Chương : 20
Team dịch: ๖ۣۜTà ๖ۣۜTu ๖ۣۜChi ๖ۣۜĐịa
Dịch: Nam_Ca_Đại_Đế, Bạch Y, Tà Si Vô Diện, Lãnh Minh Hà.
Biên: NhấtLộSátCẩu
Địch Cửu còn đang mãi suy nghĩ xem nên làm như thế nào mới có thể tu luyện công pháp thì lại có người đi vào.
Người bước vào là một cô gái, theo Địch Cửu thấy thì cô gái này chưa được 20 tuổi. Thoạt nhìn cực kỳ xinh đẹp, mặc quần jean bó sát màu xanh, bên trên lại mặc chiếc áo T-shirt rộng thùng thình, mang balo lệch vai, tràn đầy sức sống.
- Cô tìm ai vậy?
Địch Cửu đứng lên hỏi.
Thiếu nữ này không trực tiếp trả lời Địch Cửu, mà lại nhìn quanh một vòng đại sảnh phòng khám, sau đó mới quay đầu hỏi Địch Cửu:
- Anh là người mà Hồ ca mới nhận tới sao? Còn cái cậu Hồ Ly kia đâu rồi?
Nghe được câu này, Địch Cửu lập tức hiểu ra:
- Đúng vậy, chắc cô là Đàm Nguyệt Nguyệt phải không?
Đàm Nguyệt Nguyệt chính là cháu gái của Đàm Yết - ông chủ Đàm Hạnh Đường. Nghe nói cô ta là sinh viên của viện Võ Thuật trường đại học Yến Kinh. Đáng lẽ Đàm Nguyệt Nguyệt trở về cũng sẽ không trực tiếp đến đây mới đúng. Hiện tại, Đàm Hạnh Đường ngoại trừ biển hiệu treo phía ngoài ra thì đã sớm không có gì liên quan đến việc chữa bệnh nữa rồi.
Thiếu nữ nở một nụ cười vô cùng đẹp đáp:
- Đúng vậy, tôi chính là Đàm Nguyệt Nguyệt, anh nên gọi tôi một tiếng bà chủ mới đúng.
Nói xong, Đàm Nguyệt Nguyệt bước đến bên cạnh Địch Cửu rồi thả ba lô xuống hỏi:
- Anh tên là gì?
- Địch Cửu.
- Cái tên này cũng không tệ.
Đàm Nguyệt Nguyệt lượn một vòng quanh người Địch Cửu, sau đó lên tiếng:
- Anh còn rất trẻ, không nên lúc nào cũng tỏ ra nghiêm túc nặng nề như vậy? Nên sống thoải mái một chút.
Vừa nói chuyện, Đàm Nguyệt Nguyệt vừa vỗ vai Địch Cửu.
Địch Cửu hơi sửng sốt.
“Mình sống nặng nề ư? Đây căn bản không phải là mình a. Ban đầu, lúc còn ở thành phố Minh Châu, mình sống không có lý tưởng, mỗi ngày đều vụng trộm lăng nhăng, làm cho các cô gái ở đó phải khiếp sợ mỗi khi nhắc tới...”
“Không lẽ là do Địch gia gặp nạn, nên tính cách của mình mới trở nên thâm trầm như vậy? Có lẽ trước đây Chân Mạn trông thấy mình ăn chơi chác táng như thế nên mới nhìn mình không thuận mắt”.
“Nếu Địch gia đã không còn, mình cũng không thể cứ tiếp tục ôm tâm tình nặng nề này mãi a. Cừu hận chỉ cần ghi nhớ trong lòng, không cần thiết phải thể hiện ra mặt. Còn Chân Mạn thích người như thế nào thì hiện giờ đã không còn chút quan hệ nào với mình nữa.”
