Chương : 24
Team dịch: ๖ۣۜTà ๖ۣۜTu ๖ۣۜChi ๖ۣۜĐịa
Dịch: Nam_Ca_Đại_Đế, Bạch Y, Tà Si Vô Diện, Lãnh Minh Hà.
Biên: NhấtLộSátCẩu
Dù là mấy kẻ liều mạng, cũng không thể tàn nhẫn bằng Địch Cửu.
- Nếu mày không chịu nói, vậy thì hãy xuống âm phủ đoàn tụ với đồng bọn của mày đi.
Địch Cửu vung chủy thủ trong tay lên hù dọa tên này.
- Tao nói, tao nói...
Người đàn ông cường tráng kia vội vàng kêu lên:
- Mày đã bị camera quay được một bên mặt...
Nghe thấy vậy thì Địch Cửu mới nhẹ nhàng thở ra một hơi. Ngón tay hắn bỗng nắm chặt lại. Cổ họng người đàn ông cường tráng kia lập tức bị bóp nát.
Có vẻ như Địch Cửu đã đánh giá quá cao năng lực của Bỉ Trịnh Sinh. Thì ra là do hắn đã sơ suất để camera ghi hình nên mới bị họ tìm thấy.
Về phần hắn vừa mới làm thịt bốn người kia có bị camera ghi lại hay không thì Địch Cửu chẳng hề lo lắng.
Hiển nhiên những người này đều là mấy tay giang hồ lão luyện. Bọn hắn đã lựa chọn động thủ tại đây thì có thể khẳng định chắc chắn nơi này không có camera.
Trước đó, có lẽ hắn đã quá cẩn thận rồi. Dù sao thì nơi này cũng là Địa Cầu mà không phải Tể quốc. Hắn bị lời nói của Phỉ Khải làm cho sợ đầu sợ đuôi. Cứ nghĩ Bỉ Trịnh Sinh cũng giống như mấy tên ngoan độc ở Tể quốc.
Địa Cầu cũng có công pháp đạo tu đỉnh cấp như Đại Hành Môn Lục, nhưng lại rất ít người biết được điều này.
Tuy Phỉ Khải có được nó nhưng lại không thể tu luyện. Xem ra cái tên Bỉ Trịnh Sinh kia cũng không có loại vật này, cho dù có thì cũng không thể tu luyện.
Địch Cửu có thể tu luyện Đại Hành Môn Lục, chắc là bởi vì tia chớp màu vàng kia, nếu không phải do nó thì cũng là nhờ viên đá màu xám hắn đang đeo trên cổ.
Địch Cửu theo bản năng đưa tay lên ngực sờ sờ viên đá. Hiện tại, địa vị của nó trong lòng hắn đang càng ngày càng cao.
Địch Cửu còn đang miên man suy nghĩ thì tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên. Hắn lập tức móc ra một cái điện thoại từ trong túi áo của người đàn ông tóc quăn kia. Trên màn hình hiện lên năm chữ: “Tứ Thối đang gọi tới...”
Xem ra đây chỉ là biệt danh mà thôi.
Địch Cửu lập tức nghe máy. Đầu bên kia liền truyền đến một thanh âm trầm thấp hơi khàn khàn:
- Hoa ca, tình hình bên đó thế nào rồi? Chỗ tao vừa xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn...
- Có vấn đề gì thế?
Địch Cửu giả giọng người đàn ông tóc quăn hỏi lại.
- Con bé họ Tô kia đã bị bọn tao khống chế, chỉ là trong lúc hành động đã vô tình xảy ra án mạng, tao phải làm sao bây giờ?
Thanh âm trong điện thoại có vẻ khá nôn nóng, như vậy thì việc xảy ra án mạng hẳn là sự tình ngoài ý muốn.
“Con bé họ Tô?”
Địch Cửu chỉ cần nghĩ một chút liền đoán được. Xem ra việc cao ốc Bỉ Hà bỗng dưng bị mất điện, không phải chỉ để đối phó một mình hắn, mà còn nhằm vào cả Tô Du nữa.
