Chương 40
Ngay sáng hôm sau, chuông cửa căn hộ của Đông Trà bị nhấn tới sắp nổ luôn rồi. Bách Thuân còn đang dở tay trong bếp nên cô ra mở cửa “ Tới đây”
Người bên ngoài như không nghe thấy cô nói, lại càng nhấn chuông mạnh hơn nữa, con cô ở trong vì thế cũng giật mình mà khóc ré lên. Vừa mở cửa ra cô đã gắt “ Có bệnh không vậy, sao cứ nhấn chuông hoài vậy?”
Bách Thuân thấy con khóc cũng đành rửa tay ra dỗ con thôi, bế cậu nhóc trên tay vừa dỗ nín vừa nhìn ra cửa xem là khách nào tới.
Ba người đứng ngoài cửa đang đứng hình mất mấy giây, Thẩm Tinh còn phải nói nhỏ với Yên Trì Lâm bên cạnh “ Phụ nữ sau sinh đều đáng sợ như vậy sao?”
Yên Trì Lâm cũng phải nghiêng đầu nói nhỏ đáp lại, tiểu Đông Trà đáng yêu nhẹ nhàng của anh giờ sao lại hung dữ như vậy “ Tại cô đây, ai bảo cô bấm chuông nhiều quá đấy”
“ Đông Trà, bọn tôi tới đây thăm cô và mang chút quà cho cháu nhỏ” Từ Thiêm nhìn hai người kia lắc đầu ngao ngắn, anh đã nói đừng có bấm chuông liên tục thì không nghe, nhà có trẻ nhỏ mấy người bấm chuông như vậy chưa bị nhai đầu là may.
“ Thì ra là mọi người, tôi còn tưởng đứa trẻ nào nghịch ngợm bấm chuông cửa nữa chứ. Mọi người vào trong đi” Đông Trà thấy là mấy người Yên Trì Lâm, Từ Thiêm và Thẩm Tinh, cô lại nở nụ cười chào đón, khác hẳn với vẻ gắt gỏng lúc nãy.
Theo Đông Trà vào trong căn hộ, Yên Trì Lâm phải dụi mắt mấy cái khi nhìn thấy Bách Thuân người mặc tạp dề, bế một đứa trẻ trên tay. Đây còn phải là ông bạn bình thường mặt lạnh như tiền của anh không vậy “ Bách Thuân, trông cậu cũng ra dáng bố bỉm lắm rồi đấy”
“ Không ngờ cậu lại lừa được cô nhóc này sinh con cho cậu” Từ Thiêm không khách khí mà ngồi xuống ghế Sofa trước, anh nhớ lần trước tới đây hai người này còn ghét nhau như chó với mèo, vậy mà giờ đã bồng con rồi.
Bách Thuân ra vẻ tự hào lắm, trong Tam thiếu nổi tiếng ở Giang Thành chỉ có anh có vợ con rồi, hai tên giờ không cùng đẳng cấp với anh “ Còn các cậu định đợi con tôi biết đi rồi lấy vợ một lượt?”
Thẩm Tinh nhìn Bách Thuân bế đứa trẻ sơ sinh kia, cô cũng muốn bế, nhưng không dám lại gần người đàn ông kia, nhìn thôi đã thấy sợ rồi. Cô đành phải kéo kéo tay áo cô bạn mình “ Đông Trà, mình cũng muốn bế tiểu Bột Bột nhà cậu”
“ Anh còn nói nữa, mai hai bọn họ lại gửi thiệp mời anh đi ăn cưới bây giờ đấy” Cô đi tới đón Bột Bột từ tay Bách Thuân, cô nhiều lúc không hiểu sao Thẩm Tinh lại sợ người đàn ông này như thế.
Thấy cô bạn mình đã ngồi ngay ngắn lên ghế, Đông Trà hơi cúi người để đặt tiểu Bột Bột vào tay Thẩm Tinh “ Của cậu đây, cẩn thận chút”
Đứa nhỏ trông như phiên bản mini của cái tên Bách Thuân kia vậy, cô không thể bắt nạt được phiên bản lớn kia thì sẽ bắt nạt phiên bản nhỏ này, nghĩ thôi đã thấy phấn khích rồi “ Đông Trà, cậu dính kiếp đẻ thuê rồi. Trông giống chồng cậu như đúc vậy”
Ba người đàn ông kia đã kéo nhau vào trong phòng làm việc của cô đóng cửa với nhau rồi. Không biết bọn họ định ủ mưu gì nữa, cứ lén la lén lút từ lúc tới. Rõ nói tới thăm cô với nhóc con này, nhưng giờ đang hú hí với chồng cô trong phòng.
