ông đã giáo dục nàng không nên xem thường bất cứ kẻ nào, vì sao hết lần này tới lần khác nàng lại xem thường Địch thần y?
Kế Hiểu Dung ngồi ở trên tảng đá vuốt tóc của mình, dù mọi người đều biết vấn đề này không liên quan đến nàng nhưng nàng vẫn không cách nào tha thứ cho mình.
Tằng Bắc Tử cũng lo lắng y hệt Hiểu Dung, thời gian diễn ra hội đấu giá chỉ còn cách ba ngày, vậy mà Địch Cửu vẫn chưa về. Nếu như tới đêm hôm nay Địch Cửu chưa về, nàng chỉ có thể nuốt lời đi trước cùng sư phụ.
Trong viện Võ Thuật Đại học Lạc Bắc, Thẩm Tử Ngữ cùng rất nhiều bạn học khẩn trương ngóng về cửa lớn của Võ Mộc Đường.
Liên Minh Địa Cầu muốn lựa chọn một nhóm học sinh viện võ thuật giỏi để đưa vào Tiên Nữ tinh. Nhóm học sinh giỏi này chỉ cần sức mạnh đạt ba trăm kg, đồng thời có thể đi qua Võ Mộc đường lập tức có thể đến Tiên Nữ tinh.
Hôm qua vừa mới khảo nghiệm, lực lượng của nàng đã đạt đến ba trăm kg, xem như đủ tư cách xông vào Võ Mộc đường. Hôm nay nàng chỉ cần xông qua Võ Mộc đường, nàng sẽ có cơ hội tiến vào Tiên Nữ tinh.
Thẩm Tử Ngữ biết rõ thiên phú võ học của mình, nàng tiến vào viện Võ Thuật mới mấy tháng, dù được gia tộc ủng hộ và cung cấp đầy đủ dược liệu, nàng có thể đấm ra một quyền ba trăm kg trong mấy tháng cũng đủ cho thấy thiên phú võ học của nàng cao bao nhiêu.
Mấy thầy giáo võ thuật đều khen ngợi thiên phú võ học của nàng, công pháp của viện võ thuật nàng chỉ cần nghe một lần thì lập tức có thể đi tu luyện.
Không chỉ có thế, chỉ trong vài tháng nàng đã học xong một loại võ kỹ tên xuyến thối. Một cước có thể xuất liên ảnh cước, một số sư huynh lu luyện lâu năm, đều không thoát khỏi cú đá của nàng.
Võ Mộc đường Đại học Lạc Bắc là xây dựng chuyên cho cường giả Tiên Nữ Tinh, vài ngày trước mới vừa hoàn thành. Cho đến bây giờ chưa có học sinh nào xông qua được.
Giống như Thẩm Tử Ngữ, học sinh chuẩn bị thử sức trong Võ Mộc Đường hiển nhiên không chỉ một. Dù thời gian còn chưa tới, bên ngoài Võ Mộc Đường đã có mấy chục người.
- Tử Ngữ.
Dung Đào đi tới, hắn vốn có nền tảng võ học, một quyền đánh ra đạt hơn năm trăm kg. Kể cả không có lần chiêu mộ đặc biệt này thì hắn cũng có tư cách đi Tiên Nữ tinh.
- Có chuyện gì không?
Thẩm Tử Ngữ áp chế nội tâm đang kích động, Dung Đào nói cái gì nàng đều sẽ không để trong lòng. Vì nàng sẽ phải xông vào Võ Mộc đường nên nàng trả lời chỉ để nhanh chóng đuổi Dung Đào đi.
- Đây là đan dược nhà tôi có từ hội đấu giá dưới địa cầu, rất khó có được. Theo hội đấu giá nói đây là dược liệu trân quý trên Tiên Nữ Tinh luyện chế thành, nghe nói có thể trị các loại bệnh, cho cô này.
Dung Đào lấy ra một cái bình ngọc đưa cho Thẩm Tử Ngữ.
Đừng nói đan dược đáng bao nhiêu tiền, chỉ riêng cái bình ngọc này đã không rẻ.
