Chương 3
7.
Nhưng bên kia hoạt động quá mãnh liệt, thực sự ảnh hưởng tới giấc ngủ của tôi.
Ngay khi mí mắt trên dưới của tôi đang đánh nhau, buồn ngủ không thể tả được thì tôi nghe thấy tiếng Lâm Chi Hạo ngồi dậy.
Thay vì tiến tới gần, anh lại quay người ngồi ở bên giường.
Một chân gác lên giường, chân kia đặt dưới đất, đầu nặng nề dựa vào vách ngăn.
Lực hơi mạnh, vách ngăn lắc lư vài cái, phát ra vài tiếng kẽo kẹt khe khẽ.
Ngay sau đó, chuyển động bên kia dần ít đi.
Tôi có chút lo sợ, mắt nhắm nghiền, cơ thể cứng đờ, không dám cử động.
Lâm Chi Hạo vỗ nhẹ vào cái tay đang siết chặt chăn của tôi, “Được rồi, thả lỏng đi, anh còn có thể làm gì với em trong hoàn cảnh này chứ?”
Tôi vén chăn lên để lộ ra nửa khuôn mặt, phát hiện anh đang dựa đầu vào giường, nhắm mắt dưỡng thần.
“Anh ơi…” Tôi nhẹ giọng gọi anh, không có ý gì hết, chỉ đơn giản là muốn gọi anh mà thôi.
Anh mò mẫm nắm tay tôi, cầm trong tay, khàn giọng nói: “Ngủ đi, mai còn dậy sớm ngắm bình minh.”
Sau vài giờ leo núi, tôi thực sự mệt mỏi, sau khi nhắm mắt được một lúc, tôi dần trở nên buồn ngủ.
Dường như tôi nghe thấy anh nói chuyện gì đó, tôi nghe giống như câu tỏ tình.
“Tiết Như Thanh, lần trước em nghe không hiểu, vậy tối nay anh nói lại…” Thanh âm anh trầm thấp, có chút run rẩy, không biết là khẩn trương hay xấu hổ, “Anh, thích em…”
Tôi mỉm cười nhắm mắt, nắm chặt tay anh. Anh ôm tôi vào lòng, mỉm cười.
Dịp tỏ tình quan trọng như vậy, anh nhắm mắt, tôi nhắm mắt, cả hai không dám nhìn đối phương.
Đây là lần đầu tiên ngủ chung giường, chúng tôi thậm chí còn không có một nụ hôn.
Nghĩ tới khuôn mặt đẹp trai và dáng người săn chắc của anh, tôi cảm thấy có chút miệng khô lưỡi khát.
Đáng tiếc, con hổ đói trong tôi quá nhát gan.
8.
Khi tôi bị đồng hồ báo thức đánh thức vào ngày hôm sau thì mới chỉ 4 giờ, anh đã tắm rửa xong và đang dựa vào đầu giường đọc tạp chí.
“Heo nhỏ lười biếng, mau dậy đi.” Thấy tôi đã tỉnh, anh vuốt nhẹ mũi tôi, quay người đi tới bên cửa sổ nhường cho tôi đủ không gian an toàn để mặc quần áo.
Thật ra tối hôm qua trước khi đi ngủ, tôi còn không biết xấu hổ mà cởi quần áo, căn bản không có chút rụt rè nào cả.
Nhưng thấy anh tôn trọng tôi như vậy, tôi càng vui hơn.
Khi chúng tôi tới nơi tập trung ở lối vào khách sạn, bạn bè của anh ấy đều vỗ tay khen ngợi chúng tôi một cách khó hiểu, thậm chí còn có người nói “Chúc mừng” với Lâm Chi Hạo nữa.
Chẳng biết là vì sao, chỉ ngủ một đêm ở khách sạn mà thôi, có gì đáng để ăn mừng sao?
Bạn thân, đồng thời là bạn cùng KTX của Lâm Chi Hạo vòng tay qua cổ anh, ghé vào tai anh thì thầm: “Tối qua vui vẻ chứ?”
Lâm Chi Hạo liếc đối phương, hừ một tiếng nói: “Đừng nghĩ ai cũng như cậu, đồ lưu manh.”