Có lẽ lúc trước tên tóc quăn nói sẽ để hắn rời khỏi Lạc Tân cùng một cô gái nữa là ám chỉ Tô Du a. Nhiều khả năng là cả hai sẽ bị bắt cóc, sau đó sẽ cho người đóng giả hắn và Tô Du rời khỏi Lạc Tân.
Địch Cửu nhớ lại khuôn mặt tươi cười như búp bê cùng ánh mắt thanh tịnh không gì sánh được của Tô Du. Cô ấy giống như là tiên nữ không nhiễm bụi trần vậy.
Dù hắn là người đến cuối cùng nhưng Tô Du vẫn tự mình ra cửa đón tiếp, thậm chí còn đùa giỡn hỏi xem hắn có mang quà đến không.
- Hoa ca?
Người kia đợi một lúc mà vẫn không thấy ai trả lời thì lập tức thúc dục, thanh âm đã có thêm một chút cảnh giác.
Địch Cửu lại giả giọng tên tóc quăn chậm rãi nói:
- Bọn tao vừa tóm được thằng oắt kia xong thì mày gọi, Đại Lô cũng bị thương nhẹ.
Nghe thấy Địch Cửu nói như vậy, thanh âm của người kia rõ ràng đã thả lỏng:
- Bên này vừa xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn. Tao đã lừa được cha mẹ Tô Du đi khỏi rồi. Theo kế hoạch thì bọn tao sẽ kiếm người giả mạo Tô Du rời khỏi Lạc Tân vào ngày mai. Thế nhưng không hiểu sao lão già Tô Mẫn Vũ kia đã đi rồi mà chỉ hai phút sau lại trở về. Lúc đó bọn tao vừa mới chế trụ Tô Du, còn chưa kịp bỏ trốn.
- Tô Mẫn Vũ thấy thế thì lập lao đến. Trong lúc không cẩn thận thì súng của tao đã cướp cò và thế là...
- Dù sao thì mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi, thế nên tao cũng đã giết luôn cả mẹ Tô Du, sau đó để Miêu Tử làm giả hiện trường thành một vụ tai nạn giao thông...
- Đừng vội. Bây giờ mày đang ở đâu? Tao lập tức sẽ tới ngay. Đến lúc đó chúng ta cùng đi giải thích với Sinh gia.
Địch Cửu thầm cảm thán trong lòng.
“Mấy kẻ này thật sự là quá ngoan độc. Đối phó với mình thì không nói làm gì, dù sao mình và Bỉ Trịnh Sinh cũng là tử thù. Thế nhưng bọn này lại còn giết cả người vô tội như Tô Mẫn Vũ. Nếu nói đó chỉ là tai nạn ngoài ý muốn vậy cái chết của vợ ông ta thì sao? Bà ấy chết quá oan uổng a.”
- Bọn tao đang ở đầu phố Ba Đường.
- Mày đợi một chút, tao sẽ lập tức đến đấy.
Địch Cửu nói xong câu đó thì vội vàng cúp máy.
Hắn rất có hảo cảm với Tô Du. Hiện tại, hắn đã giết không ít người của Bỉ Trịnh Sinh, sắp tới chắc chắn sẽ rời khỏi Lạc Tân. Cho nên bất kể vì lý do gì thì trước lúc rời đi, hắn cũng sẽ cứu Tô Du lần này.
Về phần Bỉ Trịnh Sinh, Địch Cửu đoán hiện tại mình còn chưa đủ khả năng tìm hắn báo thù. Dù vậy thì Địch Cửu cũng không cảm thấy sốt ruột. Chờ sau khi hắn luyện thành Đại Hành Môn Lục và Địch Gia Thất Đao, lúc đó lại quang minh chính đại giết tới cao ốc Bỉ Hà cũng không muộn.
Địch Cửu nhanh chóng nhét thi thể bốn người kia vào trong xe, sau đó lại lái xe đến một chỗ yên tĩnh, rồi mới gọi taxi đi tới phố Ba Đường.
Bởi vì hắn không biết phố Ba Đường nằm ở chỗ nào nên mới phải gọi taxi.
May mắn là phố Ba Đường cũng khá gần đấy. Chỉ hơn mười phút sau, một tấm biển có hai chữ Ba Đường to đùng đã xuất hiện trước mắt Địch Cửu.
