Chương 20
Về đến căn hộ của Đông Trà, thứ dập vào mắt cô khi vừa ra khỏi thang máy là cả một hành lang đầy đồ là đồ, anh ta định chuyển cả nhà đến đây à? Đông Trà tròn mắt đi qua những đống đồ được xếp dọc theo hành lang, mà gọi là núi đồ thì đúng hơn " Bách Thuân, anh đang đùa tôi đấy à? Anh chuyển cả cái dinh thự hay cái Bách viện tới đây vậy?"
Bách Thuân nhìn đồ của mình, anh thấy ít mà đâu có nhiều đâu, như vậy còn chưa bằng một phần đồ trong nhà của anh " Đâu có nhiều đâu, tôi thấy ít mà"
Ít cái đầu anh ta, Đông Trà không muốn đôi co với anh ta làm gì, chạm nhận diện vân tay để mở cửa. Vào trong bên trong căn hộ nhìn đồ của cô vẫn ngổn ngang còn bất lực hơn. Cô mang văn tự vào trong phòng làm việc của mình, mặc cho Bách Thuân ở ngoài muốn làm gì thì làm " Có hai phòng ngủ, tôi ở phòng gần phòng làm việc, còn anh phòng cạnh ban công kia"
Hai căn phòng như đầu sông với cuối sông, nhưng Đông Trà nghĩ như vậy là làm khó được Bách Thuân? Không, cô coi thường anh ta quá rồi " Em để đồ tôi xếp cho, cứ đi xử lý tệp văn tự đi"
Nhìn đồ đạc đang xếp ngổn ngang khắp căn hộ từ trong ra ngoài, nếu anh ta muốn xếp thì nhường anh ta tất, cô càng khoẻ. Ôm văn tự trong lòng, nhìn người đàn ông kia cười rảnh mãnh " Vậy được, chúc anh vui vẻ"
Nói rồi Đông Trà ôm văn tự vào trong phòng làm việc của mình, đóng cửa cái rầm.
Đúng là mèo nhỏ nóng nảy, Bách Thuân cởi chiếc áo suit bên ngoài ra, tùy tiện nén lên ghế Sofa cạnh đó, kéo tay áo sơmi lên. Giờ mọi người nghĩ Bách Thuân sẽ dọn nhà ư? Không, anh ta lấy điện thoại ra gọi dịch vụ dọn nhà tới. Còn bản thân sẽ nhàn nhã nghĩ những bước tiếp theo thôi.
Vài giờ đồng hồ trôi qua việc dọn nhà đã được những người bên dịch vụ dọn nhà làm xong, cũng đã gần đến giờ cơm tối rồi. Đông Trà vẫn không thấy có ý định muốn rời khỏi căn phòng kia, vậy bữa tối nay sẽ do anh nấu rồi.
Bắt tay vào nấu cơm, anh ta không hay nấu ăn nhưng tài nghệ cũng đủ dùng. Bách Thuân xuống bếp được một lúc thì mùi thơm của đồ ăn đã ngập tràn căn hộ rồi, những món anh nấu điều là những món mà Đông Trà thích.
Rất nhanh một bàn đồ ăn đã được dọn ra, đang định đi gọi Đông Trà ra ăn cơm thì thấy cô đã tự mò ra rồi. Nhanh chóng chạy đến bàn ăn, hai mắt cô lấp lánh nhìn một bàn đồ thơm phức " Thơm thật đó"
Cô ngồi xuống ghế, lấy đũa đang đặt sẵn, gắp một miếng đồ ăn cho vào miệng, thức ăn vừa tới đầu lưỡi đã cảm nhận được vị ngon đang lần tỏa trong khoảng miệng " Ưmm… Ngon thật đó. Tôi không biết anh còn nấu ăn ngon như vậy"
" Ngon thì ăn nhiều một chút" Bách Thuân múc một bát canh đặt sang chỗ Đông Trà, đúng là đồ ăn có thể xoa dịu mọi thứ.
Đông Trà lúc này mới nhìn xung quanh nhà, mọi thứ đều ngăn nắp đâu vào đấy rồi. Thấy cũng không tệ, nhưng sao nhìn người đàn ông kia không thấy có chút mệt mỏi gì vậy? Ngoại trừ hơi ám mùi đồ ăn thì mọi thứ trên người anh ta không có dấu hiệu gì như là vừa lao động vậy " Có thật là anh dọn nhà không vậy? Sao trông sức sống vẫn tràn đầy lắm"
Bách Thuân lập tức làm ra dáng vẻ mệt mỏi, hết lấy giấy chấm mồ hôi rồi lại ngồi dựa vào ghế trông như hết sức lực rồi " Đương nhiên rồi, một mình anh làm hết tất cả đó"
" Có quỷ mới tin anh. Mau ăn đi, đồ ăn sắp nguội hết rồi" Đông Trà gắp thức ăn vào bát Bách Thuân, sự ghét bỏ của cô đối với anh ta đã phần nào bớt đi rồi.