Sống ở Tể Quốc nhiều năm như vậy, giờ phút này Địch Cửu bỗng vô cùng nhớ đến quãng thời gian lăn lộn, sống trụy lạc không chịu gò bó ở thành phố Minh Châu. Hắn cũng nhớ tới khoảng thời gian lăn lộn cùng Khúc Tiểu Thụ, không biết hiện giờ Khúc Tiểu Thụ sống có tốt không.
- Anh làm sao vậy? Tôi vừa khiến anh nhớ tới chuyện gì à?
Đàm Nguyệt Nguyệt đưa tay lên quơ quơ trước mặt Địch Cửu.
Địch Cửu bỗng nhiên cười ha ha, đưa tay ôm lấy bả vai Đàm Nguyệt Nguyệt.
- Cô nói rất đúng, nếu đã còn sống, tại sao lại không sống vui vẻ một chút chứ...
- Này, anh đừng có mà tranh thủ chiếm tiện nghi của tôi nha.
Đàm Nguyệt Nguyệt hơi chùng bả vai xuống, rồi nghiêng người tránh khỏi cánh tay Địch Cửu.
- Cô tới nơi này làm gì? Hiện giờ noi đây chỉ còn mỗi người giữ cửa là tôi mà thôi.
Tâm tình của Địch Cửu đã vui lên rất nhiều, hắn vô cùng cảm kích Đàm Nguyệt Nguyệt. Nếu đã sống, nên sống thoải mái một chút.
Đàm Nguyệt Nguyệt lại quan sát Địch Cửu từ trên xuống dưới một lần nữa:
- Bộ dáng chăm chỉ làm việc của anh lúc trước chỉ là giả vờ thôi à? Đây mới là bản tính thật của anh đúng hay không? Yên tâm đi, tôi sẽ không trừ lương của anh đâu. Lúc nãy anh nhân cơ hội ăn đậu hũ của tôi, hơn nữa Hồ Ly lại không có ở đây, vậy thì anh giúp tôi một chuyện đi.
- Cô muốn tôi giúp cái gì?
Địch Cửu hỏi.
- Hôm nay tôi có hẹn tham gia vũ hội của một người bạn, chỉ là tôi còn quá nhiều việc chưa làm xong, anh có thể thay tôi đi một chuyến hay không? Anh chỉ cần nói là...
Đàm Nguyệt Nguyệt còn chưa nghĩ ra lý do gì cho tốt thì bỗng có hai người từ cửa bước vào.
Hai người này đeo kính râm, nếu không nhìn kỹ, thì rất khó có thể nhận ra.
Hai người này vừa bước vào thì Địch Cửu đã biết họ là ai. Chính là Thời Cẩm San cùng người đàn ông mà nàng cõng hôm qua, sắc mặt hắn lập trở nên khó coi.
Lúc đó hắn đã cứu người đàn ông kia một mạng, sự thật chứng minh hắn có lòng tốt mà không được báo đáp. Thời Cẩm San vừa rời đi, hắn thiếu chút nữa đã bị người ta giết chết. Nếu như hắn chưa luyện thành Đệ Nhất Đao thì có lẽ đã thực sự bị giết chết.
Mặt hắn tối sầm lại, trong lòng thì lại đang thắc mắc. Đạn trong người tên kia là do hắn lấy ra, lúc này mới qua một ngày a? Vậy mà người đàn ông này lại có thể tự mình đi lại, có thể thấy tên này vô cùng khỏe mạnh.
- Anh không sao chứ...
Khi Thời Cẩm San vừa trông thấy Địch Cửu thì không khỏi mừng rỡ kêu lên. Ngay sau đó cô cũng cảm giác được giọng điệu của chính mình có chút không thích hợp nên vội vàng ngừng lại.
Sắc mặt Địch Cửu càng trở nên khó coi, xem ra người phụ nữ này biết rõ mình sẽ gặp nguy hiểm, vậy mà lúc đi lại không thèm nhắc nhở một câu.
- Phỉ Khải ra mắt ân công, đa tạ ơn cứu mạng của ân công.