Nơi này có một hồ nước, bao quanh hồ là công viên. Trong công viên có một ít máy tập thể hình cùng rất nhiều ghế đá. Trừ mấy thứ đó ra thì còn có một con đường để đi dạo xung quanh.
Ở góc đường có một chiếc xe con màu xám đang đỗ. Địch Cửu khẳng định đó chính là chiếc xe đã bắt cóc Tô Du.
Địch Cửu bước xuống đường rồi dùng tốc độ nhanh nhất tiếp cận chiếc xe con màu xám kia. Hắn không chờ người trong xe kịp phản ứng thì đã trực tiếp mở cửa.
Một thanh đoản đao bất ngờ đâm về phía Địch Cửu. Địch Cửu khẽ đảo cổ tay một cái thì đã tóm được cổ tay đối phương. Nhìn qua thì cứ tưởng tên kia vừa đưa đoản đao cho Địch Cửu vậy.
Địch Cửu khẽ rung tay một cái, đoản đao lập tức vượt qua người tên đàn ông này rồi đâm thẳng vào mi tâm của cô gái ngồi phía sau, khẩu súng trong tay cô ta cũng lập tức rơi xuống.
- Mày là ai...
Người đàn ông ngồi trong buồng điều khiển vừa bị Địch Cửu đoạt lấy đoản đao chỉ kịp thốt lên ba chữ thì đã bị bóp nát cổ họng.
Tô Du bị bịt miệng ở phía sau đã sớm hôn mê bất tỉnh. Địch Cửu cũng không đánh thức cô ta. Hắn trực tiếp lái xe đến chỗ mình bỏ lại chiếc xe kia lúc trước. Sau đó dừng xe ở bên đường, rồi mới ôm lấy Tô Du rồi cấp tốc rời khỏi chỗ này.
Mấy phút sau, Địch Cửu mới quyết định gọi Tô Du dậy. Trông thấy cô mở mắt nhìn mình thì trong lòng hắn bỗng nhảy lên một cái.
Chỉ cách đây mấy giờ thôi, đôi mắt Tô Du vẫn vô cùng trong trẻo, thanh thúy. Thế nhưng giờ phút này, trong mắt cô chỉ còn lại một mảnh trống rỗng.
Địch Cửu đặt tay lên mấy huyệt vị trên trán Tô Du, rồi truyền một ít chân khí vào đó, sau đó mới lên tiếng:
- Tô Du, cô không sao chứ?
- Anh là... Địch Cửu.
Rốt cuộc thì Tô Du cũng thở ra một hơi, sau đó nói một câu theo bản năng.
Địch Cửu gật gật đầu:
- Đúng vậy, tôi là Địch Cửu đây. Cô vừa bị người của Bỉ Trịnh Sinh bắt cóc, tôi tình cờ trông thấy nên đã cứu cô ra. Nơi này không thể ở lâu, nhà cô ở đâu? Để tôi đưa cô về trước đã rồi hãy nói.
Nghe thấy những gì Địch Cửu vừa nói, Tô Du rốt cuộc cũng hồi tưởng lại chuyện vừa xảy ra. Sau đó cô lập tức "Oa" lên một tiếng rồi khóc ầm ĩ.
Địch Cửu vội vàng lên tiếng:
- Tô Du, cái tên Bỉ Trịnh Sinh kia là một kẻ cùng hung cực ác, chúng ta phải mau chóng rời khỏi đây, nơi này không phải chỗ để khóc.
- Cha mẹ tôi đều đã chết, đúng là lũ ác ma khốn nạn. Bọn chúng lấy điện thoại của Chí Mỹ, rồi giả giọng cô ấy để lừa lừa tôi đến gặp. Sau khi đưa tôi đến đó thì cha tôi cũng phát hiện ra có điều bất thường nên đã vội vàng quay lại, và rồi ông bị bọn hắn hại... Đúng rồi, tôi phải lập tức báo cảnh sát...
Dù đã có thể nói chuyện nhưng trong mắt Tô Du vẫn còn sợ hãi và e ngại.
