Chương 21
Ánh sáng ngày mới chiếu vào tràn ngập trong căn phòng. Đông Trà bị ánh ấy làm cho chói mắt liền khó chịu quay người sang hướng khác, tay cô này quơ trúng thứ gì đó vừa mềm vừa ấm, cô nhớ trên giường mình có gối ôm đâu. Vậy cái thứ cô đang sờ là gì?
Khẽ hí mắt nhìn xem, Đông Trà thấy Bách Thuân đang nhìn chằm chằm mình. Tay cô thì không biết bằng một cách thần kỳ nào đó mà chui hẳn vào bên trong áo ngủ của anh tay. Giờ cô giả chết còn kịp không?
Nhắm mắt lại, Đông Trà từ từ xoay người sang phía bên kia. Cô định vờ ngủ tiếp, nhưng mà đây là giường của cô mà? Anh ta sao từ ghế bên kia lại bò sang bên này rồi? Vội xoay người lại tiếp, lấy đà đạp Bách Thuân xuống khỏi giường " Sao anh lại nằm trên giường của tôi?"
Bách Thuân thành công né được cú đạp từ phía Đông Trà, tôi qua còn chủ động chui vào lòng anh mà sáng nay lại đạp ngay được. Bắt lấy cổ chân của cô ấy, Bách Thuân kéo mạnh về phía mình, làm cả người Đông Trà nằm gọn dưới thân anh " Tôi đâu có biết, chắc là đêm qua tôi mộng du. Mà em cũng sờ nhiệt tình còn gì?"
" Tôi không có, anh thả tôi ra" Cũng may là cô mặc bộ quần áo ngủ, chứ không với cái tư thế này chắc cô đào hố chui xuống luôn mất. Dùng hết sức mình để giãy chân ra khỏi tay người kia. Nhưng khổ nỗi cô càng giãy Bách Thuân càng giữ chặt hơn.
Bất ngờ Bách Thuân thả chân Đông Trà ra, nhưng rất nhanh anh ta nắm gọn hai cổ tay cô mà giữ cao lên phía trên đầu " Tôi thấy em còn cho cả tay vào trong áo tôi mà, rồi lại còn sờ lung tung nữa"
Khoảng cách hai người lúc này chỉ tính bằng cm, đủ để đối phương cảm nhận rõ hơi thở của nhau. Hai má của Đông Trà lúc này đỏ bừng, cái tên này định làm gì cô đây chứ, thẹn quá hóa giận, cô liền mắng " Bách Thuân, anh điên rồi. Thả tôi ra, muốn phát tiết gì thì tìm người khác"
Trên mặt anh ta tỏ ra vẻ đểu cá, một tay vẫn giữ chặt lấy hai cổ tay Đông Trà, một tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp đẽ của cô " Tôi không thích, chỉ muốn ở chỗ em thôi"
Nhận ra chân mình đang được tự do, cô co chân mạnh một phát, đầu gối của cô được dịp giao lưu với phần hạ thân của Bách Thuân. Một tiếng thét thật chói tai vang lên, Đông Trà thành công tẩu thoát, cô nhìn người đang co người ôm “bộ ấm chén” mà lêu lêu " Đáng đời anh, hứ"
Nói rồi cô nhanh chân chạy ra bên ngoài, liến thoắng vệ sinh cá nhân rồi thay đồ rồi như một cơn gió tới tiệm đồ cổ của mình. Cô nghĩ ở nhà thêm giây phút nào nữa liền sẽ bị tên biến thái kia ăn đến không còn xương.
Bách Thuân bao nhiêu năm thủ thân như ngọc vì con mèo nhỏ kia, ấy vậy mà lại nỡ suýt làm hỏng “bộ ấm chén” của anh. Phải mất một lúc lâu thì mới thấy đỡ đau, anh khó nhọc ra bên ngoài, còn tưởng người kia sẽ nấu đồ ăn sáng tạ lỗi, ai ngờ ra tới nơi không thấy người đâu. Cả căn hộ im phăng phắc, Bách Thuân tức tới nghiến răng " Đông Trà, em được lắm. Mối thù này nhất định tôi phải trả"
Không biết anh ta sẽ trả thù kiểu gì, nhưng mấy ngày sau đó thấy Bách Thuân ngoan ngoãn hơn hẳn. Vẫn đòi sang ngủ cùng phòng với Đông Trà, nhưng không thấy bò lên giường cô nữa, an phận ngủ ở ghế. Sáng thì dậy sớm nấu đồ ăn sáng cho Đông Trà, trưa thì bọn họ không về nhà nên tạm thời bỏ qua. Nhưng đến tối mỗi lần Đông Trà về thì đã có cơm nóng đợi sẵn cô rồi.