Tuy sắc mặt của người đàn ông này vẫn còn tái nhợt, nhưng hành động thì lại rất nhanh nhẹn. Anh ta vừa nói chuyện vừa chắp tay khom người thi lễ.
Địch Cửu còn chưa lên tiếng, Đàm Nguyệt Nguyệt đã che miệng cười khúc khích:
- Nè anh là từ cổ đại xuyên không đến đây sao? Tại sao lại chào như vậy chứ?
Phỉ Khải nghiêm nghị đáp:
- Phỉ gia ta có tổ huấn, ân cứu mạng thì phải dùng tính mạng báo đáp, ân công có cần gì Phỉ Khải làm, Phỉ Khải tuyệt đối sẽ không chối từ.
Nếu như không phải Đàm Nguyệt Nguyệt đang ở bên cạnh, Phỉ Khải thậm chí còn muốn nói ra lý do vì sao hắn lại mang đến nguy hiểm cho Địch Cửu.
Nhận thấy Phỉ Khải không phải là người lấy oán báo ân, Địch Cửu âm thầm gật đầu. Hắn ghét nhất chính là bạch nhãn lang. Minh Dịch Vương Ô Phách Hồ của Tể Quốc là điển hình nhất. Đáng tiếc cha hắn quá mức tin tưởng Ô Phách Hồ, vậy mà hắn lại giống như tờ giấy trắng, ngoại trừ võ căn ra thì chỉ nghĩ đến nữ nhân.
Nếu hắn không cả ngày gây chuyện tại thành phố Minh Châu thì đã sớm nghĩ ra cái chết của năm vị ca ca có liên quan tới Ô Phách Hồ.
Dường như cảm nhận được sự chân thành của Phỉ Khải, Đàm Nguyệt Nguyệt cũng không cười đùa nữa, mà là quay qua hỏi:
- Địch Cửu làm sao mà cứu được anh?
Phỉ Khải cũng không trả lời Đàm Nguyệt Nguyệt, mà nhìn Địch Cửu thăm dò ý kiến.
Địch Cửu cười ha ha:
- Tôi chỉ băng bó giúp anh ta mà thôi, vị này chính là bà chủ của nơi này.
Nghe thấy Địch Cửu giải thích, Phỉ Khải mới nghiêm nghị nói:
- Tôi bị trọng thương, chính bác sĩ Địch đã làm phẫu thuật, cứu tôi một mạng.
Theo Phỉ Khải nghĩ, Địch Cửu làm cái gì thì cũng sẽ báo cáo với Đàm Nguyệt Nguyệt.
- Anh còn biết phẫu thuật sao?
Đàm Nguyệt Nguyệt nhìn Địch Cửu với ánh mắt nghi ngờ, cô vẫn cho rằng Địch Cửu đi làm ở đây chủ yếu là bảo vệ, dọn dẹp vệ sinh, chỉ như vậy mà thôi. Hơn nữa hiện giờ Đàm Hạnh Đường cũng không đủ điều kiện để tiến hành phẫu thuật a.
- Với tôi mà nói thì đó chỉ là tiểu phẫu mà thôi. Tôi thi trượt đại học, may mắn gặp được một vị sư phụ phi thường trâu bò. Theo lời sư phụ nói, người chính là đệ nhất ẩn y ở Hoa Hạ, bất kỳ bệnh nan y nào mà bệnh viện không thể trị liệu, thì ông đều có thể chữa khỏi dễ như trở bàn tay. Tôi đã học được toàn bộ bản lĩnh của sư phụ. Hơn nữa ngươi còn nói tôi là trò giỏi hơn thầy, cái này không thể sai được a.
Địch Cửu vừa mở miệng là liền nói một tràng giang đại hải. Hắn lại trở về với con người không lý tưởng trước đây, miệng lúc nào cũng ba hoa chich chòe như lúc còn ở thành phố Minh Châu.