Bạn tốt hiển nhiên rất không hài lòng với câu trả lời nầy, nhẹ giọng ậm ừ: “Cậu thì cao thượng rồi, có thể nhịn được, nhưng mà tôi nghi là phương diện đó của cậu không được à nha, đúng là uổng phí cái thân hình cùng mỹ mạo của bạn gái cậu, nếu mà là thằng khác thì sớm đã…”
Lâm Chi Hạo không đợi anh ta nói xong đã giáng cho anh ta một cú đấm.
Sau khi ầm ĩ qua đi, anh ấy đi tới bên cạnh tôi, tự nhiên nắm lấy tay tôi rồi kéo tôi ra chỗ ngồi ngắm bình minh.
Ánh mắt mọi người nhìn chúng tôi, ngoài vẻ hiểu rõ ra thì còn có cả sự chúc phúc.
Hóa ra tất cả mọi người đều biết tôi là bạn gái của Lâm Chi Hạo, nhưng duy chỉ có tôi là không biết.
Tôi đột nhiên cảm thấy chỉ số IQ của mình bị tụt giảm nghiêm trọng, thật là ngốc quá đi.
Dưới ánh mặt trời đỏ rực, Lâm Chi Hạo không buông tay thôi, còn bảo bạn tốt chụp cho chúng tôi một bức ảnh.
“∑εαγαπώ*”
*Tiếng Hy Lạp hay Ả Rập gì đó mình không rõ, nhưng search ra thì là “Anh yêu em”
Mặt trời đỏ rực đang lên cao treo lơ lửng trên bầu trời, anh ghé sát bên tai tôi nói gì đó mà tôi không hiểu lắm.
Tôi không biết nó là gì, nhưng lại có thể đoán đại khái nó có nghĩa là gì.
Tôi kiễng chân, quay đầu lại hôn lên môi anh, tỏ tình:
“Anh ơi, em thích anh, muốn cùng anh mãi mãi ở bên nhau.”
Anh sững sờ một lúc, sau đó từ từ mỉm cười, cúi đầu hôn lên môi tôi.
“Tiết Như Thanh, anh thích em, muốn cùng em mãi mãi ở bên nhau.”
Lần này, anh ấy cuối cùng cũng tỏ tình một cách rõ ràng rành mạch cho tôi nghe rồi.
Tôi có thể nghe rõ ý tứ của anh ấy và sẽ không có chuyện hiểu lầm anh nữa.
9.
Tối chủ nhật, lúc tôi trở về KTX, tôi ném balo của mình lên giường, sau đó giơ hai tay lên cười ha ha ha ba lần, hạnh phúc như một kẻ ngốc.
“Các chị em, các chị em có biết tối qua tớ đi với ai không?”
Năm người bạn cùng phòng đều ở đó, nghe thấy tôi hỏi, tất cả đều nhìn tôi đồng thanh nói:
“Đừng có mập mờ nữa, mau nói nhanh, thẳng thắn sẽ được khoan hồng.”
“Ha ha ha, tối hôm qua tớ đã ở bên một anh siêu đẹp trai.” Tôi cố ý phóng đại.
Mọi người há hốc mồm kinh ngạc, “Thật á? Ai thế?”
Mối quan hệ giữa sáu người chúng tôi luôn rất tốt, cả sáu đều có một điểm chung: Thích hóng chuyện.
Ai được trai theo đuổi, ai yêu được trai đẹp, anh thất tình, ai được tỏ tình thì đều sẽ chia sẻ với nhau.
“Dù sao cũng không thể là đàn anh của cậu được.” Lưu Dĩnh kiên định nói: “Cậu luôn nói đàn anh của cậu chỉ coi cậu là em trai, chưa bao giờ coi cậu là con gái, hơn nữa thoạt nhìn còn rất lạnh lùng khó gần, cho nên không thể đột nhiên đổi ý muốn yêu đương với cậu được.”
Hai người bạn cùng phòng khác cũng không nghĩ đó là Lâm Chi Hạo.
“Thanh Nhi, không phải chúng tớ hạ thấp cậu mà là thật sự cảm thấy đàn anh sẽ không thể nào thích cậu được, loại đàn ông bá đạo như anh ấy, nhất định sẽ thích một cô gái thành thục tao nhã cơ.”
“Sao có thể?” Tôi nhịn không được phản bác, “Tớ cảm thấy một người nhàm chán như anh ấy nên thích một người sôi nổi giống như tớ mà.”
Chỉ có cô bạn tốt nhất của tôi là Lý Vi thuộc tuýp người trầm tĩnh ít nói là nghĩ rằng tôi đang ở bên Lâm Chi Hạo.