Chuyện bình thường đến kì lạ này tiếp diễn được thêm 2 tuần nữa thì Bách Thuân có việc phải xử lý. Anh ta về muộn hơn mọi khi, có hôm về nhà lúc nửa đêm, người toàn mùi rượu, hoặc có mùi tanh tanh của máu. Những lúc như vậy anh ta sẽ không tới phòng Đông Trà mà sẽ về phòng mình. Cẩn thận tắm rửa, quần áo cũng sẽ bị vứt luôn đi.
Nếu không về nhà lúc nửa đêm thì anh ta rời khỏi nhà lúc đấy. Đợi cho Đông Trà ngủ say rồi anh ta sẽ rời đi và về nhà trước khi cô tỉnh dậy. Nhưng không biết bằng một cách thần kỳ nào đó anh ta vẫn có thể dậy sớm nấu đồ ăn sáng cho Đông Trà được.
Đông Trà cảm thấy kì lạ, nhưng nghĩ vì anh ta vì công việc nên cũng không hỏi nhiều. Lắm hôm cô cũng đợi anh ta đến nửa đêm, nhìn bộ dạng say khướt của anh ta cô cũng không phải người vô tâm liền muốn tới đỡ nhưng bị anh ta cản lại trực tiếp phớt lờ cô, rồi tự mình đi về phòng.
Cô nói không muốn để ý, quan tâm đến anh ta cơ mà? Nhưng sao khi bị anh ta phớt lờ cô lại khó chịu như vậy. Nhưng cô dâu biết anh ta làm như vậy cũng để tốt cho cô, anh ta không muốn trong lúc bản thân không tỉnh táo mà làm ra chuyện gì không phải với cô.
Tối hôm đó, đã quá nửa đêm rồi Đông Trà vẫn đang ngồi chép văn tự ở trong phòng làm việc. Chợt bên phòng khách có tiếng động lớn như thứ gì đã bị đổ vỡ, cô vội buông bút xuống chạy ra ngoài xem. Nhưng đồ đổ vỡ không thấy đâu mà chỉ thấy Bách Thuân một thân máu me.
Vội chạy đến đỡ lấy anh ta dậy, chiếc váy ngủ trắng của cô giờ cũng dính loang lổ những vết máu đỏ rồi. Với tay để bật điện lên, giờ cô mới nhìn thấy rõ những vệt máu kéo dài từ ngoài cửa vào đến nhà, giờ quan trọng cô phải giữ được bình tĩnh.
Đông Trà để Bách Thuân ngồi lên ghế, cô định sơ cứu vết thương cho anh ta trước thì bị cản lại “ Mau, lau hết vết máu bên ngoài trước”
Cô vẫn cố chấp định cởi áo anh ta ra để xem vết thương, thì lần nữa bị ngăn cản “ Em không nghe tôi nói sao? Nếu để người khác phát hiện ra những vết máu đó, thì cả em và tôi đều không nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai đâu”
Anh ta cố lắm mới lết được xác về đến đây, không thể để vài ba vết máu kia làm hỏng chuyện được.
Đông Trà đoán anh ta lại làm chuyện gì tày đình rồi, nên lấy mang theo giẻ lau ra ngoài đi lau những vết máu mà anh ta để lại, trước khi đi cô đã thay một bộ đồ khác. Nhanh tay lau cho xong cô còn phải vào lo cho cái tên trong căn hộ của mình nữa.
Lau xong rồi, cô chạy nhanh vào trong căn hộ, khoá cửa lại. Không nói gì mà trực tiếp dùng kéo cắt phăng chiếc áo trên người Bách Thuân ra, khi không còn mảnh vải nào, một vết chém dài khoảng một bàn tay người lớn lộ ra đằng sau lưng. Đông Trà dùng khăn ấm lau hết những vảy máu, vừa lau cô vừa nói “ Anh lại gây hoạ gì nữa mà để bị chém đến mức như vậy”
Bách Thuân lúc này chán đầy mồ hôi, anh ta nắm chặt tay để nhịn cơn đau “ Chỉ đi giao lưu bạn bè một chút thôi”
Lạch cạch, tiếng một khẩu súng rơi xuống sàn nhà. Đông Trà và Bách Thuân cùng nhau nhìn về phía tiếng phát ra ấy. Cố tình ấn mạnh tay vào gần vết thương đang hở ra kia “ Giao lưu bạn bè mà mang theo súng? Lại còn ăn một vết sau lưng nữa? Anh đi giao lưu cũng đặc biệt quá đấy”
Bảo sao cô còn ngửi thấy cả mùi khét thoang thoảng nữa. Chật vật một hồi thì cô cũng đã vệ sinh sạch vị trí xung quanh vết thương rồi, nhưng vết thương này sâu như vậy cô không thể tự xử lý được “ Hay tôi đưa anh đến bệnh viện nhé?”
