Chương : 41
Team dịch: ๖ۣۜTà ๖ۣۜTu ๖ۣۜChi ๖ۣۜĐịa
Đại học Yến Kinh là trường top đầu tại Hoa Hạ, có thể ra vào tự do. Chuyện này làm Địch Cửu vô cùng cảm thán, nếu người lạ muốn vào bất kỳ học viện nào ở Tể quốc thì đều phải xin phép cẩn thận.
- Bạn ơi, làm ơn cho hỏi viện Võ Thuật ở đâu vậy?
Địch Cửu vừa đến thì đã lôi kéo một học sinh.
Người này nhìn Địch Cửu một chút, rồi chỉ tay sang bên trái:
- Bạn cứ đi thẳng theo hướng này đến chỗ có cái hồ là tới viện Võ Thuật. Thế nhưng bạn chỉ có thể đứng xem ở ngoài, không vào đó được đâu.
Không đợi Địch Cửu hỏi tại sao, người này đã vội vã ra khỏi sân trường.
Đường phía bên trái rộng khoảng bốn làn xe chạy. Dù là ở Tể quốc thì cũng cực kỳ hiếm thấy một ngôi trường nào có đường rộng như vậy. Chỉ cần nhìn con đường này là có thể thấy được địa vị của viện Võ Thuật Yến Đại.
Hai hàng cây bên đường mang lại cho người ta cảm giác cực kỳ yên tĩnh. Dù chưa từng tu luyện ở đây nhưng Địch Cửu cũng có dự cảm, linh khí ở chỗ này so với nơi hắn đang ở thì nồng đậm hơn rất nhiều.
Cuối đường quả nhiên có một cái hồ lớn. Đứng bên bờ hồ, Địch Cửu có thể thấy rõ phía đối diện có ba chữ to Viện Võ Thuật.
Dưới bảng tên là một tấm cửa sắt rất dày. Vừa nhìn thấy bảo an đứng cạnh cửa thì Địch Cửu liền biết mình không thể lén lút đi vào giống như ở Thái Nguyệt đảo.
Hồ và cửa lớn của viện Võ Thuật được nối liền bởi một cây cầu đá. Nhìn cái bóng của viện Võ Thuật in trên mặt hồ, Địch Cửu không chỉ cảm thấy huyền ảo mà còn có cảm giác yên lặng bình an. Dường như nơi này là thế ngoại đào viên để tĩnh tu chứ không phải viện Võ Thuật.
Dù biết rõ mình sẽ không được vào nhưng Địch Cửu vẫn bước lên cầu. Theo những gì Tề Hưởng nói thì cô gái tên Kế Hiểu Dung kia đang học tại viện Võ Thuật, thế nhưng hắn lại không thể vào trong thì làm sao có thể gặp cô ấy đây?
Đứng trước cửa viện Võ Thuật, Địch Cửu không cần hỏi cũng biết mình chắc chắn không được vào. Xem ra Tề Hưởng chưa từng tới đây nên mới không biết nơi này được bảo vệ nghiêm ngặt như vậy.
- Làm cách nào mới có thể đi vào?
Thấy hai gã bảo vệ không hề mở cửa, cũng chẳng thèm nói chuyện, Địch Cửu đành bất đắc dĩ hỏi.
- Anh không được vào. Không phải giảng viên và học sinh của viện, cũng không có thư mời thì chỉ có thể đứng ngoài.
Giọng nói thanh thúy xen lẫn mắc cỡ bỗng vang lên.
Người vừa nói là một cô gái mặc váy màu hồng, vài sợi tóc dính trên mặt, làm cho dung nhan tú lệ của cô tăng thêm mấy phần ngây thơ và khả ái.
- Thế anh phải làm sao mới được vào vậy em gái?
Địch Cửu thoáng có chút kinh ngạc về tốc độ của cô gái này. Vừa nãy trên cầu rõ ràng là không có người, vậy mà khi hắn vừa mới bước lên thì cô gái này lại đột nhiên xuất hiện sau lưng, có thể thấy tốc độ của cô ta vô cùng nhanh. Nghe Địch Cửu gọi mình là em gái, mặt cô ta thoáng chốc đã đỏ đến tận mang tai, âm thanh càng ngày càng nhỏ:
- Anh có chuyện gì cần vào đó sao?