Nhưng Đông Trà đâu có biết, bên trong vẻ quan tâm chiều chuộng ấy là một sự đề phòng, thực chất anh ta muốn ở cạnh cô để đảm bảo rằng cô sẽ không tiết lộ cho ai biết việc anh ta đã làm trong quá khứ.
Thực ra trong giới tài chính, đụng đến tiền bạc, của cải thì việc cho đối tác của mình đi gặp ông bà sớm cũng là chuyện bình thường, nhưng với điều kiện là những điều đó không được lọt ra bên ngoài.
Việc anh để cho Đông Trà sống đến giờ này đã là điều khoan dung nhất anh có thể dành cho cô ấy rồi.
Ngoài mặt anh ta vẫn tỏ ra vui vẻ cùng Đông Trà ăn cơm, trò chuyện. Đến khi ăn xong còn dành phần rửa bát, nói cô cứ thong thả ngồi chơi cho tiêu cơm rồi đi tắm.
Đông Trà thấy anh ta muốn làm thì thôi kệ, không tranh làm gì. Cô đi ra ngoài ban công, tưới nước cho mấy chậu hoa nhỏ của cô, mẹ cô còn đặc biệt chuẩn bị cho cô một cây hoa trà đỏ nhỏ để chăm sóc. Từ khi sinh ra tới giờ cô đều gắn liền với hoa trà đỏ với tuyết trắng đầu mùa. Duyên phận đúng là thứ gì đó không giải thích được.
Giống như giữa cô và Bách Thuân, một người đơn thuần, một người mưu tính, như vậy tới cuối có thể ở bên nhau?
Tối hôm đó, khi cô đang ngồi trong phòng chăm chú xem hình ảnh một chiếc bình gốm cổ mà Thẩm Tinh vừa mới gửi, chuyện sẽ không có gì nếu Thẩm Tinh không nghi chiếc bình này là giả. Xoay qua, xoay lại chiếc iPad một hồi, Đông Trà vẫn chưa nhận ra được gì, muốn nhận định được cô phải quan sát trực tiếp, chứ qua ảnh thì cô cũng chịu.
Nhưng cô có chịu bỏ cuộc đâu, thay đổi mọi tư thế để xem ảnh chiếc bình, biết đâu lại nhận ra được gì đó. Còn đang chăm chú xem ảnh thì cửa phòng cô chợt mở ra, Đông Trà thấy kì lạ mới ngước lên xem thì thấy Bách Thuân mặc bộ đồ ngủ ôm theo chăn gối đang đứng nhìn cô, cái tên này định làm cái trò gì nữa đây? " Bách Thuân, anh còn muốn làm gì nữa?"
" Tôi muốn ngủ cùng em, ngủ một mình tôi sợ ma bắt" Eo ơi, ai mà thấy dáng vẻ của Bách Thuân lúc này chắc ói mấy ngày mấy đêm, anh ta đang làm nũng với Đông Trà ấy, trông dầu mỡ lắm.
Có ma nào dám bắt anh ta, có mà sợ anh ta bắt thì có, có khi đến quỷ còn phải sợ anh ta. Đông Trà ngồi thẳng dậy, gỡ chiếc kính trên sống mũi xuống, nheo nheo mắt nhìn anh ta " Thế từ trước đến giờ anh ngủ một mình, sao ma không tới bắt anh đi?"
Bách Thuân tiến lên một bước về phía giường " Tôi không biết, chắc giờ nó tôi đẹp trai nên mới muốn bắt tôi. Em nỡ để nó bắt tôi đi à?"
" Nỡ" Đông Trà đáp lại một cách tỉnh bơ.
Anh nhân lúc mèo nhỏ kia không để ý lại tiến thêm một bước nữa " Tôi biết em không nỡ mà"
" Này, đứng yên đó" Cái tên này, định lợi dụng cô không để ý để leo lên giường hay gì " Được rồi, nói không lại anh, tôi sẽ để anh ngủ ở đây. Nhưng"
" Nhưng sao cơ?" Chỉ cần anh ngủ lại, thì mấy cái nhưng ấy anh giải quyết trong phút mốt.
Cô chỉ qua phía ghế lười ở bên cạnh giường " Đó là chỗ ngủ của anh, đồng ý thì ngủ lại không thì mời anh về phòng"
Bách Thuân vui vẻ ôm chăn gối tới chỗ chiếc ghế lười ấy, thoải mái nằm xuống, lại còn đắp cả chăn lên nữa chứ " Được chứ, ngủ ngon nhé"
Điên rồi, điên thật rồi. Đông Trà bất lực lắm nhưng cô không nói, đặt iPad lên tủ đầu giường, cô với tay bật đèn ngủ rồi mới tắt điện chính. Căn phòng lúc này bắt đầu trở nên yên lặng, chỉ còn ánh đèn ngủ mờ ảo chiếu rọi.