Thật ra thì hắn cũng không có nói láo, ở Tể Quốc hắn cũng theo học toàn những y sư nổi tiếng, nhưng y thuật của họ hiện giờ đúng là đều không bằng hắn.
Sau khi nghe Đàm Nguyệt Nguyệt khuyên giải, tâm tình của hắn đã nhẹ nhõm đi nhiều. Nếu còn sống, cũng không cần kiềm chế chính mình. So với lúc vừa đến đây luôn nóng lòng trở về giết Ô Phách Hồ thì giờ phút này tâm tính của Địch Cửu đã hoàn toàn khác trước rồi.
- Anh khoác lác như vậy, không phải là muốn cưa tôi đấy chứ? Tôi là sinh viên viện Võ Thuật trường đại học Yến Kinh, anh cũng thật có can đảm a.
Đàm Nguyệt Nguyệt kinh ngạc nhìn Địch Cửu.
Địch Cửu cười hì hì:
- Cô còn kém tiêu chuẩn của tôi không chỉ một hai điểm đâu...
- Da mặt thật là dầy a.
Đàm Nguyệt Nguyệt giễu cợt nói. Tại viện Võ Thuật Yến Kinh, dung mạo có thể thắng được cô thì chỉ có Tằng Bắc Tử mà thôi.
- Tay nghề của bác sĩ Địch quả thực là vô cùng suất sắc, tôi chưa từng thấy qua một vị bác sĩ nào giỏi hơn thế.
Thời Cẩm San hết sức chăm chú nói.
- Y thuật của anh thật sự tốt như vậy?
Đàm Nguyệt Nguyệt lại lần nữa khó mà tin nổi quan sát Địch Cửu từ trên xuống dưới.
Địch Cửu khoát tay chặn lại:
- Vấn đề này có gì mà phải bàn cãi nữa chứ. Bây giờ hãy nói về việc cô muốn tôi giúp đi.
Đàm Nguyệt Nguyệt lúc này mới kịp phản ứng:
- Anh đã học qua ngành y thì quá tốt rồi, nếu có người hỏi thì anh cứ nói mình là sinh viên viện Y Học trường Duke mới về nước. Còn nữa, nhớ nói anh là biểu đệ của tôi đấy.
Đàm Nguyệt Nguyệt vừa nói xong thì lập tức lấy ra một cái hộp cùng một tấm thiệp mời từ trong ba lô. Lúc nãy Địch Cửu chém gió làm cô quên béng đi mất, cũng may cô đã kịp phản ứng lại. Chắc chắn là anh ta đã lừa gạt qua vô số cô gái. Anh ta giỏi như vậy sao lại ở đây làm bảo vệ chứ.
- Tối nay, anh hãy giúp tôi mang lễ vật này đưa cho Tô Du, tiện thể gửi lời chúc mừng sinh nhật cô ấy giúp tôi. Ông nội tôi cũng về Lạc Tân thăm bằng hữu, tôi có chút việc gấp phải đi gặp ông nội một chút, Tiểu Du biết rõ tôi bận việc gì. Nếu không có ai hỏi gì thì anh không cần nhiều lời. Sau khi đưa lễ vật thì anh có thể tìm cái gì ăn tạm rồi trở về. Nhớ kỹ, buổi tiệc sẽ bắt đầu vào tám giờ tối hôm nay tại hội sở Bỉ Hà.
Đàm Nguyệt Nguyệt nói một hơi hết tất cả mọi thứ, sau đó lại vội vàng nhét mấy thứ vào trong tay Địch Cửu. Từ đầu đến cuối đều không cho Địch Cửu cô hội cự tuyệt. Cuối cùng cô vội vàng nói một tiếng “bái bai” rồi bỏ chạy ra ngoài.
Địch Cửu thật sự có chút bất đắc dĩ. Hắn chỉ có thể nhận lấy đồ vật, ai bảo mình làm công cho người ta chứ. Rõ ràng là bản thân còn lớn hơn Đàm Nguyệt Nguyệt mấy tuổi, vậy mà lại phải làm biểu đệ của cô ta.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Dịch: Nam_Ca_Đại_Đế, Bạch Y, Tà Si Vô Diện, Lãnh Minh Hà.