Bất kể thế nào thì những kẻ này thật sự là quá hung ác. Ngay cả cha mẹ Tô Du cũng không bỏ qua. Có lẽ trong nhà cái cô Chí Mỹ kia cũng không có ai, điện thoại của cô ta còn bị mấy tên này lấy mất.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như thế mà lại có thể làm được những việc này, chứng tỏ bản sự của đám người kia cũng rất lớn a.
Địch Cửu chỉ có thể thở dài một tiếng rồi nói:
- Tô Du, tôi cũng đã đắc tội với Bỉ Trịnh Sinh nên không thể tiếp tục ở lại Lạc Tân được nữa. Thế lực ẩn giấu phía sau Bỉ Trịnh Sinh rất mạnh, hắn còn mở một lôi đài hắc quyền ở dưới tầng hầm của cao ốc Bỉ Hà. Nếu như cô thực sự muốn báo thù thì hiện tại tôi khuyên cô không nên báo cảnh sát.
- Cho dù Bỉ Trịnh Sinh có bị bắt đi chăng nữa thì hắn vẫn sẽ mời luật sư. Cuối cùng rất có thể sẽ được phóng thích. Nếu hắn có bị đi tù mấy năm thì cũng dùng tiền để hưởng thụ trong đó mà thôi.
- Tôi hy vọng bây giờ cô không đi kinh động Bỉ Trịnh Sinh. Sau này nếu như cô không thể báo thù thì tôi hứa sẽ giúp cô xử lý hắn...
Địch Cửu không nói gì nữa. Bỉ Trịnh Sinh là một tên trùm xã hội đen. Nên dù họ có phơi bày chuyện này ra ngoài ánh sáng thì cùng lắm cũng chỉ khiến cho cao ốc Bỉ Hà đóng cửa mà thôi, chưa chắc đã làm gì được Bỉ Trịnh Sinh.
Chỉ cần Bỉ Trịnh Sinh vẫn còn sống, thì cao ốc Bỉ Hà có đóng cửa hay không, đối với hắn và Tô Du mà nói cũng chẳng có chút ý nghĩa nào cả.
Dù sao thì trong tương lai Địch Cửu nhất định sẽ xử lý Bỉ Trịnh Sinh. Cho nên hắn hứa sẽ giúp Tô Du báo thù cũng không phải chỉ là lời an ủi.
Dường như Tô Du không thèm để ý đến Địch Cửu mà chỉ cúi đầu khóc thút thít.
Mấy phút sau, khi mà Địch Cửu còn đang không biết nên an ủi thế nào cho phải thì Tô Du bỗng ngừng khóc. Cô dùng ánh mắt đã mất đi sự hồn nhiên kia nhìn chằm chằm vào Địch Cửu và nói:
- Địch Cửu đại ca, cám ơn anh đã cứu tôi. Nhưng gì anh vừa mới nói tôi đều đã hiểu. Yên tâm đi, tôi sẽ không làm gì ngu ngốc đâu. Chỉ mong anh có thể giúp tôi một việc.
- Cô cứ nói đi, chỉ cần tôi có đủ khả năng, hơn nữa việc đó lại không vi phạm nguyên tắc của tôi là được.
Địch Cửu gật gật đầu.
- Tôi có một người dì sống tại Yến Kinh, hy vọng anh có thể giúp tôi lên chuyến bay gần nhất để tới đó.
Tô Du cũng không nói sở dĩ mình đến đó là vì dì của cô có thể giúp cô vào viện Võ Thuật trường đại học Yến Kinh. Còn có một lý do nữa đó là thi thể của cha mẹ cô cũng cần người dì này ra mặt xử lý.
Địch Cửu đã nói một câu chạm đến đáy lòng cô. Đó là cô muốn tự tay báo thù cho cha mẹ. Muốn làm được việc này thì cô phải tới được Tiên Nữ tinh để học bản lĩnh.
- Không thành vấn đề.
Địch Cửu không chút do dự gật đầu đồng ý. Về phần thi thể của cha mẹ Tô Du bị mấy tên kia làm thành một vụ tai nạn giao thông, thì Địch Cửu cũng không nói cho cô biết. Tô Du vẫn còn quá nhỏ, có rất nhiều chuyện nếu như biết được sự thật thì cô sẽ chịu không nổi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Dịch: Nam_Ca_Đại_Đế, Bạch Y, Tà Si Vô Diện, Lãnh Minh Hà.