“Thanh Nhi, tớ cảm thấy anh trai của cậu nhất định thích cậu, nếu không, anh ấy cũng sẽ không chăm sóc cậu như vậy, giữa nam nữ không có tình bạn đơn thuần đâu, nam nữ mà ở bên nhau lâu thể nào cũng sẽ rung động.”
“Vi Vi, cậu đúng là tri kỷ của tớ mà.” Tôi nhào tới ôm cô ấy lay lay, nhưng lại bị cô ấy đẩy ngã xuống giường.
Sauk hi biết rằng tôi thực sự đang hẹn hò với Lâm Chi Hạo vào đêm hôm qua, những người bạn cùng phòng đều phấn khích vào yêu cầu tôi phải khao họ.
“Nếu đã ở bên nhau rồi thì nhất định đã là quan hệ người yêu. Cậu nhất định phải đãi bọn tớ một bữa mới được. Tớ không ăn sáng và trưa, chỉ chờ bữa tối thôi.”
Đây là truyền thống trong KTX của chúng tôi, bất kể là ai có bạn trai đều sẽ phải đãi bạn cùng phòng một bữa thịnh soạn.
Bạn trai của Lưu Dĩnh và Lý Vi đều mời chúng tôi, và tất nhiên tôi cũng không thể ngoại lệ được.
Nhưng, tôi nên nói với đàn anh thế nào đây?
Anh ấy có vẻ hơi xấu hổ khi nhắc tới chuyện tình cảm, đến tỏ tình cũng phải chọn lúc tôi nhắm mắt mới dám nói, liệu anh ấy có sợ hãi những cô bạn cùng phòng nhiệt tình và nhiều chuyện của tôi hay không?
Không được, nhất định phải tìm cách nắm chặt anh trong lòng bàn tay, muốn trốn cũng không thoát.
Lúc tôi đi tới bên ngoài phòng họp club của anh liền nghe thấy một thanh âm truyền ra từ phía sau cánh cửa khép hờ.
Một trong số đó là tiếng của Tần Hinh Tuyết.
Cô ấy chính là người đang theo đuổi Lâm Chi Hạo cuồng nhiệt nhất.
Nhưng bên kia hoạt động quá mãnh liệt, thực sự ảnh hưởng tới giấc ngủ của tôi.
Ngay khi mí mắt trên dưới của tôi đang đánh nhau, buồn ngủ không thể tả được thì tôi nghe thấy tiếng Lâm Chi Hạo ngồi dậy.
Thay vì tiến tới gần, anh lại quay người ngồi ở bên giường.
Một chân gác lên giường, chân kia đặt dưới đất, đầu nặng nề dựa vào vách ngăn.
Lực hơi mạnh, vách ngăn lắc lư vài cái, phát ra vài tiếng kẽo kẹt khe khẽ.
Ngay sau đó, chuyển động bên kia dần ít đi.
Tôi có chút lo sợ, mắt nhắm nghiền, cơ thể cứng đờ, không dám cử động.
Lâm Chi Hạo vỗ nhẹ vào cái tay đang siết chặt chăn của tôi, “Được rồi, thả lỏng đi, anh còn có thể làm gì với em trong hoàn cảnh này chứ?”
Tôi vén chăn lên để lộ ra nửa khuôn mặt, phát hiện anh đang dựa đầu vào giường, nhắm mắt dưỡng thần.
“Anh ơi…” Tôi nhẹ giọng gọi anh, không có ý gì hết, chỉ đơn giản là muốn gọi anh mà thôi.
Anh mò mẫm nắm tay tôi, cầm trong tay, khàn giọng nói: “Ngủ đi, mai còn dậy sớm ngắm bình minh.”
Sau vài giờ leo núi, tôi thực sự mệt mỏi, sau khi nhắm mắt được một lúc, tôi dần trở nên buồn ngủ.
Dường như tôi nghe thấy anh nói chuyện gì đó, tôi nghe giống như câu tỏ tình.
“Tiết Như Thanh, lần trước em nghe không hiểu, vậy tối nay anh nói lại…” Thanh âm anh trầm thấp, có chút run rẩy, không biết là khẩn trương hay xấu hổ, “Anh, thích em…”
Tôi mỉm cười nhắm mắt, nắm chặt tay anh. Anh ôm tôi vào lòng, mỉm cười.