Cô phải công nhận Thẩm Tinh nói đúng, tiểu Bột Bột nhìn kiểu gì cũng rất giống Bách Thuân, chưa thấy có nét nào giống cô cả, bóc lấy quả quýt trên bàn, đưa tới trước miệng Thẩm Tinh một miếng “ Cậu cũng thấy giống sao? Mình tìm mấy ngày cũng chưa thấy nét nào giống mình”
Ngậm lấy miếng quýt, nghịch nghịch cái bàn tay nhỏ xíu xiu kia, nhìn cậu nhóc đang sổ sữa này cưng thế không biết. Hai má bầu bĩnh hồng hồng, nhìn muốn cắn một cái “ À này, cậu đã đi đăng ký kết hôn chưa vậy?”
“ Cậu nghĩ xem, con từng này rồi còn chưa đăng ký kết hôn sao được” Ngồi nhích nhích lại phía Thẩm Tinh, cô mới dở giọng trêu chọc “ Này, mình thấy cậu và Yên Trì Lâm cũng hợp đó. Hay là hai người….”
“ Mình mới không thèm, có cho không mình cũng không lấy tên biến thái ấy” Nhắc đến tên đó cô lại tức, lần trước còn bỏ cô lại giữa đường rồi đi mất, cô còn chưa tính sổ đâu.
Yên Trì Lâm ở trong phòng cứ hắt hơi liên tục mấy cái liền, khiến Từ Thiêm đứng bên cạnh phải nghi hoặc “ Sao vậy? Đừng bảo cậu bị cúm đấy?”
Bách Thuân chỉ chờ cậu ta xác nhận là cúm thật thôi là trực tiếp ném qua cửa sổ luôn, không cần phải đi bằng cửa chính ra khỏi nhà anh, trong nhà bây giờ có cả trẻ nhỏ nên anh rất để ý đến chuyện này.
Vội xua xua tay “ Tôi không có bị cúm, chắc ai đang nhắc đến vẻ đẹp trai của tôi thôi”
Anh cũng tự luyến quá rồi đấy, là hai chị đang nhắc tên anh bên ngoài kia chứ ai.
Quay lại vấn đề chính thôi, anh lôi hai người này vào đây để bàn về lễ cưới sắp tới. Anh đang phân vân không biết tổ chức theo kiểu cổ phong hay hiện đại. Gọi hai người này tới đây để cho ý kiến, rồi Từ Thiêm thì chọn cổ phong, Yên Trì Lâm thì đòi hiện đại. Rồi là đỡ phân vân dữ chưa?
“ Tôi thấy tính cách Đông Trà từ nhỏ đã thích những thứ thuộc về cổ phong rồi, thì chọn hôn lễ cổ phong sẽ ổn” Từ Thiêm đặt tài liệu của hôn lễ cổ phong tới trước mặt Bách Thuân, mấy cái về hôn lễ hiện đại anh cũng xem qua rồi, nhưng vẫn thấy cổ phong đẹp hơn.
Yên Trì Lâm lại không nghĩ như vậy, anh ta chỉ vào những mẫu lễ đường hiện đại “ Nếu theo phong cách hiện đại, Đông Trà cũng sẽ toả sáng trên lễ đường. Tôi thấy thích hiện đại hơn”
Cứ để hai người họ tranh cãi đi, người trưởng thành là không lựa chọn mà chọn tất “ Sao không kết hợp cả hai lại?”
Ngừng lại mất 5s để hai người kia trầm ngâm, Yên Trì Lâm lên tiếng trước “ Ý là cậu muốn một hôn lễ có cả hiện đại pha lẫn với cổ phong?”
Từ Thiêm đệm thêm ngay sau đó “ Nếu vậy thì lễ phụ là hiện đại lễ chính là cổ phong?”
“ Có thể là vậy, tôi đang xem xét để như thế nào mới ổn. Hai người xem thử phương án này đi” Vậy là mấy người lại chụm đầu vào nhau để bàn về phương án lễ cưới. Mỗi người một góp ý để tạo nên được một lễ cưới hoành tráng nhất cho Đông Trà.