- Anh có một người bạn học ở chỗ này, anh muốn gặp cô ấy nói chuyện…
Địch Cửu đang nói thì bỗng nhớ ra:
- Em gái, có phải em có biện pháp giúp anh vào đó phải không?
Cô gái có chút khẩn trương, tay nắm chặt lấy góc áo:
- Hôm nay em cũng mới đến báo danh, cha em nói trước giờ em chỉ tập trung luyện võ, không hiểu biết nhân tình thế thái. Cho nên cố ý để em đến đây một mình để rèn luyện. Nếu anh có việc gấp thì em có thể dắt anh vào. Học sinh đến báo danh có thể dẫn người nhà đi cùng.
Trong lúc nói chuyện cô gái kia cũng tiện tay lấy ra một tầm thẻ báo danh. Địch Cửu vừa nhìn tấm thẻ này thì liền rõ đây là thật vì hắn cũng từng có một tấm. Chỉ là thẻ báo danh của hắn là vào đại học Lạc Bắc, hơn nữa hắn cũng đã tặng cho Du Hồ Ly.
- Vậy thì cảm ơn nhiều, anh là Địch Cửu, còn em tên gì?
Địch Cửu thầm nghĩ mình thật may mắn. Thảo nào em gái này lại có tốc độ nhanh như vậy, hóa ra em ấy cũng là người luyện võ.
- Em là Lữ Tiểu Uyển.
Lữ Tiểu Uyển càng cúi đầu thấp hơn và vội vàng cất tấm thẻ báo danh đi. Đúng như lời cô nói, bình thường cô rất ít khi nói chuyện với nam sinh, từ thanh âm có thể thấy rõ sự khẩn trương.
Hương thơm thiếu nữ nhàn nhạt bay đến. Thậm chí, khi cúi đầu thì Địch Cửu có thể thấy rõ lông tơ bên tai nàng.
- Cảm ơn em, khi nào rảnh anh sẽ mời em một bữa.
Địch Cửu vô cùng vui sướng. Hắn không ngờ mình lại trùng hợp gặp được chuyện tốt như vậy. Lữ Tiểu Uyển chẳng những vô cùng xinh đẹp mà Địch Cửu còn thấy cô bé có một loại linh động không nói nên lời.
- A, không có gì đâu, không có gì đâu…
Lữ Tiểu Uyển hốt hoảng khoát tay, sau đó cúi đầu bước nhanh đến cửa viện Võ Thuật. Đến trước cửa, cô bé mới vội vã ngẩng đầu đưa thẻ báo danh trong tay ra.
Nhưng cô mới đưa tay lên được một nửa, thì dường như chợt nhớ tới điều gì rồi kinh hoảng quay đầu lại nhìn Địch Cửu nói:
- Thôi chết rồi!!! Em quên mang chứng minh thư rồi…
Khi đến viện Võ Thuật làm thủ tục nhập học thì cần mang theo hai thứ đó là chứng minh thư và thẻ báo danh. Còn phí làm hồ sơ thì chỉ thu một ít tượng trưng mà thôi, chủ yếu cần tiền là các khoản phục vụ cho việc luyện võ.
Địch Cửu đang chuẩn bị đi theo Lữ Tiểu Uyển, thì cô bé lại đột nhiên nói quên mang chứng minh thư.
- Đại ca, nếu không anh cứ ở đây chờ một lát, em đi rồi sẽ quay lại ngay.
Dường như đã có chút quen thuộc với Địch Cửu nên mặt Lữ Tiểu Uyển đã bớt đỏ. Mặc dù là cô đang giúp Địch Cửu nhưng giọng nói vẫn mang theo một chút áy náy.
Địch Cửu đang định nói sẽ đi cùng Lữ Tiểu Uyển thì cánh cửa sắt kia bỗng mở ra. Một gã đàn ông cao gầy tóc trắng bước ra, sau lưng còn có mấy người cả nam lẫn nữ đi theo. Có điều những người này đều đi sau lưng gã và tỏ ra vô cùng kính cẩn.
Trông thấy người đàn ông tóc trắng này, Địch Cửu lập tức lui lại mấy bước. Hắn cảm nhận được khí tức thoát tục từ trên người gã. Loại khí tức này giống như hắn tu luyện Đại Hành Môn Lục, có chút phiêu dật.