Dịp tỏ tình quan trọng như vậy, anh nhắm mắt, tôi nhắm mắt, cả hai không dám nhìn đối phương.
Đây là lần đầu tiên ngủ chung giường, chúng tôi thậm chí còn không có một nụ hôn.
Nghĩ tới khuôn mặt đẹp trai và dáng người săn chắc của anh, tôi cảm thấy có chút miệng khô lưỡi khát.
Đáng tiếc, con hổ đói trong tôi quá nhát gan.
8.
Khi tôi bị đồng hồ báo thức đánh thức vào ngày hôm sau thì mới chỉ 4 giờ, anh đã tắm rửa xong và đang dựa vào đầu giường đọc tạp chí.
“Heo nhỏ lười biếng, mau dậy đi.” Thấy tôi đã tỉnh, anh vuốt nhẹ mũi tôi, quay người đi tới bên cửa sổ nhường cho tôi đủ không gian an toàn để mặc quần áo.
Thật ra tối hôm qua trước khi đi ngủ, tôi còn không biết xấu hổ mà cởi quần áo, căn bản không có chút rụt rè nào cả.
Nhưng thấy anh tôn trọng tôi như vậy, tôi càng vui hơn.
Khi chúng tôi tới nơi tập trung ở lối vào khách sạn, bạn bè của anh ấy đều vỗ tay khen ngợi chúng tôi một cách khó hiểu, thậm chí còn có người nói “Chúc mừng” với Lâm Chi Hạo nữa.
Chẳng biết là vì sao, chỉ ngủ một đêm ở khách sạn mà thôi, có gì đáng để ăn mừng sao?
Bạn thân, đồng thời là bạn cùng KTX của Lâm Chi Hạo vòng tay qua cổ anh, ghé vào tai anh thì thầm: “Tối qua vui vẻ chứ?”
Lâm Chi Hạo liếc đối phương, hừ một tiếng nói: “Đừng nghĩ ai cũng như cậu, đồ lưu manh.”
Bạn tốt hiển nhiên rất không hài lòng với câu trả lời nầy, nhẹ giọng ậm ừ: “Cậu thì cao thượng rồi, có thể nhịn được, nhưng mà tôi nghi là phương diện đó của cậu không được à nha, đúng là uổng phí cái thân hình cùng mỹ mạo của bạn gái cậu, nếu mà là thằng khác thì sớm đã…”
Lâm Chi Hạo không đợi anh ta nói xong đã giáng cho anh ta một cú đấm.
Sau khi ầm ĩ qua đi, anh ấy đi tới bên cạnh tôi, tự nhiên nắm lấy tay tôi rồi kéo tôi ra chỗ ngồi ngắm bình minh.
Ánh mắt mọi người nhìn chúng tôi, ngoài vẻ hiểu rõ ra thì còn có cả sự chúc phúc.
Hóa ra tất cả mọi người đều biết tôi là bạn gái của Lâm Chi Hạo, nhưng duy chỉ có tôi là không biết.
Tôi đột nhiên cảm thấy chỉ số IQ của mình bị tụt giảm nghiêm trọng, thật là ngốc quá đi.
Dưới ánh mặt trời đỏ rực, Lâm Chi Hạo không buông tay thôi, còn bảo bạn tốt chụp cho chúng tôi một bức ảnh.
“∑εαγαπώ*”
*Tiếng Hy Lạp hay Ả Rập gì đó mình không rõ, nhưng search ra thì là “Anh yêu em”
Mặt trời đỏ rực đang lên cao treo lơ lửng trên bầu trời, anh ghé sát bên tai tôi nói gì đó mà tôi không hiểu lắm.
Tôi không biết nó là gì, nhưng lại có thể đoán đại khái nó có nghĩa là gì.
Tôi kiễng chân, quay đầu lại hôn lên môi anh, tỏ tình:
“Anh ơi, em thích anh, muốn cùng anh mãi mãi ở bên nhau.”
Anh sững sờ một lúc, sau đó từ từ mỉm cười, cúi đầu hôn lên môi tôi.
“Tiết Như Thanh, anh thích em, muốn cùng em mãi mãi ở bên nhau.”
Lần này, anh ấy cuối cùng cũng tỏ tình một cách rõ ràng rành mạch cho tôi nghe rồi.
Tôi có thể nghe rõ ý tứ của anh ấy và sẽ không có chuyện hiểu lầm anh nữa.