Còn ở bên ngoài căn phòng lúc này, là Đông Trà đang bế con cùng với Thẩm Tinh đang ghé sát tai vào cửa để nghe ngóng động tĩnh bên trong xem mấy người họ đang làm gì.
Người bên ngoài như không nghe thấy cô nói, lại càng nhấn chuông mạnh hơn nữa, con cô ở trong vì thế cũng giật mình mà khóc ré lên. Vừa mở cửa ra cô đã gắt “ Có bệnh không vậy, sao cứ nhấn chuông hoài vậy?”
Bách Thuân thấy con khóc cũng đành rửa tay ra dỗ con thôi, bế cậu nhóc trên tay vừa dỗ nín vừa nhìn ra cửa xem là khách nào tới.
Ba người đứng ngoài cửa đang đứng hình mất mấy giây, Thẩm Tinh còn phải nói nhỏ với Yên Trì Lâm bên cạnh “ Phụ nữ sau sinh đều đáng sợ như vậy sao?”
Yên Trì Lâm cũng phải nghiêng đầu nói nhỏ đáp lại, tiểu Đông Trà đáng yêu nhẹ nhàng của anh giờ sao lại hung dữ như vậy “ Tại cô đây, ai bảo cô bấm chuông nhiều quá đấy”
“ Đông Trà, bọn tôi tới đây thăm cô và mang chút quà cho cháu nhỏ” Từ Thiêm nhìn hai người kia lắc đầu ngao ngắn, anh đã nói đừng có bấm chuông liên tục thì không nghe, nhà có trẻ nhỏ mấy người bấm chuông như vậy chưa bị nhai đầu là may.
“ Thì ra là mọi người, tôi còn tưởng đứa trẻ nào nghịch ngợm bấm chuông cửa nữa chứ. Mọi người vào trong đi” Đông Trà thấy là mấy người Yên Trì Lâm, Từ Thiêm và Thẩm Tinh, cô lại nở nụ cười chào đón, khác hẳn với vẻ gắt gỏng lúc nãy.
Theo Đông Trà vào trong căn hộ, Yên Trì Lâm phải dụi mắt mấy cái khi nhìn thấy Bách Thuân người mặc tạp dề, bế một đứa trẻ trên tay. Đây còn phải là ông bạn bình thường mặt lạnh như tiền của anh không vậy “ Bách Thuân, trông cậu cũng ra dáng bố bỉm lắm rồi đấy”
“ Không ngờ cậu lại lừa được cô nhóc này sinh con cho cậu” Từ Thiêm không khách khí mà ngồi xuống ghế Sofa trước, anh nhớ lần trước tới đây hai người này còn ghét nhau như chó với mèo, vậy mà giờ đã bồng con rồi.
Bách Thuân ra vẻ tự hào lắm, trong Tam thiếu nổi tiếng ở Giang Thành chỉ có anh có vợ con rồi, hai tên giờ không cùng đẳng cấp với anh “ Còn các cậu định đợi con tôi biết đi rồi lấy vợ một lượt?”
Thẩm Tinh nhìn Bách Thuân bế đứa trẻ sơ sinh kia, cô cũng muốn bế, nhưng không dám lại gần người đàn ông kia, nhìn thôi đã thấy sợ rồi. Cô đành phải kéo kéo tay áo cô bạn mình “ Đông Trà, mình cũng muốn bế tiểu Bột Bột nhà cậu”
“ Anh còn nói nữa, mai hai bọn họ lại gửi thiệp mời anh đi ăn cưới bây giờ đấy” Cô đi tới đón Bột Bột từ tay Bách Thuân, cô nhiều lúc không hiểu sao Thẩm Tinh lại sợ người đàn ông này như thế.
Thấy cô bạn mình đã ngồi ngay ngắn lên ghế, Đông Trà hơi cúi người để đặt tiểu Bột Bột vào tay Thẩm Tinh “ Của cậu đây, cẩn thận chút”
Đứa nhỏ trông như phiên bản mini của cái tên Bách Thuân kia vậy, cô không thể bắt nạt được phiên bản lớn kia thì sẽ bắt nạt phiên bản nhỏ này, nghĩ thôi đã thấy phấn khích rồi “ Đông Trà, cậu dính kiếp đẻ thuê rồi. Trông giống chồng cậu như đúc vậy”
Ba người đàn ông kia đã kéo nhau vào trong phòng làm việc của cô đóng cửa với nhau rồi. Không biết bọn họ định ủ mưu gì nữa, cứ lén la lén lút từ lúc tới. Rõ nói tới thăm cô với nhóc con này, nhưng giờ đang hú hí với chồng cô trong phòng.