Hơn nữa, khí thế toát ra từ người gã đàn ông tóc trắng này còn cường thịnh hơn nhiều so với cường giả Đại Võ Sư mạnh nhất Tế quốc.
Thấy Địch Cửu lùi lại, gã đàn ông tóc trắng lập tức nhìn hắn. Thế nhưng ánh mắt của gã chỉ dừng trên người Địch Cửu trong chốt lát thì đã quay sang Lữ Tiểu Uyển, sau đó lập tức kinh hỉ kêu lớn:
- Linh tính tràn ra ngoài…
Gã đàn ông tóc trắng lập tức tiến lên nắm lấy cổ tay Lữ Tiểu Uyển.
Lữ Tiểu Uyển muốn lui về phía sau, chỉ là cả người cô giống như không còn nghe cô chỉ huy, người đàn ông tóc trắng kia vẫn bình thản nắm lấy cổ tay cô.
Trong lòng Lữ Tiểu Uyển trầm xuống. Dựa vào bản lãnh của cô, kể cả sư phụ Giả Duyên cũng không thể nhẹ nhàng túm lấy như thế, hiển nhiên là thực lực của đối phương không chỉ cao hơn một bậc so với sư phụ.
- Thuần Kim linh căn, quả nhiên là cực phẩm Thuần Kim linh căn, tốt, tốt, tốt lắm…
Gã đàn ông tóc trắng nói liện ba tiếng “tốt” sau đó mới nhìn chằm chằm vào Lữ Tiểu Uyển bằng ánh mắt nóng bỏng và nói:
- Cô bé có bằng lòng bái ta làm sư phụ không?
Lữ Tiểu Uyển lập tức lắc đầu:
- Không được, tôi đã có sư phụ rồi, xin ông hãy buông tôi ra.
Gã đàn ông tóc trắng không tiếp tục nắm tay Lữ Tiểu Uyển nữa. Gã vẫy tay một cái thì một quả cầu lửa đã xuất hiện trong lòng bàn tay.
Sau đó gã buông lỏng một chút, quả cầu lửa lập tức bắn nổ tảng đá to bằng cái thớt ở ven đường thành nhiều mảnh.
Lúc này, không chỉ những người sau lưng gã mà ngay cả Địch Cửu cũng khiếp sợ không thôi. Nếu như hắn cũng có loại thực lực này thì Ô Bá Hồ sao dám đuổi bắt hắn...
Ngay sau đó hắn liền nhớ tới cha mình.
Địch Sam bị Ô Bá Hồ giết chết tại chỗ mà không có năng lực phản kháng. Giả sử bên cạnh Ô Bá Hồ cũng có loại cao thủ lợi hại thế này, cha hắn đúng là không thể phản kháng.
Xem ra, lúc trước hắn đã đoán đúng. Ô Bá Hồ cho người giết cha hắn mà chẳng có ai đứng ra cầu tình không phải tại cha hắn không có danh tiếng hay nhân phẩm không tốt, cũng chẳng phải Ô Bá Hồ trâu bò đến mức đánh không nổi, mà là vì có cường giả đã chế trụ cha hắn trước.
Chẳng hạn như có một cường giả cỡ như gã đàn ông tóc trắng này...
Lữ Tiểu Uyển cũng ngây người. Loại bản lĩnh này quả thực là chỉ thần tiên mới có. Chẳng lẽ Tiên Nữ Tinh thật sự có công pháp tu tiên? Không đúng, nếu như là hiện tượng hóa học thì sao?
Hiển nhiên là gã đàn ông tóc trắng cũng biết Lữ Tiểu Uyển đang nghĩ gì. Gã cười nhạt sau đó sải bước trực tiếp bước lên không trung, rồi dừng lại ở trên đó. Hơn mười giây sau gã đàn ông tóc trắng mới rơi xuống mặt đất và nhìn Lữ Tiểu Uyển:
- Thủ đoạn này của ta chính là thủ đoạn của thần tiên, nếu con bái ta làm thầy, những thứ này ta đều sẽ dạy cho con.