Biên: NhấtLộSátCẩu
Dù là mấy kẻ liều mạng, cũng không thể tàn nhẫn bằng Địch Cửu.
- Nếu mày không chịu nói, vậy thì hãy xuống âm phủ đoàn tụ với đồng bọn của mày đi.
Địch Cửu vung chủy thủ trong tay lên hù dọa tên này.
- Tao nói, tao nói...
Người đàn ông cường tráng kia vội vàng kêu lên:
- Mày đã bị camera quay được một bên mặt...
Nghe thấy vậy thì Địch Cửu mới nhẹ nhàng thở ra một hơi. Ngón tay hắn bỗng nắm chặt lại. Cổ họng người đàn ông cường tráng kia lập tức bị bóp nát.
Có vẻ như Địch Cửu đã đánh giá quá cao năng lực của Bỉ Trịnh Sinh. Thì ra là do hắn đã sơ suất để camera ghi hình nên mới bị họ tìm thấy.
Về phần hắn vừa mới làm thịt bốn người kia có bị camera ghi lại hay không thì Địch Cửu chẳng hề lo lắng.
Hiển nhiên những người này đều là mấy tay giang hồ lão luyện. Bọn hắn đã lựa chọn động thủ tại đây thì có thể khẳng định chắc chắn nơi này không có camera.
Trước đó, có lẽ hắn đã quá cẩn thận rồi. Dù sao thì nơi này cũng là Địa Cầu mà không phải Tể quốc. Hắn bị lời nói của Phỉ Khải làm cho sợ đầu sợ đuôi. Cứ nghĩ Bỉ Trịnh Sinh cũng giống như mấy tên ngoan độc ở Tể quốc.
Địa Cầu cũng có công pháp đạo tu đỉnh cấp như Đại Hành Môn Lục, nhưng lại rất ít người biết được điều này.
Tuy Phỉ Khải có được nó nhưng lại không thể tu luyện. Xem ra cái tên Bỉ Trịnh Sinh kia cũng không có loại vật này, cho dù có thì cũng không thể tu luyện.
Địch Cửu có thể tu luyện Đại Hành Môn Lục, chắc là bởi vì tia chớp màu vàng kia, nếu không phải do nó thì cũng là nhờ viên đá màu xám hắn đang đeo trên cổ.
Địch Cửu theo bản năng đưa tay lên ngực sờ sờ viên đá. Hiện tại, địa vị của nó trong lòng hắn đang càng ngày càng cao.
Địch Cửu còn đang miên man suy nghĩ thì tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên. Hắn lập tức móc ra một cái điện thoại từ trong túi áo của người đàn ông tóc quăn kia. Trên màn hình hiện lên năm chữ: “Tứ Thối đang gọi tới...”
Xem ra đây chỉ là biệt danh mà thôi.
Địch Cửu lập tức nghe máy. Đầu bên kia liền truyền đến một thanh âm trầm thấp hơi khàn khàn:
- Hoa ca, tình hình bên đó thế nào rồi? Chỗ tao vừa xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn...
- Có vấn đề gì thế?
Địch Cửu giả giọng người đàn ông tóc quăn hỏi lại.
- Con bé họ Tô kia đã bị bọn tao khống chế, chỉ là trong lúc hành động đã vô tình xảy ra án mạng, tao phải làm sao bây giờ?
Thanh âm trong điện thoại có vẻ khá nôn nóng, như vậy thì việc xảy ra án mạng hẳn là sự tình ngoài ý muốn.
“Con bé họ Tô?”
Địch Cửu chỉ cần nghĩ một chút liền đoán được. Xem ra việc cao ốc Bỉ Hà bỗng dưng bị mất điện, không phải chỉ để đối phó một mình hắn, mà còn nhằm vào cả Tô Du nữa.
Có lẽ lúc trước tên tóc quăn nói sẽ để hắn rời khỏi Lạc Tân cùng một cô gái nữa là ám chỉ Tô Du a. Nhiều khả năng là cả hai sẽ bị bắt cóc, sau đó sẽ cho người đóng giả hắn và Tô Du rời khỏi Lạc Tân.