Cô phải công nhận Thẩm Tinh nói đúng, tiểu Bột Bột nhìn kiểu gì cũng rất giống Bách Thuân, chưa thấy có nét nào giống cô cả, bóc lấy quả quýt trên bàn, đưa tới trước miệng Thẩm Tinh một miếng “ Cậu cũng thấy giống sao? Mình tìm mấy ngày cũng chưa thấy nét nào giống mình”
Ngậm lấy miếng quýt, nghịch nghịch cái bàn tay nhỏ xíu xiu kia, nhìn cậu nhóc đang sổ sữa này cưng thế không biết. Hai má bầu bĩnh hồng hồng, nhìn muốn cắn một cái “ À này, cậu đã đi đăng ký kết hôn chưa vậy?”
“ Cậu nghĩ xem, con từng này rồi còn chưa đăng ký kết hôn sao được” Ngồi nhích nhích lại phía Thẩm Tinh, cô mới dở giọng trêu chọc “ Này, mình thấy cậu và Yên Trì Lâm cũng hợp đó. Hay là hai người….”
“ Mình mới không thèm, có cho không mình cũng không lấy tên biến thái ấy” Nhắc đến tên đó cô lại tức, lần trước còn bỏ cô lại giữa đường rồi đi mất, cô còn chưa tính sổ đâu.
Yên Trì Lâm ở trong phòng cứ hắt hơi liên tục mấy cái liền, khiến Từ Thiêm đứng bên cạnh phải nghi hoặc “ Sao vậy? Đừng bảo cậu bị cúm đấy?”
Bách Thuân chỉ chờ cậu ta xác nhận là cúm thật thôi là trực tiếp ném qua cửa sổ luôn, không cần phải đi bằng cửa chính ra khỏi nhà anh, trong nhà bây giờ có cả trẻ nhỏ nên anh rất để ý đến chuyện này.
Vội xua xua tay “ Tôi không có bị cúm, chắc ai đang nhắc đến vẻ đẹp trai của tôi thôi”
Anh cũng tự luyến quá rồi đấy, là hai chị đang nhắc tên anh bên ngoài kia chứ ai.
Quay lại vấn đề chính thôi, anh lôi hai người này vào đây để bàn về lễ cưới sắp tới. Anh đang phân vân không biết tổ chức theo kiểu cổ phong hay hiện đại. Gọi hai người này tới đây để cho ý kiến, rồi Từ Thiêm thì chọn cổ phong, Yên Trì Lâm thì đòi hiện đại. Rồi là đỡ phân vân dữ chưa?
“ Tôi thấy tính cách Đông Trà từ nhỏ đã thích những thứ thuộc về cổ phong rồi, thì chọn hôn lễ cổ phong sẽ ổn” Từ Thiêm đặt tài liệu của hôn lễ cổ phong tới trước mặt Bách Thuân, mấy cái về hôn lễ hiện đại anh cũng xem qua rồi, nhưng vẫn thấy cổ phong đẹp hơn.
Yên Trì Lâm lại không nghĩ như vậy, anh ta chỉ vào những mẫu lễ đường hiện đại “ Nếu theo phong cách hiện đại, Đông Trà cũng sẽ toả sáng trên lễ đường. Tôi thấy thích hiện đại hơn”
Cứ để hai người họ tranh cãi đi, người trưởng thành là không lựa chọn mà chọn tất “ Sao không kết hợp cả hai lại?”
Ngừng lại mất 5s để hai người kia trầm ngâm, Yên Trì Lâm lên tiếng trước “ Ý là cậu muốn một hôn lễ có cả hiện đại pha lẫn với cổ phong?”
Từ Thiêm đệm thêm ngay sau đó “ Nếu vậy thì lễ phụ là hiện đại lễ chính là cổ phong?”
“ Có thể là vậy, tôi đang xem xét để như thế nào mới ổn. Hai người xem thử phương án này đi” Vậy là mấy người lại chụm đầu vào nhau để bàn về phương án lễ cưới. Mỗi người một góp ý để tạo nên được một lễ cưới hoành tráng nhất cho Đông Trà.
Còn ở bên ngoài căn phòng lúc này, là Đông Trà đang bế con cùng với Thẩm Tinh đang ghé sát tai vào cửa để nghe ngóng động tĩnh bên trong xem mấy người họ đang làm gì.