Nội tâm Lữ Tiểu Uyển bắt đầu rối loạn. Ban đầu, cô thật sự chẳng coi gã đàn ông tóc trắng này ra gì, nhưng bây giờ thì cô đã có chút dao động. Dù Địch Cửu mà cô muốn bắt đang đứng ngay trước mắt, nhưng thủ đoạn thần tiên kia quả thực quá hấp dẫn.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Đại học Yến Kinh là trường top đầu tại Hoa Hạ, có thể ra vào tự do. Chuyện này làm Địch Cửu vô cùng cảm thán, nếu người lạ muốn vào bất kỳ học viện nào ở Tể quốc thì đều phải xin phép cẩn thận.
- Bạn ơi, làm ơn cho hỏi viện Võ Thuật ở đâu vậy?
Địch Cửu vừa đến thì đã lôi kéo một học sinh.
Người này nhìn Địch Cửu một chút, rồi chỉ tay sang bên trái:
- Bạn cứ đi thẳng theo hướng này đến chỗ có cái hồ là tới viện Võ Thuật. Thế nhưng bạn chỉ có thể đứng xem ở ngoài, không vào đó được đâu.
Không đợi Địch Cửu hỏi tại sao, người này đã vội vã ra khỏi sân trường.
Đường phía bên trái rộng khoảng bốn làn xe chạy. Dù là ở Tể quốc thì cũng cực kỳ hiếm thấy một ngôi trường nào có đường rộng như vậy. Chỉ cần nhìn con đường này là có thể thấy được địa vị của viện Võ Thuật Yến Đại.
Hai hàng cây bên đường mang lại cho người ta cảm giác cực kỳ yên tĩnh. Dù chưa từng tu luyện ở đây nhưng Địch Cửu cũng có dự cảm, linh khí ở chỗ này so với nơi hắn đang ở thì nồng đậm hơn rất nhiều.
Cuối đường quả nhiên có một cái hồ lớn. Đứng bên bờ hồ, Địch Cửu có thể thấy rõ phía đối diện có ba chữ to Viện Võ Thuật.
Dưới bảng tên là một tấm cửa sắt rất dày. Vừa nhìn thấy bảo an đứng cạnh cửa thì Địch Cửu liền biết mình không thể lén lút đi vào giống như ở Thái Nguyệt đảo.
Hồ và cửa lớn của viện Võ Thuật được nối liền bởi một cây cầu đá. Nhìn cái bóng của viện Võ Thuật in trên mặt hồ, Địch Cửu không chỉ cảm thấy huyền ảo mà còn có cảm giác yên lặng bình an. Dường như nơi này là thế ngoại đào viên để tĩnh tu chứ không phải viện Võ Thuật.
Dù biết rõ mình sẽ không được vào nhưng Địch Cửu vẫn bước lên cầu. Theo những gì Tề Hưởng nói thì cô gái tên Kế Hiểu Dung kia đang học tại viện Võ Thuật, thế nhưng hắn lại không thể vào trong thì làm sao có thể gặp cô ấy đây?
Đứng trước cửa viện Võ Thuật, Địch Cửu không cần hỏi cũng biết mình chắc chắn không được vào. Xem ra Tề Hưởng chưa từng tới đây nên mới không biết nơi này được bảo vệ nghiêm ngặt như vậy.
- Làm cách nào mới có thể đi vào?
Thấy hai gã bảo vệ không hề mở cửa, cũng chẳng thèm nói chuyện, Địch Cửu đành bất đắc dĩ hỏi.
- Anh không được vào. Không phải giảng viên và học sinh của viện, cũng không có thư mời thì chỉ có thể đứng ngoài.
Giọng nói thanh thúy xen lẫn mắc cỡ bỗng vang lên.
Người vừa nói là một cô gái mặc váy màu hồng, vài sợi tóc dính trên mặt, làm cho dung nhan tú lệ của cô tăng thêm mấy phần ngây thơ và khả ái.
- Thế anh phải làm sao mới được vào vậy em gái?
Địch Cửu thoáng có chút kinh ngạc về tốc độ của cô gái này. Vừa nãy trên cầu rõ ràng là không có người, vậy mà khi hắn vừa mới bước lên thì cô gái này lại đột nhiên xuất hiện sau lưng, có thể thấy tốc độ của cô ta vô cùng nhanh. Nghe Địch Cửu gọi mình là em gái, mặt cô ta thoáng chốc đã đỏ đến tận mang tai, âm thanh càng ngày càng nhỏ:
- Anh có chuyện gì cần vào đó sao?