Bách Thuân nhìn đồ của mình, anh thấy ít mà đâu có nhiều đâu, như vậy còn chưa bằng một phần đồ trong nhà của anh " Đâu có nhiều đâu, tôi thấy ít mà"
Ít cái đầu anh ta, Đông Trà không muốn đôi co với anh ta làm gì, chạm nhận diện vân tay để mở cửa. Vào trong bên trong căn hộ nhìn đồ của cô vẫn ngổn ngang còn bất lực hơn. Cô mang văn tự vào trong phòng làm việc của mình, mặc cho Bách Thuân ở ngoài muốn làm gì thì làm " Có hai phòng ngủ, tôi ở phòng gần phòng làm việc, còn anh phòng cạnh ban công kia"
Hai căn phòng như đầu sông với cuối sông, nhưng Đông Trà nghĩ như vậy là làm khó được Bách Thuân? Không, cô coi thường anh ta quá rồi " Em để đồ tôi xếp cho, cứ đi xử lý tệp văn tự đi"
Nhìn đồ đạc đang xếp ngổn ngang khắp căn hộ từ trong ra ngoài, nếu anh ta muốn xếp thì nhường anh ta tất, cô càng khoẻ. Ôm văn tự trong lòng, nhìn người đàn ông kia cười rảnh mãnh " Vậy được, chúc anh vui vẻ"
Nói rồi Đông Trà ôm văn tự vào trong phòng làm việc của mình, đóng cửa cái rầm.
Đúng là mèo nhỏ nóng nảy, Bách Thuân cởi chiếc áo suit bên ngoài ra, tùy tiện nén lên ghế Sofa cạnh đó, kéo tay áo sơmi lên. Giờ mọi người nghĩ Bách Thuân sẽ dọn nhà ư? Không, anh ta lấy điện thoại ra gọi dịch vụ dọn nhà tới. Còn bản thân sẽ nhàn nhã nghĩ những bước tiếp theo thôi.
Vài giờ đồng hồ trôi qua việc dọn nhà đã được những người bên dịch vụ dọn nhà làm xong, cũng đã gần đến giờ cơm tối rồi. Đông Trà vẫn không thấy có ý định muốn rời khỏi căn phòng kia, vậy bữa tối nay sẽ do anh nấu rồi.
Bắt tay vào nấu cơm, anh ta không hay nấu ăn nhưng tài nghệ cũng đủ dùng. Bách Thuân xuống bếp được một lúc thì mùi thơm của đồ ăn đã ngập tràn căn hộ rồi, những món anh nấu điều là những món mà Đông Trà thích.
Rất nhanh một bàn đồ ăn đã được dọn ra, đang định đi gọi Đông Trà ra ăn cơm thì thấy cô đã tự mò ra rồi. Nhanh chóng chạy đến bàn ăn, hai mắt cô lấp lánh nhìn một bàn đồ thơm phức " Thơm thật đó"
Cô ngồi xuống ghế, lấy đũa đang đặt sẵn, gắp một miếng đồ ăn cho vào miệng, thức ăn vừa tới đầu lưỡi đã cảm nhận được vị ngon đang lần tỏa trong khoảng miệng " Ưmm… Ngon thật đó. Tôi không biết anh còn nấu ăn ngon như vậy"
" Ngon thì ăn nhiều một chút" Bách Thuân múc một bát canh đặt sang chỗ Đông Trà, đúng là đồ ăn có thể xoa dịu mọi thứ.
Đông Trà lúc này mới nhìn xung quanh nhà, mọi thứ đều ngăn nắp đâu vào đấy rồi. Thấy cũng không tệ, nhưng sao nhìn người đàn ông kia không thấy có chút mệt mỏi gì vậy? Ngoại trừ hơi ám mùi đồ ăn thì mọi thứ trên người anh ta không có dấu hiệu gì như là vừa lao động vậy " Có thật là anh dọn nhà không vậy? Sao trông sức sống vẫn tràn đầy lắm"
Bách Thuân lập tức làm ra dáng vẻ mệt mỏi, hết lấy giấy chấm mồ hôi rồi lại ngồi dựa vào ghế trông như hết sức lực rồi " Đương nhiên rồi, một mình anh làm hết tất cả đó"
" Có quỷ mới tin anh. Mau ăn đi, đồ ăn sắp nguội hết rồi" Đông Trà gắp thức ăn vào bát Bách Thuân, sự ghét bỏ của cô đối với anh ta đã phần nào bớt đi rồi.