Địch Cửu nhớ lại khuôn mặt tươi cười như búp bê cùng ánh mắt thanh tịnh không gì sánh được của Tô Du. Cô ấy giống như là tiên nữ không nhiễm bụi trần vậy.
Dù hắn là người đến cuối cùng nhưng Tô Du vẫn tự mình ra cửa đón tiếp, thậm chí còn đùa giỡn hỏi xem hắn có mang quà đến không.
- Hoa ca?
Người kia đợi một lúc mà vẫn không thấy ai trả lời thì lập tức thúc dục, thanh âm đã có thêm một chút cảnh giác.
Địch Cửu lại giả giọng tên tóc quăn chậm rãi nói:
- Bọn tao vừa tóm được thằng oắt kia xong thì mày gọi, Đại Lô cũng bị thương nhẹ.
Nghe thấy Địch Cửu nói như vậy, thanh âm của người kia rõ ràng đã thả lỏng:
- Bên này vừa xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn. Tao đã lừa được cha mẹ Tô Du đi khỏi rồi. Theo kế hoạch thì bọn tao sẽ kiếm người giả mạo Tô Du rời khỏi Lạc Tân vào ngày mai. Thế nhưng không hiểu sao lão già Tô Mẫn Vũ kia đã đi rồi mà chỉ hai phút sau lại trở về. Lúc đó bọn tao vừa mới chế trụ Tô Du, còn chưa kịp bỏ trốn.
- Tô Mẫn Vũ thấy thế thì lập lao đến. Trong lúc không cẩn thận thì súng của tao đã cướp cò và thế là...
- Dù sao thì mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi, thế nên tao cũng đã giết luôn cả mẹ Tô Du, sau đó để Miêu Tử làm giả hiện trường thành một vụ tai nạn giao thông...
- Đừng vội. Bây giờ mày đang ở đâu? Tao lập tức sẽ tới ngay. Đến lúc đó chúng ta cùng đi giải thích với Sinh gia.
Địch Cửu thầm cảm thán trong lòng.
“Mấy kẻ này thật sự là quá ngoan độc. Đối phó với mình thì không nói làm gì, dù sao mình và Bỉ Trịnh Sinh cũng là tử thù. Thế nhưng bọn này lại còn giết cả người vô tội như Tô Mẫn Vũ. Nếu nói đó chỉ là tai nạn ngoài ý muốn vậy cái chết của vợ ông ta thì sao? Bà ấy chết quá oan uổng a.”
- Bọn tao đang ở đầu phố Ba Đường.
- Mày đợi một chút, tao sẽ lập tức đến đấy.
Địch Cửu nói xong câu đó thì vội vàng cúp máy.
Hắn rất có hảo cảm với Tô Du. Hiện tại, hắn đã giết không ít người của Bỉ Trịnh Sinh, sắp tới chắc chắn sẽ rời khỏi Lạc Tân. Cho nên bất kể vì lý do gì thì trước lúc rời đi, hắn cũng sẽ cứu Tô Du lần này.
Về phần Bỉ Trịnh Sinh, Địch Cửu đoán hiện tại mình còn chưa đủ khả năng tìm hắn báo thù. Dù vậy thì Địch Cửu cũng không cảm thấy sốt ruột. Chờ sau khi hắn luyện thành Đại Hành Môn Lục và Địch Gia Thất Đao, lúc đó lại quang minh chính đại giết tới cao ốc Bỉ Hà cũng không muộn.
Địch Cửu nhanh chóng nhét thi thể bốn người kia vào trong xe, sau đó lại lái xe đến một chỗ yên tĩnh, rồi mới gọi taxi đi tới phố Ba Đường.
Bởi vì hắn không biết phố Ba Đường nằm ở chỗ nào nên mới phải gọi taxi.
May mắn là phố Ba Đường cũng khá gần đấy. Chỉ hơn mười phút sau, một tấm biển có hai chữ Ba Đường to đùng đã xuất hiện trước mắt Địch Cửu.