“ Không được, em khâu nó vào đi” Phản ứng của Bách Thuân lúc này có chút kích động, anh ta không thể đến bệnh viện được.
Khẽ hí mắt nhìn xem, Đông Trà thấy Bách Thuân đang nhìn chằm chằm mình. Tay cô thì không biết bằng một cách thần kỳ nào đó mà chui hẳn vào bên trong áo ngủ của anh tay. Giờ cô giả chết còn kịp không?
Nhắm mắt lại, Đông Trà từ từ xoay người sang phía bên kia. Cô định vờ ngủ tiếp, nhưng mà đây là giường của cô mà? Anh ta sao từ ghế bên kia lại bò sang bên này rồi? Vội xoay người lại tiếp, lấy đà đạp Bách Thuân xuống khỏi giường " Sao anh lại nằm trên giường của tôi?"
Bách Thuân thành công né được cú đạp từ phía Đông Trà, tôi qua còn chủ động chui vào lòng anh mà sáng nay lại đạp ngay được. Bắt lấy cổ chân của cô ấy, Bách Thuân kéo mạnh về phía mình, làm cả người Đông Trà nằm gọn dưới thân anh " Tôi đâu có biết, chắc là đêm qua tôi mộng du. Mà em cũng sờ nhiệt tình còn gì?"
" Tôi không có, anh thả tôi ra" Cũng may là cô mặc bộ quần áo ngủ, chứ không với cái tư thế này chắc cô đào hố chui xuống luôn mất. Dùng hết sức mình để giãy chân ra khỏi tay người kia. Nhưng khổ nỗi cô càng giãy Bách Thuân càng giữ chặt hơn.
Bất ngờ Bách Thuân thả chân Đông Trà ra, nhưng rất nhanh anh ta nắm gọn hai cổ tay cô mà giữ cao lên phía trên đầu " Tôi thấy em còn cho cả tay vào trong áo tôi mà, rồi lại còn sờ lung tung nữa"
Khoảng cách hai người lúc này chỉ tính bằng cm, đủ để đối phương cảm nhận rõ hơi thở của nhau. Hai má của Đông Trà lúc này đỏ bừng, cái tên này định làm gì cô đây chứ, thẹn quá hóa giận, cô liền mắng " Bách Thuân, anh điên rồi. Thả tôi ra, muốn phát tiết gì thì tìm người khác"
Trên mặt anh ta tỏ ra vẻ đểu cá, một tay vẫn giữ chặt lấy hai cổ tay Đông Trà, một tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp đẽ của cô " Tôi không thích, chỉ muốn ở chỗ em thôi"
Nhận ra chân mình đang được tự do, cô co chân mạnh một phát, đầu gối của cô được dịp giao lưu với phần hạ thân của Bách Thuân. Một tiếng thét thật chói tai vang lên, Đông Trà thành công tẩu thoát, cô nhìn người đang co người ôm “bộ ấm chén” mà lêu lêu " Đáng đời anh, hứ"
Nói rồi cô nhanh chân chạy ra bên ngoài, liến thoắng vệ sinh cá nhân rồi thay đồ rồi như một cơn gió tới tiệm đồ cổ của mình. Cô nghĩ ở nhà thêm giây phút nào nữa liền sẽ bị tên biến thái kia ăn đến không còn xương.
Bách Thuân bao nhiêu năm thủ thân như ngọc vì con mèo nhỏ kia, ấy vậy mà lại nỡ suýt làm hỏng “bộ ấm chén” của anh. Phải mất một lúc lâu thì mới thấy đỡ đau, anh khó nhọc ra bên ngoài, còn tưởng người kia sẽ nấu đồ ăn sáng tạ lỗi, ai ngờ ra tới nơi không thấy người đâu. Cả căn hộ im phăng phắc, Bách Thuân tức tới nghiến răng " Đông Trà, em được lắm. Mối thù này nhất định tôi phải trả"
Không biết anh ta sẽ trả thù kiểu gì, nhưng mấy ngày sau đó thấy Bách Thuân ngoan ngoãn hơn hẳn. Vẫn đòi sang ngủ cùng phòng với Đông Trà, nhưng không thấy bò lên giường cô nữa, an phận ngủ ở ghế. Sáng thì dậy sớm nấu đồ ăn sáng cho Đông Trà, trưa thì bọn họ không về nhà nên tạm thời bỏ qua. Nhưng đến tối mỗi lần Đông Trà về thì đã có cơm nóng đợi sẵn cô rồi.