Biên: NhấtLộSátCẩu
Địch Cửu còn đang mãi suy nghĩ xem nên làm như thế nào mới có thể tu luyện công pháp thì lại có người đi vào.
Người bước vào là một cô gái, theo Địch Cửu thấy thì cô gái này chưa được 20 tuổi. Thoạt nhìn cực kỳ xinh đẹp, mặc quần jean bó sát màu xanh, bên trên lại mặc chiếc áo T-shirt rộng thùng thình, mang balo lệch vai, tràn đầy sức sống.
- Cô tìm ai vậy?
Địch Cửu đứng lên hỏi.
Thiếu nữ này không trực tiếp trả lời Địch Cửu, mà lại nhìn quanh một vòng đại sảnh phòng khám, sau đó mới quay đầu hỏi Địch Cửu:
- Anh là người mà Hồ ca mới nhận tới sao? Còn cái cậu Hồ Ly kia đâu rồi?
Nghe được câu này, Địch Cửu lập tức hiểu ra:
- Đúng vậy, chắc cô là Đàm Nguyệt Nguyệt phải không?
Đàm Nguyệt Nguyệt chính là cháu gái của Đàm Yết - ông chủ Đàm Hạnh Đường. Nghe nói cô ta là sinh viên của viện Võ Thuật trường đại học Yến Kinh. Đáng lẽ Đàm Nguyệt Nguyệt trở về cũng sẽ không trực tiếp đến đây mới đúng. Hiện tại, Đàm Hạnh Đường ngoại trừ biển hiệu treo phía ngoài ra thì đã sớm không có gì liên quan đến việc chữa bệnh nữa rồi.
Thiếu nữ nở một nụ cười vô cùng đẹp đáp:
- Đúng vậy, tôi chính là Đàm Nguyệt Nguyệt, anh nên gọi tôi một tiếng bà chủ mới đúng.
Nói xong, Đàm Nguyệt Nguyệt bước đến bên cạnh Địch Cửu rồi thả ba lô xuống hỏi:
- Anh tên là gì?
- Địch Cửu.
- Cái tên này cũng không tệ.
Đàm Nguyệt Nguyệt lượn một vòng quanh người Địch Cửu, sau đó lên tiếng:
- Anh còn rất trẻ, không nên lúc nào cũng tỏ ra nghiêm túc nặng nề như vậy? Nên sống thoải mái một chút.
Vừa nói chuyện, Đàm Nguyệt Nguyệt vừa vỗ vai Địch Cửu.
Địch Cửu hơi sửng sốt.
“Mình sống nặng nề ư? Đây căn bản không phải là mình a. Ban đầu, lúc còn ở thành phố Minh Châu, mình sống không có lý tưởng, mỗi ngày đều vụng trộm lăng nhăng, làm cho các cô gái ở đó phải khiếp sợ mỗi khi nhắc tới...”
“Không lẽ là do Địch gia gặp nạn, nên tính cách của mình mới trở nên thâm trầm như vậy? Có lẽ trước đây Chân Mạn trông thấy mình ăn chơi chác táng như thế nên mới nhìn mình không thuận mắt”.
“Nếu Địch gia đã không còn, mình cũng không thể cứ tiếp tục ôm tâm tình nặng nề này mãi a. Cừu hận chỉ cần ghi nhớ trong lòng, không cần thiết phải thể hiện ra mặt. Còn Chân Mạn thích người như thế nào thì hiện giờ đã không còn chút quan hệ nào với mình nữa.”
Sống ở Tể Quốc nhiều năm như vậy, giờ phút này Địch Cửu bỗng vô cùng nhớ đến quãng thời gian lăn lộn, sống trụy lạc không chịu gò bó ở thành phố Minh Châu. Hắn cũng nhớ tới khoảng thời gian lăn lộn cùng Khúc Tiểu Thụ, không biết hiện giờ Khúc Tiểu Thụ sống có tốt không.