Thẩm Tử Ngữ không cầm bình ngọc mà chân thành nói với Dung Đào:
- Dung Đào đại ca, tôi biết ý anh. Nhưng tôi đã gả cho người khác, đời này chỉ có một suy nghĩ, quãng đời còn lại xông pha trên Tiên Nữ tinh một phen. Tất cả những thứ khác với tôi đều chỉ thoảng qua như mây khói, không có bất cứ tâm tư lưu luyến, xin lỗi anh.
Nàng kêu một tiếng đại ca, vì biết Dung Đào từ Yên Kinh chạy tới Lạc Bắc cũng không dễ dàng. Biết tim của nàng có bệnh nên thật lòng cầu tứ phương giúp nàng xin thuốc. Tương lai nàng có có thể tiến vào Tiên Nữ tinh hay không, thì giữa hai người bọn họ cũng không có lí do gì gặp nhau nữa.
Dung Đào cũng không thu lại bình ngọc, nhìn Thẩm Tử Ngữ ngữ khí nhu hòa nói:
- Tử Ngữ à, tôi biết cô nghĩ gì. Tôi và cô đều muốn đi Tiên Nữ tinh. Cô nên biết Đại học Yến Kinh xuất hiện người tu tiên, một tiền bối họ La thu một đệ tử ở trước cổng viện Võ Thuật đại học Yến Kinh. Có thể thấy được Tiên Nữ tinh chẳng những có võ học, còn có phương pháp để tu luyện tiên đạo. Có lẽ sẽ có một ngày chúng ta đều có thể tìm thấy cơ duyên của mình tại Tiên Nữ tinh.
Cô cũng biết cuộc đời ngắn ngủi mấy chục năm mà thôi, chỉ có tiên đạo mới có thể cho người ta sống qua vô số thập niên. Đương nhiên lúc đó người bên cạnh của cô và tôi đều không có ở đây, có lẽ chỉ còn chúng ta biết về nhau thôi.
Không thể không nói Dung Đào suy nghĩ sâu xa, thậm chí đã tính đến việc cả hai người thu hoạch được truyền thừa tiên đạo tại Tiên Nữ tinh.
Thẩm Tử Ngữ vẫn tiếp tục lắc đầu, lần này nàng không giải thích nữa. Lời nên nói đều đã nói xong, giải thích nữa cũng vô dụng.
Tất nhiên Dung Đào còn chưa từ bỏ ý định, lại nói thêm lần nữa:
- Tử Ngữ, tôi biết cô muốn đi Tiên Nữ tinh, thế nhưng cô có biết dù cô có thể thông qua Võ Mộc Đường, còn bắt buộc phải làm kiểm tra sức khỏe của cơ thể. Nếu kiểm tra ra sức khoẻ của cô có vấn đề, nói không chừng những cố gắng của cô trước đó đều uổng phí.
Thẩm Tử Ngữ nghe vậy trong lòng căng thẳng. Nếu vậy nàng thông qua được Võ Mộc Đường thì có ích lợi gì?
Mấy tháng này nàng điên cuồng luyện võ, đem tất cả tâm tư đặt ở võ đạo có ý nghĩa gì?
Hít một hơi thật sâu, Thẩm Tử Ngữ nói:
- Dung Đào đại ca, tôi biết anh nói đúng. Nhưng anh không biết bệnh của tôi là gì, nên xem như tôi dùng đan của anh, kết quả vẫn sẽ không thay đổi.
Nghe giọng của Thẩm Tử Ngữ buông lỏng, Dung Đào càng nóng lòng nói:
- Tử Ngữ, có hữu dụng hay không, cô không thử một chút làm sao biết được? Dù sao cũng là vật tìm được trên Tiên Nữ tinh, giả sử có hiệu quả thì sao?
Hắn chọn ngay lúc này thẳng thắn đưa đan dược cho Thẩm Tử Ngữ, vì phòng ngừa Thẩm Tử Ngữ hoài nghi hắn.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!