- Anh có một người bạn học ở chỗ này, anh muốn gặp cô ấy nói chuyện…
Địch Cửu đang nói thì bỗng nhớ ra:
- Em gái, có phải em có biện pháp giúp anh vào đó phải không?
Cô gái có chút khẩn trương, tay nắm chặt lấy góc áo:
- Hôm nay em cũng mới đến báo danh, cha em nói trước giờ em chỉ tập trung luyện võ, không hiểu biết nhân tình thế thái. Cho nên cố ý để em đến đây một mình để rèn luyện. Nếu anh có việc gấp thì em có thể dắt anh vào. Học sinh đến báo danh có thể dẫn người nhà đi cùng.
Trong lúc nói chuyện cô gái kia cũng tiện tay lấy ra một tầm thẻ báo danh. Địch Cửu vừa nhìn tấm thẻ này thì liền rõ đây là thật vì hắn cũng từng có một tấm. Chỉ là thẻ báo danh của hắn là vào đại học Lạc Bắc, hơn nữa hắn cũng đã tặng cho Du Hồ Ly.
- Vậy thì cảm ơn nhiều, anh là Địch Cửu, còn em tên gì?
Địch Cửu thầm nghĩ mình thật may mắn. Thảo nào em gái này lại có tốc độ nhanh như vậy, hóa ra em ấy cũng là người luyện võ.
- Em là Lữ Tiểu Uyển.
Lữ Tiểu Uyển càng cúi đầu thấp hơn và vội vàng cất tấm thẻ báo danh đi. Đúng như lời cô nói, bình thường cô rất ít khi nói chuyện với nam sinh, từ thanh âm có thể thấy rõ sự khẩn trương.
Hương thơm thiếu nữ nhàn nhạt bay đến. Thậm chí, khi cúi đầu thì Địch Cửu có thể thấy rõ lông tơ bên tai nàng.
- Cảm ơn em, khi nào rảnh anh sẽ mời em một bữa.
Địch Cửu vô cùng vui sướng. Hắn không ngờ mình lại trùng hợp gặp được chuyện tốt như vậy. Lữ Tiểu Uyển chẳng những vô cùng xinh đẹp mà Địch Cửu còn thấy cô bé có một loại linh động không nói nên lời.
- A, không có gì đâu, không có gì đâu…
Lữ Tiểu Uyển hốt hoảng khoát tay, sau đó cúi đầu bước nhanh đến cửa viện Võ Thuật. Đến trước cửa, cô bé mới vội vã ngẩng đầu đưa thẻ báo danh trong tay ra.
Nhưng cô mới đưa tay lên được một nửa, thì dường như chợt nhớ tới điều gì rồi kinh hoảng quay đầu lại nhìn Địch Cửu nói:
- Thôi chết rồi!!! Em quên mang chứng minh thư rồi…
Khi đến viện Võ Thuật làm thủ tục nhập học thì cần mang theo hai thứ đó là chứng minh thư và thẻ báo danh. Còn phí làm hồ sơ thì chỉ thu một ít tượng trưng mà thôi, chủ yếu cần tiền là các khoản phục vụ cho việc luyện võ.
Địch Cửu đang chuẩn bị đi theo Lữ Tiểu Uyển, thì cô bé lại đột nhiên nói quên mang chứng minh thư.
- Đại ca, nếu không anh cứ ở đây chờ một lát, em đi rồi sẽ quay lại ngay.
Dường như đã có chút quen thuộc với Địch Cửu nên mặt Lữ Tiểu Uyển đã bớt đỏ. Mặc dù là cô đang giúp Địch Cửu nhưng giọng nói vẫn mang theo một chút áy náy.
Địch Cửu đang định nói sẽ đi cùng Lữ Tiểu Uyển thì cánh cửa sắt kia bỗng mở ra. Một gã đàn ông cao gầy tóc trắng bước ra, sau lưng còn có mấy người cả nam lẫn nữ đi theo. Có điều những người này đều đi sau lưng gã và tỏ ra vô cùng kính cẩn.
Trông thấy người đàn ông tóc trắng này, Địch Cửu lập tức lui lại mấy bước. Hắn cảm nhận được khí tức thoát tục từ trên người gã. Loại khí tức này giống như hắn tu luyện Đại Hành Môn Lục, có chút phiêu dật.
Hơn nữa, khí thế toát ra từ người gã đàn ông tóc trắng này còn cường thịnh hơn nhiều so với cường giả Đại Võ Sư mạnh nhất Tế quốc.