- Anh làm sao vậy? Tôi vừa khiến anh nhớ tới chuyện gì à?
Đàm Nguyệt Nguyệt đưa tay lên quơ quơ trước mặt Địch Cửu.
Địch Cửu bỗng nhiên cười ha ha, đưa tay ôm lấy bả vai Đàm Nguyệt Nguyệt.
- Cô nói rất đúng, nếu đã còn sống, tại sao lại không sống vui vẻ một chút chứ...
- Này, anh đừng có mà tranh thủ chiếm tiện nghi của tôi nha.
Đàm Nguyệt Nguyệt hơi chùng bả vai xuống, rồi nghiêng người tránh khỏi cánh tay Địch Cửu.
- Cô tới nơi này làm gì? Hiện giờ noi đây chỉ còn mỗi người giữ cửa là tôi mà thôi.
Tâm tình của Địch Cửu đã vui lên rất nhiều, hắn vô cùng cảm kích Đàm Nguyệt Nguyệt. Nếu đã sống, nên sống thoải mái một chút.
Đàm Nguyệt Nguyệt lại quan sát Địch Cửu từ trên xuống dưới một lần nữa:
- Bộ dáng chăm chỉ làm việc của anh lúc trước chỉ là giả vờ thôi à? Đây mới là bản tính thật của anh đúng hay không? Yên tâm đi, tôi sẽ không trừ lương của anh đâu. Lúc nãy anh nhân cơ hội ăn đậu hũ của tôi, hơn nữa Hồ Ly lại không có ở đây, vậy thì anh giúp tôi một chuyện đi.
- Cô muốn tôi giúp cái gì?
Địch Cửu hỏi.
- Hôm nay tôi có hẹn tham gia vũ hội của một người bạn, chỉ là tôi còn quá nhiều việc chưa làm xong, anh có thể thay tôi đi một chuyến hay không? Anh chỉ cần nói là...
Đàm Nguyệt Nguyệt còn chưa nghĩ ra lý do gì cho tốt thì bỗng có hai người từ cửa bước vào.
Hai người này đeo kính râm, nếu không nhìn kỹ, thì rất khó có thể nhận ra.
Hai người này vừa bước vào thì Địch Cửu đã biết họ là ai. Chính là Thời Cẩm San cùng người đàn ông mà nàng cõng hôm qua, sắc mặt hắn lập trở nên khó coi.
Lúc đó hắn đã cứu người đàn ông kia một mạng, sự thật chứng minh hắn có lòng tốt mà không được báo đáp. Thời Cẩm San vừa rời đi, hắn thiếu chút nữa đã bị người ta giết chết. Nếu như hắn chưa luyện thành Đệ Nhất Đao thì có lẽ đã thực sự bị giết chết.
Mặt hắn tối sầm lại, trong lòng thì lại đang thắc mắc. Đạn trong người tên kia là do hắn lấy ra, lúc này mới qua một ngày a? Vậy mà người đàn ông này lại có thể tự mình đi lại, có thể thấy tên này vô cùng khỏe mạnh.
- Anh không sao chứ...
Khi Thời Cẩm San vừa trông thấy Địch Cửu thì không khỏi mừng rỡ kêu lên. Ngay sau đó cô cũng cảm giác được giọng điệu của chính mình có chút không thích hợp nên vội vàng ngừng lại.
Sắc mặt Địch Cửu càng trở nên khó coi, xem ra người phụ nữ này biết rõ mình sẽ gặp nguy hiểm, vậy mà lúc đi lại không thèm nhắc nhở một câu.
- Phỉ Khải ra mắt ân công, đa tạ ơn cứu mạng của ân công.