Nơi này có một hồ nước, bao quanh hồ là công viên. Trong công viên có một ít máy tập thể hình cùng rất nhiều ghế đá. Trừ mấy thứ đó ra thì còn có một con đường để đi dạo xung quanh.
Ở góc đường có một chiếc xe con màu xám đang đỗ. Địch Cửu khẳng định đó chính là chiếc xe đã bắt cóc Tô Du.
Địch Cửu bước xuống đường rồi dùng tốc độ nhanh nhất tiếp cận chiếc xe con màu xám kia. Hắn không chờ người trong xe kịp phản ứng thì đã trực tiếp mở cửa.
Một thanh đoản đao bất ngờ đâm về phía Địch Cửu. Địch Cửu khẽ đảo cổ tay một cái thì đã tóm được cổ tay đối phương. Nhìn qua thì cứ tưởng tên kia vừa đưa đoản đao cho Địch Cửu vậy.
Địch Cửu khẽ rung tay một cái, đoản đao lập tức vượt qua người tên đàn ông này rồi đâm thẳng vào mi tâm của cô gái ngồi phía sau, khẩu súng trong tay cô ta cũng lập tức rơi xuống.
- Mày là ai...
Người đàn ông ngồi trong buồng điều khiển vừa bị Địch Cửu đoạt lấy đoản đao chỉ kịp thốt lên ba chữ thì đã bị bóp nát cổ họng.
Tô Du bị bịt miệng ở phía sau đã sớm hôn mê bất tỉnh. Địch Cửu cũng không đánh thức cô ta. Hắn trực tiếp lái xe đến chỗ mình bỏ lại chiếc xe kia lúc trước. Sau đó dừng xe ở bên đường, rồi mới ôm lấy Tô Du rồi cấp tốc rời khỏi chỗ này.
Mấy phút sau, Địch Cửu mới quyết định gọi Tô Du dậy. Trông thấy cô mở mắt nhìn mình thì trong lòng hắn bỗng nhảy lên một cái.
Chỉ cách đây mấy giờ thôi, đôi mắt Tô Du vẫn vô cùng trong trẻo, thanh thúy. Thế nhưng giờ phút này, trong mắt cô chỉ còn lại một mảnh trống rỗng.
Địch Cửu đặt tay lên mấy huyệt vị trên trán Tô Du, rồi truyền một ít chân khí vào đó, sau đó mới lên tiếng:
- Tô Du, cô không sao chứ?
- Anh là... Địch Cửu.
Rốt cuộc thì Tô Du cũng thở ra một hơi, sau đó nói một câu theo bản năng.
Địch Cửu gật gật đầu:
- Đúng vậy, tôi là Địch Cửu đây. Cô vừa bị người của Bỉ Trịnh Sinh bắt cóc, tôi tình cờ trông thấy nên đã cứu cô ra. Nơi này không thể ở lâu, nhà cô ở đâu? Để tôi đưa cô về trước đã rồi hãy nói.
Nghe thấy những gì Địch Cửu vừa nói, Tô Du rốt cuộc cũng hồi tưởng lại chuyện vừa xảy ra. Sau đó cô lập tức "Oa" lên một tiếng rồi khóc ầm ĩ.
Địch Cửu vội vàng lên tiếng:
- Tô Du, cái tên Bỉ Trịnh Sinh kia là một kẻ cùng hung cực ác, chúng ta phải mau chóng rời khỏi đây, nơi này không phải chỗ để khóc.
- Cha mẹ tôi đều đã chết, đúng là lũ ác ma khốn nạn. Bọn chúng lấy điện thoại của Chí Mỹ, rồi giả giọng cô ấy để lừa lừa tôi đến gặp. Sau khi đưa tôi đến đó thì cha tôi cũng phát hiện ra có điều bất thường nên đã vội vàng quay lại, và rồi ông bị bọn hắn hại... Đúng rồi, tôi phải lập tức báo cảnh sát...
Dù đã có thể nói chuyện nhưng trong mắt Tô Du vẫn còn sợ hãi và e ngại.