Chuyện bình thường đến kì lạ này tiếp diễn được thêm 2 tuần nữa thì Bách Thuân có việc phải xử lý. Anh ta về muộn hơn mọi khi, có hôm về nhà lúc nửa đêm, người toàn mùi rượu, hoặc có mùi tanh tanh của máu. Những lúc như vậy anh ta sẽ không tới phòng Đông Trà mà sẽ về phòng mình. Cẩn thận tắm rửa, quần áo cũng sẽ bị vứt luôn đi.
Nếu không về nhà lúc nửa đêm thì anh ta rời khỏi nhà lúc đấy. Đợi cho Đông Trà ngủ say rồi anh ta sẽ rời đi và về nhà trước khi cô tỉnh dậy. Nhưng không biết bằng một cách thần kỳ nào đó anh ta vẫn có thể dậy sớm nấu đồ ăn sáng cho Đông Trà được.
Đông Trà cảm thấy kì lạ, nhưng nghĩ vì anh ta vì công việc nên cũng không hỏi nhiều. Lắm hôm cô cũng đợi anh ta đến nửa đêm, nhìn bộ dạng say khướt của anh ta cô cũng không phải người vô tâm liền muốn tới đỡ nhưng bị anh ta cản lại trực tiếp phớt lờ cô, rồi tự mình đi về phòng.
Cô nói không muốn để ý, quan tâm đến anh ta cơ mà? Nhưng sao khi bị anh ta phớt lờ cô lại khó chịu như vậy. Nhưng cô dâu biết anh ta làm như vậy cũng để tốt cho cô, anh ta không muốn trong lúc bản thân không tỉnh táo mà làm ra chuyện gì không phải với cô.
Tối hôm đó, đã quá nửa đêm rồi Đông Trà vẫn đang ngồi chép văn tự ở trong phòng làm việc. Chợt bên phòng khách có tiếng động lớn như thứ gì đã bị đổ vỡ, cô vội buông bút xuống chạy ra ngoài xem. Nhưng đồ đổ vỡ không thấy đâu mà chỉ thấy Bách Thuân một thân máu me.
Vội chạy đến đỡ lấy anh ta dậy, chiếc váy ngủ trắng của cô giờ cũng dính loang lổ những vết máu đỏ rồi. Với tay để bật điện lên, giờ cô mới nhìn thấy rõ những vệt máu kéo dài từ ngoài cửa vào đến nhà, giờ quan trọng cô phải giữ được bình tĩnh.
Đông Trà để Bách Thuân ngồi lên ghế, cô định sơ cứu vết thương cho anh ta trước thì bị cản lại “ Mau, lau hết vết máu bên ngoài trước”
Cô vẫn cố chấp định cởi áo anh ta ra để xem vết thương, thì lần nữa bị ngăn cản “ Em không nghe tôi nói sao? Nếu để người khác phát hiện ra những vết máu đó, thì cả em và tôi đều không nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai đâu”
Anh ta cố lắm mới lết được xác về đến đây, không thể để vài ba vết máu kia làm hỏng chuyện được.
Đông Trà đoán anh ta lại làm chuyện gì tày đình rồi, nên lấy mang theo giẻ lau ra ngoài đi lau những vết máu mà anh ta để lại, trước khi đi cô đã thay một bộ đồ khác. Nhanh tay lau cho xong cô còn phải vào lo cho cái tên trong căn hộ của mình nữa.
Lau xong rồi, cô chạy nhanh vào trong căn hộ, khoá cửa lại. Không nói gì mà trực tiếp dùng kéo cắt phăng chiếc áo trên người Bách Thuân ra, khi không còn mảnh vải nào, một vết chém dài khoảng một bàn tay người lớn lộ ra đằng sau lưng. Đông Trà dùng khăn ấm lau hết những vảy máu, vừa lau cô vừa nói “ Anh lại gây hoạ gì nữa mà để bị chém đến mức như vậy”
Bách Thuân lúc này chán đầy mồ hôi, anh ta nắm chặt tay để nhịn cơn đau “ Chỉ đi giao lưu bạn bè một chút thôi”
Lạch cạch, tiếng một khẩu súng rơi xuống sàn nhà. Đông Trà và Bách Thuân cùng nhau nhìn về phía tiếng phát ra ấy. Cố tình ấn mạnh tay vào gần vết thương đang hở ra kia “ Giao lưu bạn bè mà mang theo súng? Lại còn ăn một vết sau lưng nữa? Anh đi giao lưu cũng đặc biệt quá đấy”
Bảo sao cô còn ngửi thấy cả mùi khét thoang thoảng nữa. Chật vật một hồi thì cô cũng đã vệ sinh sạch vị trí xung quanh vết thương rồi, nhưng vết thương này sâu như vậy cô không thể tự xử lý được “ Hay tôi đưa anh đến bệnh viện nhé?”
“ Không được, em khâu nó vào đi” Phản ứng của Bách Thuân lúc này có chút kích động, anh ta không thể đến bệnh viện được.