Tuy sắc mặt của người đàn ông này vẫn còn tái nhợt, nhưng hành động thì lại rất nhanh nhẹn. Anh ta vừa nói chuyện vừa chắp tay khom người thi lễ.
Địch Cửu còn chưa lên tiếng, Đàm Nguyệt Nguyệt đã che miệng cười khúc khích:
- Nè anh là từ cổ đại xuyên không đến đây sao? Tại sao lại chào như vậy chứ?
Phỉ Khải nghiêm nghị đáp:
- Phỉ gia ta có tổ huấn, ân cứu mạng thì phải dùng tính mạng báo đáp, ân công có cần gì Phỉ Khải làm, Phỉ Khải tuyệt đối sẽ không chối từ.
Nếu như không phải Đàm Nguyệt Nguyệt đang ở bên cạnh, Phỉ Khải thậm chí còn muốn nói ra lý do vì sao hắn lại mang đến nguy hiểm cho Địch Cửu.
Nhận thấy Phỉ Khải không phải là người lấy oán báo ân, Địch Cửu âm thầm gật đầu. Hắn ghét nhất chính là bạch nhãn lang. Minh Dịch Vương Ô Phách Hồ của Tể Quốc là điển hình nhất. Đáng tiếc cha hắn quá mức tin tưởng Ô Phách Hồ, vậy mà hắn lại giống như tờ giấy trắng, ngoại trừ võ căn ra thì chỉ nghĩ đến nữ nhân.
Nếu hắn không cả ngày gây chuyện tại thành phố Minh Châu thì đã sớm nghĩ ra cái chết của năm vị ca ca có liên quan tới Ô Phách Hồ.
Dường như cảm nhận được sự chân thành của Phỉ Khải, Đàm Nguyệt Nguyệt cũng không cười đùa nữa, mà là quay qua hỏi:
- Địch Cửu làm sao mà cứu được anh?
Phỉ Khải cũng không trả lời Đàm Nguyệt Nguyệt, mà nhìn Địch Cửu thăm dò ý kiến.
Địch Cửu cười ha ha:
- Tôi chỉ băng bó giúp anh ta mà thôi, vị này chính là bà chủ của nơi này.
Nghe thấy Địch Cửu giải thích, Phỉ Khải mới nghiêm nghị nói:
- Tôi bị trọng thương, chính bác sĩ Địch đã làm phẫu thuật, cứu tôi một mạng.
Theo Phỉ Khải nghĩ, Địch Cửu làm cái gì thì cũng sẽ báo cáo với Đàm Nguyệt Nguyệt.
- Anh còn biết phẫu thuật sao?
Đàm Nguyệt Nguyệt nhìn Địch Cửu với ánh mắt nghi ngờ, cô vẫn cho rằng Địch Cửu đi làm ở đây chủ yếu là bảo vệ, dọn dẹp vệ sinh, chỉ như vậy mà thôi. Hơn nữa hiện giờ Đàm Hạnh Đường cũng không đủ điều kiện để tiến hành phẫu thuật a.
- Với tôi mà nói thì đó chỉ là tiểu phẫu mà thôi. Tôi thi trượt đại học, may mắn gặp được một vị sư phụ phi thường trâu bò. Theo lời sư phụ nói, người chính là đệ nhất ẩn y ở Hoa Hạ, bất kỳ bệnh nan y nào mà bệnh viện không thể trị liệu, thì ông đều có thể chữa khỏi dễ như trở bàn tay. Tôi đã học được toàn bộ bản lĩnh của sư phụ. Hơn nữa ngươi còn nói tôi là trò giỏi hơn thầy, cái này không thể sai được a.
Địch Cửu vừa mở miệng là liền nói một tràng giang đại hải. Hắn lại trở về với con người không lý tưởng trước đây, miệng lúc nào cũng ba hoa chich chòe như lúc còn ở thành phố Minh Châu.
Thật ra thì hắn cũng không có nói láo, ở Tể Quốc hắn cũng theo học toàn những y sư nổi tiếng, nhưng y thuật của họ hiện giờ đúng là đều không bằng hắn.