Nhưng Đông Trà đâu có biết, bên trong vẻ quan tâm chiều chuộng ấy là một sự đề phòng, thực chất anh ta muốn ở cạnh cô để đảm bảo rằng cô sẽ không tiết lộ cho ai biết việc anh ta đã làm trong quá khứ.
Thực ra trong giới tài chính, đụng đến tiền bạc, của cải thì việc cho đối tác của mình đi gặp ông bà sớm cũng là chuyện bình thường, nhưng với điều kiện là những điều đó không được lọt ra bên ngoài.
Việc anh để cho Đông Trà sống đến giờ này đã là điều khoan dung nhất anh có thể dành cho cô ấy rồi.
Ngoài mặt anh ta vẫn tỏ ra vui vẻ cùng Đông Trà ăn cơm, trò chuyện. Đến khi ăn xong còn dành phần rửa bát, nói cô cứ thong thả ngồi chơi cho tiêu cơm rồi đi tắm.
Đông Trà thấy anh ta muốn làm thì thôi kệ, không tranh làm gì. Cô đi ra ngoài ban công, tưới nước cho mấy chậu hoa nhỏ của cô, mẹ cô còn đặc biệt chuẩn bị cho cô một cây hoa trà đỏ nhỏ để chăm sóc. Từ khi sinh ra tới giờ cô đều gắn liền với hoa trà đỏ với tuyết trắng đầu mùa. Duyên phận đúng là thứ gì đó không giải thích được.
Giống như giữa cô và Bách Thuân, một người đơn thuần, một người mưu tính, như vậy tới cuối có thể ở bên nhau?
Tối hôm đó, khi cô đang ngồi trong phòng chăm chú xem hình ảnh một chiếc bình gốm cổ mà Thẩm Tinh vừa mới gửi, chuyện sẽ không có gì nếu Thẩm Tinh không nghi chiếc bình này là giả. Xoay qua, xoay lại chiếc iPad một hồi, Đông Trà vẫn chưa nhận ra được gì, muốn nhận định được cô phải quan sát trực tiếp, chứ qua ảnh thì cô cũng chịu.
Nhưng cô có chịu bỏ cuộc đâu, thay đổi mọi tư thế để xem ảnh chiếc bình, biết đâu lại nhận ra được gì đó. Còn đang chăm chú xem ảnh thì cửa phòng cô chợt mở ra, Đông Trà thấy kì lạ mới ngước lên xem thì thấy Bách Thuân mặc bộ đồ ngủ ôm theo chăn gối đang đứng nhìn cô, cái tên này định làm cái trò gì nữa đây? " Bách Thuân, anh còn muốn làm gì nữa?"
" Tôi muốn ngủ cùng em, ngủ một mình tôi sợ ma bắt" Eo ơi, ai mà thấy dáng vẻ của Bách Thuân lúc này chắc ói mấy ngày mấy đêm, anh ta đang làm nũng với Đông Trà ấy, trông dầu mỡ lắm.
Có ma nào dám bắt anh ta, có mà sợ anh ta bắt thì có, có khi đến quỷ còn phải sợ anh ta. Đông Trà ngồi thẳng dậy, gỡ chiếc kính trên sống mũi xuống, nheo nheo mắt nhìn anh ta " Thế từ trước đến giờ anh ngủ một mình, sao ma không tới bắt anh đi?"
Bách Thuân tiến lên một bước về phía giường " Tôi không biết, chắc giờ nó tôi đẹp trai nên mới muốn bắt tôi. Em nỡ để nó bắt tôi đi à?"
" Nỡ" Đông Trà đáp lại một cách tỉnh bơ.
Anh nhân lúc mèo nhỏ kia không để ý lại tiến thêm một bước nữa " Tôi biết em không nỡ mà"
" Này, đứng yên đó" Cái tên này, định lợi dụng cô không để ý để leo lên giường hay gì " Được rồi, nói không lại anh, tôi sẽ để anh ngủ ở đây. Nhưng"
" Nhưng sao cơ?" Chỉ cần anh ngủ lại, thì mấy cái nhưng ấy anh giải quyết trong phút mốt.
Cô chỉ qua phía ghế lười ở bên cạnh giường " Đó là chỗ ngủ của anh, đồng ý thì ngủ lại không thì mời anh về phòng"
Bách Thuân vui vẻ ôm chăn gối tới chỗ chiếc ghế lười ấy, thoải mái nằm xuống, lại còn đắp cả chăn lên nữa chứ " Được chứ, ngủ ngon nhé"
Điên rồi, điên thật rồi. Đông Trà bất lực lắm nhưng cô không nói, đặt iPad lên tủ đầu giường, cô với tay bật đèn ngủ rồi mới tắt điện chính. Căn phòng lúc này bắt đầu trở nên yên lặng, chỉ còn ánh đèn ngủ mờ ảo chiếu rọi.