Bất kể thế nào thì những kẻ này thật sự là quá hung ác. Ngay cả cha mẹ Tô Du cũng không bỏ qua. Có lẽ trong nhà cái cô Chí Mỹ kia cũng không có ai, điện thoại của cô ta còn bị mấy tên này lấy mất.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như thế mà lại có thể làm được những việc này, chứng tỏ bản sự của đám người kia cũng rất lớn a.
Địch Cửu chỉ có thể thở dài một tiếng rồi nói:
- Tô Du, tôi cũng đã đắc tội với Bỉ Trịnh Sinh nên không thể tiếp tục ở lại Lạc Tân được nữa. Thế lực ẩn giấu phía sau Bỉ Trịnh Sinh rất mạnh, hắn còn mở một lôi đài hắc quyền ở dưới tầng hầm của cao ốc Bỉ Hà. Nếu như cô thực sự muốn báo thù thì hiện tại tôi khuyên cô không nên báo cảnh sát.
- Cho dù Bỉ Trịnh Sinh có bị bắt đi chăng nữa thì hắn vẫn sẽ mời luật sư. Cuối cùng rất có thể sẽ được phóng thích. Nếu hắn có bị đi tù mấy năm thì cũng dùng tiền để hưởng thụ trong đó mà thôi.
- Tôi hy vọng bây giờ cô không đi kinh động Bỉ Trịnh Sinh. Sau này nếu như cô không thể báo thù thì tôi hứa sẽ giúp cô xử lý hắn...
Địch Cửu không nói gì nữa. Bỉ Trịnh Sinh là một tên trùm xã hội đen. Nên dù họ có phơi bày chuyện này ra ngoài ánh sáng thì cùng lắm cũng chỉ khiến cho cao ốc Bỉ Hà đóng cửa mà thôi, chưa chắc đã làm gì được Bỉ Trịnh Sinh.
Chỉ cần Bỉ Trịnh Sinh vẫn còn sống, thì cao ốc Bỉ Hà có đóng cửa hay không, đối với hắn và Tô Du mà nói cũng chẳng có chút ý nghĩa nào cả.
Dù sao thì trong tương lai Địch Cửu nhất định sẽ xử lý Bỉ Trịnh Sinh. Cho nên hắn hứa sẽ giúp Tô Du báo thù cũng không phải chỉ là lời an ủi.
Dường như Tô Du không thèm để ý đến Địch Cửu mà chỉ cúi đầu khóc thút thít.
Mấy phút sau, khi mà Địch Cửu còn đang không biết nên an ủi thế nào cho phải thì Tô Du bỗng ngừng khóc. Cô dùng ánh mắt đã mất đi sự hồn nhiên kia nhìn chằm chằm vào Địch Cửu và nói:
- Địch Cửu đại ca, cám ơn anh đã cứu tôi. Nhưng gì anh vừa mới nói tôi đều đã hiểu. Yên tâm đi, tôi sẽ không làm gì ngu ngốc đâu. Chỉ mong anh có thể giúp tôi một việc.
- Cô cứ nói đi, chỉ cần tôi có đủ khả năng, hơn nữa việc đó lại không vi phạm nguyên tắc của tôi là được.
Địch Cửu gật gật đầu.
- Tôi có một người dì sống tại Yến Kinh, hy vọng anh có thể giúp tôi lên chuyến bay gần nhất để tới đó.
Tô Du cũng không nói sở dĩ mình đến đó là vì dì của cô có thể giúp cô vào viện Võ Thuật trường đại học Yến Kinh. Còn có một lý do nữa đó là thi thể của cha mẹ cô cũng cần người dì này ra mặt xử lý.
Địch Cửu đã nói một câu chạm đến đáy lòng cô. Đó là cô muốn tự tay báo thù cho cha mẹ. Muốn làm được việc này thì cô phải tới được Tiên Nữ tinh để học bản lĩnh.
- Không thành vấn đề.
Địch Cửu không chút do dự gật đầu đồng ý. Về phần thi thể của cha mẹ Tô Du bị mấy tên kia làm thành một vụ tai nạn giao thông, thì Địch Cửu cũng không nói cho cô biết. Tô Du vẫn còn quá nhỏ, có rất nhiều chuyện nếu như biết được sự thật thì cô sẽ chịu không nổi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!