9.
Tối chủ nhật, lúc tôi trở về KTX, tôi ném balo của mình lên giường, sau đó giơ hai tay lên cười ha ha ha ba lần, hạnh phúc như một kẻ ngốc.
“Các chị em, các chị em có biết tối qua tớ đi với ai không?”
Năm người bạn cùng phòng đều ở đó, nghe thấy tôi hỏi, tất cả đều nhìn tôi đồng thanh nói:
“Đừng có mập mờ nữa, mau nói nhanh, thẳng thắn sẽ được khoan hồng.”
“Ha ha ha, tối hôm qua tớ đã ở bên một anh siêu đẹp trai.” Tôi cố ý phóng đại.
Mọi người há hốc mồm kinh ngạc, “Thật á? Ai thế?”
Mối quan hệ giữa sáu người chúng tôi luôn rất tốt, cả sáu đều có một điểm chung: Thích hóng chuyện.
Ai được trai theo đuổi, ai yêu được trai đẹp, anh thất tình, ai được tỏ tình thì đều sẽ chia sẻ với nhau.
“Dù sao cũng không thể là đàn anh của cậu được.” Lưu Dĩnh kiên định nói: “Cậu luôn nói đàn anh của cậu chỉ coi cậu là em trai, chưa bao giờ coi cậu là con gái, hơn nữa thoạt nhìn còn rất lạnh lùng khó gần, cho nên không thể đột nhiên đổi ý muốn yêu đương với cậu được.”
Hai người bạn cùng phòng khác cũng không nghĩ đó là Lâm Chi Hạo.
“Thanh Nhi, không phải chúng tớ hạ thấp cậu mà là thật sự cảm thấy đàn anh sẽ không thể nào thích cậu được, loại đàn ông bá đạo như anh ấy, nhất định sẽ thích một cô gái thành thục tao nhã cơ.”
“Sao có thể?” Tôi nhịn không được phản bác, “Tớ cảm thấy một người nhàm chán như anh ấy nên thích một người sôi nổi giống như tớ mà.”
Chỉ có cô bạn tốt nhất của tôi là Lý Vi thuộc tuýp người trầm tĩnh ít nói là nghĩ rằng tôi đang ở bên Lâm Chi Hạo.
“Thanh Nhi, tớ cảm thấy anh trai của cậu nhất định thích cậu, nếu không, anh ấy cũng sẽ không chăm sóc cậu như vậy, giữa nam nữ không có tình bạn đơn thuần đâu, nam nữ mà ở bên nhau lâu thể nào cũng sẽ rung động.”
“Vi Vi, cậu đúng là tri kỷ của tớ mà.” Tôi nhào tới ôm cô ấy lay lay, nhưng lại bị cô ấy đẩy ngã xuống giường.
Sauk hi biết rằng tôi thực sự đang hẹn hò với Lâm Chi Hạo vào đêm hôm qua, những người bạn cùng phòng đều phấn khích vào yêu cầu tôi phải khao họ.
“Nếu đã ở bên nhau rồi thì nhất định đã là quan hệ người yêu. Cậu nhất định phải đãi bọn tớ một bữa mới được. Tớ không ăn sáng và trưa, chỉ chờ bữa tối thôi.”
Đây là truyền thống trong KTX của chúng tôi, bất kể là ai có bạn trai đều sẽ phải đãi bạn cùng phòng một bữa thịnh soạn.
Bạn trai của Lưu Dĩnh và Lý Vi đều mời chúng tôi, và tất nhiên tôi cũng không thể ngoại lệ được.
Nhưng, tôi nên nói với đàn anh thế nào đây?
Anh ấy có vẻ hơi xấu hổ khi nhắc tới chuyện tình cảm, đến tỏ tình cũng phải chọn lúc tôi nhắm mắt mới dám nói, liệu anh ấy có sợ hãi những cô bạn cùng phòng nhiệt tình và nhiều chuyện của tôi hay không?
Không được, nhất định phải tìm cách nắm chặt anh trong lòng bàn tay, muốn trốn cũng không thoát.
Lúc tôi đi tới bên ngoài phòng họp club của anh liền nghe thấy một thanh âm truyền ra từ phía sau cánh cửa khép hờ.
Một trong số đó là tiếng của Tần Hinh Tuyết.
Cô ấy chính là người đang theo đuổi Lâm Chi Hạo cuồng nhiệt nhất.