Thấy Địch Cửu lùi lại, gã đàn ông tóc trắng lập tức nhìn hắn. Thế nhưng ánh mắt của gã chỉ dừng trên người Địch Cửu trong chốt lát thì đã quay sang Lữ Tiểu Uyển, sau đó lập tức kinh hỉ kêu lớn:
- Linh tính tràn ra ngoài…
Gã đàn ông tóc trắng lập tức tiến lên nắm lấy cổ tay Lữ Tiểu Uyển.
Lữ Tiểu Uyển muốn lui về phía sau, chỉ là cả người cô giống như không còn nghe cô chỉ huy, người đàn ông tóc trắng kia vẫn bình thản nắm lấy cổ tay cô.
Trong lòng Lữ Tiểu Uyển trầm xuống. Dựa vào bản lãnh của cô, kể cả sư phụ Giả Duyên cũng không thể nhẹ nhàng túm lấy như thế, hiển nhiên là thực lực của đối phương không chỉ cao hơn một bậc so với sư phụ.
- Thuần Kim linh căn, quả nhiên là cực phẩm Thuần Kim linh căn, tốt, tốt, tốt lắm…
Gã đàn ông tóc trắng nói liện ba tiếng “tốt” sau đó mới nhìn chằm chằm vào Lữ Tiểu Uyển bằng ánh mắt nóng bỏng và nói:
- Cô bé có bằng lòng bái ta làm sư phụ không?
Lữ Tiểu Uyển lập tức lắc đầu:
- Không được, tôi đã có sư phụ rồi, xin ông hãy buông tôi ra.
Gã đàn ông tóc trắng không tiếp tục nắm tay Lữ Tiểu Uyển nữa. Gã vẫy tay một cái thì một quả cầu lửa đã xuất hiện trong lòng bàn tay.
Sau đó gã buông lỏng một chút, quả cầu lửa lập tức bắn nổ tảng đá to bằng cái thớt ở ven đường thành nhiều mảnh.
Lúc này, không chỉ những người sau lưng gã mà ngay cả Địch Cửu cũng khiếp sợ không thôi. Nếu như hắn cũng có loại thực lực này thì Ô Bá Hồ sao dám đuổi bắt hắn...
Ngay sau đó hắn liền nhớ tới cha mình.
Địch Sam bị Ô Bá Hồ giết chết tại chỗ mà không có năng lực phản kháng. Giả sử bên cạnh Ô Bá Hồ cũng có loại cao thủ lợi hại thế này, cha hắn đúng là không thể phản kháng.
Xem ra, lúc trước hắn đã đoán đúng. Ô Bá Hồ cho người giết cha hắn mà chẳng có ai đứng ra cầu tình không phải tại cha hắn không có danh tiếng hay nhân phẩm không tốt, cũng chẳng phải Ô Bá Hồ trâu bò đến mức đánh không nổi, mà là vì có cường giả đã chế trụ cha hắn trước.
Chẳng hạn như có một cường giả cỡ như gã đàn ông tóc trắng này...
Lữ Tiểu Uyển cũng ngây người. Loại bản lĩnh này quả thực là chỉ thần tiên mới có. Chẳng lẽ Tiên Nữ Tinh thật sự có công pháp tu tiên? Không đúng, nếu như là hiện tượng hóa học thì sao?
Hiển nhiên là gã đàn ông tóc trắng cũng biết Lữ Tiểu Uyển đang nghĩ gì. Gã cười nhạt sau đó sải bước trực tiếp bước lên không trung, rồi dừng lại ở trên đó. Hơn mười giây sau gã đàn ông tóc trắng mới rơi xuống mặt đất và nhìn Lữ Tiểu Uyển:
- Thủ đoạn này của ta chính là thủ đoạn của thần tiên, nếu con bái ta làm thầy, những thứ này ta đều sẽ dạy cho con.
Nội tâm Lữ Tiểu Uyển bắt đầu rối loạn. Ban đầu, cô thật sự chẳng coi gã đàn ông tóc trắng này ra gì, nhưng bây giờ thì cô đã có chút dao động. Dù Địch Cửu mà cô muốn bắt đang đứng ngay trước mắt, nhưng thủ đoạn thần tiên kia quả thực quá hấp dẫn.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!