Sau khi nghe Đàm Nguyệt Nguyệt khuyên giải, tâm tình của hắn đã nhẹ nhõm đi nhiều. Nếu còn sống, cũng không cần kiềm chế chính mình. So với lúc vừa đến đây luôn nóng lòng trở về giết Ô Phách Hồ thì giờ phút này tâm tính của Địch Cửu đã hoàn toàn khác trước rồi.
- Anh khoác lác như vậy, không phải là muốn cưa tôi đấy chứ? Tôi là sinh viên viện Võ Thuật trường đại học Yến Kinh, anh cũng thật có can đảm a.
Đàm Nguyệt Nguyệt kinh ngạc nhìn Địch Cửu.
Địch Cửu cười hì hì:
- Cô còn kém tiêu chuẩn của tôi không chỉ một hai điểm đâu...
- Da mặt thật là dầy a.
Đàm Nguyệt Nguyệt giễu cợt nói. Tại viện Võ Thuật Yến Kinh, dung mạo có thể thắng được cô thì chỉ có Tằng Bắc Tử mà thôi.
- Tay nghề của bác sĩ Địch quả thực là vô cùng suất sắc, tôi chưa từng thấy qua một vị bác sĩ nào giỏi hơn thế.
Thời Cẩm San hết sức chăm chú nói.
- Y thuật của anh thật sự tốt như vậy?
Đàm Nguyệt Nguyệt lại lần nữa khó mà tin nổi quan sát Địch Cửu từ trên xuống dưới.
Địch Cửu khoát tay chặn lại:
- Vấn đề này có gì mà phải bàn cãi nữa chứ. Bây giờ hãy nói về việc cô muốn tôi giúp đi.
Đàm Nguyệt Nguyệt lúc này mới kịp phản ứng:
- Anh đã học qua ngành y thì quá tốt rồi, nếu có người hỏi thì anh cứ nói mình là sinh viên viện Y Học trường Duke mới về nước. Còn nữa, nhớ nói anh là biểu đệ của tôi đấy.
Đàm Nguyệt Nguyệt vừa nói xong thì lập tức lấy ra một cái hộp cùng một tấm thiệp mời từ trong ba lô. Lúc nãy Địch Cửu chém gió làm cô quên béng đi mất, cũng may cô đã kịp phản ứng lại. Chắc chắn là anh ta đã lừa gạt qua vô số cô gái. Anh ta giỏi như vậy sao lại ở đây làm bảo vệ chứ.
- Tối nay, anh hãy giúp tôi mang lễ vật này đưa cho Tô Du, tiện thể gửi lời chúc mừng sinh nhật cô ấy giúp tôi. Ông nội tôi cũng về Lạc Tân thăm bằng hữu, tôi có chút việc gấp phải đi gặp ông nội một chút, Tiểu Du biết rõ tôi bận việc gì. Nếu không có ai hỏi gì thì anh không cần nhiều lời. Sau khi đưa lễ vật thì anh có thể tìm cái gì ăn tạm rồi trở về. Nhớ kỹ, buổi tiệc sẽ bắt đầu vào tám giờ tối hôm nay tại hội sở Bỉ Hà.
Đàm Nguyệt Nguyệt nói một hơi hết tất cả mọi thứ, sau đó lại vội vàng nhét mấy thứ vào trong tay Địch Cửu. Từ đầu đến cuối đều không cho Địch Cửu cô hội cự tuyệt. Cuối cùng cô vội vàng nói một tiếng “bái bai” rồi bỏ chạy ra ngoài.
Địch Cửu thật sự có chút bất đắc dĩ. Hắn chỉ có thể nhận lấy đồ vật, ai bảo mình làm công cho người ta chứ. Rõ ràng là bản thân còn lớn hơn Đàm Nguyệt Nguyệt mấy tuổi, vậy mà lại phải làm biểu đệ của cô ta.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!